Bà Xã Là Nhất

Chương 120: Công Tử Đế Quốc Ám Dạ

" Bụp, bụp" cả hai lốp xe phía sau xe Vĩnh Khiêm đều bị bắn khiến cả chiếc xe lắc dữ dội buộc phải giảm tốc độ.

"Đi về phía trước rồi rẽ sang trái cắt đuôi chúng đi."

Vẻ dữ tợn trên mặt Vĩnh Khiêm càng ngày càng trở nên xấu xí, cô ta lạnh lùng liếc chiếc xe phía sau, đồng thời yêu cầu thuộc hạ lái xe tăng tốc độ đi nhanh về phía trước.

Nhìn thấy phương hướng của chiếc xe phía trước đã thay đổi, lái xe của Thiên Ảnh Vệ lập tức báo: " Dã Lang, chúng định đổi hướng."

Mắt Dã Lang lóe lên tia hung dữ, đáy mắt hiện lên ý giễu cợt cười nhạt: "Muốn đổi hướng sao, hừ, phải nhận của đại gia ta một phát súng nữa đả. Mang súng bắn tỉa tới đây."

Dã Lang nói xong, cô ta cầm khẩu súng bắn tỉa do người của Thiên Ảnh Vệ đưa tới, nhắm vào băng ghế sau của chiếc xe trước mặt.

Đôi mắt nguy hiểm híp lại, xuyên qua ống ngắm, cô ta yên lặng chờ đợi thời điểm xe phía trước rẽ.

"Bùm ..."

Thời điểm chiếc xe phía trước vừa rẽ, Dã Lang đã bắn tới, viên đạn từ súng bắn tỉa lao nhanh, xuyên qua kính cửa sổ, mạnh mẽ bắn vào vai Vĩnh Khiêm.

"Phốc" Vĩnh Khiêm đột nhiên ăn đau.

"Hự!"

Vĩnh Khiêm hừ nhẹ một tiếng, liếc xuống vết thương do đạn bắn trên vai, ánh mắt hắn hung ác lạnh lùng liếc nhìn Dã Lang đang dùng súng bắn tỉa nhằm vào mình.

Trong mắt cô ta giờ chỉ còn lại thù hận và sát khí.

"cô chủ, cô không sao chứ?"

Nhìn thấy Vĩnh Khiêm bị thương, thuộc hạ lái xe kinh hãi thôi lên.

" không sao thoát khỏi đây trước rồi nói sau."

Tầng tám mươi tám phòng làm việc tổng giám đốc Đế quốc Diệu thị.

"cô chủ, tin tức mới nhất lấy được, bà Vĩnh đã bị Cơ Nghị uy hϊếp, nghe nói hôm nay đi tập đoàn Vĩnh thị tìm Vĩnh Khiêm ký tên khóc lóc kể lể!"

Vũ Đàm báo cáo tin tức lấy được mới nhất cho Diệu Hàm.

"Xem ra tài liệu đưa cho ông ta có tác dụng rồi!"

Nghe thấy lời của Vũ Đàm, trên mặt xinh đẹp của Diệu Hàm hiện lên ánh sáng lạnh của sự tính toán.

"Không sai, tôi thấy bà Vĩnh lại đi khóc lóc kể lể thêm mấy lần thì có thể đủ để cho Vĩnh Khiêm gật đầu ký tên!"

"Làm không tệ, đến khi Vĩnh Khiêm ký tên, quà tặng của ngày hôn lễ có thể tặng đi rồi, cậu nói khi đó Vĩnh Khiêm sẽ có phản ứng gì!"

Diệu Hàm lạnh lùng rét lạnh cười một tiếng, trong tròng mắt đen hung ác sâu thẳm tràn đầy ánh sáng phúc hắc tính toán.

"Chuyện năm đó mặc dù Vĩnh Khiêm vẫn đang tra, chỉ là chúng ta và nhà họ Cơ đều hết sức đè chuyện này xuống, không để cho người của cô ta tra được chân tướng chuyện năm đó, nếu như vào ngày hôn lễ vạch trần chuyện này, tôi muốn không riêng gì Vĩnh Khiêm, sợ rằng người nhà họ Cơ cũng sẽ đều khủng hoảng, dẫu sao bọn họ là phạm tội!"

Vũ Đàm nghĩ đến vận rủi liên quan đến mợ cả trong tài liệu tra được bốn năm trước, đến nay nghĩ đến cũng chỉ có vô hạn tôn kính và kính nể đối với mợ cả. Suy cho cùng không có một người phụ nữ nào sau khi chịu tổn thương lớn như vậy còn có thể sống sót.

Người phụ nữ như vậy cho dù nàng có phải vợ cô chủ không, có phải mợ cả của cô không thì đều làm cho cô ta cảm thấy kính nể.

"Chờ Hân Hân hết tức giận thì cô liên lạc người của phòng cảnh sát, chiêu đãi thật tốt nhà họ Cơ và người của nhà họ Vĩnh, không phải bọn họ thích đưa người vào bệnh viện tâm thần sao, vậy cô cũng thay bọn họ tìm một nơi tốt đi!" Đáy mắt của Diệu Hàm thâm thúy u ám lộ ra lãnh ý dữ tợn, lành lạnh cười một tiếng.

"Dạ, hai người Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng kia, còn có Thiệu
Môn, mặc dù trụ sở chính của Thiệu Môn được mợ cả phá rồi, chỉ là Thiệu Môn từ đầu đến cuối vẫn là tai họa ngầm!"

Vũ Đàm mới vừa báo cáo xong, điện thoại trong túi vang lên, sau khi nghe thì nghe được điện thoại truyền tới một lời nói làm người ta kinh hoàng khϊếp sợ, nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.

"Được, tôi biết rồi, gửi tất cả tài liệu tới đi!" Sau hồi lâu, Vũ Đàm chậm rãi hồi thần nhìn cô chủ nhà cô ta một cái, mới dùng giọng nói có chút không dám tin, nói.

"cô chủ, có tin tức, mợ cả nàng ấy, nàng ấy lại là..." Vũ Đàm có chút kinh hoàng, còn kinh SỢ đến ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.

"Là "công tử" của Đế quốc Ám Dạ!"

Thấy bộ dáng này của Vũ Đàm, Diệu Hàm cơ hồ cũng đã có thể khẳng định thân phận của Hân Hân nhà cô, trong lúc nhất thời đáy lòng còn có chút ngũ vị tạp trần!
cô vẫn luôn biết Hân Hân nhà cô giỏi đến thế nào, tốt đẹp thế nào, cũng vẫn luôn ẩn bên trong sự hoài nghi thân phận và bối cảnh của Hân Hân nhà cô. Nhưng cho tới bây giờ cô không nghĩ rằng, "công tử" của Đế quốc Ám Dạ lớn nhất toán cầu lại chính là Hân Hân nhà cô.

Một thân phận kinh khủng kinh người như vậy trong lúc nhất thời đúng là làm người ta có chút khϊếp sợ và hoảng sợ thất sắc.

Đế quốc Ám Dạ, nắm trong tay hơn chín mươi hai phần trăm thị trường súng ống đạn dược toàn cầu, có người giao dịch lợi hại nhất, khống chế một phần tư tài chính chứng khoán, hơn nữa trong Đế quốc Ám Dạ còn có vô số người xuất sức xếp thứ nhất trên các bảng danh sách.

Dạ Sát không phải là tử thần đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ sao.

Đầu não của một tổ chức siêu cấp khủng bố lại là vợ cô, điều này huống chi là Vũ Đàm khϊếp sợ, ngay cả Diệu Hàm cô cũng có chút khó tin một nhân vật lợi hại như vậy lại là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ thuộc về cô. "cô, cô chủ, cô nói bọn họ có phải tra sai rồi không, mợ cả, sao nàng ấy có thể là..."
Vũ Đàm vẫn có chút không dám tin, trời ạ, chuyện như vậy thật là quá quỷ dị, quá không thể tưởng tượng nổi, đâu phải làm cho người khác không dám tin, đây chính là phim kinh dị!

"Nếu là kết quả bọn họ điều tra ra, lâu như vậy sẽ không sai, nếu không

cô cho là Đông Phương Thế Kiêu trở thành người thừa kế Đông Phương gia tộc thế nào, nếu như không phải Đế quốc Ám Dạ ở sau lưng đổ dầu vào lửa, cô cho là thân phận cô ba tầm thường của Đông Phương Thế Kiêu có thể ngồi lên ngai vàng gia chủ tương lai nhà họ Đông Phương!"

"Trời ạ, Đông Phương Thế Kiêu không phải là Lôi Quỷ đó chứ!"

Đột nhiên Vũ Đàm hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hoảng sợ trợn to hai mắt.

Diệu Hàm nhíu mày, tròng mắt đen sâu thẳm lướt qua một đường thanh quang. Nếu Hân Hân của cô chính là "công tử" của Đế quốc Ám Dạ, vậy ngày đó tỷ thí với cô ở kho hàng ngoại ô chính là Hân Hân của cô rồi, nghĩ thấy cũng đúng. Mấy ngày đó Đông Phương Thế Kiêu đó vừa mới xuất hiện ở bên người Hân Hân, Hân Hân tới cứu Dạ Sát, như vậy người đi theo Hân Hân cùng nhau tới nhất định là lôi quỷ, Đông Phương Thế Kiêu!
Mà ngày đó trên cầu lớn, thiếu niên có khuôn mặt búp bê xinh đẹp ngồi

ở sau lưng Hân Hân chắc cũng là người của Đế quốc Ám Dạ.

Nhưng sẽ là ai chứ?

Diệu Hàm nhíu mày một cái, chẳng lẽ thật sự là em của Hân Hân?

"Đông Phương Thế Kiêu chính là lôi quỷ!" Diệu Hàm nhìn Vũ Đàm đang có vẻ mặt kinh hoàng khϊếp sợ nói.

Gương mặt của Vũ Đàm nhất thời bị sợ đến ảm đạm.

Dựa vào, người đôi ba lần giẫm cô ta dưới chân, làm cho cô ta cũng không đánh lại hóa ra chính là con hàng Đông Phương Thế Kiêu kia, khó trách cô ta nhìn thế nào quái vật lông vàng đó cũng không thoải mái.

"Nhưng cô chủ, thân phận này của mợ cả cũng quá dọa người, thân phận ngài và thân phận của mợ cả, cái này, cái này..."

Sau khϊếp sợ ban đầu, Vũ Đàm không khỏi có chút lo lắng, cô chủ cô ta có thân phận gì, mặc dù chưa bao giờ công bố ra ngoài, nhưng những người tâm phúc bọn họ đều biết.
Đây nếu thân phận mợ cả là một hắc đạo kinh khủng như vậy, nếu như bị những trưởng lão chỗ đó biết, còn không đều để cô chủ li hôn với mợ cả.

"nàng ấy sẽ là mợ cả duy nhất, vợ duy nhất của Diệu Hàm tôi!"

Thanh âm kiên định lạnh lùng của Diệu Hàm nói năng có khí phách từ môi mỏng tràn ra, làm cho Vũ Đàm bên cạnh không khỏi rung một cái.

cô ta vẫn luôn biết địa vị của mợ cả ở trong lòng cô chủ quan trọng đến thế nào, nhưng giờ phút này nghe được giọng nói kiên định từ đáy lòng của cô chủ vẫn không kìm được mà ngẩn người.

Thân phận mợ cả như vậy, nếu như cô chủ vẫn như kiên định không thay đổi lựa chọn ở bên mợ cả như cũ, như vậy đám lão đầu kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, trừ phi bọn họ đều không biết thân phận này của mợ cả.
cô chủ đây là đang làm một chuyện nguy hiểm, rất có thể sẽ làm cho đám lão đầu kia không đứng bên phía cô chủ nữa.

Nếu như đám lão đầu kia thật sự không đứng bên phía cô chủ nữa, như vậy đối với cô chủ mà nói tuyệt đối là chuyện nguy hiểm.

"Nhưng, cô chủ..."

Mặc dù trong lòng Vũ Đàm tuyệt đối trung thành với Diệu Hàm, đối với đoạn tình cảm của mợ cả và cô chủ nhà cô ta cũng rất vui vẻ yên tâm và đồng ý, dẫu sao cô chủ nhà cô ta từ nhỏ đã khổ, khó khăn lắm mới có mợ cả làm cho cô chủ vui vẻ như vậy.

Đoạn thời gian này cô ta thấy được cô chủ thay đổi từng ly từng tí, đáy lòng cũng được an ủi từ trong thâm tâm.

Nếu như có một ngày cô chủ thật sự phải đứng phía đối lập với đám lão gia kia, cô ta tuyệt đối sẽ đứng ở bên cô chủ.

"Tôi biết rồi, cô chủ!"
Một lát sau, Vũ Đàm nghiêm túc gật đầu một cái.

"Chuyện này để bọn họ đóng chặt miệng, nếu ai dám can đảm tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, cũng đừng trách Diệu Hàm tôi hạ thủ vô tình!"

Diệu Hàm nghĩ đến liên quan tới chuyện này một khi bị truyền đi sẽ đưa tới một loạt nguy hiểm, cũng không khỏi trầm mắt, tròng mắt đen lạnh lùng u ám hung ác lướt qua huyết quang tàn bạo, dặn dò Vũ Đàm.

"Yên tâm đi, cô chủ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ nói ra!"

Vũ Đàm biết chuyện này một khi bị tiết lộ sẽ đưa tới hậu quả gì, gật đầu một cái nói.

Vũ Đàm làm việc, Diệu Hàm dĩ nhiên yên tâm, đến khi Vũ Đàm rời khỏi phòng làm việc, Diệu Hàm mới thả toàn bộ cơ thể trên ghế sa lon.