TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

1

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến. Bốn năm không gặp, bây giờ chạm mặt khiến cậu có chút hoảng hốt.

Tiêu Chiến mặc đồng phục giao hàng màu đỏ, ngồi bên vệ đường ăn một hộp cơm. Ăn chưa được hai miếng, Tiêu Chiến đã bỏ hộp cơm xuống, chạy tới trước điện thoại được cố định trên xe máy nói gì đó.

Anh không phát hiện ra Vương Nhất Bác, bởi vì Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, nhất cử nhất động của anh đều lọt vào tầm mắt Vương Nhất Bác.

Nụ cười của Tiêu Chiến vẫn luôn dịu dàng, trong sáng như bốn năm trước. Anh vẫy tay với điện thoại, khoa tay múa chân nói cả buổi, chỉ chỉ chiếc máy trợ thính màu đen trên tai mình.

Vương Nhất Bác đoán người ở đầu bên kia hẳn là bà ngoại của anh. Vận khí của Tiêu Chiến không được tốt, bên nhà mẹ bị điếc di truyền, mẹ Tiêu Chiến may mắn tránh được, nhưng Tiêu Chiến lại không được may mắn như vậy. Trước kia ở trường, những người không thích anh nhìn thấy Tiêu Chiến đều gọi anh là Tiểu Long Nữ*.

*Ở đây tác giả dùng: 小聋女 /Xiǎo lóng nǚ/: là Tiểu Lung Nữ, chữ 聋 – lung/điếc phát âm giống chữ 龍 – long/rồng trong Tiểu Long Nữ và trong truyện tác giả cũng giải thích tại sao anh lại bị gọi như vậy nên tôi quyết định edit thành "Tiểu Long Nữ".

Tại sao lại là Tiểu Long Nữ?

Bởi vì Tiêu Chiến lớn lên rất đẹp, đôi mắt phượng ngủ thon dài, trời sinh có bờ môi cũng đẹp không kém, cười rộ lên còn lộ ra răng thỏ, dáng người cao gầy, làn da trắng. Khi bước vào đại học không biết đã làm bao bạn học nữ si mê... còn có cả bạn học nam nữa.....

Đúng vậy, Vương Nhất Bác đã bắt gặp một lần, thấy nam sinh đó tỏ tình với Tiêu Chiến, cho nên khi trong trường đồn Tiêu Chiến là TXL*, Vương Nhất Bác không bất ngờ lắm, chẳng qua là nhìn dáng vẻ thu hút cả hai giới của anh khiến cậu cảm thấy khinh bỉ và buồn nôn thôi.

*TXL viết tắt của 同性恋 /Tóngxìngliàn/: gay.

Có lẽ do từ đầu cậu đã có thành kiến với Tiêu Chiến, nên sau này có gây ra những chuyện quá đáng, Vương Nhất Bác một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, còn khá vui vẻ ra nước ngoài du lịch.

Đến khi trở về, Tiêu Chiến đã thôi học, từ đó về sau không còn tin tức.

Gia cảnh Vương Nhất Bác giàu có bao nhiêu, gia cảnh Tiêu Chiến bần hàn bấy nhiêu. Bởi vì có vấn đề về tai nên anh nhập học muộn, không thì anh lớn hơn Vương Nhất Bác 6 tuổi đã sớm tốt nghiệp.

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn chưa nói chuyện xong, hộp cơm vẫn chưa ăn hết. Bởi vì nhận được đơn hàng nên chỉ có thể đem hộp vào thùng giữ ấm ở đuôi xe, sau đó lái chiếc xe máy cũ rích dần rời khỏi tầm mắt của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khởi động xe, ma xui quỷ khiến đi theo sau. Cậu chợt nhớ ra, bốn năm trước, Tiêu Chiến không biết đi xe đạp.....

____

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến cả một ngày, nhìn anh dùng chiếc xe máy cũ rích đi giao hàng, tại nơi thành thị này đi qua đi lại, lấy đồ ăn rồi giao đồ ăn. Nhìn anh bởi vì kẹt xe mà giao hàng trễ, bị khách làm khó dễ, nhìn anh ra sức xin lỗi người ta. Một mạch đến 11 giờ đêm, Tiêu Chiến lái xe vào một cái thôn nằm khuất sau nơi đô thị phồn hoa, cậu không theo vào. Đầu Vương Nhất Bác trống rỗng, mãi mới kéo về được một chút lí trí.

Quách Thừa gọi điện thoại tới, cậu vừa bắt máy, bên kia đã hùng hùng hổ hổ hỏi, "Đang ở trên giường vui vẻ với em gái nào mà quên hết trời đất trăng sao thế? Mấy đứa bạn thân chờ cậu một tiếng rồi đó, mau đến nhanh.....Mời bạn bè từ xa tới tẩy trần cho cậu, nhân vật chính lại không thèm đến, chúng tôi còn chơi cái đếch gì...."
Vương Nhất Bác chợt nhớ ra, hôm qua cậu vừa về nước, Quách Thừa đã nói tối nay hắn tổ chức party rồi, Vương Nhất Bác nghe xong còn rất hào hứng. Nhưng bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng nữa, nhưng cậu muốn uống rượu quyết định nên qua đó.

Tại phòng vip trong câu lạc bộ, những cô gái xinh đẹp Quách Thừa mời đến đều nhắm ngay Vương Nhất Bác. Cái gương mặt đó khiến cho các cô gái từ già đến trẻ đều kiên trì không ngừng tấn công.

Vương Nhất Bác lại giống như bị Đường Tăng nhập, trong mắt chỉ có rượu, trên khớp xương thon gầy có một chiếc nhẫn đắt giá chỉ chạm qua ly cùng với chai rượu.

Quách Thừa nhìn ra cậu có gì đó sai sai, phất tay xua mấy em gái rời đi, còn mình tới gần hỏi, "Sao vậy Vương đại thiếu gia? Sao lại làm cái vẻ mặt như vừa bị đá thế kia?"
Vương Nhất Bác uống hơi nhiều, khuôn mặt trắng bóc có hơi đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mơ hồ. Cậu nhìn Quách Thừa, trầm mặc một lát nói, "Hôm nay tôi gặp được Tiêu Chiến."

Vẻ mặt bỡn cợt của Quách Thừa bỗng trở nên trống rỗng, tay cầm ly đụng phải chai rượu, tựa như hiệu ứng domino khiến chai rơi xuống tạo ra tiếng động không hề nhỏ, trong phòng thoáng chốc trở nên yên lặng.

Đôi mắt u ám của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Quách Thừa hỏi, "Từ nước ngoài trở về, các cậu bảo tôi là anh ta đã thôi học. Nhưng ngày đó bản thiết kế của anh ta bán cũng có thể lên tới hai mươi vạn. Cho dù không có chứng nhận tốt nghiệp, cũng có thể làm nhân viên văn phòng được mà? Vì sao bây giờ phải ra ngoài đi giao hàng?"

Quách Thừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Nhất Bác. Một lát sau, hắn mới chớp mắt, cứng ngắc nói, "Bây giờ sự nghiệp của cậu đã thành đạt, còn sắp đính hôn. Chuyện trước kia đừng hỏi nữa...."
Lời này lập tức khiến cho Vương Nhất Bác giận dữ, cậu đứng phắt lên, ly rượu trong tay rơi xuống bàn vỡ tan tành, còn có hai mảnh vỡ bắn lên mặt Quách Thừa. Quách Thừa cũng không tránh né, nhưng lại khiến mấy cô gái kia bị dọa hét toáng lên.

Vương Nhất Bác giận dữ quát, "Cậu nói thế là có ý gì? Có phải ban đầu cậu giấu tôi chuyện gì rồi đúng không? Cậu nói đi, giấu tôi cái gì?"

Quách Thừa cúi đầu ngồi, cuối cùng mở miệng, "Tôi giấu cậu cái gì thì giờ cũng không quan trọng, cậu cũng đừng đi tìm hiểu. Vốn là Tiêu Chiến muốn tôi giữa bí mật. Bốn năm trước chúng ta đều lũ khốn nạn, hiện tại tôi cũng không muốn làm một tên khốn nạn không giữ lời. Còn cậu nữa, Vương Nhất Bác, đừng đi tìm Tiêu Chiến, có qua cũng chỉ bị coi như không khí mà thôi. Chúng ta đã hủy hoại anh ấy một lần rồi, đừng làm thêm lần thứ hai nữa."
Vương Nhất Bác đứng nguyên tại chỗ, mắt cậu đỏ ngầu, mãi không thốt ra được câu nào.

Cậu đã hủy hoại Tiêu Chiến một lần....

____

Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, dường như cậu đã trở lại bốn năm trước. Lúc đó cậu học năm nhất, còn Tiêu Chiến là sinh viên năm ba. Cậu lớn lên rất đẹp trai, từ nhỏ cũng đã được công nhận. Sau khi lên đại học luôn có người gán cậu và Tiêu Chiến cùng một chỗ để so sánh, cho nên dù chưa gặp qua Tiêu Chiến, cậu đã không ưa người này sẵn rồi.

Chòm sao Sư Tử kiêu ngạo và háo thắng được thể hiện ra trong mọi suy nghĩ và hành động. Sau này, cậu đã gặp được Tiêu Chiến.

Giống diễn viên trên TV, Tiêu Chiến cao gầy quá mức, mặc áo somi trắng và quần đen, chỉ đi một đôi giày canvas rẻ tiền, nhưng mang trên chân anh lại trở nên không tầm thường. Mùa hè năm đó trên con đường nhỏ, giữa những hàng cây, anh cùng bạn vừa đi vừa nói chuyện gì đó, giữa lông mày thể hiện sự vui vẻ, trong sáng và thuần khiết, trên má còn có hai lúm đồng tiền, khi cười rộ lên còn lộ ra hai chiếc răng thỏ.
Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy Vương Nhất Bác cảm thấy rất tức giận, không biết là đang giận bề ngoài của cậu không sánh bằng Tiêu Chiến hay còn lí do nào khác.

Sau đó, cậu quyết so tài với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến làm gì cậu cũng muốn xuất hiện trước mặt anh để hơn thua. Tế bào vận động của Tiêu Chiến không phát triển lắm, đến chơi bóng rổ cũng rất ôn hòa. Còn cậu cố ý tới tranh sân bóng, còn làm một cú slam dunk "dằn mặt" Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không biết đi xe đạp, vì vậy cậu cố ý lái motor như hữu ý vô tình khoe khoang trước mặt anh.

Thời gian lâu dài, Tiêu Chiến cũng phát hiện ra mình bị học đệ này nhắm vào, cũng không biết là anh trời sinh đối với mọi người đều ôn hòa, hay là anh không có ý định so tài với Vương Nhất Bác. Mỗi khi Vương Nhất Bác làm vậy, Tiêu Chiến luôn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cậu, giống như nhìn một đứa nhỏ đang gây sự vô lý.
Điều này càng khiến cho Vương Nhất Bác khó chịu hơn.

Cũng bởi vì Vương Nhất Bác thường xuyên lắc lư qua lại bên cạnh Tiêu Chiến, cho nên gặp phải chuyện có nam sinh đưa tình cho Tiêu Chiến cũng không dưới một lần.

Cậu học môn tự chọn nên có ý định trốn ra ngoài tập trượt ván, để lần tới gặp được Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không biết đi xe đạp, huống chi trượt ván ngầu như thế này, anh ta nhất định sẽ vừa ghen tị vừa hâm mộ cho xem.

Chỉ là vừa đến cây cột sau tòa dạy học, đã nghe thấy thanh âm dịu dàng của Tiêu Chiến đang lắp bắp nói, "Tôi, rất xin lỗi. Tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu. Tôi, đã có người mình thích rồi."

Vương Nhất Bác ló đầu ra từ sau cây cột, thấy Tiêu Chiến đang đứng trước mặt một nam sinh vô cùng anh tuấn. Đối phương vì lời nói của Tiêu Chiến mà mặt đỏ hết lên, tay cầm thư tình cũng run rẩy, những vẫn kiên trì nói tiếp, "Học trưởng, em biết là em không đủ xuất sắc, em sẽ cố gắng để xứng với anh...."
Tiêu Chiến giống như thỏ nhỏ bị kinh sợ, vội vàng hấp tấp lắc đầu, xua tay lui về sau hai bước, chỉ có ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, "Không phải, tôi thật sự đã có người mình thích rồi...."

Nam sinh kia hỏi, "Vậy anh nói cho em người anh thích là ai đi? Nếu như em không bằng người đó, em sẽ buông tay."

Cổ và tai Tiêu Chiến đỏ lự, hồi lâu mới lắc đầu nói, "Cậu ta không biết tôi thích cậu ta. Tôi cũng không thể cho cậu biết tên, sẽ mang đến rắc rối cho cậu ta. Nhưng tôi thật sự rất thích cậu ta, không liên quan đến xuất sắc hay không xuất sắc. Trong mắt tôi, cậu ta là tốt nhất."

Nam sinh kia dường như không chịu nổi đả kích, ném thư tình quay người chạy đi. Tiêu Chiến đứng đỏ ngây ngẩn, một lúc sau mới hồi thần nhặt thư tình dưới đất lên, cất vào trong túi rồi rời đi.
Vương Nhất Bác chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ thấy ghê người không chịu nổi.

Cậu cảm thấy Tiêu Chiến đích thực là một tên trà xanh, muốn từ chối người khác sao không quyết liệt hơn một chút? Lúc nào nói chuyện với mọi người cũng dùng giọng nói ấm áp, nhỏ nhẹ như đang thủ thỉ với tình nhân vậy. Cũng bởi thế nên mới khiến bao nhiêu người bị ảo tưởng không phải sao? Còn dùng loại lí do rách nát có người mình thích nữa chứ. Mơ hồ mờ ảo, rõ ràng là muốn mập mờ.

Có lẽ bởi chuyện đó nên ngọn lửa ác liệt nơi đáy lòng Vương Nhất Bác suốt thời gian qua bắt đầu được thổi bùng lên.

Cảnh trong mơ sau đó dần trở nên mờ nhạt, nhưng Vương Nhất Bác biết chuyện gì xảy ra, cậu không muốn đối mặt nên bừng tỉnh dậy, đầu gối va chạm vào vô lăng vừa đau vừa tê. Một lúc sau tỉnh hẳn mới phát hiện mình đã ngủ trong xe suốt đêm. Từ cửa xe nhìn ra, đập vào mắt là những tòa nhà nhỏ cũ nát san sát nhau.
Tối hôm qua cậu uống rượu say đã lái xe đến đầu thôn nơi Tiêu Chiến sống....

Mà bây giờ cậu lại nhìn thấy Tiêu Chiến. Vẫn là áo đồng phục giao hàng màu đỏ hôm qua, anh mua hai chiếc bánh bao, vừa ăn vừa đi tới chiếc xe máy.

Vương Nhất Bác cảm thấy trong xe ngột ngạt đến đáng sợ, cậu mở một nửa cửa sổ ra, giọng nói của Tiêu Chiến bên ngoài bỗng được phóng đại khiến cậu giật mình.

Ngày hôm qua cách quá xa, cậu không nghe thấy Tiêu Chiến nói gì. Hiện tại đã gần hơn một chút, những gì Tiêu Chiến nói Vương Nhất Bác đều nghe rõ ràng. Tiêu Chiến đang gọi video, đối phương vẫn là bà ngoại của anh.

Anh nói, "Ngoại ơi, ngoại ơi, nhìn thấy con không. Con ở đây, ở đây nè, ngoại có nhìn thấy con không? Vẫy tay cái nào, vẫy tay cái nào."
Nụ cười của anh vẫn trong sáng như hôm qua, đuôi mắt cong cong, y hệt bốn năm trước. Dường như bà ngoại anh không nghe thấy anh đang nói gì, Tiêu Chiến càng gọi lớn hơn, "Ngoại ơi, ngoại ơi......"

Lời còn chưa dứt, từ trên khu nhà cũ kĩ kia đã có người quát, "Sáng sớm ngày ra ồn ào cái gì! Có để cho người ta ngủ hay không!"

Tiêu Chiến cũng bị dọa sợ, giống như thỏ nhỏ run lên một cái, rất nhanh sau đó lại làm bộ dáng uất ức nhìn vào điện thoại, tựa hồ là do lão nhân gia bên kia không chịu vẫy tay với anh nên anh mới tức giận.

Một lát sau, anh chậm rãi nói từng câu từng chữ, "Không lạnh, con không lạnh, rất ấm."

Vương Nhất Bác chợt nhớ tới giấc mơ của chính mình, đã khinh thường Tiêu Chiến không nói chuyện quyết liệt.

Nhưng sau này Vương Nhất Bác mới biết, những người khiếm thính không nghe thấy người khác nói chuyện, cũng không nghe được giọng nói của chính mình. Giọng nói ấm áp của Tiêu Chiến không phải cố tình khiến người ta sinh vọng tưởng, mà bởi vì anh không nghe thấy giọng nói của bản thân, cho nên theo bản năng luôn dùng ngữ khí dịu dàng nhỏ nhẹ để giao tiếp...
____

Vương Nhất Bác lại đi theo Tiêu Chiến cả một ngày, nhưng cậu không xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến. Có thể là vì chột dạ, cũng có thể như Quách Thừa nói, cậu là một tên khốn kiếp, một tên khốn kiếp khi xuất hiện chỉ khiến người ta phiền chán.

Cậu nghe thấy Tiêu Chiến nói, sẽ mua máy trợ thính cho bà ngoại. Vương Nhất Bác nghĩ, nếu như có thể đền bù tổn thất cho Tiêu Chiến một chút thì tốt, cậu muốn giúp anh hoàn thành nguyện vọng này.

Cho nên cậu liên hệ với công ty giao hàng của Tiêu Chiến, tra được công số của anh. Vốn định trực tiếp trả thù lao cho bên kia để họ dùng danh nghĩa tiền thưởng phát cho Tiêu Chiến. Nhưng quy định bên công ty đó quá chặt, không thể nào thực hiện được. Vương Nhất Bác chỉ có thể bao hết bữa tối cho nhân viên công ty mình trong một tháng, chỉ định Tiêu Chiến giao tới. Như vậy, cuối tháng anh sẽ nhận được tiền thưởng tương ứng.
Cậu cho rằng có thể yên lặng trợ giúp Tiêu Chiến mà không cần anh biết, còn khiến cho tâm trạng mình cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng có những lúc, vận mệnh rất thích lấy người ta ra đùa giỡn.

Trong suốt nửa tháng, Vương Nhất Bác đã tránh được thời gian giao đồ ăn rồi mới trở về công ty. Nhưng hôm nay cậu lại trực tiếp đụng phải Tiêu Chiến. Khi Vương Nhất Bác vừa bước ra khỏi thang máy, Tiêu Chiến đang xách hai túi đựng cơm trưa đứng trước mặt lễ tân nói, "Thật có lỗi, hôm nay bị tắc đường một chút, đã muộn hai mươi phút. Xin cô kiểm tra hàng giúp tôi một chút, nếu không hài lòng tôi sẽ phụ trách bồi thường. Hy vọng mọi người đừng để lại bình luận xấu cho tôi."

Lễ tân muốn nói không sao, vừa liếc mắt lại nhìn thấy Vương Nhất Bác. Cô cũng biết bữa ăn này là phúc lợi Vương Nhất Bác phát cho nhân viên, có lẽ lễ tân sợ Vương Nhất Bác sẽ làm khó Tiêu Chiến nên vội vàng kéo anh vào trong phòng tiếp khách tránh mặt.
Nhưng chỉ nhờ hành động này, Tiêu Chiến cũng theo tầm mắt của cô nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều ngây ngẩn.

---

Vương Nhất Bác xử lý việc trong văn phòng, bầu không khí có chút lúng túng. Tiêu Chiến lộ ra chút bất an, Vương Nhất Bác cũng hơi ngượng ngùng. Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách, nhất thời không có ai mở miệng trước.

Thẳng đến khi lễ tân mang hai chén trà xanh đặt trước mặt Tiêu Chiến. Cô gái nhỏ nhìn Tiêu Chiến, dường như còn nháy mắt ra hiệu anh không cần phải sợ, khiến Tiêu Chiến bật cười.

Anh không sợ. Chẳng qua người anh phải đối mặt là Vương Nhất Bác, nên anh có chút không biết phải làm sao mà thôi.

Cô lễ tân rời đi, Vương Nhất Bác mới mở miệng trước. Nhưng lời vừa thốt ra có chút kì quái, "Anh đúng là vẫn giống như trước, luôn được mấy cô gái nhỏ ưa thích."
Vui vẻ bên miệng Tiêu Chiến thoáng cái trầm xuống, dường như nhớ tới quá khứ không nên nhớ, sắc mặt anh trở nên tái nhợt.

Vương Nhất Bác mím môi, trong lòng vừa bực mình vừa khó chịu. Sao cậu vừa miệng ra lại tiện như vậy. Rõ ràng trước kia là lỗi của mình, bây giờ còn muốn nói móc Tiêu Chiến, não cậu bị úng nước hay sao?

Ánh mắt của cậu không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Chiến, mặt hơi trắng bệch, anh cũng đang nhìn ngược lại cậu. Còn chưa kịp tránh đi đã nghe anh cười nhẹ nói, "Còn cậu lại không giống như trước nữa, đã trưởng thành hơn rất nhiều."

Vương Nhất Bác ngưng thở, nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng của Tiêu Chiến. Thời gian đã từng "kết giao" ngắn ngủi đó, Tiêu Chiến luôn gọi cậu là cún con, Vương Nhất Bác rất không hài lòng. Rõ ràng cậu là sư tử, dựa vào cái gì lại gọi cậu là cún con? Hơn nữa, xưng hô ác ý như vậy làm sao anh ta có thể mở miệng ra gọi cơ chứ.
Nhưng vì "kế hoạch lớn" của mình, Vương Nhất Bác nhẫn nhịn.

Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, hiện tại Tiêu Chiến dùng từ trưởng thành để hình dung cậu, tâm phiền ý loạn trong Vương Nhất Bác lại cao hơn một bậc.

Đại khái cũng nhìn ra cậu sắp hết kiên nhẫn, Tiêu Chiến đứng dậy nói, "Tôi còn đơn hàng phải xử lý nên đi trước. Cảm ơn đã tiếp đãi."

Ý anh là chén trà trước mặt mà anh chưa uống đến, Vương Nhất Bác quay lại nhìn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Tiêu Chiến gật đầu với cậu xem như lời từ biệt, sau đó ngẩng đầu xoay người ra cửa, từng bước trầm ổn không có chút dây dưa dài dòng, giống như nơi đây không có gì đáng giá để lưu luyến....

Vương Nhất Bác bất giác nắm chặt tay. Cậu thấy Tiêu Chiến sắp ra đến cửa, bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Bây giờ anh thảm như vậy, người anh thích trước kia cũng không tới trợ giúp anh?"
Toàn thân Tiêu Chiến bỗng run lên, đứng sững tại chỗ. Lâu sau, anh mới quay lại nhìn Vương Nhất Bác, hốc mắt có hơi đỏ, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ. Tiêu Chiến nói, "Tôi cảm thấy mình cũng không thảm lắm. Một tháng làm việc chăm chỉ cũng kiếm được một hai vạn tiền lượng, mặc dù không thể so với ngồi văn phòng, nhưng tôi rất thích công việc đơn giản này. Còn về người mà tôi thích..."

Tiêu Chiến thoáng cười, Vương Nhất Bác nhìn ra trong đó có chút chế giễu.

-