LIZKOOK - LIÊN MINH PHE THẤT TÌNH

Chap 20

Hôm sau thức dậy, Lisa đem cặp mắt thâm quầng, ôm trái tim thấp thỏm kiên trì tới công ty, thế mà lại là lần đầu tiên đi muộn.

Vừa lên tầng đã thấy mọi người túm năm tụm ba xì xào bàn luận. "Anh Jeon về rồi".

Tuy đã chuẩn bị tâm lý với sự trở về của anh ta từ lâu, nhưng vừa nghe đồng nghiệp nói như vậy, còn chưa thấy bóng dáng Jungkook đâu mà cả người Lisa đã run rẩy.

Quả nhiên rất nhanh đã thấy Jungkook đi ra từ phòng họp, theo sau là một đám người. Lisa đứng xa xa nhìn anh ta. Cao lớn đẹp trai, hai tay đút túi quần sải bước, trông không có vẻ nghiêm túc, thậm chí còn không có vẻ đứng đắn. Cũng chẳng nhìn ra được nét vui giận trên gương mặt, vẫn chỉ là nét cười như có như không, làn da trắng sáng lên như chiếc hoa tai kim cương.

Lúc này Lisa rất muốn thu nhỏ bản thân, nhỏ thành một cái chấm, tốt nhất là biến thành không khí, không bị cấp trên phát hiện ra mới tốt. Thế nhưng Jungkook hơi ngoái đầu lại, nhìn về phía cô một cách chuẩn xác.

Lisa chưa kịp rụt người lại đã bắt gặp ánh mắt của anh ta, nhất thời hoảng hốt. "Thư ký Kim".

Xung quanh bỗng chốc im ắng, lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng nhìn cô. "Vào phòng làm việc của tôi cái nào".

Lisa sững ra một lát, nhìn anh ta vào phòng làm việc trước, lại không thể co cẳng chạy trốn dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của mọi người, cuối cùng cũng đành phải chầm chậm đi vào theo trong khung cảnh bi tráng gió thổi hiu hắt sông Dịch lạnh

Jungkook đã ngồi trong phòng, thấy cô bước vào bèn ra hiệu đóng cửa lại. Lisa nhìn gương mặt rõ là đẹp trai nghiêm chỉnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lương kia, chỉ dè dặt đứng ở chỗ giữ khoảng cách an toàn với anh ta.

Jungkook nhìn cô, nhướn mày lên một cái mới mở miệng: "Đã khỏe rồi hả?".

"...Khỏe rồi ạ".

"Sao nhìn vẫn hốc hác thế kia?".

"...".

"Tối qua ngủ không ngon à?".

"...". Xin hãy cho cô một nhát dao cho thoải mái đi! Cô không muốn bị xử lăng trì đâu... T_T

Trước lúc cô sụp đổ, Jungkook cũng vào vấn đề chính:"Tôi đã biết hết chuyện rồi".

Tim Lisa nhảy "thịch" một cái lên cổ họng.

Jungkook nhìn cô chăm chú, mỉm cười rất nhã nhặn:"Cô thấy chuyện này là do ai làm?".

"...".

Quá nhiều lời cần giải thích và biện bạch, thế nên tất cả chen nhau dồn lên, nghẹn lại ở cửa miệng, khiến cô nhất thời á khẩu không nói được gì. Trong sự im lặng không đáp trả của cô, Jungkook đã đứng dậy, bước tới trước mặt cô.

Lisa không dám ngước mắt lên nhìn, đành nhìn chân anh ta. Quả nhiên anh ta trả lời thay cho cô:"Rất nhiều người đều nói là cô".

Trong chớp mắt, Lisa chỉ thấy ngoài sự khủng hoảng, còn rất nhiều nỗi tuyệt vọng cùng cực. Cô là người như thế nào, ít ra Jungkook phải hiểu rõ hơn người khác. Nếu ngay cả anh ta cũng nhận định như thế, vậy tất cả những cố gắng của cô thật sự cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Rồi cô nghe tiếng Jungkook trên đầu mình:"Đương nhiên tôi biết không phải cô làm".

Bên tai Lisa ù đi, tất cả những nỗi ấm ức và lo lắng thoáng chốc đều dồn hết về lối ra duy nhất.

Trước mắt mờ đi, không thể kìm chế. "Bất luận người khác nghĩ ra sao, tôi tin cô".

Lisa há hốc miệng, cổ họng chua chát không thể nén được, nghẹn ngào không chút tiền đồ:"Jeon...".

Jungkook mỉm cười:"Không cần cảm ơn tôi".

"Tôi gọi tên anh mà!!". Ai muốn cảm ơn anh chứ. Có cái họ ngon thật đúng là được hời.

Jungkook sờ mũi:"Không định cảm ơn tôi sao?".

Lisa hãy còn lau nước mắt:"Anh làm cái gì đáng để tôi cảm ơn hả?". Giả thần giả quỷ dọa cô như thế.

"Hả? Tôi tin tưởng cô vô điều kiện như vậy, chẳng lẽ không phải là một loại phẩm chất tốt đẹp sao?".

Lisa ngậm ngùi:"Tôi trung thành tận tụy như thế, chẳng lẽ không đáng để anh tin tưởng chắc?".
Jungkook cười:"Cũng phải nói lại. Tôi biết cô là người thế nào mà, cũng tin tưởng cô, nhưng người khác thì không chắc chắn như thế".

"Ừm..."

"Tôi không muốn can thiệp vào chuyện giữa cô và Minhyuk. Nhưng vào lúc này, nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận một chút".

"...". Jungkook gõ lên đầu cô một cái:"Đương nhiên chuyện này là việc của cô, tôi chỉ nhắc thế thôi, cũng tin cô có thể xử lý được".

Lisa gật gật đầu, "vâng" một tiếng. Quả thật, nếu vào thời gian này không tránh bị nghi ngờ, khăng khăng muốn "thanh giả tự thanh''rồi khiến sếp phải chịu áp lực từ những người xung quanh để bảo vệ cô, dung túng cho cô và Minhyuk tiếp tục gặp gỡ, vậy thì quá tự do, cũng vô lương tâm quá rồi.

Lisa gửi tin nhắn cho Minhyuk, nói rõ sự tình, tỏ rõ chính kiến, chuyện tiếp theo có thể làm cũng chỉ là không nhận điện thoại của cậu ta.
Mới đươc môt hôm, Lisa còn chưa kịp thở phào thì lại nhìn thấy cậu thanh niên sát khí đằng đằng đang đợi ở ngay dưới nhà mình.

"...".

Ầy, bảo vệ khu nhà đáng thương, không biết đã phải bao nhiêu lần sợ hãi, áp lực tinh thần hẳn là lớn lắm rồi.

Hai người đứng đối diện với nhau một lát, sắc mặt Minhyuk xanh lét, nghiến răng nói:"Cô tính không gặp tôi thế này thật sao?".

Lisa có chút khó xử:"Xin lỗi. Tôi cũng hết cách rồi".

"Cô không tới công ty tôi sao? Rời xa Jungkook, tới bên cạnh tôi, như thế cũng có thể giải quyết được vấn đề mà".

Lisa lắc lắc đầu:"Anh Jeon tin tưởng tôi như thế, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được".

Minhyuk càng cáu hơn:"Tôi sẽ không bạc đãi cô đâu. Jungkook cho cô đãi ngộ gì, tôi trả gấp mười lần, dù là yêu cầu gì, chỉ cần cô nói, tôi sẽ đáp ứng cho cô. Thế vẫn không được sao?".
Lisa cũng đành phải chịu:"À, thực ra khi cậu quyết định chiếm việc làm ăn thì phải biết tôi sẽ phải gặp phải áp lực gì chứ. Để lại một đống rắc rối cũng phải có người thu dọn".

"...".

"Chuyện lần này cậu thắng anh Jeon, cũng coi như kiếm được rất nhiều. Tuy không thể làm bạn bè với tôi nữa, nhưng tính ra cậu cũng không phải chịu thiệt chút nào".

"...".

"Cậu biết tôi là người thế nào, trước khi đưa ra quyết định hẳn có thể biết chuyện sẽ ra sao. Thế nên đây là lựa chọn của cậu, không phải sao?".

Minhyuk lại cắn chặt răng:"Vậy lần này là tôi chọn sai rồi, đã được chưa?".

Lisa thấy gân xanh trên trán cậu ta đã nổi lên, dù giờ phút này hai người là hai bên đối lập, cũng đành an ủi cậu ta:"Cậu không chọn sai. Hơn nữa đã thế này rồi thì đừng lấn cấn nữa. Để tuột cơ hôi làm ăn lớn vì cô, não có vấn đề mới làm như thế. Tóm lại, sau này cậu đừng gọi điện cho tôi nữa, cũng đừng tới đây gặp tôi. Chúng ta thật sự chẳng có gì để nói với nhau cả. Tôi không thể khiến anh Jeon khó xử".
Minhyuk cắn môi, chân mày càng lúc càng nhíu chặt. Cuối cùng hạ giọng chửi: "Đồ khốn kiếp này!".

Lisa giật mình:"Hả?". "Tôi không nói cô".

"À...". Minhyuk rõ ràng đã giận tới cực điểm:"Tôi nói Jungkook, đồ tiểu nhân gian trá này".

"...".

Bản thân thì cướp chuyện làm ăn nhờ gián điệp, thế mà còn mắng lại cấp trên của cô, đây không phải là vừa ăn cắp vừa la làng sao.

Không chờ để cô ra tay bảo vệ danh dự cho cấp trên, Minhyuk đột nhiên cúi xuống nắm lấy vai cô, mạnh tới nỗi khiến cô nhất thời không động đậy nổi:"Cô chờ đi, nhất định có một ngày tôi sẽ để cô thấy bộ mặt thật của anh ta".

"...".

Gì chứ, chẳng lẽ lớp da mặt đó của Jungkook còn có thể bóc ra đươc? Lisa không hề hứng thú với chuyện dưới lớp da mặt của cấp trên có còn một lớp da mặt khác hay không. Cũng chẳng để tâm tới hứa hẹn "đãi ngộ gấp mười" của Minhyuk. Cô chỉ muốn phong ba lần này có thể lắng xuống, an lành làm việc bên Jungkook là thấy thỏa mãn lắm rồi. Trong sự thỏa mãn ấy, Lisa cũng thấy có chút khác lạ. Bản thân mình mà lại không có lòng cầu tiến như vậy, tâm tư đều bắt đầu quay quanh tên tư bản Jungkook keo kiệt ấy.
Thế nên thời gian cá nhân ít tới đáng thương của Lisa, lại trở về đội hình cố định "Chủ – hầu – chó, ba người". Chỉ là lần này Lisa sẽ không làm kẻ tiểu nhân vẽ vòng tròn trù ẻo cấp trên tư bản của mình nữa. Sau vụ gián điệp kinh tế, cô hoàn toàn phục sát đất ông chủ, nguyện tận tâm tận lực, tới chết mới thôi. Jungkook tin tưởng cô như thế, còn gánh cả núi áp lực cho cô, cô hy sinh ít thời gian cá nhân giúp anh ta làm chút việc nhà, dắt chó đi dạo, đã là gì? Đem cô cho chó ăn cũng không thành vấn đề nữa là.

Nói tới cho chó ăn... "Darwin, tao mang thức ăn tới cho mày này". Darwin nằm sấp trong ổ, nghe thấy tiếng động chỉ vểnh tai lên một cái, thấy Lisa tới gần mới ngồi dậy đi lại cọ mặt lên chân cô.

Lisa không khỏi nhìn sang Jungkook đang đứng bên cạnh:"Hôm nay Darwin hơi là lạ".
"Phải đấy", Jungkook đặt tay lên đầu chú chó to lớn, vuốt ve lông nó,"Hai ngày nay nó ăn không ngon, tối qua còn không ăn".

Lisa lập tức cảm thấy sự tình nghiêm trọng:"Sao? Nó mà lại không ăn tối à?". Không phải lúc nó rảnh thì cả điện thoại cũng có thể gặm được sao?

Darwin đã nằm rạp xuống, duỗi thẳng người ra trên sàn như cây lau nhà, úp mặt vào lòng bàn tay chủ nhân.

Jungkook vuốt ve nó:"Có lẽ là... tâm trạng không tốt lắm".

"Hả? Nó làm sao? Xảy ra chuyện gì à?".

"Chiều nay tôi phải đưa nó tới chỗ bố tôi".

Lisa sững người ra giây lát:"...Tại sao?".

Jungkook cười cười:"Nếp nhà tôi".

"Hả?".

"Bố tôi tặng nó cho tôi. Ở nhà chúng tôi, bất cứ thứ gì đưa cho bọn tôi, chỉ cần ông ấy thích đều có thể lấy lại".

"...". Sao nghe lại khiến người ta sợ phát hoảng thế.

"Nhưng cô đừng lo lắng, Darwin là chú chó mạnh mẽ nhất, tới đâu nó cũng có thể sống rất thoải mái, đúng không Darwin?".
Chú chó Labrador nghe tiếng thì lắc lắc đầu, liếʍ liếʍ tay chủ nhân. Lisa bất giác đứng ngồi không yên, còn sốt ruột hơn Jungkook:"Anh Jeon, chúng ta có thể không tặng Darwin đi được không?".

"Hả?".

"Nếu nó không ở đây, anh làm thế nào?".

Jungkook lại cười:"Tôi? Tôi sẽ chẳng sao cả".

Darwin phẩy phẩy tai với câu trả lời vô tình như thế, tiếng "gừ gừ" thật dài thoát ra từ trong cổ họng.

Lisa xoa lớp da bụng phủ lông mềm mại phập phồng của nó, cảm giác quả thực không phồng lên như hồi trước, sờ vào thấy xơ xác, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng:"Anh Jeon...".

Jungkook đứng dậy:"Phải ra ngoài rồi, cô đi cùng với tôi nhé".

"...Tại sao?". Cô thật sự không muốn làm người tự tay mang tặng Darwin đi.

"Không có cô giúp, nó sẽ không lên xe".

"...Anh Jeon...". Tuy vô cùng không tình nguyện, Lisa vẫn đành cầm một đống thịt bò khô và xúc xích để lừa lừa dụ dụ Darwin, dỗ nó ra khỏi nhà.
Darwin ăn xúc xích trong tay cô, hoàn toàn tin cậy đi theo cô, mãi tới lúc lên xe. Darwin vốn thích nhất là ngồi trong ô tô đi chơi, trong không gian hữu hạn, nó có thể tự chơi rất vui, còn luôn thích thò đầu ra ngoài, đám lông bị gió thổi lật ngược lên. Mà hôm nay mới đóng cửa lại, xe vừa khởi động, Darwin như phát hiện được chuyện lạ thường, đột nhiên bắt đầu không an phận, xoay đây trốn đó loạn lên trong xe, như gặp phải kẻ địch mạnh, sống chết không chịu bình tĩnh lại.

Jungkook lái xe nghiêm túc, chú chó Labrador ở ghế sau quay đi quay lại bất an, từ sốt ruột tới sợ hãi, rồi lại chui lên hàng ghế trước, cụp tai xuống một cách đáng thương, gối cằm lên đầu gối Lisa, đưa đôi mắt đen láy nhìn cô đầy trông mong.

Lisa quả thực không đành lòng nổi:"Anh Jeon, không thì mở cửa ra cho nó hít thở nhé?". Cánh cửa kính vừa được hạ xuống, Darwin cuối cùng mới dựng thẳng đôi tai cụp xuống lên, ngẩng đầu huých cái mũi ướŧ áŧ về phía cửa sổ.
Lisa vuốt lưng nó:"Nào, hít thở không khí trong lành chút đi, có thể thả lỏng đấy".

Darwin nhoài lên cửa sổ, đầu tiên là thò mũi ra, sau đó là đầu, rồi chân trước, tiếp đó là nửa thân trên...

"... Này!". Chú chó này quả thực quá nặng, Lisa dốc hết sức cũng không thể kéo Darwin ở cửa sổ về được, chỉ có thể vật vã bên cạnh cửa ôm lấy lưng nó, tròn mắt nhìn nó từ từ trườn ra ngoài, rồi cả người treo giữa không trung, hai chân trước chạm đất, chắc chắn muốn nhảy ra ngoài.

Jungkook cũng chỉ có thể vội vàng giảm tốc độ xe tới mức thấp nhất, cùng nó đi một đoạn, mới miễn cưỡng dừng ở lại ở bên đường. Hàng xe phía sau bị tốc độ rùa bò của bọn họ ép lại đều lập tức nhấn còi inh ỏi, mắng tam tự kinh

Hình như Jungkook cũng hơi bực mình, dừng xe mở cửa ra, nói với nó:"Mày làm gì thế hả? Mày muốn hại chết bọn tao sao?".
Darwin tỏ ra vô tội trước cảnh tắc nghẽn giao thông do nó gây ra, ngồi bên đường chậm rãi vẫy đuôi theo tiết tấu.

"Lần này dù mày làm trò cũng không có tác dụng đâu. Không phải chuyện gì cũng có thể thuận theo tính mày. Lên xe".

Darwin vẫn ngoan cố ngồi đấy, như dính trên mặt đất, không mảy may động đậy. Jungkook bị chọc vào ổ giận thật sự, đôi môi mỏng căng ra, những ngón tay thon dài mạnh mẽ vung lên, rồi hạ xuống không chút lưu tình:"Có phải lâu lắm rồi mày không được nếm thứ này không hả?".

Darwin bị đánh, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân, rồi duỗi cổ ra, ngoan ngoãn liếʍ lên bàn tay đã đánh mình.

"...".

Jungkook nhìn Lisa đã xuống xe theo mình, bộ mặt đằng đằng sát khí dần dần biến thành dở khóc dở cười:"Thư ký Kim, cô khóc cái gì?".

Lisa sụt sịt:"Anh quá đáng lắm".
"...".

"Anh không có nhân tính".

"...".

Dù không khéo lát nữa Jungkook cũng sẽ cho cô một cái bạt tai, cô vẫn phải nói:"Anh còn không bằng cả Darwin!".

Thế mà Jungkook không nổi giận, chỉ không biết nên khóc hay nên cười:"Cô hiểu cái gì chứ. Nín khóc nhanh. Nghe lời nào".

Lisa không thèm nhận khăn tay anh ta đưa tới, vẫn nghẹn ngào:"Muốn tặng Darwin thì anh tự đi mà tặng, tôi chết cũng không đi cùng với anh".

"Cô đấy...".

"Cả Darwin mà anh cũng không chịu giữ nó lại, thế anh còn chịu cố gắng vì ai nữa chứ?".

Hai người một chó đứng ở ven đường được một lát, cuối cùng Jungkook thở dài một hơi như đã từ bỏ, nói:"Thôi vậy, chúng ta về đi".

Lisa nước mắt nước mũi tèm lem:"Thật không?".

"Lau sạch mặt cô trước đi rồi hẵng nói".

"...".

"Bó tay với cô luôn".

"...".

Nghe cứ như cô có thể làm gì được với anh ta không bằng. Kẻ bị chèn ép không có sức phản kích, mãi mãi bó tay trước anh ta là cô mới đúng chứ.
Lại lên xe, lần này Darwin ngoan ngoãn nằm vắt ngang trên đầu gối Lisa, liếʍ tay cô, Jungkook nói:"Đúng rồi, lát nữa tôi vẫn phải ra ngoại thành, mai mới về. Đành nhờ cô tới chăm sóc Darwin vậy".

"Được, cứ để cho tôi".

Jungkook nghĩ một lát, lại nói:"Nhưng lần này sợ là để cô chăm nó cả ngày rồi. Nếu để nó ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm".

"Vâng, tôi sẽ chăm nó mà".

"Thế cô...". Jungkook lại nhìn cô một lát, rồi khởi động xe, "Tối nay ở lại nhà tôi đi".

Lisa nhất thời giật nảy mình:"Hả?".

Jungkook liếc cô một cái:"Hay cô muốn đưa Darwin về nhà?".

"... Không được ạ?".

Jungkook lại cười cười:"Nhà cô có ổ chó đủ lớn không?".

"...".

"Chủ nhà cho phép cô nuôi chó à?".

"...".

... Nhân viên quèn ở trong một căn nhà trọ nhỏ tồi tàn không thể nuôi chó thì có tội sao? Thế là Lisa về nhà vơ qua quýt mấy đồ dùng cá nhân, chuẩn bị tới nhà sếp làm bảo mẫu cho chó trong một ngày.
Lần này Jungkook mở cửa cho cô, Lisa nhìn anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh đứng ở cửa, đưa cô vào trong nhà, cho cô xem phòng dành cho khách:"Tối nay cô nghỉ ngơi ở đây".

"...Vâng".

"Đây là bếp, ban công ở bên kia, chỗ này là nhà kho. Nếu cần tiêu tiền, trong ngăn kéo có đấy".

"...Vâng".

Rõ ràng cô đã vô cùng quen thuộc mọi ngõ ngách trong căn nhà này rồi, còn kéo cô đi giới thiệu một lượt như đúng rồi, lại khiến cô có chút lo lắng. Thứ Jungkook giới thiệu kế tiếp là:"Đây là phòng ngủ của tôi".

"...". Cái này mà cũng cần phải nói sao.

Jungkook mỉm cười nói:"Nếu cô có ý ngấp nghé, muốn qua đây ngủ cũng không phải là không được". Cứ đưa gan của anh ta cho cô mượn dùng thử trước đi.

"Lát nữa tôi ra ngoài, Darwin giao cho cô đấy, cô ở đây cứ tự nhiên nhé".

"Vâng...". Đã tới căn nhà này làm trâu làm ngựa không biết bao nhiêu lần. Nhưng nói chuyện ở đây qua đêm, vẫn thật là... chuyện không dám nghĩ tới.
Hai người kề vai ngồi trên sofa một lát mà lưng Lisa như bị kim châm, bèn hỏi: "Anh Jeon, chuyện đó, lúc nào anh mới ra ngoài?".

Jungkook nhướn mày:"Sắp rồi, sao thế?".

Lisa ấp úng đáp:"Không... nhưng anh đi sớm một chút, đi đường đỡ vội".

Jungkook cười nói:"Thế này là muốn đuổi tôi đi nhanh hả. Cô đã coi mình là chủ nơi này rồi à?".

Lisa sợ tới mức vội vã đáp:"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!".

Thật ra là, nấn ná ở chung chỗ này với sếp, lại nghĩ tới sự thực rằng lát nữa phải ngủ ở đây, nên cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này đều biến thành quái lạ. Áp lực trong lòng cũng lớn quá rồi. Có thể ngủ được mới là lạ đó.

Darwin ăn tối rất nhiều, sức ăn chả khác gì trâu bò, rồi lại bắt đầu hoạt bát, tự đuổi vòng vòng theo cái đuôi của mình, rồi lại không biết lôi ở đâu ra một quả bóng tennis, chơi đùa ầm ĩ trong phòng. Lisa nhìn nó gặm rứt lớp da bọc sofa:"... Đồ Darwin phá hỏng chắc không cần tôi bồi thường đấy chứ?".
Jungkook mỉm cười nói:"Cô nói xem?".

"..."..

"Là cô không cho tôi tặng nó đi đây chứ".

"...".

Làm gì có kiểu thừa cơ bóc lột và vùi dập nhân viên như thế!

Lisa vội vàng đi kéo Darwin lại, chuyển sự hứng thú của nó ra khỏi chiếc sofa da: "Nghe lời nào, cái này chơi không vui đâu, mày chơi cái gì rẻ tiền chút đi...".

Thứ duy nhất trong căn phòng này bị hư mà cô không phải bồi thường, có lẽ cũng chỉ có tên Jungkook đang tựa lưng trên sofa đọc báo kia thôi. Thế là Darwin "vèo" một cái đã vọt lên như một viên đạn.

Jungkook bị nhào lên như thế, hơi loạng choạng, đột nhiên khẽ cau mày:"Ừm..."

Lisa vội vàng hỏi:"Sao thế?".

"Không sao, Darwin đυ.ng rơi một bên kính sát tròng của tôi rồi".

Lisa có chút bất ngờ:"Anh bị cận à?".

"Nhẹ thôi".

Có lẽ cảm thấy khó chịu, Jungkook đưa tay gỡ nốt kính sát tròng ở mắt còn lại, lôi cặp kính trong chiếc hộp đặt trên bàn trước sofa ra, thuận tay đeo vào.
Lisa nhìn anh ta, đột nhiên cũng không biết nói sao. "Thế nào?".

Lisa hơi lắp bắp:"À... anh, anh đeo kính, thực sự... đẹp trai hơn tí tẹo".

Jungkook cười:"Chuyện này tôi biết"

"...". Còn thực sự không khách sáo.

"Nhưng không tiện, nên ít khi đeo".

Làn da trắng tới lóa cả mắt, gương mặt nhỏ dài như cười như không, đi kèm với cặp kính vô cùng nhã nhặn, lại càng có sức mê hoặc tà ác hơn. Sao Jisoo lại buông tha cho người như thế này, đi bắt ông anh trai của cô chứ. Nói như thế cứ như thể anh trai cô rất kém vậy, thực ra Taehyung cũng được bầu là thanh niên xuất sắc đẹp trai mấy năm liền. Chỉ là nói thẳng ra thì Jisoo xứng đôi với Jungkook hơn, cô và Taehyung mới giống người trong cùng một thế giới, không phải sao?

Được một lát, cái tên nhã nhặn ghê gớm kia mới cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn sang cô: "Tôi phải đi rồi".
Cuối cùng Lisa cũng có thể thả lỏng tấm lưng căng cứng ra, như được đại xá:"... Đi đường cẩn thận".

Jungkook nhướn mày:"Tôi biết rồi".

"Về sớm chút nhé". Để cô khỏi phải gánh nhiều tổn thất kinh tế hơn vì đồ dùng trong nhà bị Darwin gặm hư.

Jungkook cười đáp:"Được rồi".

Tiễn Jungkook đi rồi, Lisa mới quay lại, vẫn có chút tò mò với căn nhà này, không khỏi đánh giá trên dưới hết một lượt nữa. Cảm giác của lần này và những lần trước ghé qua giúp dắt chó đi dạo hay tới nấu lẩu ít nhiều vẫn có sự khác biệt. Đây là nơi thuộc về riêng Jungkook, là không gian bí mật chân thực nhất. Cô vẫn cảm thấy mình chẳng biết được bao nhiêu về sếp của mình, chỉ cách một lớp da mỏng manh mang nụ cười mà chẳng nhìn thấu được gì. Mà giờ tất cả những điều bí mật của Jungkook đều ở nơi đây, không có sự giám sát của chủ nhân, tùy tiện trải ra khắp tứ phía, tới khóa cũng không có.
Lisa cẩn thận trông trái nhìn phải một hồi, bèn đi vào phòng ngủ của cấp trên như bị ma xui quỷ khiến. Chỉ đứng trong phòng ngủ nhìn xung quanh, trong lòng đã có chút bất an, tuy quét mắt nhìn qua đều không có thứ gì bất ổn, nhưng vẫn cảm thấy không gian này có chút quá riêng tư.

Bên giường vẫn để một cặp kính. Liên tưởng tới việc người như Jungkook mà đêm khuya cũng sẽ tựa người ở đầu giường, thu lại điệu bộ như cậu chủ xã hội đen mà đọc sách, thì không khỏi thất thần một hồi lâu. Thất thần xong, Lisa lại nhìn những thứ bày biện trong phòng ngủ, vì tôn trọng sự riêng tư của người khác, cô cố gắng chỉ dùng mắt, không động tay vào, cả ngăn kéo cũng không dám mở ra.

Thành thật mà nói, một dãy sách trên giá vẫn dọa được cô. Jungkook... anh ta... biết chữ à?

Được rồi, cô thực sự rất khó tưởng tượng cấp trên của mình sẽ là người bỏ công bỏ sức đọc mấy cuốn sách có cảm giác đã rất cũ ít người quan tâm này. Người như Jungkook, đọc mấy quyển kiểu như "Sóng gió xã hội đen", "Gã côn đồ" mới là bình thường chứ nhỉ? Thậm chí trong đó còn có một bộ sách tranh, là bộ sách tranh hàng hiếm trong số những hàng hiếm chỉ được in ba trăm bản, hồi cô vẫn còn đi học cũng từng mua, khi ấy cô phải vô cùng để tâm mới đặt mua được.
Cô rất khâm phục những bức tranh châm biếm đau khổ bất tận nhưng lại phóng khoáng, phong cách vẽ khác thường lại sáng tạo, lời đề như cuồng dại nhưng tỉnh táo lạ thường, cũng giải thích luôn cho nguyên nhân có ba trăm bản sách thôi mà cũng không bán hết nổi, nó thực sự không được ưa thích. Mà Jungkook lại giống như cô, cũng là một trong ba trăm người ấy. Chắc là tên này chỉ móc từ hàng sách ra bày lên cho đủ số thôi nhỉ?

Lisa cẩn thận rút sách ra, lật một trang, trên trang đầu tiên bất ngờ xuất hiện một dòng chữ quen mắt đã hơi cũ.

"...".

Hóa ra Jungkook không chỉ có chữ kí mới đẹp. Cô còn nghĩ rằng ba chữ rồng bay phượng múa đó là anh ta đặc biệt đi luyện, chữ kí chuyên dụng chứ. Thế nhưng, cái tên này, lúc thường nhìn đâu giống người đọc sách ở chỗ nào chứ.
Trước khi ra khỏi phòng ngủ Lisa nhìn thấy một khung ảnh bị lật úp mặt trên giá sách, cô thuận tay lật nó lên, quay mặt khung lại. Rồi bị sợ tới giật nảy mình.

Trong khung ảnh là một cô gái mặc xường xám tựa trong lòng người đàn ông mặc quân phục đang mỉm cười, vẻ mặt có chút hoảng hốt và rụt rè.

"...".

Tự dưng giữ lại thứ này một cách nhân tính như thế, đây là thể hiện có tình có nghĩa với nhân viên à? Hay cũng định dùng để phóng phi tiêu? Vì đã đảo qua một vòng trong phòng ngủ của cấp trên, cả đêm ấy Lisa không ngủ nổi. Dường như cô không thấy gì hết, nhưng lại giống như thấy quá nhiều thứ, khiến bản thân cô cũng mơ hồ. Có một số chuyện không thể kìm nén nổi mà suy đoán một chút, nhưng cuối cùng lại không dám nghĩ.