truyện cổ tích 18+ (Tạm Ngưng)

công chúa quỳnh nga (phần5+6)

Tiếng vó ngựa phá tan màn đêm, người dân thôn Lầm hoảng hồn tỉnh giấc từ khắp các nhà rồi đồng loạt nhìn ra thôn.

Một đoàn xe ngựa bập bùng ánh đuốc gấp gáp tiến nhanh vào thôn rồi dừng lại, có tiếng phụ nữ rên la thảm thiết trong cỗ xe ngựa lớn nhất.

Vào giữa thôn, đoàn người dừng lại, tên lính đi đầu la to: "Ở đây ai là bà đỡ đẻ? Có người sắp sinh rồi!"

Nghe thế, một người phụ nữ trẻ khoảng chừng 25 tuổi mở cửa ra ngoắc tên lính và nói: "Tôi là bà đỡ đây! Đưa người vào nhà nhanh!"

Tiếng rên la vẫn không ngừng, rèm xe ngựa mở ra, người đàn ông cao to lực lưỡng bế vợ mình đi vội vào nhà bà đỡ.

Bà đỡ xem sơ tình hình rồi quay đầu quát khẽ: "Con Tấm nấu cho dì ấm nước sôi!"

Trong nhà có hai cô bé, đứa lớn tên Tấm khoảng 7 tuổi, đứa nhỏ tên Cám khoảng 5 tuổi. Hai đứa đang tròn xoe mắt đứng nhìn khách lạ vào nhà, nghe tiếng quát, Tấm dạ một tiếng rồi chạy vào gian bếp loay hoay nhóm lửa, còn Cám ngáp dài trèo lên giường ngủ tiếp.

Người phụ nữ mang bầu nằm rên la trên giường, tay nàng bấu chặt tay chồng, gương mặt xinh đẹp ướt trong nước mắt vì đau.

Bà đỡ vừa xem xét vừa hỏi người chồng: "Phu nhân mang thai bao lâu rồi?"

Người đàn ông đáp với vẻ hối lỗi: "Mới hơn 6 tháng thôi, ta định đưa nàng về nhà mẹ để tiện chăm sóc nhưng giữa đường gặp tai nạn..."

Bà đỡ gật gù: "Chắc phải sinh non rồi..."

Người đàn ông vừa giữ chặt tay vợ vừa nói với vẻ cầu khấn: "Xin bà giúp vợ ta, nhất định ta sẽ hậu tạ!"

Nhìn kiểu cách ăn mặc sang trọng của đôi vợ chồng, lại có một đoàn ngựa xe hộ tống, bà đỡ vừa mừng vừa lo, phen này nếu mẹ tròn con vuông thì nhất định được không ít tiền, nhưng nếu có chuyện gì thì sợ là khó sống.

Nhận thấy nét lo trên mặt bà đỡ, người đàn ông nói thêm: "Mong bà cố gắng, dù có lỡ xảy ra chuyện thì ta cũng sẽ hậu tạ."

Bà đỡ thở phào rồi gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Sáng hôm sau, ca đỡ đẻ thành công, đứa bé sinh ra chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng vẫn khá khỏe mạnh, bà đỡ được thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.

Nhìn đoàn người xe đi xa dần, bà đỡ cười không ngậm được mồm, bà nghĩ ngay đến chuyện mua nhà, mua đất, sắm quần áo, nội thất, xe hơi, tivi, tủ lạnh...

"Còn phải thuê người giúp việc... À không cần! Có con Tắm làm hết là đủ!" Bà đỡ thầm nghĩ rồi quay mặt đi vào nhà. Bà đâu biết rằng mình vừa đỡ đẻ ra một hoàng tử, người phụ nữ mang bầu xinh đẹp kia là một hoàng hậu còn người đàn ông to khỏe có gương mặt đẹp trai nhân hậu kia chính là vua Thạch Sanh đang trị vì đất nước.

... Bạn đang đọc truyện Công chúa Quỳnh Nga tại nguồn: https://truyensac.net/cong-chua-quynh-nga/

Đoàn xe ngựa tiếp tục trên đường quay về hoàng cung, trong xe, vua Thạch Sanh và hoàng hậu Thiên Thanh cười hạnh phúc nhìn đứa con trai đầu lòng, đứa trẻ được chàng đặt tên là Gióng.

"Cho ta bế con chút nào!" Thạch Sanh lúc này tựa như đứa trẻ đang xin kẹo, chàng háo hức đưa hai tay ra đỡ lấy con trai từ tay Thiên Thanh.

"Ủa? Hình như con to ra phải không nàng? Lúc sáng chỉ bé bằng nắm tay ta mà sao giờ đã lớn hơn bàn tay rồi?"

Thiên Thanh cười đáp: "Thϊếp quên nói với chàng, thϊếp là tiên cá nên con sinh ra cũng có khả năng sẽ là tiên cá như thϊếp. Cơ thể người cần khoảng 20 năm mới lớn bằng người trưởng thành nhưng cơ thể tiên cá thì lớn rất nhanh, chỉ cần được cho ăn đầy đủ là trong khoảng 3 năm sẽ lớn bằng người trưởng thành."

Thạch Sanh nhìn con đang bật khóc oa oa và gật gù: "Đúng là ăn mau chóng lớn! Ủa mà từ khi sinh ra đến giờ con đã ăn gì đâu?"
Thiên Thanh thẹn đỏ mặt, nàng bế lại con từ tay chồng rồi kéo áo trễ xuống vai, để lộ ra cặp nhũ hoa trắng nõn thơm ngon đến mức Thạch Sanh dù đã rất quen thuộc vẫn thấy phát thèm. Gióng há cái miệng nhỏ xinh ngậm ngay một đầu ti của mẹ và bú say sưa, bàn tay nhỏ xíu của nó nghịch ngợm vỗ vỗ lên bầu ngực còn lại của mẹ, khiến cho Thạch Sanh đang ngồi cạnh cũng lên cơn ganh tỵ với con trai mình...

... Bạn đang đọc truyện Công chúa Quỳnh Nga tại nguồn: https://truyensac.net/cong-chua-quynh-nga/

Một năm sau...

Giờ hoàng tử Gióng đã lớn bằng một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng chỉ mới biết đi và bập bẹ tập nói. Gióng ăn rất nhiều, đặc biệt là sữa, đến nỗi hoàng cung phải dành riêng một trang trại bò để lấy sữa cho Gióng uống.

Gióng có một thói quen như nhiều đứa trẻ khác là tối ngủ phải được ngậm đầu ti của mẹ, vì vậy mà Thiên Thanh và Quỳnh Nga phải thay phiên nhau ngủ với Gióng mỗi đêm, người còn lại thì hầu hạ Thạch Sanh.
Ban đầu, Quỳnh Nga rất ngượng ngùng và hơi khó chịu khi cách đêm lại bị Gióng ngậm đầu ti, cảm giác rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không được giải tỏa, nhưng ngoài Thiên Thanh thì Gióng chỉ chịu ngủ với nàng nên đành phải chấp nhận. Nhưng dần dần, cơ thể Gióng ngày một lớn khiến Quỳnh Nga lại cảm thấy thích cảm giác đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, nhiều lúc không chịu nổi sự sờ mó cắn bú của Gióng khiến nàng phải cố nhịn đến lúc Gióng ngủ rồi sang phòng Thạch Sanh để cùng chàng và Thiên Thanh làʍ t̠ìиɦ tay ba.

Thiên Thanh cũng có phần giống Quỳnh Nga, chỉ khác là nàng không có nhiều cảm giác ngượng vì Gióng là con ruột nàng, nhưng cảm giác bị con ruột sờ mó hàng đêm cũng không bớt phần kí©ɧ ɖụ©.

Lại một năm nữa trôi qua, Gióng lúc này đã có thể chạy nhảy, nói năng rành mạch, cơ thể nó đã lớn hơn một đứa trẻ 12, 13 tuổi, sức ăn lại càng kinh khủng hơn, giờ Gióng ăn còn nhiều hơn Thạch Sanh. Dù vậy, tâm hồn của Gióng vẫn tương đương đứa trẻ 2 - 3 tuổi.
Nữa năm sau, Gióng đã bắt đầu học đọc, học viết, Gióng dần nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình, nó cao gần 1 mét 6 và ăn càng nhiều hơn, lớn càng nhanh hơn, mặt nó bắt đầu nổi mụn, mọc râu, cổ họng ngứa ngáy thường xuyên và còn những thay đổi bên trong cả cơ thể lẫn tâm hồn khiến Gióng cảm thấy lo lắng.

Tối đó, nằm úp mặt vào ngực mẹ Thiên Thanh, Gióng quyết định hỏi mẹ về những thay đổi trong cơ thể mình.

"Mẫu hậu, không hiểu sao gần đây cơ thể con bị bệnh lạ lắm."

Thiên Thanh vỗ về con trai, lúc này cơ thể nàng đã nóng ran, không phải vì nhiệt độ cơ thể con trai mà vì với chiều cao của Gióng lúc này thì khi nó úp mặt vào ngực nàng, vùng phía dưới của nàng và con trai sẽ cọ vào nhau, hơn nữa nàng chỉ khoác một lớp lụa mỏng nên có thể cảm nhận được độ nóng và cứng từ dươиɠ ѵậŧ con trai đang chĩa vào mu của mình. Cố nén hơi thở đang gấp dần, Thiên Thanh lo lắng hỏi: "Con thấy lạ thế nào?"
Gióng còn chưa hiểu được cảm giác của mẹ nó lúc này, thậm chí còn không hiểu tại sao ©ôи ŧɧịt̠ lại tự động cứng lên và chỉ vào hướng âʍ đa͙σ mẹ nó, chỉ biết là cảm giác này rất thoải mái. Gióng ngồi dậy, vừa kéo quần xuống chỉ tay vào ©ôи ŧɧịt̠ đang giương cứng vừa nói: "Chỗ này của con bị lột da hay sao ấy, từ khi bị đến giờ nó có sưng lên, thường bị lúc ngủ với mẹ hoặc dì, nhưng không thấy đau mà chỉ thấy hơi nóng người và thoải mái lắm!"

Gương mặt ửng hồng của Thiên Thanh mỉm cười nhìn ©ôи ŧɧịt̠ mới dậy thì của con trai, so ra thì kích cỡ của nó còn thua xa so với ©ôи ŧɧịt̠ của Thạch Sanh, nàng giải thích: "Không sao đâu con, đây chỉ là chuyện bình thường thôi, đợi sau này lớn lên chút nữa con sẽ hiểu." Nói xong, nàng dỗ con ngủ rồi lẻn sang phòng Thạch Sanh để giải quyết cơn hứng tình bị đứa con trai 2 tuổi gây ra...
Năm 3 tuổi, Gióng trổ mã thành một hoàng tử khôi ngô khỏe mạnh không thua gì bố mình, thậm chí còn đẹp trai hơn hẳn bố nhờ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, tâm hồn non nớt của nó cũng phát triển nhanh hơn. Giờ đây, Gióng đã biết hưởng thụ hương thơm của mẹ và dì, biết thưởng thức gương mặt xinh đẹp, cơ thể quyến rũ và cảm nhận sự mềm mượt từ làn da của hai nàng.

Gióng đã hiểu tại sao "thanh bảo kiếm" nó lại cứng lên mỗi khi được ngủ hoặc lúc mẹ Thiên Thanh và dì Quỳnh Nga tắm cho nó, nhưng vẫn chưa biết cách làm sao để giải quyết "bệnh lạ" này.

Đêm buông xuống nơi hoàng cung uy nga lệ tráng, Quỳnh Nga khoác lớp lụa mỏng thướt tha đi trên hành lang đến phòng hoàng tử Gióng, làn da ngọc ngà xinh đẹp như tỏa sáng làm những gã lính canh ngẩn ngơ trộm nhìn. Nàng kết hôn đã 4 năm nhưng vẫn chưa thụ thai, nét đẹp ngây thơ hoạt bát của công chúa Quỳnh Nga ngày xưa đã vơi đi một phần, thay vào đó là sự sắc sảo mặn mà với cơ thể đầy đặn thêm phần gợi cảm của hoàng hậu Quỳnh Nga.
Gióng đã đợi sẵn ở phòng, thấy người dì trẻ xinh đẹp đến, nó ngoan ngoãn chào rồi mời nàng vào phòng.

Nhìn đứa con chồng đẹp trai cường tráng như trai mười tám cao hơn mình nữa cái đầu, Quỳnh Nga nhiều lần phải nhắc mình rằng nó chỉ mới 3 tuổi. Nhưng làm thế nào bình tĩnh được khi ngủ cùng một chàng trai trẻ tuổi hấp dẫn như thế?

Phòng của hoàng tử gióng rất rộng, ánh nến lung tinh tỏa sáng khắp phòng, ở giữa là một chiếc giường lớn trải lông hổ trắng tinh êm ái.

Như mọi khi, Quỳnh Nga lên giường nằm cạnh Gióng và kể chuyện ru nó ngủ.

Gióng vẫn giữ thói quen sờ ngực mẹ hoặc dì khi ngủ, vì là hoàng tử đầu lòng nên hai nàng rất yêu chiều không nỡ ngăn Gióng. Từ một bàn tay nhỏ bé chỉ nắm được đầu ti của Quỳnh Nga, nay tay Gióng đã có thể ôm trọn bầu ngực no tròn của nàng.
Không chỉ kích cỡ bàn tay thay đổi, mà cảm giác cũng thay đổi, lúc trước Gióng sờ ngực mẹ và dì Nga thì cảm thấy thoải mái dễ ngủ, bây giờ mỗi lần sờ vào lại có thêm cảm giác sướиɠ muốn sờ mãi không buông. Gióng cũng phát hiện ra mỗi khi sờ ngực mẹ hoặc dì thì không chỉ "thanh kiếm" giữa hai chân nó "sưng" lên mà cái đầu ti nhỏ xinh của mẹ và dì cũng cứng lên theo. Lần trước Gióng có hỏi mẹ nhưng Thiên Thanh chỉ cười rồi ngoảnh gương mặt xinh ửng hồng lái sang chuyện khác, lần này nó quyết định hỏi dì.

Gióng chọt chọt ngón tay vào đầu ti đang nhô lên của Quỳnh Nga và hỏi:

"Dì Quỳnh Nga ơi, sao gần đây cứ mỗi lần con sờ vào chỗ này là nó lại cứng lên vậy? Cả"thanh kiếm"ở giữa hai chân con cũng sưng theo nữa!"

Quỳnh Nga tròn xoe mắt nhìn đứa con chồng đẹp trai, nàng ậm ờ nghĩ một chút rồi đáp: "Đó là chuyện của người lớn, Gióng còn nhỏ không nên biết."
"Gióng lớn rồi mà! Gióng cao hơn cả dì và mẫu hậu, Gióng ăn còn nhiều hơn phụ hoàng!"

Quỳnh Nga nựng yêu mặt Gióng và nói: "Không phải lớn theo nghĩa đó..."

"Vậy chứ lớn thế nào, ai cũng nói là Gióng đã lớn rồi cơ mà!"

"Gióng vẫn là con nít thôi, con nít mới phải ngủ với dì, khi nào Gióng có thể ngủ một mình thì dì mới công nhận Gióng là người lớn."

Gióng vừa cãi vừa dùng tay ôm lấy ngực Quỳnh Nga như để bấu víu lý lẽ của mình: "Vậy dì với mẫu hậu cũng là con nít, dì với mẫu hậu cũng phải ngủ chung với phụ hoàng còn gì?"

Mặt Quỳnh Nga đỏ bừng vì ngượng, nàng giải thích: "Vì dì và mẫu hậu của Gióng là vợ của phụ hoàng, vợ phải ngủ cùng chồng, sau này Gióng lớn cũng được cưới vợ và ngủ cùng với vợ của Gióng."

"Không! Gióng không thích ngủ với vợ! Gióng thích ngủ với dì và mẫu hậu hơn!" Câu này Gióng nói hoàn toàn thật, được hai người mẹ xinh đẹp như tiên quan tâm chăm sóc khiến tiêu chuẩn nhìn phụ nữ của Gióng rất cao, người khác khó lọt được vào mắt nó.
Nói xong, Gióng hỏi tiếp: "Mà tại sao Gióng thành người lớn phải bị ngủ với vợ?"

Quỳnh Nga đáp: "Gióng phải ngủ với vợ thì mới sinh ra con như phụ hoàng ngủ với mẫu hậu Thiên Thanh rồi sinh ra Gióng."

Nói xong mới biết mình lỡ lời, gương mặt vốn đã ửng hồng của Quỳnh Nga càng thêm chín.

Gióng ngây thơ hỏi tiếp: "Tại sao phụ hoàng ngủ với mẫu hậu thì sinh ra Gióng mà Gióng ngủ với mẫu hậu lại không sinh ra con?"

Trong lòng Quỳnh Nga đang thầm than khổ, nghe xong câu hỏi của Gióng khiến nàng nghĩ đến cái cảnh Gióng và Thiên Thanh quan hệ với nhau rồi sinh ra một hoàng tử nhỏ. Người Quỳnh Nga nóng rang, hơi thở gấp dần, cái ảo cảnh lσạи ɭυâи khiến máu da^ʍ đang âm ỉ trong người nàng bắt đầu bùng cháy.

Quỳnh Nga đáp: "Tại vì mẫu hậu của Gióng là vợ của phụ hoàng, mẫu hậu chỉ có thể sinh con cho phụ hoàng chứ không thể sinh cho Gióng được!"
Gióng gật gù ra vẻ tiếc nuối, sau đó nó nhíu mày thắc mắc tiếp: "Dì Nga cũng là vợ của phụ hoàng, sao dì chưa sinh con cho phụ hoàng?"

"Chị Thanh ơi cứu em!" Đó là suy nghĩ trong đầu Quỳnh Nga lúc này, nàng đáp: "Tại sức khỏe của dì không được tốt nên chưa có con được!"

"Vậy làm thế nào mới có con, mẫu hậu thường nói Gióng rất khỏe, hay Gióng giúp dì Nga có con nha!"

Lúc này Quỳnh Nga chỉ hận không thể chạy ngay đến phòng của phu quân để giải tỏa cơn hứng tình đang ngày một lên cao. Nàng tìm cách trốn tránh: "Không được, Gióng không thể giúp dì có con, khi nào Gióng cưới vợ thì vợ Gióng sẽ dạy Gióng cách có con! À! Hay tối mai Gióng hỏi mẫu hậu đi! Giờ thì ngủ nào, dì buồn ngủ rồi đây!" Nói xong, nàng vờ nhắm mắt ngủ.

Gióng van nài: "Dì không được ngủ, dì phải dạy Gióng cách làm sao để có con! Gióng không cho dì ngủ!"
Quỳnh Nga sợ đến bó tay với đứa con chồng, nàng lập bày kệ dụ Gióng ngủ sớm để đi tìm phu quân giải tỏa cơn nứиɠ, nàng nói: "Được rồi, nếu Gióng trả lời đúng câu đố của dì thì dì sẽ trả lời những câu hỏi của Gióng, còn sai thì Gióng phải ngủ ngay, được không?"

Gióng ngây thơ đồng ý ngay, nó nói: "Dì đố đi!"

Quỳnh Nga cười gian vì Gióng đã mắc câu, nàng chọn câu mà nó hỏi nàng ban đầu để đố lại nó thì làm sao mà nó trả lời được. Quỳnh Nga nói: "Dì đố nhé!"

Nói xong, Quỳnh Nga luồn tay kéo quần Gióng xuống, ©ôи ŧɧịt̠ to khủng khϊếp của Gióng chợt bật quần giương lên khiến Quỳnh Nga giật mình trợn mắt há hốc mồm, nàng đâu có ngờ là "thanh bảo kiếm" của Gióng lại phát triển nhanh khủng khϊếp chẳng kém gì cơ thể nó, giờ đã dài và to hơn hẳn Thạch Sanh, trông vô cùng cứng cáp, khỏe mạnh và ngon lành khiến Quỳnh Nga ngắm quên cả đố.
Thấy dì nhìn chằm chằm vào "bảo kiếm" của mình mà không chịu ra câu đố, Gióng giục: "Dì đố nhanh đi dì!"

Quỳnh Nga mắt như mê hoặc nhìn đăm đăm vào ©ôи ŧɧịt̠ của Gióng, nàng ngượng nghịu nói: "Dì đố Gióng cái"bảo kiếm"này của người lớn có những chức năng gì?"

"Cái này hả?" Gióng cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình lắc qua lắc lại như đồ chơi trước ánh mắt say mê của Quỳnh Nga, nó nhíu mày: "Không phải chỉ dùng để đi đái sao?"

Quỳnh Nga bật cười như tỏa nắng, nàng lắc đầu nói: "Đúng là có chức năng đó, nhưng còn chức năng khác quan trọng hơn..."

Gióng nhíu mày vắt óc nghĩ, nhưng với trí óc của đứa mới sống trên đời 3 năm như nó thì làm sao mà nghĩ được nhiều.

Quỳnh Nga nhìn đứa con chồng rồi lại thèm thuồng liếc xuống "thanh bảo kiếm" của nó, nàng cố ngăn cơn dâʍ ɭσạи đang trào dâng trong người mình và nói: "Không biết đúng không? Gióng thua rồi, ngủ đi!"
Gióng giãy nảy: "Không! Gióng không cam tâm! Dì ăn gian! Nó làm gì còn chức năng nào khác chứ!" Rồi nó trợn mắt như vừa phát hiện ra điều gì đó động trời: "A! Gióng biết rồi! Đem cắt ra nhồi bánh mì ăn sáng!"

Quỳnh Nga lại bật cười, một phần vì đáp án ngây thơ của Gióng, một phần vì sự ngây thơ đó không tương xứng với cơ thể bảnh bao hấp dẫn của nó. Nàng nói: "Không phải, cái đó là xúc xích làm bằng thịt lợn! Gióng mà cắt đi thì phụ hoàng đem dì đi chém đầu!"

Gióng lo lắng: "Cái này hiếm lắm sao?"

Cảm giác của Quỳnh Nga lúc này hết sức thê thảm, cứ tưởng đã lừa được Gióng ngủ, ai ngờ càng lúc càng khiến nó tò mò thêm, lại nói đến cơn hứng tình đang càng lúc càng dồn dập hơn. Nàng đáp: "Người đàn ông nào cũng có, nhưng cắt rồi thì không mọc lại được đâu!"
"Dì với mẫu hậu không phải là đàn ông, vậy dì với mẫu hậu không thể đi tè được à?"

"Được chứ, không cần cái như của Gióng mà vẫn đi được nhé!"

"Đi bằng cái gì? Cho Gióng xem thử với!"

"Không được! Gióng ngủ đi!"

"Dì keo kiệt! Gióng cho dì xem của Gióng mà... À khoan đã! Câu đố của dì chưa có lời giải mà, làm sao Gióng biết mình thua thật hay không?"

Cơn hứng tình khiến Quỳnh Nga đang dần mất kiểm soát, nàng đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn cứng ngắc của Gióng và hỏi: "Gióng thấy thế nào?" Lúc hỏi thì người nàng run khẽ vì cảm giác phấn khích khi sờ vào ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi của con chồng lan khắp toàn thân.

Gióng nhắm mắt cảm nhận làn da tay mềm mịn của dì chạm vào ©ôи ŧɧịt̠ mình một lúc rồi nói: "Cảm giác thích lắm, sướиɠ hơn cả khi sờ ngực dì!"
"Có đáp án rồi nhé, Gióng ngủ đi, sau này cưới vợ sẽ biết thêm!"

"Gióng không ngủ được, sao người Gióng tự nhiên lại nóng quá, tim Gióng đập thình thịch đây này!" Nó vừa nói vừa kéo tay Quỳnh Nga đặt vào ngực nó để chứng minh.

Chạm tay vào bờ ngực săn chắc nóng rang của Gióng, bức tường Quỳnh Nga tự xây trong lòng vẫn tiếp tục dần dần sụp đổ, những từ "không được, không nên, không thể" bị dâʍ ɖu͙© sửa thành "không sao, cứ thử, khỏi lo".

Quỳnh Nga ngước gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên nhìn Gióng, lúc này trong mắt nàng không phải đứa con chồng 3 tuổi nàng xem như con ruột mà là một chàng nhân tình trẻ tuổi đầy mị lực.

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì nứиɠ của dì mình, Gióng ngây thơ lo lắng: "A, sao mặt dì đỏ quá, dì bị bệnh rồi! Để con gọi..."

Gióng chưa nói hết câu thì Quỳnh Nga đã chặn miệng nó lại, tay còn lại nàng đưa ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu im lặng. Quỳnh Nga thì thầm trong cơn thở gấp: "Gióng còn muốn làm người lớn không?"
Gióng gật đầu lia lịa.

Quỳnh Nga nói tiếp: "Giờ dì sẽ dạy Gióng nhưng Gióng không được tiết lộ chuyện này với bất cứ ai nhé, kể cả phụ hoàng và mẫu hậu! Nếu phụ hoàng biết sẽ xử tội dì đấy!"

Gióng lo lắng cố nén giọng nói: "Nghiêm trọng vậy sao? Hay là khỏi học đi!"

Quỳnh Nga cong môi nũng nịu: "Không được, giờ dì muốn dạy, Gióng buộc phải học!"

"Dạ, dì dạy đi, Gióng không nói ai biết đâu!"

Làm sao mà tin được lời hứa của một đứa trẻ 3 tuổi, nhưng Quỳnh Nga đã hết kiềm chế nổi nên cũng mặc kệ. Trong đầu nàng nhanh chóng soạn ra một "giáo án tìиɧ ɖu͙©" nho nhỏ để dạy cho đứa con trai 3 tuổi của chồng mình.

Quỳnh Nga nhìn vào mắt Gióng, nét dâʍ đãиɠ dần lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng, tay Quỳnh Nga luồn vào quần Gióng và nhẹ nhàng cầm lấy "thanh kiếm" của nó. Dươиɠ ѵậŧ của Gióng to đến mức bàn tay thon thả của Quỳnh Nga không thể ôm trọn thân nó, lại còn nóng hổi và cứng chắc khiến Quỳnh Nga phải thốt lên thích thú: "Sao to thế?"
Gióng gật gù: "Vâng, mỗi lần nó sưng lên là như vậy đấy..." Đang nói thì Gióng bỗng rùng mình một cái vì bàn tay của Quỳnh Nga đang vuốt ve khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ khiến nó sướиɠ tê người.

Thấy Gióng rùng mình, Quỳnh Nga cười tinh nghịch: "Thế nào? Thích không?"

Gióng gật gật: "Thích lắm, dì làm sao hay thế, khi Gióng cầm nó không có thích như vầy!" Nói xong, tay nó như thói quen lại áp vào ngực Quỳnh Nga.

Quỳnh Nga rên khe khẽ, tay nàng vuốt ©ôи ŧɧịt̠ Gióng càng nhanh hơn, đôi môi đỏ mọng kề vào tai Gióng thì thầm: "Gióng hôn dì đi!"

Gióng dạ rồi áp môi hôn lên bờ má xinh đẹp của dì một cái, hương thơm cơ thể nàng phả vào mũi tạo cho nó một cảm giác đê mê khó hiểu.

"Không phải hôn chỗ đó!" Quỳnh Nga lắc đầu, sau đó nàng ngước mặt vênh đôi môi xinh xắn lên, ngón tay gõ gõ vào môi và nũng nịu: "Hôn chỗ này cơ!"
Gióng trề môi lắc đầu: "Thôi nước miếng không à ghê lắm!"

Quỳnh Nga bực mình dùng sức bóp mạnh thân ©ôи ŧɧịt̠ của Gióng một cái: "Ghê cái đầu con, hôn dì đi!"

Gióng đành nhắm mắt hướng môi mình vào môi dì áp nhanh vào rồi dứt ra ngay, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc cũng đủ để nó nhận ra hôn vào môi dì Quỳnh Nga không ghê tởm như nó tưởng mà lại có cảm giác rất "sướиɠ".

Quỳnh Nga cười cười nhìn nét mặt đang ngây ra của Gióng: "Thế nào? Có ghê không?"

Gióng lắc đầu, nhìn cặp môi xinh xắn hấp dẫn của dì, nó tò mò muốn thử lại. Biết ý Gióng, Quỳnh Nga lại khẽ chu môi mời gọi. Hai đôi môi lại áp vào nhau, cảm giác ấm áp mềm mại và rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Gióng không nỡ rời ra, ©ôи ŧɧịt̠ đang nằm trong tay Quỳnh Nga cũng giật lên vài cái để hưởng ứng.
Lúc Gióng đang định rời môi thì chợt hai tay Quỳnh Nga ôm lấy cổ nó, môi nàng hé ra và bắt đầu mơn trớn, mυ"ŧ môi Gióng. Gióng bỡ ngỡ mất một giây rồi lập tức học theo Quỳnh Nga, mấp máy môi đáp lại sự mơn trớn môi của nàng, hơi thở hai người dồn dập phả vào nhau.

Nụ hôn tiếp diễn đến hơn ba mươi giây, Quỳnh Nga vừa dán sát môi mình vào môi đứa con chồng vừa xoay người nằm lên ngực nó. Tay Quỳnh Nga nắm lấy tay Gióng hướng dẫn nó ôm lấy eo nàng. Hương da thơm ngát, đôi môi ngọt ngào, chiếc lưỡi mượt mà ẩm ướt của Quỳnh Nga khiến tâm hồn còn thiếu sót của Gióng như muốn vỡ tan, "thanh bảo kiếm" đang cọ vào đùi Quỳnh Nga thỉnh thoảng lại giật lên một cái.

Nụ hôn dâʍ ɭσạи kéo dài suốt mấy phút, sau đó Quỳnh Nga ngừng hôn, môi nàng vẫn kề môi Gióng và thì thầm hỏi nó: "Sướиɠ không?"
Gióng gật đầu.

Quỳnh Nga cười dâʍ đãиɠ, nàng ngồi dậy, đôi tay xinh đẹp mò xuống cởϊ qυầи Gióng ra. Gióng cũng ngồi dậy, nó không quan tâm tại sao Quỳnh Nga cởϊ qυầи nó mà chỉ muốn tiếp tục tận hưởng cảm giác sướиɠ khoái khi hôn môi nàng. Gióng lại áp môi vào môi Quỳnh Nga, học cách đưa lưỡi mình vào liếʍ lưỡi nàng. Quỳnh Nga cũng đáp lại môi Gióng, tay nàng dịu dàng cởϊ áσ cho nó.

Gióng nhanh chóng rành mạch cách hôn, trong khi hôn, hai tay nó được Quỳnh Nga hướng dẫn cách vuốt ve, xoa nắn hai bầu ngực no tròn của nàng, còn tay nàng thỉ hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của con chồng.

Con chồng và mẹ hai hôn liếʍ và vuốt ve nhau suốt mấy phút liền, Gióng học theo Quỳnh Nga cho tay xuống giữa hai chân nàng định vuốt ve "thanh kiếm" của nàng. Sờ vào lớp lụa mỏng, Gióng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của nó và dì, nó kêu lên: "Ủa, dì Nga không có"kiếm"?