"be sweet" - Hyunjin x Felix

Chap 1: tulip

Lại một buổi sáng nữa tại nơi được mệnh danh là "Xứ sở chuột túi", bên ngoài không khí đang cực kì ấm áp là điều kiện thuận lợi cho những bông hoa khoe được trọn vẹn vẻ đẹp của mình. Là khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày. Mọi thứ êm ả đến mức thời gian như đứng yên tại thời điểm này, không nở trôi đi. Những chú chim đang cất lên tiếng hót thanh nhẹ để chào đón một ngày mới, chào đón những điều mới mẻ trong ngày hôm nay. Nắng bắt đầu ló rạng trên mái nhà và len lỏi vào qua những ô cửa sổ, như muốn đánh thức mọi người tận hưởng bầu không khí ấy. Felix đang nằm trên chiếc giường êm ấm của mình thì một tia nắng đã thành công đột nhập vào phòng cậu, nhẹ nhàng chiếu lên mắt cậu. Tia nắng ấy có lòng muốn đánh thức cậu dậy, nhưng cậu khó chịu cau mày rồi với lấy cái chăn bông che mặt lại và tiếp tục yên giấc. Có lẽ cậu là chưa muốn thức dậy vào giờ này. 

Một lúc sau đó, Felix cũng dần dần tỉnh giấc cậu bung chiếc chăn ra rồi từ từ ngồi dậy. Lấy tay vỗ vỗ mặt lại cho tỉnh táo rồi bước xuống giường, cậu uể oải tiến vào nhà vệ sinh, bắt đầu công cuộc vệ sinh cá nhân. Cậu đánh răng, rửa mặt xong cả thì đi ra ngoài rồi lại chui vào chiếc chăn ấm áp của mình mà nằm suy nghĩ gì đó. Khuôn mặt trắng trẻo, làn da mịn màng của cậu quả thật là điều mà mọi người rất mong có, cậu còn có tàn nhang trên mặt. Nhưng đó cũng là điểm nổi bật của cậu, điều đó càng làm cậu trở nên hấp dẫn hơn.

"Mình nên làm gì bây giờ ta~~~?" Felix nằm trên giường, giọng điệu chán nản nói.

Cậu không biết nên làm gì bây giờ, hôm nay là ngày cậu được nghỉ ngơi để chuẩn bị bay sang Hàn để học tập. Tuy mang trong mình dòng máu Úc - Hàn nhưng từ nhỏ đã sống tại Úc nên tiếng Hàn của cậu vẫn chưa ổn định lắm nên khoảng thời gian qua cậu đã học tiếng Hàn rất chăm chỉ để khi sang bên đó cậu sẽ giao tiếp được với mọi người xung quanh. Khi qua đó cậu sẽ chỉ ở một mình tại nhà trọ thôi nên có lẽ cuộc sống bên đó của cậu sẽ có chút khó khăn nên cậu cũng khá lo lắng về điều đó. Felix cậu luôn tự nghĩ liệu khi đặt chân sang đó cậu có tự mình quản lí được cuộc sống hay không, liệu cậu có thể hòa đồng với những người bạn mới. Trong đầu cậu đang có rất nhiều suy nghĩ phức tạp, khó nói. Bỗng nhiên cậu suy nghĩ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại gọi cho một người.

[Bang Chan-hyung!]

[Ohh, Felix đó hả?]

[Vâng, em nè! Em chuẩn bị sang đó rồi, mà em lo lắng quá

không biết làm sao hết, huhu.]

[Em đừng có suy nghĩ nhiều thứ như vậy chứ haha,

bên đây cũng giống như ở Úc thôi nên em đừng

lo nhiều quá.]

[Anh có nói vậy thì em cũng không hết lo được.]

[Không sao, qua đây rồi anh sẽ chăm sóc cho em.]

[Hyung hứa đấy nhé! Giờ em phải lo chuẩn bị đồ đạc rồi, chào anh nha.]

[Ok, anyeon.]

Nói chuyện xong cậu ngồi dậy, nhìn đống đồ trên sàn nhà mà mặt không chút hào hứng. 'Không phải là quá nhiều đồ cần phải sắp xếp rồi sao', cậu lắc đầu mệt mỏi. Dù không muốn nhưng cậu cũng phải làm thôi, mai là cậu phải đi rồi. Không làm nhanh thì mai chắc chắn sẽ có thiếu sót. Thế là dù muốn dù không thì cậu cũng phải bắt tay vào sửa soạn thôi. Trong lúc soạn đồ thì sự chán nản bắt đầu kéo tới, bản thân cậu vốn năng động vui vẻ nên những việc này thật sự quá nhàm chán với cậu. Felix ngồi đó một hồi lâu thì cũng chỉ mới làm được một nửa.

"Không phải là mình quá lười rồi sao?" Felix ngồi nhìn đống đồ còn lại mà tự than vãn bản thân.

"Thôi kệ đi, hihi. Mình cũng nên đi ăn uống gì đó thôi, bụng đói meo 'gòi'."

Felix xoa xoa cái bụng rỗng của mình, mặt cười lên trông rất đáng yêu. Cậu xếp gọn đống đồ vào một góc rồi xuống nhà tìm chút gì đó để lấp đầy cái bụng của cậu. Bước vào bếp, cậu lấy ra một miếng bánh mì sandwich mà mẹ cậu đã làm sẵn cho cậu. Đi pha thêm một ít trà nóng rồi ngồi vào bàn, cậu bắt đầu thưởng thức buổi sáng của mình. Vừa ăn tay cậu vừa lướt lướt điện thoại, đúng là sự hấp dẫn của công nghệ lớn thật đấy giờ đi đâu cũng thấy ai ai cũng vừa ăn vừa cầm cái điện thoại. Cậu coi những video trên mạng xã hội bất giác nở ra những nụ cười dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng thấy cậu thật sự rất đẹp trai, khuôn mặt ưa nhìn, đôi môi đỏ mọng đó có một sức lôi cuốn chết người. Đang thưởng thức buổi sáng yên lành của mình thì mẹ cậu từ đâu đi tới lấy chiếc điện thoại của cậu đi.
"Con đừng có ngồi thư giãn như mình có nhiều thời gian như vậy chứ." Mẹ cậu ngồi xuống đối diện cậu nói.

"Nhưng mà con 'nười quá 'òi', chiều con làm tiếp nha." Felix gặm miếng sandwich, làm điệu bộ dễ thương.

"Có lẽ chuyện này hơi gấp, nhưng do một vài việc nên là bắt buộc chiều nay con phải bay rồi đó."

"Cái gì ạ?!!!!" Cậu giật mình, chiếc miếng sandwich đang gặm cũng rớt xuống.

"Đúng vậy đó, vậy nên là con mau đi làm nhanh nhanh đi. Chiều nay 13 giờ là con phải ra sân bay rồi."

Felix nghe thấy thế thì gấp gáp hoàn thành bữa sáng rồi nhanh chóng chạy lên phòng để tiếp tục công cuộc dọn dẹp đồ đạc. Lần này không thể trễ nãi được nữa rồi, vừa làm cậu cứ liên tục nhìn lên chiếc đồng hồ để canh giờ. Nào là quần áo mùa đông, quần áo mùa hè, còn cả giày dép nữa, cậu hận bản thân đã quá lười biếng cho nên giờ mới phải gánh chịu hậu quả như thế này đây. Cậu khóc trong lòng. Loay hoay một hồi thì cậu mới suy nghĩ lại, dù gì thì bây giờ cũng mới 10 giờ thôi mà cứ từ từ mà làm thôi không việc gì phải gấp. Vốn bản tính cậu đã luôn tích cực như vậy nên ít khi cậu cảm thấy buồn cũng như là để tâm đến nhiều chuyện tiêu cực, nên mọi người hay gọi cậu là Haengbok-ie ( có nghĩa là hạnh phúc, tên tiếng Hàn của cậu là Yongbok, là một cách chơi chữ ). Nghĩ vậy nên Felix bật nhạc lên, người đung đưa theo nhạc bình tĩnh xếp gọn những món đồ vào hành lí. Nhưng từ bao giờ đôi mắt cậu trĩu nặng vì hơi mệt, cậu thϊếp đi lúc nào không hay. Thời gian cứ như thế trôi đi, khuôn mặt bé bỏng của Felix nằm trên đống đồ chưa được xếp xong. Lúc ngủ đôi môi của Felix chu ra như một đứa trẻ mẫu giáo, cậu nằm ngủ một hồi lâu.
Tầm hai tiếng sau thì một tiếng gọi đã đánh thức cậu dậy từ trong cơn ngủ.

"Yongbok-ie, con đâu rồi?" Giọng của mẹ cậu gọi ở dưới nhà.

"Ư...ưm~~~ Sao vậy mẹ..." Cậu ngái ngủ trả lời.

"Không phải con ngủ đó chứ?! Mau dậy, đã 12 giờ rồi." Mẹ cậu phàn nàn.

"Mười...hai giờ?~ Mới 10 giờ mà." 

Cậu với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang phát lên những bản nhạc nhẹ du dương lên mà xem đồng hồ. Trên màn hình hiển thị 12:03, cậu tưởng mình vẫn còn đang trong mơ, từ từ ngồi dậy dụi đôi mắt nặng trĩu đó rồi nhìn lại một lần nữa. Đồng hồ vẫn không đổi, vậy là đây không phải mơ. Felix gấp gáp ngồi dậy dọn xong đống đồ đang còn dở, do nãy giờ cũng dọn được khá khá rồi nên giờ chỉ còn một vài thứ nữa là xong thôi. Tay cậu nhanh thoanh thoắt, lấy từ cái áo này đến cái áo kia tỉ mỉ gấp chúng lại đặt vào trong vali. Sau 10 phút vật lộn thì cuối cùng đồ đạc cũng đã xong, cậu thở phào một cái rồi lau mồ hồi trên trán. Bây giờ phải đi tắm rửa rồi còn ra sân bay nữa. Không chút thảnh thơi cậu mau chóng chọn một đồ rồi đi vào phòng tắm, bắt đầu công cuộc tắm rửa của mình. 
"Mình lo quá, chuẩn bị đi rồi. Bạn bè bên đó có thân thiện không nhỉ?" Felix đứng dưới vòi hoa sen suy nghĩ. 

-End Chap 1 -