TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

14

"Ngày cậu gặp chuyện không may, có một cô gái đã hỏi tôi, tại sao yêu lại phải hèn mọn như vậy, tôi không nên tha thứ cho cậu." Yết hầu hơi động, Tiêu Chiến dừng một chút mới nói tiếp, "Thật ra bởi vì cô ấy không biết là, tôi không hề tha thứ cho cậu."

Ngón tay Vương Nhất Bác run lên, sắc mặt cũng tái nhợt theo, nhưng cậu vẫn không rời mắt, chỉ bình tĩnh nói, "Nên là vậy, nếu không phải do em đánh Hà Tử Hằng, chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh. Trước kia anh ưu tú như vậy, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ....."

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến ngắt lời cậu, chân mày cau lại, "Cậu trở nên dông dài từ khi nào vậy?"

Vương Nhất Bác há hốc miệng, không biết nên nói gì.

Tiêu Chiến thở dài, nghiêm túc nói, "Tôi không tha thứ cho cậu, bởi vì trước giờ tôi chưa từng trách cậu. Đã không trách cứ, thì tha thứ kiểu gì."

Vương Nhất Bác ngu ngơ, lát sau vành mắt đỏ lên, cậu mới bật cười nói, "Cảm ơn anh, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến cũng cười cong mắt, "Không cần khách khí..., Vương Nhất Bác."

Dưới ánh trời chiều dịu nhẹ, hai người lẳng lặng ngồi đó, không nói thêm gì nữa. Tha thứ cho đối phương, cũng buông tha cho chính mình. Vẻ lo lắng bốn năm trước đã bị xua tán trong ánh sáng ôn hòa.

Vương Nhất Bác theo ba mẹ trở về thành phố của mình, cậu không nói cho Tiêu Chiến là khi nào, Tiêu Chiến cũng không hỏi. Chỉ trước khi lên máy bay, Vương Nhất Bác mới nhắn tin cho anh biết, cậu đi đây. Tiêu Chiến nói, lên đường bình an.

Lần này, trong lòng Tiêu Chiến đã không còn giống một năm trước, như lúc Vương Nhất Bác rời khỏi quê anh, loại cảm giác đau lòng và tiếc nuối ấy đã không còn.

Gửi xong tin nhắn, anh nhận được điện thoại của trại giam. Mẹ Tiêu vì tội gây thương tích cho người khác, bị phán tù giam giữ nửa năm. Hôm này là ngày chuyển từ trại tạm giam sang nhà tù, trước khi đi có thể gặp một lần, mẹ Tiêu muốn gặp anh, nhưng anh từ chối.

Anh phát hiện, loại tình cảm cầu không được thì chính là không được, cố cầu cũng vô dụng. Anh đã nghĩ thoáng hơn.

Vương Nhất Bác có thể dùng tiền giải quyết, anh cũng có thể dùng tiền để đẩy bà ta vào. Dù sao cũng có chứng cớ xác thực.

Không phải anh ác độc, mà bởi anh cảm thấy, đã làm sai chuyện gì thì phải chịu trừng phạt, ai cũng không có ngoại lệ.

——

Tháng 10, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của đạo sư. Anh có chút ngoài ý muốn, sau khi khách khí hỏi thăm ân cần vài câu, đạo sư uyển chuyển nói, anh đã tạm nghỉ học bốn năm, có lẽ đã nên trở về hoàn thành việc học, nhận bằng tốt nghiệp.

Tiêu Chiến kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng chỉ cười từ chối.

Cuộc đời anh, đã sớm không cần đến một cái bằng chứng nhận tốt nghiệp.

——

Tháng 11, anh cùng ngoại trở về thăm nhà chú Lý. Bà ngoại mua rất nhiều thứ, lại khiến chú Lý ngại ngùng.

Trong bữa tối, chú Lý đã ngà ngà say nhắc đến Vương Nhất Bác, nói lúc đó Vương Nhất Bác rời đi, dọa ông toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ông hỏi Tiêu Chiến, cậu ta không có sao chứ?

Tiêu Chiến nói, không sao cả.

Anh lại nhớ, kể từ ngày Vương Nhất Bác rời đi, đã là ba tháng năm ngày.

Trên đường về, bà ngoại nắm tay Tiêu Chiến, nắn rồi lại bóp, cuối cùng vẫn mở miệng, bà hỏi, "Chiến oa nhi, có phải con có người yêu không?"

Tiêu Chiến sững sờ, chống lại ánh mắt của cụ bà. Lát sau, anh gật đầu, "Đã có, vẫn luôn thích em ấy, từ hồi đi học đã thích."
Bà ngoại muốn nói lại thôi thật lâu, cuối cùng gật đầu, bà nghẹn ngào nói.

"Bất kể là người nào, mang về cho ngoại gặp."

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, cái dáng vẻ ngốc nghếch ấy khiến cụ bà bật cười. Giọng bà mang theo vài phần tự đắc, còn cảm thán nói, "Ta là bà ngoại nuôi con lớn, tâm tư của con, ngoại không nhìn ra mới lạ, trước giờ đối với ai con cũng giữ phép, duy chỉ có đứa bé kia là không để ý tới, ngoại còn chưa rõ sao."

Mũi Tiêu Chiến có hơi chua xót, anh rũ mắt, nghẹn ngào nói, "Con xin lỗi.... ngoại ơi, con làm người thất vọng rồi."

Bà ngoại vỗ vỗ tay anh, thở dài nói, "Con chưa từng làm ngoại thất vọng. Ngoại cũng có tư tâm mà, cũng đã cố gắng. Bạch Quả là cô gái tốt, cũng bởi vì con bé quá tốt nên ngoại mới thấy được quyết tâm của con."
Tiêu Chiến nghẹn ngào, thanh âm khàn khàn nói, "Gừng càng già càng cay."

Bà ngoại nở nụ cười tán đồng, cuối cùng bà hỏi, "Thế đứa bé kia đâu?"

Tiêu Chiến cười, nắm chặt bà ngoại tay nói, "Em ấy sẽ trở lại nhanh thôi ạ."

——

Bạch Quả tỏ vẻ vô cùng hoài nghi với sự tự tin mù quáng của Tiêu Chiến, cô mang bạn trai mới của mình tới gặp Tiêu Chiến, có vài phần khoe khoang, nhiều hơn là đã thoải mái.

Thấy Tiêu Chiến chỉ có một mình, cô trợn trắng mắt nói, "Em nói anh chứ Tiêu Chiến à, không phải cậu ta buông tay rồi á? Vậy em rời đi không phải chịu thiệt rồi sao? Quả nhiên kiên trì mới là thắng lợi..., đáng lẽ em nên kiên trì hơn."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nhìn cậu bạn trai đen mặt ngồi bên cạnh, vội vàng nói, "Yên tâm đi, em ấy không buông tay đâu, sẽ trở lại nhanh thôi."
Bạch Quả tỏ vẻ không tin, "Cậu ta nhắn tin cho anh?"

"Không có." Tiêu Chiến tựa lưng lên ghế, híp mắt mãn nguyện, "Cái này gọi là tâm linh tương thông, hiểu không?"

"Bà mẹ nó!" Bạch Quả kích động đập bàn đứng dậy, vẻ mặt tức giận, "Chẳng lẽ sau khi cậu ta rời đi không hề liên lạc với anh? Không có trách nhiệm vậy sao? Được rồi! Anh không cần lên tiếng, đưa địa chỉ nhà cậu ta cho em. Em đi tìm cậu ta, giúp anh đánh cậu ta một trận!"

Lần này bạn trai Bạch Quả không đen mặt nữa mà chuyển sang xấu hổ, cậu ta nhìn Tiêu Chiến nói, "Cô ấy, vẫn luôn nóng nảy như vậy, giúp bạn không tiếc mạng."

Bạch Quả vỗ ngực nói, "Đương nhiên, Tiêu Chiến, anh là bạn tốt của em, em sẽ không để người khác bắt nạt anh!"

Tiêu Chiến đẩy bánh tới trước mặt cô, bó tay nói, "Bạn tốt, xin em đừng kích động, sẽ dọa khách trong tiệm chạy hết đó."
Năm giờ chiều, Bạch Quả rời đi. Tiêu Chiến nhìn qua thời gian, nói với lễ tân, thời tiết trở lạnh, anh muốn ăn lẩu, dự định tới siêu thị mua chút nguyên liệu.

Khi phòng bếp bận rộn, anh ở trong tiệm cũng đi hỗ trợ một chút, dù sao bây giờ coi như làm ông chủ một nửa rồi, cũng phải có chút đặc quyền chứ.

Anh đang cùng thu ngân nói chuyện, cậu nhận viên sau lưng anh chợt hô lên, "Xin chào, hoan nghênh quý khách."

Tiêu Chiến không để ý lắm, cho đến khi tiếng bước chân ấy dừng ngay sau lưng anh. Từ chiếc bóng trên tủ kính, anh mơ hồ thấy được một bóng người quen thuộc. Tiêu Chiến kinh ngạc trong chớp mặt, anh xoay người lại, người sau lưng anh đang cười, hiện rõ hai dấu ngoặc nhỏ.

Vương Nhất Bác mặc một bộ quần áo màu đen, áo somi đen cổ chữ T, bên ngoài còn khoác chiếc áo đen mỏng, nửa thân dưới mặc quần đen cùng đôi giày thể thao màu trắng. Đầu cậu không dùng sáp vuốt lên, tóc xõa tung mất trật tự rủ xuống trán, lộ thêm vài phần ngây ngô.
Nhân viên cửa hàng có chút khó hiểu, cảm thấy người này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi. Kỳ quái hơn là, đã qua ba phút mà vẫn chưa mở miệng nói chuyện?

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cử động, cậu cầm túi của mình, từ bên trong lấy ra một tập giấy đưa cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn vào đôi thụy phương xinh đẹp của Tiêu Chiến, kiên định nói ra lời mời đã trễ năm năm, "Tiêu Chiến, anh có đồng ý đi du lịch Hokkaido với em không? Nơi đó tuyết rơi rất đẹp."

Tiêu Chiến cười, lộ rõ hai chiếc răng thỏ, anh đưa tay nhận bản kế hoạch, dịu dàng gật đầu nói, "Anh đồng ý."

Vẫn luôn đồng ý.

Cậu nhân viên này càng nghi hoặc hơn, sao cậu ta lại cảm thấy, đây không phải đang mời đi du lịch, mà giống như đang cầu hôn?
Phiên ngoại —— Hokkaido tới trễ

Vương Nhất Bác cho rằng, cả đời này cậu sẽ không làm Tiêu Chiến tức giận. Nhưng cậu vẫn còn non lắm. Khi thấy Tiêu Chiến thừa dịp cậu quay lưng lại lấy đồ, trong nháy mắt đã chống cây gậy trượt tuyết, giẫm lên hai chiếc ván trượt lên dốc, cậu thiếu chút nữa đã bị dọa mất hồn.

Hôm nay là ngày thứ hai bọn họ đến Sapporo, Tiêu Chiến đã đem lịch trình trượt tuyết kéo lên trước một ngày. Khi đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết quốc tế ở Sapporo, anh lại không chịu nghe lời Vương Nhất Bác, luyện trượt tuyết ở đường tập dưới trước, phải học xong những thứ cơ bản đã. Vương Nhất Bác ở lại dạy anh, mới dạy được cách duy trì thăng bằng....

Kết quả thành vậy đó, bên chân cậu không còn chiếc ván nào, nhìn Tiêu Chiến xiêu xiêu vẹo vẹo giữ thăng bằng, tốc độ cùng dần nhanh hơn. Vương Nhất Bác đành nhấc chân đuổi theo.
"Tiêu Chiến! Dừng lại!"

Tiêu Chiến như không nghe thấy tiếng la lớn của cậu, tay cầm chiếc gậy trượt cũng gia tốc nhanh hơn.

Vương Nhất Bác có cảm giác cả đời này mình cũng chưa từng chạy nhanh như vậy. Cậu còn chưa dạy Tiêu Chiến cách giảm tốc độ, nếu dựa theo tốc độ này vọt tới dưới sường núi, cho dù có là tuyết, ngã xuống cũng không lành lặn nổi đâu....

Sự thật là nghĩ cậu nhiều, Tiêu Chiến rất có "thiên phú", anh vững vàng dừng ngay dưới sườn núi, tay đeo găng vụng về cởi kính bảo hộ ra, nhìn Vương Nhất Bác suýt chút nữa ngã sấp xuống trước mặt mình.

Anh còn chưa mở miệng, Vương Nhất Bác không kịp thở đã giận dữ quát lên, "Anh đang làm gì vậy?! Anh có biết vừa nãy nguy hiểm cỡ nào không! Anh có biết đường tuyết với đường xi-măng khác nhau thế nào không! Chỉ mới học cơ bản mà xảy ra tai nạn anh có biết nghiêm trọng thế nào không?"
Người bên cạnh bị Vương Nhất Bác la càng hoảng sợ, nhíu mày cách xa cậu một chút.

Dù mặc quần áo trượt tuyết rất dày, nhưng l*иg ngực đang phập phồng kịch liệt của Vương Nhất Bác vẫn thấy vô cùng rõ ràng, cậu rõ là chọc tức mà.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn cậu mà không nói lời nào. Vương Nhất Bác thở phì phò, lát sau mới giật mình tỉnh táo lại. Cậu lấy kính bảo hộ trên mặt xuống, khẩn trương xin lỗi, "Em, em không cố ý quát anh đâu.... Thật sự quá nguy hiểm....Anh đừng giận...."

Tiêu Chiến nhàn nhạt nhìn vào mắt cậu, chống cây gậy trượt bước đi như vịt quay về. Vương Nhất Bác há miệng, nhưng không nói nổi cái gì, chỉ có thể đi sau lưng Tiêu Chiến vào phòng thay đồ.

Cậu đã làm Tiêu Chiến tức giận, cậu đã làm hỏng rồi....

——

Từ khu trượt tuyết tới khách sạn hai người ở mất một tiếng đi xe, những toà nhà liền kề xây theo phong cách Nhật, mỗi đình viện lại có một suối nước nóng riêng biệt. Bữa ăn cũng là đầu bếp khách sạn mang nguyên liệu tới chế biến trực tiếp trước mặt.
Tiêu Chiến dường như rất tức giận, tới giờ ăn tối không thèm ra ngoài, Vương Nhất Bác cũng không muốn ăn một mình, cậu liền đuổi người đi, ngay cả đồ ăn cũng không để lại. Trong đình viện cũng không có đồ ăn....

Mười giờ tối, Vương Nhất Bác gọi khách sạn mang chút đồ ăn tới, nhưng nhận được câu trả lời là sẽ không cung cấp thức ăn nhanh, cũng không được ăn thức ăn nhanh trong phòng, chưa ăn cơm mà Vương Nhất Bác đã cảm thấy huyết áp muốn tăng xông luôn rồi. Đang muốn chất vấn lại, cậu đã nhìn thấy Tiêu Chiến thay yukata ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi về phía suối nước nóng bên ngoài.

Cậu mặc kệ đang tranh cãi với nhân viên khách sạn, hấp tấp đuổi theo Tiêu Chiến.

"Anh chưa ăn gì cả, giờ mà đi sẽ chóng mặt...."

Tiêu Chiến không thèm để ý tới cậu, thậm chí không liếc cậu lấy một cái, đi thẳng đến suối nước nóng, cởi yukata muốn bước xuống hề. Vương Nhất Bác không nhịn được đưa tay giữ chặt anh, ngữ khí vừa đáng thương vừa tội nghiệp nói, "Thật đó Tiêu Chiến, anh chưa ăn tối. Bữa trưa đã tiêu lâu rồi, ngâm mình sẽ gây chóng mặt."
Đôi thuỵ phượng của Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu, cũng không giãy ra, chỉ nói, "Em buông ra."

Vương Nhất Bác mấp máy môi, lát sau mới nới lỏng tay ra, Tiêu Chiến bước vào suối nước nóng, chậm rãi ngồi xuống, còn thoải mái hừ một tiếng.

Cảnh tượng hai người cùng ngâm suối nước nóng tốt đẹp bao nhiêu trong đầu Vương Nhất Bác, bây giờ một chút cũng không còn. Cậu ngồi xổm xuống, lấy tay xối nước lên bờ vai đang lộ ra ngoài của Tiêu Chiến, dùng giọng nói dụ dỗ nói, "Vậy anh ngâm mình trước, mười phút nữa phải đi ra, được không?"

Tiêu Chiến nghiêng người, quay ót đối diện với cậu.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy vừa uất ức vừa khổ sở, chỉ trách cậu quát Tiêu Chiến lúc trượt tuyết, anh tức giận cũng phải thôi....

"Anh ngâm mình trước, em đi gọi điện cho khách sạn mang tới đây chút đồ ăn..."
Tiêu Chiến không thèm quan tâm đến cậu, Vương Nhất Bác chỉ có thể đứng dậy, cô đơn xoay người ra khỏi phòng. Cậu dùng lời nhỏ nhẹ với Tiêu Chiến, nhưng lại nóng nảy với bên khách sạn, cứng rắn yêu cầu đối phương phải mang đồ ăn tới. Bên kia cuối cùng cũng nghe theo, Vương Nhất Bác nhìn qua thời gian, đã mười phút rồi.

Cậu đi tới đình viện, qua chỗ suối nước nóng. Tiêu Chiến đã lót khăn mặt dưới tay, ghé lên phía trên với vẻ thoả mãn.

Vương Nhất Bác há hốc miệng, anh liền thay đổi chỗ đặt khăn tiếp tục nằm sấp, hoàn toàn ra vẻ ta đây không thèm để ý.....

-