『 Quyển 1 』『 Edit 』Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt - Thanh Thanh Kết Ngạnh

[TG1 - Chương 29]

CHƯƠNG 29.

Nghe lời anh nói và nhìn thái độ kiên định của anh, thái độ của Ân Âm cũng dịu đi một chút. Nhìn xem, anh đã thật sự suy nghĩ thông suốt rồi, với lại đêm nay Tưởng Kiến Quốc có thể đội mưa tìm đến, quả thật đã vượt quá dự liệu của cô, anh yêu cô và hai đứa nhỏ hơn cô tưởng.

Anh yêu gia đình, yêu người nhà, có lòng cầu tiến, làm người trung hậu thành thật, bây giờ lại có thể suy nghĩ rõ ràng, không thể không nói anh là một lựa chọn tốt cho người chồng, người ba.

- Vợ, anh đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện tiếp theo cứ để anh xử lý, nhất định sẽ làm cho em hài lòng. Sau này em đừng nhắc chuyện ly hôn với anh nữa, anh muốn ở bên em và các con mãi cơ.

Tưởng Kiến Quốc hơi khẩn trương nói, rõ ràng là một người đàn ông to lớn, nhưng bây giờ lại có chút thận trọng, giống như một con thú nhỏ đứng ở cửa hang liên tục thò cái chân nhỏ ra, cẩn thận kiểm tra.

Ân Âm bị sự ví con của chính mình chọc cười.

- Vợ, em cười đẹp quá.

Tưởng Kiến Quốc nhìn nụ cười của Ân Âm thì ngây người. Anh luôn biết rằng vợ mình rất đẹp, so với vợ của ai cũng đều tốt hơn, anh rất bội phục bản thân lúc trước sao lại có can đảm theo đuổi Ân Âm, còn rước được cô về nhà.

Nếu chủ cũ thân thể ở đây, chắc chắn cô ta sẽ nói cho anh biết, cô ta nhìn trúng anh là vì anh chất phác lại có lòng trân trọng cô ta, điểm này so với ai cũng mạnh hơn.

Ân Âm hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái:

- Được rồi, phải xem biểu hiện của anh thế nào, mau ngủ đi.

Ân Âm xoay người nằm xuống giường, cân nhắc đến hai đứa nhỏ nên cô đã chọn một phòng có giường lớn.

Tưởng Kiến Quốc nhìn bóng lưng cô, thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tắt đèn rồi nằm xuống, hai đứa nhỏ đều ở bên trong, Tưởng Kiến Quốc thì nằm ngoài cùng ôm Ân Âm, trong bóng tối, một nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên môi anh.

Có vợ với con ngủ cùng thật là tốt.

Nương theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cả gia đình ngủ thϊếp đi.

*

Ở bên kia bà cụ Tưởng không được tốt như vậy. Bà ta không ngờ thằng hai vừa đi ra ngoài thì không quay lại nữa, nên vẫn đang chờ anh làm bữa tối. Cuối cùng, dưới sự kêu la ồn ào của Tưởng Kim Bảo, bà ta chỉ có thể vừa chửi bới vừa xuống lầu mua đồ ăn. Thời điểm này không phải nhà nào cũng có tiền mua tủ lạnh, ít nhất thì nhà của Tưởng Kiến Quốc không có tủ lạnh.

Bởi vì không biết chợ ở đâu nên bà cụ Tưởng phải ngẩn ngơ đi lòng vòng một hồi lâu mới quay về, xém chút bị lạc đường, lúc quay về còn dính mưa. Lúc này, sự căm giận của bà cụ Tưởng dành cho Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm càng nặng nề hơn, bà ta cảm thấy hai người bất hiếu, người mẹ là bà ta ngàm dặm xa xôi từ quê lên đây lại không quan tâm, bỏ bà ta một mình ở nơi xa lạ chưa quen này tự đi mua đồ ăn về nấu cơm.

Tuy nhiên bà ta lại không nghĩ tới, bà ta muốn ngươi ta hiếu thảo, nhưng bà ta lại không cho người ta sự tôn trọng tối thiểu nhất, cho dù không thích Ân Âm đi nữa, cũng không nên mở mồm một câu là hồ ly tinh, không nên tuyên bố Tưởng Kiến Quốc sẽ ly hôn với cô, thậm chí còn kêu gào cô đừng có quay về.

Về phía Tưởng Kiến Quốc, bà ta hoàn toàn không thay anh suy sét, không nghĩ anh sẽ khó xử, chỉ biết lợi dụng anh, bốc lột anh, dùng danh nghĩa hiếu thảo để anh bán mạng cho con trai út của bà ta và mấy đứa con do hắn sanh ra.

Nếu bà ta đã có thể hèn hạ, ích kỷ và bất công như vậy thì sao có thể trách người khác được?

Ân Âm không ngốc, mà Tưởng Kiến Quốc tuy chất phác thành thật nhưng cũng không ngốc. Hơn nữa trải qua nhiều năm như vậy, Tưởng Kiến Quốc cũng đã chết lặng trước sự bất công và ích kỷ của người mẹ như bà ta, không còn ôm hy vọng nữa.
*

Ngày hôm sau, quán ăn Thiên Du vẫn mở cửa như thường lệ, lúc Tưởng Kiến Quốc đang bận rộn cũng tranh thủ thời gian gọi điện cho Tưởng Kiến Quân.

End 29.

#skyfall