[Full] Tôi Đang Tra Tấn Nhân Vật Phản Diện - Tử Thanh Du

Chương 31

Hoắc Dịch Bắc tỉnh dậy sau cơn ác mộng, anh lại gặp phải giấc mơ đau tim đó vào đêm nay. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Gần đây, anh ta luôn mơ thấy cảnh đó thường xuyên. Anh đứng một mình trong bóng tối, thắt chặt trái tim, đau khổ vì cái chết của ai đó.

Hoắc Dịch Bắc không thể ngủ sau khi thức dậy, cầm lấy điện thoại lên và xem, hiện tại là hai giờ sáng, và ở nước ngoài hẳn vẫn là ban ngày. Anh ta gọi Trình Tuệ Tuệ.

“Làm gì vậy?” Hoắc Dịch Bắc hỏi.

"Xem TV, em vừa hoàn thành bài tập. Bên anh là rạng sáng sao anh không ngủ? "

"Thức dậy nhớ em vô cùng nên anh gọi điện hỏi thăm, giờ này thế nào?"

"Em ổn."

"Còn hài tử."

Trình Tuệ Tuệ cười vui vẻ, "Hài tử cũng khá tốt."

"Vậy thì tốt rồi, lo tốt cho bản thân và con, anh sẽ sớm về đón em."

"Anh cũng là Bắc ca, anh cũng tự lo tốt cho mình."

Trình Tuệ Tuệ cuối cùng đã quyết định ở lại với Hoắc Dịch Bắc, anh chiến đấu ở phía trước, cô đợi anh ở phía sau,

Không bao giờ rời bỏ và không bao giờ bỏ cuộc. Trình Tuệ Tuệ đã đưa ra một yêu cầu, cô ấy muốn có một đứa con, Hoắc Dịch Bắc biết rất rõ sinh con vào lúc này là không thích hợp.

Nhưng cuối cùng anh cũng đồng ý với cô. Để làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái, để xoa dịu nỗi cô đơn của cô, anh  cho cô một đứa con và Hoắc Dịch Bắc đã gửi cô ra nước ngoài sau khi Trình Tuệ Tuệ xác nhận rằng cô đang mang thai.

Một đất nước xa xôi, rất khó để người khác tìm thấy.

Cúp điện thoại xong, Hoắc Dịch Bắc rót một ly rượu uống một hơi cạn sạch, anh đứng bên cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài, trời đã khuya, nhưng vẫn có bóng người và xe cộ qua lại, anh cũng không biết. Tại sao anh ta lại bôn ba vào lúc nửa đêm.

Quân cờ tốt mà anh ta sắp đặt đã bắt đầu hành động. Dù không mong đợi kết quả tốt nhất, nhưng ngay cả kết quả tồi tệ nhất cũng đã gieo vào lòng Quý Tư Nam. Anh ta chỉ cần chạy lại vận tác một phen. Quý Tư Nam biết Lâm Âm và Chu Chính Đình có quan hệ ái muội, sớm muộn gì Lâm Âm cũng bị khinh thường.

Anh đưa miệng nhấp một ngụm rượu và nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, Lâm Âm, cô có nghĩ mình có thể ngồi lại và thư giãn khi trốn bên cạnh Quý Tư Nam không?

Đôi mắt anh sâu hơn. Những gì tôi đã nói, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.

Lâm Âm dậy sớm vào sáng hôm sau, và Quý Tư Nam đang ngồi trong phòng khách với một chồng ảnh và tài liệu trên tay. Nghe thấy âm thanh, anh quay lại và ra hiệu cho cô.

Lâm Âm ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, Quý Tư Nam đưa cho cô một bức ảnh.

"Biết cô ấy?"

"Đúng vậy, cô ấy tên là Trình Tuệ Tuệ, nữ nhân của Hoắc Dịch Bắc."

"Cô ta mang thai."

"..."

Thì ra lúc này Trình Tuệ Tuệ đang mang thai, cô sắp xếp tình tiết trong nguyên văn một chút, lúc này trong nguyên văn, Lâm Âm và Hoắc Dịch Bắc đáng lẽ chuẩn bị kết hôn, lúc đó Lâm Âm vẫn chìm đắm trong ngọt ngào và không biết người đàn ông mà cô ấy yêu đã sớm có tình yêu với người khác.

Quý Tư Nam nhìn biểu cảm của cô biểu hiện không có nhiều thay đổi, có vẻ như chuyện này không khiến cô bận tâm lắm.

Lâm Âm rút lại tâm tư, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Sao đột nhiên anh lại nhắc tới cô ấy?"

"Không có chuyện gì, tôi muốn cho Hoắc Dịch Bắc một câu trắc nghiệm."

Lâm Âm: "???"

Lâm Âm trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng Quý Tư Nam cũng không có giải thích nhiều như vậy, "Sau này sẽ biết."
Nhưng Lâm Âm còn khó hiểu hơn chuyện này, cô ngập ngừng hỏi: "Anh muốn đối phó với Hoắc Dịch Bắc? Vì cái  gì?"

Quý Tư Nam giọng điệu lộ ra đương nhiên, "Người nào đưa tay ra với người của tôi, tôi đưa tay ra với người của anh ta, đó là công bằng."

Lâm Âm: "..."

Cái gì dùng giọng điệu đặc biệt, giống như là một câu nói đơn giản, nhưng không hiểu sao, Lâm Âm nghe được lời này mà tim đập không bình thường.

Vào lúc này, cô có thể cảm nhận rõ ràng Quý Tư Nam đang bảo vệ cô, loại bảo vệ này khiến cô bất giác ấm áp.

Lâm Âm tiến lại gần anh, nhìn anh đầy mong đợi, "Em luôn đi theo anh được không?"

Quý Tư Nam đưa mắt hỏi, Lâm Âm ra vẻ ủy khuất, "Em sợ rằng nếu một ngày anh không cho em đi theo, em có thể rơi vào tay Hoắc Dịch Bắc, em sẽ rất khổ sở."

Quý Tư Nam im lặng một lúc rồi nói: "Tôi chưa bao giờ nói sẽ đuổi em đi."
Ngụ ý anh sẽ để cô ở lại bên cạnh mình, Lâm Âm cười cười, "Thế thì anh yên tâm, anh yên tâm đi, em sẽ luôn ngoan ngoãn nghe theo anh."

Nụ cười của cô vừa ấm áp lại vừa như vậy mê hoặc, Quý Tư Nam không nói lời nào, anh nhìn sang chỗ khác và đổi chủ đề, "Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến La Châu."

"Hả? tới La Châu làm gì?"

"Đi tặng quà cho Hoắc Dịch Bắc."

Quý Tư Nam không nói đến chuyện muốn thu thập Hoắc Dịch Bắc, nhưng Lâm Âm không ngờ rằng anh đã lên kế hoạch sớm như vậy, xem ra lần này Hoắc Dịch Bắc thật sự chọc tức anh, dĩ nhiên rốt cuộc anh tức giận là vì cô.

Quý Tư Nam cho biết thêm: "La Châu có cái người làm vận tải đường biển, tên là Từng Hoài Quan. Quý gia cũng có sản nghiệp cao su ở La Châu. Vận chuyển cao su luôn hợp tác với Từng gia. Từng Hoài Quan thích sôi động thường hay tổ chức tiệc gia đình. Mỗi lần tổ chức tiệc đều gửi cho tôi cái thiệp mời. Vừa mới gần đây tôi nhận được một cái thiệp. Hoắc Dịch Bắc đi đến La Châu rất có thể sẽ mượn sức được các quan chức của La Châu. Từng Hoài Quan chính là một trong số đó. Nói không chừng lần này Hoắc Dịch Bắc sẽ tìm cách để tham dự bữa tiệc. "
Lâm Âm gật đầu, cô cũng biết Từng Hoài Quan, đời trước "Lâm Âm" cùng Hoắc Dịch Bắc đi đến La Châu, Lâm Âm thường đi lấy lòng vợ của Từng Hoài Quan để giúp Hoắc Dịch Bắc hợp tác với Từng Hoài Quan, năm đó từng là tiểu thư kiêu ngạo đã phải chịu không ít sự xem thường, chính là vì Hoắc Dịch Bắc cô vẫn cố lao xuống.

Tuy nhiên, Hoắc Dịch Bắc vẫn luôn che giấu tham vọng của mình rất tốt, Quý Tư Nam liếc mắt một cái nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy được anh ta không cam lòng, muốn tưởng lôi kéo các quan chức La Châu giúp mình, phải nói rằng tầm nhìn của Quý Tư Nam thực sự rất hung ác.

Vài ngày sau, Lâm Âm cùng Quý Tư Nam đến nhà của Từng gia ở La Châu . Vợ chồng Từng Hoài Quan đã rất ngạc nhiên khi thấy Quý Tư Nam xuất hiện. Mặc dù Từng Hoài Quan đều phát thiệp mời nhưng Quý Tư Nam lại không xuất hiện. Thường lịch sự gửi một món quà.
Cho nên đột nhiên sự có mặt của Quý Tư Nam làm vợ chồng hai người một phen thụ sủng nhược kinh.

Từng Hoài Quan là một cái người sang sảng, liền trực tiếp cười lớn và nói: "Quý tiên sinh đại giá quang lâm, không có từ xa đón tiếp, thật sự hoan nghênh."

Quý Tư Nam nói: "Từng tiên sinh không cần khách khí như vậy."

Sau khi chào hỏi, vợ chồng Từng Hoài Quan hướng nhìn Lâm Âm, người đang ở bên cạnh Quý Tư Nam, Quý Tư Nam giới thiệu: "Đây là Lâm tiểu thư"

Mặc dù Quý Tư Nam không giới thiệu cụ thể mối quan hệ giữa Lâm Âm và anh, nhưng Quý Tư Nam đã có thể mang cô ở bên cạnh mình, nghĩ đến cũng là Quý Tư Nam có để mình ở trong lòng.

Hai vợ chồng cũng lễ phép chào hỏi Lâm Âm, bà Từng sợ buồn chán, bắt chuyện với Lâm Âm với vẻ mặt đầy nhiệt tình, bà hỏi đơn giản một chút có thích cách bài trí không, cô có muốn ăn hay không nhờ người làm. Còn khen trang phục của cô hôm nay rất đẹp.
Lâm Âm đột nhiên nghĩ đến "Lâm Âm" kiếp trước lấy lòng bà Từng, bà Từng đối với Lâm Âm thái độ vẫn không nóng không lạnh, lúc này chỉ có thái độ nhiệt tình, mà Lâm Âm  cũng có thể nghe thấy vài phần của sự tâng bốc. Cô liếc nhìn Quý Tư Nam bên cạnh, quả nhiên những người xung quanh cô ấy khác, cách đối xử với cô ấy cũng khác.

Đều nói cái này kẻ điên đáng sợ, chính là Lâm Âm lại cảm thấy ở bên người anh tràn ngập cảm giác an toàn, cô sẽ không bị xem thường, người khác cũng không dám bắt nạt cô nữa. Cô chịu ủy khuất, anh lập tức vì cô đòi lại.

Người đàn ông như vậy thật thích hợp lấy làm chồng.

Ngay khi Lâm Âm đang suy nghĩ về điều đó, chỉ có một giọng nói cất lên: "Anh Quý, cô Lâm, đến đây mà không có vấn đề gì."

Lâm Âm cau mày khi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, chính là Hoắc Dịch Bắc đã đi tới, Từng Hoài Quan liếc mắt nhìn Quý Tư Nam và Hoắc Dịch Bắc rồi hỏi: "Quý tiên sinh và Hoắc tiên sinh có nhận thức?"
Hoắc Dịch Bắc nói: "Quý tiên sinh và cô Lâm là người quen cũ."

Từng Hoài Quan gật đầu, và không hỏi thêm.

Bà Từng nhìn thoáng qua chân của Lâm Âm, săn sóc nói: "Cô Lâm đi giày cao gót sẽ không thoải mái, không bằng tôi đưa cô đến đó ngồi một lát?"

Lâm Âm liếc nhìn Quý Tư Nam, Quý Tư Nam khẽ gật đầu, Lâm Âm cùng bà Từng rời đi.

Một vị khách tình cờ đi qua, Từng Hoài Quan đến chào hỏi, Hoắc Dịch Bắc và Quý Tư Nam bị bỏ lại ở đây. Hoắc Dịch Bắc chạy tới chỗ Quý Tư Nam như đang trò chuyện phiếm: "Anh Quý và cô Lâm có vẻ khá hợp nhau."

Quý Tư Nam nheo mắt nhìn anh, ánh mắt dò xét dưới đáy mắt có phần sắc bén, đương nhiên Hoắc Dịch Bắc cũng biết là bạn trai cũ quan tâm đến bạn gái cũ và người đàn ông hiện tại của cô ấy, cũng không trách Quý Tư Nam nhìn anh theo cách đó.
Hoắc Dịch Bắc cười thẳng thắn: " Anh Quý đừng hiểu lầm, Lâm Âm và tôi đã là quá khứ rồi. Hai người đã lựa chọn ở bên nhau, đương nhiên tôi rất vui  chúc phúc cho anh." Nói đến chỗ này anh ta khẽ thở dài một tiếng "Tuy nhiên, con người của Lâm Âm có tính cách tùy hứng hồ nháo. Anh Quý thường ngày cố kiên nhẫn hơn với cô ấy một chút."

Lời này quả thực liền kém không có trực tiếp nhắc nhở Quý Tư Nam, anh ta và cô quá khứ ở bên nhau, anh ta có hiểu biết Lâm Âm nhiều như thế nào.

Rất sẽ cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

Vẻ mặt của Quý Tư Nam không thay đổi, "Tính cách tùy hứng hồ nháo của cô Lâm mà anh nhắc đến là một kiểu dễ thương theo quan điểm của tôi. Tôi rất vui và tôi rất hòa thuận với cô ấy,  không cần phải lo lắng về điều đó."

Vẻ mặt của Hoắc Dịch Bắc cứng đờ mất tự nhiên, rồi lại cười: "Có vẻ như anh Quý rất hài lòng với cô Lâm, tôi cũng mừng cho cô ấy, nhưng ..." Anh ta nói vẻ mặt nghiêm túc, "Làm người từng trải, tôi muốn nhắc anh Quý rằng anh nên thường đề phòng Chu Chính Đình hơn một chút. Lúc trước tôi cùng Lâm Âm chia tay cũng không đơn giản là bởi vì tôi lừa dối, tôi ở nɠɵạı ŧìиɧ phía trước, kỳ thật phát hiện Lâm Âm cùng Chu Chính Đình có một ít ái muội "
“Thật là trùng hợp.” Quý Tư Nam cười sâu. “Vài ngày trước, tôi nhận được một vài lá thư từ một cô gái họ Viên, nói rằng đó là bức thư tình của Lâm Âm gửi cho Chu Chính Đình. Vài ngày sao ở đây lại nghe anh nói Lâm Âm và Chu Chính Đình sự tình ái muội. Anh nói là trùng hợp à? "

Hoắc Dịch Bắc vẫn bình tĩnh mà điềm đạm, nghe được lời này vẻ mặt nghi hoặc hỏi : "Còn có chuyện như vậy sao? Lâm Âm còn viết thư tình cho Chu Chính Đình sao? Trước kia tôi không biết." Ánh mắt kia nhìn cho thấy một biểu hiện tự nhiên đối Quý Tư Nam một vài phần thông cảm.

Quý Tư Nam nhấp một ngụm rượu,  giống như nói chuyện phiếm nói một câu "Cô gái họ Viên kia bị tôi đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần."

"..."

Vẻ mặt của Hoắc Dịch Bắc hơi sững lại, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta gật đầu nói: "Anh Quý không tin cô ấy sao?"
"Không tin."

"Có vẻ như Lâm Âm rất được anh Quý tin tưởng."

Quý Tư Nam không theo câu chuyện, anh nói: "Cô gái họ Viên kia trước khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần lại nói cô ta bị người khác lợi dụng. Ngay khi tôi bên này ở Hoắc tiên sinh nghe được Lâm Âm và Chu Chính Đình quan hệ mập mờ, anh nói trùng hợp sao? "

Vẻ mặt của Hoắc Dịch Bắc không thay đổi, "Anh Quý không phải đang nghi ngờ tôi đúng không? Tôi không biết cô gái nào tên họ Viên, Lâm Âm và Chu Chính Đình đều mơ hồ có chuyện. Tôi không có nói dối anh Quý. Nếu thật sự lời khuyên của tôi khiến anh Quý hiểu lầm thì tôi xin lỗi, chưa kể anh Quý không có bằng chứng thuyết phục để chứng minh rằng vấn đề này có liên quan đến tôi, đúng không? "

“Không có bằng chứng thuyết phục.” Quý Tư Nam lắc ly rượu trong tay, ly rượu màu hổ phách lắc lư nhẹ trong ly, khúc xạ ánh sáng và phát ra vầng hào quang chói lọi. Giọng điệu của anh chậm rãi, như thể đang nói chuyện phiếm, "Chính là con người của tôi luôn luôn là khác nhầm lẫn gϊếŧ một nghìn còn hơn bỏ sót một cái. Anh chạy đến để nhắc nhở tôi về sự không rõ ràng giữa Lâm Âm và Chu Chính Đình, tôi liền không thể không hoài nghi anh."
Hoắc Dịch Bắc: "..."

Tình cờ có một người phục vụ đi ngang qua, Quý Tư Nam uống cạn ly rượu đặt lên khay, đút hai tay vào túi nhìn Hoắc Dịch Bắc, ánh đèn trên đầu tỏa sáng, nhưng ánh mắt của anh đối với Hoắc Dịch Bắc là không đáy. "Anh còn dám ra tay với tôi, anh cho rằng tôi không cùng anh dám làm cái gì sao?"

Đối diện với ánh mắt bức hại của Quý Tư Nam, trái tim của Hoắc Dịch Bắc khẽ run lên, gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh nói: "Anh Quý thật sự đã hiểu lầm. Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không biết cô gái nào họ Viên. Hơn nữa chuyện này phải có chứng cứ. Anh Quý không có chứng cứ liền hướng tôi nghi ngờ. Có phải hay không hơi phi lý không? "

Khóe miệng Quý Tư Nam hơi cong lên, từ chóp mũi phát ra một tia khinh thường, anh nói: "Tôi chính là không nói lý, vậy anh có thể làm gì?"
Hoắc Dịch Bắc: "..."

Quý Tư Nam nói tiếp: "Hoắc Dịch Bắc, tôi sẽ cho anh hai sự lựa chọn. Người phụ nữ mà anh giấu ở nước ngoài và tương lai của anh, chọn cái nào ?"

Nghe đến đây, vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Dịch Bắc lập tức thay đổi, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ, anh nói: "Tôi không hiểu ý của anh Quý lắm."

"Người phụ nữ sống trong ngôi nhà màu đỏ ở một thị trấn nhỏ ở miền nam Thụy Điển có phải là của anh không?"

Hoắc Dịch Bắc khịt mũi, giọng Quý Tư Nam vẫn chậm rãi cất lên, "Anh muốn chọn người phụ nữ đó, anh có thể tiến xa với người phụ nữ đó, và đừng bao giờ quay lại đây nữa, và tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi thấy anh một lần dẫm anh một lần, anh vĩnh viễn không có ngày xuất đầu. Nếu chọn tương lai thì sẽ không bao giờ được gặp lại người phụ nữ đó. "
Hoắc Dịch Bắc điều chỉnh lại nhịp thở, hai tay hai bên đã nắm chặt thành nắm đấm, Quý Tư Nam thậm chí đã tìm được nơi Trình Tuệ Tuệ ở. Hoắc Dịch Bắc đột nhiên có một suy đoán đặc biệt táo bạo, lần này không phải ngẫu nhiên mà anh nhìn thấy Quý Tư Nam ở đây, Quý Tư Nam đến đây vì hắn, thậm chí hắn còn chạy tới nhắc nhở anh ta chú ý đến Chu Chính Đình, quả thực hắn chính là đem đầu mình hướng trên tay đưa anh ta.

"Anh Quý, tôi không liên quan gì đến chuyện này, còn những người khác cũng không liên quan gì đến chuyện này. Anh Quý không thể vô lý như vậy bắt nạt người ta đúng không?"

"Tôi đã nói, ta thà gϊếŧ một nghìn còn hơn bỏ sót một cái. Nếu tôi nghi ngờ anh, anh cũng không thể trốn thoát."

"..."

Hoắc Dịch Bắc chợt nhận ra mình đi bước này quá sốt ruột, luôn cho rằng Quý Tư Nam không thể làm gì mình nếu không có bằng chứng xác thực, nhưng sao có thể quên người đàn ông này là một kẻ điên, kẻ điên thích cắn người, kẻ điên không có logic, Không nói đạo lý, ngay cả khi không có bằng chứng kết luận, anh ta cũng muốn cắn bạn, bạn một chút biện pháp đều không có.
Quý Tư Nam đưa tay lên và liếc nhìn đồng hồ, "Tôi cho anh một phút để suy xét."

Sau khi người phục vụ qua chào hỏi, Quý Tư Nam lấy một ly rượu vang đỏ trong khay. Nhưng vẻ mặt của Hoắc Dịch Bắc trước mặt hoàn toàn thay đổi.

Thời gia trong một phút, tương lai vẫn là chọn người phụ nữ.

Nếu anh ta chọn một người phụ nữ, thì anh ta tin rằng nếu anh ta có một chút ham muốn tranh giành quyền lực, Quý Tư Nam có thể chà đạp anh ta đến chết, nhưng nếu anh ta lựa chọn tương lai, thì anh ta thật sự sẽ không bao giờ nhìn thấy Trình Tuệ Tuệ. Quý Tư Nam mất trí này không thể làm được gì?

Quý Tư Nam nhấp vài ngụm rượu, liếc mắt nhìn thời gian, "Hết giờ rồi, anh chọn cái nào?"

Hoắc Dịch Bắc hít sâu một hơi, "Tôi biết mình không bằng anh Quý. Tôi giống như con kiến ​​trong tay anh Quý, nhưng anh Quý không thể khi dễ người quá đáng."
Quý Tư Nam chế nhạo, "Anh biết không, nói với tôi những điều này cũng không có ích gì, chính là tôi khi dễ anh, vậy anh có thể làm gì?"

Hoắc Dịch Bắc nhắm mắt lại, sắc mặt giống như mưa bão tiêu điều, chốc lát liền trở lại bình tĩnh, mở mắt ra, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, vội vàng chạy tới Quý Tư Nam nói: "Trình Tuệ Tuệ là vô tội, mong anh Quý hãy để cô ấy đi. "

"Vì vậy," anh cười đầy ẩn ý, ​​"anh chọn cô ấy?"

"Đúng, tôi chọn cô ấy."

Hiện tại anh chỉ có thể chọn Trình Tuệ Tuệ, nghĩ đến những giấc mơ mà anh đã từng thấy, trong mơ anh đau khổ không chịu nổi, anh sợ Trình Tuệ Tuệ sẽ xảy ra chuyện gì đó và anh sẽ hối hận cả đời.

"Từ bỏ tương lai của mình để lựa chọn người phụ nữ này, xem ra người phụ nữ này đối với anh rất quan trọng, vì nó quan trọng như vậy, vậy tôi không thể để cô ấy đi."
Hoắc Dịch Bắc sửng sốt, vẻ mặt bừng bừng tức giận, "Không phải anh vừa mới nói sao? Sao anh lại đột nhiên đổi ý?"

Quý Tư Nam tức giận không chút để ý, "Tôi chỉ là muốn đổi ý. Anh có ý kiến ​​gì không?"

Hoắc Dịch Bắc: "..."

Hoắc Dịch Bắc tức giận nói: "Tại sao anh Quý lại khi dễ người quá đáng như vậy? Anh Quý nghi ngờ tôi thì xử lý một mình tôi. Tại sao anh lại muốn xử lý người vô tội? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ, không có sức phản kháng. Thậm chí anh Quý thực sự đối cô ấy, anh cũng sẽ không có cảm giác thành tựu đi ? Hơn nữa để bên ngoài biết được anh Quý ra tay với một cô gái không có sức phản kháng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của anh Quý. "

"Danh tiếng? Tôi không quan tâm đến những thứ đó, có cảm giác thành tựu." Quý Tư Nam cười khúc khích, "Tôi đang rất vui khi thấy anh thất vọng như vậy."
Hoắc Dịch Bắc: "..."

Hoắc Dịch Bắc đột nhiên thấy nói nhiều như vậy cũng vô ích, tên mất trí này, sẽ không bao giờ cùng hắn lý luận.

"Anh muốn tôi thả cô ấy đi cũng không sao."

Hoắc Dịch Bắc đang định bỏ đi lại nghe thấy lời này, nhất thời tức giận biến mất trong nháy mắt, hắn giống như dã thú nhốt trong l*иg, tức giận đến hung bạo mà vô lực, nhưng lời nói của Quý Tư Nam đột nhiên khiến hắn thấy một chút hy vọng, Anh ta bình tĩnh lại càng nhanh càng tốt.

Nhưng Hoắc Dịch Bắc còn chưa kịp vui mừng, đã hỏi: "Anh Quý có điều kiện gì không?"

"Nếu chính anh đi tự thú nói mình tham ô tiền của Lâm gia, chỉ cần anh ngồi tù, người phụ nữ của anh sẽ không sao."

Hoắc Dịch Bắc chỉ cảm thấy trái tim như chìm xuống đáy vực, đây mới là mục đích thực sự của Quý Tư Nam. Muốn lần lượt chèn ép hắn. Quý Tư Nam cố tình làm vậy, cố ý muốn hắn gục ngã, người lúc sau tan vỡ thực dễ dàng trở nên không lý trí, mà hắn hoàn toàn liền biến thành gà trên tay anh ta, anh ta sẽ gϊếŧ người tùy ý.
Lừa đảo chiếm đoạt tiền của nhà họ Lâm vẫn là hai trăm triệu, với số tiền kinh ngạc như vậy, khả năng còn có thể ngồi trong tù, anh ta dẫn hắn đến đây từng bước chính là đến bước này, mục đích thực sự của anh ta không phải là giao dịch với Trình Tuệ Tuệ mà khiến anh đau khổ.

Nếu vừa lựa chọn chính là tương lai, Quý Tư Nam phía trước hơn phân nửa cũng có thiết kế bẫy rập chờ hắn.

Người này không phải là một kẻ điên mất trí bình thường, anh ta là cái gian trá một tâm cơ sâu không lường được! !