[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 71 - 75

 71. Mời đi huyện nha.

Tiếng bước chân hỗn độn truyền từ trên núi xuống, đánh vỡ trường hợp tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ khẩn trương hiện giờ.

Có một phần thi thể sơn tặc được nâng xuống núi.

Chủ lực là đám người Nguyên Cát, quan binh đi cùng nói là hỗ trợ nhưng thực chất là trông coi.

Có thể là bởi vì cùng nhau lục soát và nâng thi thể sơn tặc cho nên thái độ quan tướng khi xuống núi đã trở nên khá khách khí hơn: "Nơi này cách huyện thành khá xa, sơn tặc lại ẩn giấu quá sâu, huyện nha không biết bọn chúng tác oai tác quái ở đây đã quấy nhiễu Võ thiếu phu nhân rồi."

Trương Tiểu Thiên cũng đi lên làm chứng cho quê nhà mình: "Đúng vậy, đám sơn tặc này đột nhiên tới, ban đầu nơi này của chúng ta không hề có việc này."

Quan tướng kia liếc nhìn Trương Tiểu Thiên một cái. Lúc này, Trương Tiểu Thiên đã báo được thù còn cứu được thê tử vì vậy tinh thần phấn khởi kích động không thôi cho nên không hề phát hiện ra có gì khác thường. Nhưng Lý Minh Lâu lại nhìn thấy rõ sát ý trong mắt quan tướng. Khi nói đến đám sơn tặc đột nhiên xuất hiện đúng là khiến cho quan tướng này có tật giật mình nha.

"Sự phát đột nhiên, chúng ta sốt ruột cứu người, không kịp thông báo cho các ngươi, xin hãy thứ lỗi." Nàng lễ thượng vãng lai, cực kỳ khách khí.

Tầm mắt quan tướng nhìn sang phụ nhân bên cạnh nàng: "Võ phu nhân."

Phụ nhân hơi hơi gật đầu không nói gì.

Lý Minh Lâu mở lời: "Thân mình của bà ấy không tốt, lại bị kinh hách."

Quan tướng lập tức nói: "Vậy nhanh mới các vị phu nhân vào trong huyện nghỉ ngơi."

Lý Minh Lâu nhìn sang phụ nhân, khó xử nói: "Chúng ta phải lên đường đi kinh thành, đã trì hoãn khá nhiều thời gian rồi, chỉ sợ Lương lão đô đốc lo lắng."

"Chúng ta có thể phái dịch binh đưa tin cho Lương lão đô đốc." Quan tướng thành khẩn nói: "Võ phu nhân bị kinh hách ở nơi này của chúng ta, nên hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi để đại phu xem qua, chúng ta đây nhất định phải hộ tống phu nhân an toàn mới có thể an tâm."

"Đều là binh sĩ với nhau, khiến các người thêm phiến toái rồi." Lý Minh Lâu nói, nàng không từ chối nữa: "Một khi đã vậy, thì xin quấy rầy quý huyện."

Quan tướng vui mừng vội bảo quan binh hộ tống đoàn người trở về thành, cũng cảm tạ đám người Nguyên Cát tiếp tục hỗ trợ: "Nhiệm vụ của các người là hộ tống Võ phu nhân cho nên sơn tặc ở đây giao cho chúng ta xử trí đi."

Quang tướng quay lại nhắc nhở Trương Tiểu Thiên đưa đám phụ nữ cứu vớt được cũng về huyện thành: "Các nàng là nhân chứng cho tội ác của đám sơn tặc. Sau khi lấy lời khai về hành động độc ác của chúng thì huyện lệnh đại nhân sẽ sắp xếp để các nàng trở về bên thân nhân."

Thân là sai dịch trong huyện nha, Trương Tiểu Thiên rất quen thuộc với quá trình này, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu hô to vâng lệnh.

Quan tướng cũng không quên các thôn dân dũng cảm vì nghĩa quên thân: "Các ngươi có công diệt phỉ, tất nhiên huyện lệnh đại nhân muốn gặp rồi."

Không cầu tưởng thưởng có thể gặp được huyện lệnh đại nhân cũng đã là việc rất vinh quang, các thôn dân kích động đi theo Trương Tiểu Thiên.

Lý Mình Lâu nhìn vị quan tướng này có thể gọn gàng ngăn nắp vòng hết tất cả mọi người cần phải diệt khẩu lại bên nhau, còn những thi thế người đã chết lại không có người nhớ thương.

Nhưng có một người nàng không thể quên được.

"Chúng ta có một tỳ nữ." Lý Minh Lâu nói với quan tướng, nàng chỉ vào nơi đặt thi thể của những nữ tử bị hại vừa nâng từ trên núi xuống: "Nàng ấy trung dũng xả thân cứu chủ, chúng ta muốn mang nàng ấy đi an táng."

Đương nhiên, quan tướng kia sẽ không khó xử một người đã chết, cho nên sau khi Nguyên Cát cùng hộ vệ an táng cho Tước Nhi xong, thì một đám người được quan binh hộ tống rời đi hướng về phía huyện thành. Quan tướng kia ở lại, đứng dưới chân núi nhìn theo cho đến khi không nhìn thấy bóng người, sắc mặt hắn trầm xuống.
"Đại nhân, trên núi không còn người sống." Một phó tướng tiến lên nhỏ giọng nói.

Tuy rằng có người một nhà đã kiểm tra nhưng quan tướng vẫn muốn bảo đảm vạn vô nhất nhất:

"Đối chiếu số người chưa?"

Phó tướng khó xử nói: "Lửa quá lớn, cho nên hài cốt bên trong không thể kiểm tra rõ ràng được."

Lửa cháy lớn đến độ không thể kiểm tra rõ thì những binh khí kia cũng đã được che dấu dưới đống lửa. Đây mới là điều quan trọng nhất, quan tướng tự mình đi xem xét xong tâm trí mới an ổn hơn, cũng thấy bội phục nói:

"Bọn họ có thể tự thiêu để che giấu bí mật, không hổ là người được An tiểu đô đốc chọn lựa tỉ mỉ."

Có thể làm được những chuyện này, cho dù là có người còn sống sót thì cũng chạy đi báo tin rồi, chỉ cần không rơi vào tay người khác là được.
Phó tướng thấp giọng hỏi: "Bọn họ thật sự là Chấn Võ quân sao?"

Quan tướng nhìn về đống thi thể sơn tặc chồng chất một bên, vết thương đều là trí mạng, tàn nhẫn nhanh gọn, đây không phải là điều mà hộ vệ nhà giàu hay tiêu sư có thể làm được:

"Thà rằng tin là có chứ không thể tin rằng không, Chấn Võ Quân còn có thể bỏ qua chứ Lương Chấn ở kinh thành thì không thể thiếu cảnh giác được."

Lương Chấn cũng coi như nổi danh ở Đại Hạ này, biểu tình phó tướng có vài phần khinh thường, cười khẩy:

"Lão đông tây kia cả đời đều bị chê cười."

Quan tướng không hề nông cạn như phó tướng, hắn cười lạnh: "Ông ta chỉ bị chê cười trước mặt Lý Phụng An mà thôi, nhưng thân phận tiết độ sứ của ông ta đâu phải trò đùa."

Phó tướng hổ thẹn thưa vâng.

"Đặc biệt là hiện tại Lý Phụng An đã chết, Lương Chấn có cơ hội chứng minh mình không phải trò cười." Quan tướng trầm tĩnh nói: "Hiện tại lão đông tay kia là một con mèo, chúng ta không thể để ông ta ngửi thấy mùi tanh được."
Phó tướng tâm phục khẩu phục nói: "Đại nhân suy nghĩ chu toàn."

"Võ Nha Nhi được Lương Chấn một tay đề bạt, sủng như đối với tư sinh tử (Con riêng), Võ Nha Nhi cũng ỷ vào Lương Chấn, hắn tác oai tác phúc cực kỳ ương ngạnh tại Chấn Võ Quân. Đám cấp trên đều rất đau đầu lại bất đắc dĩ." Quan tướng suy tư: "Lương Chấn muốn uống rượu mừng của hắn cho nên mời nương và tức phụ của người kia tới kinh thành cũng không kỳ quái."

Phó tướng lại cảm thấy trong này có việc kỳ lạ: "Võ Nha Nhi không phải cô nhi hay sao? Chưa từng nghe qua hắn có nương hay tức phụ gì?"

Quan tướng nhìn sang tảng đá, tựa hồ như nhìn thấy hình ảnh nữ tử cùng phụ nhân vẫn đang ngồi trên đó, biểu tình thấu triệt: "Một người vừa mù vừa điên, một người thì giống quỷ như vậy, nếu ngươi có mẫu thân hay tức phụ như vậy, ngươi cũng sẽ nói với thế nhân rằng mình là cô nhi mà thôi."
Hắn lại không chú ý đến việc này nữa.

"Bọn họ không phải định truyền tin về kinh thành hay sao, chúng ta phái người đi theo tìm hiểu là biết."

...

Khi ánh chiều hôm buông xuống cũng là khi đoàn người Lý Minh Lâu đến được huyện thành, huyện lệnh huyện Đậu là Vương Tri đã nhận được tin tức, đứng ở cửa thành đón chào.

Huyện lệnh ra ngoài đã phái sai dịch xua đi đám dân chúng trên đường. Đoàn người Lý Minh Lâu vào thành không hề bị vây xem, cứ như vậy yên lặng, thuận lợi đi vào huyện nha.

Đám thôn dân và nữ tử được Trương Tiểu Thiên cùng nhóm sai dịch giúp đỡ sắp xếp chỗ nghỉ, còn Vương Tri thì tự mình sắp xếp cho Lý Minh Lâu.

Vương Tri là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, hắn không có gì để nói với một tiểu cô nương cả, mà nói chuyện với một bà điên cũng không được gì, cho nên việc xã giao hoàn toàn giao cho Nguyên Cát.
Vương Tri cũng không hề tỏ vẻ thân phân một huyện quan, xem thường một kẻ vũ phu như Nguyên Cát, mà nương theo lòng tôn kính với Lương Chấn hắn biểu đạt sự nhiệt tình bằng cách chiêu đãi đối phương. Bày tiệc rượu và thức ăn biểu đạt lời xin lỗi cũng như an ủi, hai người uống đến say khướt mới tan cuộc.

Vương Tri say khướt trở lại nội trạch của mình, người chờ hắn không phải kiều thê mỹ thϊếp mà là một văn sĩ khô gầy với hai hàng ria mép.

"Đúng thật tự cho mình là thông minh!" Văn sĩ kia tức giận quát: "An Tiểu đô đốc sắp xếp cho bọn họ đến giả bộ sơn tặc chứ không phải bảo họ thật sự là sơn tặc."

Trên người Vương Tri đầy mùi rượu nhưng trong mắt không hề có men say: "Bọn họ làm như vậy vốn dĩ là tốt, giả bộ thì cũng phải giống thật một chút. Đương nhiên, làm sơn tặc thì phải cướp bóc gây nguy hại cho hương lân, chẳng qua vận khí không tốt, ai biết được tùy tiện đánh cướp một cái lại gặp phải nương và tức phụ của Võ Nha Nhi chứ."
Hai mắt nhỏ dài của văn sĩ nheo lại, mang theo chút hoài nghi: "Ta đã tự mình tra hỏi đám nữ tử được cứu, họ đều nói phụ nhân bị nhốt cùng kia không hề nói mình là nương của Võ Nha Nhi, chỉ nói tức phụ của mình sẽ đi gọi quan phủ, bảo mọi người yên tâm."

"Quan phủ chúng ta là người mà ai cũng có thể tùy tiện kêu gọi được hay sao? Có thể chắc chắn như vậy thì tất nhiên là có lòng tin rồi." Vương Tri nói: "Huống chi đó là một người điên, lời nói lộn xộn, nghe đại khái là được."

"Đỗ Uy nói, gia tướng kia báo lại, bọn họ đi nửa đường bị cướp bóc không kịp trở tay, chỉ đành che chờ cho nàng kia chạy thoát, phụ nhân cũng tỳ nữ bị bắt. Bọn họ đi vào Trương gia trang nghỉ ngơi chỉnh đốn sau đó mới dẫn theo thôn dân lên núi diệt phỉ cứu người." Văn sĩ duỗi tay vân vê hàng ria mép, híp mắt nói: "Trương Tiểu Thiên cùng thôn dân cũng chỉ chứng, đoàn người này nhập thôn vào lúc nửa đêm, ngài có hỏi được gì từ gia tướng kia không?"
"Gia tướng này cực kỳ hiểu biết Lương Chấn, nói ra vài chuyện mà ngay ta cũng chưa từng nghe qua." Vương Tri xoa xoa khuôn mặt đầy mùi rượu.

Chuyện không biết tất nhiên cũng không rõ thật hay giả.

"Đỗ Uy nói bọn họ sẽ truyền tin cho Lương Chấn, phái người đi theo tìm tòi là biết thật hay giả." Vương Tri không có hứng thú thảo luận vấn đề này nữa, hắn ngáp một cái, lười nhác nói. "Chưa điều tra được rõ ràng thì để bọn họ ở lại huyện nha, nếu thật sự là thân thích của Võ Nha Nhi thì phóng thích bọn họ đi."

"Nếu không phải thì bọn họ không cần đi nữa rồi."

"Đương nhiên, hết thảy tiền đề là bọn họ thật sự không phát hiện ra bí mật của chúng ta."

"Nếu bọn họ mà biết gì đó thì đừng nói là thân thích của Võ Nha Nhi mà ngay cả thân thích của Lương Chấn cũng đừng nghĩ sống sót mà rời đi huyện Đậu này."
--------------------

 72. Ta muốn huyện Đậu.

Đoàn người Lý Minh Lâu bị sắp xếp ở sân sau huyện nha, bốn phía là tường vây cao cao tựa như l*иg giam, bên ngoài tường vây còn có quan binh trông giữ đảm bảo bên trong l*иg giam một con ruồi cũng không thể bay ra.

Nguyên Cát rảo bước đi vào l*иg giam đó, men say trên mặt cũng đã tiêu hết, nhanh chóng bước vào phòng của Lý Minh Lâu.

Nàng đang xem dư đồ, thấy hắn đi vào thì Kim Kết bên cạnh lui ra ngoài thủ.

Nguyên Cát nói: "Tiểu thư, chúng ta làm gì bây giờ? Những người này tình không để chúng ra rời đi."

Nàng than nhẹ: "Như vậy à, quá tốt rồi!"

Nguyên Cát cho rằng mình nghe nhầm, vì sao bị nhốt lại là chuyện tốt?

Lý Minh Lâu biết Nguyên Cát đang nghi hoặc, ý của nàng vốn cũng không muốn chạy, nhưng lại không thể nói ra, nghĩ cũng không thể nghĩ.
Tựa như nàng cần thiết nương vào hành động tìm y hỏi dược để đi vào Hoài Nam, mà mọi người bao gồm cả chính nàng đều đang nói, bọn họ muốn đi đến phủ Thái Nguyên vậy.

Nàng không để đối phương nghi hoặc quá lâu, xoay người nhìn Nguyên Cát, nói đáp án cho hắn.

"Ta muốn huyện Đậu." Nàng nói.

Nghi hoặc của Nguyên Cát chưa được giải đáp mà càng thêm kinh ngạc, không biết ý của tiểu thư có giống ý nghĩ trong đầu mình không.

Huyện Đậu không phải là một người hay một đồ vật, mà nó là một tòa thành trì.

Nói xa thì thành trì này thuộc về hoàng đế, mà nói gần thì thuộc về tri huyện.

Tiểu thư muốn huyện Đậu sao, muốn như thế nào? Làm tri huyện à?

Tuy rằng tiểu công tử làm tiết độ sứ, nhìn qua thật hoang đường nhưng cũng đã trở thành sự thật rồi, nhưng tiểu thư là một cô nương, chẳng lẽ lại muốn trở thành tri huyện thất phẩm hay sao?
Ý niệm của tiểu thư càng ngày càng khó nắm bắt.

Đương nhiên nàng không có khả năng làm tri huyện, mà có thể làm nàng cũng sẽ không làm, Lý Minh Lâu giải thích: "Ý của ta là muốn chúng ta khống chế huyện Đậu, hiện tại chắc thúc cũng nhìn ra được, sơn tặc trên núi kia là giả, bọn họ đã cấu kết với quan phủ của huyện Đậu này."

Nguyên Cát gật đầu, tuy rằng hắn không thèm để ý đến việc xảy ra ở địa giới khác nhưng quan binh vốn là những người phải tiêu diệt phỉ tặc vậy mà quan phủ địa phương không thèm hỏi rõ, còn định diệt khẩu nhân chứng, như vậy tất nhiên trong này là có âm mưu gì đó.

"Chuyện này thật sự là một âm mưu rất lớn." Nàng đã tận mặt nhìn rõ điềm báo tiềm tàng của nạn binh hỏa, có một số việc nàng không muốn giấu diếm Nguyên Cát nữa. "An Khang Sơn muốn làm phản,"
Nguyên Cát khϊếp sợ, An Khang Sơn phô trương, ương ngạnh quyền thế ngập trời người người đều biết nhưng việc như mưu phản này vẫn làm người sợ hãi.

Triều Đại Hạ, quốc phú dân an binh hùng tướng mạnh, chư quốc biên cảnh đều tâm phục khẩu phục cúi đầu xưng thần, An Khang Sơn làm sao mà dám?

Điều này Lý Minh Lâu không thể trả lời, đời trước khi An Khang Sơn mưu phản, rất nhiều người cũng có suy nghĩ như vậy, cho rằng hai cha con hắn điên rồi tự mình dấn thân vào con đường diệt vong. Kết quả thì sao, trên thực tế hai cha con họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu không phải gặp phải võ Nha Nhi cũng điên cuồng không kém thì nói không chừng cũng đã thành công.

Tuy rằng có thể đánh bại nhưng Đại Hạ lại lâm vào 10 năm hỗn chiến, nguyên khí đại thương.

Hiện tại Đại Hạ đã không còn là triều đại huy hoàng trong lòng mọi người nữa rồi. Hoàng đế đã hoang phế triều đình mười mấy năm, gia tộc La quý phi xa xỉ đến cực độ, mua quan bán tước. Tể tướng Thôi Chinh cùng hoạn quan Toàn Hải lại tự làm theo ý mình tham quyền đoạt lợi, bọn quan viên mặc kệ nước chảy bèo trôi. Cung điện nhìn như nguy nga tráng lệ huy hoàng nhưng trên trong đã hủ bại bất kham, chỉ cần một cây đao bổ vào là sụp đổ.
"Thúc có biết hoàng đế phái sứ giả đi Phạm Dương chứ?" Lý Minh Lâu nói. "Đó là bởi vì có người tố cáo An Khang Sơn có tâm mưu phản, cho nên Hoàng Đế mới để Tể tướng Thôi Chính phái người đi tra hỏi."

Làm sao tiểu thư lại biết được? Đại nhân nói cho nàng sao? Nếu là vậy thì tất nhiên không cần nghi ngờ.

Không đúng, chuyện này phát sinh sau khi đại nhân qua đời.

Trong đầu hắn hiện lên các loại ý niệm nhưng không hề đặt câu hỏi càng không nghi ngờ người trước mặt, hắn chăm chú nghe Lý Minh Lâu tiếp tục nói chuyện.

"Lần tra hỏi này nhất định sẽ không có bất luận kết quả gì, An Khang Sơn đã thu mua sứ giả, mà trong lúc này hắn còn đang khuếch binh nuốt thế lực, những tiết độ sự ở phương Bắc không nghe theo hắn đều bị giam lỏng, toàn bộ binh mã đã bị hắn bá chiếm."
"Huyện Đậu thuộc về Hoài Nam, mà bên cạnh Hoài Nam là Chiết Tây..."

Nguyên Cát rõ ràng: "An Đức Trung."

Cho nên An Khang Sơn cắn nuốt binh mã ở phía Bắc còn con hắn An Đức Trung ở phía Đông Nam.

Tiếp theo không cần Lý Minh Lâu nói nữa.

Nguyên Cát mở lời: "Đám binh mã kia là do An Đức Trung sắp xếp, hắn muốn tác loạn ở Hoài Nam sau đó nhân cơ hội xuất binh chiếm cứ lấy Hoài Nam."

Lý Minh Lâu gật đầu: "Cho nên ở trên núi, ta không thể cho thấy thân phận được, Minh Ngọc mới nhận được tinh tiết, nếu bị An Khang Sơn theo dõi thì không xong."

Nguyên Cát hiểu ra, An Khang Sơn là người tàn nhẫn tâm cơ đa đoàn, lại được hoàng đế và quý phi sủng ái. Hiện giờ Lý Phụng An không còn, tuy rằng kẻ kia không dễ dàng gϊếŧ chết Minh Ngọc nhưng cướp tinh tiết lại dễ như trở bàn tay.

"May mắn là có Lương Chấn." Lý Minh Lâu nói.
Để ông ta hấp dẫn lực chú ý của đám người An Khang Sơn là điều không thể tốt hơn.

Khi đại đô đốc vẫn còn, Lương Chấn bị đại đô đốc ức hϊếp, khi đại đô đốc không còn nữa, đại tiểu thư vẫn có thể tùy ý ức hϊếp ông ta, Nguyên Cát không nhịn được cười, rồi lại nghĩ đến phụ nhân vừa mù vừa điên kia.

Khi còn ở trên núi hắn phát hiện ra khói báo nguy, dẫn người chạy xuống thì trường hợp dưới núi đã cực kỳ hung hiểm. Ngay khi hắn muốn báo xuất thân thì Lý Minh Lâu bước ra một bước, nói ra thân phận khiến hắn không ngờ tới.

"Bà ấy thật sự là mẫu thân của Võ Nha Nhi ư?" Nguyên Cát hỏi.

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Không thể xác định được, bởi vì thần trí của bà ấy không rõ ràng."

Thật ra hầu như thân phận của bà đều do nàng suy đoán trực quan mà ra.
Hơn nữa hiện giờ cũng không quá quan trọng, điều quan trọng là lúc ấy đã giải trừ hiểm cảnh cho bọn họ.

"Những người này không phải cần chứng minh hay sao?" Lý Minh Lâu chớp chớp mắt với Nguyên Cát: "Thời gian kiểm chứng ấy đủ để chúng ta làm việc."

Thật lâu rồi Nguyên Cát mới lại được nhìn động tác nghịch ngợm của nàng, khuôn mặt bị bọc trong lớp vải đen chỉ lộ ra mắt mũi miệng khiến người người sợ hãi đã trở nên sinh động hơn vài phần, Nguyên Cát lại cảm thấy khoang mũi có chút đau xót không biết tên, nhưng trên mặt vội nở nụ cười: "Đúng vậy, gia môn Lương Chấn trong kinh thành này có ai quen thuộc hơn chúng ta được chứ?"

Lý Minh Lâu cười gật đầu.

"Cho nên chúng ta phải khống chế huyện Đậu, ngăn cản An Đức Trung tác loạn." Nguyên Cát trở lại đề tài vừa rồi.
Ngăn cản An Đức Trung tác loan ư, chỉ sợ là không được, nàng chỉ cầu có thể thay đổi được trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như lúc trước định cứu Hàn Húc ra, ví dụ như hiện tại muốn thay đổi vận mệnh của dân chúng trong huyện Đậu khỏi bị tàn sát.

Những người đó vốn đã phải chết nhưng nếu họ đều có thể sống sót, không phải một hai người mà là hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người đều có thể sống sốt thì chẳng lẽ ông trời sẽ còn để ý đến một mình nàng hay sao?

Lý Minh Lâu nói: "Trước tiên chúng ta thăm dò chi tiết ở nơi này, nhìn xem có bao nhiêu người được cài vào."

Những việc này hắn sẽ đi làm, Nguyên Cát gật đầu, tiểu thư chỉ cần nói nàng muốn làm gì là được rồi.

Nàng nhìn hắn không nói lời nào nữa.

Nguyên Cát vội hỏi: "Tiểu thư còn có gì dặn dò?"
Thanh âm của nàng mang theo sự tò mò: "Nguyên Cát thúc, ta nói những lời này, thúc đều tin sao? Thúc không cho rằng ta đang làm bậy chứ?"

Nguyên Cát ngẩn ra, bật cười: "Ngài là đại tiểu thư, là Lý Minh Lâu."

Cho nên dù cho nàng có làm bậy, thì hắn cũng sẽ cùng làm bậy với nàng.

Ngực nàng nhói lên, đời trước nàng chưa từng có cảm giác này, cả đời kia nàng vô ưu vô lự, không cần người quan tâm tín nhiệm, cũng không có cảm xúc cảm động linh tinh gì đó, bởi vì tất cả đều không cần.

Hoặc là, những người chân chính quan tâm tín nhiệm nàng đều đã bị hại chết.

"Nguyên Cát thúc, gần đây thân thể thúc thế nào? Có gì không khỏe hay không?" Nàng hỏi.

Khoảng cách thời gian người này tử vong ở đời trước đã càng ngày càng gần, tuy rằng cách địa điểm tử vong càng ngày càng xa nhưng lại có việc Hạng Vân cứu Minh Ngọc và Hạng Nam tới cự hôn khiến nàng biết được, vận mệnh, ý trời giảo hoạt như thế nào, nàng không dám thiếu cảnh giác.
Nguyên Cát nghiêm túc nói: "Ta rất tốt, tiểu thư xin yên tâm, nếu có gì không khỏe, ta sẽ không cố chống hay lừa gạt tiểu thư."

Lý Minh Lâu gật đầu muốn nói thêm, nhưng thanh âm Kim Kết ở ngoài cửa truyền vào:

"Phu nhân, ngài có gì dặn dò ạ."

Đây là lời nhắc nhở, phụ nhân kia tới.

Nguyên Cát mở cửa phòng ra, Lý Minh Lâu cũng đi ra nhìn thấy người kia đang đứng ở dưới hành lang, dù bị Kim Kết ngăn lại cũng không gây ầm ĩ, vô thanh vô tức không cất bước đi tiếp.

"Phu nhân." Lý Minh Lâu gọi.

Phụ nhân nghe thấy thanh âm của nàng thì duỗi tay: "Tước Nhi."

Kim Kết đỡ bà đưa tới gần, Lý Minh Lâu đón được tay bà, nói: "Ta ở đây."

"Con ở là tốt rồi." Biểu tình khẩn trưởng của bà tan đi, tay nắm chặt lấy tay của nàng.

Nàng duỗi tay chạm lên mặt của bà, nhẹ giọng nói: "Ta bàn chút việc với người của quan phủ, bà không cần lo lắng."
Nguyên Cát cúi người nói: "Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, ta xin cáo lui trước."

Phụ nhân dịu dàng gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.

Nguyên Cát rời đi, Lý Minh Lâu kéo bà vào trong nhà.

"Con không cần nói nhiều với người khác." Phụ nhân vào phòng mới nhỏ giọng nói với nàng: "Chỉ cần nói Lương lão đô đốc là được."

Lý Minh Lâu nghĩ như vậy thật hợp với ý nàng, vừa trấn an vừa thuận thế hỏi:

"Vì sao lại không thể nói?"

Phụ nhân than nhẹ: "Không tốt với Nha Nhi."

Vì sao lại không tốt với Nha Nhi? Vì không tốt với Nha Nhi cho nên thế nhân không biết Võ Nha Nhi có mẫu thân, bởi vì người mẹ này vừa mù vừa điên vừa ngốc ư, cho nên tử ngại mẫu xấu?

Nhưng dù nàng có hỏi lại thì phụ nhân cũng không nói nhiều thêm nửa câu.

Một phụ nhân mù điên ngốc không nhận rõ thân nhân hay người xa lạ nhưng mỗi khi đề cập đến con trai mình thì lại luôn thanh tỉnh và kiên định.
--------------------------

 73. Một chủ ý.

Một đêm qua đi, ánh mắt trời soi tỏ, cuộc điều tra trên núi cũng hoàn toàn kết thúc.

Quan tướng đứng dưới chân núi nhìn đống thi thế chồng chất kia lại cảm thấy đau đầu, mệt mỏi còn sợ hãi: "Xuống tay thật tàn nhẫn, không hổ là Hổ Lang quân."

"Nhưng người này nên nhanh chóng tiễn đi mới thỏa đáng." Trong lòng phó tướng cũng sợ hãi.

Mà trong lòng quan tướng cũng muốn thế nhưng trước mặt cấp dưới hắn không thể rụt rè sợ sệt được, chỉ còn cách dựng mi nói: "Sợ cái gì! Hiện tại bọn họ ở trong cảnh nội của huyện Đậu chúng ta, dù cho là hổ lang cũng bị chúng ta khinh nhờn."

Cho nên đang nói mình là chó à? Phó tướng ngạc nhiên.

Quan tướng cũng phát hiện mình nói sai, phì một tiếng nói tiếp: "Bọn họ không có ý kiếm chuyện thì tất nhiên chúng ta sẽ thả bọn họ đi, nếu bọn họ trở ngại chuyện của chúng ta thì cho dù là Chấn Võ quân cũng đừng mơ tưởng mà rời đi nơi này."
Phó tướng thưa vâng, rồi giương mắt nhìn lên triền núi đã dập tắt lửa, màn khói đen đặc cũng đã tan đi, trên núi xuất hiện từng mảng nham nhở như bị bệnh rụng tóc, thật khó coi.

"Không hề phát hiện người sống, chỉ có thể chờ tin tức từ Chiết Tây." Hắn nói, rồi nghĩ đến khi báo tin cho Chiết Tây mà rùng mình sợ hãi.

Tính tình của An tiểu đô đốc không tốt lắm.

Mới vừa sắp xếp bên này đã xảy ra việc, chỉ sợ sẽ nổi giận lôi đình.

Trong mắt quan tướng khó nén sự sợ hãi, nhìn đống thi thể mà ánh mắt lập lòe: "Thật ra... ta có một chủ ý."

Phó tướng vội đưa lỗ tai tới gần, nghe đối phương thì thầm, biểu tình không ngừng biến ảo lúc kinh ngạc rồi suy tư lại gật đầu vui mừng.

Sau khi hai người to nhỏ, lập tức triệu tập tất cả quan binh dưới chân núi đến, ngoại trừ những người đang xếp hàng thì có một số đang vây quanh đống thi thể sơn tặc.
Trong bụi cỏ cuối thu tươi tốt từng bị người dẫm đạp hay bị đao côn chém ngã, có một bàn tay khẽ vươn ra, một người nằm úp sấp đầu đội cỏ thân bọc cành lá đang chăm chú nhìn đám người dưới chân núi.

"Trung Ngũ." Bên người hắn lại có thêm một người nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Dưới lớp cỏ che đậy, đôi mắt Trung Ngũ trở nên sắc bén: "Bọn họ đang cởϊ qυầи áo của sơn tặc."

Định cởϊ qυầи áo sơn tặc để chính mình mặc vào hay sao? Cởi binh phục đổi quần áo sơn tặc muốn làm gì không cần nói cũng biết, những người này đúng thật là tà tâm không chết mà.

Người bên cạnh hít một hơi, xoa tay hầm hè: "Được lắm, vừa hay có dư nghiệt của sơn tặc, chúng ta xông lên xử lý họ thôi."

Trung Ngũ ngăn hắn lại: "Đại tiểu thư còn ở trong tay bọn họ đấy." Nói xong, hắn nhìn đám binh mã dưới chân núi, thấy bọn họ bắt đầu rời đi. "Các ngươi đi theo bọn họ, còn ta đi hỏi đại tiểu thư xem nàng có dặn dò gì."
Người bên cạnh ừ một tiếng rồi hoàn toàn ẩn vào bụi cỏ khô, Trung Ngũ cũng rút lui. Trên núi dần yên lặng, mà những ồn ào, náo động dưới chân núi cũng dần tan đi.

Còn huyện nha thì rất náo nhiệt, Huyện lệnh Vương Tri mời 5 vị đại phu tới khám bệnh cho phụ nhân và Lý Minh Lâu.

Lý Minh Lâu uyển chuyển cự tuyệt: "Đây là bệnh cũ của ta, đã có y dược."

Vương Tri là người đứng đầu cả huyện, đương nhiên không cần mãi khách khí, càng sẽ không đi hỏi thăm chuyện riêng tư người khác, chỉ cho đại phu hỏi khám cho phụ nhân kia. Lý Minh Lâu không cự tuyệt mà còn tự mình cùng phụ nhân gặp đám đại phu.

Việc phụ nhân điên, ngốc cũng là bệnh cũ không tra được gì, vết thương mới chỉ là va chạm ngoài da, không thương tổn gân cốt, đại phu cũng chỉ cho chút thuốc an thần và thuốc bổ mà thôi. Tuy rằng phụ nhân cũng không bị kinh hách đến trình độ thất thố.
Lý Minh Lâu cũng với Vương Tri không quá để ý đến kết quả chẩn trị của đám đại phu, mà bổn ý thực sự của họ cũng không phải là điều này, mỗi người chỉ làm bộ mà thôi.

"Chúng ta đang nghiêm tra đám sơn tặc kia, chắc chắn sẽ cho phu nhân và thiếu phu nhân một lời giải thích." Vương Tri an ủi.

"Chủ yếu là để các bá tanh an tâm." Lý Minh Lâu đáp.

Vương Tri gật đầu tán thưởng: "Võ thiếu phu nhân thật là lòng mang từ bi, điều này quả thật rất giống với Lương lão đô đốc, đã lâu không gặp ngài ấy, không biết bệnh ho của ngài ấy có khá hơn không?"

Lý Minh Lâu nói: "Ta thật không nghe nói ngài ấy có bệnh ho nhưng mà tật xấu miệng lệch mỗi khi gặp gió thì vẫn không thấy tốt lên."

Bởi vì bất hòa nhiều năm, Kiếm Nam đạo và Lương Chấn đều tìm hiểu điều tra rõ ràng lẫn nhau, có khi hạ nhân của Lương phủ cũng không thể hiểu Lương Chấn bằng người Kiếm Nam đâu.
Mà Vương Tri này thì càng không biết, cho nên đề tài chấm dứt tại đây, hắn cáo từ rời đi.

Nguyên Cát tiến vào, nhìn phương hướng kẻ kia rời đi: "Những người này tà tâm không chết." Hắn nói tin tức mà Trung Ngũ đưa đến cho Lý Minh Lâu: "Bọn họ vẫn định giả trang sơn tặc, tiềm tàng ở huyện Đậu này."

Lúc ấy, phát hiện có khói báo nguy, Nguyên Cát dẫn vài người xuống núi còn Trung Ngũ vẫn tiếp tục di rời kho binh khí và giấu chúng đi.

Lúc này, tuy rằng bọn họ bị nhốt trong huyện nhưng Trung Ngũ ở bên ngoài càng dễ tìm hiểu tin tức và làm việc hơn.

Lý Minh Lâu nói: "Mới vừa có việc sơn tặc làm ác, lại lập tức giả trang sơn tặc như vậy hẳn là muốn dùng danh nghĩa sơn tặc đối phó với chúng ta."

Nguyên Cát nghe thấy lời này chợt nghĩ đến một việc: "Việc sơn tặc làm ác và tiêu diệt sơn tặc còn chưa truyền ra huyện thành."
Lúc bọn họ vào thành, Vương Tri đã che chắn và xua đuổi hết dân chúng, bọn người Lý Minh Lâu cùng những nữ tử và các thôn dân tham dự đều lặng yên không một tiếng động đi vào huyện hạ, rồi bị nhốt lại.

"Không hề thông báo cho thân nhân của những nữ tử được cứu vớt, mà dân chúng trong huyện thành chỉ biết huyện lệnh đón người nào đó vào huyện nha, tin tức truyền ra là tiếp đón khách quý." Nguyên Cát nói.

Nếu đoàn người này thật sự chỉ là mẫu thân và thê tử của Võ Nha Nhi thì loại xiếc này có thể hữu dụng, nhưng mà đoàn người bọn họ lại là binh mã của Kiếm Nam đạo, loại xiếc này thật là buồn cười.

Lý Minh Lâu cười cười: "Bảo Trung Ngũ đi báo cho mọi người trong thôn tới, lại mướn thêm người khua chiêng gõ trống tới cảm tạ quan phụ mẫu."

...

...

Động tác của Trung Ngũ cực nhanh, mà các thôn dân nhận được tin tức thì càng thêm hân hoan, bọn họ đã đợi một ngày một đêm không thấy có tin gì rồi, có người đánh bạo thử thăm dò tới gần nơi sơn tặc nhưng còn chưa tới gần đã bị quan binh quát lớn đuổi về.
Tuy rằng thái độ của quan binh quả thật không tốt, nhưng trong lòng mọi người vẫn thấy có chút an ủi, có quan binh ở đó thì sơn tặc hẳn đã bị phát hiện thậm chí là tiêu diệt rồi đúng không.

Nhưng vẫn ăn không ngon ngủ không yên, không biết tình huống của thân nhân mình.

Bọn họ thấy đám người Trung Ngũ trở về, nghe xong tin tức thì không hề do dự, hoan hỉ muốn đi huyện thành. Đương nhiên, Trung Ngũ không đành lòng để phụ nữ trẻ em, người già cả đi bộ bôn ba đường xa, nên đã sớm chuẩn bị ngựa xe. Kéo một thôn người bay nhanh đến huyện thành.

Chờ bọn họ tới huyện thành, còn thuê 4 gánh hát cùng khua chiêng gõ trống đi vào thành. Mọi người trong thôn đều hoảng sợ, chờ nghe lời nhắc là ăn mừng quan phủ trừ ác thì chợt hiểu ra, hơn nữa còn cực kỳ tán đồng.

Quan phủ diệt trừ đám sơn tặc gây ác như vậy quả thực xứng đáng để ăn mừng rồi, các thôn dân lập tức gia nhập hòa lẫn trong đám người đi vào thành.
Quan binh thủ thành bị hoảng sợ, không rõ nguyên do, không dám ngăn trở dân chúng trong thành cũng bao vây nhìn xem. Người của Nguyên Cát dẫn Trương Tiểu Thiên ra, vừa lúc thấy một màn này, ngay lập tức hắn gia nhập trong đó, bắt đầu tuyên truyền giảng giải sự tình đã trải qua trước mặt mọi người.

Dân chúng huyện Đậu ồ lên, lúc này mới biết hóa ra trong bản địa lại xuất hiện ác tặc, cũng mới biết quan phủ đã làm được một chuyện tốt như vậy, cho nên trong lúc này nhất thời tiếng chiêng, tiếng trông tiếng hoan hô của dân chúng trào dâng.

Quan binh trong thành căn bản là không thể ngăn trở được, đành trơ mắt nhìn bọn họ đi vào thành khiến cho toàn thành oanh động.

Cả đời Vương Tri làm huyện lệnh, lần đầu tiên cáu giận vì được bá tánh kính yêu như này.

"Tại sao tin tức lại truyền ra được?" Hắn nhíu mày hỏi.
"Khi lên núi diệt phỉ cứu người, cả thôn kia đều biết." Văn sĩ nói.

"Biết vậy vì sao không coi chừng bọn họ." Vương Tri cả giận nói.

Đám thuộc hạ trong phòng cúi đầu hổ thẹn nói: "Không nghĩ tới bọn họ cũng dám làm những việc này."

Trước kia, đám thôn dân nhiều nhất chỉ biết nơm nớp lo sợ phái người đến hỏi thăm, đến lúc đó chỉ cất quát nạt không cần truyền ra bậy bạ là được, thật ra thôn dân là những người có thể lừa gạt một cách dễ dàng nhất.

Ai ngờ, người cả một thôn làng đều tới, còn nhanh chóng như vậy.

Còn mời cả gánh hát? Chẳng lẽ thôn này có nhiều tiền vậy sao?

"Không cần để ý chi tiết kia." Vương Tri cả giận nói: "Hiện tại mọi người đều biết có sơn tặc rồi, làm thế nào cho phải đây."

Quan tướng từ phía ngoài bước nhanh vào, nghe vậy thì nói: "Đại nhân, dù dân chúng có biết cũng không phải chuyện xấu, chúng ta tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền. Sơn tặc có thể đánh cướp bọn họ một lần thì có thể cướp lần thứ 2, lại gϊếŧ thêm một vài bá tánh nữa, chuyện này thành vạn vô nhất nhất rồi."
-----------------------

 74. Trấn an

Chiêng trống rung trời vang lên trong huyện Đậu, vốn dĩ trước cửa lớn của huyện nha không được dừng chân giờ lại chen đầy, cờ màu phấp phới, còn có những tấm biển treo lụa đỏ được người khiêng vác, truyền lên phía trước.

Không biết người nào làm vậy đầu tiên nhưng đám thương nhân nhanh tay tinh mắt ở huyện Đậu đã học theo, những việc dệt hoa trên gấm như chúc mừng huyện đại lão gia này trước kia muốn làm cũng không có cơ hội mà.

Vương Tri đi ra, không biết ai hô hào mà tiếng la 'thanh thiên đại lão gia' tựa như cơn sóng cuồn cuộn trào dâng, Vương Tri thiếu chút nữa bị đẩy trở về, cũng may phía sau có văn sĩ cùng vài vị quan lại còn quan tướng vây quanh chống đỡ.

Vương Tri đứng vững lại thân mình, mở lời trấn an dân chúng, lấy giọng điệu quan trên để truyền đạt lại sự việc sơn tặc gây loạn cùng với diễn biến khi tiêu diệt bọn chúng.
"Đây là một trong 18 quân đoàn của Chiết Uy Quân đóng quân tại huyện Đậu của chúng ta. Đây là Đỗ Uy, Đỗ đoàn luyện." Vương Tri giới thiệu công thần ở phía sau: "Sơn tặc là do Đỗ đoàn luyện tiêu diệt."

"Đỗ đại nhân uy vũ." Lại có người hô lớn.

Vì thế tiếng hoan hô lại cuồn cuộn tràn ra.

Đỗ Uy vung tay lên: "Vận chuyển thi thể sơn tặc ra đi."

Cùng với hiệu lệnh của hắn, đám quan binh bắt đầu lôi kéo một xe toàn là thi thể của sơn tặc ra ngoài, chống chất ở khoảng đất trống trước huyện nha để thị chúng.

Khung cảnh quả thực gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với xem chém đầu đấy.

Huyện Đậu chỉ là một huyện thành hẻo lánh, quanh năm suốt tháng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh chém đầu chứ đừng nói cảnh này.

Hầu như dân chúng trong huyện đều vọt tới đây, ở bên ngoài thành cũng có rất nhiều người nghe thấy tin, dìu già dắt trẻ chạy tới. Bên trong còn kèm theo không ít thôn dân, bọn họ không hề tỏ ra tò mò hay hiếu kỳ mà mỗi người đều rơi lệ, hai mắt đỏ bừng.
"Cảm tạ, thanh thiên đại lão gia." Bọn họ hô lên: "Đã cứu thê nữ nhà chúng ta."

Hóa ra là người nhà của những nữ tử được cứu vớt, nghe thấy tin tức nên tìm tới. Bọn họ đứng trước đống thi thể chồng chất của sơn tặc, phẫn nộ kể về đám thổ phỉ này gϊếŧ người phóng hỏa như thế nào. Chuyện tới nước này rồi, hiện giờ có giam cầm những thôn dân và nữ tử cũng vô dụng thôi. Vương Tri thả bọn họ ra ngoài, đám nữ tử được đoàn tụ với người nhà, ôm nhau khóc rống lên. Còn những nữ tử gặp nạn thì được nâng ra ngoài được người nhà ôm lấy bi thống khóc lớn.

Có nhân chứng, có vật chứng ngay trước mặt, như vậy huyện Đậu thực sự có sơn tặc hung ác. Dân chúng huyện Đậu không còn nghi ngờ gì nữa, lại nhìn đống thi thể sơn tặc chồng chất như núi này. Bá tánh vừa bi thống cho những người đã khuất vừa cảm thấy sợ hãi trong lòng. Còn đám thương hộ tới xem náo nhiệt dệt hoa trên gấm cũng càng trở nên cảm kích chân thành hơn.
Người làm buôn bán còn sợ sơn tặc cướp bóc hơn bá tánh dân thường nữa.

Dân chúng lại nhấc lên một làn sóng ồn ào bái tạ thanh thiên đại lão gia.

Vương Tri cũng Đỗ Uy không tham công, còn mời Nguyên Cát ra ngoài, giới thiệu đây là công thần lớn nhất lần diệt phỉ tặc này.

Nguyên Cát dựa theo lời dặn của Lý Minh Lâu, đơn giản nói cho mọi người biết mình là Chấn Võ quân, đang đón gia quyến đoàn tụ đi ngang qua đây, chỉ là trùng hợp.

Như vậy cũng đủ giải thích mọi nghi hoặc của dân chúng, hóa ra huyện lão gia đón chào quý nhân là vì hỗ trợ diệt phỉ.

"Bọn họ cũng bị sơn tặc cướp bóc." Trương Tiểu Thiên chủ động giải thích.

Và còn có lão giả đứng ra bổ sung, đám người này phiêu nhiên đến trong đêm mưa tựa như tiên nhân, hừng đông muốn rời đi còn để lại ngân lượng an ủi thôn dân chịu khổ. Sau đó còn hùng dũng oai vệ đi diệt phỉ, gồm cả vị chủ mẫu kia nàng cũng tự mình đi.
"Vị chủ mẫu kia còn đang bị thương bệnh trong người đấy." Lão giả thở dài sâu kín.

Có kinh có bi có truyền kỳ, dân chúng nghe càng nhập thần,

Ăn tết cũng chưa từng nháo nhiệt như vậy đâu, khung cảnh này chắc chắn sẽ được ký lục vào lịch sử của huyện nha.

Trung Ngũ đứng trong đám người, kéo mũ xuống thấp hơn, chuyện này càng ồn ào càng huyên náo thì càng nhiều người biết, những nữ tử và thôn dân tham dự diệt phỉ cũng đảm bảo an toàn hơn. Hắn hơi phất tay ý bảo đồng bạn trong đám người rồi xoay người đi ra phía ngoài. Theo bước chân hắn, giữa biển người có vài bóng dáng tựa như giọt nước ngược chiều lội dòng chảy ra nơi khác rồi tụ tập lại.

Ầm ĩ vào ban ngày dần kết thúc, nhóm thương hộ trong huyện vì ăn mừng đã cho bắn pháo hoa, buổi tối trong huyện lại càng thêm náo nhiệt.
Vương Tri mời Lý Minh Lâu đi xem: "Chỉ bắn ở cửa thành cho nên rất thanh tĩnh, phu nhân và thiếu phu nhân sẽ không bị quấy rầy."

Một người vừa mù vừa điên, một người thì dung mạo tổn hại không dám gặp người vào ban ngày mà. Hắn cực kỳ săn sóc sắp xếp các nàng không cần đối mặt với dân chúng.

Lý Minh Lâu không cự tuyệt, nàng đưa phụ nhân mắt mù đi cùng.

"Mắt mù thì xem kiểu gì?" Kim Kết nhỏ giọng hỏi Phương Nhị.

Phương Nhị nói: "Xem bằng tâm."

Kim Kết bĩu môi, một xa phu tựa như đầu gỗ còn nói thiền ngữ à. Sau đó, chờ ra ngoài thành nơi bắn pháo hoa, nàng thấy tiểu thư nhà nàng kéo phụ nhân kia nhỏ giọng miêu tả cho bà ấy nghe. Nào là hình dạng, màu sắc. Đây là màu vàng tím của kim sen, đây là mảnh vỡ của trân châu trắng...

Kim Kết bật cười, tiểu thư dùng đồ vật miêu tả còn quý hơn cả pháo hoa nữa, không biết phụ nhân kia có hiểu hay không.
Phụ nhân không nói mình không hiểu, bà hé nụ cười tươi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thật sự giống như bà ấy có thể nhìn thấy được.

"Thương hộ ở huyện Đậu này thật có tiền." Kim Kết cũng cười nói.

Thoạt nhìn chỉ là một tiểu thành bình thường đơn sơ vậy mà bắn pháo hoa không kém gì phủ Giang Lăng mà nàng từng nhìn thấy. Ở phủ Giang Lăng chỉ có ngày lễ tết mới có thể nhìn thấy pháo hoa thôi.

Lý Minh Lâu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thật ra nàng cũng thường được ngắm pháo hoa. Đời trước ở phủ Thái Nguyên, tiểu thư Minh Lâu thường xuyên phóng pháo hoa. Đây là việc trọng đại của dân chúng trong phủ, ngày ấy họ sẽ rồng rắn kéo theo cả nhà đi ra ngoài ngắm pháo hoa, còn có những công tử, tiểu thư nhà giàu mang rượu ngon ngồi trên mặt đất chung vui.

"Các phu nhân hãy tận tình thưởng thức, pháo hoa thật mê người." Vương Tri mỉm cười nói.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình thật hào phóng, phương thức tiễn đưa như này thật sự là quá văn nhã, trước đây nào có như vậy.

Lý Minh Lâu quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Vâng, mời đại nhân cũng tận tình thưởng thức."

"Thiếu phu nhân khách khí." Vương Tri cười ha ha.

"Không khách khí." Nàng đáp lễ.

Cuối cùng lời chúc mừng và màn pháo hoa kết thúc, ngày tiếp theo Lý Minh Lâu đưa ra ý muốn khởi hành, lúc này Vương Tri không giữ chân lại nữa.

"Hai vị phu nhân đã được đại phụ chẩn trị qua, ta đây cũng an lòng." Hắn hòa khí nói: "Hành trình của các vị cũng không thể trì hoãn thêm để tránh Lương lão đô đốc lo lắng, nhưng xin thiếu phu nhân đừng cự tuyệt chúng ta phái thêm người hộ tống đi kinh thành. Dù sao các vị cũng xảy ra chuyện trong nội hạt của bản quan quản lý, đành dùng cách này để biểu đạt tâm ý."
Lý Minh Lâu không hề cự tuyệt, cùng phụ nhân ngồi trên xe được một đội quan binh hộ tống rời đi huyện Đậu. Vương Tri tự mình đưa đến cửa thành, các bá tánh nghe được tin tức cũng tới tiễn đưa. Nhìn đội nhân mã rậm rạp này không thấy giống thần tiên chút nào, có lẽ 'thần tiên' là nói về nữ quyến ngồi trong xe đúng không? Chỉ tiếc rằng màn xe dày nặng vững vàng, dù cho những cơn gió thu càng ngày càng lạnh lẽo cũng không thể khiến chúng bị lay động, cũng không nhìn thấy bộ dạng của người ngồi bên trong.

Vì đuổi hành trình, bọn họ đi rất nhanh, dù chiều hôm cũng luyến tiếc tìm nơi gần đó để dừng chân mà tiếp tục đi về phía trước, cho tới đêm khuya mới ngừng lại ở một tòa miếu hoang ven đường.

Bốn phía hoang tàn vắng vẻ, nguyệt hắc phong cao, những đống lửa nhỏ được nhóm lên cả ở bên trong lẫn bên ngoài ngôi miếu hoang phảng phất như những trản đèn dầu sắp tắt, hấp dẫn vô số những con thiêu thân đang ngo ngoe rục rịch trong bóng đêm sâu thẳm.
Tiếng nói cười, ngựa xe náo nhiệt dần tan đi trong gió đêm.

Đỗ Uy nằm sấp ở khe rãnh gần đó hoạt động lại đầu vai tê mỏi.

"Đại nhân." Bên cạnh có người lướt tới gần.

Hiện tại, bọn họ đều mặc quần áo bình thường, không hề có âm thanh áo giáp va chạm, nhưng vẫn khiến Đỗ Uy hoảng sợ, mắng: "Nhỏ giọng chút đi!"

Phó tướng cười hắc hắc: "Đại nhân quá cẩn thận rồi."

"Hộ vệ của họ là Quạ quân đấy." Đỗ Uy kiêu ngạo vì tính cẩn thận của mình.

Phó tướng cũng không thèm để ý, nói: "Dù cho là quạ quân thì người của chúng ta cũng đã đốt mê hương ở bên trong rồi. Bọn họ có cánh cũng không bay được." Rồi nghiêng tai nghe tiếng động truyền trong gió: "Đã không còn động tĩnh gì nữa."

Có tiếng bước chân từ nơi xa truyền đến, sau đó có người được đưa tới đây, trong bóng đêm hắc ám có thể nhìn rõ hắn mặc binh phục.
"Đại nhân, đã sắp xếp xong." Hắn thấp giọng nói: "Ta nhân lúc thay ca đi tiểu ra đây."

Đỗ Uy cẩn thận vẫn muốn chờ thêm một chút.

"Nếu lại chờ thì trời sáng mất." Phó tướng nhỏ giọng thúc giục.

Lúc này, Đỗ Uy mới nhổ cọng cỏ khô đang ngậm trong miệng ra, ra lệnh một tiếng. Dưới mặt đất gần 100 người nhảy lên, từ bốn phương tám hướng phóng vào ngôi miếu hoang kia.

---------------------------

 75. Khó bao nhiêu.

Người rậm rạp lao ra từ trong bóng tối cùng vây tụ lại ngôi miếu hoang rách nát mà sáng ngời.

Tiếng bước chân dù có nhẹ thế nào thì dẫm lên mặt đất cũng phát tiếng động, nhưng bọn họ lại dễ dàng đi thẳng đến trước cửa miếu mà không hề có bất luận sự ngăn cản nào của trạm canh gác dù minh hay ám.

Trước cửa miếu hoang chỉ còn đống lửa đang thiêu đốt không hề có một bóng người, tất cả đều yên tĩnh.
Tiếng bước chân ồn ào dừng lại, tình huống không đúng. Đỗ Uy nắm chặt thanh đao trên eo, dù cho tất cả đều ngất xỉu vì mê hướng bị ném trong đống lửa đi nữa thì cũng không đến mức không có người nào chứ, còn nữa, đám quan binh đi theo hộ tống của hắn đâu?

Phó tướng nhấc chân đá văng cánh cửa rách nát, cảnh tượng bên trong hiển lộ trước mắt đám người.

Bên trong thật ra có rất nhiều người, nằm ngang dọc tứ tung dưới mặt đất vây quanh đống lửa trại đang thiêu đốt, bọn họ đều mặc binh phục, máu đỏ tươi dưới thân không biết đã chảy lan tràn bao lâu, giờ đọng lại tựa như một chiếc thảm nhung.

Gã quan binh dẫn đường phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Ta... lúc ta rời đi bọn họ đều còn ... đều còn tốt mà."

Ánh lửa cam vàng phản chiếu thứ chất lỏng sền sệt đỏ tươi khiến mặt Đỗ Uy cũng biến thành màu đỏ, cả thân thể hắn như rơi xuống hầm băng.
"Bị lừa rồi!" Hắn hô lên, xoay người về phía sau. "Nhanh...."

Từ 'đi' còn chưa nói ra được khuôn miệng thì một mũi tên sắc nhọn gào thét xuyên thấu qua yết hầu của hắn, khiến cả người hắn bay ra phía sau.

Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, nhưng bị càng nhiều tiếng rít gào lấn áp, trong đêm tối những mũi tên nhọn hoắt phóng tới như mưa rào.

Bóng người quay cuồng té ngã trong đống lửa, giống thư thiêu thân nhào vào ngọn lửa, chúng như nguyện hoàn thành điệu múa cuối cùng dâng hiến lên sinh mệnh.

...

Huyện nha, cửa sổ trong phòng đã đóng chặt, ngọn đèn dầu thỉnh thoảng bay múa, đấy là vì Vương Tri thỉnh thoảng đứng dậy dạo bước.

"Đại nhân không cần lo lắng, không có vấn đề gì đâu." Văn sĩ thì an ổn ngồi trên ghế mỉm cười: "Đám người kia chỉ có vài người hộ vệ, dù có lợi hại thì hổ có uy mãnh cũng không thể thắng nổi nhiều chó dữ mà."
"Chủ ý này của Đỗ Uy vẫn còn quá hấp tấp." Vương Tri nói: "Gϊếŧ bọn họ là có thể lấy công chuộc tội sao?"

"Ít nhất thì có thể bình ổn lửa giận của tiểu đô đốc." Văn sĩ khẽ thở dài: "Chuyện này không hề quan hệ với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta chỉ đưa tin tức đám sơn tặc kia bị gϊếŧ, chắc chắn chúng ta sẽ phải đón nhận lửa giận của An tiểu đô đốc, nếu như chúng ta đưa tin đám người xen vào chuyện người khác cũng đã bị gϊếŧ thì coi như tương đương."

Vương Tri hít sâu một hơi, không nghị luận thêm vấn đề này nữa, hắn đã đồng ý, mà việc này cũng đã bắt tay vào làm, suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa nữa. Hắn dừng chân nhìn sang đồng hồ nước.

"Bọn họ định chờ đến bình minh mới động thủ hay sao?"

Văn sĩ chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa giữa đêm khuya khiến hai người trong phòng bị dọa đến nhảy dựng lên.
Nhưng mà có thể yên lặng không tiếng động đi tới cửa phòng như vậy chắc chắn là người một nhà.

"Báo tin tới rồi." Trong lòng văn sĩ có lòng tin, chỉ vào cửa.

Vương Tri ngồi xuống nói: "Vào đi."

Nguyên Cát đẩy cửa đi vào, cánh cửa không hề đóng lại, gió đêm cũng tiếp bước nhào theo sau.

Vương Tri và gã văn sĩ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, miệng 'a' một tiếng muốn đứng lên.

Nhưng đao của Nguyên Cát đã tới trước mặt, 'phập' một đao, gã văn sĩ kêu lên một tiếng ngã xuống đất, thanh đao được thu hồi rồi lại lao đi, Vương Tri bắt được chuôi đao đã cắm phập vào ngực mình, máu từ ngực, từ miệng trào ra.

"Ngươi ... ngươi...." Hắn ho ra vài tiếng.

Sao lại thế này?

Không có ai giải thích cho hắn biết, từ khi Nguyên Cát tiến vào chỉ có động thủ chứ miệng cũng không hề cử động qua. Nguyên Cát nhấc chân đá vào người hắn, rút đao ra.
Vương Tri ngã xuống đất, mặt dán vào vũng máu phun ra như suối của mình, hai mắt hắn mờ dần nhưng xuyên qua chân cẳng của Nguyên Cát, hắn nhìn rõ một người vẫn đang đứng ngoài cửa.

Bóng đêm, dù đen, y bào đen.

Là quỷ sai câu hồn đúng không?

...

...

Tiếng thanh la xé rách nắng sớm, toàn bộ huyện thành huyện Đậu bừng tỉnh. Do đêm qua cuồng hoan mệt mỏi cho nên mọi người vẫn còn đang say ngủ lúc này mới kinh hồn không hiểu chuyện gì đi ra khỏi cửa. Trong huyện nha đã bị quan binh vây quanh.

"Đại nhân!"

Sai dịch Trương Tiểu Thiên xách theo đao đứng ở cửa nha môn, người trẻ tuổi đã từng chính tay xông pha gϊếŧ sơn tặc nhìn thấy cảnh tượng bên trong cả người vẫn phát run như cũ.

"Chúng ta đã tới chậm." Nguyên Cát tuy nói vậy nhưng trên mặt cũng không hề có chút áy náy nào. Trên người hắn đầy vết máu, đao trong tay cũng đã tra vào vỏ. "Chúng ta bị sơn tặc kiếp sát, vốn dĩ muốn trở về thông báo với huyện lệnh đại nhân là đám sơn tặc kia có dư nghiệt, không ngờ rằng bọn chúng lại đồng thời tấn công kích sát cả huyện nha."
Trương Tiểu Thiên nhìn quang cảnh tử thi nằm ngổn ngang bên trong huyện nha, trong đó có một số người mặc quần áo bình thường, một số mặc quần áo quan binh, không hề có quần áo của sai dịch.

Việc sơn tặc đánh cướp vừa mới phát sinh vì vậy còn rất nhiều việc phải làm để giải quyết hậu quả, cho nên huyện lệnh đã giữ Đỗ Uy và chúng quan binh lại để thương nghị. Bởi vì có quan binh ở lại huyện cho nên nhóm sai dịch không phải gác đêm.

Quan binh được huấn luyện mà còn chết thảm như vậy, đám sai dịch bọn họ chẳng phải không đỡ được một kích hay sao.

Không, ý hắn là, đám sơn tặc quá mức hung ác rồi.

Trương Tiểu Thiên nghiêng ngả lảo đảo chạy về hậu viện. Quan lại huyện nha đều đang ở đây, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn rõ huyện lệnh Vương Tri, sư gia, và Đỗ Uy mặc binh phục đã bị gϊếŧ chết.
Đỗ Uy bị bắn thủng cổ, ngã ở hành lang, thanh đao đang nắm trong tay đâm xuyên qua cổ một gã sơn tặc, mọi người có thể tưởng tượng được Đỗ đại nhân tử chiến bi tráng như thế nào.

Một vị quan lại run rẩy duỗi tay, vuốt đôi mắt đang mở trừng trừng của Đỗ Uy xuống.

"Đám sơn tặc thật đáng giận." Trương Tiểu Thiên cũng run rẩy hô to, hắn giơ đao trong tay lên. " Chủ bộ đại nhân, nhanh điều binh tới đi, nhanh điều binh tới đi."

Chủ bộ của Huyện Đậu là một vị quan viên lớn tuổi với mái tóc đã hoa râm, một lòng chỉ chờ về nhà dưỡng lão. Không nghĩ tới chưa kịp về đã gặp phải đại nạn chưa từng có như này.

Huyện Đậu rất nhỏ, từ khi huyện thừa cũ nhận tội hối lộ bị hạ ngục thì không hề sắp xếp huyện thừa mới nữa. Trong huyện ngoại trừ Vương Tri là huyện lệnh ra thì cũng chỉ có ông là chủ bộ sắp về hưu.
Giờ Vương Tri đã chết, ông bỗng trở thành quan viên lớn nhất trong cái huyện này, phải chủ trì đại cục, phải giải quyết tốt hậu quả, phải trấn an dân chúng, phải báo cáo với triều đình ..... Lão chủ bộ cảm thấy đầu váng mắt hoa hơi thở dồn dập, thậm chí trong đầu còn nảy ra ý niệm hoang đường vì sao đêm qua mình không ở huyện nha, bị gϊếŧ quách đi đỡ phiền.

"Huyện Đậu của chúng ta là nơi xa xôi chỉ có mình nhánh quân của Đỗ đại nhân là đóng quân ở gần đây, có muốn cũng phải đi phủ thành mới thỉnh binh được." Ông cố gắng chống đỡ. "Qua qua lại lại nhanh nhất cũng phải 10 ngày, không nhanh được."

"Đám tặc này vào bằng cách nào? Chẳng lẽ cửa thành của chúng ta là thùng rỗng kêu to hay sao?" Có văn lại dậm chân.

Sai dịch phụ trách thủ vệ lập tức nóng nảy nói: "Bởi vì mới tiêu diệt xong sơn tặc, Đỗ đại nhân vì muốn trấn an bá tánh cho nên chủ động thay đổi với chúng ta để quan binh tới thủ thành, chúng ta cũng không biết sao lại thế này."
Lúc này không phải lúc trốn tránh tránh nhiệm nha, Trương Tiểu Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng lộn xộn không biết làm thế nào, bên trong cửa nha môn tựa như quang cảnh dưới địa ngục, còn bên ngoài cũng cực kỳ ồn ào, ầm ĩ.

Đám quan lại chỉ có thể vội vã đi ra, nhóm thủ vệ và sai dịch cơ hồ không ngăn cản được dòng người đang chen chúc ùa vào đây.

Tuy rằng huyện nha có canh phòng nghiêm ngặt không cho người liên quan tiến vào nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong nha môn sợ tới mức thất hồn lạc phách cho nên vẫn có tin tức bị truyền ra ngoài.

Huyện lệnh và quan tướng đều bị sơn tặc gϊếŧ chết, huyện Đậu này còn có nơi nào an toàn nữa đây? Dân chúng kinh hoảng thất thố, tiếng khóc tiếng la bao phủ cả huyện nha.

"Vị phu nhân .. Chấn Võ quân kia đã trở lại."
Có tiếng la bộc phát trong đám người, tiếng hô này khiến thanh âm ầm ĩ dừng lại, mọi người đều nhìn về phía sau. Đám người tự động tránh ra. Một đội hộ vệ trên người còn nhiễm máu đỏ rõ ràng như vừa tắm máu tươi đang vây quanh một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến. Phía sau xe ngựa còn có kéo theo một chiếc võng cực lớn được đan từ những nhánh cây, phía trên là chồng chất thi thể.

"Đây đều là lỗi của chúng ta." Có thanh âm nữ tử truyền ra từ trong xe ngựa. "Đám sơn tặc này chắc hẳn đến trả thù chúng ta, khiến các ngươi gặp tao ương rồi."

Trương Tiểu Thiên chạy tới, nghe vậy hô to: "Sao đây có thể là lỗi của các vị được! Đây là do sơn tặc càn rỡ!"

Thanh âm nữ tử than nhẹ: "Không nghĩ rằng sơn tặc lại hung ác càn rỡ đến nông nỗi này."

Nhưng dù càn rỡ hay hung ác thế nào thì đám sơn tặc vẫn chết trong tay những người này. Bá tánh vây xem ngơ ngẩn, không biết người nào mở miệng hô một tiếng:
"Cầu xin phu nhân bảo hộ chúng thảo dân a."

Tức khắc hiện trường tựa như giọt nước rơi vào chào dầu sôi, dân chúng chen chúc xúm lại, giơ tay rơi lệ hô to: "Cầu xin phu nhân bảo hộ chúng ta với."

Dân chúng rời khỏi cửa huyện nha, đám quan lại vốn bị bao phủ có thể thở phào một chút.

Chủ bộ nhìn đoàn xe bị dân chúng bao vậy, bá tánh tựa như dòng nước dữ mà những hộ vệ cường tráng nhiễm máu kia giống như một con đê đập, dù cho sức nước mạnh mẽ thế nào nhưng cũng chỉ va chạm được vào thân đê, còn xe ngựa của vị phu nhân kia vẫn vững vàng không chịu quấy nhiễu.

Hộ vệ của vị phụ nhân này đều là Chấn Võ quân, khác hẳn đám Vệ quân trong nội địa chỉ biết ăn ăn uống uống. Hai lần bọn họ đều dành thắng lợi khi đối đầu với sơn tặc, còn chém gϊếŧ không biết bao nhiêu, thật quá lợi hại....
Hai mắt nhòe nhoẹt của chủ bộ sáng lên.

Trời cao cứu ta nha!

Chủ bộ nâng tay lên, giống như cơn sóng nhào về phía đê đập.

"Võ thiếu phu nhân, xin nghe ta nói một lời."

-------------------------------