[Full] Tôi Đang Tra Tấn Nhân Vật Phản Diện - Tử Thanh Du

Chương 32: Hôn lại

Lâm Âm trò chuyện với bà Từng, vào lúc này đột nhiên điện thoại vang lên , là Lâm Gia Thuần gọi tới. Lâm Âm sợ ở nhà xảy ra chuyện nên vội vàng nghe.

"cha?"

"A Âm, con ở đâu? con buổi tối có thể trở về một chuyến không? "

"Bây giờ con đang ở La Châu có chuyện gì vậy cha? "

"Thật ra cũng không phải chuyện lớn,

chính là kêu con trở về chúng ta cùng nhau thương lượng một chút hôn sự anh trai con"

"Hôn sự? Chu Chính Đình kết hôn với ai?"

"Với Ngô tiểu thư."

Lâm Âm đã rất ngạc nhiên trước những lời này Chu Chính Đình và Ngô Tư Vũ? Cô đoán được rằng Ngô Tư Vũ đại khái có ý với Chu Chính Đình, bất quá hai người này phát triển nhanh như vậy ? Đã bắt đầu bàn về chuyện cưới hỏi ?

"Sao lại đột ngột như vậy ạ? Cuộc hôn nhân này là do cha hay là do Chu Chính Đình quyết định? Hay là bên nhà họ Hoắc..."

Lâm Gia Thuần thở dài và nói: "Đây là ý của Quý tiên sinh."

Lâm Âm: "..."

Lâm Âm liếc nhìn Quý Tư Nam.

Anh cùng Hoắc Dịch Bắc đứng lên, Hoắc Dịch Bắc lúc này sắc mặt không tốt lắm.

Tuy nhiên, Quý Tư Nam trông có vẻ thoải mái và nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, không biết hai người đang nói về cái gì.

Lâm Âm nói, "Con biết rồi, chờ con trở về rồi lại nói."

Lâm Âm cúp điện thoại, tạm thời áp xuống chuyện này, tiếp tục cùng bà Từng nói chuyện phiếm. Cho đến khi rời khỏi bữa tiệc Từng gia Lâm Âm mới tìm được cơ hội hỏi Quý Tư Nam, "Em nghe cha nói, anh sắp xếp Chu Chính Đình và Ngô Tư Vũ kết hôn sao? "

"Đúng là có chuyện này."

Lâm Âm bối rối, "Tại sao, anh cũng chưa bao giờ hỏi mong muốn của hai người họ. "

Quý Tư Nam hơi nhướng mày,

"Làm sao vậy? Không muốn nhìn thấy Chu Chính Đình kết hôn với người phụ nữ khác sao?"

Lâm Âm: "..."

Lâm Âm mơ hồ cảm thấy Quý Tư Nam sắp xếp Chu Chính Đình và Ngô Tư Vũ kết hôn là bởi vì cô. Nếu đúng như vậy, cũng sẽ có chút không công bằng đối với Chu Chính Đình.

"Em chỉ nghĩ rằng loại chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến ​​của 2 người, liền như vậy an bài người khác kết hôn tổng cảm giác như đang thao túng cuộc sống của họ. "

“Em có biết tôi vừa nói chuyện gì với Hoắc Dịch Bắc không.” Quý Tư Nam đột nhiên chuyển đề tài, trên xe ánh đèn mờ ảo, che giấu vẻ mặt. Càng khó đoán.

Lâm Âm hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Tôi cho hắn một ít lựa chọn, và cuối cùng hắn đã chọn giữ người phụ nữ đó. Hắn sẵn sàng ngồi tù vì người phụ nữ đó, vào tù vì trộm tiền của Lâm gia."

Lâm Âm nghĩ rằng Quý Tư Nam trước đó đã nói để cho Hoắc Dịch Bắc một câu trắc nghiệm, nhưng lúc đó cô cũng không hỏi nhiều, hóa ra sự lựa chọn của Quý Tư Nam dành cho Hoắc Dịch Bắc là nữ nhân và tiền đồ tương lai.

Quý Tư Nam có ý đem ràng số tiền Lâm gia cấp cho Hoắc Dịch Bắc biến thành  Hoắc Dịch Bắc trực tiếp ăn trộm, hai trăm triệu không phải là số tiền nhỏ nên Hoắc Dịch Bắc không biết sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm.

"Theo những gì em nói, tôi làm như vậy cũng là đang thao túng cuộc sống của Hoắc Dịch Bắc. Nếu em cảm thấy tôi làm sai, vậy thì tôi sẽ để yên không quản , khiến cho Hoắc Dịch Bắc trở thành mối đe dọa của em."

Lâm Âm nói: "Chuyện này khống giống nhau a. Hoắc Dịch Bắc là tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ em trước. Hắn sắp xếp người trước mặt anh cũng không phải là kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao? Nhưng mà Chu Chính Đình không liên quan gì đến chúng ta."

"Lại biết Chu Chính Đình nguyện vọng sao? Chuyện này hắn cũng đã thông qua."

Lời nói của Quý Tư Nam khiến Lâm Âm ngạc nhiên, điều đó có nghĩa là Chu Chính Đình đồng ý kết hôn với Ngô Tư Vũ? Chẵng lẽ Chu Chính Đình thấy Ngô Tư Vũ vừa mắt?
Lâm Âm đã trực tiếp quay trở lại Lâm gia, sau khi từ Luyến Đảo trở về, Quý Tư Nam không có giam cầm quyền tự do của cô, cô muốn quay về anh cũng không nói bất cứ điều gì.

Gia đình nghe nói Lâm Âm sẽ trở lại ăn tối, họ đều đang đợi cô, Chu Chính Đình cũng ở đó. Mấy người cùng ngồi vào bàn, Lâm Âm trực tiếp hỏi Chu Chính Đình, "Tôi nghe Quý Tư Nam nói rằng anh ấy muốn sắp xếp hôn lễ giữa anh và Ngô Tư Vũ? Anh nghĩ thế nào? Nếu anh không muốn, tôi có thể nói với anh ấy rõ ràng "

Chu Chính Đình nói: "Ta không có gì không muốn."

Biểu hiện của Chu Chính Đình rất tự nhiên, xác thật nhìn không ra anh  không muốn hay bị buộc phải làm. Lâm Âm lại hỏi anh: "Anh thích Ngô Tư Vũ?"

"Chỉ cần có lợi cho Lâm gia, kết hôn với ai cũng vậy, cũng có thích hay không cũng không có gì."

"..."
Lâm Gia Thuần nhẹ giọng than thở nói: "Đừng chỉ lo cho Lâm gia có hay không có lợi. Tuy rằng con không phải ta sinh ra, nhưng ta đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, ta cũng mong con có thể gả cho người mình thích."

Chu Chính Đình nghe vậy, hướng Lâm Âm nhìn thoáng qua, anh cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười tự giễu, con cũng không thích người nào, cho nên cưới ai cũng vậy. Mọi người cũng không cần cảm thấy con ủy khuất, Ngô Tư Vũ đối với con là quá đủ. "

Lâm Âm cảm thấy có chút áy náy khi nghe điều này, cô không biết liệu Chu Chính Đình có thích Viên Mạo Di hay không, nhưng anh có thể bảo vệ cô ta như vậy, người phụ nữ này với anh mà nói không giống nhau. Tuy nhiên, những mánh khóe thông minh của Viên Mạo Di để đến trước mặt Quý Tư Nam, việc Quý Tư Nam thu thập cô ta là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Nghe nói Viên Mạo Di đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, người từ nơi đó ra nơi nào còn có mấy cái bình thường sau đó lại được đưa đến Châu Phi, Viên Mạo Di cùng Chu Chính Đình đời này đều không thể.

Nếu như Viên Mạo Di an phận thủ thường một chút, Chu Chính Đình thật sự thích cô ta, muốn gả cho cô ta, nhà họ Lâm cũng không phải không đồng ý, chỉ trách người phụ nữ này có quá nhiều chuyện, nếu để cô ta ở bên cạnh nhà họ Lâm. Sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ấy làm cho liên lụy.

Có vẻ như Quý Tư Nam đã không có lừa cô, chuyện này xác thật Chu Chính Đình không phản đối.

Ngày hôm sau Lâm Âm đến quán rượu do Ngô Tư Vũ mở, khi thấy cô đến Ngô Tư Vũ rất ngạc nhiên, chiêu đãi cô bằng rượu mới đến trong cửa hàng.

"Cậu cái người bận rộn hôm nay như thế nào rãnh rỗi đến cửa hàng của tớ?"
"Đã lâu không gặp, nhớ cậu thật sự, đến xem."

Ngô Tư Vũ đang rót rượu cho cô, nghe vậy giận cô liếc mắt một cái, "Cậu còn nhớ tớ đâu? Tưởng chán ghét tớ."

Hai người hỏi thăm tình hình hiện tại của nhau, Lâm Âm liền tìm cơ hội hỏi: "Lần trước nhà tớ làm lễ kỹ niệm bận quá tớ cũng chưa kịp hỏi, cậu có phải hay không với Chu Chính Đình có ý tứ gì"

Khi Ngô Tư Vũ nghe thấy điều này, một vài nét thẹn thùng hiện lên, "có ý tứ gì chứ, tớ chỉ nghĩ anh trai của cậu là một người khá tốt, muốn tiếp xúc một chút thôi."

Chu Chính Đình muốn kết hôn với Ngô Tư Vũ, còn không có cùng Hoắc gia bên này nói, Lâm Âm nghĩ nghĩ lại hỏi : "Nếu Chu Chính Đình muốn cùng cậu kết hôn, cậu sẽ có thái độ như thế nào?"

Người Ngô Tư Vũ cứng đờ cầm ly rượu, mở to hai mắt nhìn cô, "Anh của cậu cho cậu tới hỏi tớ sao?"
Ngô Tư Vũ rõ ràng là bị sốc, nhưng Lâm Âm không để mất niềm vui hiển hiện dưới mắt cô ấy, có vẻ như cô ấy đã thực sự đối Chu Chính Đình có rung động.

Lâm Âm chỉ đơn giản nói thật với cô: "Gia đình tớ muốn sắp xếp cho anh trai tớ một buổi hẹn hò với cậu. Tớ muốn hỏi ý kiến ​​của cậu trước. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ thương lượng với dì Lưu Phiêu."

Ngô Tư Vũ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, trên mặt có hai đóa ửng đỏ, cô cười nói: "Nếu là cùng nhau ăn cơm gì đó cũng không có gì, nếu không có thể nhờ ba mẹ cậu bàn bạc trước với mẹ tớ một chút đi, nếu mẹ tớ cũng hài lòng, tớ cũng không có gì để nói, tớ thấy người anh trai này của cậu cũng không tồi a. "

Lâm Âm biết Chu Chính Đình đồng ý kết hôn có lẽ chỉ là vì Quý Tư Nam muốn anh làm như vậy, anh cảm thấy ngoan ngoãn nghe lời Quý Tư Nam sẽ thả Lâm gia, còn Ngô Tư Vũ đồng ý, có lẽ là về Chu Chính Đình có một chút động tâm.
Lâm Âm khẽ thở dài, cuối cùng có thể thành công hay không còn tùy thuộc vào số phận của hai người.

Lâm Âm đã không trở lại Quý gia trong hai ngày qua vì chuyện hôn sự của Chu Chính Đình và Ngô Tư Vũ, hai gia đình đã gặp mặt, đã rất khách khí, tuy nhiên, lúc sau, sau khi gặp Lâm Âm thấy rõ rằng thái độ của Ngô Tư Vũ phai nhạt đi, vì vậy Lâm Âm đã hỏi một chút.

Ngô Tư Vũ nói với vẻ mặt ủ rũ: "Có vẻ như anh trai cậu rất tốt với tớ nhưng không có hứng thú với tớ, tuy ràng thái độ anh ấy đối tớ khách khí nhưng rõ ràng là có lệ. Tớ có thể và biết rằng chuyện này dây dưa không ngọt ngào. Vì anh ấy đối tớ không có hứng thú, chuyện này hãy là thôi đi. "

Dì Lưu Phiêu cũng lộ ra bên một chút ý tứ , đương nhiên nhà họ Lâm sẽ không ép buộc, chuyện này cứ như vậy tính.
Hai ngày nay Quý Tư Nam không hề gọi điện. Lâm Âm cũng không nghĩ nhiều, dù sao Quý Tư Nam thường rất bận.

Bất quá Lâm Âm có lẽ cũng không nghĩ tới, Lâm Âm không có trở về, Quý Tư Nam hai ngày này ngủ đến độ không tốt lắm. Hôm nay giờ đã khuya, anh vô tình bước đến phòng cô ở Quý gia, căn phòng trống rỗng Quý Tư Nam bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời tối om, vào một đêm không trăng, đêm đen vô tận. Kéo dài về phía xa, thế giới trở nên rộng lớn và tĩnh lặng.

Anh lặng lẽ ngồi trên giường, trong lòng cô đơn.

Anh thực sự đã nghĩ về việc có nên gọi điện và hỏi cô khi nào cô sẽ về, hay đơn giản là đến Lám gia để tìm cô. Chính là anh không muốn cô nghĩ rằng anh giống như một con chó hoang nghĩ rằng cô cần sự an ủi của mình ngay khi cô rời đi, như vậy anh có vẻ thật quá đáng  buồn.
Anh ấy là Quý Tư Nam.

Quý Tư Nam ngồi một lúc định rời đi, chợt nghe thấy then nắm tay cửa đang vặn, Quý Tư Nam ánh mắt sắc bén lên, là người nào không hiểu chuyện tìm tới.

Ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng quét về phía cửa, đối mặt với Lâm Âm đang đi vào, anh giống như là đột nhiên bị sấm sét từ trên đỉnh đầu ập xuống, thân thể hơi cứng đờ, đột nhiên quên mất biểu cảm gì anh muốn làm.

Lâm Âm rất ngạc nhiên khi thấy Quý Tư Nam đang ngồi trên giường cô, cô hỏi người giúp việc ở tầng dưới, người giúp việc nói rằng Quý tiên sinh đã ngủ say, nên cô không làm phiền anh mà trực tiếp quay trở về phòng.

“Anh sao lại ở trong phòng của em?” Lâm Âm kỳ lạ hỏi.

Giống như đột nhiên bị đυ.ng phải chỗ ẩn nấp xấu hổ, Quý Tư Nam trong mắt nhất thời có chút hoảng sợ, đảo mắt liền trấn định, anh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ngủ không được, tới xem một chút."
Lâm Âm nói: "Em không có ở đây, anh tới xem cái gì?"

Quý Tư Nam trong một thời gian bị chặn lại, anh cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc vào lúc này, và sự thừa nhận này khiến anh dị thường bụcr bội.

Quý Tư Nam trên người đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lùng lúc này Lâm Âm thực kinh ngạc. Sự lạnh lùng kia cổ lạnh lẽo làm anh cả người đều lộ ra một cổ nguy hiểm người sống chớ tiến tới, cũng không biết như thế nào. Nhưng Lâm Âm có thể mơ hồ cảm thấy rằng anh đang ở đó, sự lạnh lùng trong anh cũng có một cảm giác khác lạ.

Đó là loại cảm giác dường như cho cô biết rằng tâm trạng của anh lúc này không được tốt và cần được an ủi.

Dù sao cô đã nhìn thấy anh trông còn đáng sợ hơn, đã hai ngày không gặp, cô nhớ anh rất nhiều, vì vậy Lâm Âm chạy tới và trực tiếp ôm lấy anh, cô ngẩng đầu lên và cười với anh, nụ cười rạng rỡ và lộ ra vài phần giảo hoạt. . "Anh có nhớ em không?"
Quý Tư Nam: "..."

Quý Tư Nam định rời đi nếu không có chuyện gì, anh không muốn đứng ngây ngốc ở đây như một tên ngốc và bị cô tò mò. Nhưng vừa nghiêng người, cô liền ôm lấy anh, lòng bàn chân dường như đã bén rễ, trên người cô kia hương vị quen thuộc ập vào trước mặt, anh gần như xuất phát từ bản năng, lập tức ôm lấy cô.

Anh gắt gao ôm chặt lấy cô, đem mặt dán lêи đỉиɦ đầu cô, nhắm mắt và hít thật sâu mùi hương của cô.

Vâng vâng, nhớ em.

Dù không muốn thừa nhận nhưng anh rất nhớ cô.

Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của Lâm Âm. Cô đã biết anh từ khi còn nhỏ. Cô vẫn biết một số thói quen nhất định của Quý Tư Nam. Anh hiếm khi thể hiện sự gần gũi của mình với mọi người, khi anh còn nhỏ, cô dạy anh rất lâu rồi anh mới từ từ học cách gần gũi với cô, lần này hai người gặp lại nhau, sau bao nhiêu năm, tất nhiên mọi thứ đã khác, ngoại trừ Cô bất ngờ hôn anh, anh không kiềm chế được mà hôn lại. Đây là lần đầu tiên Quý Tư Nam hoàn toàn chủ động ôm cô như vậy.
Sự công nhận này khiến Lâm Âm cảm thấy tâm tình rất tốt, giọng nói của cô cũng thay đổi, "Anh còn không có nói với em, anh có nhớ em không?"

Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ em.

Nhưng anh không muốn nói.

“Như thế nào sao anh không nói?” Cô hỏi lại.

“Lâm Âm.” Anh đột nhiên gọi cô.

"Chuyện gì vậy?"

Anh kề môi vào tai cô, thấp giọng cảnh cáo: "Không được rời xa anh."

Lâm Âm: "..."

Anh yêu cầu cô đừng rời bỏ anh một cách trực tiếp như vậy. Người đàn ông sống nội tâm kia còn có một mặt bá đạo với con gái như vậy sao?

Lâm Âm cảm thấy tim mình đập nhanh, cô hoàn toàn không để ý đến giọng điệu lạnh lùng đe dọa khi nói câu đó của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim như bị câu nói này làm cho rung động, đập dữ dội không kiểm soát được.

Lâm Âm điều chỉnh lại nhịp thở một lúc mới nói: “Em không có nói muốn rời xa anh.” Lời nói của anh khiến cô rất vui, cô ôm chặt lấy anh nói: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh”.
Lại nghe thấy anh thấp thấp cười một tiếng, nụ cười có phần ảm đạm, anh đột nhiên nâng cằm cô lên, ánh mắt ngưng tụ, khuôn mặt tuấn tú thế nhưng cho người ta một cảm giác đáng sợ.

"Nếu em dám rời xa tôi, tôi sẽ gϊếŧ cả nhà em."

Lâm Âm: "..."

Tên mất trí này, anh đang nghĩ gì vậy, tại sao lại đột nhiên nói ra những điều kinh khủng như vậy.

Lâm Âm bất giác rùng mình khi đối diện với anh như thế này, cô nói: "Em rời anh đi là lỗi của em. Liên quan gì đến nhà em?"

"Em quan tâm đến họ, như vậy mới có thể làm em kiêng kị."

Lâm Âm cũng không nói nên lời, tên này đúng là đồ mất trí, mất trí. Nhưng cô biết cách đối phó với kẻ mất trí này, làm thế nào để khiến anh bất lực.

Vì vậy Lâm Âm để chân lên môi trực tiếp hôn anh, xem anh còn uy hϊếp em, xem anh còn tàn nhẫn như thế nào.
Quý Tư Nam thân thể cứng đờ ngay lập tức, sắc mặt cảnh cáo lạnh lẽo như bị gió mạnh cuốn đi, bỗng chốc trở nên lộn xộn, cô không ngừng hôn anh, cô hôn lên anh còn không bỏ qua đưa đầu lưỡi liếʍ trên môi anh.

Quý Tư Nam không nhịn được kêu một tiếng, anh hoàn toàn không tự chủ được mà ôm chặt eo cô, cúi đầu, đầu lưỡi cô lại thời điểm đưa ra tới anh gắt gao ngậm lấy.