Thuê Trọ ( Satzu ) 18+ /Cover/

Chap 2

- Chào cháu, cháu là...?

Bà Chu hỏi, người phụ nữ kia kéo Sa Hạ về thực tại, cô đứng dậy, lễ phép chào bà.

- Cháu chào cô. Cháu là Thấu Kì Sa Hạ, cháu được người giới thiệu đến đây thuê trọ ạ !

Bà Chu cười hiền, trông bà khá trẻ, nét mặt hiền từ rất xinh đẹp. Sa Hạ đoán rằng là đôi mắt Mina là đc thừa hưởng từ bà. Bà xách mấy túi đồ vào bếp, sẵn đi pha 1 ít trà cho khách.

- Cháu cứ ngồi đi, ta đi pha trà rồi mình cùng bàn bạc nhé ?

Sa Hạ lại ngồi xuống thoáng thấy nàng ở cầu thang đưa mắt nhìn mình, cô vừa chạm mắt nàng đã thấy bối rối, bất giác đưa tay lên miệng, vị ngọt vẫn còn đó...

- Địa chỉ có dễ tìm ko cháu ? Cháu đi có mệt ko ?

Bà Chu cầm khay trà trên tay cùng 1 ít bánh ngọt đặt xuống bà , cất giọng hỏi. Nghe tiếng bà Tử Du liền biến đâu mất.

- Dạ cũng hơi khó tìm nhưng may là cháu gặp đc Tử Du dẫn đường cho.

Bà lại cười, trông bà cứ hiền từ như nào ấy. Cả 2 bắt đầu bàn chuyện thuê nha, Ba của Tử Du mất lâu rồi. Phòng làm việc của ông ấy bị bỏ trống, kinh tế gia đình cũng bị thiếu đi 1 ít nên bà Chu đành phải sửa sang lại và đăng bài cho thuê phòng .

Sau khi thống nhất về giá cả và giờ giấc sinh hoạt Thấu Kì Sa Hạ đc bà Chu dẫn đi xem phòng.

Vừa bước chân lên cầu thang đã thấy Tử Du ở hành lang, mặc một bộ đồ khá mỏng, lại trễ vai, quần nàng ngắn qua nửa đùi, trên tay vẫn là chiếc kẹo mυ"ŧ ban nãy. Bà Chu nhìn nàng tỏ ý không hài lòng.

- Tử Du, con mặc đồ đàng hoàn xem, nhà đang có khách đấy ! Thật ngại quá nó có phiền cháu không ?

Sa Hạ cười trừ lắc đầu không phiền tất nhiên là không phiền. 

Chu Tử Du bĩu môi nhìn mẹ, bà đành bất lực lắc đầu, con gái bà lúc nào cũng kỳ quặc như thế cả. Bỏ nàng sang 1 bên, bà mở khóa phòng cho Sa Hạ xem, bên trong cũng khá rộng rãi, thoáng mát và rất sạch sẽ, lại có cửa sổ đón nắng có thể nhìn xuống sân vườn bên dưới, cô lấy làm hài lòng.

- Cháu thấy thế nào ? Hôm qua ta cũng vừa dọn dẹp lại.

Sa Hạ nhìn 1 lượt rồi đáp.

- Cháu thích lắm, cháu sẽ thuê phòng này.

Bà Chu gật đầu, dặn cô có thể chuyển đến ngay hôm nay. Đương nói, Tử Du ở đâu thình lình xuất hiện từ đằng sau, đưa tay bóp mông cô một cái, tất nhiên là ko cho mẹ nàng thấy. Thấu Kì Sa Hạ thoáng giật mình, quay ra phía sau liền bắt gặp gương mặt kiều diễm của nàng ấy.

- Tử Du, con đừng có phá chị đấy nhé. Còn nữa, con ăn ít kẹo mυ"ŧ lại một chút đi !

- Con biết rồi ạ.

Nàng lại bĩu môi nép sau Sa Hạ, cô bất giác cũng đứng che cho nàng.

- Sa Hạ, nếu con thấy nó có phiền thì cháu cứ nói với ta, ta sẽ mắng nó !

- Cháu ko thấy phiền đâu ạ...em ấy dễ thương mà.

Bà Chu một lần nữa đưa mắt nhìn con gái rồi lại nhìn Sa Hạ.

- Được rồi, vậy giờ ta để căn phòng này cho cháu. Tử Du tránh ra cho chị sắp xếp, ko được phiền chị !

Nhưng Tử Du nào có muốn nghe bà, nàng cứ nép sau Sa Hạ mà nói.

- Con phụ được mà ~

Nhận thấy không khí làm mình có chút ái ngại, Sa Hạ liền đứng ra tự giải vây.

- Không sao đâu cô, cứ để em ấy ở đây cũng được.

Bà Chu thở dài, hết cách với con gái. Bà cười mỉm với cô và đi xuống lầu trả lại ko gian cho 2 đứa.

Thấu Kì Sa Hạ lôi chiếc vali lại gần tủ đồ, Tử Du lẽo đẽo theo sau, môi cứ mυ"ŧ lấy chiếc kẹo giờ đã mòn còn mỗi tẹo. Cô nhìn nàng rồi lại lắc đầu, ngồi xuống mở chiếc vali ra sắp xếp lại đồ đạc của mình. Tử Du cũng ngồi xuống tùy tiện lấy một chiếc hộp nhỏ trong cái đống hộp đủ dạng hình thù mà nàng thấy trong vali, mắt nhìn chiếc hộp miệng thì hỏi cô.
- Cái này là gì ?

Sa Hạ mở cửa tù, xếp quần áo của mình vào đáp.

- Rubik, tôi hay chơi nó để xả stress.

Chu Tử Du vặn 1 cái, khối hình vuông giờ như bị thừa ra 1 góc, nàng lấy làm thú vị cứ vặn tới vặn lui, phút chốc khối hình vuông biến thành một đống hình thù chẳng rõ là hình gì.

- Giải đi !

Nàng chìa khối rubik đến trước mặt họ Thấu, cô cầm lấy và giải, Tử Du ngồi ngậm kẹo nhoài người xem, vô tình da thịt nàng chạm vào người cô, vai áo đã trễ nay lại càng trễ, cô có thể nhìn đủ thứ gì thấp thoáng sau chiếc áo đó Thấu Kì Sa Hạ cố tự trấn an mình, hai tay miệt mài giải khối rubik.

Bỗng Tử Du chui vào vòng tay cô, ngồi xoay người lại, mắt vẫn dáng vào chiếc rubik kỳ lạ kia. Sa Hạ bị 1 phen đứng tim, nàng đang gần rất gần, là trong vòng tay cô, mùi oải hương trên tóc nàng len lỏi vào cánh mũi,cô hít thở có chút khó khăn, bàn tay cũng trở nên lúng túng đi. Tử Du tựa người về sau, ngọ ngậy 1 chút nhìn khối rubik đang trở về hình dạng ban đầu.
Nàng đâu biết người phía sau nàng bối rối thế nào, cô ko muốn chơi rubik mà cô muốn chơi là nàng !