Cuộc Sống Bị Bạn Trai Cũ Giam Cầm [FULL]

Chap 20:

   - Cháu.. Cháu cần thời gian suy nghĩ..!

   - K- Khoan đã..!

  Chưa chờ người đàn ông kia nói xong, cô đã vội xoay người rời đi.

  Cô mang tâm trạng rối bời, Mộng Đình không ngờ, khó lắm mình mới kiếm được mộn người mình thật sự thích, cô còn cho rằng đây là sẽ là một mối tình đẹp.

  Nào ngờ, cuối cùng lại trở thành thể cục như bây giờ..

  Cô mua một đống bia, tự mình ngồi lấy rượu giải sầu ở trong nhà.

  Cả đêm cô thầm mắng chửi Bạch Phong Thần, vậy mà dám nói ba mẹ mình hiền lắm, hiền cái rắm ấy!

  May mà cô không đồng ý theo anh về ra mắt, nếu không chẳng phải 'quê' một cục sao?

  Cô thầm nhủ, tự tẩy não bản thân, chỉ là một tên bạn trai, chỉ là anh đẹp trai một chút, học giỏi một chút, chơi thể thao giỏi một chút, chu đáo với cô.. Ừm, nhiều chút..

  Mà khoan, hình như nhiều chút quá rồi.. Mà thôi kệ đi, chuyện khó nghĩ sau, chuyện dễ bỏ đi, cô ngủ thϊếp đi, đau đầu quá, cô không muốn nghĩ nữa.

_______________

   - Nói đi, em có chuyện gì mà lại hẹn anh ra tận chỗ này?

  Bạch Phong Thần dựa lưng vào bức tường, ánh mắt quan sát biểu cảm của cô gái nhỏ trước mặt.

   - Em.. Em..

  Mộng Đình bối rối, tối qua mạnh miệng chửi anh bao nhiêu thì giờ lại co rúm nhút nhát bấy nhiêu.

   - Thật ra.. Em có chuyện muốn nói..!

   - Ừm, em nói đi.

   - Chúng- Chúng ta..

   - Chúng ta làm sao?

   - Chúng ta.. Chia tay đi..!! _Sau một hồi lâu, cô mới dũng cảm nói ra lời này.

   - Em nói cái gì? _Sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt hiếm khi trở nên lạnh lùng.

  Cô có chút sợ, nhưng suy cho cùng, lời cũng đã nói rồi, đâu thể rút lại được, đâm lao phải theo lao. Cô nói thật to.

   - Em nói chúng ta không hợp! Vậy nên..!

  Nhưng chưa kịp nói dứt lời, một cảm giác ấm ấm chạm vào môi cô.. Đây.. Anh hôn cô rồi..?!

   - Ưʍ..!! _Cô giãy dụa cố thoát ra, cuối cùng cũng thành công đẩy được anh ra.

  Mộng Đình vừa lau miệng, vừa xấu hổ quát anh.

   - Anh làm cái gì vậy hả??!

  Nhưng kẻ kia lại giống như không có mặt mũi, nắm lấy tay cô mà làm nũng.

   - Đình Đình.. Có phải có chuyện gì không? Em nói đi, chỉ cần em nói nguyên nhân, anh nhất định sẽ sửa, đừng chia tay có được không..?

  Cô có chút yếu lòng, có lẽ là vốn dĩ từ đầu đã hài hòa, anh cũng ít khi phải giở mặt làm nũng, hiện giờ tình huống cấp bách, cho dù phải vứt hết mặt mũi anh cũng phải níu cô lại!

  Cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn hất tay anh ra, dường như cảm thấy chưa đủ, lại sợ anh sẽ vì còn tâm tư mà đau lòng, cô lại bồi thêm một câu.

   - Trước giờ tôi chỉ trêu đùa anh thôi, giờ tôi chơi chán rồi, chúng ta chấm dứt tại đây, tạm biệt!

  Nói rồi, cô nhanh chóng quay gót rời đi, anh im lặng đứng như trời trồng một chỗ, không nói gì, chỉ biết đứng chết lặng.

  Nhưng nếu lúc đó, anh chịu nắm lấy tay cô, chắc chắc sẽ thấy những giọt nước mắt của cô đang lăn dài. Nếu lúc đó cô dừng lại, chắc chắn cũng sẽ thấy người con trai bình thường mạnh mẽ kia đã rơi nước mắt.

  Nhưng cả hai người, đều im lặng, anh không níu cô, cô cũng không quay đầu. Cả hai đều không muốn cho đối phương thấy mặt yếu đuối của mình.

  Cứ như vậy, người nước mắt bước đi, người âm thầm chết lặng.

  Nếu như ngày đó hai người chịu bỏ đi tất cả mọi mặt yếu đuối, chân chính mà nhìn thẳng đối phương, có lẽ cuối cùng hai người cũng không rơi đến bước đường này..
  Nhưng.. Trên thế gian không có 'nếu như', thời gian đã trôi không thể quay lại, hai người, một kẻ đem lòng yêu, một kẻ đem lòng thương, cứ vậy mà khiến hiểu lầm thêm hiểu lầm, mở ra nghiệt duyên.

______________END