(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C8 Gặp mặt

Dọc đường đi, Kim Thái Hanh biết mình quá miễn cưỡng, bệnh tình lần này còn nặng hơn bất cứ lần nào trước đó.

Cả người dựa vào Tả Khuynh Huyễn, nghỉ ngơi mấy lần mới tới được chỗ đậu xe.

Chỉ là cuộc gọi tối hôm qua khiến Kim Thái Hanh lo lắng, Điền Chính Quốc chưa bao giờ chủ động gọi cho anh, lần này nhất định phải xảy ra chuyện đó quan trọng, nếu không, theo tính cách của cậu ấy, hẳn sẽ không bao giờ có cuộc gọi đó.

Hôm qua, sau khi cãi nhau căng thẳng với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh một mình rời khỏi biệt thự, chưa đi được bao lâu liền bị ngất xỉu bên đường, nếu không có người đi đường tốt bụng cứu giúp, Kim Thái Hanh đoán chừng đã lìa đời mất rồi.

Nghỉ ngơi một lúc, Kim Thái Hanh có chút cố sức nói: "Giúp tôi hậu tạ người đi đường đã cứu tôi ngày hôm qua". Kim Thái Hanh luôn báo đáp ân tình của người khác, huống chi đây là ơn cứu mạng.

Tả Khuynh Huyễn gật đầu đồng ý, sau đó đưa điện thoại cho Kim Thái Hanh nói: "Đây là điện thoại của cậu. Lúc cậu bất tỉnh, tôi thấy nó bị hết pin, vì vậy tôi đã mang về để sạc cho cậu."

Tả Khuynh Huyễn không nói Kim Thái Hanh biết, thật ra là vì nhìn thấy cuộc gọi đến của Điền Chính Quốc nên đã cất điện thoại đi.

Kim Thái Hanh ậm ừ một tiếng, ngay khi mở máy, thư ký liền gọi tới.

" Kim tổng, ngài Điền đang ở đây, hiện tại người ấy đang đợi ngài ở văn phòng".Kim Thái Hanh nghe vậy liền ngồi thẳng người, bởi vì cử động quá mạnh, ngực liền đau âm ỉ, cau chặt lông mày, tay cầm điện thoại không kiềm được run lên.

"Thái Hanh?". Tả Khuynh Huyễn lo lắng hét lên. Kim Thái Hanh nhắm mắt lại sau đó nhẹ lắc đầu. Một lúc sau, mới đáp lại thư kí, " Điền... pha cà phê cho cậu ấy, nói với cậu ấy tôi sắp đến. "

Kim Thái Hanh cố gắng nói liền mạch, nhưng cả người vô lực nên giọng điệu trở nên thiếu sắc bén, có chút yếu ớt. Cũng may là qua điện thoại, thư ký không cảm thấy được.

Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, tay cầm điện thoại buông thõng xuống, trên mu bàn tay còn hiện rõ vết kim truyền.

Tả Khuynh Huyễn nhìn người đàn ông bên cạnh, vầng trán nhẵn nhụi của cậu phủ một tầng mồ hôi lạnh, biết Kim Thái Hanh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Chúng ta trở lại bệnh viện đi, nếu có chuyện gì xảy ra với Điền Chính Quốc, hãy để cậu ta đến bệnh viện".

Dù sao trong lòng Tả Khuynh Huyễn, Điền Chính Quốc không liên quan gì đến Kim Thái Hanh, vì vậy Kim Thái Hanh nên trở lại bệnh viện, ít nhất là khi anh ấy ốm đau có bác sĩ ở bên cạnh thì sẽ an tâm hơn.

"Trở về công ty."

Ngay khi Kim Thái Hanh vừa nói, Tả Khuynh Huyễn biết không thể thay đổi được gì, chưa kịp nói gì thì đã nghe Kim Thái Hanh dặn dò: "Cũng đừng nói cho em ấy biết chuyện tối hôm qua", giọng nói quá mức suy yếu, gần như không nghe được, nhưng quyết tâm thì không thể nghi ngờ.

Y không muốn người đó lo lắng về tình trạng sức khỏe của mình, mặc dù hắn chưa bao giờ để ý đến thân thể mình.

Kim Thái Hanh cười khổ, vừa chống ghế ngồi thẳng người, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, hi vọng khi đến công ty sẽ có sức lực đối mặt với Điền Chính Quốc.

Tả Khuynh Huyễn bất lực, chỉ có thể lái xe thật nhẹ nhàng, càng chậm càng tốt, để Kim Thái Hanh có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Xe vừa dừng lại, Kim Thái Hanh liền mở mắt, cự tuyệt Tả Khuynh Huyễn đưa tay qua đỡ y, dừng lại ôm ngực một chút, sau đó nhấc chân xuống xe.
Ngay khi chân tiếp đất, Kim Thái Hanh buông tay đang đặt trên tim xuống, lưng thẳng tắp, ngay cả sự mệt mỏi trong mắt cũng thu lại, thay vào đó là vẻ sắc sảo, bén nhọn thường ngày.

Nếu không biết tình trạng của Kim Thái Hanh, Tả Khuynh Huyễn thực sự sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài hiện tại. Hắn lắc đầu bước ra khỏi xe, bước nhanh theo sát phía sau Kim Thái Hanh, chăm chú nhìn người đàn ông phía trước, siết chặt tay, lo lắng trong lòng vẫn không giảm bớt.

"Kim Tổng."

"Kim Tổng!"

"Kim Tổng!"

Lúc bước đi, Kim Thái Hanh ngẩng cao đầu, thậm chí anh không nhìn những người chào hỏi. May mắn thay, anh luôn làm như vậy và không ai để ý đến khuôn mặt tái nhợt cùng vầng trán không ít mồ hôi lạnh của anh.

Bước vào thang máy, người liền dựa vào nghỉ ngơi nhưng khi cửa thang máy mở ra, lại trở về một Chủ tịch Kim độc đoán và sắc bén.
Toàn bộ tầng 35 là văn phòng của Kim Thái Hanh, ngoại trừ mười mấy thư ký, phong cách trang trí cửa thủy tinh khiến anh nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế sô pha ngay khi bước ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc, nhịp tim của Kim Thái Hanh liền tăng nhanh, anh đưa tay lên vuốt ngực, năm năm qua, mỗi lần nhìn thấy người này, nhịp tim của anh đều tăng nhanh, thật sự không có tiến bộ gì cả.

"Thế nào, được không?". Nghe thấy câu hỏi quan tâm của Tả Khuynh Huyễn, Kim Thái Hanh bỏ tay xuống, dừng một lát rồi nói: "Không sao đâu!" Sau đó anh bước về phía người kia.

Điền Chính Quốc đang ngồi trên sô pha, trong đầu hắn đều nghĩ về hình ảnh Kim Thái Hanh nằm trong nhà xác lạnh lẽo, anh sẽ không bao giờ trải qua cảm giác lạnh lẽo đó.

Đột nhiên hoàn hồn, nhịp tim của Điền Chính Quốc bỗng tăng nhanh, quay người nhìn lại, thấy được người sau lớp cửa kính.
Nháy mắt giống như vạn năm đã trôi qua. Tim đập thình thịch, Điền Chính Quốc đứng dậy nhìn người đàn ông mở cửa, rất quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

Gần sáu năm cả hai kiếp cộng lại, Điền Chính Quốc chưa từng nhìn kĩ người trước mặt.

Thật ra anh ấy trông thực sự rất đẹp trai.

Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng, đôi đồng tử đen láy đầy cuốn hút, sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm, chiếc cằm rắn chắc hơi góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng, lãnh khốc của một người đàn ông.

Người đàn ông khá cao, cao hơn Điền Chính Quốc một cái đầu, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh vừa khá hài hòa và thu hút.

Làn da của người ấy tái nhợt một cách bất thường, ánh nắng xuyên qua ô cửa trong suốt, khiến làn da trắng của người đàn ông đứng trong ánh nắng thêm chút sắc vàng, trông tươi sáng hơn một chút
Điền Chính Quốc không khỏi nuốt nước bọt, đôi mắt hoa đào hoa không nhịn được nhìn qua, khóe môi khẽ nở nụ cười hưng phấn, đôi con ngươi ngấn nước giống như mắt nai, đánh mạnh vào trái tim Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc trực tiếp nhìn Kim Thái Hanh, tuy rằng trong lòng có ngàn vạn lời nói, nhưng khi thực sự đối diện với người ấy, hắn không nói được lời nào...

Người đó gầy, bộ vest xám khá rộng so với thân thể anh, Điền Chính Quốc cắn môi, mũi chua xót vô cùng.

Điền Chính Quốc chớp mắt, nước mắ rơi xuống má, lưu lại vết nước trên mặt. Kim Thái Hanh nhìn thấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Người y yêu trước mặt mang theo vẻ mỏng manh yếu đuối chưa từng thấy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, giống như biểu lộ những nỗi oan khuất trong lòng... Kim Thái Hanh nhanh bước tới, muốn ôm người vào lòng, hôn lên...
Đôi tay giang rộng của anh bỗng dưng ngừng lại khi còn cách Điền Chính Quốc nửa mét, mắt anh cụp xuống mang nỗi cô đơn sâu thẳm, làm sao anh có thể quên được, Điền Chính Quốc không thích anh chạm vào người một chút nào... Sau mỗi lần tiếp xúc, Điền Chính Quốc ngay lập tức liền đi tắm, ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, hắn nói rất ghét mùi cơ thể của anh, rất ghét bị anh chạm vào.

Trái tim chợt nhói đau, kèm theo đó là cơn choáng váng khiến Kim Thái Hanh không còn giữ được nữa, ngón tay dần run lên, cánh tay đang giơ lên định thu về phía sau...

Ánh mắt buồn bã của Kim Thái Hanh rơi vào ánh mắt Điền Chính Quốc, hắn không kìm được, nhanh bước tới, và lao thẳng vào vòng tay của Kim Thái Hanh đang đứng phía trước.

Sau khi bị Điền Chính Quốc đυ.ng vào, Kim Thái Hanh lui về phía sau hai bước mới kịp ổn định thân hình, hai tay trên không trung do dự một chút, sau đó chậm rãi hạ xuống, cuối cùng ôm lấy lưng người đang nép trong lòng y.
Y vỗ về, như thể người trong vòng tay là một bảo vật quý giá quá mong manh, không thể chạm vào. Quên đi, nếu đã như vậy, cứ hãy thưởng thức một lần nữa đi...

Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của đối phương, Điền Chính Quốc không nhịn được lại tiếp tục khóc. Thật tuyệt vời, người này vẫn còn sống!

Thật tốt khi hắn ôm một người còn sống chứ không phải là một cái xác lạnh lẽo!

Tiếng tim đập rất bất thường Kim Thái Hanh đánh vào tai hắn. Điền Chính Quốc vùi mặt vào l*иg ngực Kim Thái Hanh, nghẹn ngào không ngừng lặp đi lặp lại: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi..."

Em xin lỗi, bởi vì sự ngu dốt của đã gây ra cho anh nhiều đau khổ.

Em xin lỗi, vì lòng tự trọng giả tạo của em mà làm anh đau khổ.

Em xin lỗi, vì sự ngu ngốc của em đã khiến anh bị tai nạn mà chết, em xin lỗi, em xin lỗi...
Chính Quốc dựa vào l*иg ngực Kim Thái Hanh khóc không thành tiếng, dường như muốn khóc cạn ngước mắt của cả một kiếp người, kiếp này và cả hai kiếp, để rửa sạch những lỗi lầm, những món nợ...

Những giọt nước mắt nóng ẩm thấm ướt bộ vest xám cùng áo sơ mi mặc bên trong, như một bàn ủi nóng bỏng chà xát vào l*иg ngực Kim Thái Hanh.

Không biết do bệnh trạng hay vì đau lòng, trái tim gầy yếu lại nhói đau, như bị ai đó bóp chặt, đau quá... Kim Thái Hanh nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chặt người đàn ông đang khóc, những giọt nước mắt nóng hổi như chảy vào tim Kim Thái Hanh, chảy khắp cơ thể, hòa vào xương, vào phần hồn của anh...

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, hai tay sau lưng Điền Chính Quốc nắm chặt thành đấm, khớp xương trắng bệch, nổi gân xanh, khuôn mặt tái nhợt của anh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng...