[Xuyên Không - Dị Giới] Đến Thế Giới Khác Làm Thiên Tài - Tây Qua Hảo Điềm

Q1 - Chương 71: Trước ngày vào bí cảnh

Ngụy An Nhi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Từ Hòa, chuyện mới xảy ra sáng nay mà bây giờ cô ấy đã biết, quả nhiên rất giỏi, một câu nói chạm ngay điểm mấu chốt, khiến cô cứng họng.

Từ Hòa cười ngâm ngâm nhìn Ngụy An Nhi, nói: "Sao hả, còn muốn ở nhà nữa không?"

Bàng Túc nhanh trí bắt được trọng điểm trong lời nói của Từ Hòa. Ngụy An Nhi cần U Minh Huyết Lan sao, hắn đã nhớ kỹ, lúc vào bí cảnh có thể lưu ý tìm nó cho cô.

Ngụy An Nhi thở ra một hơi: "Tôi chịu thua cô rồi!"

Như vậy là đồng ý.

Đạt được mục đích, Từ Hòa rất vui vẻ, lại nói cho Ngụy An Nhi biết những điều cần chú ý khi vào bí cảnh. Lúc nói chuyện gần xong, đột nhiên cửa phòng bật mở, một nam tử vô cùng tuấn tú đi vào, nhìn thấy cả phòng đầy người, trong đôi mắt lạnh lùng xẹt qua chút ngạc nhiên hiếm thấy.

Sự xuất hiện của nam tử khiến Từ Hòa và Bàng Túc bất ngờ, dường như người này rất quen thuộc với Ngụy An Nhi, lại có thể tự do ra vào trong phòng của cô một cách tự nhiên như thế.

Từ Hòa biết người này, trống rỗng xuất hiện bên cạnh Ngụy An Nhi, thực lực rất mạnh, thân thế bí ẩn, không phải Thủ hộ sư của Ngụy An Nhi, là người đầu tiên mà Từ Hòa không tra được gốc gác, nhưng nghĩ tới Ngụy An Nhi cũng như vậy, trên người toàn là bí mật, lại càng khiến cô ấy muốn tiếp cận Ngụy An Nhi hơn, đến khi nào biết rõ mọi thứ về Ngụy An Nhi mới thỏa mãn.

Thấy trong phòng đầy người, Huyền Ngọc cũng không có hứng thú nói chuyện, hắn nhàn nhạt bảo với Ngụy An Nhi một câu: "Ta có việc ra ngoài trước."

Sau đó đi ra ngoài, cũng không để Từ Hòa và Bàng Túc vào mắt, thậm chí một câu chào hỏi cũng không có.

Bàng Túc nhìn theo bóng lưng của Huyền Ngọc, có chút suy tư. Đây đã là lần thứ hai hắn gặp người nam tử này, nhưng hắn vẫn không thể thăm dò được thực lực của hắn ta, xem ra người này mạnh hơn hắn!

Huyền Ngọc vốn muốn đến tìm Ngụy An Nhi, nhưng có người ngoài nên hắn mới nói như thế, cũng không phải thật sự có việc, mà là thông qua liên kết giữa Triệu hoán thú với Triệu hoán sư nói cho Ngụy An Nhi biết, hắn đợi cô nói chuyện xong sẽ đến tìm.

Ngụy An Nhi giải thích với Từ Hòa và Bàng Túc: "Bình thường hắn luôn lạnh lùng như vậy, hai người đừng để ý."

Từ Hòa cười: "Người của cô ta còn lạ gì!"

Cô ấy đương nhiên sẽ không để ý, so với Huyền Ngọc, cô ấy hứng thú với Ngụy An Nhi hơn, nhưng Từ Hòa cũng không thể ở lại lâu do còn có việc, vì thế sau khi dặn dò Ngụy An Nhi ngày mai đến trước cửa cung chờ mình thì cô ấy rời đi, từ đầu đến cuối không nhắc về chuyện cấm túc nửa chữ, cũng không cho Ngụy An Nhi cơ hội nói về nó.

Bàng Túc là người giỏi nhìn mặt đoán ý, biết Ngụy An Nhi không muốn bị hỏi về Huyền Ngọc nên hắn cũng không nhắc tới, chỉ mỉm cười nói chút chuyện trà dư tửu hậu với cô.

Vì chuyện Niên so, Ngụy An Nhi đã không có bài trừ độc tố cho Bàng Túc như trước. Cô vẫn luôn lấy làm áy náy, bây giờ cuối cùng cô cũng đã có thời gian rảnh, vì vậy cũng không muốn kéo dài thêm, cô lập tức đề nghị muốn giúp hắn bài trừ độc tố.

Bàng Túc gật đầu, lại đề nghị: "Nàng đến chỗ của ta đi, ở đó thuận tiện hơn."

Ngụy An Nhi nghĩ cũng phải, mỗi lần bài trừ độc tố xong cơ thể của Bàng Túc sẽ vô cùng suy yếu, ở chỗ của hắn sẽ thuận tiện cho hắn nghỉ ngơi hơn.

Cô đứng dậy, cùng Bàng Túc đi đến chỗ ở của hắn, nhưng càng đi, Ngụy An Nhi càng kinh ngạc, con đường này dẫn sâu vào nhà họ Tạ hơn, không lẽ...
"Bàng công tử, huynh đang ở trong nhà họ Tạ?"

Bàng Túc thầm nghĩ quả nhiên, đối với những chuyện xung quanh bản thân Ngụy An Nhi hầu như không để ý, hắn cười đáp: "Vốn ta ở trong biệt viện dưỡng thương, nhưng mấy ngày nàng không rảnh, là người nhà họ Tạ thay nàng đến điều dưỡng cho ta, bởi vì đường xá xa xôi, nên Tạ gia gia đề nghị ta đến nhà họ Tạ để tiện dưỡng bệnh, sau đó ta vẫn luôn ở tại nơi này."

Hắn không nói sự thật là từ sau lần Ngụy An Nhi khiêu chiến nhà họ Nghê, hắn lo cho sức khỏe của cô nên mới tìm lý do chuyển đến nhà họ Tạ, sau đó vẫn luôn ở nơi này, chưa từng rời đi.

Ngụy An Nhi cũng không nghi ngờ, cô suy nghĩ một lát, đáp: "Vậy cũng tốt."

Hai người đi đến phòng của Bàng Túc, Ngụy An Nhi nhìn quần áo xinh đẹp của hắn, xuất phát từ việc không muốn làm chúng dơ, cô nói: "Huynh cởϊ áσ ra đi."
Bàng Túc đang tìm chậu và khăn sạch đến, nghe vậy thì cả người cứng đơ, suýt chút làm rơi sạch đồ trên tay của mình.

Mặc dù đã quen biết cũng lâu rồi, nhưng những lời Ngụy An Nhi nói ra, luôn có một loại kinh thiên động địa khiến hắn không biết đáp lại thế nào.

Ngụy An Nhi lấy đan dược ra để trên bàn, sau đó quay sang, thấy Bàng Túc đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp, lúc này cô mới ý thức được lời nói của mình ban nãy khá là lớn mật, dễ khiến người ta hiểu lầm, cô lập tức xấu hổ, giải thích: "Ta chỉ cảm thấy áo của huynh rất đẹp, nếu để dính máu thì đáng tiếc quá."

Bàng Túc nở nụ cười: "Không sao, ta hiểu được."

Nhìn dáng vẻ này của cô, hắn cảm thấy rất đáng yêu, giọng điệu không tự giác trở nên nhu hòa, lập tức tháo thắt lưng, cởϊ áσ ngoài ra, sau đó ngồi lên giường, hơi nghiêng đầu che giấu vành tai đã đỏ ửng.
Ngụy An Nhi đặt tay lên lưng hắn, nguyên tố Quang dưới bàn tay cô sáng lên, đi vào trong cơ thể Bàng Túc, chuyển động theo một trăm linh tám đường linh mạch, tách độc tố ra khỏi thân thể hắn, sau đó đẩy ra ngoài.

Cơ thể Bàng Túc hơi run, nhưng hắn chỉ ngồi yên không hề nhúc nhích, máu đen rỉ ra từ khóe miệng rơi xuống chậu, không phát ra một chút tiếng động nào.

Ngụy An Nhi nói: "Nếu đau quá huynh cứ kêu lên, không sao cả."

Bàng Túc cố hết sức nở một nụ cười: "Ta không sao."

Ngụy An Nhi gật đầu, âm thầm cảm thán sự kiên cường của Bàng Túc.

Suốt cả quá trình Bàng Túc rất tỉnh táo, kiên cường chịu đựng đến khi máu rỉ ra biến thành màu đỏ mới kết thúc. Ngụy An Nhi lập tức đưa khăn cho hắn, sau đó là đan dược. Bàng Túc liếc nhìn nguyên tố Quang còn chưa tan hết trên tay của Ngụy An Nhi một cái, nhưng không hề hỏi han gì về nó, xem như không thấy.
Ngụy An Nhi biết chuyện mình có nguyên tố Quang không giấu được Bàng Túc, dù sao hôm nay hắn cũng đã thích ứng với chuyện bài độc, có thể tỉnh táo quan sát quá trình từ đầu đến cuối, mà cô lại dùng nguyên tố Quang để thực hiện việc bài trừ độc tố, nên muốn giấu cũng không giấu được.

Nhưng cô lại rất thích sự thấu hiểu lòng người của Bàng Túc. Hắn luôn luôn hiểu rõ giới hạn và điểm mấu chốt của cô, chưa bao giờ chạm vào nó, giống như hôm nay vậy. Rõ ràng biết được cô dùng nguyên tố Quang để bài độc cho hắn, nhưng lại không nhắc đến nửa chữ, gián tiếp biểu thị như không biết cô có nguyên tố Quang, làm cho Ngụy An Nhi vô cùng thưởng thức hắn. Có thể làm bạn với một người như Bàng Túc, thật sự khiến cô cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm trong lòng.

An bài cho Bàng Túc xong, Ngụy An Nhi rời khỏi phòng của hắn, quay về phòng mình.
Huyền Ngọc đã ngồi sẵn ở bên trong, không hề ngạc nhiên khi thấy Ngụy An Nhi, từ xa hắn đã cảm nhận được hơi thở của cô.

"Ngày mai người sẽ đi bí cảnh?"

Ngụy An Nhi gật đầu: "Ta muốn tìm vài dược liệu bên trong bí cảnh đó."

Huyền Ngọc cười một tiếng: "Chỗ nào nhiều người chỗ đó có tranh đấu, người cũng đừng quên mang ta theo, để ta xem kịch hay."

Ngụy An Nhi đỡ trán: "Con thật là..."

Đột nhiên, cô nhớ đến ban nãy, Từ Hòa gặp Huyền Ngọc, lại không nhìn ra chân thân của Huyền Ngọc là gì mà xem hắn là "người", Ngụy An Nhi tò mò, hỏi:

"Huyền Ngọc, nếu không nhìn ấn ký trên trán con thì người khác không thể nhận ra con là Thần thú à?"

Huyền Ngọc tự rót trà cho mình, nói: "Không đâu, trên cơ thể của Thú có một loại khí vị riêng biệt khác với loài người, chỉ cần chú ý kỹ sẽ nhận ra thôi."
Ngụy An Nghi nghe xong, lập tức chăm chú nhìn Huyền Ngọc, cả người cũng dần dần sát lại, chỉ kém không có bổ nhào lên người hắn hít hà mấy cái xem có chỗ nào khác biệt.

Huyền Ngọc buồn cười: "Mẫu thân đừng cố tìm, trên người ta mang theo dụng cụ đặc biệt, sẽ không bị lộ ra đâu."

Ngụy An Nhi ngạc nhiên: "Dụng cụ đặc biệt, giống Linh khí ở thế giới này á?"

Huyền Ngọc gật đầu: "Gần như vậy, nhưng nó là đồ đến từ thế giới của ta, ta cũng không biết ở đây nên gọi nó là gì."

Hắn nói xong, tháo một cái nhẫn trên tay ra, Ngụy An Nhi lập tức cảm thấy cơ thể của Huyền Ngọc có gì đó biến đổi, dường như phát ra một chút ánh sáng kỳ lạ, nhìn kỹ thì lại không thấy, nhưng cũng vô cùng thu hút sự chú ý, khiến cô nhịn không được nhìn nhiều hơn mấy lần.

Huyền Ngọc đeo nhẫn vào, ảo ảnh ánh sáng kỳ lạ đó biến mất ngay lập tức.
Bấy giờ Ngụy An Nhi mới hiểu được, cô cảm thán không thôi.

"Cái nhẫn này có công dụng ẩn giấu, sẽ che giấu toàn bộ những gì liên quan đến đặc điểm cơ thể như cấp bậc, giống loài. Ngoài ra nó còn có một công dụng khác, đó chính là khiến cho người khác không nhớ rõ sự tồn tại và dung mạo của người đeo nó mà không thay đổi dung mạo người đeo. Trừ phi là gặp phải người có tâm cố tình để ý, nếu không cho dù là đệ nhất mỹ nhân, đeo cái nhẫn này vào cũng sẽ biến thành người qua đường trong mắt người khác."

Huyền Ngọc thấy Ngụy An Nhi hứng thú, bèn giải thích cặn kẽ cho cô nghe, càng nghe Ngụy An Nhi càng trầm trồ thán phục trước sự thần kỳ của chiếc nhẫn này. Huyền Ngọc thấy vậy, lập tức tháo nó ra, đưa cho cô: "Ta nghĩ mẫu thân cần cái này."

Ngụy An Nhi sửng sốt, nhìn hành động của Huyền Ngọc, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, nhưng cô không nhận nó mà lại đẩy ngược về phía Huyền Ngọc: "Thứ này con cần thiết hơn ta, con cứ giữ đi."
Huyền Ngọc thả nó lên lòng bàn tay của Ngụy An Nhi: "Cho người thì người cứ lấy đi, ta còn một cái."

Hắn nói, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn giống hệt vậy đeo lên tay mình.

Ngụy An Nhi lại tò mò: "Con cũng có không gian trữ vật sao?"

Huyền Ngọc cười: "Có, nhưng cũng không giống mấy thứ con người sử dụng, Thần thú như ta được thiên đạo pháp tắc ưu ái, từ khi sinh ra đã có không gian trữ vật trong cơ thể để cất giữ vật phẩm tu luyện, bình thường ta cũng tận dụng nó để trữ đồ."

Ngụy An Nhi hiểu rõ, cầm lấy cái nhẫn đeo lên tay mình, cũng không thấy cơ thể có gì khác biệt, chỉ lát sau cô đã quên bén nó đi.

Nói chuyện với Huyền Ngọc một lát, Ngụy An Nhi đi đến thăm Tạ Thương Lan.

Thấy Ngụy An Nhi đến, Tạ Thương Lan bước nhanh ra đón, cậu đã khôi phục vô cùng tốt, hiện giờ đã có thể đi lại và hành động như người bình thường, chỉ là cơ thể còn có chút ốm yếu, muốn đi ra ngoài thì phải khoác thêm một lớp áo choàng thật dày.
Có điều, không thể tu luyện vẫn là nỗi đau trong lòng của Tạ Thương Lan và Ngụy An Nhi, chỉ là hai người ăn ý không hề nhắc đến nó.

Ngụy An Nhi nói: "Cậu cũng khỏe rồi, đợt trước Liễu phủ đưa qua đây năm mươi hộ vệ, cậu cũng nên đi nhìn chút."

Tạ Thương Lan sửng sốt, việc này ông nội và phụ thân đã từng nói với cậu rồi, chỉ là thân thể cậu vẫn luôn không khỏe, cho nên vẫn luôn kéo dài tới bây giờ. Hôm nay cậu vừa có thể xuống giường đi lại, Ngụy An Nhi lại tìm đến cậu nói chuyện này, quả nhiên trong mắt người lớn thì chính sự luôn quan trọng nhỉ.

Tạ Thương Lan nghĩ sao mình lại gộp Ngụy An Nhi làm người lớn luôn rồi, rõ ràng cô chỉ lớn hơn mình một tuổi, cậu bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Được rồi, vậy cô đi chung với tôi đi."

Ngụy An Nhi gật đầu, cô vốn tới là để đi cùng cậu, nhưng trước đó, Ngụy An Nhi vung tay lên, một loạt đan dược cấp 3 xuất hiện trên bàn, Tạ Thương Lan nhìn thấy mà kinh ngạc.
"Không lẽ cô định..."

Ngụy An Nhi nói ra suy nghĩ của mình: "Mặc dù những hộ vệ này đang ở nhà họ Tạ nhưng trong lòng họ bảo vệ chúng ta cũng chỉ vì lệnh của Liễu phủ, cậu cần thu phục bọn họ, để bọn họ trung thành với cậu và nhà họ Tạ."

Tạ Thương Lan cầm một bình lên, bên trong mỗi bình là một viên đan dược Hà Hoằng đan cấp 3, có thể giúp Kiếm sĩ hấp thu Kiếm khí nhanh hơn bình thường mười phần trăm, hiệu quả vĩnh viễn, thậm chí dưới Kiếm sư còn có thể đột phá được một cấp nhỏ, những đan dược Ngụy An Nhi đưa có cấp bậc cao cấp gần như sắp đạt thượng phẩm, mà phẩm chất càng cao thì hiệu quả của đan dược càng tốt, tốc độ hấp thu kiếm khí có khi sẽ đạt tới mười lăm hoặc hai mươi phần trăm, hoặc làm cho người ta đột phá hai cấp trở lên cũng không chừng.
Những đan dược này không phải rất quý hiếm, nhưng cũng là bảo vật thiên kim khó cầu đối với Người tu luyện. Tạ Thương Lan hiểu rõ ý của Ngụy An Nhi, cô muốn hắn dùng những thứ này để thu mua lòng người.

Biện pháp đơn giản nhưng hiệu quả.

Tạ Thương Lan gật đầu, cất số đan dược đó vào trong nhẫn không gian của mình, sau đó cùng Ngụy An Nhi đi đến chỗ ông nội Tạ và Tạ lão gia, nói cho họ nghe kế hoạch của mình. Được hai người họ tán thành, Tạ Thương Lan mới sai người đi gọi toàn bộ hộ vệ đến sân chính chờ lệnh.

Khoảng mười phút sau, hộ vệ đã đến đông đủ, đều đứng ngay ngắn thành hàng, vô cùng quy củ, chỉ là trên mặt không giấu được nghi hoặc, không biết nhà họ Tạ đột nhiên tập trung bọn họ lại để làm gì.

Không để hộ vệ chờ lâu, cửa sảnh chính mở ra, ông nội Tạ dẫn đầu đi ra ngoài, theo sau là Tạ lão gia, Tạ Thương Lan và Ngụy An Nhi.
Các hộ vệ thấy nhiều vị chủ tử cùng lúc xuất hiện, lập tức chắp tay hành lễ. Tạ lão gia đi lên trước một bước, lên tiếng: "Chư vị hộ vệ, hôm nay mời các vị đến là có hai việc, một là muốn nói lời cảm ơn với các vị vì đã luôn thủ hộ cho nhà họ Tạ của chúng ta, hai là có một món quà nhỏ muốn tặng cho các vị."

Nói xong, ông gọi Tạ Thương Lan: "Thương Lan, mang đồ ra đưa cho mọi người đi."

Các hộ vệ lộ ra vẻ mặt tò mò, một số người thầm nghĩ không biết nhà họ Tạ sẽ lấy ra được cái gì, tinh thể hay vàng bạc?

Nhưng những thứ Tạ Thương Lan lấy ra lại khiến họ ngạc nhiên đến há hốc mồm, bởi vì đó chính là đan dược!

Đan dược cấp 3 có tiền cũng khó mà mua được, bọn họ là hộ vệ, nhưng mỗi người lại có một viên!

Những hộ vệ nhìn nhau, sửng sốt đến không biết nói gì, mùi hương nồng nàn và năng lượng tỏa ra cho thấy viên đan dược này là thật, nhưng từ bao giờ nhà họ Tạ lại có tài đại khí thô đến bực này, hơn thế nữa còn đem đan dược cấp 3 tặng không cho hộ vệ?
Đan dược không phải tinh thể, nó so với tinh thể còn quý giá hơn rất nhiều.

Tạ Thương Lan cười khẽ: "Các vị thúc thúc đừng nghĩ nhiều, các vị thủ hộ nhà họ Tạ có công, chúng ta cũng không thể bạc đãi, dù sao mọi người là hộ vệ của nhà họ Tạ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, thực lực của tất cả các vị tăng lên, đối với nhà họ Tạ cũng chỉ có lợi không có hại!"

*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh quang thì mọi người cùng vinh quang, một người bị tổn hại thì những người khác cũng bị tổn hại.

Thứ nhất chỉ ra việc bọn họ hiện giờ đã là hộ vệ của nhà họ Tạ, thứ hai lại thể hiện thái độ của nhà họ Tạ, xem bọn họ là một thể với nhà họ Tạ, cũng không phân biệt đối xử, thứ ba là phúc lợi mà nhà họ Tạ đưa ra, quả thật khiến cho bọn họ vô cùng động tâm, chưa có gia tộc nào có thể hào phóng với hộ vệ như thế, viên đan dược này, cho dù bọn họ có làm hộ vệ mấy năm cũng không mua nổi.
Cho nên mặc dù biết đây là nhà họ Tạ đang thu mua lòng người, họ vẫn không thể nào không động tâm.

Niềm vui bất ngờ vẫn chưa dừng ở đó.

Tạ Thương Lan cười nói: "Sau này các hộ vệ của nhà họ Tạ ở đây, hằng tháng ngoại trừ lương chính thức, còn được phát cho một viên đan dược cấp 2, nếu có cống hiến xuất sắc, sẽ được thưởng thêm đan dược cấp 3, ngoài ra nếu mọi người có khó khăn gì, hoặc người nhà cần giúp đỡ, có thể tìm đến để nói với ta, nếu có lý do chính đáng, ta nhất định sẽ không thấy chết không cứu."

Những hộ vệ vô cùng kích động, tiền lương mỗi tháng cũng không đủ mua được nửa viên đan dược cấp 2, nhưng mỗi tháng ngoại trừ tiền lương còn được thưởng đan dược cấp 2, thậm chí cả cấp 3, đây quả thật là điều họ có nằm mơ cũng không ngờ tới. Hơn thế nữa còn quan tâm đến người nhà họ... Mọi người siết chặt tay, đột nhiên đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời đồng thanh nói:
"Chúng thuộc hạ nguyện một lòng trung thành, thề chết bảo hộ nhà họ Tạ!"

Ngụy An Nhi nhìn cảnh này, mỉm cười.

Nhà họ Tạ đang ngày càng tốt lên, trong lòng cô cũng cảm thấy an ủi.

Sư phụ Vãn Anh, con sẽ bảo hộ người nhà của người thật tốt.

Một đêm an ổn, sáng hôm sau, đến ngày vào bí cảnh, Ngụy An Nhi theo như lời hẹn, đến cửa cung chờ Từ Hòa.