[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 16 - 20

 16. Một câu chào buổi sáng nói bất tận.

Lời của tác giả.

Tháng 8, bất tri bất giác đã hơn nửa năm, thời gian trôi qua nhanh chóng khiến người ta không thể tưởng tượng được, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hoảng hốt.

Không cần nói nhàn ngôn toái ngữ, chúng ta vào chính sự thôi.

Câu chuyện mới này tôi đã viết 3 vạn chữ mà vẫn chưa từng nói chuyện với mọi người. Câu truyện mới này cũng chưa tuyên truyền khắp nơi. Bởi vì số lượng từ quá ít, mọi người tới đọc cũng chưa có tình tiết gì nhiều, cho nên trước tiên cứ từ từ viết, chờ qua một thời gian nữa, câu chuyện cũng có thêm chút ít, lúc đó sẽ hô hào mọi người tới cùng xem, nếu không hợp thì cũng có ít nhiều gì đó để phán đoán.

Truyện của tôi, nếu bạn đã thích thì rất thích, nếu đã không thích rồi thì sẽ cực kỳ không thích.

Cho nên, lần này vẫn là câu nói trước đây, đọc sách là để thư giãn, là để vui vẻ còn đã không thích rồi thì hãy hạ quyển sách xuống và nói lời tạm biệt. Ngàn vạn lần đừng tự khiến mình không vui đọc quyển sách mà thôi như vậy thật không đáng.

Cùng một câu chuyện, cái nhìn của mỗi người đều sẽ khác nhau, mà suy nghĩ về nó cũng không giống nhau, cho nên vạn nhất tôi có viết ra câu văn không giống với tưởng tượng của bạn, cách phát triển không như bạn mong muốn thì xin hãy thứ lỗi.

Đây chỉ là một câu chuyện xưa đơn giản, tôi sẽ không đổi mới nhiều, cũng không muối mặt cầu đánh thưởng hay xếp hạng. Mỗi buổi sáng tôi sẽ kể cho bạn nghe một chút, giống như thêm một đĩa dưa muối nhỏ có vị chua ngọt cho cuộc sống của bạn, đó chính là ý nghĩa tồn tại lớn nhất của câu chuyện.

Có thể may mắn làm bạn mỗi ngày như vậy cũng là vinh hạnh lớn nhất của tôi.

Chào buổi sáng, chúng ta tiếp tục yên lặng làm bạn nhé!

Tác giả: Hi Hành.

-------------------

 17. Đa tâm.

Vất vả và làm phiền có ý nghĩa gần giống nhau những vẫn có sự khác biệt.

Hạng Vân xuất sĩ làm trường sử ở đô hộ phủ An Bắc còn Lý Phụng An làm huyện lệnh huyện Lam Điền, hai người vì việc công mà kết bạn, sau đó Lý Phụng An được hoàng đế trọng dụng phong làm phó đô sử gia nhập vào đô hộ phủ An Bắc, từ đó trở đi Hạng Vân bắt đầu đi theo Lý Phụng An.

*đô hộ phủ: là cơ quan quản lý một khu vực.

Lý Phụng An nhập sĩ bằng con đường văn chức, nhưng xuất thân từ gia đình võ tướng. Còn Hạng Vân nhập sĩ bằng còn đường võ tướng nhưng lại xuất thân từ gia đình thi thư, tính cách hai người đều trầm ổn, vũ dũng nhưng lại nho nhã, ở chung cực kỳ hòa hợp. Tới khi Lý Phụng An cầm được tinh tiết trở thành đô đốc phủ Thành Đô tiết độ sứ của Kiếm Nam, thì cũng đưa Hạng Vân tới Kiếm Nam.

Lý Phụng An chia quân mã thành 8 bộ, thiết lập 8 vị đô tướng, và Hạng Vân là một trong số đó.

Năm kia, phỉ tặc tác loạn tại Lũng Hữu, thứ sử Lũng Hữu đã cầu viện binh từ Lý Phụng An. Hạng Vân suất binh có công diệt phỉ. Lý Phụng An góp lời với triều đình thỉnh xin sáng lập Đô hộ phủ Lũng Hữu, hoàng đế cho phép, từ đây Hạng Vân được điều nhiệm tới Lũng Hữu cần tinh tiết đảm nhiệm tiết độ sứ.

Tuy rằng chức quan là tiết độ sứ ngang hàng với đại đô đốc của Lý Phụng An, nhưng mọi người ở Kiếm Nam vẫn coi Hạng Vân như người một nhà.

Việc của Kiếm Nam đạo, Hạng Vân chưa bao giờ chối từ, mà Kiếm Nam cần hắn cũng nhờ vả không hề khách khí. Sau khi, Lý Phụng An xảy ra chuyện, Hạng Vân đã ở lại Kiếm Nam, chạy ngược chạy xuôi lo lắng mất ăn mất ngủ.
Đã là huynh đệ trong nhà khi có việc, 'làm phiền' là điều hiển nhiên.

Đây là lời mà mọi người ở Kiếm Nam thường xuyên nói với hắn, Nguyên Cát cũng như vậy, bất cứ việc gì đều thương nghị với hắn hoặc mời hắn đi làm, ví dụ như tình hình chiến sự của Kiếm Nam hay kèm cặp đi cùng với Lý Minh Ngọc về phủ Giang Lăng chẳng hạn.

Nhưng lúc này, Nguyên Cát đã không còn nói như vậy.

Nguyên Cát đã nói những sắp xếp tại Kiếm Nam khi hắn không trở về, dựa theo dĩ vãng thì cuối cùng hắn sẽ nói thêm một câu 'làm phiền đại nhân trông coi nhiều hơn'.

Cho nên về sau Kiếm Nam đạo sẽ không làm phiền hắn nữa sao?

Hạng Vân nhíu mày nhìn ánh đèn đang nhảy lên.

Là Nguyên Cát đã quên hay chính mình đa tâm quá mức nhỉ?

Chợt ngoài cửa có tiểu binh nhẹ nhàng tiến vào, thả chậu nước ấm rửa mặt xuống rồi lui ra ngoài, hắn không dám quấy rầy người ngồi trước bàn đang trầm tư kia.
Hạng Vân ngẩng đầu gọi hắn lại:

"Kêu Tiểu Mãn tới đây."

Tiểu Mãn là người hậu cận của hắn, tuy rằng tên là Tiểu Mãn nhưng người này đã bước vào tuổi trung niên, hắn rảo bước đi vào nhìn thấy Hạng Vân ngồi trước bàn đưa bút.

"Lão gia, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi." Tiểu Mãn nói,

Hắn là do Hạng lão thái gia đưa cho Hạng Vân, từ nhỏ đã theo Hạng Vân lớn lên, giữa tôn ti chủ và tớ còn có chút tùy ý của bạn bè quen thuộc.

Hạng Vân buông bút gập lại tờ giấy đã viết xong rồi cho vào bao thư:

"Ta viết một bức thư cho đại ca, ngươi tự mình đưa về."

Sau khi nhét xong tờ giấy lại nhét một phong thư khác vào bao thư.

Phong thư bên ngoài là cho Hạng đại lão gia, còn phong bên trong thì cho ai nhỉ?

Tiểu Mãn có chút tò mò, nhưng cũng không đến mức quá để ý, điều hắn để ý là chuyện khác, với thân phận hiện giờ của hắn, rất ít khi nhận nhiệm vụ truyền tin như này, bảo hắn đi truyền tin vậy thì ngoài nội dung bức thư ra thì chính hắn cũng là điểm mấu chốt.
Là có việc rất quan trọng đúng không? Biểu tình hắn trở nên nghiêm túc thận trọng, hiện tại đây chính là thời điểm quan trọng nhất của Hạng gia, bởi vì Lý Phụng An đã chết.

Hắn thưa vâng, nhận bức thư rồi không nói nhiều xoay người rời đi. Hắn cũng không trở về nơi nghỉ tạm nữa mà trực tiếp cưỡi ngựa xuyên màn đêm chạy tới phủ Thái Nguyên.

Hạng Vân cũng bắt đầu rửa mặt ngâm chân, nước ấm xua tan mọi mỏi mệt cũng khiến cho chân mày hắn dần dãn ra, mặc kệ có phải hắn đa tâm hay không, làm thêm chút việc thì sẽ càng ổn thỏa.

Ngọn đèn dầu trong trạm dịch thỉnh thoảng lại lay động, có hộ vệ đang tuần tra, có hộ vệ đang rửa mặt ăn cơm, đùa giỡn, tiếng ồn ào và sự an bình đan chéo dung hợp vào nhau.

Lý Minh Ngọc đã nằm trên giường ngủ, trên hàng mi có treo chút lệ quang lấp lánh. Chẳng cần lo những vất vả trên đường, còn nghiêm túc mồm to ăn cơm, nghiêm túc nghỉ ngơi nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ người thân. Một vυ" già bước đến nhẹ nhàng lau đi hạt lệ vương trên mắt hắn, rồi buông màn thổi tắt ngọn đèn khuya.
....

Lý Minh Ngọc đến và đi khiến Lý gia vốn đang hỗn loạn gần một tháng dần yên bình hơn, mỗi người đều như đã hao hết sức lực mà trở nên lười biếng.

Các chủ tử lười biếng khiến đám nha đầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngoài sân mát mẻ, có hai tiểu nha đầu đang chơi đá cầu, còn có ba nha đầu khác thì ngồi xổm trên mặt đất lôi lôi kéo kéo góc váy của nhau, cười đùa ríu rít.

"Đây là kiểu dáng mới từ kinh thành truyền tới đấy."

"Ngươi từ đâu mà có vậy?"

"Tiểu Tước cho ta, vừa mới được phân từ chỗ tam phu nhân."

"Là tam lão gia mang về ư?"

"Tam lão gia ở Kiếm Nam đạo rồi, đây là kiểu dáng mà mấy nha đầu và vυ" già đi theo những người từ kinh thành tới phúng viếng đại lão gia dùng đấy."

"Ngươi cho ta một cái đi."

"Không cho, nếu muốn chính ngươi đi xin Tiểu Tước đi."
"Bên tam phu nhân trông coi đồ vật chặt lắm, có thứ gì tốt đều luyến tiếc cho đi, cho ta mượn thử một chút đi."

"Hì hì, không cho."

Một người muốn xin, một người không cho bắt đầu dứng dậy người bắt ta trốn, người chạy ta đuổi đυ.ng vào hai tiểu nha đầu đang đá cầu, quả cầu rơi xuống đất chọc giận hai nha đầu kia, cho nên cuối cùng lại thành cả nhóm người xô xô đẩy đẩy ầm ĩ cả lên.

Tiếng ồn ào hòa lẫn với tiếng ve cuối hè kêu dưới tàng cây lớn.

"Mấy đứa làm gì vậy!" Kim Kết quát, nàng từ xa vội vàng đi tới.

Đám tiểu nha đầu nhìn thấy nàng thì lập tức dừng lại, người chen ta đẩy dừng bước.

Kim Kết nhìn xuống mặt đất hỗn loạn, có cành hoa chiếc là bị bứt xuống, có quả cầu lăn lóc, còn có cả vài cọng cỏ đang được bện dở thành thứ gì đó không nhìn ra được. Ngực nàng phập phồng kịch liệt vài cái, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói:
"Đại tiểu thư đang dưỡng bệnh, mấy đứa đừng ồn ào gây ảnh hưởng tới tiểu thư, nếu còn như vậy nữa mấy đứa không cần hầu hạ ở chỗ này nữa."

Nhóm tiểu nha đầu cúi đầu thấp giọng dạ vâng, Kim Kết liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi bước nhanh vào trong, mấy tiểu nha đầu kia nâng mắt nhìn bóng nàng đi xa vừa làm mặt quỷ vừa không tiếng động nở nụ cười ghẹo nhau.

Sống lưng Kim Kết rất thẳng tựa hồ như không phát hiện ra, nàng bước nhanh tới cửa phòng, hô tiếng 'tiểu thư'.

"Mở cửa vào đi." Lý Minh Lâu nói.

Kim Kết đi vào, đóng cửa lại, nhìn Lý Minh Lâu đang ngồi trước bàn, đang suy tư gì đó tay nắm bút nhưng không viết chữ.

Kim Kết thả nhẹ bước chân, rót trà rồi bưng qua:

"Hôm nay, Nguyên Cát không có gì là không ổn, vẫn xem thư tín từ Kiếm Nam đạo và kinh thành gửi tới."
Lý Minh Lâu ừ một tiếng, đặt bút viết chữ.

Kim Kết đứng ở bên cạnh nhìn, từ trước đến này đại tiểu thư chưa từng để ý tới người ngoài, bởi vì từ nhỏ đã không cần phải vậy, hiện tại để tiểu thư phải đối mặt với những thứ này, trong lòng Kim Kết cảm thấy khổ sở, nhưng dù khổ cũng làm phải.

"Bên ngoài có làm ầm ĩ tới tiểu thư không ạ? Nhị phu nhân quan tâm đến ngài cho nên đã phái thêm rất nhiều người vào đây, những người đi theo đến phủ Thái Nguyên cũng đã trở lại, tiểu thư không cần dùng nhiều người như vậy, không bằng chọn lựa mấy người dùng thuận tay, còn lại thì cho họ đi chỗ khác được không ạ?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Rất nhiều người không muốn ở đây sao?" Lý Minh Lâu ngẩng đầu, nàng hiểu ý từ hàm súc trong lời nói của Kim Kết.

Hiện thực lãnh khốc, không phải giấu giếm là có thể thay đổi, Kim Kết nói:
"Vâng, nhân tâm tan."

Điều đầu tiên là Lý Phụng An đã qua đời, điều thứ hai là Lý Minh Lâu bị thương, ở mặt.

"Khi Ngọc công tử đi, đại tiểu thư không ra đưa tiễn, mọi người đều nói vì vết thương của tiểu thư quá nặng, nặng đến không thể gả chồng." Kim Kết nói.

Đã không có sự che chở của phụ thân, cũng sẽ không có nhà chồng để dựa vào, một nữ tử như vậy trong mắt thế nhân đã được xem như kết thúc kiếp này rồi.

Dù cho có là hạ nhân thì cũng có mộng tưởng chứ.

"Người như vậy thì để cho bọn họ đi thôi." Lý Minh Lâu cũng không để ý, nàng cúi đầu tiếp tục viết chữ.

"Nô tỳ biết." Kim Kết vội nói: "Vậy đại tiểu thư muốn để lại nhiều không ạ, chọn người như thế nào ạ?"

Hai nha đầu hầu hạ bên người Lý Minh Lâu đã chết khi bị đá đè, những người còn lại tuy rằng không ít người đến từ Kiếm Nam nhưng vì tiểu thư bị thương, và không chủ động nhắc đến cho nên Kim Kết không dám để họ tới gần hầu hạ.
Huống chi, dù hạ nhân đến từ Kiếm Nam đạo thì tâm cũng đã có chút thay đổi.

Cuối cùng ai mới là người mà tiểu thư tin cậy đây, Kim Kết nàng vốn không phải là người tiểu thư tin cậy, nàng không biết làm sao bây giờ.

Lý Minh Lâu ngẩng đầu nhìn nha đầu trước mặt đang rối rắm:

"Chọn người mà em tin cậy chứ không phải là người mà ta tin cậy."

Kim Kết có chút không hiểu.

"Chọn người mà em dùng không phải là người ta dùng." Lý Minh Lâu nói cho nàng:

"Ta dùng em là được rồi."

Kim Kết là nha đầu lớn lên ở Lý gia, có đồng bạn quen thuộc, còn có vυ" già hay trưởng bối mang ân huệ, có gã sai vặt mắt đưa mày lại, nàng ấy tựa như một cọng cỏ dại dưới tán cây đại thụ, tuy rằng nhỏ yếu nhưng bộ rễ phía dưới cũng vươn dài chi chít.

Nàng là người mà tiểu thư tin cậy, tiểu thư muốn làm gì chỉ cần dùng nàng, nàng lại dùng người mà mình tin cậy là được, mọi việc vốn đơn giản như vậy mà thôi.
Một điểm là thông sau khi hiểu ra, Kim Kết thần thanh khí sảng nói:

"Vâng tiểu thư, nô tỳ đã biết."

Lý Minh Lâu nghĩ nghĩ, lại trấn an một câu:

"Tin cậy của ta không phải ở nhà, không cần để ý những thứ đó."

------------------

 18. Phương thức khiến người ta thích.

Cuối cùng những lời này đã hoàn toàn trấn an Kim Kết.

Đại tiểu thư còn có Kiếm Nam đạo, không muốn rời nhà cũng đúng thôi, tuy rằng Ngọc công tử còn nhỏ nhưng ngài ấy sẽ lớn lên, sẽ trở thành một người như Lý Phụng An vậy.

Lý Minh Lâu thấy đối phương được trấn an thì tiếp tục đề bút viết chữ.

Kim Kết nhẹ nhàng dọn dẹp lại mặt bàn một chút, thật ra cũng không có gì phải dọn cả, chỉ có vài quyển sách mà thôi.

Trước kia Lý Minh Lâu rất thích đọc sách, viết chữ, khi khởi hành đi phủ Thái Nguyên đã dọn hết sách vở cho lên xe, giờ xe ngựa đi theo cũng đã trở lại, nhưng không ai biết nên làm gì tiếp theo, Lý Minh Lâu cũng không cho người đi vào, cho nên những đồ dùng nàng quen dùng cũng chưa được mở ra sắp xếp lại.
"Em đi lấy sách đến nhé?" Kim Kết chủ động hỏi: "Tiểu thư còn muốn gì để em bảo người đưa tới."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Ta không đọc sách."

Nàng muốn chải chuốt lại những sự kiện trong hồi ức suốt 10 năm này.

Kim Kết thưa dạ rồi không hề hỏi nữa, chỉ nói:

"Có chuyện gì dặn dò thì tiểu thư gọi em nhé." Rồi lui ra ngoài.

Đám tiểu nha đầu trước cửa đã chạy đi một nửa, chỉ còn hai tiểu nha đầu lúc trước đang đá cầu là còn đang chơi, Kim Kết nhìn hai người, vẫy tay:

"Hỉ Nhi, Mộng Nhi."

Hai tiểu nha đầu nhanh chóng giấu quả cầu sau lưng, đi tới gần:

"Kim Kết tỷ tỷ."

Kim Kết nâng tay nói:

"Đưa quả cầu cho ta."

Vẻ mặt hai tiểu nha đầu nhăn nhó, đau khổ đưa tay ra, Kim Kết vừa bắt lấy quả cầu đã ném lên, nhấc chân đá, quả cầu không bay về phía trước rơi qua đầu vai của nàng, ra phía sau mà không hề rơi xuống đất. Nàng đưa chân ra phía sau đá một cái, quả cầu lại bay qua đầu vai về phía trước, vững vàng nằm trong lòng bàn tay nàng.
Hai tiểu nha đầu mở to mắt ra nhìn: "Kim Kết tỷ tỷ thật lợi hại."

"Lợi hại không." Kim Kết đắc ý, nhướng mày. "Xem kỹ nhé."

Nàng lặp đi lặp lại động tác này, hai tiểu nha đầu trợn tròn mắt nhìn.

"Được rồi." Kim Kết ném trả lại quả cầu cho hai nàng, nói:

"Hai đứa có muốn học không."

Vừa không bị trách phạt mà còn được dạy cách chơi mới nữa, hai tiểu nha đầu vui mừng không thôi.

"Hai đứa chơi ở chỗ này nhớ trông cửa nhé." Kim Kết dặn dò nói thêm: "Đừng để người đi làm vào quấy nhiễu đại tiểu thư."

Hai tiểu nha đầu liên tục gật đầu.

Hỉ Nhi trịnh trọng nói:

"Tỷ Tỷ yên tâm, chúng em sẽ bảo vệ cửa thật tốt, nếu có người xông vào em sẽ hô to lên."

Tròng mặt Mộng nhi xoay tròn một cái:

"Còn em sẽ đi tìm tỷ tỷ."

Kim Kết vỗ vỗ đầu hai nàng:

"Chơi đi."

Thật ra, lo lắng của Kim Kết là dư thừa, chỗ ở của Lý Minh Lâu sẽ không có người xông loạn vào. Sau Khi Lý Minh Ngọc đi, Lý Phụng Thường và Tả thị lại đi tìm mấy danh y, nhưng nàng một mực không gặp, mọi người cũng không ép buộc nàng phải xem đại phu nữa.
"Đứa nhỏ kia muốn như thế nào thì như thế ấy, nơi này là nhà nó, ở nhà thì tất nhiên có thể tùy ý rồi." Lý Lão phu nhân tỉnh lại sau giờ ngọ nghỉ trưa, bà ỷ ở trên giường lười nhác nói.

Tả thị nhìn hai nha đầu bên cạnh đang cắt đào trên bàn.

"Không có thương bệnh nào khác." Tả thị nói: "Vết thương ở mặt chỉ có thể từ từ dưỡng thôi."

"Nàng không thích người tới gần, mấy người cũng không cần tới phiền nàng." Lý lão phu nhân nói: "Chọc nàng không cao hứng, khóc đòi phụ thân thì lại là lỗi sai của người làm tổ mẫu như ta."

Tả thị thở dài: "Tiên Nhi không có phụ thân nhưng mẫu thân cũng không còn con trai mà."

Khóe mắt lão phu nhân trào lệ: "Ngươi đừng nhắc tới nữa, nước mắt ta chảy hết thì có ích lợi gì."

Tả thị dạ vâng cúi người nâng đĩa đào lên:

"Mẫu thân ăn miếng đào đi."
Lão phu nhân vừa nâng người lên thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

"Các tiểu thư tới ạ." Nha đầu nâng mành lên, mấy nữ hài tử nối đuôi nhau đi vào.

"Tổ mẫu." Các nàng tràn vào, tức khắc trong lòng trở nên náo nhiệt.

Lý lão phu nhân mỉm cười bảo các nàng ngồi xuống, bọn nha đầu tiến lên bưng thau đồng đến cho các nàng rửa tay.

"Tổ mẫu, ngài lại khóc rồi." Lý Minh Nhiễm chạy đến trước giường, vươn tay lau nước mắt cho Lý lão phu nhân.

Lý lão phu nhân cười giữ chặt tay nàng lại, ôm nàng vào ngực:

"Tổ mẫu không ngoan đúng không."

Lại có hai tiểu nữ hài vừa mới biết đi, được vυ" già ám chỉ, giơ quả đào lung lay đi tới trước mặt bà, ngọng nghịu nói:

"Tằng tổ mẫu, ăn."

Đây là hai cô cháu gái của Lý Phụng thường.

Lý lão phu nhân không từ chối, cắn mỗi bên một miếng, cười tủm tỉm bế hai bé lên giường, nước mắt tan đi theo tiếng cười.
"Kỳ nhi đâu rồi?" Lý lão phu nhân đối xử với các cháu gái rất bình đẳng, chỉ liếc qua một cái cũng phát hiện thiếu một đứa.

Lý Minh Hoa ngồi trên ghế nói:

"Muội ấy bị bệnh, không chịu uống thuốc, tam thẩm đang bắt muội ấy nằm trong phòng rồi."

Lý lão phu nhân kinh ngạc: "Bệnh như thế nào?"

Một vυ" già vội đứng ra, cười nói: "Nhị tiểu thư không cần dọa lão phu nhân, tứ tiểu như chỉ là tham ăn nhiều đá lạnh cho nên không thoải mái, bốc thuốc cũng không chịu uống cho nên Tam phu nhân mới khiến tam tiểu thư nhịn đói một chút."

Lý lão phu nhân xuống giường:

"Đây cũng không phải là việc nhỏ, nhịn đói sao được." Bà kêu người gọi đại phu rồi tự mình đi ra ngoài:

"Không uống thuốc, không xem đại phu, thật là hồ nháo, ta phải đi xem xem nàng có chịu nghe lời ta nói hay không."
Vυ" giá cũng không dám cản trở, chỉ vội vàng đi trước nói cho Tam phu nhân, phía sau mọi người phần phật đi theo Lý lão phu nhân ra ngoài.

Lý Minh Hoa và Lý Minh Nhiễm chậm rì rì theo sau.

"Lý Minh Kỳ giả bệnh." Lý Minh Nhiễm nhăn mũi nhỏ giọng nói, "Tỷ ấy chính là muốn tổ mẫu tới dỗ dành, chứng minh tổ mẫu sủng tỷ ấy nhất."

"Đó là bởi vì muội ấy biết tổ mẫu thích dỗ dành người khác." Lý Minh Hoa nói, nàng đã 15 tuổi liếc qua cũng có thể thấy được hành động trẻ con kia.

"Muội ấy không phải chứng minh cho mọi người thấy mà là đang lấy lòng tổ mẫu."

Lý Minh Nhiễm mới 9 tuổi nghe không hiểu lắm chỉ biết xoa xoa mũi.

"Chúng ta đều phải lấy lòng tổ mẫu mà." Nàng gật đầu, nói những gì mình hiểu.

Chỉ cần được tổ mẫu thích thì có thể ăn đồ ngon nhất, mặc đồ đẹp nhất, có nha đầṳ ѵú già vây quanh người.
Mà phụ thân, mẫu thân cũng vì vậy mà được tổ mẫu càng thích hơn, sau đó mẫu thân sẽ nâng mặt nàng lên khen một câu con của ta thật là phúc tinh. Tổ mẫu yêu thích còn sẽ thêm của hồi môn, chỉ cần của hồi môn nhiều thì tới nhà trượng phụ cũng nở mày nở mặt, đó là lời mà người lớn thường nói.

Lý Minh Hoa cũng không phản bác điểm này, nhưng nàng đã trưởng thành, nên có cách nói khác:

"Tổ mẫu là lớn nhất, lấy lòng cũng là hiếu đạo."

Lý Minh Nhiễm chớp chớp mắt:

"Đại tiểu thư không gặp đại phu cũng là đang lấy lòng tổ mẫu ư."

"Nàng ấy thì không phải." Lý Minh Hoa nói: "Nàng ấy không cần phải lấy lòng bất luận kẻ nào."

Lý Minh Lâu luôn là như vậy, chưa bao giờ lấy lòng tổ mẫu cũng như các nàng, mà các nàng lấy lòng nàng ấy, cũng ít khi được đáp lại. Lý Minh Nhiễm bĩu môi:
"Tổ mẫu cũng không thích tỷ ấy, bằng không sẽ không mặc kệ."

Lý Minh Hoa nghĩ, có đôi khi lời nói của trẻ nhỏ lại là lới nói thật nhất. Đúng là Lý lão phu nhân không thích Lý Minh Lâu, nếu không khi nàng ấy nói không muốn gặp người, tổ mẫu cũng không hề qua bên kia nữa, Lý Minh Lâu nói không gặp đại phu, tổ mẫu cũng mặc kệ nàng.

Nếu Lý Minh Kỳ mà nói như vậy thì nhất định Lý lão phu nhân sẽ ăn ở đó, ngủ ở đó không đi.

Có đôi khi để người tùy ý nghĩa là không thèm để ý.

...

Người lớn trẻ nhỏ trong Lý gia thế nào Lý Minh Lâu không thèm để ý, mà Nguyên Cát ở ngoại viện càng không thèm quan tâm.

Đã nhiều ngày Lý Minh Lâu không hề có việc dặn dò, hắn cũng không hỏi, chỉ quan tâm đến tin tức của Lý Minh Ngọc trên đường ra sao, người đi kinh thành thế nào, rồi sắp xếp rất nhiều việc ở cả hai bên, mỗi ngày đều bận rộn, khi trở lại chỗ ở, có hai nha đầu nghênh đón.
Đây là hai người Kim Kết đưa tới, nói là đại tiểu thư phái tới để hậu hạ hắn.

"Đồ ăn đã được hâm nóng, Nguyên đại gia muốn ăn gì thêm không ạ."

"Nước nóng cũng đã có, ngài có cần rửa mặt trước không?"

Hai nha đầu thuần phác, thành thật, chỉ quan tâm ăn uống ngủ nghỉ của hắn, cũng không nhiều lời. Nguyên Cát nói tiếng rửa mặt trước rồi đi về hướng tịnh phòng. Hai nha đầu theo sau đuổi kịp, lấy lược bí và khăn lông chuẩn bị hầu hạ.

Vốn dĩ, Nguyên Cát không cần hai nàng hầu hạ tắm rửa nhưng biểu tình của hai nàng cực kỳ bất an lại thấp thỏm, bộ dạng không biết phải làm sao chỉ sợ bị trách phạt. Nguyên Cát đành tùy hai nàng, được hầu hạ rửa mặt có chút rườm rà. Đây cũng là phương thức biểu đạt sự quan tâm của Lý Minh Lâu đúng không, vì vậy cho nên hắn nhịn xuống.
Sau khi rửa mặt xong, Nguyên Cát ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm thì Kim Kết gõ cửa đi vào.

"Tiểu thư nói, ngày mai muốn ra cửa." Nàng tiến vào nói: "Ông sắp xếp một chút."

-----------------------------

 19. Tìm người.

Sau khi trở về, Lý Minh Lâu chưa từng bước chân ra ngoài, ngay cả lúc đệ đệ ruột thịt rời đi cũng không ra khỏi cửa đưa tiễn, hiện tại đột nhiên nói muốn ra cửa khiến cho trên dưới Lý gia giật nảy mình.

Là muốn ra ngoài giải sầu đúng không, Lý lão phu nhân và mấy cô con dâu phỏng đoán, đương nhiên họ sẽ không ngăn trở, chỉ sai bảo người chuẩn bị để người trong nhà đi cùng, lập tức các phu nhân, tiểu thư, nha đầu, bà tử trở nên rối ren.

Nữ quyến ra ngoài luôn luôn phiền toái.

Nhưng Lý Minh Lâu đã cự tuyệt mọi người theo cùng đồng thời cũng đã ra cửa với Nguyên Cát làm tùy tùng và Phương Nhị làm xa phu.
Ở ngoại thành, Hạng Cửu Đỉnh cũng nhận được tin tức, lập tức phấn chấn nói:

"Là muốn gặp chúng ta đúng không."

Lý Minh Ngọc đã rời đi, Lý Minh Lâu được trấn an hẳn là muốn tới bàn về chuyện tới phủ Thái Nguyên, vì dù sao nàng cũng phải gả đến Hạng gia, cũng nên biểu hiện một chút thái độ chứ.

Nhưng sau khi hắn rửa mặt thay quần áo xong, lại bảo hạ nhân dọn dẹp quét tước trong ngoài một lượt rồi ngồi ngay chờ thì lại nghe được tin, Lý Minh Lâu đã sớm đi qua.

Nàng hướng về phía núi Mạo Nhi nằm ở phía Đông Nam bên ngoài phủ Giang Lăng.

Người mà Lý lão phu nhân phái đi theo cũng bị đuổi về, chỉ nói là tùy tiện ra ngoài một chút không cần người đi theo, Lý lão phu nhân cũng không phái người đi theo nữa nhưng chắc hẳn bà cũng không cao hứng gì.

"Người bên cạnh mẫu thân chắc chắc cả phủ Giang Lăng này đều biết được, nếu ra ngoài cùng nàng thì ai ai cũng thừa biết đó là nhà chúng ta rồi. Xa phu và Nguyên Cát đều là người bên Kiếm Nam đạo, mọi người không ai biết cả." Tả thị ở bên cạnh khuyên giải.
"Hiện tại tình huống của Tiên Nhi đã vậy thì chắc chắn không muốn bị người khác nhìn thấy, thôi như vậy cũng tốt nàng ra ngoài có thể tự tại hơn."

Việc của Lý Minh Lâu đã truyền khắp cả phủ Giang Lăng.

Giống như với Lý gia, chỉ vài lần Lý Minh Lâu ra vào phủ Giang Lăng cũng khiến cho mọi người chấn động, đối với dân chúng trong phủ thì người cháu gái nhà họ Lý ở Kiếm Nam đạo này giống như thần tiên vậy.

Nhưng thần tiên lại liên tiếp gặp bất hạnh, trước là tang phụ, sau lại bị thương đến hủy dung trên đường xuất giá, vì vậy nàng đang là đề tài từ đầu đường đến cuối ngõ mấy ngày nay trong cả phủ Giang Lăng này.

Nàng ra cửa chắc chắn sẽ bị người vây xem.

Lý lão phu nhân cười cười:

"Là ta không suy xét chu toàn." Bà lại nhìn mấy cô con dâu và cháu gái đang ngồi trong phòng.
"Ta già rồi, ngược lại quên mất việc hảo tâm không phải đều là chuyện tốt, là các ngươi nhắc nhở ta."

Mọi người vội vàng mồm năm miệng mười phản đối, chờ mọi người nói xong, Lý Minh Kỳ vì 'sinh bệnh' đang nâng bát canh lên uống mới lên tiếng chậm hơn mọi người:

"Tổ mẫu mới không phải không suy xét chu toàn, dù cho bị người khác nhận ra thì chẳng lẽ tổ mẫu sẽ để người khác tới gần hay sao? Mỗi lần chúng cháu đi vào trong miếu đều có thể tự tại chơi đùa còn gì."

Nghe thấy đi tới miếu, Lý Minh Nhiễm cũng gật đầu theo:

"Đúng ạ, người ở miếu nhiều như vậy, tổ mẫu còn có thể dọn sạch mà."

Lý lão phu nhân trừng mắt: "Tổ mẫu không có bản lĩnh khiến cả phủ Giang Lăng đều sạch không đâu, mấy đứa muốn ra ngoài chơi cũng đừng dùng lý do này để làm ta khó xử."
Lý Minh Hoa cười hì hì: "Đúng là tổ mẫu chưa già đâu, không có bị lừa."

Người trong phòng đều cười rộ lên, ý cười trên mặt Lý lão phu nhân cũng trở nên rõ ràng.

"Nhưng đúng là đại tiểu thư không tin tổ mẫu, có chuyện gì mà không thể nói với ngài được? Nói ra tổ mẫu nhất định sẽ làm được mà." Lý Minh Kỳ nâng chén trà lên vừa lẩm bẩm vừa thở dài.

Tả thị lắc đầu nói: "Kỳ nhi không cần nói Tiên nhi như vậy."

Mẫu thân của Lý Minh Kỳ là tam phu nhân Vương thị trừng mắt nhìn nàng một cái.

Lý lão phu nhân cũng cảnh cáo Lý Minh Kỳ:

"Hiện tại, Tiên nhi đang ở thời điểm khổ sở nhất, mấy đứa là tỷ muội với nàng phải quan ái che chở cho nàng, không được lòng dạ hẹp hòi nghe chưa."

Lý Minh Kỳ bị trách cứ cũng không hề sợ hãi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu thưa dạ, rồi chậm rãi nâng bát canh thang mà Lý lão phu nhân sai người làm riêng cho nàng.
Tuy rằng Lý lão phu nhân không phái người tiếp tục đi theo nhưng người trong nhà vẫn cho người nhìn chằm chằm, Lý Phụng Thường nhanh chóng nhận được tin tức:

"Chỉ đi lại quanh khu vực núi Mạo Nhi."

"Bên đó yên ắng, vừa lúc giải sầu." Tả thị nói.

Lúc Phụng Thường lắc đầu: "Không phải giải sầu, mà là đang tìm đại phu."

Đại phu? Người trong phòng đều kinh ngạc.

"Bọn họ gặp được người qua đường sẽ dừng lại hỏi chuyện, chờ bọn họ đi, người của chúng ta tiến đến dò hỏi người qua đường kia thì mới biết là đang hỏi thăm về đại phu." Lý Phụng Thường có chút bất đắc dĩ nói.

Chỉ trong khoảng thời gian này, Lý gia đã mời hơn mười vị đại phu rồi, đều là những người có tiếng tăm hiển hách, nhưng Lý Minh Lâu không hề gặp ai cả, hiện tại tự nàng lại ra ngoài tìm đại phu ư.
Lý lão phu nhân cười nói:

"Núi Mạo Nhi vậy mà có thần y nào mà chúng ta không biết à? Tên là gì?"

Lý Phụng Thường cười khổ nói: "Thấy bảo tên là Liệp tiên sinh."

Người trong phòng đều ta xem ngươi ngươi nhìn ta với biểu tình khó hiểu.

"Người qua đường kia cũng chưa từng nghe tên." Lý Phụng Thường nói: "Không biết Tiên nhi nghe được ở đâu."

Sau khi lớn lên Lý Minh Lâu trở về ở phủ Giang Lăng cũng chỉ khoảng 1 năm, ra cửa cũng không được vài lần.

"Có lẽ lúc trước đại ca đã nói với nàng?" Tả thị suy đoán.

Dù cho là Lý Phụng An có nói thì vì sao nàng lại không nói cho bọn họ biết, ngược lại còn tự mình đi tìm? Tả thị cũng không có cách nào suy đoán được.

Mà có suy đoán cũng là những điều không tốt lắm.

Lý lão phu nhân cười ha ha:

"Mặc kệ là tìm đại phu hay là giải sầu, nàng cao hứng là được, chúng ta không cần ép hỏi nàng, để nàng thoải mái tự do đi, thương bệnh cũng có thể nhanh tốt lên."
Mọi người trong phòng đều đứng dậy dạ vâng, ngay cả mấy tiểu hài tử mới biết đi đường cũng ngọng nghịu nói theo khiến lão phu nhân bật cười, ôm đứa nhỏ lên trước mặt, thật là khung cảnh ngậm kẹo đùa cháu hòa thuận vui vẻ.

Lý Minh Kỳ dịch đến bên người Lý Minh Hoa, bĩu môi nói:

"Không biết nàng ta nghĩ như thế nào."

Lý Minh Hoa cũng không có hứng thú. "Từ trước tới giờ nàng và chúng ta đâu có giống nhau."

Lý Minh Kỳ vẫn giữ quan điểm kia, nàng xoa xoa chiếc váy mới:

"Hiện tại không giống như trước, đại bá đã không còn nữa, nàng hẳn là nên hiểu chuyện hơn."

Hiểu chuyện ở đây chính là cung kính trước mặt trưởng bối, thân cận với bọn tỷ muội bởi vì gia tộc chính là nơi để sau này nàng dựa vào.

Lý Minh Kỳ không thích bộ dạng cao cao tại thượng của người kia, trước kia đã không thích hiện tại lại càng không thích.
Lý Minh Lâu không biết đám tỷ muội không thích mình mà có biết cũng sẽ không thèm để ý, thích hay không so với việc sống chết thì không đáng để nhắc tới. Trước khi trời tối, nàng mới về nhà nhưng không thu hoạch được gì.

"Núi Mạo Nhi rất lớn, người ở đó không biết thì chúng ta lại đi nơi khác hỏi thăm xem sao." Nguyên Cát nói, mặc dù hắn cũng ôm hoài nghi với việc này.

Dù núi Mạo Nhi có lớn nhưng cũng không lớn bằng phủ Giang Lăng. Nếu đó là một đại phu nổi danh thì bọn họ đã đi thăm dò nửa ngọn núi, hỏi nhiều người như vậy rồi tại sao lại chưa ai nghe qua tên tuổi người này cả.

Lý Minh Lâu biết hắn đang nghi hoặc, mà trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc:

"Có lẽ hiện tại người này còn chưa nổi danh?"

Nguyên Cát ngạc nhiên: "Hiện tại?" Cái từ này thường đối ứng với từ về sau, về sau ư? Vậy ý là đại tiểu thư biết chuyện về sau sao?
Lý Minh Lâu nói lỡ nhưng điều này không phải vấn đề gì lớn, lập tức đưa ra lời giải thích:

"Lúc phụ thân nhắc tới, người này còn chưa thành danh, nhưng phụ thân kết luận về sau hắn sẽ nổi danh, có lẽ hiện tại vẫn chưa."

Lời Lý Phụng An nói, Nguyên Cát chưa từng hoài nghi, hắn gật đầu:

"Tiểu thư yên tâm, chỉ cần người ở núi Mạo nhi, chúng ta nhất định có thể tìm được."

Muốn tìm một người thật ra cũng không khó, đặc biệt là đối với bọn họ, chỉ ra lệnh một tiếng cũng có khả năng đào ba thước đất của phủ Giang Lăng lên.

Nhưng mà người này không thể tìm như vậy, mà có tìm được cũng không biết có đúng theo ý nguyện của nàng không.

"Ngày mai chúng ta lại đi." Lý Minh Lâu nói.

Nguyên Cát thưa vâng, vừa muốn lui ra thì đã bị nàng gọi lại.

"Thân thể của thúc còn tốt chứ?"
Đại tiểu thư cực kỳ quan tâm thân thể hắn, Nguyên Cát gật đầu nói:

"Rất tốt, đa tạ tiểu thư."

Vậy thì đúng là kỳ quái, nàng nhìn Nguyên Cát rời đi, hắn bị nàng lưu lại đây, sẽ không chết ở Kiếm Nam đạo, vậy vì sao ông trời lại tha cho hắn? Không có mưa to tầm tã hay đá rơi, hắn đi ra ngoài cũng có thể nghênh ngang đi dưới ánh mặt trời không có gì không khỏe, trên người không hề có vết thương bị thiêu đốt hay mục nát gì.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu nàng tìm được Liệp tiên sinh thì cũng có thể thay đổi mệnh định vốn có, sẽ khiến cho Liệp tiên sinh không hề là người của Hạng Vân nữa.

Lý Minh Lâu ngồi ở án thư, nhìn những sự kiện quan trọng, những con người quan trọng trong 10 năm tiếp theo mà mình liệt kê.

Liệp tiên sinh không phải đại phu bình thường hỏi khám mà hắn chính là đại phu trong quân chuyên trị thương tàn trên chiến trường.
----------------------

 20. Cứu mạng.

Liệp tiên sinh đã cứu mạng Hạng Vân.

Năm Thành Nguyên thứ 6, binh mã Lũng Hữu đại chiến với gia tướng của An thị là Hà Thiên, Hạng Vân bị thích khách của Hà Thiên mai phục tập kích. Bị trúng một mũi tên bắn thủng ngực, chính vị Liệp tiên sinh này đã kéo Hạng Vân từ quỷ môn qua trở về.

Bị mũi tên đâm thủng ngực mà còn có thể cứu về, vô cùng thần kỳ.

"Liệp tiên sinh là người ở phủ Giang Lăng." Khi đó Hạng đại lão gia tới cảm thán với nàng: "Lúc trước chịu ở lại chữa trị cho Lục đệ là vì phụ thân của ngươi, Liệp tiên sinh kính phụ thân ngươi đã lâu cho nên mới nhận lời chữa trị."

Lúc ấy, Lý Minh Lâu cực kỳ cao hứng cũng cực kỳ kiêu ngạo, tuy rằng phụ thân không còn nữa nhưng Hạng Vân vẫn thời thời khắc khắc nhắc tới ông, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ ông.
Hiện tại xem ra, sao không phải là Hạng Vân dựa vào cờ hiệu của Lý Phụng An để thu nạp nhân tâm chứ, việc này không chỉ một hai lần, không ít bạn cũ của Lý Phụng An đều bị lung lạc bằng cách này.

Sau khi Liệp tiên sinh nhất cử thành danh, Hạng Vân không giữ lại tấm khiên bảo mệnh này bên người mà lại đưa cho Lý Minh Ngọc.

Hành quân trong cái loạn thế này mà có một đại phu tùy thân giỏi giang như vậy thì có thể an tâm như thế nào? Nếu lúc trước có Liệp tiên sinh thì phụ thân nói không chừng sẽ không chết. Nàng và Minh Ngọc cực kỳ cảm động, Minh Ngọc phái 10 vạn binh mã cho Hạng Vân, hỗ trợ hắn đánh tan đại quân của Hà Thiên, chiếm cứ 3 đạo tại Giang Nam.

Đây không phải là lần đầu tên hắn mượn binh, và cũng không phải lần cuối cùng, trong từng ấy năm binh mã của Lý thị càng ngày càng hao tổn, mà Hạng Vân càng ngày càng lớn mạnh, có thể nhảy lên hàng thứ 3 trong các tiết độ sứ của Đại Hạ, cũng bởi vì vậy mà sau khi Võ Nha Nhi chết đã được trọng dụng.
Đại Hạ thiết lập 10 chức vị tiết độ sứ, nhưng lợi hại nhất là 3 vị, một là An thị, bởi vì quý phi được sủng ái cho nên thế lực được khuếch trương cực kỳ nhanh chóng còn dám cử binh tạo phản, hai là Võ Nha Nhi độc bá Tây Bắc, người này dũng mãnh, gan dạ, thông tuệ, chiến công hiển hách, binh mã dần lớn mạnh, và cuối cùng là Lý thị bởi vì Lý Phụng An nhìn xa trông rộng, dùng 10 năm tích tụ củng cố Đại Tây Nam, chỉ tiếc là 10 năm này cuối cùng chỉ là thay người khác làm áo cưới mà thôi.

Bên trong có nội tộc Lý thị phân tranh hao tổn thanh danh, bên ngoài có Hạng Vân hao binh nuốt công. Nghĩ đến lúc đó, thường thường có người Hạng thị tới báo tin vui cho nàng, binh mã của Lý Minh Ngọc đã tới đâu, đã đánh thắng trận nào, đoạt lại bao nhiêu thành trì mà phản quân chiếm cứ. Lúc ấy nàng vui mừng thế nào, kiêu ngạo thế nào, còn cảm tạ Hạng Vân trợ giúp ... Chắc hẳn trong mắt Hạng gia không khác gì đồ ngốc đúng không.
Hạng Vân, Đệ Nhất Hầu.

Lý Minh Lâu nhìn ba chữ Đệ nhất hầu trên tờ giấy viết, thứ này dẫm lên đầu vai của Lý thị mà đoạt được, hơn nữa cuối cùng kẻ kia còn chụp mũ cho Lý thị tội danh mưu phản nhổ cỏ nhổ tận gốc, thế gian này không có Lý thị nữa mà chỉ có Hạng Vân.

Lý Minh Lâu cầm chồng giấy lên bậc lửa đốt đi.

Đương nhiên vị Liệp tiên sinh này không phải người không thể thiếu, chẳng qua hiện tại nàng đang ở phủ Giang Lăng, cách vị này gần nhất, có thể thuận tiện tìm được người.

Kim Kết đẩy cửa tiến vào, không hề tò mò với hành động của nàng.

"Tiểu thư, ăn cơm đi." Nàng nói rồi tự mình mang đồ ăn vào trong phòng.

Ở Lý gia, Lý Minh Lâu có phòng bếp riêng, dùng đầu bếp từ Kiếm Nam đạo.

Nàng đứng dậy rửa sạch tay rồi ngồi xuống ăn cơm.

"Đại tiểu thư, mấy ngày nay còn muốn ra cửa ạ?" Kim Kết hỏi.
Lý Minh Lâu gật đầu.

Nói cách khác, nàng còn muốn ở nhà chưa tính đi phủ Thái Nguyên, Kim Kết lĩnh hội:

"Vậy em chỉnh lý một chút đồ dùng hàng ngày của tiểu thư nhé."

Trong phòng là vẫn bộ dạng như khi rời đi, ngoại trừ giường đệm ra thì trống rỗng không hề bài trí thêm đồ đạc gì.

Phòng của Lý Minh Lâu, Kim Kết không muốn người khác tiến vào cho nên vẫn không hề thu dọn, khi nàng ra ngoài thì Kim Kết mới đi vào bố trí một chút.

Đối với những việc nhỏ ngoài thân như này, Lý Minh Lâu không thèm để ý, cũng không cảm thấy có gì là bất tiện, nhưng mà để Kim Kết làm chút việc cũng tốt.

Mới sáng sớm xe ngựa của nàng đã đánh ra khỏi cửa thành.

Phía sau xa xa có người của Lý gia đi theo hộ tống, chỉ cần những người này không tới quấy rầy, Nguyên Cát cũng không xua đuổi.
Hạng Cửu Đỉnh mặc y sam mới đứng ở một góc cửa thành nhìn theo.

"Tới gần chào hỏi cũng không được à?" Hắn không vui hỏi

Bên cạnh hắn là nhị quản gia của Hạng gia, hiện giờ vừa được Hạng lão thái gia cố ý an bài tới đây.

"Lục lão gia đã dặn dò rằng không cần quấy rầy Lý đại tiểu thư." Quản gia nhẹ giọng giải thích. "Ngài xem, ngay cả người của Lý gia nàng cũng không cho tới gần, hiển nhiên là còn không muốn gặp người khác."

Hạng Cửu Đỉnh lắc đầu:

"Mặt mũi đại tiểu thư còn có lớn hơn lão thái gia, khó hầu hạ hơn." Rồi lại cười hắc hắc: "Về sau, Nam ca nhi bị tội rồi."

Nhị quản gia nói: "Đại tiểu thư là tiểu cô nương mà, hiện tại lại đang gặp khó khăn."

Hạng Cửu Đỉnh liếc mắt nhìn hắn:

"Bốn phía lại không có người ngoài, trêu chọc một chút cũng không được sao?"
Nhị quản gia cười hòa khí: "Không được, Lục lão gia nói không thể trêu chọc vị tiểu thư này, các tiểu cô nương mà, tâm tư mẫn cảm lắm sẽ nhìn ra được."

Hạng Cửu Đỉnh chép chép miệng: "Lục lão gia còn nói gì nữa?"

Nhị quản gia không thèm để ý đối phương đang trêu chọc, nghiêm túc nói: "Lục lão gia nói, đại tiểu thư muốn khi nào đi thì đi, không cần hỏi càng không được thúc giục."

Hạng Cửu Đỉnh phất tay ra sau: "Được rồi, Lý đại tiểu thư đi giải sầu rồi, ta cũng đi giải sầu đây, ở phủ Giang Lăng này ngoạn nhạc vậy."

Toàn tâm toàn ý mà ngoạn nhạc hưởng thụ, khiến mình càng không muốn rời khỏi phủ Giang Lăng hơn so với Lý đại tiểu thư.

Lý Phụng Thường đã sắp xếp người đi theo sau Lý Minh Lâu, lão phu nhân cũng không thèm chú ý nữa mà cùng đám con dâu lo liệu gia sự. Các tiểu thư cũng khôi phục lại công việc hàng ngày, sớm tối thưa hầu, đọc sách viết chữ kim chỉ nữ hồng cùng với ra khỏi cửa thăm người thân.
Bà ngoại của Lý Minh Kỳ bị bệnh, nàng sẽ về thăm cùng với mẫu thân Vương thị.

Sau khi Lý Phụng An xảy ra chuyện, được phía thông gia Vương gia quan tâm chu đáo, Lý lão phu nhân rất vừa lòng, vừa nghe thấy Vương lão phu nhân bị bệnh mà tam lão gia Lý Phụng Diệu lại đi Kiếm Nam đạo cho nên vì tỏ vẻ săn sóc đã lập tức cho Vương thị trở về thăm non 2 ngày.

Bên tam phu nhân thu dọn cực kỳ náo nhiệt, mà Lý Minh Kỳ cũng thật vội vàng. Một đống lớn nha đầu, vυ" già chen đầy nhà, Lý Minh Hoa và Lý Minh Nhiễm đều ở đây.

"Xem bộ này thế nào?" Lý Minh Kỳ ướm thử bộ váy lên người rồi xoay qua hỏi hai người.

Màu sắc rực rỡ, Lý Minh Nhiễm vừa cắn đồ chơi làm bằng đường vừa gật đầu.

Lý Minh Hoa thì xua tay: "Bà ngoại của muội bị bệnh đó, muội mặc đồ mộc mạc một chút."
Lý Minh Kỳ không tình nguyện ném váy áo cho nha đầu nói:

"Mặc mộc mạc sẽ bị các nàng ấy xem thường."

Mỗi nhà đều có tỷ muội tuổi tác xấp xỉ, mà các tiểu cô nương ở bên nhau thì không thể trách khỏi việc so sánh ăn mặc.

Lý Minh Hoa chỉ về phía sau đối phương:

"Mặc mộc mạc nhưng muội có thể đeo đồ trang sức hoa lệ một chút."

Ba nữ hài tử lại vây quanh bàn trang điểm, vàng bạc, châu hoa đều được bày ra để chọn lựa, người vừa lòng nhưng ta lại không, mà cả hai vừa lòng thì vẫn càm thấy keo kiệt.

"Tỷ không phải có một chuỗi ngọc dài thật dài hay sao?" Lý Minh Nhiễm vừa ăn vừa nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên nhắc nhở.

Lúc ăn tết, Lý Minh Kỳ từng đeo một lần, từng hạt châu nhu lượng phối hợp với chiếc váy cẩm y khiến người Lý Minh Kỳ trở nên sắc sỡ lóa mắt, do vậy mà nàng có ấn tượng rất sâu với chuỗi ngọc kia.
Lý Minh Kỳ cũng nghĩ tới: "Mấy ngày trước mẹ ta sai người đổi chỉ vàng xâu hạt châu nên đã cầm đi rồi." Vì vậy nàng vội bảo đại a đầu Niệm nhi đi lấy về.

Lý Minh Hoa cũng có ấn tượng rất sâu về chuỗi hạt này: "Có chuỗi ngọc này, ba ngày muội không đổi quẩn áo cũng không người nào dám coi khinh đâu."

Mặt mày Lý Minh Kỳ hớn hở nói: "Đây là năm ấy, phụ thân của ta đi Kiếm Nam đưa hàng tết, đại bá tặng cho ta đấy."

Đối với nhà bình thường, chuỗi hạt châu kia có thể được coi như đồ gia truyền mà cất đi. Khi Lý Phụng Diệu mang về, Vương thị cũng hoảng sợ, còn cố ý xin chỉ thị của Lý lão phu nhân, bà cho phép mới dám thu nhận, ngẫu nhiên sẽ cho Minh Kỳ đeo một chút. Trong lòng còn đang tính toán, tương lai làm của hồi môn cho Minh Kỳ rồi truyền lại cho con cháu đấy.
Chọn xong quần áo và trang sức, là giải quyết xong toàn bộ vấn đề, Lý Minh Kỳ an tâm ngồi xuống nói chuyện cùng tỷ muội, để mặc đám nha đầu và bà vυ" bận rộn.

Rèm cửa vừa nhấc lên, tay Niệm Nhi trống trơn đi vào:

"Tiểu thư, Phu nhân nói chuỗi hạt kia còn chưa sửa xong, vì hạt châu quá quý giá, thợ thủ công phải làm cẩn thận cho nên rất tốn thời gian, nhanh nhất cũng phải 3 ngày sau mới có thể đưa về."

Ba ngày sau thì rau kim châm đều lạnh rồi, Lý Minh Kỳ phất tay áo nói:

"Ta không đi nhà bà ngoại nữa!!"

Tin tức tới Vương gia đã sớm đưa qua, người tới có những ai cũng đã nói trước, Vương gia còn sắp xếp chỗ ở, giờ đột nhiên Lý Minh Kỳ nói không đi, chắc chắc sẽ khiến cho Vương lão phu nhân trong lòng vốn tràn đầy vui mừng chờ đợi cháu ngoại cảm thấy thất vọng.

Đây cũng không phải việc nhỏ, lập tức nhóm nha đầu bà vυ" cũng trở nên luống cuống.
"Tiểu thư đừng vội." Niệm nhi chần chờ nói:

"Có thể mượn dùng mà."

Mượn? Lý Minh Kỳ tức giận: "Trong nhà này có thể tìm thấy chuỗi thứ 2 mới là gặp quỷ đấy."

Niệm Nhi nói: "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ ra ngoài thấy Kim Kết mang theo người dọn dẹp đồ đạc của đại tiểu thư, trong hộp có một chuỗi hạt châu y như vậy."

Lý Minh Lâu.

Biểu tình Lý Minh Kỳ khựng lại.

Lý Minh Nhiễm rắc một cái cắn gãy đồ chơi làm bằng đường nói:

"Đúng rồi, trong nhà còn có 'quỷ' này mà."

-----------------------