[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 11 - 15

 11. Sắp xếp đi hay ở.

Tất nhiên là Tả thị tán đồng ý kiến của trượng phu, nhưng trưởng bối phía trên cũng phải dỗ dành:

"Việc vừa mới xảy ra, lão phu nhân muốn hai đứa nhỏ ở nhà cũng là lẽ đương nhiên, nếu không truyền ra cũng khó coi."

"Tiên nhi có thể ở nhà thêm một thời gian." Lý Phụng Thường nói.

"Nhưng Ngọc ca nhi thì không được, bên Kiếm Nam kia không thể bỏ mặc, đại ca không còn, Ngọc ca nhi là con trai duy nhất, cần phải đương gia chấn chỉnh gia nghiệp."

Để một đứa bé 10 tuổi đương gia quả thật là hoang đường.

"Những binh mã kia thật sự chỉ nhận Ngọc ca nhi hay sao?" Tả thị hạ thấp thanh âm hỏi. "Không phải binh mã của triều đình à?"

"Hạng Vân nói vậy." Lý Phụng Thường nói. "Sau khi ta đến cũng cảm nhận được như thế."

Lý Phụng An đột ngột xảy ra chuyện, huynh đệ Lý gia không ai gặp mặt được lần cuối, nhưng mà hắn từng ở Kiếm Nam một tháng. Vốn dĩ trước kia cũng đã từng tới, nhưng rất ít khi ở lại thời gian lâu như vậy. Hơn nữa lúc này là thân nhân của Lý Phụng An, tự mình tiếp xúc với quyền lợi của đại ca khiến cho Lý Phụng Thường cực kỳ chấn động.

"Kiếm Nam đạo là của đại ca." Hắn nói.

Lời này quả thực đại nghịch bất đạo, Tả thị hãi hùng khϊếp vía, cho dù ở trong gian phòng này chỉ có hai phu thê nhưng bà cũng không nhịn được mà quan sát chung quanh.

Lý Phụng Thường cũng biết lời của mình có chút không ổn, nên chỉ ho nhẹ một tiếng:

"Tóm lại, hiện tại ở phía Tây Nam, phản loạn Man di vừa mới bình loạn, Kiếm Nam đạo là quan trọng nhất. Tuy rằng Ngọc ca nhi còn nhỏ tuổi nhưng là con trai của đại ca, có Ngọc ca nhi ở đó thì có thể ổn định nhân tâm, ít nhất việc kinh doanh kia cần phải có mặt gia chủ."

Lập tức Tả thị vực tinh thần dậy.

Lý Phụng An cơ hồ không về nhà, nhưng mỗi năm đều đưa về tiền dưỡng lão cho Lý lão phu nhân. Tiền này bao nhiêu đều bị bà nắm chặt trong tay, đám con cháu cũng không biết rõ ràng lắm. Nhưng hãy xem đại trạch Lý gia được xây dựng thêm, xem Lý lão phu nhân hào phóng xa hoa nuôi dưỡng cả đám nhỏ trong nhà, chi phí ăn mặc đi lại lớn lớn bé bé là có thể suy đoán số lượng kia tuyệt đối không hề nhỏ.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng vì Lý Phụng An nắm quyền to cho nên chỉ dựa vào đó để vơ vét vài chỗ tốt thu gom tài phú. Là mệnh quan triều đình không tiện buôn bán, mà hắn cũng không để cho các huynh đệ trong nhà tới Kiếm Nam hỗ trợ kinh doanh sản nghiệp gì. Mọi người chỉ đành ở tại phủ Giang Lăng kinh doanh sản nghiệp cha ông truyền lại.

Cho tới tận lúc này, khi mà huynh đệ Lý gia tự mình đi Kiếm Nam đạo mới biết Lý Phụng An không chỉ là tiết độ sứ cầm quyền to trong tay, mà còn nắm giữ cả núi vàng núi bạc, khống chế mỏ muối và phần lớn thương đội.

Những thứ đưa về hiếu kính Lý lão phu nhân chẳng qua chỉ là Cửu Ngưu Nhất Mao (Chín con trâu mất một sợi lông) mà thôi.

Lý Phụng An không còn nữa, nhưng tài phú kia vẫn còn, thuộc về con trai của hắn, cũng thuộc về Lý gia đúng không.

Sự việc trọng đại như vậy, không thể lấy lý do tuổi còn nhỏ để bàn luận được.

Tả thị gật đầu:

"Thϊếp sẽ khuyên giải mẫu thân."

Lý Phụng Thường cũng không để ý, Lý Minh Ngọc nhất định không thể rời đi Kiếm Nam đạo được, việc ổn định nhân tâm, ổn định gia nghiệp là điều tất yếu, và mấu chốt hơn là đề nghị của Hạng Vân kia.

Nếu có thể thành công, Lý gia có thể tiếp tục an ổn ở tại Kiếm Nam.

Lý Phụng Thường hít sâu một hơi, cảm giác tê dại tràn ra từ sống lưng, tất cả là của Lý gia, thậm chí là của riêng Lý Phụng Thường hắn đây.

"Nghỉ ngơi đi." Hắn nói.

Đại ca không còn nữa, đại phòng và toàn bộ Lý gia từ giờ do nhị phòng bọn họ gồng gánh, đây là gánh nặng. Tinh thần Tả thị vừa phấn chấn vừa hầu hạ Lý Phụng Thường nghỉ ngơi.

Lý Minh Ngọc đến đã trấn an toàn bộ Lý gia, không khí trong nhà trở nên bình thản, Cả ngày Lý Minh Ngọc đều ở bên người Lý lão phu nhân, hưởng thụ quan tâm sủng ái của tổ mẫu, cho tới tận giờ cơm chiều mới trở lại sân viện của Lý Minh Lâu cùng với đồ ăn được tổ mẫu đưa tới.
"Phải ăn thật nhiều phải dưỡng tốt thân mình, những việc khác không cần phải lo lắng. Đây là nhà của cháu, trong nhà còn có tổ mẫu và các thúc thúc nữa." Bà dặn dò Lý Minh Ngọc. "Cháu muốn như thế nào thì như thế ấy."

Sau khi Lý Minh Lâu trở về, nàng chưa từng gặp Lý lão phu nhân, bà ở bên ngoài chờ một ngày, cuối cùng chỉ có thể rời đi.

Lý lão phu nhân cực kỳ sủng nịch đám vãn bối, cháu trai, cháu gái, chắt trai, chắt gái cũng đều thân cận với bà, ngoại trừ Lý Minh Lâu.

Trước đây, Lý Minh Lâu về nhà ở, cũng không hề mục vô tôn trưởng (trong mắt không có lớn nhỏ) như mọi người vẫn tưởng tượng. Nàng cũng đi theo bọn tỷ muội thưa hầu sáng tối, chỉ không thích nói chuyện, cũng rất ít khi chơi chung với mọi người, trước mặt Lý lão phu nhân cũng không hề làm nũng hay lấy lòng gì, như vậy khó tránh khỏi có vẻ xa cách.
Sự xa cách này không giống như người một nhà mà tựa như một vị khách.

Nhưng không có ai chỉ trích nàng.

Mà có chỉ trích cũng vô dụng, vạn nhất nàng không cao hứng, thu dọn đồ đạc rời đi thì sao.

Đám cô nương bình thường muốn ra ngoài dạo phố cũng đã khó rồi, đừng nói đến rời nhà trốn đi, nhưng Lý Minh Lâu lại khác, nàng có tiền có người, nói đi là có thể đi luôn. Hơn nữa, dù cho Lý Phụng An có biết cũng tuyệt đối không hề trách tội nàng, hắn chỉ tỏ ra bất mãn với người của Lý gia mà thôi.

Lão phu nhân đã sớm biết tính tình của con trai mình, nhưng thứ mặt ngoài như hiếu đạo hay quy củ gì đó đừng hòng đè ép hắn.

Đứa con gái do đứa con trai cứng đầu này nuôi dưỡng ra thì tất nhiên cũng giống như vậy.

Thôi, tùy bọn hắn đi.

...

...

Kim Kết dọn đồ ăn chiều xong thì lui ra ngoài thủ vệ, trong phòng chỉ có hai tỷ đệ ngồi đối diện dùng cơm.
Lý Minh Lâu vẫn còn bọc khuôn mặt, chỉ tháo ra một chút vải che miệng để dễ ăn cơm, dưới ánh đèn, trông thật dọa người.

Đương nhiên, Lý Minh Ngọc không hề sợ hãi, hắn thấy tỷ tỷ mình không khác gì so với trước kia.

"Tỷ tỷ, đệ nên nghe lời tổ mẫu và mấy thúc thúc hay sao?" Lý Minh Ngọc hỏi, bởi vì việc hôm nay tỏ ra thân cận với người nhà là do tỷ bảo hắn làm.

Lý Minh Lâu lắc đầu:

"Đệ có thể thân cận với bọn họ nhưng không cần nghe lời bọn họ nói."

Thân cận và nghe lời là hai việc khác nhau.

Điều này đối với một đứa nhỏ 10 như Lý Minh Ngọc không khó lý giải, hắn nói:

"Đệ biết rồi, đệ tiếp tục nghe lời Nguyên Cát."

Đây là lời dặn dò trước khi chết của Lý Phụng An, hắn phó thác hai đứa con của mình cho Nguyên Cát, tỷ đệ nàng nên nghe lời của hắn.

Trước kia Lý Minh Lâu không nghĩ quá nhiều, hiện tại nàng đã hiểu rõ, Lý Phụng An tín nhiệm Nguyên Cát chứ không phải là người của Lý gia, tuy rằng một bên là hạ nhân, một bên là những người có quan hệ huyết thống.
Lý Minh Lâu nắm chặt chiếc đũa, nàng nên tin tưởng vào phụ thân, nhưng trong đầu lại thấy mờ mịt. Nàng gả đến phủ Thái Nguyên là do phụ thân sắp xếp, nhưng mà cả nàng và đệ đệ đều chết trong tay của Hạng thị.

Phụ thân nhìn lầm Hạng thị, vậy còn Nguyên Cát thì sao?

Không thể phán đoán được hắn có phải là người đáng để tín nhiệm hay không, bởi vì hắn chết quá sớm, hoặc đây cũng là lý do vì sao hắn lại chết sớm như vậy?

Cái chết của Nguyên Cát quá đột nhiên cũng quá ngoài ý muốn.

Lý Minh Lâu ngồi thẳng lại, gọi Kim Kết.

Lập tức Kim Kết đẩy cửa bước vào.

"Đi gọi Nguyên Cát tới đây." Lý Minh Lâu dặn dò.

Tuy rằng nội viện và ngoại viện riêng biệt, nhưng Kim Kết không hề bị ngăn trở, Nguyên Cát rất nhanh đã tới.

Kim Kết bảo hắn ngừng ở trước bậc thềm, vừa muốn đi vào xin chỉ thị thì Lý Minh Lâu ở bên trong đã gọi Nguyên Cát tiến vào.
Đây là người ngoài đầu tiên ngoại trừ Lý Minh Ngọc và Kim Kết ra được bước vào trong phòng này, nhưng mà, đúng ra mà nói, Nguyên Cát mới là người một nhà với nàng, người Lý gia mới là người ngoài.

Kim Kết thưa vâng rồi đẩy cửa cho hắn bước vào.

Nguyên Cát đi vào nhìn thấy Lý Minh Lâu ngồi trước bàn, không hề có sự kinh hoảng hay bi thương nào, biểu tình của hắn cực kỳ bình tĩnh cúi đầu chờ căn dặn.

"Tiểu Bảo phải lập tức về Kiếm Nam đạo." Lý Minh Lâu nói.

Lý Minh Ngọc thấy kinh ngạc, hắn cho rằng hôm nay tỷ tỷ muốn mình thân cận với Lý gia là muốn hắn ở lại ít lâu.

Biểu tình của Nguyên Cát càng thêm bình tĩnh, đúng như sở liệu của hắn, tinh thần của tiểu thư cực kỳ bình tĩnh, không giống như lời đồn đang truyền khắp trên dưới Lý gia. Bởi vì nàng quá sợ hãi lại nhát gan không muốn đến phủ Thái Nguyên cho nên đã hoảng sợ bỏ chạy về nhà, còn bảo Lý Minh Ngọc khóc lóc cầu xin Lý lão phu nhân, làm cho lão phu nhân tức giận mắng đau ba đứa con trai rồi muốn hai đứa nhỏ ở lại nhà.
"Ngày mai là có thể đi." Hắn nói.

Lý Minh Lâu nhìn hắn nói:

"Thủ hạ của thúc có người nào có thể nắm giữ được Kiếm Nam không?"

Nguyên Cát ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc.

"Nếu thúc không quay về, vẫn có thể khống chế được Kiếm Nam đạo chứ?" Lý Minh Lâu hỏi.

--------------------------------

 12. Dặn dò Nguyên Cát.

Lý Minh Lâu muốn Nguyên Cát ở lại, sau khi Lý Minh Ngọc hiểu rõ lời nàng, biểu tình của hắn vốn đang kinh ngạc giờ thành thở phào nhẹ nhõm.

"Tỷ tỷ đúng là nên để Nguyên Cát ở lại." Hắn nói.

Do phó thác của phụ thân, như vậy thuyết minh Nguyên Cát là người mà hai tỷ đệ hắn có thể tín nhiệm, tỷ tỷ muốn người này ở lại cũng là lẽ thường, như vậy hắn cũng yên tâm.

Biểu tình Nguyên Cát chợt lóe chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hắn không dò hỏi lý do, càng không tỏ vẻ bản thân phải thủ Lý Minh Ngọc, mà dứt khoát nhanh nhẹn nói:
"Có thể."

Lý Minh Lâu không vì sự dứt khoát của hắn mà vui vẻ hay nhẹ nhàng, nàng nói:

"Bởi vì thời gian cấp bách, thúc phải sắp xếp vạn vô nhất nhất."

Nàng đang lo lắng ư? Lo lắng, mờ mịt lại trống rỗng khi mất đi phụ thân đúng không? Nguyên Cát nghĩ nghĩ rồi nói:

"Đại tiểu thư, không phải thủ hạ của nô tài có thể khống chế được Kiếm Nam đạo, mà là đại đô đốc khống chế Kiếm Nam đạo, chỉ cần có tiểu công tử ở thì đại đô đốc cũng ở."

Lý Minh Lâu hiểu rõ ý của hắn, cho dù phụ thân nàng không còn nữa nhưng quyền lợi của ông cũng không hề ngã xuống theo. Phụ thân có thể làm được đến hôm nay, thủ hạ cũng không phải chỉ có mình Nguyên Cát, trên thực tế đúng là như vậy. Sau khi Nguyên Cát chết, Lý Minh Ngọc vẫn bình an lớn lên, binh mã và quyền thế bên người cũng không hề giảm sút đi.
Nhưng mà thứ nàng muốn không phải chỉ là bảo đảm đệ đệ của mình bình an, còn phải khiến kẻ nào đó ở Kiếm Nam đạo không được bình an, ví dụ như Hạng thị.

Hiện tại, Hạng Vân đang ở ngay trong đại viện Lý gia, nếu động thủ thì có thể gϊếŧ chết hắn, giống như lúc Hạng gia gϊếŧ chết Minh Ngọc.

Tim Lý Minh Lâu không khỏi run lên, bàn tay đặt trên đầu gối bị tay áo che đậy đang nắm chặt lại.

"Hạng đại nhân đang làm gì?" Nàng hỏi.

Đề tài thay đổi quá đột ngột khiến Nguyên Cát ngẩng đầu:

"Đội ngũ hộ tống tiểu thư hôm nay vừa trở về, Hạng đại nhân tới gặp bọn họ rồi tiến hành tra hỏi, lúc này đang dùng cơm với Hạng cửu gia."

Lý Minh Lâu về nhà trước, sau đó là nhân mã phái đi tìm người của Lý Phụng Thường, mà đội ngũ đông đảo hộ tống Lý Minh Lâu đi phủ Thái Nguyên càng đi sau nữa, đến tận hôm nay mới về tới nơi.
Tuy rằng nàng nói là vì nhớ nhà mới tự trở về nhưng Hạng Vân vẫn muốn tra hỏi một phen.

Nguyên Cát dừng một chút rồi nói thêm:

"Cũng không gặp khách ngoài."

Khách ngoài ý chỉ là người của Lý gia, Lý Minh Lâu đưa mắt nhìn Nguyên Cát.

Người này chưa bao giờ tín nhiệm người Lý gia, hoặc là nói Kiếm Nam đạo không hề tín nhiệm người Lý gia, bọn họ vẫn luôn xa lánh người nhà này, khi Nguyên Cát chết rồi cũng thế, vẫn luôn triền đấu 4-5 năm.

Trong mấy năm này, ở những bức thư Minh Ngọc gửi không ngừng oán hận, người nhà Lý gia ngăn trở mệnh lệnh của hắn, người nhà Lý gia dùng hiếu đạo để áp chế hắn, người nhà Lý gia muốn nhúng tay quản tất cả hạng mục kinh doanh, người nhà Lý gia lấn lướt qua hắn trừng trị hạ nhân, đuổi vài quản sự đắc lực đi.

Sau mấy năm triền đấu, người của Lý gia toàn bộ bị đuổi ra khỏi Kiếm Nam đạo, Minh Ngọc cơ hồ chặt đứt liên hệ với nhà chính, cũng may lúc này hắn đã khống chế được Kiếm Nam đạo, trở thành tiết độ sứ giống phụ thân, cho nên tông tộc Lý gia phải dựa vào hắn, mối quan hệ không đến mức chặt đứt với cả dòng họ, nhưng dù vậy, thanh danh của Minh Ngọc vẫn bị tổn hại, thường thường vẫn bị lên án.
Lý Minh Ngọc cũng không tín nhiệm người của Lý gia, từ trước đến này đều không thân cận, nếu không phải do nàng yêu cầu, hôm nay nhiều nhất hắn chỉ tới gặp qua Lý lão phu nhân, chứ không có khả năng dùng cơm và nghỉ trưa ở đó, những việc như thừa hoan dưới gối này hai tỷ đệ họ chưa từng làm.

Điều này không phải do ảnh hưởng từ Nguyên Cát, vì dù Nguyên Cát không tín nhiệm người Lý gia thì hắn cũng không thể hiện ra ngoài, Lý Minh Lâu biết rõ điều này, tất cả là do phụ thân của nàng.

Trước khi chết, Lý Phụng An phó thác hai tỷ đệ nàng cho người hầu cận là Nguyên Cát cũng không phải vì sự tình đột phát không đợi được người Lý gia, mà là ông vốn không muốn phó thác hai đứa con của mình cho bọn họ.

Lý Phụng An chưa từng bủn xỉn với người trong nhà, nhưng không cho phép bọn họ nhúng tay vào sinh hoạt của ông, tục ngữ nói anh em như thể tay chân, mà ông lại bài xích huynh đệ ruột thịt ra ngoài, chẳng sợ có đưa tiền về nhiều hơn nhưng vẫn có vẻ xa cách, như vậy cũng là không tín nhiệm rồi.
Những việc Lý Phụng An làm đúng là khác với thường nhân, nhưng cho tới nay cách hành sự của ông đều là phi thường.

Bởi vì luôn ở bên cạnh ông, bị ông ảnh hưởng, hai tỷ đệ Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc cũng đối xử với người của Lý gia như vậy, nhưng hiện tại nàng phải suy nghĩ lại một lần nữa.

Đây không phải là không tín nhiệm phụ thân, trên thực tế phụ thân không hề nhìn lầm người của Lý gia. Sau khi ông chết, người nhà bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Minh Ngọc, bất đắc dĩ vì bị người Kiếm Nam canh phòng nghiêm ngặt, chèn ép nên không đắc thủ mà thôi.

Lý Phụng An chết, Lý Minh Ngọc chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, người Lý gia cho rằng hết thảy đều do Nguyên Cát cầm đầu bọn hạ nhân đã xúi giục Minh Ngọc, cả hai bên hận nhau đến tận xương tủy, triền đầu chém gϊếŧ lẫn nhau, đồng thời cần phải mượn sức đồng minh tương trợ.
Mà đồng minh chính là Hạng gia này.

Khi đó, mặc kệ là Minh Ngọc hay là Lý gia khi viết thư cho nàng đều không hề nhắc một câu nói bậy về Hạng thị, chỉ có đầy miệng khen ngợi và tín nhiệm.

Dựa vào sự tín nhiệm này, Hạng thị không ngừng lớn mạnh, như tằm ăn rỗi, sau đó....

"Tỷ tỷ?"

Lý Minh Ngọc lắc lắc ống tay áo của nàng, đánh gãy suy nghĩ trong đầu nàng.

Nàng nhìn thấy biểu tình lo lắng của Minh Ngọc thì giơ tay xoa xoa đầu hắn, rồi lại nhìn về phía Nguyên Cát:

"Ngoại trừ việc sắp xếp cho Tiểu Bảo về Kiếm Nam đạo, còn có một việc thúc phải lập tức đi làm."

Nguyên Cát chờ nàng dặn dò, biểu tình bình tĩnh lại trầm ổn, khiến người tin tưởng rằng mặc kệ có đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng cũng lập tức đi làm.

"Kế tục chức vị tiết độ sứ của phụ thân." Lý Minh Lâu nói.
Tiết độ sứ không phải tước vị, mà là chức quan do triều đình phong tặng, chưa từng nghe có ai lại có thể kế tục chức quan cả. Sau khi Lý Phụng An qua đời, triều đình cũng đã trợ cấp cho bọn họ, thứ nhất là truy phong Lý Phụng An, phong quan chức cho con cái và thân phong mệnh phụ cho Lý lão phu nhân.

Nhưng những thứ đó đều là hư danh, còn tiết độ sứ là thực chức quyền cao chức trọng.

Để một đứa nhỏ kế tục ư, đây là điều trước nay chưa từng có.

Sự bình tĩnh trên mặt Nguyên Cát đã bị đánh vỡ, hắn kinh ngạc nhìn Lý Minh Lâu, trên mặt hiện lên chút do dự, có lẽ hắn phán đoán sai rồi, tiểu thư không phải lý trí như hắn nghĩ....

"Ta sẽ tự mình viết tấu chương." Lý Minh Lâu không cảm thấy điều mình nói có gì hoang đường.

"Trong thời gian ngắn nhất thúc phải trình lên trước mặt hoàng đế."
Nguyên Cát giật giật môi, cuối cùng dạ một tiếng.

Lý Minh Lâu nhìn biểu tình của hắn, nàng biết tuy rằng Nguyên Cát sẽ nghe lệnh làm việc, nhưng khi đi làm việc với lòng tin tưởng tràn đầy sẽ khác hẳn với khi làm việc chỉ nghe lệnh mà không tận tâm.

"Điều này không phải không có khả năng, Nguyên Cát." Nàng nói. "Chiến loạn sắp nổ ra rồi."

Nguyên Cát nghiêm mặt nói:

"Tiểu thư, không cần lo lắng Man di, chúng ta đã bình ổn phản loạn."

Man di phía Tây Nam đột nhiên bạo loạn, còn khiến cho Lý Phụng An qua đời, điều này khiến cho hai tỷ đệ Lý Minh Lâu chưa từng trải qua những thứ này cho rằng thiên hạ sắp đại loạn, đúng không.

Lý Minh Lâu lắc đầu:

"Bình ổn phản loạn Man di cũng không phải là kết thúc, mà đó là sự bắt đầu, phản loạn chân chính không phải ở phía Tây Nam của chúng ta, mà là ở Đông Nam."
Nguyên Cát ngẩn ra nhìn Lý Minh Lâu, ý của nàng là gì?

"Nguyên Cát." Lý Minh Lâu nói. "Thiên hạ sẽ đại loạn."

-------------------------

 13. Có cơ hội kế tục.

Cho tới khi Nguyên Cát về tới chỗ ở vẫn còn thất thần.

"Đại tiểu thư vẫn còn tốt đúng không ạ?" Nhìn biểu tình của hắn, gã sai vặt hầu hạ hắn không khỏi lo lắng.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Nguyên Cát đều ở trên người Lý Phụng An, sau khi người đó không còn nữa, thì chỉ có việc liên quan đến hai tỷ đệ Lý Minh Lâu mới có thể làm hắn thất thần.

Nguyên Cát không trả lời gã sai vạt, hắn cau mày không hiểu tiểu thư như thế nào.

Vốn dĩ hắn cho rằng tiểu thư rất lý trí cho nên muốn Minh Ngọc lập tức trở về Kiếm Nam đạo.

Nhưng nàng lại để cho Minh Ngọc thân cận với người của Lý gia, người Lý gia vốn cho rằng họ có thể kế thừa tất cả của Lý Phụng An, nhất là Lý Phụng Diệu, sau khi bị hắn hung hăng gõ một cái mới sống yên ổn, hiện tại thái độ của Minh Ngọc lại như này, bọn họ sẽ càng thêm càn rỡ.
Mà việc vừa rồi cũng thế, đại tiểu thư nhất định muốn thỉnh xin cho tiểu công tử kế tục chức vị, đương nhiên chỉ cần tiểu công tử có thể kế tục chức vị tiết độ sứ, chẳng sợ đó chỉ là danh nghĩa nhưng một khi tay cầm tinh tiết là bọn họ có thể đảm bảo ba từ Lý Phụng An ở Kiếm Nam đạo này dù đã chết cũng có thể sống lại, nhưng mà điều này có thể không? Tuy rằng mấy năm nay hoàng đế càng ngày càng thêm hoang đường....

Có phải đại tiểu thư quá trẻ con hay không?

Nhưng nhất cử nhất động của nàng lại không giống vậy.

Đại tiểu thư không hề có động tác gì, mặt nàng cũng bị tấm vải đen vây bọc che đậy, hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nghe thanh âm của nàng.

Vẫn là thanh âm quen thuộc ấy, nhưng khi cúi đầu lắng nghe lại có một cảm giác không rõ ràng, giống như người ngồi kia không phải một thiếu nữ 13 tuổi, trong thanh âm ấy có sự trầm ổn không thuộc về trẻ nhỏ, và trong đó còn trộn lẫn sát khí.
Gã sai vặt dâng trà lên, Nguyên Cát nhận lấy, cảm thụ hơi nóng tản ra từ lòng bàn tay. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn có thể xác định được, đó là sát ý. Khi đó đại tiểu thư đột nhiên hỏi Hạng đại nhân đang làm gì.

Sát ý này nhằm vào ai? Hạng đại nhân ư?

Có lẽ suy nghĩ của mình quá hoang đường rồi, Nguyên Cát nâng trà lên uống một hơi cạn sạch.

"Chuẩn bị một chút, ngày mai hộ tống Ngọc công tử về Kiếm Nam." Hắn nói.

Gã sai vặt vui vẻ đáp:

"Không cần chuẩn bị, muốn đi là có thể đi ngay."

Nguyên Cát gật đầu, buông chén trà xuống:

"Còn nữa, sắp xếp người vào kinh."

Vào kinh? Gã sai vặt ngẩn ra nhưng không dò hỏi chỉ 'dạ' một tiếng rồi xoay người đi sắp xếp người, chợt Nguyên Cát gọi hắn lại.

"Chuyện vào kinh không cần nói cho bất luận kẻ nào." Nguyên Cát nói.
Gã sai vặt lại ngẩn người, hiện giờ đối với bọn họ mà nói, bất luận kẻ nào bao gồm Lý gia cùng với... Hạng Vân.

Từ khi đại nhân qua đời, bọn họ có việc sẽ thương lượng với Hạng Vân, tuy rằng người kia hiện tại là tiết độ sứ của Lũng Hữu nhưng trong mắt mọi người hắn vẫn là người của Kiếm Nam đạo.

Vậy mà cũng muốn giấu hắn, là việc trọng đại hay là người kia đã không còn đáng tin cậy nữa? Gã sai vặt không dò hỏi nhiều, biểu tình nghiêm túc thưa dạ.

Nguyên Cát biết, sau câu nói vừa rồi, thái độ của người phía dưới đối với Hạng Vân sẽ thay đổi, hắn không giải thích cũng sẽ không ngăn cản.

Hắn chưa từng không tin Hạng Vân, nhưng hắn chỉ nghe theo lệnh của Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Lâu muốn hắn làm chuyện này, không được nói với bất luận kẻ nào, vậy nàng không tín nhiệm Hạng Vân sao? Nàng cũng không đưa ra lời giải thích.
Còn nữa, nàng nói thiên hạ sẽ đại loạn, nói là từ phía Đông Nam bên kia.

Đông Nam đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi ấy đang ở dưới sự khống chế của An thị, An thị chính là gia tộc được hoàng đế sủng tín nhất.

Huống chi không hề có một chút tin tức gì.

Nàng không nói tin tức ấy tới từ đâu, chẳng lẽ là nghe được gì đó khi ở bên ngoài? Bọn họ từng ở trạm dịch ven đường, trong trạm dịch cũng có thể nghe được một chút tin tức gì đó, vậy người của Hạng gia có biết hay không?

Nguyên Cát duỗi tay đè đè cái trán, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng hỗn loạn. Lần này, đột nhiên đại tiểu thư lại quay trở về, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng không nói. Hắn sẽ không hỏi, mặc kệ là do tính tình trẻ con không muốn gả hay là lý do khác, chắc chắn là có quan hệ với Hạng gia dù ít hay nhiều.
Hạng Vân.... Hạng Vân...

Nguyên Cát ngồi trong phòng yên lặng hồi tưởng, hắn muốn suy xét lại mối quan hệ giữa bọn họ một lần nữa.

...

...

Về việc của Hạng thị, Lý Minh Lâu cũng không cần nghĩ quá nhiều, nàng cũng buông tha cho ý niệm gϊếŧ Hạng Vân ở nơi này.

Nếu nàng ra lệnh cho Nguyên Cát gϊếŧ kẻ kia, cũng không phải là không được, nhưng mà sau khi gϊếŧ sẽ cực kỳ phiền toái. Phụ thân nàng mới mất, Minh Ngọc và nàng còn chưa đủ lực để khống chế Kiếm Nam đạo khi nghênh đón loại rung chuyển như này.

Mà thế lực của Hạng gia cũng không thể dễ dàng thanh trừ khỏi Kiếm Nam được.

Trước tiên, nàng chỉ có thể khiến cho đám Nguyên Cát nảy sinh chút đề phòng với Hạng Vân, rồi thay đổi lại phương thức ở chung với người Lý gia, không cho Hạng Vân có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu hay ngư ông đắc lợi.
Hiện tại, nàng nhớ lại, việc Minh Ngọc triền đấu với Lý gia chắc hẳn là bút tích của Hạng Vân.

"Tỷ tỷ, đệ thật sự có thể kế tục phụ thân làm đại đô đốc sao?" Lý Minh Ngọc hỏi.

Lý Minh Lâu nhìn về phía Lý Minh Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tay chống lên mặt bàn nhìn nàng viết chữ. Trong phòng đã thắp thêm 2 ngọn đèn, ánh sáng rạng ngời chiếu vào khuôn mặt nho nhỏ khiến nó bừng sáng như ngọc.

"Có thể." Lý Minh Lâu gật đầu đáp.

Đúng là Minh Ngọc có thể kế tục chức vị tiết độ sứ Kiếm Nam đạo, ngay cuối năm nay. Sau khi Nguyên Cát chết không bao lâu, triều đình ủy nhiệm một vị tiết độ sứ mới tên là gì đó, nàng đã quên mất. Vị đại nhân kia thật xui xẻo, trên đường đến Kiếm Nam đã bất hạnh gặp phải phản loạn do An thị và tùy tùng chỉ huy tại Tuyên Võ đạo.
Tới khi đó hành vi phản loạn của An thị cuối cùng đã không thể che giấu được nữa.

Hạng Vân tự mình viết tấu chương thỉnh cầu để Minh Ngọc kế tục, Hoàng đế chuẩn tấu. Đầu năm Thành Nguyên thứ 4, Lý Minh Ngọc 11 tuổi trở thành tiết độ sứ của Kiếm Nam đạo.

Hành động này của Hạng Vân được cả Lý gia lẫn nhóm tùy tùng của Lý Phụng An cuồng tán, hắn được coi như đại công thần của Kiếm Nam đạo, cũng trở thành người có thể tin tưởng nhất.

Thật ra cái gì mà công cái gì mà thần, chẳng qua hắn chỉ muốn nâng cao danh nghĩa của mình thôi, hắn mượn cớ này để củng cố lại địa vị tại Kiếm Nam, dễ dàng cắn nuốt binh mã, nếu nói là tay Minh Ngọc cầm tinh tiết, không bằng nói thẳng ra người cầm là Hạng Vân.

Nhờ có Kiếm Nam, binh mã của hắn càng ngày càng lớn mạnh, trong 10 năm chiến loạn sau đó, dựa vào Kiếm Nam và Lũng Hữu, hắn khống chế cả Hà Đông lẫn Hà Tây, binh mã hiển hách được tân đế nể trọng. Hạng thị cũng nhảy lên trở thành đại gia tộc quyền thế bậc nhất Đại Hạ.
Và ngay trong năm nàng và Hạng Nam chuẩn bị thành thân, Hạng Vân được phong là Đệ Nhất Hầu.

Đệ Nhất Hầu, ngụ ý là công hầu đệ nhất thiên hạ, đây là tước vị hoàng đế đặc phong tỏ vẻ ân trọng, nhưng thực ra không phải đặc phong cho Hạng Vân mà là cho Võ Nha Nhi.

Võ Nha Nhi, trong đầu nàng lướt qua cái tên này mà không dừng lại nhiều. Bởi hắn là hãn tướng nổi lên trong 10 năm chiến loạn, tuổi còn trẻ, chiến công hiển hách nhưng thanh danh hỗn độn, có khen có chê. Khi được phong hầu không lâu, vết thương cũ của hắn tái phát và đã qua đời khi mới 30 tuổi.

Hạng Vân được phong làm Đệ Nhất Hầu sau khi Võ Nha Nhi chết đã 4 năm.

Nếu không có binh mã và tiền tài tích lũy của Kiếm Nam đạo trợ giúp, thì làm gì đến phiên Hạng Vân hắn trở thành Đệ Nhất Hầu.

Bụp một tiếng, hoa đèn vang lên tiếng nổ nhỏ, Lý Minh Lâu hồi thần cúi đầu nhìn xuống tấu chương, nàng đã viết được một nửa, cũng không khó lắm. Lúc trước, khi Hạng Vân viết bản tấu chương dâng cho triều đình kia, sau khi xong việc nàng đã xem qua, nội dung trong đó nàng còn nhớ rành mạch.
Hạng Vân bỏ ra công sức rất lớn, viết tấu chương cực kỳ xuất sắc lại cảm động. Nàng không hề khách khí mà trích dẫn nó, còn tăng thêm công tích của phụ thân mình, ngược dòng đến tình nghĩa của tổ tiên Lý thị và Cao tổ hoàng đế Đại Hạ, để hoàng đế rõ ràng rằng nhiều thế hệ Lý thí đều là trung thần, mặt khác cũng nhấn mạnh tầm ảnh hưởng và số lượng binh mã của Lý thị ở Kiếm Nam.

Điều này mới là mấu chốt nhất.

Người đời còn chưa rõ ràng triều đình hiện tại đang phân loạn như thế nào nhưng người trong cuộc lại rõ ràng nhất.

-----------------------------

 14. Chuyện xưa nhưng lúc này là mới.

Lý Minh Lâu khi 13 tuổi hoàn toàn không hiểu rõ những điều này, ở cái tuổi ấy, nàng để ý chính là áng thơ hôm qua mình đọc có hay hay không có ngẫm ra được điều mới nào không, hay bức họa hôm nay có thể hoàn thành được hay không.
Mà Lý Minh Lâu 23 tuổi thì về cơ bản cũng kéo dài suy nghĩ đó mà lớn lên, nhưng bởi vì vướng bận nhớ thương tiểu đệ đang sống tha hương cho nên muốn hiểu biết ngoại giới chính sự, vì đó là phương thức tốt nhất để biết được tin tức của đệ đệ nàng. Mà vì biểu đạt mỗi quan hệ thân cận, cùng với việc muốn cho chú dê con đang bị nuôi dưỡng trong l*иg sắt yên tâm. Hạng thị đã mời nàng tới bàng thính cùng tham mưu tình hình chiến sự, hàng ngày cũng đưa tình hình chính trị đương thời và tin tức hay sự kiện quan trọng tới trước mặt nàng.

Không biết là cố ý hay vô tình, rất nhiều các sự kiện đã phát sinh qua rồi mới đưa tới đây.

Hoặc là họ nghĩ có đưa sớm cho nàng thì cũng vô dụng, chờ khi sự tình đã giải quyết xong xuôi thì giống như đó chỉ là một câu chuyện xưa kể lại cho nàng nghe, dù sao điều nàng để ý chẳng qua là sự bình an của tiểu đệ mình.
Hạng gia đã chuyên môn sắp xếp 2 phụ tá cho nàng, một người tuổi khoảng 50 có thể nhìn thấu thế sự tên là Khương Lượng, một người đã đứng tuổi, trên dưới 30, tên Lưu Phạm luôn một lòng có nhiệt huyết với thế sự.

"Ta cho rằng Ngô Chương vào kinh là vì chúc thọ quý phi." Lưu Phạm múa may ống tay áo, bàn tay nắm chặt một tờ công báo, trên khuôn mặt đen gầy tỏa thứ hồng quang lấp lánh, tựa như đang phẫn nộ lại tựa như đang kích động:

"Mẫu thân của thê tử hắn là vυ" em của La gia, hắn là người của La gia, là người của La quý phi, cũng là người của Toàn Hải."

"Không có ai nguyện ý vĩnh viễn là con rể của một bà vυ" cả." Khương Lượng nâng bát trà lớn lên, hơi nóng mơ hồ khiến cho khuôn mặt béo phì của hắn trở nên trắng nõn, thanh âm cũng trở nên mơ hồ theo.

"Ngô Chương là con rể của bà vυ" thì mới có thể nhảy từ một gã đô tướng lên thành thứ sử." Lưu Phạm căm giận nói.
Thanh âm Khương Lượng vẫn chậm rãi như cũ, tựa như trong thế gian không có bất luận việc gì khiến hắn động dung:

"Từ đô tướng lên làm thứ sử, hắn đã phải chịu đựng lâu lắm, có thể chịu đựng như vậy thì hắn đã không coi mình là người La gia nữa rồi."

Lưu Phạm vung tay áo thở dài:

"Đáng tiếc, nếu như thu phục được Ngô Chương, thì Thái giám Toàn Hải cũng không bị buộc đến mức chật vật như vậy, đây đều là vì trong tay không có binh mã."

"Xưa đâu bằng nay, không phải có hoàng đế là vạn sự vô ưu đâu, thái giám Toàn Hải không phải là không biết, nhưng ...." Khương Lượng lại hớp một ngụm trà lớn.

"Chỉ trách hắn vận khí không tốt, nếu mà lúc trước tấu chương thỉnh cầu Ngọc công tử kế tục mà tới được tay hắn ..."

"Ông bảo để đại nhân và Ngọc công tử đầu nhập vào Toàn Hải ư?" Lưu Phạm đánh gãy lời đối phương, biểu tình kiêu căng: "Chúng ta cần gì phải như thế."
Khương Lượng ngồi thoải mái trên ghế bành, vân đạm phong khinh nói:

"Điều chúng ta muốn không phải là đầu phục ai cả, mà là để cho Ngọc công tử kế tục, nếu có được binh mã của Kiếm Nam đạo, nhất định Toàn Hải sẽ động tâm, trong triều lực khống chế của hắn không bằng Thôi Chính, nhưng ở trước mặt hoàng đế thì lại có tiếng nói không ai có thể sánh bằng...."

Lưu Phạm nhíu mày nói theo ý nghĩ của người kia:

"Lúc ấy, nếu đại nhân dùng phương pháp thông qua Toàn Hải thì người kia sẽ có thể nhanh chóng nói phục được Hoàng đế chuẩn tấu cho Ngọc công tử kế tục, chứ không phải mất nhiều thời gian để chu toàn trong triều như vậy đúng không? Nhưng như vậy thì sao?"

Khương Lượng nhìn bát trà, thổi thổi hơi nóng:

"Ngọc công tử sẽ nắm được tinh tiết trước hai tháng, còn có thể điều binh khiển tướng trước một tháng, sớm bước vào Hoài Nam đạo nắm giữ được hai đạo Sơn Nam chứ không phải chỉ ngồi ngoài nhìn mà than thở đâu."
Lưu Phạm vỗ tay bộp một cái:

"Đúng là như vậy, cái gọi là một bước sớm thì từng bước sớm, chậm một bước chỉ có thể chờ 3 năm thôi." Hắn liên tục kêu than đáng tiếc:

"Nếu... Nếu lúc trước mà biết như vậy...."

Thư phòng vào đông, Lý Minh Lâu bọc áo choàng ôm lò sưởi tay nhìn hai người đang kể chuyện trước mặt này.

Tuy rằng xưng là phụ tá nhưng làm phụ tá của nàng cũng không khác gì những vυ" già ở trong nội trạch, bị sắp xếp tới đây, thì tất nhiên địa vị của hai người bọn họ chắc chắn là không được Hạng gia trọng dụng.

Bọn họ thật sự đem những sự kiện kia, tin tức kia kể ra như một câu chuyện, nói đến hứng khởi rồi đưa những lời bình phẩm tựa như Gia Cát Lượng đoán việc như thần, chỉ điểm giang sơn làm người làm ta trở nên sáng suốt, giải nghiện. Thực ra tất cả là để biểu đạt một chút buồn bực, một chút thất bại và hờn dỗi mà thôi.
Đã từng chỉ là những lời bình phán như Gia Cát Lượng về những chuyện đã qua, nhưng đối với hiện tại thì những lời ấy lại không giống nữa.

Lý Minh Lâu chậm rãi viết tấu chương, suy tư từng hàng chữ dán sát vào từng vị quan viên trong triều tuy chưa từng gặp mặt nhưng lại rất đỗi quen thuộc. Chờ tới khi nàng đặt bút xuống thì bóng tối trong phòng đã trở nên mênh mông, Lý Minh Ngọc đã ghé vào mặt bàn ngủ từ bao giờ.

Nàng buông bút chờ cho mực trên sổ con dần khô, không đánh thức để Minh Ngọc lên giường ngủ, bởi vì trời rất nhanh sẽ sáng. Nếu muốn ngủ đệ ấy có thể ngủ tiếp trên đường về, lúc này đây đường về không còn vội vàng giống khi tới đây nữa, đệ ấy có thể an tâm ngủ ngon.

Nàng nghiêm túc nhìn khuôn mặt của đệ đệ, từng tấc từng tấc như muốn khắc sâu vào trong đầu.
Đã chết giờ có thể sống để gặp lại, vừa mới gặp lại phải chia lìa, lúc này đây, chia lìa này không biết bao lâu mới có thể gặp lại.

Tuy rằng nàng luyến tiếc nhưng không thể để đối phương ở bên người, mà nàng cũng không thể đến bên người đối phương, tương lai sẽ ra sao, nàng cũng không biết rõ, nàng chỉ biết mình phải nỗ lực vì tương lai kia.

...

Ánh mặt trời sáng tỏ, Lý Minh Ngọc nghẹo cổ quỳ gối trong lòng ngực Lý lão phu nhân, nói ra mình phải về Kiếm Nam đạo, khiến cho trên dưới Lý gia mới vừa hòa hoãn lại kinh loạn một trận nữa.

Lý lão phu nhân không cho rằng một đứa trẻ lại muốn rời nhà đi, bà cho rằng nguyên nhân là do đám người Lý Phụng Thường, Lý Minh Ngọc biện giải cho mấy thúc thúc, luôn nhắc mãi tất cả là do tự mình quyết định.

"Tổ mẫu, phụ thân không còn nữa, cháu muốn thay phụ thân tận trung tận hiếu." Một hài đồng 10 tuổi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lý lão phu nhân, nghiêm túc lại áy náy:
"Nhưng mà không thể tận hiếu với tổ mẫu được."

Lý lão phu nhân ôm chặt hắn vào lòng:

"Có lời này của cháu là đủ rồi, tổ mẫu còn cầu gì hơn, chỉ khổ cháu, tuổi còn nhỏ như vậy mà...."

Lý Minh Ngọc từ trong lòng ngực bà quay đầu nhìn mọi người:

"Cháu không khổ, thật ra cháu về Kiếm Nam là tốt rồi, người vất vả chính là tam thúc."

Lý Phụng Diệu thụ sủng nhược kinh:

"Không khổ, không vất vả..." Cho nên vẫn là để cho hắn cùng về Kiếm Nam đúng không.

"Đương nhiên là đệ phải đi, đệ quen thuộc nơi đó hơn." Lý Phụng Thường nói. "Vậy thì, Phụng Cảnh vẫn sẽ đi phủ Thái Nguyên."

Nhưng mà không biết khi nào mới khởi hành, trong lòng Lý Phụng Cảnh nói thầm, nhưng không dám thể hiện ra mặt. Nếu không chọc giận Lý Phụng Thường, thì nhị ca sẽ không cho hắn nhúng tay vào bất cứ việc gì, có cơ hội gì cũng không đến phiên hắn rồi.
Đám con cháu đồng lòng như vậy, lại tận trung tận hiếu, tuy rằng Lý lão phu nhân cưng triều đám nhỏ nhưng cũng biết sự tình có nặng có nhẹ bà tự mình chọn lựa 8 vυ" già tín nhiệm có khả năng đi theo Lý Minh Ngọc, rồi mới đồng ý cho hắn rời đi.

Nếu đã phải đi thì ở thêm cũng không có ý nghĩa nữa, cả nhà từ trên xuống dưới lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Những việc này không cần Nguyên Cát tự mình để ý, hắn đang an tọa trong phòng của Lý Minh Lâu.

"Đây là tấu chương." Nàng chỉ lên bàn nói.

Nguyên Cát tiếp nhận, biểu tình có chút chần chờ.

"Nguyên Cát thúc có thể xem." Lý Minh Lâu chủ động nói.

Có thể xem tấu chương cũng không khiến biểu tình của Nguyên Cát có biến hóa, điều làm hắn giật mình là từ 'Nguyên Cát thúc', đây là lần đầu tiên nàng xưng hô với hắn như vậy, có ý nghĩa gì thì không cần nói ra lời.
Nguyên Cát thu quyển tấu chương lại, nói:

"Nô tài trở về rồi xem."

Lý Minh Lâu nói:

"Phong tấu chương này phải trực tiếp đưa tới tay của Toàn Hải, chúng ta có nhân mạch làm được điều này không?"

Đương nhiên Nguyên Cát biết Toàn Hải là ai, hiện giờ người trong thiên hạ đều biết đó là đại thái giám trước mặt hoàng đế.

Đi con đường Toàn Hải thật sự có thể tiếp cận được hoàng đế.

Tất nhiên Lý Phụng An khinh thường tương giao với Toàn Hải, nhưng hiện tại tình huống đã khác, ưu tiên hàng đầu là được việc, đại trượng phu co được giãn cũng được.

"Có, Mạnh Minh ở Lễ Bộ là bạn bè chi giao của đại nhân, hắn và Toàn Hải là quan hệ thông gia." Nguyên Cát vừa nói vừa nhìn nàng:

"Nô tài cần lấy danh nghĩa của tiểu thư để viết thư cho hắn."

Lý Minh Lâu gật đầu: "Thúc sắp xếp những chuyện khác đi."
Nguyên Cát thưa vâng, hắn không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần đi làm việc thôi. Chợt, Lý Minh Lây gọi hắn lại, nàng ngồi ở nơi tối tăm trong nhà, tầm mắt xuyên qua khe hở của bọc vải đánh giá hắn.

"Thúc, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?" Nàng hỏi.

----------------------------

 15. Một tiếng quan tâm nói bất tận.

Đại tiểu thư đang quan tâm hắn ư? Nguyên Cát lại kinh ngạc một lần nữa.

Tiếng gọi 'Nguyên Cát thúc' là tôn trọng hắn, vậy sự quan tâm vừa rồi chính là tình nghĩa.

Đại tiểu thư là một tiểu cô nương luôn được cưng chiều, rất ít khi để ý đến cảm thụ của người khác, chứ đừng nói đến việc quan tâm người ngoài.

Có thể là vì hiện tại Lý Phụng An đã không còn nữa, một chú chim nhỏ đã mất đi sự che chở, chỉ cô độc run rẩy muốn lấy lòng cái thể gian đáng sợ này. Vì vậy mà Nguyên Cát cảm thấy khổ sở, hắn hy vọng đại tiểu thư vẫn giống như trước kia, đây là nguyện vọng của đại đô đốc cũng là điều hắn nên làm.
"Đa tạ đại tiểu thư, nô tài rất tốt." Hắn cúi đầu nói.

"Thúc có tình nguyện ở lại đi theo ta không?" Lý Minh Lâu hỏi.

Chú chim nhỏ lạnh run đã không còn tự tin gì với thế gian này nữa, Nguyên Cát không tỏ lòng trung thành của mình để trấn an, hắn chỉ bình tĩnh trả lời 'vâng'.

"Trời quá nóng bức, thúc ở đi lại ở bên ngoài có chói mắt hay thân thể bỏng rát gì không?" Lý Minh Lâu hỏi.

Đã vào tháng 7, mùa hè sắp qua đi, nhưng thời tiết ban ngày vẫn cực kỳ nóng nực, Nguyên Cát ngẩng đầu nói:

"Quanh năm lão nô đều làm việc ở ngoài trời, nóng lạnh không sợ, đại tiểu thư yên tâm đi."

Lý Minh Lâu ngồi ở nơi âm u, ừ một tiếng:

"Thúc vội đi."

Nguyên Cát thưa vâng rồi rời đi.

Lý Minh Lâu gọi Kim Kết vào:

"Em đi sắp xếp người đáng tin cậy chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của Nguyên Cát."
Để nàng tìm người đáng tin cậy thì tất nhiên nàng vốn đã là người có thể tin cậy rồi, Kim Kết thưa dạ, rồi bổ sung một câu:

"Đại tiểu thư yên tâm."

Nhìn thấy Kim Kết rời đi với tinh thần phấn chấn, Lý Minh Lâu không khỏi mỉm cười, nàng biết Kim Kết và Nguyên Cát đều hiểu lầm.

Nàng cũng không phải đang cố tình thi ân với Nguyên Cát, Nguyên Cát giống nàng là người mang số mệnh phải chết, hơn nữa sẽ chết rất nhanh.

Nếu vận mệnh của nàng không thể thay đổi thì Nguyên Cát có thể hay không, nàng muốn thử một lần.

Để Nguyên Cát ở bên người, hắn sẽ không phải chết ở Kiếm Nam, như vậy vận mệnh của hắn cũng thay đổi, ngày đó hắn sẽ gặp phải bất trắc, thân thể xuất hiện vết thương, không thể thấy ánh mặt trời ư? ....

Hiện tại xem ra Nguyên Cát không có bất luận chỗ nào không khỏe cả.
Vì sao vậy? Vì thời điểm còn chưa tới sao?

"Tỷ tỷ."

Thanh âm Minh Ngọc từ bên ngoài truyền đến, người cũng đi vào theo, còn những bước chân ồn ào khác thì bị chặn ngoài cửa viện.

"Tỷ tỷ, đệ phải về rồi." Lý Minh Ngọc nhào vào trong lòng ngực Lý Minh Lâu.

So với việc làm nũng trong lòng ngực của Lý lão phu nhân, giọng điệu của hắn đã bình đạm hơn cũng chân thành hơn rất nhiều.

Lý Minh Lâu vỗ về đầu của hắn:

"Không phải sợ, Kiếm Nam đạo là nhà của chúng ta."

Lý Minh Ngọc gật gật đầu, rồi ngửa mặt lên nhìn nàng:

"Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải sợ, tỷ có nhà, trong nhà có đệ."

Nước mắt của nàng chảy xuống, nhưng bị thấm vào vải bố nên không nhìn rõ, đã từng chết đi giờ sống lại được hưởng thụ giờ khắc này nàng cũng thấy đáng giá, nhưng thật sự chỉ mong muốn thời khắc này sao, đương nhiên là không phải.
"Triều đình còn chưa có phái người mới tới nhậm chức, những mỏ vàng mỏ muối kia đều ở trong tay đệ, đệ phải thường xuyên đi lại gặp gỡ nhóm quản sự này."

"Đệ không cần tự mình quản lý kinh doanh nhưng sổ sách phải bắt đầu học xem, không hiểu phải hỏi Lâm Nhân."

"Doanh trại binh mã đệ cũng phải đi, đệ phải học cưỡi ngựa, học công phu ở đó, để Nghiêm tướng quân chọn người dạy đệ, phải học ở trước mặt những binh sĩ kia, đừng sợ mất mặt."

Thanh âm Lý Minh Lâu nhẹ nhàng chậm rãi dặn dò, nàng dạy tiểu đệ của mình quản lý gia nghiệp ra sao dùng yếu thế rồi lại dương oai để ổn định nhân tâm thế nào.

Lý Minh Ngọc ở trong lòng ngực nàng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Tình hình chính sự, việc đồng ánh, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại. Lời muốn nói rất nhiều, lời dặn dò cũng bất tận.
"Tỷ sẽ viết thư cho đệ." Lý Minh Lâu vỗ về khuôn mặt của Lý Minh Ngọc.

Trong khi hai tỷ đệ bịn rịn nói lời tạm biệt, thì phía ngoài Lý gia ngựa xe đã chen đầy. Tuy rằng vào giữa trưa nhưng cũng không hề trở ngại hành trình. Nếu phải về Kiếm Nam thì không cần ở lại thêm một đêm làm gì, đối với nhà binh thì cách một đêm là khoảng cách giữa trời và đất.

"Lục thúc." Hạng Cửu Đỉnh vừa vào cửa đã tương ngộ Hạng Vân, hắn vội kêu lên.

Bước chân Hạng Vân không hề ngừng lại:

"Tại sao ngươi còn ở nơi này, không phải bảo ra ngoài thành chờ hay sao?"

Hạng Cửu Đỉnh thuận miệng nói:

"Cháu tới xem có thể giúp đỡ được gì không."

Hạng Vân không nói gì, nhưng tùy tùng bên người đã tản ra, người đi trước kẻ đi sau, vừa vây quanh cũng là cách ly với kẻ khác.

"Tại sao Ngọc công tử lại trở về sớm như vậy? Là ai khuyên hắn." Hạng Cửu Đỉnh hỏi.
Người của Lý gia và Nguyên Cát đều mong Lý Minh Ngọc quay trở lại Kiếm Nam đạo, ở nhà thì tính làm gì, chỉ cần có Kiếm Nam thì đâu cũng là nhà.

"Người của Lý gia muốn khuyên nhưng không thể khuyên, còn Nguyên Cát sẽ không khuyên." Hạng Vân nói. "Là đại tiểu thư khuyên."

Giống hệt như suy đoán của hắn, tinh thần Hạng Cửu Đỉnh rung lên:

"Vậy đại tiểu thư cũng nên khởi hành thôi."

Hạng Vân tạm dừng một chút: "Cái này thì không biết."

"Nguyên Cát không nói gì với thúc sao?" Hạng Cửu Đỉnh hơi giật mình:

"Đại tiểu thư để hắn bên người mà không dặn dò gì ạ?"

Đại tiểu thư nhất định có dặn dò nhưng Nguyên Cát lại không nói cho hắn, Hạng Vân im lặng nghĩ.

"Nguyên Cát." Chợt Hạng Cửu Đỉnh hô lên, rồi vẫy tay với người ở phía trước.

Nguyên Cát từ bên kia đi tới, cách họ vài bước thì dừng lại, khoanh tay trước nhìn Hạng Vân hô Hạng Đại nhân, sau lại nhìn Hạng Cửu Đỉnh hô Cửu gia,
"Đại tiểu thư sẽ không ra tiễn công tử." Hắn nói.

Lập tức Hạng Cửu Đỉnh hiểu rõ: "Đã ra rồi à?" Nói rồi hắn thúc giục Hạng Vân. "Lục thúc chúng ta cũng đi nhanh thôi."

Ba người đi về phía trước.

Hạng Vân nhìn sang Nguyên Cát:

"Ngươi không quay về, phía bên kia đã sắp xếp ổn chưa?"

Nguyên Cát nói:

"Chuyện bên ngoài giao cho Nghiêm Mậu, nội bộ có Lâm Nhân, gia sự thì hỏi Quế Hoa."

Mấy người này đều là thân tín của Lý Phụng An, Hạng Vân cũng không xa lạ gì, nghe vậy thì gật đầu, chỉ có Hạng Cửu Đỉnh vẫn thăm dò hỏi Nguyên Cát:

"Vậy còn chúng ta lúc nào thì khởi hành?"

Nguyên Cát lắc đầu:

"Đại tiểu thư chưa có dặn dò gì."

Hạng Cửu Đỉnh có chút ngoài ý muốn.

"Tình huống của Ngọc công tử và đại tiểu thư khác nhau." Hạng Vân quay đầu nhìn Hạng Cửu Đỉnh. "Không thể hấp tấp khởi hành được."
Hạng Cửu Đỉnh vỗ đầu, hổ thẹn:

"Thật là xem ta này, đã quên mất đại tiểu thư mới bị kinh hách."

Nguyên Cát không nói nữa vì ba người đã đi tới cửa. Mọi người Lý gia và những người trong tộc nghe tin mà đến đang chen đầy bên ngoài. Lý lão phu nhân cùng chúng nữ quyến vừa rơi lệ vừa lôi lôi kéo kéo dặn dò Lý Minh Ngọc.

"Hạng đại nhân, một đường vất vả." Nguyên Cát thi lễ nói, rồi rũ hai tay xuống lui ra phía sau.

"Hạng đại nhân." Lý Phụng Cảnh giơ tay hô lên.

Hắn và Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu cùng mấy trưởng lão trong tộc nghênh đón người kia. Đây là trường hợp xã giao giữa trưởng bối Lý gia và tiết độ sứ Lũng Hữu.

"Một đường vất vả."

"Xin nhờ cậy Hạng đại nhân chăm sóc cho Ngọc ca nhi."

Tức thì Hạng Vân bị đám người vây quanh, hắn liếc mắt nhìn thấy Nguyên Cát đã thối lui vào đám người phía sau, hòa lẫn trong đám người đưa tiễn.
Đây là cách làm nhất quán của Nguyên Cát, hắn luôn là như vậy, không có người nhìn đến hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn được mỗi người.

Nhưng mà, Hạng Vân luôn cảm thấy lần này có chút bất đồng.

"Khách khí." Hạng Vân quay đầu, đáp lễ với mọi người.

"Xin hãy yên tâm, ta sẽ đứa Ngọc công tử bình an trở về."

Lý Minh Ngọc hất vạt áo choàng ra, quỳ rạp xuống đất, dập đầu.

"Ngọc Nhi của ta ơi." Lý lão phu nhân duỗi tay, tập tễnh nhào về phía trước.

Tả thị và Vương thị kịp thời duỗi tay nâng bà dậy, Lâm thị ở phía sau thì rơi lệ.

"Mẫu thân, chờ tới Tết nhất định Ngọc ca nhi sẽ trở về mà." Nàng khuyên nhủ.

Lý lão phu nhân bi thương, rơi lệ đầy mặt không thể đứng vững, bà dựa vào lòng ngực hai cô con dâu, che mặt khóc:

"Cháu... đi thôi."

...

...

Trời tối, những cây đuốc thắp sáng chiếu rọi xuống đoàn xe giống như một chú rồng phát sáng khổng lồ, Hạng Vân ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, đoàn người đã ra khỏi địa giới của phủ Giang Lăng.
Nhóm người đưa tiễn cuối cùng cũng đã biến mất trong tầm mắt, không cần phải xã giao nữa, thiên địa đã khôi phục an bình.

Đó là câu mà Lý Phụng An đã từng nói, Hạng Vân không khỏi bật cười, chịu ảnh hưởng của người kia mà hắn cũng xem Lý gia như người ngoài.

Đối với người ngoài đều là khách khí còn đối với người nhà thì nhờ vả phiền toái.

Người ngoài ư.

Hắn hơi ghìm ngựa lại, nghĩ đến chỗ khác lạ của Nguyên Cát so với trước đây. Người kia đã nói thiếu một câu.

Nguyên Cát đã nói sắp xếp Kiếm Nam như thế nào, nói với hắn câu một đường vất vả, nhưng lại không nói 'làm phiến Hạng đại nhân'.

-----------------------