[Xuyên Không - Dị Giới] Đến Thế Giới Khác Làm Thiên Tài - Tây Qua Hảo Điềm

Q1 - Chương 6: Sống lại

Ngoại vi (vùng bên ngoài) Ma Thú sâm lâm.

Một đoàn người mang theo những chiếc xe chở đầy hàng hoá lặng lẽ xuyên qua rừng rậm, nhìn cách họ bố trí đội hình bảo vệ những xe hàng ở giữa, đây hẳn là một nhóm dong binh đoàn đang làm nhiệm vụ bảo tiêu - vận chuyển khoáng sản từ nơi này đến nơi khác.

"Í? Có người? Đại ca, bên này có người!!!"

Giọng nói trong trẻo chứa đầy kinh ngạc của một cô gái vang lên khiến mọi người chú ý, dù vậy nhưng ngoại trừ nam tử đi đầu và một cô gái áo đỏ khác thì không ai tiến lên mà đều lặng lẽ rút ra vũ khí canh giữ ở bên cạnh hàng hoá của mình.

Mộ Thiên Hạo và Cẩm Nhu nghe lời nói của Mộ Yến, bèn tiến đến xem thử. Bên bìa rừng quả nhiên có một người, hơn nữa còn là một cô gái, nhìn thấy trên thân của cô ta khoác áo ngoài của Mộ Yến, Mộ Thiên Hạo và Cẩm Nhu không tiếng động nhíu mày. Hiển nhiên họ biết cô gái này không mảnh vải che thân, nên Mộ Yến mới cởϊ áσ khoác ra giúp cô che chắn.

"Sao lại có người nằm ở đây? Còn không mặc gì?" Cẩm Nhu nói, ngồi xuống kiểm tra hơi thở của cô gái. Hơi thở đều đều, trên người cũng không có mùi máu. Nàng lại giúp cô bắt mạch, mạch tượng ổn định, không hề bị thương, vậy thì chẳng lẽ chỉ đang ngủ sao? Khoả thân ngủ trong rừng, lẽ nào là một loại hưởng thụ mới???

"Ca ca, chúng ta giúp nàng đi, được không?"

Mộ Yến nắm tay Mộ Thiên Hạo nài nỉ.

Cẩm Nhu lập tức đứng dậy, không hề tán thành:

"Không được đâu Yến Yến. Hàng hoá lần này đối với chúng ta có ý nghĩa quan trọng. Nếu đem theo một nhân tố không rõ lai lịch lại không có năng lực tự bảo vệ mình, không phải là tự rước phiền phức sao?"

"Nhưng mà, Cẩm Nhu tỷ tỷ, Ma Thú sâm lâm này nguy hiểm như vậy, nếu chúng ta bỏ mặc nàng ở đây, lỡ nàng bị ma thú cắn chết thì sao?"

Đó là do cô ta xứng đáng!! Rảnh rỗi chạy vào rừng ngủ làm gì???

Cẩm Nhu muốn nói như thế, nhưng trước đôi mắt ngây thơ của Mộ Yến, một chữ nàng cũng không thốt ra được.

Đúng lúc này, một tiếng sột soạt vang lên. Ba người cứ nghĩ là cô gái kia tỉnh, nhưng không nghĩ tới là có một con hồ ly nhỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra, áp sát mặt vào mặt cô gái cọ cọ, rồi lại ngẩng đầu nhìn ba người Mộ Thiên Hạo, trong đôi mắt xanh lá nhân tính hoá dường như chứa vài tia khẩn cầu.

Mộ Yến xiêu lòng, lập tức tiếp tục nài nỉ Mộ Thiên Hạo.

Mộ Thiên Hạo nhìn ma thú mà sửng sốt, có thể sở hữu một ma thú như vậy, chứng tỏ đối phương không đơn giản, hơn nữa Mộ Yến cũng đã nài nỉ như vậy, tiểu muội của hắn có tấm lòng thiện lương, nếu không cứu thì cũng thật không phải. Mộ Thiên Hạo cởϊ áσ ngoài của mình ra, cẩn thận bọc lấy cô gái rồi bế lên, quay lại đoàn xe.

Cẩm Nhu nhìn một màn này, kinh ngạc một chút, sắc mặt sa sầm ẩn chứa vẻ ghen tuông, lập tức cùng Mộ Yến theo sau.

Hồ ly dáng người nhỏ nhắn, lúc Mộ Thiên Hạo bế cô gái lên, nó cũng nhanh chóng nhảy lên người cô gái. Mộ Thiên Hạo liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng tiểu hồ ly không bận tâm ánh mắt của hắn, chỉ chăm chú nhìn cô gái trong lòng.

Mộ Thiên Hạo ôm một cô gái về khiến cho dong binh đoàn sửng sốt, ai cũng biết Mộ đội trưởng không gần nữ sắc, ngoài em gái Mộ Yến và Cẩm Nhu ra thì trước giờ chưa từng có ai xuất hiện gần hắn, đừng nói tới việc ôm thế này.

Tuy thắc mắc, nhưng họ cũng sẽ không hỏi. Đội trưởng làm việc có chừng mực, đột nhiên mang một cô gái về, chờ sắp xếp xong xuôi nhất định sẽ cho bọn họ một lời giải thích.

Mộ Thiên Hạo ôm cô gái đặt vào bên trong xe ngựa. Xe ngựa này là xe ngựa trống duy nhất, dùng để cho Mộ Yến và Cẩm Nhu ngồi. Cẩm Nhu sắc mặt không tốt cũng theo vào, ngồi ở một bên, còn Mộ Yến thì tò mò hết nhìn cô gái lại nhìn con hồ ly nhỏ vẫn đi theo họ nãy giờ.
"Cẩm Nhu, mặc quần áo cho vị cô nương này đi." Mộ Thiên Hạo nói xong, đi ra khỏi xe ngựa.

Cẩm Nhu không thể tin được, giọng cao lên:

"Cái gì? Tại sao muội phải hầu hạ kẻ này?"

"Vậy ta làm?" Mộ Thiên Hạo quay đầu nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh.

Cẩm Nhu không nói gì nữa, hậm hực tìm quần áo trong túi đồ của mình. Đến khi tìm xong, nàng mới đến gần, vừa giúp cô ta mặc quần áo vừa tiện thể quan sát.

Cô gái này ước chừng mười sáu - mười bảy tuổi, dáng người cũng rất phát triển, Mộ Yến mới mười ba, đương nhiên quần áo của muội ấy không thích hợp, chỉ còn lại Cẩm Nhu. Trong lúc Cẩm Nhu mặc quần áo cho cô gái, Mộ Thiên Hạo đi xuống, giải thích với mọi người về cô gái và nguyên nhân giữ lại lần này, cũng bày tỏ sẽ chịu trách nhiệm với việc mang cô ấy lên xe. Không ai dị nghị gì với quyết định này, đủ thấy Mộ Thiên Hạo ở trong đoàn rất có uy tín, y nói gì thì mọi người nghe cái đó.
Lúc trở về thì Cẩm Nhu đã làm xong, mặc dù nàng có vẻ khó chịu và không thích cô gái kia, nhưng cũng nghiêm túc giúp cô gái mặc quần áo. Quần áo của Cẩm Nhu đều màu đỏ, mặc trên người cô gái này thật sự rất nổi bật, Mộ Thiếu Hạo lặng lẽ đánh giá. Gương mặt cô gái khi say ngủ lộ ra sự bình yên, làn da trắng tái có lẽ vì ít khi xuất hiện dưới ánh mặt trời, mái tóc đen như gỗ mun xoã tung, trên cổ tay là một chiếc vòng tay trắng tinh, vô cùng xinh đẹp.

Cẩm Nhu thấy Mộ Thiên Hạo nhìn cô gái, sắc mặt mới tốt lên lại trầm xuống, doạ cho Mộ Yến liên tục lui lại cách xa nàng ra.

"Thiên Hạo, cô gái này, huynh định xử lý thế nào?" Cẩm Nhu buồn bực hỏi.

Mộ Thiên Hạo xoa đầu Mộ Yến, thản nhiên đáp:

"Đợi nàng tỉnh rồi nói sau."

Nói xong liền rời đi, tiếp tục dẫn thương đội lên đường.
Hắn biết tính tình Cẩm Nhu, nàng có chút kiêu ngạo nhưng lòng dạ không xấu, mặc dù khó chịu nhưng sẽ không làm tổn hại cô gái đó.

Đến tối, cả đoàn dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi.

Đoàn đội của Mộ Thiên Hạo có hơn hai mươi người, lúc này đều đồng loạt chia ra hai người một tổ, cùng nhau dựng lều trại, bao quanh xe hàng. Lúc dựng lều xong, Mộ Thiên Hạo có đến nhìn cô gái, thấy người vẫn chưa tỉnh, cũng không nói gì.

Lúc nấu ăn, Mộ Thiên Hạo bỏ một ít dược có tác dụng tẩm bổ vào canh, bảo Mộ Yến mang đi đút cho cô gái. Cẩm Nhu nhìn thấy một màn này, trái tim chua xót, lại không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi một bên ăn cơm.

Một lát sau, trong xe ngựa truyền ra tiếng reo vui mừng của Mộ Yến.

"Ca!!! Tỉnh!!! Nàng tỉnh!!"

Mộ Thiên Hạo nghe vậy, lập tức đứng lên, Cẩm Nhu cũng lập tức theo sau. Hai người đều đi đến bên xe ngựa.
Cô gái đúng thật đã tỉnh, được Mộ Yến đỡ ngồi dậy dựa vào thành xe. Nhìn thấy Mộ Thiên Hạo và Cẩm Nhu, đôi mắt đen tuyền của cô lộ ra ý cảm ơn, khẽ gật đầu, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể phát âm thành câu được.

"Ca, nàng mới tỉnh lại, không có sức nói chuyện." Mộ Yến dường như sợ Mộ Thiên Hạo bất mãn, vội vã nói thay. Ban nãy tình huống của cô gái này còn tệ hơn, chỉ có thể chớp mắt, nhờ nàng đút mấy muỗng canh, mới có thể gật đầu nổi.

Mộ Thiên Hạo thấy vậy, biết là không thể hỏi được gì ngay, nhưng cũng không rời đi mà ngồi cạnh Mộ Yến, Cẩm Nhu thấy vậy cũng lên ngồi cùng, khiến cho xe ngựa đang rộng rãi nháy mắt chật chội.

Mặc dù bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng cô gái vẫn có thể mặt không đổi sắc mà ăn từng muỗng canh Mộ Yến đút tới. Từng muỗng canh ăn vào, thân thể mềm mại như bông chậm rãi khôi phục sức lực, cô mặc kệ ba người đang nhìn, trong đầu thoáng qua mấy suy nghĩ.
Kỳ lạ, cô đã chết rồi, mà hoá ra không phải chết thật, là xuyên qua sao?

Cô gái này không ai khác, chính là Ngụy An Nhi.

Lúc tỉnh lại, ký ức của Ngụy An Nhi vẫn chìm trong mơ hồ, cả người mềm nhũn không có một chút sức nào, cảm giác như cơ thể này không phải của cô vậy. Ngụy An Nhi cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng chỉ nhớ được rằng cô đã chết, sau đó, mơ mơ màng màng xuyên không, tỉnh dậy thì đã ở đây và nhìn tình hình thì có vẻ cô được ba người này cứu.

Trong lòng nhận ra dường như còn thiếu gì đó, nhưng cũng không biết là gì, Ngụy An Nhi nghĩ mãi không ra, liền dứt khoát không nghĩ nữa, chuyên tâm uống canh. Cô cũng không thích được người ta đút tận miệng thế này, nên nhất định phải lấy lại sức lực, mau chóng khoẻ lên.

Không khí trong xe ngựa chìm vào yên lặng, Ngụy An Nhi lặng lẽ đánh giá ba người trước mắt. Cô gái đang đút canh cho cô là một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi, dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, gương mặt ngây thơ đáng yêu. Người con trai trước mắt tầm mười chín hai mươi tuổi, mặc áo bào màu đen, bên hông treo một thanh kiếm, gương mặt cương nghị lạnh lùng. Cô gái bên cạnh chừng bằng tuổi cô, gương mặt diễm lệ ẩn chứa khó chịu và địch ý. Ngụy An Nhi thầm thở dài, mới xuyên qua đã khiến người ta không thích, lỡ mà họ nổi hứng gϊếŧ cô thì cái mạng nhỏ này sẽ đi tong ngay.
"Cô nương, cô là ai? Tại sao lại ngất trong rừng rậm?" Mộ Thiên Hạo giật giật khoé môi, cuối cùng cũng không để mấy chữ "trần như nhộng" thoát ra khỏi miệng, tránh cho vị cô nương này ngại ngùng.

Mộ Yến và Cẩm Nhu cũng rất tò mò, trên người Ngụy An Nhi không có dao động của nguyên tố, quần áo biến mất nhưng trên người lại không hề có vết thương, trường hợp kỳ dị như vậy họ vẫn là thấy lần đầu.

Ngụy An Nhi thấy biểu cảm kỳ quái của họ thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mím môi đáp:

"Trước tiên cảm ơn các vị đã cứu giúp, thật ra ta cũng không biết vì sao ta xuất hiện ở đây.." chuyện xuyên không đương nhiên không thể nói ra, nếu như họ xem cô là yêu quái rồi gϊếŧ chết thì toang, Ngụy An Nhi có chút bất lực "Thật xin lỗi, ta không phải có ý muốn gạt các vị, chỉ là ngoài tên ra thì ta không nhớ cái gì cả."
Cả ba ngẩn ra, lát sau, sắc mặt Mộ Yến tràn đầy đồng tình, mà Cẩm Nhu thì thần sắc phức tạp. Ngụy An Nhi rõ ràng không nói dối, nhìn thân thể yếu ớt không chút sức mạnh của cô, trong đầu hai cô gái đã nghĩ ra tình tiết tiểu thư của đại gia tộc bị hãm hại phế đi tu vi rồi quăng vào rừng tự sinh tự diệt, chứ người bình thường không có năng lực tự vệ làm sao dám một mình vào Ma Thú sâm lâm nằm ngủ trong tình thế.. Bất nhã như vậy được.

Chỉ có Mộ Thiên Hạo suy tư, sau đó tiếp tục hỏi, "Vậy cô nương có biết trước đây bản thân có từng tu luyện qua hay không?"

Ngụy An Nhi ngạc nhiên, "Tu luyện? Đó là cái gì?"

Mộ Thiên Hạo trầm mặc. Xem ra người này mất trí nhớ, mất luôn tri thức cơ bản nhất rồi. Hắn lại hỏi mấy câu như bầu trời màu gì, lá màu gì, biển và đất khác nhau như thế nào. Ban đầu Ngụy An Nhi còn trả lời, chỉ khó hiểu tại sao Mộ Thiên Hạo lại hỏi những câu kỳ quái như vậy, sau đó đột nhiên ngộ ra vì cô không biết gì về thế giới này mà hắn nghĩ là cô mất trí nhớ nên đang cho rằng cô không chỉ mất trí nhớ mà còn biến thành trì độn. Khoé môi Ngụy An Nhi giật giật, lập tức yêu cầu dừng đề tài này lại.
"Vị công tử này, ta chỉ mất trí nhớ, không có biến ngốc, không cần kiểm tra trí não của ta đâu!"

Mộ Thiên Hạo à một tiếng.

Mộ Yến phì cười, Cẩm Nhu cũng khó có được mà cong khoé môi, không khí trong xe lúc này hài hoà hơn, không còn yên tĩnh và lúng túng như lúc trước.

Giới thiệu đơn giản sơ lược về nhau, Ngụy An Nhi cũng biết sơ về ba người bọn họ và đoàn đội này. Bọn họ đều là lính đánh thuê, thành lập một đoàn đội nhỏ, thường nhận nhiệm vụ bảo tiêu, vận chuyển hàng hoá xuyên qua ngoại vi của Ma thú sâm lâm. Lần này cũng là đang đi ngang rừng thì gặp được nàng nên mới ra tay cứu.

Ngụy An Nhi nghe mấy từ như đội bảo tiêu, Ma thú sâm lâm, trong lòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, liền túm lấy Mộ Yến hỏi, Cẩm Nhu ngồi một bên, phát hiện ra Ngụy An Nhi không biết gì, cũng không nhịn được mà chen miệng vào giải thích. Mộ Thiên Hạo đã sớm rời đi, ba nữ nhân nói chuyện, hắn một nam nhân xen vào làm gì. Vừa đi lại chỗ canh gác vừa nghĩ đến vẻ mặt của Ngụy An Nhi khi bị khi dễ, một ý cười nhàn nhạt xẹt qua gương mặt hắn..