Cuộc Sống Bị Bạn Trai Cũ Giam Cầm [FULL]

Chap 12: Tôi Hận Anh (H)

Cô giật mình, hoảng sợ mà cố gắng trốn thoát khỏi vòng ngực rắn chắc của anh.

Nhưng chưa lùi được xa, cô đã bị anh kéo lại, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, bộ ngực căng tròn bị phô bày trước mắt anh, cái quần ngủ cũng bị anh kéo xuống vứt cuối đuôi giường, cái qυầи ɭóŧ mỏng màu xám nhạt lộ ra.

Anh vẫn chưa dừng lại, bàn tay thon dài luồn vào trong chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ.

Cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, gương mặt đẫm lệ, cố gắng cầu xin anh.

- Bạch Phong Thần.. Tôi sai rồi.. Anh dừng lại đi.. Hức.. Xin anh..!

Anh nhìn cô, cổ họng bắt đầu trở nên khô khốc, cô muốn xin anh dừng lại nhưng lại không phát hiện ra cái bộ dạng của cô hiện tại chỉ mang tác dụng ngược.

Không dạo đầu, anh trực tiếp lôi côn ŧᏂịŧ đã sớm đứng thẳng muốn trực tiếp đâm vào người cô.

Cô cô hết sức giãy dụa, liều mạng khép hai chân lại nhưng cuối cùng vẫn là bị anh tách ra một cách dễ dàng.

- Không.. Đừng mà.. Dừng lại đi..!

Anh không chút để ý đến lời cô nói, trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào cửa huyệt của cô.

- Á..!

- Anh cũng chưa vào hết, em la cái gì?

Gậy thịt của anh cũng chỉ vào được một chút đã không thể tiến thêm được nữa. Đôi lông mày của anh cũng hơi nhíu lại.

- Kẹp chặt như vậy làm gì? Đình Đình ngoan, thả lỏng một chút, anh sẽ không làm em đau.

Cô ngước mắt nhìn anh đầy căm hờn.

- Đồ tra nam Bạch Phong Thần!! Tôi hận anh!!

Mặt anh tối sầm lại, chút dịu dàng vừa nãy biến mất hoàn toàn, thấy vào đó là sự lạnh lùng thấu xương.

- Ồ..? Hận đến mức nào?

Anh lấy đà đẩy một cái thật mạnh, trực tiếp khiến côn ŧᏂịŧ bị nằm gọn trong người cô.

- Áa..!!!

Bỗng lúc này, anh cảm nhận được một thứ ấm nóng chảy ra từ cửa huyệt của cô. Dưới ánh đèn mờ, anh có thể thấy được đó là máu.

Không chút thương xót, anh liên tục đưa đẩy bên trong cô.

- Ồ.? Chẳng phải em có bạn trai rồi sao? Vậy mà vẫn còn là xử nữ, không ngờ đấy~

Thấy cô không trả lời, anh nhíu mày lại, đâm thật mạnh vào bên trong cô.

- Sao hả? Chẳng lẽ tên đó không thỏa mãn em sao?

- Ưʍ..Hứ..c..

Anh lại đâm mạnh một lần nữa, lần này trực tiếp chạm đến vách thịt mỏng trong người cô.

Cô rùng mình, cắn chặt lấy vai anh, vô tình để lộ ra tiếng rêи ɾỉ.

- Ưʍ.. Phonh Thần.. Xin anh.. Dừng.. lại đi mà..!

Nhưng đáp lại cô chỉ là một giọng nói mỉa mai.

- Ha, dừng lại? Em lấy cái gì mà muốn tôi dừng lại? Tôi nói cho em biết, em sống là người của Bạch Phong Thần, chết cũng là người của Bạch Phong Thần tôi! Cả đời này em cũng đừng hòng trốn!!

Cô tuyệt vọng, cô chỉ là con của một nhà thường dân còn anh lại là một tổng tài dưới một người trên vạn người, từ đầu đến cuối cô vốn không có sự lựa chọn..!

Cô thầm nghĩ, nếu năm đó không gặp anh thì có phải sẽ không như bây giờ?

Cô cứ nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này nhưng đến giờ cô mới hiểu, cô chỉ là kẻ thảm hại núp sau bóng tối mà thôi..!