[Đam Mỹ/Xuyên sách] SAU KHI XUYÊN SÁCH BỊ SƯ ĐỆ CỐ CHẤP CHIẾM THÀNH CỦA RIÊNG

Chương 14: Nhìn ta, nói ta vừa ý huynh.

Trong hoàng hôn, một đoàn người mang theo đèn lông đi vào rừng trúc, đi xuôi theo mười bậc thềm đá.

Một tòa sơn trang lịch sự tao nhã ẩn vào trong màn đêm, đèn đuốc lẻ tẻ chợt sáng lên, ánh sáng từ nhóm đèn đuốc lẻ tẻ lan ra, bừng sáng một mảnh như đang đón chào.

Dường như chúng nó biết có khách đến.

Trong bóng đêm tiếng nói của Trần Thanh Xuyên xen lẫn trong gió: "Sơn trang Hối Nguyệt Các, bọn họ bán nhân tình. "

Lục Ly cười trêu ghẹo: "Cuối cùng vị trí minh chủ cũng có chút tác dụng chăng?"

Bóng núi thướt tha dưới chân trời.

Trước sơn trang, một người trung niên mập lùn mặc áo khoác đốt đèn chờ người, thấy bọn họ tới liền vui vẻ ra mặt, nếp khóe mắt nhăn lại, rất nhiệt tình nghênh đón bọn họ tiến vào thôn trang.

Trên thực tế Bạch thiếu Hoa đã tỉnh, nhưng giãy giụa mà Trần Thanh Xuyên không thả cậu xuống nên dứt khoát mặc kệ hắn ôm đi.

Bạch Thiếu Hoa nhắm hai mắt lại.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu ra, tất cả sớm đã chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu.

Lúc mới bắt đầu cậu đã làm sai.

Sai toàn bộ.

Trong hoàng hôn Trần Thanh Xuyên cúi đầu nhìn cậu, liền thấy ánh trăng trong veo tỉ mỉ phác hoạ chân mày cậu thì chợt sững sờ.

Người này như sứ như ngọc vùi trong ngực hắn, áo choàng màu đen rộng thùng thình rủ xuống, càng làm nổi bật lên da thịt trắng hơn tuyết của cậu.

Áo choàng rơi xuống vòng eo tinh tế, yếu ớt rơi vào trong tay chỉ kiến người ta lo rằng chỉ cần dùng ít sức liền làm cậu đau.

Hơn nữa... Càng rung động lòng người.

Chờ đến khi Bạch Thiếu Hoa mở mắt liền thấy đỉnh lều màu xanh

Bên cạnh có bàn tay thon dài xuất hiện tại trong tầm mắt cậu, bàn tay kia cầm một bát thuốc ở trên đầu cậu.

Bạch Thiếu Hoa chậm rãi đứng dậy, quen tay nhận lấy chén thuốc trên tay Trần Thanh Xuyên, quen miệng uống hết.

Cậu ngẩng cái cổ như ngọc, hầu kết tinh xảo hơi nhấp nhô, môi son ươn ướt, lông mày lá liễu vì vị thuốc đắng mà hơi nhíu lên.

"Nếu đắng quá thì chỗ ta có mứt hoa quả."

Bạch Thiếu Hoa trả cái chén đã cạn thấy đáy cho hắn, khóe mắt còn hơi đỏ, nhàn nhạt nói: "Vị đắng sẽ hết nhanh."

Bạch Thiếu Hoa đánh giá gian phòng, gỗ sàn nhà chắc chắn, rộng thoáng trong vắt, tấm bình phong khắc hoa đàn hương ngăn cách căn phòng thành hai nửa, treo lên bức tranh thanh tùng hạc trắng.

Bạch Thiếu Hoa nghiêng đầu hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trần Thanh Xuyên: "Một nơi của sơn trang Hối Nguyệt Các."

Trên giang hồ có bốn môn phái lớn, dưới sự đứng đầu của Thanh Dương Môn, đằng sau theo thứ tự là Hối Nguyệt Các, Bồ Đề Quan, Chùa Từ Quang.

Bạch Thiếu Hoa ngủ dậy thấy hơi mệt mỏi, định đi lại một chút, nhưng khi nhìn bốn phía không thấy y phục của mình, cậu liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.

"Chắc là rơi trên xe ngựa , ta đi xem thử."

Trần Thanh Xuyên đứng dậy đi tới cửa, bỗng nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn.

"Ta định làm vài món cơm thuốc, sư huynh muốn ăn cái gì, gà hầm nhân sâm, hay là vịt đông trùng hạ thảo?" Trần Thanh Xuyên cười khẽ: "Không thì ăn cháo thận dê, để tránh cho sư huynh bị thận hư, được không?"

Bạch Thiếu Hoa nhắm nghiền hai mắt không còn gì luyến tiếc.

Trần Thanh Xuyên đi không lâu liền trở lại, cầm áo khoác của cậu mà không cho Bạch Thiếu Hoa tự mặc, Bạch Thiếu Hoa đành phải ưỡn người để Trần Thanh Xuyên mặc vào cho mình.

Ngón tay của thiếu niên thon dài như ngọc, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng từ việc luyện kiếm cầm đai lưng vòng qua eo Bạch thiếu Hoa, nhẹ nhàng buộc lại.

"Sư huynh, sau này đừng giả vờ đối xử tệ với ta." Đột nhiên Trần Thanh Xuyên nói.
"Ngươi không nên nghĩ nhiều, ta không muốn đối xử tốt với ngươi." Bạch Thiếu Hoa buông mắt nói nhỏ.

"Vậy người mượn danh nghĩa của Liễu Kiều Ngâm đối xử tốt với ta là ai?"

Đầu ngón tay dưới tay áo của Bạch Thiếu Hoa co lại.

"Sư huynh, huynh tốt như vậy, tốt đến nỗi làm ta không nhịn được mà nghĩ phải vĩnh viễn chiếm hữu phần tốt huynh."

Bạch Thiếu Hoa sững sờ.

Trần Thanh Xuyên nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, đối diện với ánh mắt của cậu.

"Nhìn ta, nói ta vừa ý huynh."

Quả thật Trần Thanh Xuyên có vẻ ngoài rất đẹp.

Mặt mày tuấn tú đến không tưởng tượng nổi, chỗ nào chỗ nấy đều đẹp.

Bạch Thiếu Hoa mím môi không nói lời nào.

Trần Thanh Xuyên tạm nhường một bước: "Vậy ta hỏi huynh, huynh không vừa ý ta không?"

Sau nửa ngày, Bạch Thiếu Hoa dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy "Ừm" một tiếng.
Khuôn mặt Trần Thanh Xuyên nhuộm đầy ý cười, hắn khều cằm Bạch Thiếu Hoa, nhẹ nhàng hôn xuống.

Lông mi Bạch Thiếu Hoa khẽ run, cậu hé răng.

Trần Thanh Xuyên áp sát trán cậu, khẽ cười một tiếng, từ đầu gối quơ lấy hai chân Bạch Thiếu Hoa ôm ngang cậu lên, đi đến bên giường.

...

Trăng sáng sao thưa, vạn vật yên tĩnh.

Lông mi Bạch Thiếu Hoa run rẩy, đuôi mắt bị nước mắt thấm đỏ lên, buồn ngủ mơ màng kêu một câu Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh xuyên mang theo giọng mũi hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Thiếu Hoa mấp máy môi, nói nhỏ: "Đói bụng."

Lúc này Trần Thanh Xuyên mới mở mắt ra, mắt phượng đen nhánh hiện ra tia sáng vụn vặt, khàn khàn cười khẽ: "Sư huynh còn chưa ăn no sao?"

Bạch Thiếu Hoa sững sờ, xấu hổ cào ga giường, khó chịu nhắm mắt lại: "Ngươi biết ta không có ý này."

Trần Thanh Xuyên phát ra tiếng cười vui vẻ, hắn chống người dậy, nhẹ nhàng hôn trán Bạch Thiếu Hoa: "Vậy ta đi nấu... Cháo thận dê cho sư huynh."
Bạch Thiếu Hoa đẩy hắn ra, cố ra vẻ lãnh đạm, đôi tai lại đỏ lên: "Đi mau."

Đợi đến lúc ăn cháo, Trần Thanh Xuyên thổi nguội cháo trong cái thìa bằng sứ rồi mới đút cho Bạch Thiếu Hoa.

Bạch Thiếu Hoa há miệng ăn cháo từ tay hắn, cháo mềm, mùi vị mặn mà, ăn vào thấy ấm áp.

Trần Thanh Xuyên dùng ánh mắt mô tả sư huynh của hắn.

Bạch Thiếu Hoa mặc áσ ɭóŧ trắng như tuyết, trên vai khoác lên áo choàng mỏng của Trần Thanh Xuyên, dưới đèn lông mi cậu ẩn hiện như cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng động đậy, nhìn thật... Ngoan đến nỗi muốn lấy mạng.

Cái cổ thì như được điêu khắc từ ngọc trắng, cổ áo của áσ ɭóŧ hơi lỏng lẻo, lộ ra dấu hôn lờ mờ trên xương quai xanh.

Cơ thể sư huynh quá yếu ớt, Trần Thanh Xuyên nghĩ.

Ngày thứ hai.

Lúc Bạch Thiếu Hoa tỉnh dậy, không nhìn thấy Trần Thanh Xuyên nằm bên cạnh, ngược lại nhìn thấy hắn ngồi cạnh bàn gọt táo.
Thiếu niên cầm dao găm gọt trái táo trong tay cũng cực kì thảnh thơi, ngón tay luôn đặt trên giữa dao găm di chuyển vài đường, lại gọt vỏ táo, rất thành thạo điêu luyện.

Trần Lê ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiếu Hoa, cong cong đôi mắt, mềm mại hỏi: "Ca ca có ăn táo không?"

Hiện tại khi Bạch Thiếu Hoa không nghe được hai chữ "Ca ca" sẽ lập tức nhớ tới đêm đó Trần Thanh Xuyên gọi cậu là ca ca cả đêm...

Bạch Thiếu Hoa hỏi: "Ca ca của đệ đâu?"

"Đi làm đồ ăn sáng." Trần Lê cắn trái táo.

Chỉ sau chốc lát, Trần Thanh Xuyên quay lại.

Lúc Trần Thanh Xuyên vừa bước vào cửa thì Bạch Thiếu Hoa liền ngẩng đầu lên, nhìn thứ hắn bưng...

Cháo được nấu sền sệt bốc lên mùi đồ ăn thơm ngát cùng một bình canh gà nhỏ.

Trần Thanh Xuyên dọn bàn xong, chú ý tới ánh mắt Bạch Thiếu Hoa liền giải thích: "Là gà hầm nhân sâm."
Bình gốm này đựng gà hầm nhân sâm ở bên trong.

Chất thịt màu mỡ, da mỏng rực rỡ vàng, phía dưới bị nhét hoàng kỳ nhân sâm, dầu trên canh đã vớt sạch, nước canh vàng trong vắt.

Hầu kết Bạch Thiếu Hoa khẽ di chuyển.

Cậu cẩn thận vén tay áo lên, dùng đũa gắp lên miếng thịt gà nhỏ được bọc trong lớp dầu mỏng óng ánh, tươi non thơm ngát.

Cháo ăn cũng ngon, nước gạo óng ánh long lanh, được nấu đặc lai thành sền sệt, mềm nát thơm phức.

Trần Lê liếc qua thấy trên mặt Bạch Thiếu Hoa viết đầy chữ "Chết cũng không tiếc" liền nói câu tạm biệt rồi rời khỏi.

VUI LÒNG KHÔNG REUP NẾU KHÔNG BẠN SẼ BỊ DÍNH CỚT CON MỒN LÈO NHÀ MÌNH