TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

15 - END

Vương Nhất Bác há hốc miệng, anh liền thay đổi chỗ đặt khăn tiếp tục nằm sấp, hoàn toàn ra vẻ ta đây không thèm để ý.....

Vương Nhất Bác bị động tác này làm cho nghẹn lời, cậu đáng thương ngồi xổm xuống cạnh anh, cứ như vậy nhìn Tiêu Chiến mà không nói gì.

Nhưng Tiêu Chiến nằm trong hồ nước nóng, ấm áp vô cùng, còn cậu không mặc áo lông ngồi xổm bên cạnh hồ chẳng ấm chút nào, chốc chốc lại hắt hơi một cái. Vương Nhất Bác cúi đầu vuốt mũi rồi sụt sịt vài cái, ngồi gần lại thêm chút nữa, mong là làm vậy sẽ ấm hơn một chút. Trong hồ chợt vang lên tiếng nước, Vương Nhất Bác phấn khởi ngước mắt, chỉ thấy Tiêu Chiến đổi tư thế khác để đón lấy bọt đang sủi trong hồ....

"...."

Tiêu Chiến không lên tiếng, Vương Nhất Bác cũng không rời đi, cứ như một chú chó cỡ lớn ngồi cạnh. Hai người dường như quyết tâm không làm phiền đối phương. Cho đến khi phục vụ mang đồ ăn tới, Vương Nhất Bác mới tìm được lý do phù hợp, dùng đôi mắt trông mong mở miệng, "Anh Chiến, anh có đói bụng không? Trước tiên đứng lên đi ăn rồi ngâm mình tiếp nha?"

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng bằng lòng di chuyển, quay đầu lãnh đạm nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, ừm một tiếng còn lạnh hơn. Vương Nhất Bác cũng không tức giận, nhặt quần áo dưới đất hầu hạ người rời khỏi suối nước nóng.

Tiêu Chiến đúng thật là bị cậu nói trúng, đã đói bụng lại còn ngâm mình hai mươi phút, chưa đứng dậy hẳn đã thoát lực ngã ngồi trở về. Vương Nhất Bác càng hoảng sợ, mặc kệ trên người còn quần áo với giày dép, nguyên người nhảy xuống hồ.

Toàn thân Tiêu Chiến bị ngâm đến đỏ bừng, mặt càng đỏ hơn, bị Vương Nhất Bác ôm vào ngực, còn hơi chóng mặt, anh nhìn về phía Vương Nhất Bác, chăm chú nhìn khuôn mặt góc cạnh đó, dường như muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống, môi cũng hơi mấp máy.

Tiêu Chiến cụp mắt, tùy ý để cậu ôm ra khỏi hồ để vào phòng. Những nơi Vương Nhất Bác đi qua đều để lại vết nước. Đem Tiêu Chiến ôm về phòng, chuông cửa lại vang lên. Vương Nhất Bác hít sâu một hơi để duy trì giọng nói bình tĩnh, "Anh mặc quần áo vào trước đi, em đi mở cửa."

Tiêu Chiến không lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác rời khỏi phòng anh, mày nhíu càng chặt.

Đến khi anh ra ngoài, Vương Nhất Bác đang trao đổi với nhân viên khách sạn bằng tiếng Anh, anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Sẽ bồi thường toàn bộ sàn nhà."

Náo loạn đến mười rưỡi, hai người mới bắt đầu ăn tối. Chỉ cần là cho Tiêu Chiến, có hao phí hơn nhiều tiền cũng không sao, như vậy là tốt nhất. Thịt bò đắt tiền được nướng trên chiếc lò nhỏ, mùi thơm phức khiến bụng Tiêu Chiến cũng kêu biểu tình, mắt liếc thấy Vương Nhất Bác đã thay xong quần áo, vừa xuất hiện ở cửa phòng, anh lập tức thu hồi tất cả biểu cảm trên mặt.

Vương Nhất Bác cũng đói không chịu được, cậu vốn muốn nhân bữa tối mở lời xin lỗi Tiêu Chiến, sau đó sẽ hòa hảo. Nhưng không ngờ tới, người còn chưa kịp ngồi, Tiêu Chiến đã nói, "Anh không muốn ăn bò kobe, anh muốn ăn mì tôm."

Vương Nhất Bác chưa kịp ngồi đã cứng đơ người, duy trì tư thế ngồi xuống đó trong ba giây, cậu mới từ từ ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn xem cậu, lý trí khí tráng* nói, "Còn muốn ăn mỳ thịt bò Khang sư phụ cơ."

*理直气壮: có lý chẳng sợ; cây ngay không sợ chết đứng.

"Anh Chiến...." Vương Nhất Bác như bị bắt nạt sắp khóc đến nơi, rồi lại chỉ có thể cẩn thận dỗ dành nói, "Ngày mai em mua cho anh được không? Anh, anh ăn thử trước đi, cái này ăn ngon lắm, anh nếm thử được không?"
Tiêu Chiến mím môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ là Vương Nhất Bác cảm thấy, vừa rồi anh ấy nhất định là muốn mắng mình....

Quá trình ăn cơm cũng không như tưởng tượng tốt đẹp của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ăn hết, còn ăn rất nhiều, cũng không biết là bò kobe ăn có ngon không, vì cậu chỉ chăm chăm chiếu cố anh....

Cơm nước xong xuôi đã là 11:30, Vương Nhất Bác tiễn người đến cửa. Khi quay lại, Tiêu Chiến đã về phòng, cậu đứng trước cửa do dự cả buổi, cuối cùng quyết định không quấy rầy Tiêu Chiến, trở về phòng mình.

Hai cánh cửa chỉ cách nhau một bức tưởng mỏng, không mất tới vài bước chân, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm giác như trèo đèo lội suối, cậu phải làm thế nào Tiêu Chiến mới nguôi giận đây....
——

Tiêu Chiến đúng là rất tức giận, anh dựng đứng lỗ tai suốt một tiếng, cho tới cả khi cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng ập đến rồi lại qua đi. Tức không chịu được, lập tức vén chăn rời giường, động tác của anh rất mạnh, là cố ý làm ồn hơn. Vương Nhất Bác cũng không ngủ, đến khi Tiêu Chiến kéo cửa muốn ra ngoài, cậu liền níu tay anh lại.

Tóc Vương Nhất Bác không biết do nằm hay do tự vò rối tung lên, nhìn trên đầu có hơi buồn cười, cậu kéo tay Tiêu Chiến hỏi, "Anh đi đâu, anh Chiến?"

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngâm suối nước nóng!"

"Đã muộn lắm rồi!" Giọng Vương Nhất Bác cất cao lên rồi lại thu về, cậu kéo tay Tiêu Chiến không buông, ôn tồn dụ dỗ nói, "Ngày mai, ban ngày ngâm được không? Ngày mai chúng ta ra ngoài ngâm, suối nước nóng ngoài trời, có thể ngắm cảnh tuyết, còn có thú nhỏ, còn có ý tử*..."
*Từ này tôi không rõ, bản gốc bị xóa rồi nên không tìm được :"<

Cậu còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã hất tay cậu, chạy ào ra ngoài. Vương Nhất Bác đành phải chạy theo. Ra tới nơi, ngay cả yukata Tiêu Chiến cũng không cởi, tựa như nhảy cầu mà nhảy thẳng xuống hồ. Khi nãy Vương Nhất Bác đã chịu lạnh, bây giờ bị gió thổi liền hắt xì một cái, cậu sụt sịt mũi tới gần.

Do dự một chút, Vương Nhất Bác cũng xuống nước, cậu tới bên Tiêu Chiến, nhưng không dám đưa tay ra, giống như cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc nói xin lỗi, "Tiêu Chiến, em sai rồi, lần sau em sẽ không bao giờ.... hung dữ với anh nữa, em...."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến tức giận ngắt lời cậu, xoay đầu lại trừng mắt nhìn cậu, là tức thật sự, anh hỏi, "Em sai rồi, nhưng lại nhận sai lỗi!"
Vương Nhất Bác chỉ biết ngây ngốc trợn mắt nhìn, chăm chú suy nghĩ một lát, liếc trộm sắc mặt Tiêu Chiến, hỏi thăm dò, "Em, anh, anh không thích khách sạn này? Hay là... là thật sự muốn ăn mỳ tôm...."

Tiêu Chiến nghe mà nghiến răng nghiến lợi, anh hít sâu một hơi, hỏi, "Khách sạn này có cho gọi phục vụ không...? Có thể gọi không?"

Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, "Hả...?"

Tiêu Chiến cười nói, "Chính là phục vụ đặc biệt đó, anh nghe nói nam kỹ Nhật Bản cũng chấp sự, bọn họ sẽ gọi kim chủ của mình là chủ nhân, ngoan ngoãn phục tùng không nói, kỹ năng cũng có rất nhiều, phục vụ rất...."

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hồi thần, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu quát lớn, "Tiêu Chiến! Anh có nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu hỏi, "Dựa vào cái gì?"
Trong lòng Vương Nhất Bác không ngừng tự nói với bản thân mình phải tỉnh táo, không được dọa Tiêu Chiến, phải kiên nhẫn, phải nói từ từ... Mẹ nó muốn đặc biệt cái quỷ ấy! Vừa nghĩ tới Tiêu Chiến muốn tìm người khác, bất kể là nam hay nữ, cậu mà còn chịu được thì cậu không phải là đàn ông nữa!

"Em là người đàn ông của anh, anh là của em. Anh là của Vương Nhất Bác, ngoại trừ em ra, ai cũng không được đụng vào anh! Anh cũng không được phép có ý nghĩ như vậy! Có nghe không!"

Tiêu Chiến nghe vậy, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, ngược lại Vương Nhất Bác quát xong lại hối hận nhìn Tiêu Chiến. Nhưng không giống như buổi chiều ở khu trượt tuyết xin lỗi anh, cậu chỉ mím môi, cứ như vậy nhìn Tiêu Chiến.

Một lát sau, mặt nước bị chấn động cùng âm thanh "ào ào", là Tiêu Chiến nhích tới gần Vương Nhất Bác, anh ôm cổ cậu, cuối cùng cười lộ ra hai chiếc răng thỏ.
"Đúng vậy nha, anh là bạn trai em, không phải Bồ Tát cũng không phải chủ nợ của em. Em là người yêu anh, tại sao phải đối xử cẩn thận từng li từng tí với anh?"

Vương Nhất Bác theo bản năng đưa tay ôm eo anh, nghe vậy, môi hơi mấp máy, chậm rãi siết chặt tay, cậu kéo anh tới gần, đem Tiêu Chiến áp vào lòng mình, hận không thể đem người khảm vào thân mình. Một lát sau, cậu mới buồn bực, dùng giọng điệu tủi hờn nói, "Em muốn đem thời gian mấy năm nay đã bỏ lỡ, bắt đầu bù đắp...."

"Bắt đầu bù đắp, may cho em là mới bắt đầu đấy, không thì anh sẽ thật sự tức giận." Tiêu Chiến cười rồi lại thở dài. Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác hỏi, "Nhưng em cứ nuông chiều anh thế này, một ngày nào đó anh bị chiều hư thì phải làm sao? Anh phát ngán thì phải làm sao? Em thấy phiền thì sẽ phải làm sao? Vương Nhất Bác, chúng ta muốn trải qua cả một đời, cho nên em không thể như vậy. Với những yêu cầu vô lý, tùy hứng của anh, em có thể nổi giận. Anh làm sai chuyện gì, em cũng có thể mắng anh. Không nên cẩn thận dỗ dành, anh cũng không phải đồ sứ, sẽ không dễ vỡ."
Cả một đời, ba chữ này tốt đẹp nhường nào, đẹp đến nỗi khóe miệng Vương Nhất Bác không nhịn được nhếch lên.

Cậu cúi đầu áp trán mình vào trán anh, cọ xát lên chóp mũi anh, "Nhưng em không nỡ phát giận với anh."

Tiêu Chiến cười cong cong mắt, "Vậy em để cho anh gọi phục vụ tới sao? Dù sao chúng ta chia phòng ngủ, anh sẽ âm thầm gọi, không quấy rầy em."

Tay Vương Nhất Bác ghìm chặt eo anh, nâng người lên, ôm lấy mặt Tiêu Chiến, cậu hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ vào nhau, hô hấp ngừng lại, có chút run rẩy thăm dò, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Chiến, vừa chạm vào đã hé mở.

Trong hồ nước nóng, nhiệt khí vờn quanh, bên cạnh hồ có những chiếc đèn được làm theo phong cách cổ xưa tỏa ra những ánh sáng màu cam, vừa dịu nhẹ vừa mập mờ, trong hai người không rõ ai đã hé miệng trước.
Mũi Tiêu Chiến hơi đau xót. Nụ hôn này, dường như đã đẩy anh về phía sau, đưa anh trở về quá khứ, rồi lại đẩy ngược về hiện tại. Tình cảm đã vượt qua năm năm, vào giờ khắc này, qua một cái hôn nhẹ nhàng e lệ, cuối cùng đã có được viên mãn.

Vương Nhất Bác xúc động hôn lên từng giọt nước mặt trên mặt anh, cậu nói, "Tiêu Chiến, em yêu anh."

——

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác giữ tay đang làm loạn của anh, đặt lên trên gối đầu, hung ác nói, "Lát nữa anh đừng có mà khóc đấy!"

Cuối cùng, Tiêu Chiến thật sự khóc, chỉ làm có một lần, nhưng kích thước và lực đạo của Vương Nhất Bác lại khiến anh phải khóc lóc cầu xin tha. Ga giường đã ướt không còn hình dạng, sau khi Vương Nhất Bác ôm anh đi tắm, trực tiếp tới gian phòng cách vách. Tiêu Chiến lung tung suy nghĩ, chẳng lẽ đây là công dụng của việc đặt hai phòng?
Anh buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng không ngủ được. Trong chăn, Vương Nhất Bác ôm anh, bên tai không nghe được của Tiêu Chiến dán vào l*иg ngực cậu, không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được nhịp đập.

Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi, "Tiêu Chiến, thật ra anh biết không? Mấy tháng rời đi, em đã rất sợ hãi."

Mắt Tiêu Chiến ngưng một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười, "Sợ anh sau mấy tháng sẽ bỏ rơi em?"

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, hôn lên đầu anh, rầu rĩ ừm một tiếng.

Tiêu Chiến vòng lấy em cậu, than thở một hơi, "Anh cũng sợ lắm, sợ em sẽ buông tay, sẽ không trở lại. Nhưng anh càng tin tưởng, em sẽ trở lại."

Vương Nhất Bác hỏi, "Vì sao?"

"Bởi vì em còn yêu anh, anh còn yêu em. Anh còn đang đợi em, làm sao em sẽ không trở lại cơ chứ."
Vương Nhất Bác ôm anh, dùng sức ừ một tiếng.

Một lát sau, Tiêu Chiến lại đột nhiên hỏi, "Mấy tháng em trở về, đã làm chuyện gì rồi?"

Vương Nhất Bác sững sờ, Tiêu Chiến giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến còn nói, "Nhà trường gọi điện cho anh, bảo anh trở về nhận bằng tốt nghiệp, em đã làm gì?"

"Em, em, em đã giải thích một chút chuyện lúc trước...."

Tiêu Chiến nhếch miệng, biếng nhác "ừm?" một tiếng.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn, hôn lên khóe miệng anh nói, "Còn quyên góp vài thứ, nhưng không quan trọng, thứ gì cũng không quan trọng bằng chứng nhận tốt nghiệp của anh, đó là tấm bằng mà anh đã nỗ lực học tập, nó là minh chứng anh đã ưu tú thế nào. Tiêu Chiến, em sẽ không để bất cứ giai đoạn nào trong cuộc đời anh phải lưu lại tiếc nuối, ít nhất là trong cuộc đời anh còn có em."
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu thật lâu, mới nở nụ cười, anh gật đầu nói, "Được."

Tuy cuộc đời anh không cần tấm bằng chứng nhận kia, nhưng cuộc đời của anh, cũng không thể thiếu mất bất cứ sự tham dự nào của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, đem người kéo về tiếp tục nói, "Sau khi về nước, chúng ta sẽ dọn nhà. Em đã mua một căn hộ ở ngay cạnh công viên bạch hoa, cách tiệm bánh rất gần. Buổi sáng em sẽ đưa anh đi làm, đến tối có thể đợi anh tan tầm, cùng mua thức ăn rồi trở về nhà. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ cùng bà ngoại ra công viên tản bộ. À...., chúng ta còn có thể nuôi thêm mèo hoặc chó. Cuối tuần lại cùng nhau lái xe du ngoạn....."

"Chờ một chút." Tiêu Chiến hậu tri hậu giác ngắt lời cậu, anh rướn nửa người lên, nhíu mày hỏi, "Em muốn định cư ở Trùng Khánh? Ba mẹ em thì sao? Công ty của em nữa?"
Vương Nhất Bác đưa tay đỡ eo Tiêu Chiến, tay còn lại kéo chăn phủ lên lưng anh, cậu nói, "Ba em vẫn còn khỏe lắm, tiếp tục ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Cuối tuần hoặc ngày lễ, bọn họ cũng có thể đến đây thăm chúng ta, chúng ta cũng có thể đi gặp bọn họ. Còn về công việc của em, em đã sắp xếp xong xuôi, sẽ ở đây gây dựng sự nghiệp. Ba em nói, sẽ không trợ giúp em, tiền mua phòng ở là trước kia em tích góp được. Vì vậy, khoảng thời gian dài sau này, cần nhờ anh nuôi em rồi."

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn cậu hồi lâu, lại nằm xuống dựa vào lòng cậu.

Anh nói, "Khi chúng ta trở về sẽ là năm mới. Ba mẹ em, có tới đây đón năm mới cùng chúng ta không?"

"Có chứ. Anh, em, bà ngoại, ba mẹ, mọi người sẽ cùng nhau, ở nhà chúng ta đón năm mới."
"Được." Anh đã có nhà rồi. Trong ngôi nhà ấy, có tất cả mọi người mà anh trân quý.

Vương Nhất Bác, đã cho anh một gia đình.

Toàn Văn Hoàn.

——

Lời tác giả: (lược dịch)

Chắc có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy nuối tiếc, như thiếu thiếu một thứ gì đó, thật ra tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng thế thì sao, tôi cũng không viết thêm được thứ gì khác. [...] Tán đã có một gia đình, đây coi như là niềm hạnh phúc nhất đời. Bọn họ trải qua năm năm, rốt cuộc đã được ở bên nhau. Đoạn cuối không hề vội vã chút nào, bởi vì, hai người vẫn luôn là như vậy. Anh yêu em, cũng biết rõ tình cảm của em cũng giống như anh, chưa từng thay đổi.

Đây là chương cuối cùng, sẽ không có thêm phiên ngoại.

——