[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 126 - 130

 126. Muốn rõ ràng, minh bạch có Lâm Nhân.

Trong phòng có tất cả 10 người, tính cả Lý Phụng Diệu thì có đến 8 người không biết lão nhân này là ai, nhưng khi Lý Mẫn gọi tên ra thì ai ai cũng biết.

Lâm Nhân, người trưởng quản phòng thu chi của Lý Phụng An.

Cuộc sống không thể rời được sổ sách, đại gia tộc có phòng thu chi lớn, tiểu môn hộ có ghi chép nhỏ, quan phủ là cha là mẹ của bá tánh cả một phương, chưởng quản cả một khu vực lại càng không thể thiếu phòng thu chi được.

Sáu bộ của đạo phủ Kiếm Nam cũng có phòng thu chi riêng, gia trạch, cửa hàng của Lý gia cũng vậy, nhưng Lý Phụng An chỉ có một phòng thu chi. Mặc kệ là sổ sách của phủ nha hay gia trạch đều nằm trong tay một người, ông chỉ hỏi một mình người đó.

Lâm Nhân, không rõ lai lịch, chỉ biết đã đi theo Lý Phụng An từ khi ông đương chức huyện lệnh huyện Lam Điền, người này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Lâm Nhân không giống với phó tướng như Hạng Vân hay Nghiêm Mậu, lại càng không phải tùy tùng giống như Nguyên Cát, Lý Mẫn và Quế Hoa. Đặc biệt là khi tới Kiếm Nam đạo, người này chỉ ru rú trong nhà.

Lý Phụng An dựng một sân viện riêng trong Lý trạch cho người này, toàn bộ sổ sách trướng vụ của Kiếm Nam đạo sẽ đưa tới đây trước tiên, được xử lý ngay tại chỗ rồi mới quay lại trong tay Lý Phụng An, lúc này đại đô đốc mới đưa ra phán đoán và lên kế hoạch tiếp theo.

Sân viện này có rất nhiều hạ nhân, toàn là những người giỏi tính toán, bọn họ vận chuyển sổ sách, hạch toán hạch kiểm, truyền tin tức ra vào bận rộn nhưng mà hầu như Lâm Nhân không hề ra khỏi phòng. Thậm chí, người này còn không hề đi gặp Lý Phụng An, một là hạ nhân chạy chân truyền lời, hai là Lý Phụng An dứt khoát tự mình tới đây.

Có rất nhiều người chỉ nghe thấy cái tên Lâm Nhân này, chứ chưa từng gặp chân nhân. Cũng không có người nào gặp nhân vật này tính sổ sách, cho nên có một số người còn đưa ra suy đoán vị này có thể đã chết, những trướng vụ kia đều là Lý Phụng An tự mình làm.

"Tích góp một đống việc, Nghiêm Mậu không còn nữa, cũng không thấy ai tới lấy, cho nên ta chỉ có thể tự mình đưa tới." Lâm Nhân oán hận giống như hầu hết những lão nhân ở cái tuổi này. "Hừm, bộ xương già này muốn mệt chết rồi đây."

Lý Mẫn đón lấy cái sọt ông đang lôi kéo, cũng oán giận: "Ai bảo ngài không gọi ta."

"Ta đâu biết ngươi ở nơi nào." Người già mà ghét nhất bị người phản bác. Lập tức ông càng cằn nhằn oán giận hơn. "Đám người trẻ tuổi các ngươi không thể ngồi yên được."

Hạng Vân tiến đến chào: "Lâm lão."

Lâm Nhân nheo mắt lại nhìn đối phương, thân mình nhỏ gầy câu lũ định cúi xuống thi lễ. "Hạng đại nhân."

Hạng Vân không đưa tay nâng mà chỉ nghiêng người né tránh. "Không cần, không cần, ngài cứ coi như không gặp ta đi, ngài không thích ra ngoài gặp người, cũng không thích nói chuyện với người khác mà."

Lâm Nhân cười hắc hắc, hai mắt híp lại không thấy rõ biểu tình, quả nhiên không hề cúi đầu thi lễ nữa, cũng không tiếp lời Hạng Vân, giống như thật sự không nhìn thấy người đối diện:

"Vị đại nhân nào muốn hỏi gì?"

Vị quan viên lúc trước mở lời chần chờ một chút rồi hỏi lại một lần nữa.

Lâm Nhân chỉ vào cái sọt: "Dựa theo lệ thường, trước hết phải chuẩn bị chiến đấu."

Ngón tay thon dài của Lý Mẫn bới loạn trong cái sọt: "Là cái nào, là cái nào? Ngài để quá lộn xộn, sao không dựa theo trình tự mà bày biện chỉnh tề chứ."

Lâm Nhân tức giận đẩy hắn ra: "Đừng bới loạn đồ của ta, ta đều đã để yên vị, một khi chỉnh lại sẽ không tìm thấy." Ông cũng không thèm nhìn mà chỉ duỗi tay cắm vào cái sọt, bắt lấy một quyển tập rồi đứng thẳng lại thân mình: "Đây là định mức chuẩn bị chiến đầu của năm trước."
Ông quơ quơ tựa hồ như không biết đưa cho ai.

Lý Mẫn bắt lấy đưa cho Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia ngài xem trước đi."

Lý Phụng Diệu nhận lấy, mở ra. Đây là một quyển tập thật dài được gập thành nếp, bên trên là chữ viết rậm rạp nào là sử dụng bao nhiêu binh đoàn, tiêu hao bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu cỏ khô, điều động bao nhiêu dân phu..... nhìn mà đầu váng mắt hoa.

Lý Mẫn kịp thời nhận lấy, đưa cho vị quan viên kia: "Đại nhân, mời ngài xem."

Vị này cũng không khách khí duỗi tay tiếp nhận, liếc mắt nhìn qua rồi ngẩng đầu nói: "Ta không quá am hiểu về những thứ này, ta muốn gọi công sự đến thẩm tra đối chiếu."

Lý Phụng Diệu luôn luôn không vừa mắt với đám quan viên này, trong mắt bọn họ từ trước tới nay chưa bao giờ có hắn. Hiện tại khi hắn ngồi tại công đường này, bọn họ vẫn như vậy, nếu là Lý Phụng An ở đây thì bọn họ có dám nghi ngờ không? Hắn tức giận muốn quát lớn nhưng Lý Mẫn ngăn hắn lại:
"Đương nhiên có thể."

Trong lúc vị quan kia cho gọi người tới, Lý Mẫn ghé vào lỗ tai của Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia để bọn họ thẩm tra đối chiếu đi, chấn phục bọn họ cũng khiến cho bọn họ phải biết rằng, có tam lão gia ngài ở đây cũng không có gì khác biệt."

Đúng là đạo lý này, Lý Phụng Diệu không tức giận nữa mà thấp giọng hỏi:

"Lão nhân này có làm được không?"

Cái tên "Lâm Nhân" hắn cũng từng nghe qua, nhưng không cảm thấy gì, hơn nữa nhìn lại già cả như vậy, đầu óc không hồ đồ đó chứ? Đang nói về vấn đề số lượng lương thảo, thuế ruộng, thuế lương phức tạp đấy.

Lý Mẫn gật đầu: "Không thành vấn đề, 7-8 năm trước ông ấy thường xuyên làm cái này."

Lý Phụng Diệu gật đầu rồi giật mình, đối phương nói nhầm hay là hắn nghe nhầm vậy? Tại sao không phải là đã làm 7-8 năm nay mà nghe như 7-8 chưa làm lại .......
Trong khi hắn ngơ ngẩn thì có 7-8 người đi vào, những người này đều là quan lại điều phối lương thảo, vật tư cho quan binh, dân phu, súc vật, hoặc vận chuyển vật liệu đắp thành lũy. Bọn họ trải dài quyển tập kia ra, từng người cầm theo vài quyển sổ sách thật dày vừa hạch nghiệm vừa tính toán.

Trong phòng tuy rằng ồn ào nhưng không hề hỗn loạn mà ngược lại càng thêm yên ắng hơn so với lúc trước. Đám quan lớn không nói lời nào chỉ chờ đợi kết quả, còn Lâm Nhân thì lẩm nhẩm lầm nhầm oán hận gì đó nghe không rõ.

Thực ra, đám quan viên này không phải theo phe Hạng Vân phản đối Lý Phụng Diệu. Bọn họ là quan viên mà Lý Phụng An giữ lại, cho nên việc làm này là để vâng theo cũng là giữ gìn quy củ của Kiếm Nam đạo. Điều bọn họ làm đây chính là để chứng tỏ rằng không có Nghiêm Mậu thì quy củ của Kiếm Nam vẫn như cũ không bị rối loạn.
Như vậy, đối với bọn họ mà nói, dù Lý Phụng Diệu hay Hạng Vân quản lý thay thì đều giống nhau.

Như vậy mới sẽ không đưa ra lời trách móc nặng nề hay bất mãn hoặc đối kháng với việc Lý Phụng Diệu ngồi ở nơi này.

Lúc ấy mới có thể bảo đảm một Kiếm Nam an ổn.

Lý Mẫn đứng bên cạnh Lý Phụng Diệu, bàn tay giấu trong ống tay áo đang nắm thật chặt.

Sau một khoảng thời gian rối ren, 7-8 vị quan viên kia dường như đã tính toán xong, họ cúi người:

"Đại nhân, số lượng chính xác không có sai lầm."

Lý Phụng Diệu ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hừ một tiếng: "Vậy là được rồi đúng không."

Vị quan viên nọ không hề hổ thẹn hay nói lời xin lỗi, chỉ đóng sổ sách lại, nói: "Được rồi."

Sau đó có một vị quan viên khác đứng ra, nói: "Đã sắp qua tháng Giêng, năm nay cũng nên có kế hoạch rồi, nếu không các tư, các quân không thể vận chuyển kịp."
Lâm Nhân lại một lần nữa duỗi tay vào trong sọt, rút ra một quyển sổ sách: "Năm nay làm chậm một chút, vừa mới bắt đầu. Hiện tại mới chỉ có vật tư tiếp viện và đường xá là làm xong, còn lại đang tiến hành, cần vài ngày nữa."

Vị quan viên kia không khách khí, bảo mấy người phụ trách vật tư tiếp viện và làm đường xá bước đến mở quyển sổ sách kia ra bắt đầu hạch nghiệm.

"Vì sao vật tư tiếp viện tháng 6 lại nhiều hơn năm trước như vậy?" Một vị quan viên hỏi.

Đôi mắt vẩn đυ.c của Lâm Nhân nâng lên tựa hồ như đang nỗ lực hồi tưởng: " Tháng 6 à, con đường bên Bình Dư Quan phải tu sửa lại, sẽ mất khoảng hơn 10 ngày, cho nên vật tư tiếp viện cho các cánh quân phải nhiều hơn một chút."

Vị quan phụ trách đường xá vội tìm kiếm, quả nhiên thấy ghi rõ, nhưng hắn nhăn mày hỏi: "Vì sao phải tu sửa đường Bình Dư Quan? Con đường kia không có vấn đề gì cả."
Lâm Nhân vẫn híp đôi mắt vẩn đυ.c nỗ lực hồi tưởng: "Vào năm thứ 3 Khang Thánh, Liễu Bảo tu sửa lạch nước đã phải chi một khoản tiền để dẫn nước hồ Lạc Nhạn. Lúc ấy vị đại nhân xin đại đô đốc tu sửa lạch nước đã ghi chú lại. Lạch nước này có thể bảo đảm cho hồ Lạc Nhạn 10 năm không lo, nhưng 10 năm sau phải trùng tu đê đập, nên phải trích tiền ra, không chỉ là tiền tu sửa đê điều mà còn phải sửa đường xá. Trước khi sửa lạch nước hay đê đập phải đào mương dẫn nước, đối diện với hồ Lạc Nhạn là đường Bình Dư Quan, vậy tất nhiên phải trùng tu con đường ấy rồi."

Năm thứ 3 Khang Thánh? vị quan lại kia há hốc mồm ngạc nhiên, rồi giật mình khép miệng lại, biểu tình trịnh trọng hơn: "Xin để cho ta đi kiểm tra hồ sơ của năm thứ 3 Khang Thánh."
Lâm Nhân xua tay, vị quan kia bước như bay ra ngoài, những người khác tiếp tục kiểm tra sổ sách nhưng hiển nhiên đã cẩn thận và trịnh trọng hơn trước. Thỉnh thoảng nhỏ giọng quay đầu dò hỏi những người khác rồi gọi người vào tra hỏi ghi chép của các loại hồ sơ. Chờ một khắc sau, vị quan lúc trước đã cầm một quyển hồ sơ phủ bụi chạy đến.

"Đại nhân, quả nhiên là như vậy." Hắn kích động mở ra quyển hồ sơ cho mọi người trong phòng xem. "Thật sự có ghi chú."

10 năm, vậy mà có người còn nhớ rõ.

"Còn nữa, tháng 6 vật tư tiếp viện nhiều bởi vì năm nay lượng nước mưa sẽ lớn hơn, các cánh quân phải chuẩn bị vật tư nhiều một chút." Lâm Nhân vươn ngón tay khô gầy ra chỉ. "Sẽ có 2 năm lượng nước mưa ít, và 3 năm lượng nước mưa nhiều, năm trước và năm trước nữa lượng nước mưa đã ít, thì năm nay sẽ phải chuẩn bị đón lượng nước mưa nhiều."
Có tư lại xôn xao lật giở hồ sơ sau đó tìm được một ghi chú: "Đúng vậy, đại nhân, 2 năm trước đã ghi chép tháng 6 có tăng thêm định mức tiếp viện."

Vị quan viên đứng đầu không hỏi thêm nữa mà bước lên ngăn cản đám người tiếp tục kiểm tra thực hư, còn chính tay gấp lại sổ sách rồi xoay người trịnh trọng nói với Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia, mong ngài nhanh chóng làm xong."

Khuôn mặt Lý Mẫn thả lỏng, khóe miệng cong lên duỗi tay chọc chọc vào Lý Phụng Diệu còn chưa lấy lại tinh thần.

Đây là nhận thua đúng không? Tam lão gia ngồi thẳng lại, cũng không nhân cơ hội mà mỉa mai bọn họ. Lý Mẫn nói sao nhỉ? Đây là để cho đối phương chịu phục, cho nên hắn không cần thiết phải so đo với bại tướng, khoan dung mới là nhục nhã với kẻ chiến bại.

"Đã biết, những việc này ta sẽ nhanh chóng sắp xếp." Hắn khinh khỉnh nói.
Chư quan trong phòng cũng với nhóm tư lại cúi đầu thưa dạ.

Hạng Vân vẫn luôn yên lặng đứng một bên chợt lọt vào tầm mắt của Lý Phụng Diệu. Hạng Vân đương nhiên khác với đám quan viên này, cho nên Tam lão gia thu hồi vẻ kiêu căng lại, vui vẻ đứng dậy, thân thiết vẫy tay. "Hạng đại nhân, ngài cần phải giúp ta đấy nhé."

Hạng Vân gật đầu: "Tam lão gia có việc xin cứ dặn dò."

-------------------------------------

 127. Một người đi, hai người tới.

Nhóm tư lại ôm đống sổ sách chồng chất kia ra ngoài, bọn quan viên cũng lui ra gần hết, chỉ còn vài người vội vã vây quanh trước án thư muốn xin ý kiến phúc đáp lên công văn sở quản của mình.

Lý Phụng Diệu cũng không ngại phiền toái hay nói mệt mỏi mà đuổi bọn họ đi, hắn ngồi ở án thư, nghiêm túc đưa ra ý kiến phúc đáp dựa theo chỉ điểm của Lý Mẫn.
"Hạng đại nhân, ngài cũng ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Hắn nhìn thấy Hạng Vân đứng trong phòng, không quên quan tâm nói: "Về sau, ta cần ngài hỗ trợ nhiều đấy."

Hạng Vân nhìn Lý Mẫn đứng ở sau án thư cơ hồ duỗi tay nắm lấy cánh tay Lý Phụng Diệu đưa ra ý kiến phúc đáp, mà bọn quan viên lại làm như không thấy cũng không thèm để ý trạng huống này, họ chỉ để ý đến công văn của mình có được phê duyệt hay không. Và một bên, Lâm Nhân không tình nguyện trả lời câu hỏi, còn với tay lấy ra sổ sách từ trong cái sọt.

Xung quanh không có nhiều người lắm, dù vội nhưng không loạn, khe hở đã được lấp đầy không cần có thêm một người chen vào nữa.

Là về sau mới cần ư, hiện tại không cần hắn. Hạng Vân thưa dạ rồi cúi đầu cáo lui.

Lý Phụng Diệu không giữ lại mà dặn dò Hạng Vân nên dưỡng thương thật tốt.
Lý Mẫn ở phía sau ngẩng đầu: "Bên Nam Di, Hạng đại nhân không cần xen vào nữa, Tam lão gia sẽ sắp xếp người tiếp nhận, ngài chỉ cần làm tốt một việc đó là dưỡng thương."

Đám quan viên trong phòng cũng sôi nổi gật đầu mở miệng tán đồng.

Hạng Vân lại cười nói cảm tạ rồi đi ra ngoài.

Đi thẳng ra phủ nha, người tới người lui vẫn tấp nập như cũ, quang cảnh vẫn bận rộn như vậy nhưng bầu không khí trầm lắng kinh hoảng lúc trước đã biến mất.

Hạng Vân trở về nơi ở của mình, sau khi hắn trở thành tiết độ sứ Lũng Hữu, hắn vẫn xin Lý Phụng An giữ lại nơi hắn từng ở tại Kiếm Nam.

Tòa nhà này không lớn, còn ở xung quanh phủ nha giống 7 tòa nhà khác, giống như đám người bọn họ quân quần bên người Lý Phụng An khi còn ở trong quân doanh vậy.

Lý Phụng An có 8 bộ binh mã, 8 vị đô tướng, Hạng Vân và Nghiêm Mậu ở trong số đó.
Hắn đi vào trong phòng, lập tức bị dược khí nồng đậm bao phủ, gã tùy tùng bưng chén thuốc lên, lại cầm đao và một bao thuốc bột.

Gã này cởi bỏ bọc bố trên cánh tay hắn, cắt hết da thịt đang hư thối trên đó, rắc thuốc bột lên rồi băng bó lại. Trong lúc này, Hạng Vân không hề nhúc nhích, hắn nho nhã như vậy, cũng có ý chí sắt đá như thế.

"Vết thương lành quá chậm." Tùy tùng nhỏ giọng cảm thán.

Hạng Vân không sao cả: "Cánh tay này vốn đã phế đi, dù nhanh hay chậm cũng giống nhau cả."

Lúc ấy, nhát kiếm kia đã gϊếŧ chết Nghiêm Mậu, nhưng vì không để người hoài nghi, hắn lại dùng thanh kiếm này đâm vào cánh tay mình ngụy tạo hiểm cảnh.

Thanh kiếm này đã được tôi độc, tuy rằng kịp thời dùng giải dược nhưng vết thương của hắn vẫn rất nặng.

Nhưng mà những thứ này đều nằm trong kế hoạch, bởi vì lần trước cứu Minh Ngọc mà cánh tay này thụ thương không nhẹ, đã không thể vung đao, cho nên lần này dứt khoát khiến nó hoàn toàn phế đi còn hơn để bị thương ở nơi khác nữa.
Gã tùy tùng nhìn cánh tay được băng bó xong: "Đáng tiếc, uổng công phế bỏ cánh tay này."

Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấp thấp thỏm bất an, hắn cúi đầu.

Hạng Vân cũng không tức giận bởi vì xẻo thịt thối trên tay mà khuôn mặt trắng bệch, nay càng thêm hờ hững. Cánh tay này phế đi là vì để gϊếŧ Nghiêm Mậu, gϊếŧ Nghiêm Mậu là vì muốn chưởng quản Kiếm Nam đạo thay đối phương, kết quả, người đã chết nhưng đổi thành Lý Phụng Diệu ngồi trong phủ nha.

"Đại nhân, thật ra Lý tam lão gia kia chỉ là danh phận, đến lúc đó ngài hoàn toàn có thể nắm hắn trong tay." Tùy tùng nhỏ giọng cứu vớt lại lời lỡ miệng vừa rồi.

Hạng Vân bưng chén thuốc trên bàn lên: "Đúng là Lý tam lão gia chỉ là danh phận, nhưng hiện tại người nắm hắn không phải là ta, mà là Lý Mẫn và Lâm Nhân."
Đây mới là mấu chốt.

Lý Mẫn và Lâm Nhân khác với Nghiêm Mậu, hai người này chỉ có thân phận tôi tớ, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng năng lực bản thân cùng khả năng khống chế Kiếm Nam đạo không hề thấp hơn Nghiêm Mậu, bản thân hắn một phụ tá đắc lực của Lý Phụng An cũng rõ ràng điều ấy.

Chẳng lẽ còn phải gϊếŧ bọn họ mới được hay sao?

Đương nhiên hắn sẽ không làm việc điên cuồng như vậy, làm vậy quá ngu xuẩn.

Hơn nữa, chuyện này đã để lộ ra một điểm mấu chốt. Đó là Kiếm Nam đạo thật sự muốn bài trừ hắn ra ngoài, bằng không, dù Lý Mẫn và Lâm Nhân muốn khống chế cục diện cũng sẽ kéo hắn vào.

Hắn biết bọn họ là phụ tá đắc lực đáng tin cậy, đồng thời bọn họ sao lại không hiểu biết hắn chứ?

Vì sao họ lại lựa chọn Lý Phụng Diệu, rõ ràng Lý Phụng An đã nghiêm cấm người của Lý gia tiến vào Kiếm Nam rồi mà, trừ khi nhận được mệnh lệnh.
Mệnh lệnh của ai?

Hạng Vân nhớ tới Nghiêm Mậu từng lỡ miệng nói Minh Ngọc không tới kinh thành, rốt cuộc mệnh lệnh này là gì? Tại sao Nguyên Cát và Đại tiểu thư lại biến mất? Là ai ở phía sau sắp xếp? Sắp xếp việc gì?

Tại sao lại ra mệnh lệnh như vậy?

Chẳng lẽ đã biết Lý Phụng An chết trong tay hắn sao?

Hạng Vân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát thuốc.

Khi bóng đêm bao phủ xuống Kiếm Nam đạo, đèn đuốc sáng trưng thắp sáng đại sảnh phủ nha, trên án thư chồng chất công văn vẫn có người còn đang bận rộn, người này tất nhiên không phải Lý tam lão gia, việc vất vả như vậy đương nhiên là do Lý Mẫn gánh vác.

Lý Mẫn nhìn đôi tay mỹ lệ của mình, mỗi tay nắm một cán bút, mà cầm nắm lâu lắm cho nên ngón tay đã cứng đờ, tựa hồ như bắt đầu có vết chai. Lý Mẫn không nhịn được nữa, vành mắt dần đỏ lên:
"Đôi tay này của ta không phải dùng để làm việc này."

Nhưng mà, còn có thể làm gì bây giờ, không còn ai ở đây hết, chỉ có hắn chống đỡ.

Lý Mẫn càng nghĩ càng tủi thân.

"Lúc trước đã nói rồi ta chỉ phụ trách ăn nhậu chơi bời, sẽ không bắt ta phải làm lụng vất vả."

"Mấy người đều là kẻ lừa đảo."

"Đại đô đốc là kẻ lừa đảo, Nghiêm Mậu cũng là kẻ lừa đảo."

"Sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, ta sẽ không tới Kiếm Nam đạo."

"Không tới Kiếm Nam đạo thì hiện tại ta sẽ ở đâu nhỉ?"

"Ở Nam Hải câu cá hay ở Đông Sơn thưởng tuyết? Không ... không, quá tục, ta chắc hẳn đón khách ở cửa hàng son phấn, vẩy đầy bột phấn xuống khắp nhân gian."

Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm mặc sức tưởng tượng những việc mình có thể làm, với dáng người đoan chính, sau khi tầm mắt lướt qua đôi tay mỹ lệ, lại đảo qua hai quyển công văn đang trải rộng trước mặt. Sau đó, dùng cả hai tay viết nhanh xuống phán đoán và suy luận của bản thân.
Ánh đèn chiếu rọi từng hàng chữ viết trên tờ công văn.

Nét chữ không phong lưu tiêu sái giống chủ nhân của nó, dùng đồng thời hai tay viết chữ mà chữ viết lại không hề qua loa, không thể phân biệt như rồng bay phượng múa mà ngược lại đoan chính phảng phất như dùng đao khắc ra.

Lúc này, người không ngủ còn có Lâm Nhân.

Ngọn đèn dầu trong phóng ông đã được thắp sáng, cánh cửa hồi lâu không mở rộng giờ vang lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt bị người đẩy ra. Một đám người nâng từng sọt từng sọt sổ sách vào phòng, nào nồi nào chén nào bồn hoa cỏ nào bàn cờ vốn rơi rụng khắp nơi đã bị dọn đi.

Dưới ngọn đèn dầu sáng ngời toàn là người chen chúc, khiến cho lão nhân khô gầy nằm trên ghế trở nên hoảng hốt, hoa mắt.

"Ta chán ghét phải gặp người khác." Ông phát ra một tiếng ai thán, khuôn mặt đầy sầu khổ.
"Lâm gia gia, sổ sách lương thảo trong vòng 5 năm này để ở chỗ nào?" Có người dò hỏi.

Lâm Nhân lại ca than thêm một câu: "Cũng chán ghét phải nói chuyện với người khác."

Trước kia dù Lý Phụng An có tới cũng chỉ đưa một ít sổ sách qua kẹt cửa, nói cũng không cần phải nói, thật là cuộc sống như thần tiên.

Giờ cuộc sống ấy đã không còn, ông tùy ý chỉ một chỗ.

Những người này đã quá quen với việc này, không hỏi lại, tùy ý đặt đồ vật xuống mặt đất, nhưng bọn quan viên ở bên ngoài lại không được như vậy.

Bọn họ sẽ không nghe theo cái vẫy tay của ông, thưa dạ một tiếng rồi nghe lời. Việc đó là việc mà Lý Phụng An có thể làm, bọn họ chỉ tin Lý Phụng An, không tin ông.

Trước kia có Lý Phụng An, không có Lý Phụng An thì có Nghiêm Mậu. Nay Nghiêm Mậu cũng không còn giờ ông cũng chỉ có thể ra mặt tự mình thuyết phục và sắp xếp bọn họ.
Lâm Nhân duỗi tay chỉ lên trời, bi thống hô: "Tại sao mấy người lại chết trước cả ta hả?"

Có người đặt một quyển sổ sách vào bàn tay đang vươn lên của ông: "Đây là thuế trướng của 8 năm trước, gia gia phải làm thuế cho nên xem qua cái này trước đi."

Lâm Nhân tức giận: "8 năm trước đã xem qua vì sao phải xem lại? Chẳng lẽ ta già đến độ không nhớ nổi sổ sách của 8 năm trước hay sao?"

Ông ném lại quyển sổ kia vào l*иg ngực người nọ.

"Tùy tiện đặt mấy thứ này xuống, lau sạch bụi để mấy kẻ trí nhớ không tốt xem đi."

Tháng Giêng năm mới tại Kiếm Nam đạo không hề có không khí vui mừng, dưới ngọn đèn dầu sáng ngời, người đến người đi vội vàng nhưng không hỗn loạn, cũng không hề có ủ rũ, giống như không hề xảy ra chuyện gì.

Ở huyện Đậu xa xôi, năm mới cũng không hề có không khí vui mừng, phảng phất như đã thật lâu sau khi bị sơn tặc đánh cướp, cuối cùng chủ bộ cũng gặp được Võ thiếu phu nhân.
"Thiếu phu nhân, không biết ai đã ra lệnh cho người trong quân doanh tuần thành, còn ở khắp nơi rải rác tin đồn sắp có nạn binh hỏa khiến toàn bộ huyện Đậu phải giới nghiêm." Khuôn mặt ông trắng bệch âm thanh run rẩy thở hổn hển nói.

Lý Minh Lâu trấn an: "Đừng lo lắng, là ta."

----------------------------------

 128. Mở miệng, giới nghiêm hai cửa.

Từ khi huyện nha của huyện Đậu bị sơn tặc tàn sát bừa bãi, chủ bộ chỉ lo lắng trong thời gian ngắn ngủi bởi vì có vị gia quyến của Chấn Võ quân chủ động hỗ trợ giải quyết mọi phiền não.

Trong lúc ấy, tuy rằng cũng từng có chút lo lắng nhưng chỉ là phiền não nhỏ, luôn được giải quyết gọn gàng trước khi dẫn phát thành phiền toái.

Bắt đầu năm mới, phiền não lớn nhất đó là thế cục không yên ổn ở xung quanh, thành trấn ngay sát vách xảy ra nạn binh hỏa. Nhưng mà còn may, đó là việc ở nơi khác, người nên lo lắng nhất chính là quan viên ở nơi đó. Điều duy nhất ông lo lắng là sợ dọa Võ thiếu phu nhân chạy mất.
Nạn binh hỏa không giống như nạn sơn tặc.

Võ thiếu phu nhân không thể rời đi, ít nhất là hiện tại không thể đi, cho nên ông muốn trấn an nàng, để nàng trấn an dân chúng, có như vậy thì cái phiền não này sẽ nhanh chóng không trở thành phiền não rồi.

Sau khi cắn răng bỏ tiền chi gạo thóc cho quân doanh trong 2 ngày, chủ bộ giả vờ quên mất lời đã nói, dẫn theo người nhà đi thăm nhà thân thích ở vài ngày, nhưng không nghĩ rằng khi trở về ông thiếu chút nữa đến cửa huyện cũng không vào được.

Còn chưa tới gần địa phận của huyện Đậu đã gặp được dân tráng đang tuần tra, trước tết Chúc Thông thường xuyên dẫn theo dân tráng tuần tra xung quanh, đến tết thì Chúc Thông quay về phủ thành nói rằng về phục mệnh, lúc ấy còn thuận tiện kéo theo một xe rượu thịt và quà lễ về nhà ăn tết.
Chúc Thông đi rồi nhưng nhóm dân tráng vẫn cắt cử tuần tra như cũ, nhân số còn nhiều hơn lúc trước, đều mặc giáp trụ cưỡi những con ngựa cường tráng. Chủ bộ thật cao hứng, như vậy tất nhiên có thể trấn an được dân chúng rồi.

Lướt qua trạm tuần tra, đường đi càng yên ắng, không có bá tánh dìu già dắt trẻ, cũng không có thương nhân với xe lớn ngựa la thành đàn, khắp nơi chỉ có hoang vu, không nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, càng không có không khí sung sướиɠ hân hoan của tháng Giêng năm mới. Chủ bộ cảm thấy khó hiểu, thương nhân sẽ không về nhà ăn tết đâu, lúc ông ra cửa trên đường cái còn cực kỳ náo nhiệt mà.

Để trấn an dân chúng, Võ thiếu phu nhân thường thường mua sắm rượu thịt mời mọi người chung vui, ví dụ như ngày tất niên năm trước còn mua hết pháo hoa xa gần quanh huyện Đậu, khiến cho rất nhiều thương nhân buôn bán pháo hoa từ xa tới đây.
Tại sao hiện giờ lại trở nên quạnh quẽ đến vậy?

Quạnh quẽ thế này không thể trấn an được dân chúng, chủ bộ hoảng hốt nghĩ vậy khi đi trên con đường lớn không một bóng người.

Những trạm kiểm soát đã từng được bố trí trên đường cũng không thấy đâu, cả nhà chủ bộ thẳng tiến đi tới trước tường thành.

Tường thành mới vừa kịp hoàn công trước khi hết năm, xung quanh cả trong và ngoài không cho phép xây dựng phòng ốc, nghe nói là vì đắp tường thành không được vững chắc, sợ rằng sẽ bị đổ khiến người bị thương. Mà vốn dĩ cái tường này chỉ vì trấn an dân chúng mới được dựng lên, cho nên mọi người cũng tự hiểu. Dân chúng không thèm để ý, chỉ cần có bức tường bao quanh cả huyện cho thấy mọi người bên trong đều là người của huyện Đậu là đủ rồi.
Và điều này lại càng thích hợp để mở chợ, phồn hoa của huyện Đậu bởi vậy mà càng thêm rộng mở.

Nhưng mà lúc này bên ngoài tường vây lại không có tiểu thương bày quán, đám hài đồng hay trèo leo, bò trườn trên bức tường thấp cũng không thấy đâu, thay vào đó ở phía sau bức tường là những cây trường thương san sát nhau, không phải là loại đầu gỗ mà đám dân tráng hay dùng hàng ngay mà là những cây trường thương chân chính đang lóe sáng hàn quang.

Cả nhà chủ bộ bị ngăn lại, dù cho thấy thân phận của mình thì những binh lính mặc binh phục không biết là dân tráng hay là quan binh từ phủ thành cũng không lập tức cho qua. Bọn họ còn tỉ mỉ kiểm tra xe ngựa và đối chiếu số người từ đầu tới chân.

Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy cũng không thể hoàn toàn trấn an dân chúng đâu! Cả nhà chủ bộ bắt đầu run bần bật, phảng phất như về lại cái ngày mà Vương Tri và Đỗ Uy bị sơn tặc gϊếŧ chết ấy. Chủ bộ tức giận chất vấn bọn họ đang định làm gì?
"Nạn binh quả nguy cấp, huyện Đậu giới nghiêm, ngừng kinh doanh." Đám binh lính phòng thủ tường vây nghiêm túc trả lời: "Bất cứ là kẻ nào ra vào cũng phải kiểm tra đối chiếu."

Chủ bộ thiếu chút ngất xỉu, đây... đây là ai đang nói hươu nói vượn vậy!

Đám binh lính không ai trả lời, bọn họ chỉ làm việc theo mệnh lệnh, còn những thứ khác thì không biết, cũng không vì là chủ bộ mà thả cả nhà ông đi qua.

"Bất cứ kẻ nào cũng phải kiểm tra đối chiếu với sự thật, quan viên cũng không ngoại lệ, quan binh càng phải nghiêm tra, nếu cãi lời sẽ bị xử trí như loạn dân."

Nhìn đầu mũi thương lạnh băng trước mặt, chủ bộ không dám cất bước, ông tận mắt chứng kiến đám dân tráng này diễn võ.

Mặc kệ bọn họ là dân tráng hay là binh lính thật sự, người có thể vào quân doanh huyện Đậu, có thể mặc được binh phục thì không thể khinh thường.
Tính tình chủ bộ vốn là ninja rùa chỉ biết đứng nhìn cả nhà bị lục soát từ trong ra ngoài, ngay cả xe ngựa thiếu chút nữa là bị hủy đi. Lúc trước, khi vừa mới bắt đầu tuyển chọn dân tráng, Nguyên Cát kiến nghị rằng mỗi người ra vào huyện Đậu phải đăng ký, còn được phát thẻ bài, lúc ấy ông cảm thấy như vậy rất giống giới nghiêm sẽ khiến dân chúng cảm thấy không tiện, sẽ khiến dân tâm bất an. Nguyên Cát cười nói cái này không phải giới nghiêm.

Hiện tại, ông biết như thế nào mới là giới nghiêm thật sự.

Đi qua bức tường vây vào huyện thành lại càng cảm nhận được sự việc khiến nhân tâm hoảng sợ. Không còn chợ dân sinh náo nhiệt, không còn dân phu làm việc với khí thế ngất trời, không còn đám hài đồng tụ tập chơi đùa chạy nhảy. Hiện giờ chỉ có gia trạch nào có cửa thì đóng chặt, nhà nào không có cửa thì dựng ván gỗ khép kín, không thấy người đi lại, chỉ có những ánh mắt bên trong cánh cửa nhìn trộm ra.
Tới cửa thành thứ hai lại tiến hành một lần kiểm tra đối chiếu, cuối cùng lúc này chủ bộ mới nhìn thấy người quen, xác thực mà nói thì người ấy quen biết ông.

"Chủ bộ đại nhân." Quan sai Trương Tiểu Thiên cung kính thi lễ. "Ngài đã trở lại."

Chủ bộ đại hỉ, không chỉ có người quen biết ông mà còn biết ông ra cửa, cho nên đã vội vàng túm lấy hỏi 'việc này là sao, ai rải rác lời đồn'.

Trương Tiểu Thiên khó hiểu: "Đại nhân, đây là mệnh lệnh của quan phủ mà." Hắn bừng tỉnh. "Có phải ngài đi thăm người thân không nhận được tin tức đúng không?"

Kẻ ngốc này từ đâu tới vậy? Không có mệnh lệnh của ông thì mệnh lệnh của quan phủ từ đâu ra? Chủ bộ cố nhịn rồi lại nhịn, ông định đi tới huyện nha để hỏi nhưng lại bị kẻ ngốc này ngăn lại.

"Chủ bộ đại nhân, ngài phải kiểm tra đối chiếu trước đã." Trương Tiểu Thiên thẳng người ưỡn ngực, trên người hắn mặc quần áo sai nha nhưng khí thế lại không thua người mặc binh phục. Hắn cũng từng tham gia huấn luyện ở quân doanh.
"Tuy rằng ngài là quan lớn, nhưng cũng phải kiểm tra." Sau đó còn mở lời trấn an chủ bộ đang tức giận đến phát run. "Nhưng mà ở đây kiểm tra đơn giản hơn cửa ngoài nhiều, không tra xét ngựa xe đồ vật mà chỉ kiểm tra người thôi."

Kiểm tra người vào thành là ai, có thân phận gì, ngay cả nô bộc cũng không có ngoại lệ.

Chủ bộ đã không còn sức để tức giận nữa, trong đầu nảy ra một suy đoán khiến ông kinh sợ, có người đang thừa dịp Chúc Thông và ông không ở đã chiếm giữ huyện nha và binh doanh. Không biết kẻ nào to gan như vậy, người này có mục đích gì? Hay vì mơ ước tiền tài của vị Võ thiếu phu nhân kia?

Ông không gây rối hay ồn ào chỉ yên lặng như gà chấp hành mệnh lệnh, ông tuyệt đối không để những kẻ kia có cơ hội bắt mình lại. Cuối cùng cũng thuận lợi đi qua cửa thành lén lút đi tới huyện nha, trốn trong góc phòng chờ đợi Võ thiếu phu nhân ra cửa.
Nàng vẫn như trước, không bị kẻ nào bắt cóc.

Trong lòng chủ bộ an tâm, không bị bắt cóc xem ra có khả năng chỉ bị che mắt, chỉ cần để Võ thiếu phu nhân biết việc này nghiêm trọng thế nào thì sự tình tiếp theo sẽ dễ làm, không nghĩ rằng ông đang nghe được gì đây? Giống như lúc trước gặp được việc gì khó, Võ thiếu phu nhân luôn nói 'đừng lo lắng', nhưng câu sau thì có ý gì?

Lý Minh Lâu không để chủ bộ tiêu hóa lời nàng vừa nói, nàng rõng rạc, rõ ràng nói cho đối phương:

"Là ta ra lệnh cho toàn bộ huyện Đậu giới nghiêm và quan binh tuần thành. Chủ bộ đại nhân, nạn binh hỏa cực kỳ đáng sợ, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi thứ như vậy mới có thể bảo vệ càng tốt cho dân chúng huyện Đậu."

Cho nên nàng vẫn bị nạn binh hỏa dọa sợ đúng không? Chủ bộ nặn ra một nụ cười gượng:
"Thiếu phu nhân, người quá lo lắng rồi, nạn binh hỏa xảy ra ở Tuyên Võ đạo đã không đáng lo ngại nữa."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Tuyên Võ đạo không đáng lo ngại, nhưng Hoài Nam đạo sẽ có việc, hơn nữa nơi đầu tiên xảy ra việc nhất định sẽ là huyện Đậu của chúng ta."

Đúng là không thể nói đạo lý với nữ nhân, hơn nữa không biết vì sao nhưng trực giác từ tuổi tác đã khiến cho sống lưng của chủ bộ tê dại, tựa như khi nhìn thấy thảm cảnh sơn tặc gϊếŧ chết Vương Tri và Đỗ Uy trong huyện nha.

Ông không khỏi lui về sau một bước: "Như vậy à, thế để ta đi phủ thành hỏi thăm tin tức." Ông lại lui tiếp một bước: "Ta lại thỉnh xin đạo phủ một ít binh mã tới đây."

Lý Minh Lâu nhìn ông: "Không cần, binh mã của chúng ta chắc là đủ rồi, đưa chủ bộ đại nhân vào huyện nha nghỉ ngơi đi."
Câu sau rõ ràng không phải nói với ông, chủ bộ đại nhân há mồm muốn kêu lên nhưng không biết có hai người từ đâu xông ra che miệng ông lại rồi nâng ông ra ngoài.

Chủ bộ đại nhân hít thở không thông, hai mắt trợn tròn, gϊếŧ người diệt khẩu rồi!!!!!

Không có dao sắc cắt cổ, ông chỉ bị che miệng đưa vào huyện nha thôi. Huyện nha vào ban ngày vẫn như cũ, có tư lại qua qua lại lại, nhìn thấy chủ bộ được nâng vào còn cung kính chào hỏi: "Đại nhân đã trở lại."

Bọn họ có phải bị mù hay không hả???

---------------------------

 129. Duỗi tay, nắm lấy thành trì.

"Bọn họ không mù, bọn họ thuận theo."

Một vị quan đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài, giải thích với chủ bộ vừa bị đẩy vào phòng.

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, bên cửa sổ còn có nhành thương lan đang nở rộ, u hương tỏa ra thơm ngát, vị quan kia đã cẩn thận nhẹ nhàng tưới nước cho nó, sau đó ngồi xuống bên ô cửa sổ, bưng chén trà thơm vừa được hãm lên uống.
Chủ bộ nhìn gian phòng, tính cả vị quan vừa nói thì chỉ có tổng cộng bốn người ở trong đại sảnh, gồm người phụ trách văn hóa, giáo dục, thuế và dân sinh. Hộ vệ đưa ông vào đây đã rời đi, ông khôi phục tự do, mà tự do này chỉ ở trong phạm vị công đường đây.

Giọng ông run lên hỏi: "Thuận theo ai?"

"Thuận theo Võ thiếu phu nhân á." Một người khác mở lời.

Quả nhiên là Võ thiếu phu nhân, lúc này, ngay cả quần áo của chủ bộ cũng run lên, kinh giận: "Nàng muốn làm gì?"

Một vị quan khác ngồi đối diện với vị vừa trả lời, nói: "Thật ra, nàng cũng không làm gì nhiều, chỉ là lấy danh nghĩa quan phủ thông báo cho toàn huyện giới nghiêm, nói nạn binh hỏa đang tới."

Hai người này đang đánh cờ, tuy rằng nói chuyện nhưng không quên hạ cờ.

"Nàng sợ hãi đến thất thần rồi." Chủ bộ nói. "Tại sao các ngươi lại có thể nghe theo nàng?"
Người đứng một bên xem hai người kia chơi cờ buông ông tay xuống: "Đại nhân, vì chúng ta không nghe theo nàng nên hiện tại mới ở đây đấy."

Giọng chủ bộ mang theo chút hy vọng hỏi: "Vậy các ngươi có báo tin lên châu phủ chưa?"

Vị quan ngồi ngắm hoa thưởng trà bên cửa sổ lắc đầu: "Sao có thể, chúng ta đây ngay cả huyện nha cũng không ra được."

Vậy tin tức cũng không thể truyền ra ư? Còn những tư lại khác đâu? Còn sai dịch nữa, cộng thêm hạ nhân và tùy tùng nhiều người như vậy.....

"Thông qua việc này ta mới biết, không rõ từ khi nào mà huyện Đậu của chúng ta lại lợi hại như vậy, hai cửa thành vừa đóng một cái thì ngay cả một con ruồi cũng không bay ra nổi." Một trong hai vị đang đánh cờ nói, với âm điệu kỳ lạ tựa như thở dài lại như đang tán thưởng.

Chủ bộ nhớ đến quãng đường mình vào được đến đây, cũng biết lời bọn họ nói không hề khuếch đại.
"Quân doanh hay dân chúng đều tin hay sao?" Chủ bộ hỏi.

"Quan ấn bị Võ thiếu phu nhân cầm đi rồi." Vị quan đang đánh cờ còn lại chỉ chỉ vào thư án đã trống trơn. "Nàng lấy danh nghĩa quan phủ phát bố cáo ra lệnh."

"Dân chúng ai chẳng tin vào quan phủ, đám thương nhân lại càng tin cho nên lập tức thu dọn đồ đạc chạy mất." Vị quan xem cờ nói. "Chúc Thông không có ở quân doanh, mọi việc do Nguyên Cát định đoạt."

Hoặc là dù có Chúc Thông đi nữa thì cũng do Nguyên Cát định đoạt.

Việc mà gã Chúc Thông kia làm mỗi ngày chỉ là ăn thịt, uống rượu sau đó được một đám dân chúng vây quanh tung hô.

Chủ bộ im lặng trong một khắc: "Các ngươi bị nhốt ở đây mà huyện nha không có người nào nghi ngờ à?"

"Võ thiếu phu nhân nói cho bọn họ rằng: chúng ta và nàng có cách ứng đối với vấn đề nạn binh hỏa khác nhau, nàng nói cách làm của nàng cho bọn họ, thỉnh xin bọn họ tin tưởng nàng." Vị đang xem cờ buồn bã nói.
Sau đó thì mọi người tin tường nàng sao? Chủ bộ nhớ đến đám tư lại vấn an mình trên đường bị đưa đến đây.

"Vậy dân tâm thì sao? Tại sao dân tâm lại không loạn?" Ông bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng.

"Đại nhân." Vị quan đang ngồi uống trà buồn bã nói: "Dân chúng huyện Đậu chúng ta coi Võ thiếu phu nhân như thần tiên, nàng chính là dân tâm, nàng không loạn thì không có người loạn."

Chủ bộ ngã ngồi xuống ghế.

"Đại nhân, thật ra không cần lo lắng, nàng không khó xử chúng ta, hơn nữa chúng ta đã bị nhốt lại, tương lai nếu phía trên truy cứu cũng có thể miễn trách nhiệm." Vị quan đang đánh cờ an ủi chủ bộ.

Không cần phải làm gì hết, ăn uống cũng không lo, chủ bộ nhìn nơi này nghĩ cho nên mấy người đây còn có thể nhàn nhã tự đắc ngắm hoa, uống trà, chơi cờ, còn tự tại hơn nhiều so với trước kia.
Tính ra bọn họ cũng là thuận theo Võ thiếu phu nhân mà thôi, trong lòng chủ bộ nghĩ vậy. Tuy rằng tỏ vẻ phán đối mới bị nhốt ở nơi này, nhưng bị nhốt ở đây là phản kháng lớn nhất bọn họ có thể làm ra được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì an tâm thoải mái ăn nhậu chơi bời, vị Võ thiếu phu nhân kia làm gì họ cũng không thèm để ý, cũng không bất mãn, càng miễn bàn đến việc nghĩ cách làm gì khác.

Chủ bộ nghĩ thêm cả cái huyện Đậu này từ trên xuống dưới đã trở thành của Võ thiếu phu nhân rồi, nàng không làm gì cũng vậy, mà nàng muốn làm gì cũng không ai ngăn cản được.

Cả thể xác lẫn tinh thần của chủ bộ đều phập phồng lắc lư như con thuyền nhỏ giữa biển rộng bao la.

Nàng muốn làm gì?

Gió tháng Giêng sắc như đao nhọn, Lý Minh Lâu dù đã bọc diện mạo lại và khoác áo choàng dày nhưng nàng vẫn cảm nhận được hàn ý, đứng trên tường thành là có thể quan sát toàn bộ huyện Đậu.
Nội thành yên ắng giống như chỗ không người, mà ngoại thành thì không ngừng có binh mã tuần tra cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, thám báo cũng rải khắp bốn phương tám hướng.

"Tạm thời chưa có dị động." Nguyên Cát nói. "Nạn binh hỏa tại Tuyên Võ đạo đã được khống chế, ngay cả sơn tặc cơ hồ cũng biến mất."

Thật sự sẽ có sơn tặc hoặc binh mã đột kích huyện Đậu ư?

Lý Minh Lâu nhìn về phương xa, nàng không biết, nàng cũng không rõ mình nên hay không nên hy vọng vận mệnh đi theo con đường cũ. Nhưng mà, nàng làm nhiều việc như vậy chính vì để thay đổi chút gì đó khi mà vận mệnh xảy ra.

Phải làm chút gì đó.

"Có tin tức của Hàn Húc không?" Nàng hỏi.

Nguyên Cát trả lời: "Còn chưa có."

"Vậy phía kinh thành?" Nàng hỏi.

"Có người tố cáo La thị tham ô vàng bạc dẫn phát nạn binh hỏa ở Tuyên Võ đạo." Nguyên Cát mở tin tức mới nhất vừa nhận được ra. "Thôi Chinh nổi giận lôi đình, muốn tra rõ việc này."
Sau đó sẽ tra được ra Toàn Hải.

Lý Minh Lâu nghĩ thầm, tiếp theo Toàn Hải làm hoàng đế định tội tiết độ sứ của Tuyên Võ, vì thế triều đình nổ ra phân tranh, tựa như đời trước.

"Võ Nha Nhi Chấn Võ quân có tin tức gì không?" Nàng hỏi.

Tin tức về Hàn Húc và kinh thành vẫn luôn yêu cầu tìm hiểu, còn bên Võ Nha Nhi lại không được bao lâu bởi vì Mạc Bắc quá xa, tin tức của Chấn Võ Quân rất khó tìm hiểu, mà có tin truyền lại cũng về rất chậm.

Nguyên Cát lắc đầu: "Tạm thời không có tin tức nhưng mà tiểu thư, Trung Hậu nghe được ở kinh thành, người trong phủ Lương Chấn không hề biết Võ Nha Nhi có thân thích, họ đều nói hắn là cô nhi,"

Ngay cả Lương Chấn cũng không biết à, nàng thấy bất ngờ.

"Nhưng mà ngoại trừ chúng ta ra thì những người đến Lương phủ hỏi thăm chuyện này đều đã bị chúng ta đuổi đi." Nguyên Cát nói. "Chúng ta cũng đã sắp xếp người trên con đường thông với Mạc Bắc."
Nhưng vẫn không có tin tức gì, bên trong Chấn Võ quân cũng không thấy có người đi tìm mẫu thân.

Một con gió lạnh đánh úp lại kèm theo hạt tuyết bay hỗn loạn, Lý Minh Lâu còn chưa mở lời thì Phương Nhị đã đè thấp chiếc dù đen chống đỡ gió tuyết, đoàn người bọn họ vẫn tiếp tục đứng lặng trên tường thành.

Đám binh mã tuần tra chạy băng băng ở nơi xa chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy, Võ thiếu phu nhân luôn canh giữ trên tường thành, nàng không sợ lạnh, cơn gió lạnh tựa hồ như không còn lạnh lẽo đến vậy nữa.

Hạt tuyết li ti rơi đến chạng vạng đã biến thành bông tuyết.

Bông tuyết dày đặc bay múa trên một đống lửa trại, nhưng nhanh chóng bị một bàn chân đạp mạnh xuống, ngọn lửa và bông tuyết đều bay loạn rồi lụi tàn.

"Đốt lửa làm gì, đừng để bị phát hiện." Có người đàn ông nhỏ giọng quát.
Một đám đàn ông mặc áo da cũ nát ngồi xúm xít lại trong cảnh chiều hôm mơ màng, nhìn như khất cái nhưng dưới mái đầu hỗn độn và chòm râu sơ xác là khuôn mặt hung ác.

Đại đao phồng lên dưới manh áo rách tản ra mùi máu tanh.

"Trời quá lạnh."

"Vài ba cái áo rách này không chống lạnh được á."

"Sơn tặc cũng sẽ không mặc rách rưới thế này."

Bọn họ nhỏ giọng oán giận.

"Đừng lo lắng." Người đàn ông dẫm tắt lửa trại nói cùng với nụ cười dữ tợn hiện lên trên mặt, hắn nhìn một mảnh gió tuyết mênh mang phía trước: "Các ngươi biết không? Đốt cháy cơ thể người còn ấm áp hơn củi gỗ nhiều đấy."

--------------------

 130. Chỗ đến và nơi đi.

Sài lang ăn thịt sống, linh cẩu vớt tanh hôi, muốn dùng người làm củi đốt cũng chỉ có con người thôi.

Trong tối tăm, tiếng cười truyền ra từ giữa đám người, từ trầm thấp khúc khích rồi như ngâm xướng vang xa.
Người đàn ông đưa ra kiến nghị này nhanh chóng ngăn tiếng cười lại: "Phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, hiện tại chúng ta là sơn tặc."

Có người cũng vội vàng suỵt nhẹ với đám người: "Ở bên này đang diệt phỉ, binh mã huyện Đậu được rất nhiều nơi mời đến hỗ trợ tuần tra."

"Sợ bọn họ à." Có người cố nén giọng cười nhẹ. "Vừa lúc gặp phải để cho bọn họ biết rõ rằng, sơn tặc trong thiện hạ này không phải giống như đám Đỗ Uy đâu."

Vừa nhắc tới chuyện này tiếng mắng xôn xao truyền ra từ trong đám người, đây là sỉ nhục bọn họ cũng vì vậy mà bị liên lụy.

Gã đàn ông cầm dầu lại quát bảo ngừng lại: "Đừng vì chuyện nhỏ mà làm thất bại chuyện lớn khiến 'việc lớn' của đại công tử bị ảnh hưởng, kẻ bị thiêu sống sẽ là chúng ta đấy."
Ba từ 'đại công tử' vừa thốt ra thì tiếng xôn xao cũng biến mất.

"Chúng ta không phải chỉ gϊếŧ một hai kẻ mang danh diệt phỉ để lập uy." Thanh âm của gã càng thêm lạnh lùng. "Lần này chúng ta phải dâng lên cho Đại Hạ một phần pháo hoa chúc mừng tân niên, nhất định phải đánh úp một cách xuất kỳ bất ý*."

*Xuất kỳ bất ý: đưa quân đánh lúc đối phương không phòng bị.

Đám người không còn vui cười ồn ào mà đã cùng nhau phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Sửa sang lại kỹ lưỡng quần áo của các ngươi đi." Người đàn ông chỉ vào một người ngồi gần nhất. "Hiện tại chưa phải lúc chúng ta để lộ uy phong."

Người nọ vui cười quấn chặt lại quần áo rách nát bên ngoài, che đậy binh phục có hai màu đen đỏ bên trong.

Người đàn ông kia lại tuần tra toàn bộ nhóm người sau đó nhìn lên không trung phía trước, bông tuyết bay múa dần dần bị bóng đêm nuốt hết. Hắn ra lệnh một tiếng rồi xông lên phía trước, đám người phía sau bắt đầu di động, mặt đất trong bóng đêm phảng phất như phồng lên cuồn cuộn di chuyển.
Không biết qua bao lâu, mặt đất lại được bóng đêm vuốt phẳng, bông tuyết rơi xuống nơi này giống như một mặt gương soi, chiếu rọi bốn phía mênh mông. Chợt có tiếng loạt xoạt, mặt tuyết bằng phẳng bị nhấc lên, vài bóng người đứng dậy trên khoảng cỏ khô rất lớn vừa mới lộ ra.

Phì một tiếng, một người nhổ ra nhánh cỏ khô bị nhai nát.

"Bọn người kia là binh lính." Một người mở lời. "Bọn chúng cải trang định làm gì nhỉ?"

Trên đường đi bọn họ phát hiện ra những người này có hành tung quỷ dị với nhân số đông đảo hành động nghiêm chỉnh, có trạm gác, có thám báo dò đường, rõ ràng là binh sĩ, nhưng cách ăn mặc lại giống tặc phỉ. Cho nên bọn họ không dám tới quá gần, cũng không dám nói chuyện với nhau chỉ nấp ở chỗ này tạm thời nghỉ ngơi, lâu lâu mới giao tiếp một vài chữ ít ỏi.
Đám người này đến từ Tuyên Võ đạo, có hai người đàn ông quay đầu nhìn phương hướng đám người này tới, rồi lại nhìn về hướng những người này đi, xem ra hướng đi là Hoài Nam đạo.

Thật ra phương hướng cũng không có ý nghĩa gì nhiều, không phải vì đêm tối bọn họ không thấy rõ mà là vì tướng mạo quần áo còn có thể che giấu thì chỗ đến, nơi đi tất nhiên cũng có thể.

"Chắc hẳn bọn họ đi huyện Đậu." Võ Nha Nhi nói. "Bọn họ nhắc tới Đỗ Uy."

Đỗ Uy là ai? Nhất thời mấy người ở đây còn chưa phản ứng kịp.

"Là đoàn luyện bị gϊếŧ cùng với tri huyện của huyện Đậu." Võ Nha Nhi nói.

Hắn nhớ kỹ việc và người từng phát sinh ở huyện Đậu trong khoảng thời gian này.

"Bọn họ còn nhắc tới Đại công tử mà ở Hoài Nam và Tuyên Võ đạo binh mã thuộc về tiết độ sứ." Võ Nha Nhi nói. "Xưng hô với thượng quan phần lớn đều là đại nhân, cho nên xưng hô là Đại công tử dùng quân đội làm tư binh của mình chỉ có An Đức Trung ở Chiết Tây."
Vậy sự việc kia đã rõ ràng, người đàn ông mở lời đầu tiên ôm cánh tay, vuốt chòm râu: "Đây là binh mã của An Đức Trung đi từ Tuyên Võ đạo vòng tới huyện Đậu, quả nhiên những người ở huyện Đậu kia là nhân mã của An Đức Trung."

Nhưng như vậy lại càng không được rõ ràng lắm.

"Bọn họ định làm gì huyện Đậu? Vừa giả trang sơn tặc lại còn huấn luyện dân tráng." Một người khác nhíu mày.

Lúc trước Võ Nha Nhi còn thấy khó hiểu, hiện tại như hiểu ra, hắn phất tay vỗ vỗ bông tuyết đang đọng trên đầu vai: "Nếu ta đoán không lầm thì bọn họ định gây ra nạn binh hỏa ở huyện Đậu."

Bọn họ biết tin có nạn binh hỏa xảy ra tại Tuyên Võ đạo, còn chạy tới nhìn lướt qua, chân thật lại hung tàn, những binh lính vốn dĩ cầm binh khí bảo vệ thành trì bảo vệ bá tánh giống như phát điên, còn đáng sợ hơn cả sơn tặc. Quan phủ và bá tánh không hề bố trí phòng vệ với bọn chúng, tình cảnh quả thật giống như một bầy lang sói đột nhiên xuất hiện giữa đàn dê.
Nhưng nguyên nhân của nạn binh hỏa này không phải vì quân lương, quân phí.

"Nói về gây rối vì quân lương, quân phí thì không ai có thể so sánh với binh mã Mạc Bắc của chúng ta được." Một người khác cũng rõ ràng điều ấy. "Nạn binh đao về quân phí hoàn toàn khác với lần này, nguyên nhân căn bản không phải vì quân phí mà thuần túy là hung tàn, chém gϊếŧ."

"Nha Nhi nói nạn binh hỏa này có cổ quái, hiện tại xem ra là bút tích của An Đức Trung." Người bên cạnh mở lời. "Điều hắn muốn là để Tuyên Võ, Hoài Nam lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn, hai nơi này hỗn loạn thì Chiết Tây ở lân cận mới có cơ hội ra tay."

Nói tới đây hắn phỉ nhổ.

"Nào là lão tử rồi nhi tử, vẫn cái cung cách ấy. Nếu không phải chúng ta cướp đoạt hàng hóa và tiền bạc của Hung Nô cũng đủ cho huynh đệ ăn uống sống qua ngày thì Chấn Võ quân cũng sớm bị bọn họ dùng quân lương, quân phí làm cho rối loạn rồi."
"Bên này rối loạn thì hắn có thể làm gì?"

"Có tin rằng sẽ định tội tiết độ sứ Tuyên Võ đạo."

"Vậy sao? An Đức Trung định đuổi tiết độ sứ của Tuyên Võ và Hoài Nam để tự mình giữ chức đó à?"

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.

Đúng là ra cửa mới biết thiên địa đã biến thành dạng gì, trước kia bọn họ chỉ ở Mạc Bắc sẽ không nghĩ được nhiều đến vậy. Võ Nha Nhi nhìn đồng bạn đang nghị luận.

"Chúng ta có nên can thiệp hay không?" Một người đàn ông nói, đôi bàn tay to lớn chà xát vào nhau. "Với nhân mã của chúng ta thì đối phó với một cái Tuyên Võ đạo chắc hắn không thành vấn đề."

"Thuận tiện cũng giải quyết luôn đám người vừa lướt qua đi." Người khác nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Chúng ta cũng xuất kỳ bất ý đánh úp."

Nhân mã của An Đức Trung - Chiết Tây ẩn núp định gây sóng gió tại Tuyên Võ đạo và Hoài Nam đạo, đúng là người không biết, quỷ không hay. Nhưng bọn họ ở chỗ này mới đúng là người không biết, quỷ không hay.
Nếu xông lên chiến một trận thì có thể đánh cho An Đức Trung một bạt tai ngây ngốc, nghĩ tới trường hợp ấy, mọi người không nhịn được mà xoa tay hầm hè, hai mắt tỏa sáng.

"Nha Nhi, ngươi nói đi?" Nhớ đến Võ Nha Nhi vẫn chưa nói gì, có người hỏi.

Võ Nha Nhi nói: "Mọi người nói không tồi, Tuyên Võ đạo cũng tốt mà huyện Đậu cũng vậy. Chúng ta mà động thủ thì nhất định không có vấn đề gì nhưng ta cảm thấy việc này sẽ không mang lại ý nghĩa."

Không có ý nghĩa ư? Đám đàn ông khó hiểu liếc nhau, ngăn chặn nạn binh hỏa khiến âm mưu của An Đức Trung bị thất bại, biết đâu còn có thể tìm được chứng cớ bẩm báo lên triều đình, như vậy An Khang Sơn bên kia nói không chừng cũng phải trả đại giới.

"Ở Phong Thành, ta đã thấy công văn mới nhất của quan phủ." Võ Nha Nhi nói, dưới bóng đêm đen nhánh, bông tuyết bay múa cùng khuôn mặt trắng nõn của hắn tỏa sáng tựa như hòa lẫn với nhau: "Tể tướng Thôi Chinh vấn tội, nạn binh hỏa này là do La thị và Toàn Hải gây ra, việc này đã không còn là việc của một mình tiết độ sứ Tuyên Võ nữa."
Đám đàn ông ậm ừ, không quá rõ ràng, nhưng không nghi ngờ mà yên lặng lắng nghe hắn nói.

"Ta cho rằng, nạn binh hỏa lần này không phải vì Tuyên Võ đạo và Hoài Nam đạo. Hẳn là vì kinh thành, vì triều đình. Cho nên chúng ta có bình ổn được nạn binh hỏa, vạch trần âm mưu của An Đức Trung thì triều đình cũng sẽ không để ý." Võ Nha Nhi nói. "Lúc trước, khi chúng ta ở kinh thành, đại đô đốc Lý Phụng An đã để cho chúng ta thấy được. Triều đình hiện tại đã không phải triều đình trước kia nữa."

Triều đình không thèm để ý việc một đứa trẻ lên làm tiết độ sứ, thì sao lại để ý đến nơi nào xảy ra nạn binh hỏa, hoặc là một mình An Đức Trung kiêm nghiệm tiết độ sứ quản lý ba đạo thì có gì là đại sự nữa.

Ca vũ hưởng lạc, quý phi nương nương có vui vẻ hay không mới là đại sự của hoàng đế.
Toàn Hải, La thị bao giờ bị chèn ép cút ra khỏi triều đình mới là đại sự của Tể tướng.

Làm thế nào để diệt trừ đám quan viên có quyền có thế để bảo đảm phú quý mới là việc lớn của Toàn Hải và La thị.

Hắn có thể thấy rõ được hết thảy, còn An Khang Sơn thì sao? Khóe mi dài của Võ Nha Nhi hơi cong lên, âm điệu chậm dần: "Có lẽ, đây mới là mục đích chân chính dựng lên nạn binh hỏa của An Đức Trung."

"Vậy thì sao?" Một người hỏi, dù hiểu hay không không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ sẽ làm thế nào.

Võ Nha Nhi nói: "Nơi chúng ta đi hẳn là Kinh thành."

--------------------------------