[ĐN Tokyo Revengers] _ 𝕍𝕖𝕣𝕥𝕣𝕠𝕦𝕨𝕖𝕟 - 𝙲𝚘̉ 𝙻𝚒𝚗𝚑 𝙻𝚊̆𝚗𝚐

8

"Nè Hanagaki" Naoto vừa nhìn chằm chằm em vừa nói

"Cứ gọi tên đi, không thì gọi tắt là Lynn cho ngắn" Em vẫn úp mặt xuống bàn mà nhắm mắt

"Lynn... chiều nay đi, đi chơi với, với tớ đi" Naoto đỏ bừng mặt mà lắp ba lắp bắp. Đúng là mấy đứa nhỏ da mặt mỏng mà

"Tùy ngươi thôi" Em ngẩng đầu nhìn cậu. Càng nhìn càng thấy giống một ai đó, em chẳng biết nữa

.

Giờ ra chơi vừa đến, một bóng dáng đen lao uỳnh uỳnh trên hành lang và kéo theo một tên màu vàng mà chẳng biết vạch đích ở đâu

"Tao quên lớp của kim chủ rồi" Koko vừa chạy vừa tự lẩm lẩm, không quên kéo theo thằng bạn trí cốt của mình đi ăn bám

"Mày lôi tao đi chỉ để tìm xem kim chủ của mày học lớp nào?" Tên đầu vàng khó chịu nói. Sao thằng bạn này của cậu lại điên điên khùng khùng thế chứ? Đói ăn tới nỗi hỏng não à? Thử nói xem có đứa học sinh nào điên khùng đi bao một người lạ ngày qua ngày không mà đòi ôm đùi lớn?

"Im đi Inui, tao là đang giúp để kim chủ biết mặt đấy nhá"

"..." Inui Seishu xin phép im lặng. Là thằng ranh nào ngồi trong giờ quyết tâm để kim chủ là kim chủ của mình hắn hả?

Tên thiểu năng nào đó đi tới lớp nào cũng ló đầu vào đảo mắt một vòng rồi rời đi

"Ah, tìm thấy mày rồi" Vừa nhìn thấy em, Koko chẳng thương tiếc mà ném Seishu qua một bên rồi lao tới ôm em "Kim chủ ah, chúng ta xuống canteen kiếm đồ ăn đi"

"Cái, cái gì vậy?" Naoto mở to mắt nhìn cái con koala to bự màu đen đang bám lấy cà rốt nhà mình

"Xuống đi" Em vẫn ngữ khí lạnh nhạt và gương mặt vô cảm đó nói "Mà... ngươi là ai?"

"Hự" Koko làm vẻ ôm tim tổn thương. Kim chủ không nhớ hắn là ai

"Hahahahahaa. Bố mày cười. Nhận người ta làm kim chủ nhưng người ta đéo biết mình là ai" Seishu ở một bên ôm bụng cười sặc sụa. Này thì thích ôm đùi lớn. Con bé nó đếch nhận người quen kia kìa

Kokonoi - mặt dày hơn thớt - Hajime tủi thân mà nhìn em nói "Kim chủ hết thương tao rồi ah. Mới sáng nay còn mời tao ăn mà"

"Có à?" Em ngu ngơ nhìn mỹ nam nào đó diễn xuất

Naoto ngồi một bên cứ lấy tay bịt mồm để không phát ra tiếng cười nhưng người cậu cứ run run. Thật là cười chết bổn đại gia mà

Seishu thì chả kiêng nể bạn bè gì mà cười lớn. Nghiệp cả đấy bạn à

.

Thì sau một hồi diễn xuất, Koko cũng bắt ép em nhớ mình là ai và dụ dỗ em bao cậu ăn. Em mà, một con người thích đồ ăn vặt đương nhiên sẽ vác xác xuống đấy để kiếm đồ ăn rồi

Đứng ở quầy thanh toán, em mở cái ví nhỏ đầy tiền của mình ra mà thanh toán. Hai con người nào đó kinh ngạc với số tiền em có được còn một kẻ thì mừng thầm vì kim chủ đủ tiền bao mình chán

"Nè Lynn, tao không ngờ mày kém tao tận 3 tuổi đấy" Koko vừa ăn đống đồ mình mua vừa nói

"Anh là Inui Seishu, bạn của cái thằng mắc dịch kia. Có gì em tha lỗi cho nó nhá" Seishu một bên hơi ngại vì đã đi ăn ké rồi mà thằng bạn mình còn vô tư như lẽ thường tình

"Lynnmatti" Em hờ hững nói rồi tiếp tục gặm cái bánh bao nóng hổi trong tay. Hôm nay đổi vị, em không ăn đồ ngọt mà chuyển sang đồ mặt. Nói thế chứ trước mặt nó đang là một đống bánh ngọt và kem kia kìa

"Còn tên nhóc kia. Mày là ai mà cứ đi theo kim chủ của tao vậy?" Koko đưa ánh mắt ngập tràn địch ý nhìn Naoto

"Tôi là Tachibana Naoto, bạn cùng bàn với Lynn"

"Gọi thân mật quá ha nhưng kim chủ là của tao" 

*Cốc* Seishu giáng vào đầu Koko một cú đau điếng "Ăn nói cho cẩn thận vào. Mày với người ta còn trả quen nhau mà kim chủ. Lynnmatti-chan cũng có nhớ mày là ai đâu"

"Nhưng giờ em nó nhớ rồi mà. Nhỉ?" Koko chuyển ánh mắt sang em mà hỏi
"Cứ gọi là Lynn đi không thì là 'Tổ Tông' như mấy kẻ khác cũng được" Em vẫn một vẻ thờ ơ bất cần đời mà nói

"À thôi, gọi là Lynn" Seishu không nghĩ em bé tí như vậy mà cũng có người gọi là Tổ Tông đâu. Thôi thì gọi là Lynn cho tốt

"Tùy ngươi"

.

Chiều nay em tới xem tình hình của tên nhóc Kakuchou kia. Ngẫm nghĩ một hồi em thấy nếu dùng hình dáng trẻ con thì không mấy tiện nên em dùng hình dạng người lớn

Tại phòng bệnh của Kakuchou, một nữ nhân với mái tóc trắng, phía đuôi tóc chuyển dần sang màu hồng cùng đôi mắt vàng tựa ánh kim mở cửa bước vào

Nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh kia mà Lynnmatti chẳng hiểu sao mình có chút xót lòng

"Haiz! Sao mày lại lo chuyện bao đồng vậy Lynn? Cả nghìn năm qua mày đâu có thế?" Em lắc đầu ngao ngán rồi đặt cái cặp l*иg đựng đồ ăn lên bàn mà tiến lại khua đứa trẻ kia dậy
"Um..." Kakuchou nhíu mày vì bị phá giấc ngủ với lại chói mắt nhưng cũng nhanh chóng tỉnh giấc "Đây là..." Nhìn xung quanh, cậu nhíu mày vì một chỗ lạ hoắc

"Tỉnh rồi à? Đánh răng đi rồi ăn. Ngươi ngủ từ tối qua tới giờ đấy" Em nói rồi cầm theo một cái chậu với bàn chải có sẵn kem ra cho cậu. Kakuchou bị thương do tai nạn xe, tốt nhất nên để ít vận động. À, mà tên nhóc này bị băng khắp người với nằm bất động thế kia thì đánh răng kiểu mẹ gì?

Hồi tưởng lại chuyện tối qua, cậu bất chợt òa khóc. Phải thôi, đứa trẻ nào khi mất đi bố mẹ mà chả đau lòng, chưa kể đây còn là một tên nhóc chưa đây 10 tuổi

"Đừng khóc, ta đã đồng ý với bố mẹ ngươi sẽ bảo vệ ngươi rồi"

Kakuchou vẫn thế, không nghe em mà khóc nức nở ra

Thôi thì để khóc chán rồi tự nín vậy

.

Khóc mệt rồi thì vẫn phải ăn nhưng cậu chẳng thể đánh răng nên em cho súc miệng bằng nước muối, súc xong nước đi đâu thì câu trả lời là phải nhuốt chứ làm cái mẹ gì được nữa :)) Sau đó thì Lynn rất rất kiên trì đút từng thìa cháo cho tên nhóc kia
"Em nhớ tối qua là một cô bé đi cùng em tới bệnh viện chứ? Em ấy cũng nói đã đồng ý với bố mẹ em sẽ bảo vệ em" Kakuchou vừa ăn vừa nói

"..." Em im lặng. Có nên nói thật không? Có lẽ là có. Dù gì tên nhóc này cũng sẽ do em bảo vệ, dẫu có rời khỏi thế giới ủy thác đây, chỉ cần cậu gặp nguy hiểm, em sẽ lại xuất hiện bảo vệ cậu thôi

"Đó là ta"

"Hả?"

"Có lẽ phàm nhân các ngươi vẫn đồn đại về mấy vị thần tiên đúng chứ? Có thể coi ta là một trong số họ"

"Vậy chị tên gì?"

"Hanit Lynnmatti" Có lẽ đứa trẻ này sẽ là người duy nhất biết tới việc em chẳng phải người. Thôi thì có một ngoại lệ cũng chẳng sao cả

"Em là Kakuchou"

"Um"

"Có phải chị từng nói... em có thể lấy họ chị không?" Kakuchou e dè nói. Cậu sợ khi đó là cậu nghe nhầm

"Um"

"Cảm ơn chị" Cười thật tươi mà nói lời cảm ơn. Chị ấy là thần tiên mà, có lẽ bố mẹ thực sự nhờ chị bảo vệ cậu
Sau một hồi thì em phải rời đi vì còn có hẹn với Naoto. Trước khi đi có căn dặn Kakuchou giữ cẩn thận chiếc vòng cổ mà em đã đưa tối qua và cũng bố trí cho y tá chăm sóc cậu thật cẩn thận

.

.

.

Sửa: 00:15 310522