Bà Xã Là Nhất

Chương 118: Cho Vĩnh Khiêm Nếm Chút Mùi Vị

Sau khi nhận được tin tức từ phía Đông Phương Thế Kiêu, Hân Nghiên rơi vào nỗi bận tâm có nên hỏi hay không, nhưng nhìn Diệu Hàm vẫn hết mực cưng chiều, dịu dàng với nàng như thường này, Hân Nghiên lại chọn không lên tiếng.

Càng để trong lòng thì càng lo sợ.

Những vết thương rỉ máu đó sẽ lại xuất hiện, nàng rất đau, nhưng không muốn để cô phải đau cùng mình.

Có những tổn thương chỉ một lần là đủ!

Từ sau khi từ khu mỏ trở về, Diệu Hàm vô cùng bận rộn, bận thẩm vấn

hai tên buôn ma túy mới bị bắt.

Trong nhà lao dưới lòng đất ngoại ô thành phố, hai kẻ buôn ma túy bị giam giữ riêng biệt, Cố Ưng đang thẩm vấn chúng.

Sau hai ngày điều trị, ngoại trừ vết bầm trên mặt, những vết thương khác hầu như đã ổn, chính vì vậy, lúc thẩm vấn hai tên kia, Cố Ưng ra tay không hề nhẹ. "Còn chưa chịu mở mồm?"

Diệu Hàm mặc bộ quần áo màu đen rằn ri, thân hình thon dài, cao ngất, nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra khí chất cùng sát khí, lạnh lùng nhìn hai kẻ trong ngục.

"Báo cáo Số 1, hai tên này rất cứng miệng, từ đầu đến cuối chỉ nói đến nước Z để du lịch."

Cố Ưng nhìn thấy Diệu Hàm đi vào, lập tức báo lại.

"Du lịch, mang súng vào rừng để du lịch, thú vui tao nhã quá nhỉ, nếu không chịu nói thì đưa bọn chúng xuống Luyện Ngục, tôi không tin xuống dưới đấy rồi mà bọn chúng còn không nói!"

Ánh mắt âm u của Diệu Hàm đầy vẻ lạnh khốc, tàn bạo, lạnh lùng nhìn hai tên kia, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước khỏi nhà lao.

Nghe được lời của Diệu Hàm, Cố Ưng hơi ngưng trọng, không ngờ Số 1 so với mình còn tàn nhẫn hơn, lần này hai tên kia thiếu chút nữa đã làm bị thương mợ chủ, nên Số 1 đối với bọn chúng có oán niệm sâu sắc.

Vừa nghĩ tới mười tám phương thức tra tấn trong luyện ngục, Cố Ưng nhất thời rùng mình một cái, trong lòng thầm cảm thương cho hai tên kia.

Vừa vào luyện ngục không bao lâu, Cố Ưng đã ra ngoài báo cáo, trong lòng thầm nghĩ quả thật có lúc cần phải nhẫn tâm một chút.

"Số 1, đã khai, hai tên kia vừa vào luyện ngục, thấy những đồ vật treo trên tường thì lập tức khai ra, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, ha ha!"

Cố Ưng đầy vẻ phấn khích nhìn Diệu Hàm, lão đại quả là người có tài thao lược.

"Đã khai?"

Diệu Hàm nhíu mày, nhìn vẻ mặt kích động cùng nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bầm dập của Cố Ưng.

"Vâng, đã nhận tội, cô nhất định không đoán ra được người giao dịch với hai tên đó là ai!"

Lúc nghe được tên người đó, Cố Ưng còn thấy sửng sốt giật mình.

"Ai?" Nghe được lời của Cố Ưng, Diệu Hàm không khỏi hứng thú.

"Cơ Nghị!" Cố Ưng nói ra một cái tên.

Nghe được tên của Cơ Nghị, đôi mắt của Diệu Hàm hơi nhíu lại, một tia lạnh lùng, tàn nhẫn thoáng hiện lên trong đôi mắt đen, thâm thúy của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.

"Đúng là cái tên không ai ngờ tới, xem ra lần này Tập đoàn Cơ Thị đến đường cùng thật rồi. Ngược lại tôi thật muốn nhìn xem Vĩnh Khiêm làm sao mà cứu được, cô ta muốn nuốt gọn Tập đoàn Cơ Thị, cũng không xem xem có hợp khẩu vị của mình hay không!"

"Số 1, tiếp theo nên xử lý thế nào, có cần bắt Cơ Nghị lại không?" Nếu Cơ Nghị buôn bán ma túy, thế thì đương nhiên phải bắt Cơ Nghị về thẩm vấn. "Trước cứ án binh bất động, tìm chứng cứ, chỉ với lời khai của hai tên kia vẫn chưa đủ, huống chi Cơ Nghị còn có chỗ dùng đến!" Tròng mắt đen nguy hiểm của Diệu Hàm nheo lại.
Nếu như Cơ Nghị bị bắt, cuộc hôn nhân của Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy sẽ gặp biến cố, làm sao cô có thể để Vĩnh Khiêm có một tia hy vọng dây dưa với Hân Hân được.

Huống chi bây giờ còn chưa phải lúc ra tay với Cơ Nghị, điều cô muốn là tiêu diệt cả nhà họ Cơ, ai bảo họ từng ức hϊếp Hân Hân như vậy.

"Hai tên phía dưới xử lý thế nào bây giờ?" Cố Ưng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Số 1, trong lòng một mực nghe theo.

"Cứ giam lại, thuận tiện tra xem có tụ điểm nào trong đường dây của bọn chúng ở nước Z không!" Diệu Hàm lạnh lùng ra lệnh.

"Được, tôi đi ngay!"

Sau khi Cố Ưng rời đi, Diệu Hàm liền gọi điện thoại cho Vũ Đàm, dặn dò một số chuyện.

Nếu Hân Hân của cô đã thay cô xới tung trụ sở chính Thiệu Môn, thì ít nhất cô cũng không thể thua kém Hân Hân được.
"Vũ Đàm, tìm người gây chút phiền toái cho Vĩnh Khiêm, đừng để ai tra ra, làm sạch sẽ một chút, nhân tiện cũng để nhà họ Cơ tỉnh ra, tốt nhất là để cho Cơ Nghị biết Vĩnh Khiêm chính là thiếu chủ Thiệu Môn!"

Một tia âm hiểm, giễu cợt lóe lên trong ánh mắt lạnh như băng của Diệu Hàm. "Vâng, cô chủ, tôi lập tức sai người đi làm!" Ở đầu dây bên kia, Vũ Đàm cung kính trả lời.

Đêm đó, Vĩnh Khiêm gặp một vụ ám sát lớn, bị khoảng chục người bao vây. "Cô chủ, đã có tôi phía sau bọc hậu, cô mau rút lui đi!"

Thiệu Triết một bên đối phó với hỏa lực tấn công bốn phía, một bên nói với Vĩnh Khiêm, bảo vệ phía sau cô ta.

Vĩnh Khiêm liếc nhìn những người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, ánh mắt thâm độc dần trở nên lạnh lùng, những người này đang nhắm vào cô ta.
"Cậu cẩn thẩn một chút!" Vĩnh Khiêm liếc nhìn Thiệu Triết, cẩn thận dặn dò một tiếng.

"Cô chủ, yên tâm đi!" Thiệu Triết thận trọng gật đầu, sau đó nói với mấy anh em phía sau: "Hai người bảo vệ cô chủ rời đi, những người khác cùng tôi 'làm' bọn họ!"

"Dạ!"

Bọn họ nhất thời tách ra hai đường, hai tên thuộc hạ bảo vệ Vĩnh

Khiêm rời đi, trong khi đó Thiệu Triết dẫn những người khác tiếp tục đối phó với nhóm người mặc đồ đen đột nhiên bao vây, trấn áp bọn họ.

"Lái xe!"

Vĩnh Khiêm được bảo vệ vào trong xe, ánh mắt thâm độc quét qua cửa sổ còn đang lập lòe ánh lửa, trầm giọng ra lệnh.

Nhìn thấy Vĩnh Khiêm rời đi, Thiệu Triết cùng những người khác cũng càng ngày càng không kiêng kị gì nữa.

"Con mẹ nó, Vĩnh Khiêm thật sự bỏ thuộc hạ mà đi!" Dã Lang liếc
nhìn Vĩnh Khiêm được thuộc hạ bảo vệ rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Nếu là Số 1 của bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ anh em mà đi trước.

"Dã Lang, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Số 1 đã nói, nhất định phải cho Vĩnh Khiêm khốn khϊếp kia nếm chút mùi vị, mấy anh em theo tôi truy kích, những người còn lại ở lại đây!" Dã Lang nhìn về phía Vĩnh Khiêm đang nhcô chóng rời đi, trên mặt lộ ra mấy phần hung ác và chế giễu.

"Dạ!"

Ánh lửa bắn ra bốn phía, Dã Lang đưa hai anh em lên xe, vội vàng đuổi theo Vĩnh Khiêm.

"Cô chủ, phía sau có người đuổi theo!" Tên thuộc hạ bảo vệ Vĩnh Khiêm nói. Vẻ mặt Vĩnh Khiêm ảm đạm nhìn về phía sau, đáy mắt âm ngoan hiện lên một tia lạnh lẽo, cô ta tàn nhẫn phun ra một chữ:

"Gϊếŧ!"

"Bằng!" Một tên lập tức giơ súng bắn một phát vào chiếc xe đang đuổi theo từ phía sau.
"Tiêu rồi!" phát súng đó tình cờ đập vào kính chắn gió của chiếc xe Dã

Lang đang ngồi, tấm kính vạch ra một đường vân, như sắp nứt ra.

"Dã Lang, có nên ra tay không?"

"Ra tay đi, nổ lốp xe của chúng trước!" Dã Lang ra lệnh một cách quyết liệt. "Bùm!"

Dã Lang vừa nói dứt câu, hai người còn lại lập tức từ hai phía bắn về phía lốp xe ô tô phía trước.