《CHIẾM ĐOẠT》- JUNG HOSEOK

Chap 9. Buổi tiệc.

Thấy đối phương đang không ngừng tìm kiếm thú vui trên cơ thể mình mà quên mất rằng cô phải giải thích cho anh hiểu được sự việc của ngày hôm nay. Eun Hye cố gồng cơ thể đang dần mềm nhũn áp sát vào cơ ngực của anh, cánh tay siết chặt lấy cổ Hoseok.

"Em..."

Định mở lời giải thích với anh nhưng nhận lại là một câu hỏi khác của anh.

"Cô nghĩ tôi để ý sao?"

Lời nói như có ngàn mũi tên đâm xuyên qua trái tim của Eun Hye, cô cảm giác được rằng mình như một trò chơi tiêu khiển của anh, anh chỉ quan tâm đến việc cô có đủ tốt để thỏa mãn anh hay không chứ không để tâm tới cảm xúc của cô. Nghe được lời tuyệt tình này nước mắt trên khóe mi Eun Hye đột nhiên rơi xuống hai bên má còn ấm nóng, chưa bao giờ cô lại cảm giác mình bị ấm ức đến mức này. Chỉ là tới công ty của anh thôi mà có nhất thiết anh lại làm vậy với cô chứ. Eun Hye muốn hỏi rõ sự tình tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Thà kể hết những lý do kia còn hơn là anh cứ im lặng như vậy.

... Eun Hye suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng dám nói ra lời trong đầu của mình

"Là em làm trái ý anh, anh đừng im lặng, nói cho em biết là em không tốt chỗ nào..."

Nghe đến đây mọi động tác anh đang làm đều ngừng lại, khuôn mặt bắt đầu co giãn trở về trạng thái đóng băng như mọi ngày. Anh không trả lời mà từ tốn đứng lên, thả lỏng rồi rút dươиɠ ѵậŧ đang trỗi dậy bên trong cô bé của cô ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cũng từ đó mà tuôn trào ra khỏi lớp da thịt mềm mại vương vãi ra khắp chiếc chăn màu xám đắt tiền.

"Tôi hết hứng rồi"

Hoseok rời khỏi giường, đôi tay thon dài kéo khóa quần, chỉnh lại bộ áo sơ mi trên người rồi bước ra khỏi cửa, anh liếc nhìn trên bàn gỗ được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ là viên thuốc mà anh dặn bà Kim cho cô uống mỗi ngày, khi thấy Eun Hye vẫn chưa uống sắc mặt anh vô cùng khó chịu xoay người nói với cô: "Uống hết thuốc cho tôi, tốt nhất là đừng để tôi thấy một viên nào còn sót lại ở trên bàn."

Nói xong anh liền rời đi ngay lập tức, tiếng đóng cửa mạnh đến mức vụt qua tai cô khiến cô trở về thực tại, cô nhớ lời anh dặn là không được để thuốc còn dư, phải uống cho hết. Eun Hye thẫn thờ ngồi dậy nhìn viên thuốc trên bàn vô thức đứng dậy, cả thân thể không mảnh vải bước đi lững chững tới chiếc bàn gỗ, cầm viên thuốc màu trắng trên tay nhanh chóng cho vào miệng.

"Khụ... Khụ..."

Vừa cho thuốc vào miệng, vị đắng đã bắt đầu hòa tan trong miệng khiến Eun Hye vô cùng khó chịu mà nôn ra ngay lập tức. Mặc dù rất nghe lời anh uống thuốc đều đặn hằng ngày kể cả khi hai người quan hệ xong anh cũng bắt cô uống, Eun Hye không biết rằng đó là loại thuốc gì nên cô đã lén giấu những viên thuốc kia đi. Gần hơn một tháng rồi cô không uống thuốc, nay tự nhiên lại cho vào miệng, vị đắng làm cô khó mà nuốt trôi.

Eun Hye tùy tiện vứt viên thuốc vào thùng rác, mệt nhọc trở về chiếc giường ấm áp ngủ một giấc quên đi chuyện vừa nãy.

---------------

Đã hai ngày trôi qua Eun Hye không thèm ra khỏi cửa phòng, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Chưa bao giờ cô cảm thấy hai ngày nay lại nhàn nhã đến vậy, ngủ dậy có người chuẩn bị bữa ăn còn lúc rảnh lại tập làm quen với máy tính, Eun Hye còn tranh thủ đọc thêm sách và vài cuốn tiểu thuyết. Những lúc thế này mới đúng là cảm giác được làm bà chủ.

Cộng thêm việc anh lại không làm phiền cô, chắc là do công việc bận rộn nên cũng không có thời gian về nhà. 

Nhưng mà cô không biết rằng hai ngày nay anh ...ở nhà, mọi hoạt động của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngồi một mình dưới ghế sofa, ánh mắt không tiêu cự nhìn người con gái trước màn hình đang lọ mọ gõ từng chữ trên bàn phím máy tính cũng khiến anh nở nhẹ một nụ cười. 
Sau khi nhìn cô ngồi nghịch máy tính trong phòng một hồi lâu, Hoseok đưa tay ra xem đồng hồ trên tay của mình xác định được thời gian nghỉ ngơi của cô từ nay chính thức hết. Anh nhìn về phía dì Kim ra hiệu bằng ánh mắt, dì Kim cũng hiểu được ý của anh liền nhanh chóng chạy lên phòng của Eun Hye. 

Đang say sưa xem máy tính thì dì Kim bước vào nở nụ cười.

"Ông chủ hôm nay có tiệc bảo bà chủ hãy chuẩn bị cho tốt."

Eun Hye bò dậy, cụp mí mắt, giả làm điệu bộ mệt mỏi: "Dì Kim, hôm nay tôi hơi mệt một chút, dì bảo với anh ấy là tôi không cùng anh ấy dự tiệc được."

Dì Kim nhìn Eun Hye một lượt nở một điệu cười ngại ngùng, thật ra hai hôm trước đúng thật là cô bị anh dày vò đến thừa sống thiếu chết, nhìn cô bị anh 'tra tấn' đúng thật bà thấy khổ cho cô nhưng hai ngày được nghỉ ngơi gương mặt Eun Hye hồng hào ra trông thấy, lại xuất hiện má bánh bao vô cùng là đáng yêu, đôi môi mọng nước hồng hào đầy sức sống. Đối mặt với lời từ chối của Eun Hye bà thật sự không biết nói lại như thế nào.
Phía bên dưới anh thấy tình hình này cũng không ổn. Hoseok đứng dậy, thở dài một hơi rồi đi nhanh lên phòng của Eun Hye.

Tiếng mở cửa làm cô giật mình, nghe tiếng bước chân quen thuộc cô biết rằng đó chính là anh liền nhanh chân nhanh tay nằm xuống vùi đầu vào trong chăn che hết cơ thể cuộn tròn lại như một cục cơm nắm, trốn tránh sự thật. Cứ như thể đứa con gái giận dỗi ba muốn để cho ba mình phải đi dỗ dành.

Nghĩ rằng khoảng thời gian cô nghỉ ngơi chưa đủ, nếu anh còn đưa cô ra làm dụng cụ phát tiết nữa thì có lẽ lời cô nói lúc nãy đúng quả thực là hơi quá nhưng cơ thể này thực sự không muốn đi, vẫn muốn ở nhà như vậy.

Thấy cô trốn trong chăn, Hoseok bình tĩnh nghiêng đầu chất vấn.

"Cô định muốn chơi trò chiến tranh lạnh đến khi nào?"

Eun Hye bên trong chăn hét lớn vọng ra: "Em không đi đâu hết!"
"Từ khi nào mà cô tự quyết định đi hay không đi?... Cho cô 15 phút chuẩn bị, không thì đừng trách."

"Đồ ác quỷ. Em không đ... Á"

Định chiến đến cùng với người đàn ông này nhưng lại không được, khi đã động đến sự kiên nhẫn của anh thì cô cũng chẳng là gì. Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người của Eun Hye sau đó bế cô trên tay đi xuống dưới, Eyn Hye trả treo giãy dụa nhất quyết là không đi. 

"Anh thả em ra"

Thấy vợ mình không chịu nghe lời Hoseok thờ ơ hai tay đang bế ngang Eun Hye anh liền thả một tay đang giữ ở phần lưng của cô ra, không điểm tựa mà mất thăng bằng thiếu chút nữa là đầu của cô cắm thẳng xuống dưới đất rồi, nhưng may thay là cô vẫn còn nhanh tay ôm lấy cổ của anh.

"Đi hay không đi?"

Câu hỏi này là anh biết câu trả lời rồi mà vẫn cố hỏi.

Eun Hye nhìn sâu vào đôi mắt anh, một đôi mắt đen long lanh phản chiếu hình bóng của cô, nhìn anh ở khoảng cách gần vậy tim cô lại có chút rung động rồi.
Bây giờ cô mới tin được lời đồn đại bên ngoài là anh đẹp đến mức không tì vết, rồi còn là làm vợ của anh chắc phải tu mấy kiếp người, đẹp đến mức khiến con người ta nhìn mãi không muốn rời. Đúng thật là như vậy, cô nhìn anh hồi lâu suy nghĩ của những người bên ngoài lại vô cùng nông cạn chẳng qua là trong mắt cô anh đẹp gấp ngàn lần như vậy, dù ai nói gì cô vẫn mặc định anh như thiên sứ của đời mình vậy. Người khác công nhận là anh có nhan sắc nhưng đối với cô anh đẹp đến mê người, một vẻ đẹp có thể khiến cô bỏ mặc tất cả để có được tình yêu của anh.