[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 66 - 70

 66. Sơn tặc kỳ quái.

Ánh nắng chính ngọ phơi khô mặt đất sau cơn mưa đêm, thôn xóm tuy rằng không còn tiếng gà gáy hay chó sủa nhưng khói bếp đã bắt đầu lượn lờ bay lên.

Hai phụ nhân cẩn thận di chuyển một chiếc bàn từ bên ngoài vào, chiếc bàn này tuy cũ nhưng cũng nhìn ra được nó là thứ tốt nhất trong thôn lúc này, lại có hai thôn phụ thấp thỏm, bất an bưng vài đĩa đồ ăn từ phòng bếp ra.

"Lương thực đều đã bị cướp đoạt cho nên không có gì tốt cả." Đám thôn phụ thấp thỏm lẩm bẩm, không dám nhìn Lý Minh Lâu đang ngồi ở nơi râm mát trong sân. Họ như vậy không chỉ vì trang dung độc đáo của nàng mà còn vì việc nàng đang làm kia.

Lão giả què chân cũng ngồi trong viện, thở ngắn than dài, không thèm để ý việc chiêu đãi khách nhân có quá keo kiệt hay không, chỉ một lòng khuyên can: "Tiểu thư này, đám sơn tặc kia cực kỳ hung tàn, các người không phải quan binh hay quan sai, không cần phải mạo hiểm."

Lý Minh Lâu không nói gì, bởi vì bọn họ thật sự là quan binh.

Kim Kết cười hì hì: "Cái này gọi là vì dân trừ hại, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chúng ta không sợ đâu."

Lão giả dở khóc dở cười, gặp chuyện bất bình vì dân trừ hại chỉ là lời nói nhẹ nhàng mua vui mà thôi. Nghe thanh âm của vị tiểu thư đây chắc hẳn còn chưa đủ 15 tuổi, tại sao không có người nhà theo cùng, mà đám người dưới đi theo cũng mặc kệ, nàng nói đi diệt phỉ cũng nghe lệnh mà đi.

"Tiểu cô nương à, sẽ chết người đấy." Lão giả thở dài, đám tiểu cô nương nhỏ như vậy đã bao giờ gặp phải người chết đâu, có biết sống chết chân chính là thế nào đâu. "Hôm qua, ta đã không muốn để các người ở lại vì sợ sơn tặc sẽ lại đến khiến các người gặp tao ương, haizz, thật là lúc ấy nên đuổi đi mà."

"Sơn tặc chiếm núi làm vua, chúng ta đi ngang qua đó cũng gặp tao ương." Kim Kết nghiêm túc nói.

Nhất thời lão giả không có lời nào để nói.

Chợt có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Nguyên Cát và Trương Tiểu Thiên đã trở lại.

"Núi cao, đường dốc thắng đứng, trên con đường chính có thiết lập vài trạm canh gác, cảnh giới cực kỳ nghiêm ngặt." Nguyên Cát trình bày tình huống tìm hiểu được. "Phía sau núi chờ trời tối sẽ đi thăm dò một lần."

Đương nhiên, hắn không phải về để kể ra việc này khó như thế nào.

"Đám sơn tặc này nên bắt sống ..." Hắn hỏi. "Hay là giải quyết ngay tại chỗ?"

Bắt sống và giải quyết tại chỗ sẽ có hai đấu pháp khác nhau, diệt phỉ là việc của quan phủ địa phương, nếu bọn họ bắt sống được thì có nên giao cho quan phủ hay không?

Một quan huyện chỉ lo việc đưa thọ lễ quả thực không đáng tin cậy, giao sơn tặc cho bọn họ cũng vô dụng thôi, Lý Minh Lâu nói: "Giải quyết ngay tại chỗ đi."

Vào rừng làm thổ phỉ, gϊếŧ người cướp của, chết cũng chưa hết tội, loại người này giữ lại trong loạn thế sẽ càng thêm tai họa mà thôi.

Nguyên Cát thưa vâng.

Biểu tình của lão giả và Trương Tiểu Thiên trở nên phức tạp, tiểu cô nương này đang nói về chuyện gϊếŧ người đúng không? Nhẹ nhàng đơn giản như vậy sao, tiểu cô nương này ....

"Tiểu thư, các người là người nào vậy?" Trương Tiểu Thiên không nhịn được hỏi.

Hắn mang theo đoàn người Nguyên Cát đi một vòng, tuy rằng họ nửa câu dư thừa cũng không nói nhưng tuy rằng hắn chỉ là một quan sai có kinh nghiệm không đến một năm như cũng có thể nhìn rõ một vài manh mối, những người này không phú thì cũng quý, vô cùng có khả năng là quan lại.

Có thể dùng quan lại làm thị vệ như này nhất định chức quan còn cao hơn so với huyện đại lão gia.
Lý Minh Lâu liếc nhìn hắn một cái: "Chỉ là người qua đường đi tìm y hỏi dược mà thôi."

Thật ra, ngay từ đầu không tỏ rõ thân phận chính là muốn che giấu, Trương Tiểu Thiên biết điều cúi đầu xuống không hỏi gì thêm, chỉ cần bọn họ có thể trừ gian diệt ác, ai còn quan tâm họ là thần tiên hay yêu quái nữa.

Nguyên Cát mang đi phần lớn nhân mã, chỉ để lại 4 người và Phương Nhị, thôn dân cũng có mười mấy người muốn đi cùng nhưng sau khi xem xét, Trương Tiểu Thiên chỉ mang theo 7 người.

"Cha, nương, chờ con cứu Lan nương, báo thù xong lại về an táng cho hai người." Trương Tiểu Thiên quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh về hướng nhà của mình.

Những người khác cũng sôi nổi đưa ra lời thề, mang theo lưỡi hái, rìu, cuốc, họ rời đi trong làn nước mắt của những người ở lại, cất bước theo đoàn người Nguyên Cát.
Người trong thôn vừa chờ mong thân nhân được cứu về lại sợ hãi thân nhân bị thương tổn, cảm xúc chờ mong báo được thù xen lẫn cùng với sự sợ hãi cái chết quấn quanh. Mãi cho đến khi trời tối cũng không có tin tức truyền về, mọi người trở nên khẩn trương không người nào có thể yên giấc.

Lý Minh Lâu không hề khẩn trương, thổ phỉ nơi sơn dã mà thôi đâu thể làm khó với binh mã chính quy của Kiếm Nam đạo, nhưng nàng cũng không ngủ, hiện tại giấc ngủ của nàng không phân biệt ngày đêm. Tựa hồ như tùy thời nằm xuống là có thể ngủ, mà cũng tựa hồ như vĩnh viễn không thể ngủ được. Những hỗn loạn mơ màng lúc ngủ lúc tỉnh giữa đời này và đời trước cứ luân phiên, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh này nàng bị Nguyên Cát đánh thức.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, trên người Nguyên Cát lây dính đầy vết máu thật dọa người.
"Thổ phỉ trên núi có vấn đề." Hắn nhỏ giọng nói.

Dưới bóng đêm cuối thu nặng nề, lão giả đứng ở trong sân nhìn Lý Minh Lâu chuẩn bị lên ngựa, lại nhìn thấy Kim Kết cũng xách một tay nải nhỏ đuổi theo, biểu tình của lão càng thêm kinh sợ, đây là .... định chạy ư?

Lý Minh Lâu quay đầu thấy Kim Kết, nàng nói: "Em không cần đi, ở đây chờ, trên núi sẽ rất dọa người."

Kim Kết nghĩ một chút rồi đưa tay nải cho lão giả, vẫn kiên trì lên ngựa: "Tiểu thư không sợ, nô tỳ cũng không sợ."

Lý Minh Lâu không sợ là bởi vì nàng đã thấy người chết.

Năm đó khi An Khang Sơn tấn công phủ Thái Nguyên, phản quân đánh bất ngờ, quân Thái Nguyên thiếu chút nữa đã không thể ngăn cản được. Dân chúng phủ Thái Nguyên đều xông lên thủ thành, đương nhiên nàng cũng đi, còn lấy ra toàn bộ lương thực mà nàng có, đặt trước cửa thành một nồi cháo, một nồi thịt ngày đêm không ngừng lửa, không chỉ đảm bảo cho quân dân thủ thành ăn uống mà còn nuôi sống toàn bộ dân chạy nạn ùa vào trong thành.
Ngay từ đầu thủ binh của phủ Thái Nguyên và Hạng đại lão gia muốn xua đuổi dân chạy nạn đi, nhưng sau đó số dân chạy nạn này cuồn cuộn không ngừng cùng cấp binh lực, nhân lực để thủ thành, khiến bọn họ có thể kiên trì đến khi Võ Nha Nhi gϊếŧ chết An Khang Sơn, cuối cùng phản quân cũng tháo chạy.

Nàng không chỉ viện trợ thóc gạo, lương thực mà còn tự mình bước lên tường thành để thủ thành, nhìn thấy thi thể của phản quân muốn cướp thành chất từng đống từng đống, nhìn thấy nạn dân bị phản quân dùng làm lá chắn để đe dọa, uy hϊếp rồi gϊếŧ chết như súc vật lợn dê.

Nàng còn tự mình kéo cung bắn tên, nhưng chỉ tiếc tài bắn cung của nàng không thể gϊếŧ địch. Khi mọi việc xong xuôi Hạng Nam còn gửi thư nói bao giờ hắn về sẽ dạy nàng bắn cung, để tương lai nàng trở thành thần tiễn thủ, cách 100 bước cũng có thể gϊếŧ địch.
Chỉ tiếc là tài bắn cung chưa luyện thành đã bị hắn coi như tặc cách 100 bước bắn thủng người.

Lý Minh Lâu thu hồi suy nghĩ, nàng nhìn Kim Kết, gật đầu. Vậy thì xem đi, tương lai khi loạn thế đến không có nơi nào thái bình cả, thích ứng trước một chút cũng tốt.

Lão giả ôm tay nải trong tay nhìn theo đoàn người phóng đi như bay, trong lòng vừa hoảng loạn vừa lo lắng một lời không thể nói hết. Đến giờ, trừ việc khẩn cầu ông trời phù hộ ra lão không làm được gì cả.

Lo lắng của lão giả cũng chỉ dư thừa mà thôi, khi Lý Minh Lâu đi đến chân núi, nơi sơn tặc xưng vương thì sơn trại bên trên đã bị dọn dẹp xong.

Bóng đêm che đi phần lớn vết máu, nhưng người chưa từng nhìn thấy cảnh gϊếŧ gà như Kim Kết vẫn sợ tới mức run rẩy, nàng tập tễnh được Lý Minh Lâu kéo đi.
Lý Minh Lâu nhíu mày: "Chúng ta thương vong như thế nào?"

Nguyên Cát nói: "Bị thương 10 người, chết 4 người."

Đối phó với một đám sơn tặc vậy mà lại bị thương vong nhiều như vậy sao?

"Bọn họ không giống sơn tặc." Nguyên Cát nói: "Trạm canh gác của bọn họ bố trí cực kỳ nghiêm mật, sau khi giao thủ còn tiến lui có thứ tự, đây không phải sức chiến đấu mà đám ô hợp có thể có được."

"Ý thúc là, bọn họ giống như là quan binh?" Lý Minh Lâu hiểu ý của hắn, nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Có người còn sống không? Thẩm vấn như thế nào?"

Nguyên Cát lắc đầu: "Toàn bộ đều tử chiến, không có người sống."

Đây đúng là vấn đề, sơn tặc vào rừng làm cướp là vì mạng sống vì vậy trước khi bước đến tử vong đám ô hợp này sao không đầu hàng hay trốn chạy mà lại có tín niệm chết trận cũng không lùi.
"Đại tiểu thư, phát hiện một cái sơn động, bên trong chất đầy...." Có binh sĩ nhanh chóng chạy đến.

Dưới ánh đuốc bập bùng lúc mờ lúc tỏ, biểu tình nàng kinh ngạc hỏi.

"Bên trong chất đầy cái gì?"

Binh sĩ đáp: "Binh khí ạ."

------------------------------

 67. Những nữ nhân trong sơn động.

Đây là một hang động kín ở giữa sườn núi, nếu không phải có quá nhiều trạm gác ngầm bảo vệ thì đám người Nguyên Cát cũng sẽ không phát hiện ra nơi này nhanh như vậy được.

Ngọn đuốc chiếu sáng khung cảnh bên trong, Lý Minh Lâu có thể nhìn thấy rõ tử trạng thảm thiết của đám sơn tặc, bọn họ mặc quần áo bình thường, nhưng binh khí rơi rụng bên người lại không phải thứ mà người thường có thể có được.

Những che đậy trong sơn động bị bóc ra, vài binh sĩ cầm đuốc vây quanh nàng đi sâu vào bên trong, ánh sáng soi tỏ khiến họ thấy rõ từng trồng binh khí, được phân loại bày biện chỉnh tề, đao, thương kiếm, kích đều được dựng trên giá, cung nỏ mũi tên từng thốc từng thốc được xếp dưới mặt đất, thậm chí còn có một đống áo giáp.
Đám sơn tặc này không chỉ cướp đoạt một sơn thôn nho nhỏ mà còn đánh cướp cả kho binh khí của Hoài Nam hay sao? Ai nhìn thấy khung cảnh này đều có ý niệm như vậy trong đầu.

Lý Minh Lâu cúi người cầm một thanh trường đao lên.

"Đã kiểm tra qua, không có đánh dấu." Một binh sĩ đáp.

Nàng vung đao lên chém vào một cây cột gỗ, mặc dù sức lực của nàng rất nhỏ như trên thân cây gỗ này lại vẽ ra một đường rất sâu.

Cực kỳ sắc bén, là binh khí tốt nhất được binh doanh chế tạo.

"Đáng tiếc không có một kẻ nào sống sót." Nguyên Cát nói.

"Bọn họ là quan binh." Lý Minh Lâu nói. Trong lòng nàng đã khẳng định chắc chắn không cần tra hỏi thêm.

Trong lòng Nguyên Cát cũng đã nhận định đáp án này, nhưng còn chỗ khó hiểu hỏi: "Là binh mã của Hoài Nam đạo ư? Bọn họ làm gì ở đây?"

Trước kia ở biên cảnh, sẽ có thám báo giả dạng người thường, thậm chí còn ẩn núp trong cảnh nội của quân địch, nhưng đây là Hoài Nam là eo bụng của hoàng triều Đại Hạ, quan binh giả dạng sơn tặc làm gì? Lại còn gây ra việc đánh cướp giống hệt sơn tặc.
"Bọn họ không phải binh mã của Hoài Nam, là binh mã của nơi khác, tới đây để giả mạo binh mã Hoài Nam đạo, với ý đồ khơi mào chiến loạn." Lý Minh Lâu nói.

Nàng có thể giảng giải rõ ràng và chắc chắn lai lịch cùng với nguyên nhân, mục đích của những người này như vậy khiến Nguyên Cát nhất thời không biết nên hỏi như thế nào.

Mà Lý Minh Lâu cũng không giải thích nữa, nhìn sơn động chất đầy binh khí đây, không cần phải đoán nhiều nữa, vô cùng có khả năng đây chính là binh mã của Tuyên Võ tới Hoài Nam để khởi mào nạn binh hỏa.

Hóa ra bọn họ đã sớm tiềm tàng ngay trong cảnh nội Hoài Nam, trách không được nạn binh hỏa lại lan tràn một cách nhanh chóng như vậy, một khi phát sinh đã thiêu đốt lấy toàn bộ Hoài Nam đạo, thì ra mồi lửa đã sớm rải.

Lần này thật đánh bậy đánh bạ gặp phải, mày Lý Minh Lâu nhăn lại, nàng tới đây thật ra là muốn xem có thể cứu Hàn Húc ra khỏi binh loạn được hay không? Vậy mà hiện tại trong lúc vô ý đã hủy hoại kế hoạch của Tuyên Võ đạo, không nói đúng hơn là những sắp xếp của An Khang Sơn, này có thể rút dây động rừng hay không?
Đương nhiên, nếu đã biết sơn tặc là phản quân của Tuyên Võ đạo, nàng cũng sẽ động thủ, đám phản quân này làm quá nhiều việc ác và bi thảm, ai cũng có thể gϊếŧ.

Nhưng làm như thế nào mới có thể không rút dây động rừng đây? Ít nhất cũng phải kéo dài thêm một chút thời gian nữa hoặc đây là sự phản công của vận mệnh, muốn ngăn cản nàng thay đổi vận mệnh của Hàn Húc, để cho nàng biết vận mệnh đã định không thể thay đổi.

Thấy Lý Minh Lâu xuất thần, Nguyên Cát không hỏi cũng không quấy rầy nàng nữa, cho tới khi lại có người chạy vào báo: "Lại tìm được một sơn động."

Lần này là cái gì? Lập tức Lý Minh Lâu bước ra ngoài, còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng Trương Tiểu Thiên hô to.

"Lan Nương! Lan Nương!"

Tiếng khóc tiếng la của nữ nhân ồn ào truyền ra.

Thì ra đã tìm được nơi giam giữ những người phụ nữ bị sơn tặc cướp về, nơi này nhỏ hẹp hơn nhiều so với sơn động để binh khí, mùi hôi thối ngập trời. Lúc này dưới ánh sáng soi tỏ của những ngọn đuốc, đám phụ nữ có lớn có nhỏ áo rách quần manh đang chen chúc bên nhau, la ó hoảng sợ.
Với tiếng hô của Trương Tiểu Thiên, có một người thét chói tai bò ra từ giữa đám người, phu thê gặp nhau ôm nhau khóc ròng. Mấy người đàn ông khác trong thôn cũng xông lên hô tên thê tử, nữ nhi, muội muội của mình, đáng tiếc không phải mỗi người đều như nguyện.

Lan Nương rúc vào trong lòng trượng phu dần ổn định cảm xúc, nàng nức nở nói cho mọi người những tin tức bi thương, có vài người đã bị sơn tặc mang đi không thấy trở về nữa hoặc đã bị lăng nhục đến chết hoặc không cam lòng bị nhục mà tự sát.

Những binh sĩ cũng đưa tin tức rằng đã phát hiện rất nhiều thi thể ở bên cạnh khe suối, vài người đàn ông vội vàng rồi bi thống khi tìm được thân nhân của mình trong đống thi thể kia, tiếng khóc tiếng hô lại vang lên khắp núi rừng.

Lý Minh Lâu thở dài, để những binh sĩ cởi tấm áo trên người xuống rồi do Kim Kết giúp đỡ, trấn an những người phụ nữ đang la khóc che đậy lại thân thể. Đồng thời, Lan Nương tuy rằng còn chưa hoàn toàn được trấn an cũng đã rời khỏi vòng tay của trượng phu tới hỗ trợ, đều là những người bị cướp đoạt tới đây, nàng đi ra trấn an càng có thêm lực thuyết phục hơn.
"Chúng ta tới cứu mọi người."

"Mọi người không cần phải sợ hãi, có thể về nhà rồi."

"Sơn tặc đã bị tiêu diệt."

Giọng nói thanh thúy của Kim Kết quanh quẩn trong sơn động, tựa như xua tan mùi máu tanh nồng đậm xung quanh.

"Là quan phủ đến cứu chúng ta ư?" Có không ít người khóc lóc dò hỏi.

Quan phủ, vĩnh viễn là nơi dựa vào lớn nhất trong lòng dân chúng, là trời, là đất, là tín nhiệm của mọi người, chỉ tiếc là bầu trời ấy đã không để ý đến những con kiến nhỏ bé như các nàng, Lý Minh Lâu thở dài gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Kim Kết vốn đang định mở lời khoe ra chiến tích của tiểu thư nhà mình cũng nuốt lại, nói: "Đúng vậy, là chúng ta tìm quan binh tới cứu mọi người."

Nói như vậy không hề vi phạm ý của tiểu thư, lại không che dấu công lao của tiểu thư, đại a đầu như Kim Kết cũng có chút nhạy bén nha.
Quan phủ phái quan binh đến đã trấn an những nghi ngờ cuối cùng của mọi người, tuy rằng bọn họ vẫn còn nức nở nhưng cảm xúc đã ổn định hơn. Mọi người bọc lại quần áo chuẩn bị đi ra phía ngoài thì bên trong lại truyền đến tiếng hô.

"Tước Nhi, Tước Nhi, Tước Nhi con đã về rồi sao?"

Đám nữ tử chen chúc trong sơn động dần ồn ào, hoảng sợ, tránh trái né phải bất an kinh hô lên. Có người nghiêng ngả lảo đảo nhao ra, còn không kịp đứng vững đã ngã quỵ trên mặt đất, bàn tay giơ lên mò mẫm về phía trước:

"Tước Nhi, tốt quá, con tìm quan binh tới rồi." Giọng nữ khàn khàn vui mừng vang lên.

Lý Minh Lâu quay đầu lại nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, cùng lúc người này cũng ngẩng đầu lên, dưới mái tóc hỗn độn là một khuôn mặt đã lớn tuổi nhưng vẫn còn phong vận, nhưng mà, đôi mắt đã bị móc xuống.
Không phải là vừa bị móc mà là dấu vết mất đi hai mắt từ xa xưa, ít nhất cũng phải qua mười mấy năm rồi, nhưng dù vậy thì bỗng nhiên nhìn thấy cũng rất dọa người. Kim Kết đang chạy tới đỡ người này dậy cũng sợ tới mức á lên một tiếng ngã ngồi xuống mặt đất.

Vừa rồi nàng thấy người chết cũng không bị dọa sợ như vậy.

Phụ nhân kia bắt được chân của Kim Kết thì vui mừng hô to: "Tước Nhi!"

Kim Kết vội xua tay: "Không phải ta.."

Phụ nhân kia cũng không để ý, vẫn túm lấy chân Kim Kết hô to: "Tước Nhi, thật tốt qua, ta biết con có thể làm được mà."

Tuy rằng phụ nhân mắt đã mù nhưng sức lực lại rất lớn, Kim Kết không thể tránh thoát chỉ đánh kêu lên bất đắc dĩ: "Tước Nhi là ai vậy?"

Lan Nương sợ hãi đi tới nói: "Là con dâu của bà ấy."

Kim Kết hô gọi: "Nàng ta đang ở đâu?"
Lan Nương duỗi tay chỉ về hướng mà bên kia vẫn còn truyền đến tiếng than khóc của những người đàn ông, đó là khe suối, nơi bọn họ vừa phát hiện ra sơn tặc đã ném tử thi xuống đó.

Kim Kết thở dài không nói.

"Ta đã gặp Tước Nhi, hai người họ bị bắt tới cùng lúc với ta, khi bị nhốt trong sơn động đã cố gắng chạy thoát nhưng lại bị sơn tặc bắt lại. Nàng ấy rất lợi hại, ôm một gã sơn tặc nhảy xuống khe núi." Lan Nương nhỏ giọng nói.

Có một nữ tử rụt rè sợ hãi nhìn phụ nhân kia, bổ sung: "Hình như bà ấy là người điên, không biết con dâu của mình đã chết, khi bị nhốt bên trong còn an ủi mọi người rằng không phải sợ, con dâu của bà ấy đi tìm quan binh, quan binh sẽ cứu chúng ta ra."

Khác với những người phụ nữ khóc thút thít xung quanh, người nọ vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, nhưng do thật lâu không nghe tiếng đáp lại của con dâu mình, bà có chút nôn nóng, buông Kim Kết ra, bò dậy đưa tay về phía trước: "Tước Nhi? Tước Nhi?"
Đường núi không hề bằng phẳng, do mắt đã mù bà lại không nhìn được, thân mình lay động tập tễnh, nghiêng ngả lảo đảo, chưa đi được vài bước đã ngã nhào về phía trước.

Lý Minh Lâu duỗi tay đón được, phụ nhân kia té ngã vào lòng ngực của nàng, cảm nhận được thân mình mềm mại kiều nhu của nàng.

Bà ngẩng đầu hô: "Tước Nhi! Là con gọi quan binh tới đúng không?"

Kim Kết nhảy dựng lên, duỗi tay muốn lôi người nọ ra khỏi người Lý Minh Lâu. Nhưng Tiểu thư nhà nàng đã cầm lấy tay của phụ nhân kia, nói:

"Đúng vậy, là ta gọi quan binh tới."

-----------------------

 68. Sắp xếp xuống núi.

Những ngọn đuốc chiếu sáng sườn núi, tiếng khóc bi thương đã dừng lại, mấy thôn dân cũng đã cởi xiêm y ra để bao lấy thi thể thân nhân của mình lại, sau đó cõng trên lưng. Mặt khác, những người chết đều được mang lên che đắp bằng những chiếc áo mà binh sĩ cởi ra, chờ thân nhân tới đón.
Đại nạn không chết được người cứu giúp khiến cảm xúc của đám phụ nữ an ổn hơn rất nhiều, họ có thể tự đi bộ theo xuống núi.

"Trước tiên mang các nàng xuống núi, rồi sau để Trương Tiểu Thiên đi thông báo, tra hỏi thân nhân của các nàng." Nguyên Cát nói với Lý Minh Lâu.

Nàng gật đầu, người phụ nữ vừa mù vừa điên vẫn luôn túm lấy cánh tay nàng cũng gật đầu theo. Lý Minh Lâu nhìn bà cười cười, người này do không nhìn thấy mặt nàng cho nên sẽ không sợ hãi.

"Bên phía quan phủ nên sắp xếp như thế nào?" Nguyên Cát nhỏ giỏng hỏi, hắn còn nhớ rõ nàng nói đám sơn tặc này là quan binh, tuy rằng sau đó nàng không giải thích gì thêm.

Nếu là quan binh thì việc này là việc lớn, nói như thế nào thì một khi điều tra sẽ liên lụy khắp nơi, hơn nữa như vậy Lý Minh Lâu sẽ phải cho mọi người biết thân phận của nàng.
Nàng lắc đầu: "Tạm thời không cần nói cho quan phủ, để xem tình hình rồi tính tiếp."

Phụ nhân cũng lắc đầu theo nàng.

Lý Minh Lâu mỉm cười nhìn bà: "Bà cũng cho rằng không cần nói có phải không?"

Phụ nhân mắt mù cười gật đầu.

Lý Minh Lâu duỗi tay vén vài sợi tóc rối bời rơi rụng của bà ra sau tai.

Kim Kết đi sau cảm thán, ai có thể nghĩ đại tiểu thư kiêu xa giống như thần tiên lại làm những việc này. Phụ nhân kia bị nhốt ở bên trong sơn động vừa dơ bẩn vừa hôi thối nhưng tiểu thư lại không cảm thấy không khỏe còn mặc phụ nhân lôi kéo cánh tay, còn chạm vào mặt và vén tóc cho bà.

Hoặc là thần tiên là vậy, trong mắt thì chúng sinh là bình đẳng.

"Tước Nhi, con làm rất tốt." Phụ nhân cũng duỗi tay, tựa hồ như muốn sờ lên mặt nàng.

Lý Minh Lâu nhẹ nhàng tránh đi, không phải nàng ghét bỏ người này chạm vào, mà nàng không phải người thay thế của ai cả, nàng gọi Lan Nương tới.
Trương Tiểu Thiên đã không còn ở bên cạnh thê tử mà hắn tiếp tục làm việc giúp đỡ binh sĩ và mọi người. Lan Nương cũng không quay lại chen chúc giữa đám phụ nữ nữa mà nàng sợ hãi đứng cách Lý Minh Lâu không xa, lặng lẽ đánh giá, biểu tình trên mặt mang vẻ kinh sợ lại mê hoặc, nàng kinh sợ trang dung của Lý Minh Lâu cũng mê hoặc nghĩ sao một cô nương nhỏ như vậy lại có mặt ở nơi này.

Nghe thấy tiếng gọi, Lan Nương giật mình ngẩng đầu, nàng đi về phía trước hai bước, gục đầu xuống.

"Vị nương tử này đã từng gặp Tước Nhi, vậy hỗ trợ tìm thi thể của nàng đi." Lý Minh Lâu quay đầu nhỏ giọng nói với đối phương, rồi lại nhìn Nguyên Cát: "Trước tiên an táng đi." Nói rồi nàng nhìn người phụ nữ đang bám lấy mình: "Chờ tìm được người nhà, lại đưa hồn về quê cũ."
Nguyên Cát hiểu rõ ý của nàng, liếc mắt nhìn phụ nhân kia một cái, âm khẩu của bà không phải người Hoài Nam, phỏng chừng không phải là người dân bản xứ, nhất thời sẽ không tìm ra người nhà.

Hắn đi cùng Lan Nương.

Kim Kết quét dọn qua một tảng đá, nói: "Tiểu thư ngồi đây."

Lý Minh Lâu kéo phụ nhân kia ngồi xuống: "Bà tên là gì? Là người ở đâu?"

Phụ nhân cười: "Tước Nhi nói gì?"

Lúc này cảm xúc của phụ nhân đã khôi phục lại bình thường, không hoảng không vui không nôn nóng, chỉ hỏi lại ....

Nàng lại hỏi một lần, phụ nhân vẫn không thể trả lời được, tựa hồ như không hiểu nàng đang hỏi gì, nhưng bà lại không ồn ào chỉ mỉm cười nghiêm túc nhìn về hướng nàng, cứ như vậy ngược lại khiến Lý Minh Lâu tựa như đang càn quấy.

Nàng bật cười, từ bỏ, nhìn đối phương một chút rồi duỗi tay cởi một mảnh vải bố bao trên đầu mình xuống, che đi hai mắt của phụ nhân kia.
Nàng nói: "Thật đẹp."

Đối phương mặc nàng làm, chỉ cười dịu dàng.

Kim Kết thò qua đánh giá, lộ ra kinh ngạc: "Đại nương này thật là đẹp."

Che khuất đi hai mắt, đã không còn vết sẹo khiến người không dám nhìn thẳng nữa, mái tóc hỗn độn được chải vuốt vén ra sau tai, bóng đêm dần tan đi dưới ánh sáng mờ nhạt sáng sớm, người phụ nữ ngồi ngăn ngắn với nụ cười dịu dàng khiến cho cả khuôn mặt lẫn hình dáng trở nên động lòng người, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể tưởng tượng được khi còn trẻ tuổi bà có mỹ mạo như thế nào.

Ai sẽ nhẫn tâm hủy hoại một khuôn mặt mỹ mạo như vậy?

Tuy rằng phụ nhân này mặc quần áo bình thường còn vừa điên vừa mù nhưng giơ tay nhấc chân lại rất có khí chất, chỉ tiếc là vì điên rồi cho nên không hiểu câu hỏi cũng không thể trả lời được tin tức gì hữu dụng cả. Lý Minh Lâu suy nghĩ nên hỏi như thế nào, còn suy đoán phụ nhân này và con dâu chỉ độc hành hay là có người hộ tống, người hộ tống kia đã chạy thoát hay đã bị sơn tặc gϊếŧ chết?
Nguyên Cát nhanh chóng bước tới, đánh gãy những suy nghĩ của nàng: "Có người đang nhìn trộm bên này, hình như là người của quan phủ."

Nguyên Cát diệt phỉ, bước đầu tiên chính là tiêu diệt toàn bộ trạm gác của thổ phỉ sau đó thay đổi thành người của mình.

"Người kia dùng ám hiệu để liên lạc với trạm canh gác, dò hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không." Nguyên Cát nhỏ giọng nói: "Người của chúng ta trả lời rằng có người tới làm loạn, sau đó theo dõi thấy người kia di chuyển về phía huyện thành."

Quả nhiên là có cấu kết với quan phủ, Lý Minh Lâu im lặng. Hoài Nam đạo đất rộng của nhiều, có vị trí quan trọng, phụ tử An Đức Trung vẫn luôn mơ ước nơi này, xem ra đã sớm xếp nhãn tuyến vào đây.

"Đã có người tới tìm hiểu thì có thể thấy được, động tĩnh bên này đã kinh động bọn họ." Nguyên Cát nói: "Quan phủ chắc chắn sẽ tới rất nhanh."
"Tiểu thư, quan phủ tới thì chúng ta nên làm thế nào? Khoe thành tích hay là giấu giếm?"

Không thể khoe thành tích cũng không thể giấu giếm càng không thể biểu lộ thân phận của mình được, Lý Minh Lâu trầm ngâm.

Uy thế của hai cha con An Khang Sơn đã thành, phản loạn trù tính cũng đã lâu. Hiện tại hai người này chỉ nhìn chằm chằm kinh thành, nếu lúc này có Kiếm Nam đạo nhúng tay, chỉ sợ hai cha con họ tất yếu sẽ chú ý đến Kiếm Nam, thậm chí còn muốn thanh trừ phiền toái.

Phụ thân đã không còn, Minh Ngọc lại còn nhỏ, tinh tiết vừa mới nắm trong tay nếu hai cha còn An Khang Sơn động thủ thì chưa nói những thứ khác, tinh tiết sẽ dễ dàng bị cướp đi như trở bàn tay.

Nàng quay đầu nhìn khắp núi, sớm mai mênh mông đã bao phủ núi rừng, những binh sĩ xuyên qua ánh sáng mờ mịt chồng chất thi thể đám sơn tặc lại với nhau.
"Chở một phần binh khí đi, phóng hỏa đốt sơn động." Lý Minh Lâu nói, nàng thu tầm mắt lại nhìn Nguyên Cát: "Chế tạo ra hiện trường giả rằng chúng ta chưa phát hiện ra thân phận bí mật của bọn họ."

Nguyên Cát hiểu rõ ý của nàng: "Chúng ta lấy thân phận người qua đường tìm y hỏi dược, gặp chuyện bất bình vì nghĩ giúp đám người thôn dân Trương Tiểu Thiên."

Lý Minh Lâu gật đầu, nhà phú hào cũng có hộ vệ dũng mãnh, điều đó không có gì kỳ lạ cả.

Nguyên Cát lập tức sắp xếp một vài binh sĩ ở lại phóng hỏa, một số thì tìm nơi ẩn nấp trên núi giấu đi một phần binh khí và áo giáp, còn Phương Nhị mang theo Trương Tiểu Thiên và thôn dân hộ tống Lý Minh Lâu cùng những người phụ nữ được cứu vớt xuống núi.

Khi mà mọi người đi đến giữa sườn núi, sơn trại của thổ phỉ bắt đầu bốc cháy, thế lửa lớn nhất ở sơn động giấu vũ khí kia.
Lý Minh Lâu quay đầu lại nhìn, ánh lửa chiếu sáng cả chân trời.

"Đốt hay lắm." Phụ nhân cũng quay đầu lại dường như nhìn rõ được, gật đầu khen.

Lý Minh Lâu cười cười, lôi kéo tay bà: "Đi thôi."

Phụ nhân ngoan ngoãn đi theo, Kim Kết che dù đen đi theo bên cạnh, đến tối đã tan đi, nàng cố gắng không để nắng sớm chiếu vào người tiểu thư.

Chân núi và sắc trời dần dần sáng lên, sào huyệt của phỉ tặc đã bị lửa đốt cháy, đám nữ tử được cứu vớt cùng với thôn dân tựa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, biểu tình và bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chợt Phương Nhị dừng chân lại: "Có rất nhiều nhân mã đang tới."

Lý Minh Lâu nâng tầm mắt nhìn về phía trước, bóng đêm xanh thẳm dần lui đi, trong không trung có một sợi khói nhẹ lượn lờ.

Phía trước là trạm gác canh phòng của thổ phỉ.
Tới nhanh thật!

Vó ngựa rầm rầm cuồn cuộn khiến mặt đất chấn động, đường núi nhỏ hẹp có thể nhìn rõ một đội nhân mã đang rồng rắn đi lên, người tới mặc giác mang đao, phía sau còn có cờ xí của quan phủ bay phấp phới.

Nhìn thấy cờ xí của quan phủ, các thôn dân và đám nữ tử được cứu vớt đều hò reo hoan hô.

"Đại nhân đã phái người tới rồi." Trương Tiểu Thiên càng kích động hơn, hắn dẫn đầu múa may hai tay chạy tới đón: "Là Vương đại nhân phái mọi người tới đây đúng không?"

Thôn dân và đám nữ tử cũng muốn chạy theo nhưng Lý Minh Lâu đã duỗi tay cản lại: "Từ từ."

Từ từ? Chờ gì sao?

Đám người khó hiểu nhìn lại thì thấy Phương Nhị cùng với những hộ vệ đang đứng xúm lại trước người Lý Minh Lâu, bảo vệ nàng.

Đám người kia cũng không lại gần mà đã ngừng lại, bày trận ở chân núi.
"Tặc tử nhận lấy cái chết đi." Người cầm đầu lạnh giọng quát.

Trương Tiểu Thiên cũng dừng chân lại.

"Chúng ta không phải sơn tặc, ta là Trương Tiểu Thiên ở huyện nha, là ta nói cho đại nhân biết có sơn tặc đang tác loạn." Hắn duỗi tay chỉ vào đám người Lý Minh Lâu, vui mừng hô to: "Chúng ta đã tiêu diệt sơn tặc, còn cứu người nữa."

Nghe vậy, nhưng bên kia không hề có tiếng đón chào hay khen ngợi, mà là tiếng binh khí giơ lên, binh sĩ ở hàng trước nhấc cung nỏ lên nhằm ngay bọn họ.

Lý Minh Lâu nghe thấy tiếng xương cốt vang lên răng rắc như tiếng rang đậu phộng của Phương Nhị đang che chắn trước người nàng.

Đó là khi con người gặp phải tình huống sinh tử dồn toàn bộ sức lực ngưng tụ lại chuẩn bị xông lên.

-------------------

 69. Lai lịch của ta.

Hành động của quan binh khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thôn dân và đám nữ tử phát ra tiếng hô nhỏ, rồi chen chúc bên nhau, Trương Tiểu Thiên cũng lui về phía sau một bước, đây là phản ứng bản năng của cơ thể khi gặp phải nguy hiểm, nhưng ngay sau đó hắn dừng lại, nhìn cớ xí của quan phủ đang bay phấp phới tựa như lóe sáng trong nắng sớm.

Trương Tiểu Thiên càng nghiêm túc giới thiệu mình, vì để đối phương tin tưởng hắn còn báo tên huyện lệnh lẫn từng tạp dịch trong huyện nha.

Thôn dân và đám nữ tử cùng mỏi mắt chờ đợi, sôi nổi nói mình từ đâu đến, ở thôn nào, cha mẹ, trượng phu tên là gì.

Bọn họ tin tưởng cung nỏ trước mắt chỉ là quan binh hiểu lầm họ là sơn tặc, chỉ cần biểu lộ thân phận của mình ra là không sao nữa.

Lý Minh Lâu thương hại nhìn bọn họ.

Làm sao có thể hiểu lầm được? Binh sĩ khác với sơn tặc, đương nhiên thôn dân cũng hoàn toàn khác với sơn tặc, chỉ cần muốn thì sao không thể phân biệt ra được, trừ khi không muốn phân biệt mà thôi.
Tiếng ồn ào mồm năm miệng mười tựa hồ như xua tan không khí khẩn trương nghiêm túc cùng sát ý tỏa ra từ những mũi tên lạnh băng kia, nhưng thật sự chỉ là tựa hồ.

Giờ này khắc này cực kỳ hung hiểm.

Đám binh mã này đến để diệt khẩu, cho nên vừa tới đã mở miệng xưng hô bọn họ là sơn tặc

Đám sơn tặc đã cấu kết với quan phủ ở nơi này là điều không thể nghi ngờ nữa, vì vậy đám binh mã này mới không cho phép tin tức lọt ra ngoài để lộ nguy hiểm.

Bên người Lý Minh Lâu chỉ có Phương Nhị và 5 hộ vệ, Trương Tiểu Thiên và các thôn dân không tính, còn đám phụ nhân thì càng chỉ là bia ngắm không hề có lực phản kháng.

Nguyên Cát cùng phần lớn binh sĩ của nàng đang dọn dẹp dấu vết trên núi, và di rời che dấu binh khí.

Không biết có thấy được khói báo tin hay không, nhưng dù cho thấy được thì cũng không kịp rồi, động tác của con người có nhanh thế nào cũng không thể so với tốc độ của mũi tên được.
Loạn tên bắn phá, không biết bọn Phương Nhị có thể che chở cho nàng bao nhiêu?

Đời này, nàng không muốn chết dưới mũi tên của Hạng Nam càng không muốn chết dưới những mũi tên của đám binh tặc này.

Phương Nhị và các hộ vệ không nói một lời an ủi nào, toàn bộ tinh thần bọn họ đang ngưng tụ ở một ý niệm, đó là làm thế nào để tiểu thư có thể sống sót.

Có lẽ chỉ có dùng biện pháp ngu ngốc nhất đó là dùng thân thể của chính mình để bảo vệ Lý Minh Lâu, kiên trì chờ Nguyên Cát dẫn người tới.

Còn sau khi Nguyên Cát tới có hy vọng thoát khỏi hay không thì đã không còn trong phạm vi suy xét nữa.

Bọn họ nhìn chằm chằm đám binh mã đang bày sát trận, mà binh mã bên kia cũng chỉ còn sát ý tỏa ra, thanh âm đám người Trương Tiểu Thiên tựa hồ như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Chỉ đợi ra lệnh một tiếng.
Lý Minh Lâu bước một bước về phía trước, Phương Nhị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiểu thư ...

"Các ngươi là binh lính Hoài Nam ư?" Nàng giương giọng hỏi, xuyên qua thanh âm của đám người Trương Tiểu Thiên. "Là quân đoàn nào của Chiết Uy quân?"

Có đôi khi để đối phương coi trọng không phải kiệt lực giới thiệu bản thân mình mà là dò hỏi thân phận của đối phương.

Lời này vừa nói ra khiến cho xung quanh yên lặng lại, không khí khẩn trương tựa hồ như bị chọc phá, vốn dĩ sát trận đã thành hình dần xôn xao một chút.

"Các ngươi là ai?" Cuối cùng quan tướng cầm đầu cũng hỏi ra lời này.

Hỏi họ là ai nghĩa là không phải coi bọn họ là sơn tặc.

Trương Tiểu Thiên đại hỉ, rốt cuộc lời tự giới thiệu của mình cũng có tác dụng rồi, hắn vội vàng lớn tiếng báo thân phận của mình một lần nữa.
Tầm mắt quan tướng kia không hề liếc tới hắn một cái mà chỉ nhìn thẳng vào Lý Minh Lâu, tuy rằng đã mở miệng hỏi chuyện nhưng sát ý không hề tan đi.

"Các ngươi là ai?" Hắn hỏi lại một lần nữa, tay nắm chắc lấy thanh đao ở eo quyết định sinh tử kia, tầm mắt lướt qua đám người lung tung xung quanh nhìn thẳng vào nữ tử đang đứng ở lưng chừng núi nói chuyện với mình.

Bên cạnh có một phụ nhân bịt mắt, còn có một tiểu nha đầu kiều tiếu che dù đen, chiếc dù đen che khuất diện mạo của nữ tử đang nói chuyện với hắn.

Mà nữ tử này được đám hộ vệ xúm lại, tầm mắt hắn có thể xuyên thấu qua đám người nhìn nàng nhưng làn mưa tên chắc chắn là không thể.

Ánh mắt của quan tướng trở nên ngưng trọng lại lập lòe.

Thân phận phú thương hay thân thích quan lại sẽ không khiến họ sợ hãi. Lý Minh Lâu rất rõ ràng điều này. Hiện tại, tuy rằng chưa phải loạn thế nhưng người nắm được binh mã sẽ không sợ hãi thân phận đối phương, có thể bị uy hϊếp trực tiếp chỉ có binh mã của đối phương mà thôi.
Danh hào của Lý Phụng An, thực lực binh mã của Kiếm Nam mới là điều khiến cho bất luận kẻ nào ở Đại Hạ này nghe thấy sẽ phải cân nhắc.

An Khang Sơn cũng không ngoại lệ.

Chỉ có nói ra thân phận chân chính tuy rằng có khả năng tiếp theo sẽ gặp phiền toái nhưng ở thời khắc sinh tử này, sống sót mới là quan trọng nhất.

Khi nàng vừa định mở miệng thì cánh tay bị người cầm lấy, nàng quay đầu nhìn phụ nhân đứng bên người.

Phụ nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mặc kệ là khi xuống núi hay khi bị quan binh coi là sơn tặc giương cung nỏ nhắm bắn, bà ấy chỉ yên lặng không ồn ào không gây rối đứng bên người nàng.

"Nha Nhi nói, tên của hắn không nhất định mỗi người đều biết, chúng ta có thể nói là người của Lương đại đô đốc Chấn Võ Quân." Phụ nhân nhỏ giọng nói.
Lông tơ trên người Lý Minh Lâu dựng ngược lên, phảng phất như một tia sét đánh xuống đầu nàng.

"Các ngươi là ai?"

Trong tiếng sấm ù ù thanh âm quan tướng phía đối diện lại truyền đến.

Lý Minh Lâu nhìn về phía hắn, nói: "Chúng ta là gia quyến của Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ Quân, vào kinh theo lời mời của Lương lão đô đốc."

Lộp bộp tiếng đá vụn rơi xuống, Nguyên Cát vừa lúc nghe thấy câu nói kia vội thu bước chân lại, nhưng đá vụn đã lăn xuống triền núi.

Nghe thấy tiếng động khiến quan tướng nhìn qua, hắn thấy Nguyên Cát đang vận sức chờ phát động, lại nhìn rõ các hộ vệ như lang như hổ không biết từ khi nào đã vây lấy bốn phía.

Sơn tặc, bình dân, binh sĩ và binh sĩ giỏi về gϊếŧ người, thật sự rất dễ nhận biết.

Chấn Võ quân hoàn toàn khác với đám Vệ quân cảnh nội giống như bọn họ, trong cảnh nội chỉ có diệt phỉ tặc mới khiến cho đao kiếm dính máu, nhưng Chấn Võ quân đó là binh lính tắm máu thiết kỵ Tây Hạ bước ra.
Chấn Võ vệ cùng với Binh Lư, Phạm Dương vệ trấn thủ song song.

Hơn nữa cái tên Võ Nha Nhi này ....

"Đỗ đại nhân, trong 18 quân đoàn Chấn Võ quân có một nhánh bị gọi là quạ quân, cực kỳ hung hãn, đô úy có biệt hiệu là Ô Nha (quạ đen)." Một binh sĩ tới gần nhỏ giọng nói: "Không biết có phải là người này không."

Quan tướng đúng là từng nghe qua cái tên quạ quân này, trong quân cũng thường thường nói giỡn nhàn thoại nhắc tới. Bởi vì quạ quân không chỉ hung mãnh với quân Tây Hạ mà còn hung mãnh đối với cả người một nhà, đối với chiến công tựa như đám quạ đen nhìn chằm chằm thịt thối khiến người chán ghét.

Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Lương Chấn ở kinh thành.

Các nàng nói do Lương Chấn mời tới kinh thành, nếu bọn họ mất tin tức thì khi Lương Chấn hỏi tới ....
Tay nắm đao của quan tướng hơi rũ xuống một chút.

"Các ngươi là gia quyến của Võ Nha Nhi Chấn Võ quân sao?" Hắn hỏi, trong giọng nói có chút do dự không thể che giấu.

Lý Minh Lâu lên tiếng, nhìn phụ nhân bên người: "Đây là mẫu thân của hắn."

Phụ nhân cũng hơi hơi mỉm cười, học lời của nàng: "Đây là thê tử của hắn."

Lý Minh Lâu cười với bà, sau đó lại nhìn vào quan tướng: "Lương lão đô đốc muốn uống rượu mừng của chúng ta."

Đối diện không còn tiếng vang nữa, nắng sớm càng ngày càng sáng ngời, Lý Minh Lâu tựa hồ như có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng toát ra từ cái trán quan tướng kia.

Hắn đang cân nhắc, là lấy hay bỏ, cân nhắc xem phiền toái ở hiện tại hay tương lai cái nào nặng hơn.

Nguyên Cát tiến lên một bước nói: "Các ngươi tới thật kịp lúc, nơi này có sơn tặc, cướp bóc của hương thân và người qua đường. Chúng ta vừa mới đánh lên núi bọn chúng dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại rồi đốt lửa tự sát." Hắn duỗi tay chỉ về nơi khói đen đang bốc nghi ngút trên núi: "Các ngươi nhanh hỗ trợ dập lửa bắt giữ người sống đi."
Bọn họ không bắt được người sống! Một tòa núi nặng đang đè trên người quan tướng được rời đi, hắn rút ra thanh đao nơi eo, vung mạnh lên: "Nhanh chóng lên núi lục soát, tiêu diệt sơn tặc."

Quan binh xuống ngựa, áo giáp ầm vang, cung nỏ lóe hàn quang xông lên, lướt qua đám người chạy lên núi.

"Để ta dẫn đường." Tay Trương Tiểu Thiên nắm chặt thanh đao, bất chấp mỏi mệt, tinh thần phấn chấn gia nhập đội ngũ xông lên.

Đám thôn dân cũng sôi nổi nối đuôi, quan phủ đã vì bọn họ, bọn họ cũng nguyện ý xuất lực vì quan phủ.

Đương nhiên Nguyên Cát đầu tàu gương mẫu đi theo, chẳng qua đám quan binh anh dũng xông lên đầu tiên, bọn họ chỉ chen chúc ở phía sau mà thôi.

Nhìn thấy trường hợp đồng tâm hiệp lực diệt trừ phỉ tặc như vậy, tâm Lý Minh Lâu tạm thời rơi xuống đất.
-----------------------

 70. Ác danh Ô Nha (Quạ đen mang danh ác)

Không phải toàn bộ binh mã quan phủ đều lên núi mà có một số ở lại canh giữ dưới chân núi, nói rằng để phòng bị sơn tặc chạy trốn.

Đám nữ tử được cứu không hề kinh hoảng nữa, có binh mã quan phủ tự mình lên núi diệt phỉ, mọi người cũng không vội vàng rời đi, mà đều ở lại chờ quan phủ đưa mình về bên thân nhân.

Lý Minh Lâu cũng không lên núi, tuy rằng đám binh mã này không coi bọn họ như sơn tặc để diệt trừ nữa nhưng bọn họ vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Nàng đang nghĩ có phải toàn bộ binh mã Hoài Nam đạo đã trở thành phụ thuộc của An Khang Sơn hay chỉ có một bộ phận này thôi? Chỉ tiếc là đời trước Khương Lương và Lưu Phạm chưa từng nói đến chi tiết này.

Phương Nhị cùng các hộ vệ vây quanh nàng, một tấc cũng không rời, vừa đề phòng vừa lên kế hoạch chờ cơ hội chạy thoát, Kim Kết cảm nhận được không khí khẩn trương nên nắm chặt lấy chiếc dù đen.
"Không phải sợ." Thanh âm của phụ nhân vang lên.

Bà vẫn ngồi bên người Lý Minh Lâu như cũ, tuy rằng mắt mù còn vừa điên vừa ngốc, nhưng lại có thể cảm nhận được những người khác đang khẩn trương.

Lý Minh Lâu nhìn sang, nghĩ đến người này nói một câu, nghĩ đến mình buột miệng thốt ra lời nói, nàng lại cảm thấy người tê dại một lần nữa.

Võ Nha Nhi.

Phụ nhân này có con dâu, có con dâu tức là có con trai.

Nhưng mà ai có thể nghĩ rằng ....

"Con của bà là Võ Nha Nhi à?" Nàng hỏi.

Phụ nhân duỗi tay vỗ đầu vai nàng: "Tước Nhi con không nhớ Nha Nhi sao? Khi còn nhỏ hai con đã gặp nhau mà." Bà lại nhỏ giọng nói: "Nha Nhi rất tốt, con không phải sợ hắn, hắn sẽ đối đãi với con thật tốt."

Lý Minh Lâu gật đầu, ôn nhu nói: "Ta biết." Tạm dừng một chút, lúc này nàng hẳn là nên gọi một tiếng 'nương' rồi hướng dẫn phụ nhân nói chuyện, nhưng từ 'nương' kia khiến nàng nhớ tới mẫu thân đã qua đời, ký ức ấy đã trở nên mơ hồ nhưng xưng hô này vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng.
Cuối cùng nàng cũng không gọi thành lời.

"Hiện tại Võ Nha Nhi đang ở đâu? Nhà hai người ở nơi nào?" Lý Minh Lâu dịu dàng hỏi.

Phụ nhân đưa ngón tay đặt lên môi: "Suỵt, Tước Nhi, đừng nói về Nha Nhi, cẩn thận bị người ta biết."

Nàng gật đầu ậm ừ: "Ta đã quên, vậy bà lặng lẽ chỉ nói cho một mình ta thôi được không."

Nàng ngả thân mình càng gần với đối phương.

Phụ nhân cười ôm lấy nàng: "Chờ gặp Nha Nhi, ta lại nói cho con."

Ôm ấp của bà thật mềm mại nhưng thái độ lại cực kỳ cứng rắn.

Lý Minh Lâu không biết làm thế nào để hỏi chuyện một người vừa điên vừa ngốc như này. Phụ nhân nói rất lộn xộn, không rõ là thật hay giả, nàng ỷ trong lòng ngực của người này, không hỏi cũng không ngồi thẳng dậy tránh đi nữa.

Đệ Nhất Hầu Võ Nha Nhi là cô nhi không cha không mẹ, nhưng sau khi Võ Nha Nhi thành danh, Võ Thị tại Thương Khâu đã tổ chức lấy máu nhận thân, nhận định người kia là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Võ thị, Võ Nha Nhi nhận tổ quy tông.
Võ thị tại Thương Khâu là hậu duệ của Tống Võ Công thời Xuân Thu, hoàng đế vin vào điều này để bác bỏ nghi ngờ của triều thần đối với huyết mạch không chính thống của Võ Nha Nhi.

Đây là điều mà tất cả mọi người đời trước đều biết về huyết mạch của Võ Nha Nhi sau khi thành danh, Khương Lương và Lưu Phạm cũng từng giảng giải với nàng, đương nhiên khác với đám phàm phu tục tử, họ khịt mũi coi thường đối với việc Võ thị Thương Khâu lấy máu nhận thân.

"Đó chẳng qua chỉ là giao dịch giữa Võ Nha Nhi và người của Võ thị mà thôi."

"Người đã công thành danh toại đều muốn phủ thêm một chiếc áo choàng ngăn nắp, hoa lệ để che đi quá khứ bất kham của mình."

Trong nhiều việc ý kiến của Khương Lương và Lưu Phạm rất khác nhau, nhưng lần này thái độ với Võ Nha Nhi lại cực kỳ nhất trí. Nếu An Khang Sơn là một con chó dữ thì Võ Nha Nhi là một đầu sài lang.
Đệ Nhất Hầu Võ Nha Nhi trong mắt bọn họ là không xứng, cho dù có công bình định, định quốc an dân nhưng chẳng qua là vừa kịp lúc, nắm bắt được thời cơ lấy bạo chế bạo mà thôi.

Không xứng chính yếu nhất ở đây là Võ Nha Nhi đã từng gây ra những việc tàn bạo giống như đám phản quân, đó là tàn sát dân trong thành.

Tàn sát dân trong thành ....

Đột nhiên Lý Minh Lâu đứng dậy.

Vị phụ nhân ngồi bên cạnh không kịp phòng ngừa té ngã, chiếc dù đen đang ở trong tay Kim Kết bị bật ra, tức thì thân hình của Phương Nhị cùng với các hộ vệ căng chặt lại.

Mà đám binh lính rõ ràng bị cắt cử ở lại trông coi nhìn chằm chằm bên này cũng nắm chặt lấy đao thương.

Muốn động thủ à?

"Này." Lý Minh Lâu nhìn đám quan binh kia, không hề cử động, nàng chỉ lớn tiếng hỏi:

"Huyện thành nơi này là đâu?"
Bọn họ đi vòng một vòng, lại gặp mưa đêm cho nên đã tới nơi này, tuy biết rằng đây là phía bắc thuộc cảnh nội của Hoài Nam nhưng không biết thành trì cụ thể.

Vốn dĩ cũng không cần biết, nếu không phải do trời mưa, bọn họ đã sớm xuyên qua sơn thôn dưới núi rời khỏi nơi này rồi.

Hỏi tên thành trì cũng có thể biết nơi này thuộc địa hạt do ai đang quản lý, tiểu thư có quen biết với đám quan viên lớn nhỏ ở Hoài Nam đạo này sao? Phương Nhị suy đoán.

Một gã quan binh do dự một chút, nghĩ đây chỉ là vấn đề râu ria nên đã trả lời:

"Huyện Đậu."

Lý Minh Lâu nhìn người này, ồ một tiếng rồi ngồi lại xuống tảng đá.

Kim Kết vội vàng căng chiếc dù lên một lần nữa, phụ nhân cũng ngoan ngoãn ngồi bên người nàng, thật giống như vừa rồi không hề phát sinh ra chuyện gì vậy.
Quan binh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi hắn nhìn Lý Minh Lâu, thấy nàng cũng đang nhìn hắn.

Kỳ quái, tại sao ngay cả khuôn mặt của nữ tử kia hắn không nhìn thấy nhưng trong lòng lại cảm thấy ánh mắt của nàng khiến lông tơ dựng đứng lên như vậy, có lẽ bởi vì trang dung giống quỷ của nàng, hắn vội dời tầm mắt đi.

Lý Minh Lâu nhìn người kia tựa như đang nhìn một người chết, không, một đám người chết. Tầm mắt nàng đảo quanh, quan binh huyện thành này, không chỉ quan binh mà tầm mắt nàng nhìn về phía xa hơn là toàn bộ huyện Đậu, đều là người chết.

Qua các triều đại, Huyện Đậu chỉ là một huyện thành nhỏ bé nhưng đời trước vì một sự kiện thảm sát nên đã nổi danh trong thiên hạ.

Trước nạn binh hỏa không lâu, huyện Đậu đã bị người tàn phá, toàn bộ huyện thành gồm quan, binh, dân thường đều bị gϊếŧ chết.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng đây là do loạn binh của Tuyên Võ đạo gây ra, sau khi bắt một đám tra khảo nhưng vẫn không hỏi rõ kết quả. Thôi Chinh cùng thái giám Toàn Hải đang đối đầu cực kỳ gay gắt, mà An Đức Trung cũng lặng yên không một tiếng động xâm chiếm Hoài Nam đạo, cho nên chuyện này dần bị đè ép xuống.

Đợi cho hỗn chiến với quân phản loạn xong, thanh danh của Võ Nha Nhi đại chấn, có người may mắn sống sót tại huyện Đậu đã tố cáo năm đó kẻ công thành chính là Võ Nha Nhi và quạ quân của hắn.

Triều đình vì muốn ổn định dân tâm cho nên muốn đẩy việc này lên người phụ tử An thị, nhưng người sống sót kia cũng kiên cường, giơ eo bài của Võ Nha Nhi Chấn Võ quân ra làm chứng cứ, còn tự sát trước mặt quân thần.

Võ Nha Nhi bước ra khỏi hàng.

Người sống sót kia chỉ còn một hơi hỏi hắn rằng giữa lanh lảnh càn khôn, dưới thiên đạo này có dám nói ra chân trướng hay không.
Võ Nha Nhi đạm nhiên thừa nhận là do hắn làm.

Thiên hạ ồ lên.

Xong việc, triều đình thu dọn tàn cục nói rằng do phụ tử An Khang Sơn mưu hại, do loạn quân vu oan v..v... Võ Nha Nhi cũng không đề cập tới việc này nữa, cuối cùng vẫn do triều đình phủ nhận, khẳng định do phản quân tác loạn.

Phản quân của An Khang Sơn ham mê tàn sát dân chúng trong thành, phàm là thành trì nào chống cự một khi bị đánh hạ sẽ bị tàn sát một cách hung tàn.

Nhưng mà, triều đình làm vậy chỉ vì trấn an dân tâm, rất nhiều người đã rõ ràng, chuyện huyện Đậu là do Võ Nha Nhi làm.

"Trách không được, khi đó, Toàn Hải bắt cóc Hoàng đề triệu các cánh Vệ quân tới hộ giá, chỉ mới phát tin tức không lâu mà Võ Nha Nhi đã như thần binh giáng thế xuất hiện tại kinh thành. Hóa ra khi đó hắn đã ở Hoài Nam." Khương Lượng được giải đáp nghi hoặc, cười lạnh: "Hành vi của người này có khác gì với phụ tử của An Khang Sơn đâu, chẳng qua dùng danh nghĩa ủng hộ bệ hạ mà thôi."
Điều này là nguyên nhân khiến cho Võ Nha Nhi bị cho rằng không xứng, khi phong hầu gặp phải đủ loại phản đối từ quan lại.

Hoàng đế đăng cơ trong phản loạn cho nên cực kỳ đa nghi, biết rõ Võ Nha Nhi là một thanh ác đao cũng muốn nắm chặt lấy, dù cho bị rất nhiều quan lại phản đối nhưng hoàng đế càng thêm nể trọng người này.

Võ Nha Nhi phong hầu không lâu vì vết thương cũ tái phát cho nên đã qua đời, Hoàng đế cùng triều thần đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Hạng Vân nổi lên bằng xuất thân danh môn nho tướng, Hoàng Đế cũng các triều thần đều cực kỳ vừa lòng, cuối cùng thiên hạ thái bình.

Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ Quân ở Mạc Bắc xa xôi vì sao sẽ chạy đến Hoài Nam để gây ra việc hung tàn cho một tòa thành nhỏ như vậy. Không người nào có thể giải thích, lý do hợp lý nhất đó là hắn lòng muông dạ thú giống An Khang Sơn với ý đồ gây rối, đầu cơ nhân đó trở thành công thần dưới trướng tân đế, nếu không thì cũng là loại loạn thần tặc tử.
Lý Minh Lâu quay đầu, nhìn phụ nhân mắt mù vừa điên vừa ngốc ngồi bên cạnh mình.

Đối phương dường như cảm nhận được nàng cho nên đã nở nụ cười rất dịu dàng.

Nếu đối phương thật sự là mẫu thân của Võ Nha Nhi thì đời trước giờ này, khắc này chắc hẳn đã chết hoặc đang chờ chết rồi đúng không.

Mà quan binh huyện Đậu cấu kết với sơn tặc, đều là một ổ rắn chuột một tay che trời thờ ơ lạnh nhạt.

Cho nên, Võ Nha Nhi vì người ngồi cạnh nàng đây giận dữ tấn công đồ sát cả huyện thành này.

Lý Minh Lâu nâng tay xoa lên khuôn mặt của phụ nhân, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự mềm mại, tươi sống ấy.

----------------------