[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 186 - 190

 186. Một thoáng kinh hồng.

Binh mã bốn phía kinh hãi, binh khí trong tay đình trệ, thừa dịp này, Bạch bào quân lâm vào khốn cục lập tức tìm được một đường sinh cơ.

Trần Nhị mỗi tay một dao chém bay một gã Phạm Dương quân trước mặt, không quan tâm gì hết chỉ hô to theo:

"Tôn Triết đã chết! Chủ tướng đã chết!"

Tiếng la như sấm cuồn cuộn trào ra, tức thì thổi quét khắp chiến trường, Hạng Nam giơ trường đao của Tôn Triết lên, Bạch bào quân bên người xúm lại đánh lui đám thân binh muốn cướp lại thi thể của Tôn Triết. Chút nhuệ khí cuối cùng của Phạm Dương quân cuối cùng hoàn toàn tan đi, bọn họ bắt đâu thối lui về sau, nhưng phía sau lại có binh mã mới tới còn hung ác hơn chặn đánh, trong lúc nhất thời chỉ có thể loạn tránh sang bốn phía.

Nhưng một khi tránh đi thì trận hình sẽ hoàn toàn tan rã, phảng phất như chạy nạn, vì thế cuối cùng bọn họ thật sự tháo chạy tán loạn....

Hạng Nam không đi đuổi gϊếŧ nữa, hắn nắm trường thương, cầm trường đao của Tôn Triết chống xuống đất, nhìn thi thể của người kia nằm dưới chân. Vừa rồi quả thực là nguy hiểm, nhưng hắn sống sót, bên tai vang lên tiếng ồn ào.

"Các người là vệ binh ở đâu?" Binh lính Bạch bào quân dò hỏi.

Hạng Nam ngẩng đầu, Phạm Dương quân vốn chen chúc xúm lại giờ đã chạy toán loạn, viện binh lúc trước xuất hiện trong tầm mắt hắn. Bọn họ chỉ mặc giáp y mỏng nhẹ và vũ khí đơn giản nhưng khí thế lại hung hãn, không có người nào trả lời câu hỏi của Bạch bào quân cả, bọn họ cũng không hề dừng bước chân, bước chân bọn họ không truy đuổi theo đám tàn quân mà là vọt thẳng tới nơi bọn họ ....

Tiếng hoan hô vui sướиɠ tựa như nhìn thấy thân nhân của Bạch bào quân biến thành căng thẳng, trên chiến trường đã không còn nhiều Phạm Dương quân nhưng đám binh mã này vẫn tựa như mãnh hổ vồ mồi....

Bọn họ có người cầm lên đao thương rồi vội vàng xông lên, cũng có người xoay người lên ngựa phóng như bay, tựa hồ như những đao thương kia sẽ bổ xuống đầu, vó ngựa kia sẽ đạp xuống bọn họ.

Thậm chí khí thế hung hãn còn hơn Phạm Dương quân lúc trước rất nhiều.

Bạch bào quân hít thở không thông, chỉ biết cầm chặt đao thương, nghĩ, chẳng lẽ không phải viện binh hay sao?

Tầm mắt của mọi người không khỏi đặt ở nơi xa kia, nơi ấy có một cây soái kỳ đang phần phật bay trong gió.

Lý Minh Lâu gục đầu xuống, nói: "Đi thôi."

Phương Nhị đưa trường cung ra sau người, đưa tay kéo soái kỳ xuống dưới, vung tay xoáy tròn, soái kỳ mở rộng, vây chắn lấy hắn và Lý Minh Lâu, cùng với mười mấy binh mã vây quanh bắt đầu xuyên qua chiến trường.

Tiếng còi vang lên cùng tiếng vó ngựa hỗn loạn, đám ngựa bị tản ra xa từ bốn phương tám hướng chạy tới, binh sĩ vội vàng nhảy lên ngựa, tụ tập với những người khác.

"Chấn Võ quân chấp hành quân vụ khẩn cấp!" Cuối cùng bọn họ cũng lên tiếng. "Chấn Võ quân chấp hành quân vụ! Tất cả nhường đường!"

Chấn Võ quân! Quân vụ khẩn cấp!

Không biết do thanh âm này hay là do khí thế mà Bạch bào quân tự giác tránh đi, nhìn đội binh mã này lướt qua trước mắt đi nhanh về phía tây. Họ thật sự không dừng lại, phảng phất như bôn ba từ xa đến chỉ đi ngang qua đây.

Còn vì sao gϊếŧ Phạm Dương binh ư, chẳng qua là vì họ chắn đường mà thôi.

Bụi mù cuồn cuộn theo vó ngựa chấn động, hơn 1.000 binh mã dần dần đi xa khỏi tầm mắt.

"Chấn Võ quân!"

"Chấn Võ quân của kinh thành!"

"Ta biết rồi! Bọn họ muốn đi cứu Chiêu Vương!"

"Đúng! đúng! Bọn họ nhất định biết Chiêu Vương gặp nạn!"

"Hóa ra là Chấn Võ quân, quả nhiên là lợi hại!"

Cuối cùng binh lính Bạch bào quân cũng lấy lại tinh thần, sôi nổi kêu lên, họ nhìn về binh mã ở nơi xa với ánh mắt tràn đầy kính nể.
Chấn Võ quân à? Chấn Võ quân từ kinh thành tới? Hạng Nam vẫn luôn nhìn bọn họ, tầm mắt đuổi theo bụi mù phía xa, nhưng mà vì sao hắn như thấy được có thân hình nữ tử cưỡi ngựa trong đó?

Giữa binh mã vây quanh, giữa soái kỳ bay múa, mơ hồ như ẩn như hiện.

...

...

Tôn Triết có hai vết thương trí mạng, mũi thương sắt đâm trúng bụng cùng với mũi tên sắt bắn trúng cổ.

Nếu chỉ có một trong hai vết thương thì có khả năng sẽ không chết ngay tại chỗ như vậy.

Hạng Nam duỗi tay rút mũi tên ra, đầu mũi tên bằng sắt không xuyên thấu cổ Tôn Triết bởi vì có đồ bảo vệ cũng vì khoảng cách quá xa.

Nhưng nếu không có mũi tên sắt này, mũi thương đâm trúng bụng sẽ không khiến Tôn Triết chết, ngược lại người chết sẽ là hắn. Trường đao của Tôn Triết sẽ nhanh hơn một bước chặt bỏ được đầu của hắn.
Hạng Nam ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc ấy hắn không biết nơi mà mũi tên kia bắn ra, thậm chí hắn không biết có viện binh tới, khi đó hắn chỉ toàn tâm toàn ý gϊếŧ địch.

Vừa rồi, thông qua việc mọi người mồm năm miệng mười kể lại hắn mới phác họa ra một cảnh tượng qua loa, đội binh mã kia đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là mưa tên ở cự ly xa, sau đó là cận chiến, còn có vài người ở bên ngoài bắn tên.

Để không bị chém gϊếŧ lan đến, bọn họ nhất định phải đứng ở vị trí phía xa kia, Hạng Nam đưa ra một khoảng cách.

Có thể từ một nơi xa như vậy, bắn tên gϊếŧ người quả thật là lợi hại, chính hắn cũng không dám bảo đảm bản thân mình có thể làm được điều ấy.

Hạng Nam xem xét kỹ mũi tên đó, nó rất bình thường cho nên thứ lợi hại nhất chưa bao giờ là binh khí cả, mà đó là con người.
Chấn Võ quân, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hoàng đế đã băng hà, Thái Tử bệnh nặng, trước mắt Chiêu Vương và Lỗ Vương là hai người quan trọng nhất. Do vậy, tất nhiên An Khang Sơn sẽ muốn gϊếŧ Chiêu Vương mà người nổi danh khắp thiên hạ 'Thần binh' đột nhiên xuất hiện hộ giá kinh thành là Võ Nha Nhi dĩ nhiên cũng muốn cứu Chiêu Vương rồi.

Xem ra Tôn Triết canh giữ tại Tứ Thủy là quân phòng thủ cũng là viện binh cho phản quân xâm nhập Nghi Châu.

Yết hầu của hắn chợt thấy tanh ngọt hắn ho khan vài tiếng, toàn thân như tan giã, đau đớn xông tới. Thân thể hắn không khỏi lay động, thân binh bên người lập tức đến nâng đỡ hắn.

"Hạng đô tướng, ngài nhanh ngồi xuống."

"Đại phu, nhanh đi mời đại phu tới đây."

Các quan tướng cùng với quan quân quận Vọng kêu loạn một hồi.
Hạng Nam ngồi xuống được các đại phu băng bó miệng vết thương, trải qua một trận chiến khiến hắn mình đầy thương tích.

Bờ sông Tứ Thủy trở nên ồn ào, mặt trời đã lên chính ngọ, dân phu đang quét tước chiến trường, đoạt lại quân nhu, thi thể của đám binh lính Phạm Dương bị lột bỏ áo giáp binh khí rồi đẩy mạnh xuống hố đất, lung tung chôn xuống, còn thi thể người một nhà thì được cẩn thận thu liễm, nhưng lúc này có chút khó khăn so với trước kia.

"Chúng ta không phân biệt được đâu là các anh hùng Chấn Võ quân." Một quan tướng khó xử nói. "Không thể chôn cùng với đám linh Phạm Dương quân chứ."

Hạng Nam nói: "Vậy cứ từ từ." Hắn nhìn về phía Nghi Châu. "Bọn họ sẽ đi không lâu đâu."

Loại chiến sự dùng sinh tử để phân thắng bại sẽ không quá dài.

Nhưng hướng giải quyết số di hài kia còn nhanh hơn dự đoán của Hạng Nam bởi vì khi hắn và thương binh được đưa về bảo trần có tường vây bao quanh không lâu thì đội ngũ truy kích Phạm Dương quân đã gặp được một đội binh mã của Chấn Võ quân.
"Số lượng bọn họ không nhiều lắm, chỉ mấy trăm người, mang theo giáp thuẫn chắc chắn, và binh khí phồn đa, còn có ngựa chiến." Trần Nhị dùng một tay múa may miêu tả, qua trận chiến đêm qua hắn cũng bị thương không ít chỗ, nặng nhất là ở cánh tay. "Bọn họ không dừng lại chỉ nói, 'thi thể của chiến hữu cứ chôn cùng với Phạm Dương quân, không sao cả, cùng nhau đến âm phủ là việc vui', bảo chúng ta gỡ xuống quấn áo binh khí rồi giao cho quân nhu phía sau là được."

Hạng Nam gật đầu: "Bọn họ chia quân, vậy xem ra tính thế bên kia cực kỳ nguy cấp."

Dứt lời hắn chống tay xuống đầu gối muốn đứng dậy.

Trần Nhị trừng mắt: "Đô tướng này! Ngài muốn làm gì!"

Hạng Nam nhìn hắn: "Đi nhà xí á."

Trần Nhị nghẹn lại, nói thầm: "Muốn kéo quần không, gấp như vậy mà."

Hắn đỡ Hạng Nam đi nhà xí, đại phu cũng mang dược đã sắc xong tới. Hạng Nam uống thuốc rồi cởϊ qυầи áo ra để các đại phu một lần nữa xem xét vết thương cùng với băng bó lại, hành động này không thua gì tham gia đánh một trận nữa.
Chờ mọi người lui hết ra ngoài, sắc mặt Hạng Nam trắng bệch nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần Nhị cũng thở phào nhẹ nhõm xoay người muốn đi ra ngoài.

"Trần Nhị." Thanh âm của người nằm trên giường truyền tới. "Chuẩn bị ngựa."

Trần Nhị quay ngoắt đầu lại nói: "Đi nhà xí không cần cưỡi ngựa!"

Lúc này, Hạng Nam vẫn còn nằm trên giường chưa ngồi dậy, hai mắt còn nhắm chặt, nghe vậy thì bật cười lớn.

Hắn mở mắt nhìn người thanh niên kia: "Đại chiến như vậy, Hạng Nam ta sao có thể bàng quan được?"

-----------------------------

 187. Chiêu Vương trong thành Nghi Châu.

Màn đêm buông xuống, thành trấn âm trầm vắng ngắt.

Có tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, một bó đuốc đột nhiên vụt sáng trong bóng tối, rồi rất nhanh có càng nhiều càng nhiều bó đuốc bừng sáng, tiếng bước chân hỗn độn như thủy triều ùa vào thành trấn, ánh lửa bập bùng soi tỏ cảnh tượng sau kiếp loạn.
"Không còn người sống trong thành trấn." Trung Ngũ đi tới trước mặt Lý Minh Lâu nói.

Nàng im lặng một khắc sau mới mở lời: "Tìm chút gì đó tiếp viện, đơn giản tạm nghỉ một chút đi."

Một số người tạm nghỉ ngay tại chỗ, một số người khác tiếp tục tìm kiếm, thành trấn hoang vắng nhanh chóng truyền ra những tiếng ồn ào, Từ Duyệt bước nhanh tới, ánh lửa soi sáng nụ cười trên mặt hắn.

"Thiếu phu nhân, tìm được một gian nhà, bên trong tràn đầy gạo, mì, rượu và thịt, còn có vàng bạc châu báu." Hắn nói.

Trung Ngũ gật đầu: "Là nhà kho của đám phản quân chúng ta gϊếŧ lúc trước."

Lý Minh Lâu nói: "Ăn đêm nay, lấy cho ngày mai, còn lại thì thiêu hủy."

Nếu đã là lương thảo của phản quân thì đương nhiên phải thiêu hủy, sẽ không giữ lại để bọn chúng ăn uống no đủ. Chu Hiến thưa dạ rồi lại hỏi: "Còn những vàng bạc châu báu thì trước chuyển đi giấu chỗ khác được không?"
Lý Minh Lâu nhìn hắn, tựa hồ như thấy khó hiểu: "Giấu chúng làm gì?"

Chu Hiến cũng khó hiểu: "Vậy, cũng tiêu hủy chúng hay sao?"

Lý Minh Lâu gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng mà, đó là vàng bạc châu báu ..." Chu Hiến trừng mắt.

Nàng nói: "Vàng bạc châu báu có lợi ích gì? Không thể ăn cũng không thể uống."

Chu Hiến muốn nói gì thêm nhưng Từ Duyệt đứng bên cạnh đã nói trước: "Thiếu phu nhân nói rất đúng, hiện tại chúng ta không có thời gian đi giấu chúng, ăn xong sẽ phải tiếp tục lên đường, xem tình trạng thi thể hư thối thì Phạm Dương quân đã đi qua nơi này 3 ngày trước."

Dứt lời, hắn nhận lấy cây đuốc từ thân binh.

"Ta đi cùng với ngươi."

Lý Minh Lâu gật đầu: "Các ngươi đi đi, nhanh chóng thay ca nghỉ ngơi ăn cơm."

Từ Duyệt và Chu Hiến thưa dạ rồi sóng cùng đi, rời xa một chút, Từ Duyệt lập tức đá cho Chu Hiến một phát.
"Ngươi làm gì vậy, hồ đồ à." Hắn nhỏ gọng nói. "Đã là lúc này rồi còn giấu vàng bạc cái gì nữa."

"Thì tiện tay mà." Chu Hiến cãi cọ. "Cũng có mất cái gì đâu."

Từ Duyệt trừng mắt lại nhấc chân một lần nữa.

Chu Hiến vội né tránh: "Được rồi, được rồi, ta biết sai rồi!"

Lúc này Từ Duyệt mới từ bỏ.

"Dù sao kia cũng là tiền, ta muốn mang một chút về kinh thành cho Ô Nha thôi." Chu Hiến nhỏ giọng thì thầm. "Tùy tiện nhét một chút vào người cũng được, cũng không chiếm quá nhiều diện tích."

Từ Duyệt phì một tiếng: "Ngươi còn nói nữa à!" Xong lại tự hỏi. "Chúng ta lấy được không nhỉ?"

Lúc này, bọn họ đã tới trước nhà kho kia, những binh sĩ đang vây quanh cũng thì thầm to nhỏ, nghe được lời dặn dò, một quan tướng thưa dạ.

Từ Duyệt ném cây đuốc trong tay vào trong, những binh sĩ khác cũng không hề do dự ném cây đuốc vào, ánh lửa dần dần bốc cao trong thành trấn.
Lý Minh Lâu đưa lưng về phía ánh lửa, Từ Duyệt nói về vàng bạc châu báu, nàng nói bỏ là bỏ, cũng không hề để ý đến nữa.

"Phản quân ngay tại chỗ bỏ lại vật tư cướp đoạt như vậy, thì nhất định tình thế ở Nghi Châu cực kỳ nguy cấp." Nàng nói.

Trung Ngũ đáp: "Chắc hẳn Chiêu Vương cũng có binh mã, không biết như thế nào."

Cho dù đáp vậy nhưng hắn không hề tự tin, chưa cần nói về binh mã của Chiên vương ra sao mà ngay cả việc Chiêu Vương là người như thế nào bọn họ cũng không biết, nhiều khi mọi người đã quên mất còn có một người như vậy.

Lý Minh Lâu cũng không biết đối phương là người như thế nào, càng không biết binh mã của ngài ấy ra sao.

Nhưng nàng chắc đám binh mã ấy chẳng ra gì, bằng không đời trước Chiêu Vương sẽ không bị gϊếŧ chết.

Do tư chất của ngài ấy cho nên người thông tuệ đa tài đa nghệ như hoàng đế không thích đứa con ngu ngốc này, từ sớm đã phân phong đến Nghi Châu xa xôi, hai cha con đã vài thập niên chưa gặp lại nhau.
Vài thập niên không hề có người đề cập đến Chiêu Vương, chờ khi ngài chết thì không truyền lưu gì nhiều, từ những câu chuyện vụn vặt của Khương Lượng và Lưu Phạm có thể phác họa ra, ngài ấy là một vị Vương gia tham ăn, háo sắc, béo phì và ngu đần.

"Vị Vương gia này dám suất lĩnh toàn bộ người trong vương phủ để tử chiến với phản quân vì bảo vệ toàn bộ dân chúng trong thành, cũng không phải người bình thường." Lúc ấy nàng đưa ra nhận xét như vậy.

Lời đồn cùng với đánh giá trong sách sử cũng đưa ra như vậy.

Lưu Phạm cười, khẽ thổi ly trà thơm bốc khói lượn lờ: "Lời sách sử cũng có thể không đáng tin."

Lúc này Khương Lượng không hề phản bác, hắn suy nghĩ gì đó nói: "Cũng có lời đồn rằng khi phản quân đến, Chiêu Vương dẫn theo toàn bộ mọi người trong vương phủ ra khỏi thành đầu hàng, chào đón phản quân, muốn tiếp tục là một vị Vương gia phú quý, nhưng đáng tiếc đám phản quân vì muốn lập uy, muốn nổi danh nên không hề khách khí gϊếŧ hết."
Đó chỉ là những lời đồn thổi, chưa kết luận được gì.

Chiêu Vương đã chết, dân chúng trong thành Nghi Châu bị tàn sát, thiên hạ đại loạn không có người đi tra hỏi chân tướng, sau loạn chiến tân đế trở về kinh thành cũng không còn cần chân tướng nữa.

Lý Minh Lâu nhìn về phía Đông, dưới bóng đêm đen đặc ngay cả sao trời cũng không hề nhìn thấy.

Đời này, nàng có thể nhìn rõ chân tướng hay không?

Càng đi về hướng đông, lướt qua đại địa vắng ngắt không người, trên mặt đất xuất hiện vô số ánh sao, ánh sao này quay xung quanh một tòa thành trì, từ bóng đêm mãi cho đến bình minh.

Trong một gian đại điện, từng chồng từng chồng rương lớn đựng kỳ trân dị bảo hiện ra trong ánh sáng ấy, đứng ở cửa là Chiêu Vương đã gần 50 nhưng mái đầu vẫn đen bóng, ngài đang bật khóc giống như một đứa trẻ.
"Bảo bối của ta nhá, của ta nha." Ngài vừa khóc vừa duỗi tay vuốt ve chúng. "Tích tụ vài thập niên của bổn vương nha."

Thân mình ngài rất béo, y phục thân vương mới tinh chật căng, khiến ngài khóc lóc trong chốc lát đã không thở nổi, không thể không nới lỏng xiêm y để thở dốc.

"Sớm biết rằng sẽ có ngày phải mặc bộ lễ phục này, nên sớm làm một bộ vừa người rồi." Ngài thở dài, cảm thán bộ xiêm y đang mặc, rồi lại dựa vào một rương châu báu than khóc một lần nữa.

Bọn thái giám ở bên người cũng rơi lệ theo ngài.

"Vương gia, đem mấy thứ này thiêu hết đi." Một thái giám với mái tóc hoa râm thưa.

Chiêu Vương vội đậy cái nắp rương lên: "Không được, không được, vẫn nên đưa cho người của An Khang Sơn đi, miễn cho bọn họ nhìn thấy chúng ta thiêu hủy sẽ tức giận mà gϊếŧ người."
Thái giám tóc hoa râm gật đầu: "Vương gia nói đúng, thành Nghi Châu cùng với thể diện của Thiên gia đều có thể chắp tay tặng cho người thì một gian phòng đựng đầy trân bảo có là gì."

Đám thái giám khác trong điện đều gục đầu xuống, không khí đọng lại mang chút xấu hổ.

Chiêu Vương lại nới lỏng quần áo để mình thoải mái một chút, thở ngắn than dài: "Đại Hỉ à, không cần thiết nói cái này, không cần thiết đâu."

Lão thái giám được gọi là Đại Hỉ thở dài: "Vương gia, Đại Hỉ vào cung khi mới 10 tuổi, được bệ hạ ban cho làm bạn với Vương gia, Đại Hỉ sống là nô tỳ của Thiên gia, có chết cũng là nô tỳ của Thiên gia. Đại Hỉ là người không được đầy đủ, có chết cũng không có mặt mũi đi gặp cha mẹ tổ tông. Hiện tại, nếu theo vương gia đi ra ngoài quỳ gối trước phản quân, cũng không còn thể diện, dù có chết cũng không còn mặt mũi nữa."
Chiêu Vương bất đắc dĩ nói thầm: "Vậy ngươi muốn thế nào, vậy ngươi muốn thế nào đây, đã như vậy rồi."

Đại Hỉ dập đầu, rồi lại ngẩng đầu: "Nô tỳ muốn chết trước một bước."

"Như vậy à." Chiêu Vương thực sự không nhịn được nữa, ngài cởi bỏ đai lưng của lễ phục thân vương ra, cuối cùng cũng thở thông thuận hơn, lại nhìn Đại Hỉ. "Vậy ngươi chết đi."

Đại Hỉ thưa dạ: "Lúc này, lão nô không thể hầu hạ Vương gia rồi."

Dứt lời, hắn rút ra một con dao nhỏ từ trong tay áo, hung hăng đâm vào ngực mình, hắn khom người câu lũ ngã quỵ rồi bất động, máu tươi dần lan tràn trên mặt đất.

Việc này phát sinh quá đột ngột, đám thái giám xung quanh bị dọa sợ phát ra tiếng kêu la.

Chiêu Vương cũng hoảng sợ, duỗi tay chỉ: "Trời ạ, tại sao lại giấu dao nhỏ hả, như này nếu đi ra ngoài sẽ chọc họa cho chúng ta đấy."
...

...

------------------------------

 188. Tham sống sợ chết đi một mình.

Máu lan tràn trên mặt đất, khiến góc áo của bọn thái giám quỳ bên cạnh không khỏi bị nhiễm hồng.

Bọn họ không dám động đậy, chỉ biết phủ phục xuống mặt đất.

Có thể vì Đại Hỉ đột nhiên tự sát, Chiêu Vương đã thay đổi chủ ý.

"Các ngươi đều ở lại đây đi." Ngài nói. "Người một nhà chúng ta ra ngoài là được rồi."

Lập tức bọn thái giám khóc lớn: "Vương gia xin ngài đừng vứt bỏ bọn nô tỳ."

"Đừng khóc, đừng khóc." Chiêu Vương xua tay, cũng chẳng phải vì đau lòng bọn họ. "Để người bên ngoài nghe được sẽ không vui đâu."

Cái gọi là người bên ngoài đó là sứ giả của đám phản quân An Khang Sơn, vừa vênh váo vừa tự đắc đang chờ ngoài cửa lớn của Vương phủ. Bọn thái giám che miệng lại, không để tiếng khóc phát ra thành tiếng, nhưng nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều, chính bọn họ cũng không biết vì sao lại khóc, khóc vì bản thân hay là khóc vì Vương gia, hoặc là khóc cho Đại Hạ. Bọn họ không biết nên làm gì bây giờ, chưa ai từng nghĩ sẽ có một ngày như này.
Đại Hạ làm sao sẽ có một ngày như này.

"Các ngươi ở lại trông coi Vương phủ, trông coi nhà kho đi." Chiêu Vương đưa ra lời giải thích. "Chờ bọn họ vào đây, các ngươi phải giới thiệu cho bọn họ biết đâu là thứ tốt trong Vương phủ, chớ để bọn họ không hiểu mà đạp hư."

Bọn thái giám khóc hu hu thưa dạ.

Chiêu Vương cũng thấy vừa lòng với sắp xếp như vậy: "Nói không chừng, An Khang Sơn vì ưu đãi vì an ủi bổn vương sẽ để lại cho bổn vương một nửa đó."

Bọn thái giám không dám ngẩng đầu cũng không muốn ngẩng đầu, chỉ nghe Chiêu Vương lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi. Sau đó ngài bước ra ngoài, lúc này bọn họ mới ngẩng đầu lên với biểu tình mờ mịt, ánh nắng tươi đẹp xuyên vào trong điện, đậu trên người của kẻ sống lẫn người chết trong khung cảnh vắng ngắt.
Chiêu Vương đi ra tiền viện, nơi cơ thϊếp, con trai, con gái, cháu trai cháu gái đang chờ đợi. Mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều mặc những bộ quần áo hoa lệ. Đám phụ nữ tựa hồ như đeo hết toàn bộ các loại trang sức lên người, đám đàn ông cũng không khác là mấy, quần áo trang điểm hết sức xa hoa. Dưới ánh mặt trời chói lọi, chỉ nhìn được châu quang bảo khí chứ không nhìn thấy người.

Chiêu Vương phủ không hề nghèo túng giống như những lời đồn bên ngoài.

Chiêu Vương không phải hoàng tử khiến hoàng đế vừa lòng, cho nên ngài toàn tâm đầu nhập vào làm giàu cùng với ăn nhậu chơi bời.

Vương phủ năm nào cũng được tu sửa, trải qua vài thập niên cực kỳ tráng lệ huy hoàng, bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo cùng với mỹ nhân.

Có người đã từng kiến nghị ngài đem những kỳ trân dị bảo đó dâng lên cho hoàng đế, bởi Lỗ Vương bị đuổi tới nơi khốn cùng ở Tây Bắc, gia sản trong tay không nhiều lắm, còn Thái tử tuy rằng tài nghệ kỳ giai nhưng ông trời lại không cho một cơ thể khỏe mạnh, lúc nào cũng bệnh tật quấn thân, sống không lâu, cho nên muốn ngài tranh thủ một chút chú ý của bệ hạ.
Chiêu Vương cự tuyệt: "Phụ hoàng có cái gì mà chưa từng thấy qua đâu, có kỳ trân dị bảo nào trong thế gian này có thể thu mua được ngài."

Có người nói Chiêu Vương nhìn đến thấu triệt, cũng có người nói ngài bủn xỉn luyến tiếc tiền tài.

Nhìn thấy Chiêu Vương đi ra, gã quân hán mặc áo giáp đứng trong viện kiêu căng nói: "Vương gia thu dọn xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi." Chiêu Vương muốn đeo lại đai lưng một lần nữa, hai cơ thϊếp tiến đến hỗ trợ, vốn dĩ đai lưng đã chặt cứng giờ lại bị hai nàng nhét thêm vài khối vàng bên trong, khuôn mặt trắng nõn của Chiêu Vương nghẹn đến phát tím.

"Làm gì vậy." Ngài nhỏ giọng oán giận. "Đai lưng này đã làm bằng vàng rồi."

"Vàng mà, nào có ngại nhiều." Hai cơ thϊếp không khỏi phân trần, kéo lại đai lưng cho ngài.

Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của gã quân hán, Chiêu Vương đã đầu hàng, cho nên không thể ở lại trong vương phủ. Đám người phú quý này sợ phải chịu khổ vì vậy hận không thể đem toàn bộ tài vật mang hết trên người, cũng coi như để cất giấu chút tài vật cho bản thân hoặc là đút lót cho đám trông coi để mình thoải mái một chút.
Nhưng mà, thân là tù binh, ngay cả cơ thể đã không phải của bản thân nữa rồi, lấy đâu ra tự tin có thể bảo vệ được vàng bạc tài vật chứ. Trong mắt gã quân hán hiện lên vẻ khinh thường, nhưng không quát lớn hay nói rõ ra.

"Vương gia có thể đi hay chưa?" Gã hỏi, ánh mắt tựa như kền kền quét hết một lượt già trẻ gái trai đứng trong viện. Châu quan bảo khí không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn. "Gia quyến của Vương gia đều ở hết chỗ này đúng không?"

Việc ẩn giấu huyết mạch duy nhất mà đám thuyết thư sinh hay hát tuồng gì đó đừng để phát sinh ra.

Chiêu Vương liên tục đáp: "Ở hết đây, ở hết đây."

Gã quân hán không nghe ngài nói, chỉ nhìn sang hai gã văn sĩ gầy gò đứng bên cạnh.

"Đầy đủ hết." Bọn họ vội nói.

Đây làm đám quan viên đã đầu hàng trước vương phủ một bước, họ còn hiểu rõ vương phủ như lòng bàn tay. Có khi chính Vương gia còn không biết mình có bao nhiêu cháu trai, cháu gái, chắt trai chắt gái đâu, bọn họ lại nhớ rõ rành mạch.
Trong tay còn cầm theo quyển sách, bên trong ghi tên tuổi, đặc thù tướng mạo. Lúc trước, vài gã Phạm Dương binh đã từng thẩm tra đối chiếu qua.

Gã quân hán yên tâm, đưa tay lên vỗ áo giáp, làm một cái quân lễ không tiêu chuẩn: "Cung thỉnh Vương gia."

Thành Nghi Châu không hề hỗn loạn hay hoang mang giống các thành trì khác, bên trong thành không hề có dấu vết bị chiến hỏa quấy nhiễu.

Chiêu Vương chỉ một lòng kiếm tiền, không nuôi quân, binh mã đóng quân cùng với quan phủ ở Nghi Châu chỉ treo cái danh mà thôi. Khi phản quân của An Khang Sơn đánh úp, toàn bộ đã chạy trốn mất dạng. Còn người của Thôi Chinh phái đến không nhiều lắm, người thì bị gϊếŧ kẻ thì cũng chạy rồi. Hiện giờ, Nghi Châu ngay cả một binh tốt cũng không có, phản quân thẳng đường không hề có trở ngại đến đây, khi vừa mới tới gần thành trì, Chiêu Vương nghe được tin lập tức gửi thư hàng.
Đường phố chen chúc, người người với biểu tình mờ mịt lại bi phẫn, khi nhìn thấy Chiêu Vương và những người liên can đi ra thì có chút huyên náo.

Phạm Dương quân không để Chiêu Vương ngồi xe, nói là vì có quá nhiều người nhưng thực chất là cố ý để ngài dạo phố, vừa khoe ra cũng là để uy hϊếp.

"Ở các thành trí khác, kẻ đầu hàng chúng ta, dù là tri phủ, tri châu hay Quan sát sử đều phải cởi quan bào nâng quan mũ đi ra đấy." Quân hán nói với hai gã quan viên của Vương phủ đi theo. "Được như thế này là do Điền đại tướng quân kính trọng Vương gia đó."

Hai gã quan viên khen ngợi: "Điền đại tướng quân quả nhiên là quân tử."

Quân hán lại nhìn sang dân chúng đứng đầy đường, biểu tình vừa đắc ý lại vừa khinh thường. Vào thành, Điền đại tướng quân chỉ cho một mình hắn với 2 thân binh đi vào.
Ba người cũng có thể bắt lấy được một tòa thành.

Đám người Chiêu Vương đi lại thật cố sức, bởi đã lâu bọn họ không đi quãng đường dài như vậy.

"Tại sao thành Nghi Châu lại lớn như vậy." Chiêu Vương thì thầm oán giận, ngài nâng tay áo lên lau mồ hôi, quần áo đã căng chặt còn vì nhét vàng vào đai lưng khiến ngài không thở nổi.

"Còn không nhanh đi nâng Vương gia." Quân hán đưa mắt ra hiệu với hai gã thân binh.

Hai kẻ kia bước tới nâng ngài, Chiêu Vương bị hai người đỡ lấy, lập tức thân mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không khỏi thở hắt ra, nhưng còn chưa kịp thở hết thì hai gã kia buông tay. Chiêu Vương không khỏi lảo đảo, ngài 'ối' một tiếng, đai lưng đứt đoạn, chiếc đai lưng cùng với mấy thỏi vài lăn xuống mặt đất....

Gã quân hán cười ha ha, còn giả bộ nghiêm chỉnh quát lớn: "Các ngươi làm gì vậy!"
"Là ta quá béo." Chiêu Vương đã xua tay nói, ngài nhìn xuống đai lưng đã đứt đoạn, hoạt động cơ thể một chút, vui tươi hớn hở nói: "Như này thoải mái hơn nhiều."

Trong đám dân chúng đang vây xem chợt vang lên tiếng cười khanh khách.

Hóa ra là một tiểu đồng được người nhà ôm trong ngực bị chọc cười.

Tiếng cười vừa mới vang lên, người nhà đang ôm vội đưa tay che miệng đứa bé lại, tiểu đồng không hiểu chuyển chỉ biết mở to mắt nhìn. Một lão giả mặt đỏ rần đứng bên cạnh duỗi tay che lại đôi mắt của tiểu đồng.

Lão giả làm vậy có ý gì, gã quân hán rất rõ ràng, hắn cũng không quát lớn hay tức giận, mà chỉ cười, hai gã quan viên cũng cười lớn.

Trên đường phố chen chúc, chỉ có tiếng cười của 5 người này quanh quẩn, vừa vang dội lại vừa quỷ dị.

Người của Vương phủ không ai cười, hai cơ thϊếp vội vàng cúi xuống nhặt mấy thỏi vàng lên, cũng cầm lên đai lưng đã bị đứt.
"Đứt cũng là đai lưng." Các nàng vừa nói thầm vừa cầm lên. "Mang theo mới đầy đủ."

Nhưng đứt rồi thì không thể sử dụng nữa, bước chân và biểu tình của Chiêu Vương nhẹ nhàng hơn nhiều, dưới ánh mặt trời khuôn mặt ngài chỉ còn sự gấp gáp không chờ nổi.

"Vương gia." Có người kêu lên với thanh âm bi phẫn. "Vương gia à, làm sao đến nỗi như này!"

Một câu này khiến biển người xôn xao.

Chiêu Vương bị hoảng sợ, nhảy dựng lên tựa như một chú mèo bị dính nước, ngài lớn tiếng kêu lên: "Mấy người định làm gì! Chuyện này liên quan gì đến mấy người! Đây là việc của bổn vương! Mấy người đừng có mà bắt cóc bổn vương đấy!"

Phản kháng với phản quân là áp chế ngài ấy à? Bi phẫn của dân chúng nghẹn lại ở yết hầu, lời muốn nói cũng không thể nói ra.

"Mấy người muốn làm gì, bổn vương mặc kệ." Chiêu Vương thì thầm. "Chờ bổn vương đi rồi thì tùy các ngươi."
Dứt lời, ngài bước nhanh hơn, tựa như sợ bị ác ma quái thú gì đó quấn lấy.

Dân chúng trên đường lặng ngắt như tờ, nhìn Chiêu Vương bị 3 gã quan binh áp giải ra ngoài, không có người thốt ra lời, biểu tình trên mặt chỉ có thất vọng và bi thương.

Xuyên qua cửa thành cao lớn, Chiêu Vương xua tay thúc giục: "Mấy người nhanh đóng cổng lại, đừng để cho đám người bên trong lao ra hại ta."

Thủ ở cửa thành chỉ có 7-8 quan sai, nghe vậy thì đờ đẫn đóng cửa.

"Chốc lát nữa, nghe tiếng gọi cửa thì nhớ mở đó." Chiêu Vương dặn dò.

Cửa thành đóng lại, Chiêu Vương thở phào nhẹ nhõm, tựa như tìm được đường sống, những người khác phảng phất như cũng dỡ được gánh nặng, đám phụ nữ còn sửa sang lại dung nhan cho nhau.

Đây là hoàng thân quý tộc à, gã quân hán nhìn mà bật cười, không còn hứng thú trêu đùa chọc ghẹo nữa.
"Đi thôi, Điền tướng quân đang chờ Vương gia ở phía trước." Hắn nói.

...

...

Võ vệ tướng quân Điền Trình không dựng lều trướng mà chỉ bày một chiếc ghế da hổ ở nơi đất hoang dã lĩnh. Hắn ngồi trên ghế, 3.000 binh tướng đứng trang nghiêm phía sau.

Đoàn người của Chiêu Vương lớn lớn bé bé có hơn 100 người. Tuy rằng không ồn ào nói cười nhưng không khống chế hành động. Mấy đứa nhỏ thì lảm nhảm, mấy người lớn lại thì thầm to nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

Chiêu Vương xoa mồ hôi, nở nụ cười đối với những ánh nhìn dò xét, tựa như một phú thương đi xin một tấm giấy thông hành.

"Mỗ, chức vị hèn mọn, chỉ là một thuộc hạ của đại đô đốc, chưa bao giờ tới kinh thành, cũng chưa từng được gặp Vương gia." Thanh âm Điền Trình âm hàn giống hệt như tướng mạo của hắn, tay hắn chống lên tấm da hổ. "Ti chức bái kiến ..."
"Tướng quân không cần đa lễ." Chiêu Vương vội nói. "Đến lúc này rồi, những lễ nghi phiền phức kia không cần thiết nữa."

Điền Trình thả lỏng tay bỏ xuống đầu gối. "Vương gia nếu đã biết hoàn cảnh hiện giờ thì chắc cũng biết tiếp theo nên làm như thế nào đúng không?"

Hắn chỉ chỉ ra sau, một thân binh vung lên đại kỳ của An Khang Sơn.

Lúc trước Phạm Dương quân chấp nhận đầu hàng đều yêu cầu quan viên nâng quan phục và quan mũ đi ra khỏi thành, quỳ lạy đại kỳ của An Khang Sơn tỏ vẻ thuần phục.

Chiêu Vương nói: "Ta biết, nhưng ta không muốn quỳ."

Ngài duỗi tay vào trong lễ phục của thân vương, đào a đào, móc ra một thanh loan đao.

Thanh loan đao này có chuôi đao tinh mỹ, lưỡi đao ánh ra hàn quang lấp lánh, chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được đây là bảo vật.

Điền Trình chớp mắt, nói: "Vương gia muốn hiến vật quý à?"
Chiêu Vương lắc đầu, nâng đao lên trước người: "Ta muốn gϊếŧ ngươi."

Binh mã bốn phía yên lặng, Điền Trình nhìn Chiêu Vương.

Hắn thấy khó hiểu, thò người tới gần, hỏi lại một lần nữa: "Ngài muốn gϊếŧ ta sao?"

Chiêu Vương dùng cả hai tay nắm lấy chuôi đao: "Đúng vậy."

Nghe theo lời ngài, tất cả gia quyến ngoại trừ những đứa bé còn chưa biết đi, bao gồm cả những đứa bé vừa mới biết đi đều sôi nổi hành động. Họ từ trong quần áo, giày vớ, tóc mai móc ra những thanh đao có lớn, có bé, có dài, có ngắn cùng giơ lên.

Ánh mặt trời chói lọi nơi hoang dã, thứ lấp lánh làm chói mắt người không phải là vàng bạc châu báu trên người họ mà là ánh đao.

"Gϊếŧ!"

Già trẻ nam nữ đồng thời hô lên.

Tựa hồ đến giờ Điền Trình mới nghe rõ, hắn ngửa đầu cười ha ha.

------------------------
 189. Chém gϊếŧ ngoài thành.

Hoàng tộc sinh ra đã có quyền sinh sát trong tay, chỉ một câu của kẻ quyền quý cũng có thể lấy đi mạng người.

Chẳng qua, khi nhìn thấy cảnh tượng trong truyền thuyết này, Điền Trình chỉ cảm thấy buồn cười.

Đứng trước mắt hắn là già trẻ gái trai mặc châu quang bảo khí hoa lệ, nhưng một khi lột hết chúng đi thì bọn họ chỉ như là một đám gà bị nhổ lông.

Thịt gà cầm đao, nghĩ đến điều này thật sự không khỏi khiến hắn cười ra nước mắt.

"Vương gia." Hắn đưa tay xoa xoa khóe mắt. "Thân phận của ta không bằng ngài, nh­ưng đánh nhau thì ngài không thể bằng ta được, ngài xem đi."

Nói rồi hắn còn nghiêm túc chỉ điểm.

"Dù sao ngài cũng là thân vương, ngài hẳn là nên sớm hiệu triệu một ít binh mã, dân chúng trong thành cũng sẽ đi theo ngài, như vậy người bên cạnh mới nhiều hơn một chút."
Hắn giơ tay chỉ về phía thành trì nơi xa.

"Mấu chốt nhất là ngài có tường thành cao lớn, như vậy các ngài có thể kiên trì được 1-2 ngày, coi như cũng ra dáng được kháng địch hay đánh giặc gì đó."

Đối với việc hắn trêu chọc, nhục mạ, Chiêu Vương không hề tức giận cũng không thấy xấu hổ.

"Người trong thành không muốn đánh nhau với các ngươi." Chiêu Vương thầm nói.

Điền Trình nhìn xung quanh vừa kinh ngạc lại vui mừng: "Chúng ta lại được kính yêu như vậy sao? Bá tánh Nghi Châu không tồi đâu nhé."

Gã quân hán áp giải Chiêu Vương ra ngoài tỏ ra hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, khen tặng: "Đúng vậy đó, Đại tướng quân, khi chúng ta đi vào rồi đi ra thành Nghi Châu không có người nào phản đối câu gì."

Chiêu Vương lắc đầu: "Không cần thiết, những việc này không có quan hệ gì với bọn họ. Đây là do phụ hoàng của ta vô năng không thể thống trị thiên hạ cho nên dẫn tới tai họa ngày hôm nay, Các ngươi đến vì ta, đây là việc giữa ta và các ngươi, ngươi gϊếŧ ta, ta gϊếŧ ngươi, vậy là việc này giải quyết xong."
Điều Trình lại lần nữa cười ha ha: "Vương gia thật biết nói đùa."

Chiêu Vương nói: "Được rồi, nhàn thoại đến đây thôi, bắt đầu đi."

Dứt lời, ngài nắm đao la lên một tiếng vọt về phía Điền Trình.

Gia quyến phía sau cũng theo bước.

Những người phụ nữ thét chói tai, đám hài đồng kêu to thanh thúy, còn những đàn ông vốn sống trong nhung lụa chưa từng la to cũng rống giận, khiến cho khung cảnh trở nên ầm ĩ.

Nhưng quân trận phía trước không hề sứt mẻ, Điền Trình vịn vào tay dựa mỉm cười, chờ Chiêu Vương vọt tới trước mặt hắn, một gã thân binh đứng bên cạnh vung trường thương lên, Chiêu Vương với một thân thịt béo 'a' lên một tiếng ngã quỵ.

Trường thương kia ngay sau đó kề sát vào đầu của ngài.

"Không cần gϊếŧ ngài ấy." Điền Trình cười ngăn lại, hắn nâng cằm ý chỉ những người đang vọt tới phía sau. "Gϊếŧ bọn họ trước."
Nói xong hắn tạm dừng một chút, rồi phát ra thanh âm cùng với nụ cười dữ tợn.

"Chậm rãi mà gϊếŧ, nếu đã muốn đánh nhau với ta thì nên cho bọn họ một cơ hội chứ."

Thân binh ở hai bên đồng thời hô vâng, nghênh đón đám người già trẻ nam nữ này. Có thể đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy cho nên có chút mới lạ. Một gã thân binh vung trường đao lên, chém xuống không phải là chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên xinh đẹp trước mắt mà là cánh tay của người này.

Lập tức cánh tay rơi xuống.

Máu tuôn ra như suối, thiếu niên hí lên một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, quần ào dệt tơ vàng tinh xảo cùng với kim ngọc phối sức trên người hắn lập tức nhiễm hồng.

Tiếng kêu của hắn như dọa sợ một gã thân binh khác, binh khí trong tay hắn run lên một cái, không hề đâm vào cơ thϊếp mỹ mạo đang xông tới mà đâm xuyên váy lụa tinh mỹ của nàng. Váy lụa rách nát bị xẻ ra, lộ rõ cặp chân trơn bóng trắng nõn, trên cổ chân nàng còn đeo 3 chiếc vòng vàng.
Cơ thϊếp phát ra tiếng thét chói tai.

Điền Trình không nỡ nhìn thẳng, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Chiêu Vương đang ngã trên mặt đất: "Vương gia, ngài còn chưa thấy cảnh gϊếŧ người đúng không? Giờ nhìn đi, dọa người thế nào."

Chiêu Vương nâng thân mình mập mạp lên, không hề quay đầu lại, cũng như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nhà, ngài nắm đao lại lần nữa vọt về phía Điền Trình.

Keng, trường đao của Điền Trình chặn ngang đao của Chiêu Vương.

Chiêu Vương dùng hết sức đẩy thanh đao về phía trước, trường đao của đối phương không chút sứt mẻ nhưng chân ngài lại tạo thành một vệt hằn sâu trên mặt đất.

Điền Trình vẫn ngồi trên ghế, dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng ngăn chặn công kích.

Keng một tiếng nữa, đao của Chiêu Vương bay ra ngoài, mà ngài cũng thoát lực quỳ xuống đất một lần nữa.
Trường đao của Điền Trình vẫn không chạm vào người ngài.

"Vương gia, nếu ngài thích đối chiến thì ti chức sẽ cùng ngài chơi đủ thì thôi." Hắn nhếch mép cười. "Cũng để ngài nhìn đủ thì thôi."

Tiếng hô đã bị tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết thay thế, cùng với tiếng đao thương cắt vào thân thể, tiếng cẩm y bị xé rách không ngừng vang lên. Chiêu Vương té lăn trên đất cảm thấy có thứ gì nện vào lưng mình. Đó là một cánh tay đã bị cắt đứt hoàn toàn, trên cổ tay còn đeo 4-5 cái vòng vàng, bạc, đá quý kêu leng keng.

Đây không phải đối chiến, đây là hành hạ đến chết.

Không phải dùng một đao chém chết mà muốn dùng 10 đao, 20 đao. Đám người kia không muốn lấy mạng bọn họ ngay lập tức mà muốn bọn họ gào rống, quay cuồng kêu lên thảm thiết.

Chiêu Vương bò dậy, ngài nghiêng ngả lảo đảo một lần nữa nhặt lên thanh đao bị đánh bay.
"Gϊếŧ!" Ngài hô lên, lại vọt về phía Điền Trình.

Ngài vẫn không nhìn thân nhân bị hành hạ đến chết, không nhìn những phần còn lại của cơ thể họ. Khuôn mặt ngài không hề tỏ ra sợ hãi hay bi phẫn.

Điền Trình thực sự có chút ngoài ý muốn, đám hoàng thân quốc thích này nằm trong dự kiến nhưng cũng nằm ngoài dự kiến của hắn.

Hắn giơ tay đón nhận một chiêu của đối phương đánh tới: "Vương gia, ngài vô tình như vậy sao?"

Chiêu Vương nắm chặt đao gắng sức đẩy về phía trước: "Đây không phải vô tình ... đây là điều đã dự kiến... chúng ta ... chúng ta đều đã có chuẩn bị ... mặc xiêm y trang sức mình thích nhất .... cũng đều mang đủ... vàng bạc châu báu, đường đến hoàng tuyền vô ưu."

Hóa ra, những trang phục hoa lệ mặc trên người cùng với vàng bạc châu báu của bọn họ là để chôn cùng.
Biểu tình Điền Trình trở nên cổ quái: "Ngài có tật xấu đúng không? Trách không được hoàng đế không thích ngài."

Hắn vung tay, đao của Chiêu Vương lại lần nữa bị đánh bay.

"Thật đáng thương, ngài hãy tự sát đi."

Hiện giờ, tự sát là nhân từ, không phải xem cảnh thân nhân bị hành hạ đến chết, cũng không cần chờ đến thời điểm mình bị hành hạ đến muốn tự sát cũng không được nữa.

Chiêu Vương nghiêng ngả lảo đảo, một lần nữa nhặt đao của mình lên, ngài không tự cứa vào cổ mình như Điền Trình tưởng tượng.

"Không cần thiết ... không cần thiết ... đang sống tốt lành .. làm sao phải tự sát." Ngài thở hổn hển tự nói với bản thân, còn đưa đao lên trước người. "Hoặc là ta gϊếŧ ngươi, hoặc là ngươi gϊếŧ ta."

Ngài hô lên vung đao chém xuống.

Điền Trình vẫn còn đang nhếch mép cười, nhưng giữa mày đã có chút bực bội. Hắn đứng lên vung trường đao, lần này không chỉ đao của Chiêu Vương mà ngay cả thân mình mập mạp của ngài cũng ngã bay ra ngoài.
Sau vài lần bị đánh bay, Chiêu Vương tuy đã già nhưng vẫn trắng trẻo hiện giờ đã tràn đầy máu tươi, trên người cũng dính đấy máu và đất cát. Hiện giờ bị quăng ra xa, thân mình mập của ngài rơi xuống mặt đất tựa như bị loạn quyền đấm đánh.

Ngài thở hổn hển, chưa thể nhổm dậy được ngay, cũng không thể đi lấy thanh đao của mình, vì vậy tùy tiện cầm lên một thanh đao nằm dưới mặt đất không biết của người thân nào đó làm rớt. Ngài bò dậy, bước qua người thân đang quay cuồng trên mặt đất vọt về phía Điền Trình.

"Tới đây." Điền Trình vẫn đứng ngay tại chiếc ghế da hổ giơ đao lên, quát: "Ông đây thành toàn cho ngươi!"

Trường đao và đoản đao lại một lần nữa va chạm vào nhau, Chiêu Vương cùng đoản đao lại lần nữa bay ra xa ngã xuống mặt đất.

Không biết có phải là do lần này ngã quá nặng mà mặt đất tựa như bắt đầu run rẩy.
Điền Trình khẽ nhíu mày, chợt đám binh mã đứng trang nghiêm phía sau trở lên xôn xao.

"Địch tập!"

"Có địch tập kích!"

Địch tập kích ư? Điền Trình quay đầu nhìn lại, quân trận đang đứng trang nghiêm đã thay đổi, tản rộng ra, hắn nhìn rõ được vó ngựa phía nơi xa đang cuồn cuộn như sấm dậy phá nát chân trời.

"Tôn Triết đúng là phế vật!" Điền Trình mắng, sắc mặt hắn khẽ biến.

Hắn không vì mình có 3.000 binh mã mà xem nhẹ không thèm để ý, hắn là người nhanh nhạy và suy nghĩ chu toàn.

Tôn Triết có 1 vạn binh mã đóng giữ bên ngoài.

Người có thể phá tan 1 vạn binh mã kia, ai coi khinh mới là kẻ ngốc.

"Gϊếŧ!"

Tiếng thở hổn hển, nghẹn ngào, mỏng manh truyền đến.

Điền Trình không còn kiên nhẫn vung lên trường đao trong tay: "Đi tìm chết đi!"

Chiêu Vương vừa mới vọt tới đây chợt kêu to một tiếng ngã về phía sau, thanh đao trong tay ngài bay lên.
Tiếng hô gϊếŧ rung trời.

Phủ lên tiếng kêu khóc thảm thiết lúc trước.

Vài binh sĩ thủ thành đang ngồi xổm trên tường thành chỉ biết vùi đầu giữa hai đầu gối, thân mình run lên như cầy sấy. Họ ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn trắng bệnh còn treo hai hàng nước mắt giờ hiện lên vẻ kinh ngạc. Bọn họ thò người nhìn ra ngoài .....

"Đánh nhau rồi!"

"Đánh nhau rồi!"

Tiếng la từ trên tường thành truyền xuống, ba binh sĩ ngồi xổm dưới cửa thành ngẩng đầu lên.

"Đừng nhìn." Trong đó có một người lớn tuổi với sắc mặt buồn bã nói. "Để cho Thân Vương đi có thể diện một chút, chúng ta đứng nhìn."

2 binh sĩ đứng trên tường thành vừa lắc đầu, vừa nói lắp: "Không... Không phải, không phải, viện binh, có viện binh, ở bên ngoài, đánh nhau rồi!"

3 người phía dưới đứng bật dậy, mà cùng lúc đó, dân chúng tụ tập trên đường nghe vậy cùng ùa tới.
"Bên ngoài có thanh âm gì vậy?"

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bọn họ xôn xao dò hỏi.

3 binh sĩ vội vàng bảo vệ cửa thành: "Đừng tới đây, bên ngoài gọi cửa mới có thể mở."

Nhưng mà tiếng kêu gϊếŧ rung trời phía ngoái khiến cho cánh cửa như sắp bị phá nát. 2 binh sĩ trên tường thành không còn ngồi xổm nữa mà đã đứng lên. Biểu tình trên mặt từ căng thẳng, bất an, chuyển sang kinh hoảng sợ hãi, sau đó là kích động phấn chấn....

Phạm Dương quân bắt đầu thành trận.

Phạm Dương quân cùng quân trận của đối phương bắt đầu chém gϊếŧ.

Phạm Dương quân bắt đầu lui về phía sau.

Phạm Dương quân bắt đầu chạy tán loạn.

Khi nhìn thấy đám Phạm Dương quân chạy trốn ngoài hoang sơn dã lĩnh, nhìn thấy một đội binh mã tựa như mãnh hổ xé nát con mồi, 2 binh sĩ thủ thành không nhịn được giơ tay lên la to.
Ngay sau đó bọn họ chợt im bặt, họ nhìn thấy mãnh hổ chợt tách ra, một cái bóng đen xuất hiện, sau đó lại có một cái bóng đen theo sát, bóng đen kia còn giơ lên một cây dù đen ....

Đó là cái gì, là vật gì?

...

...

Thi thể chia năm xẻ bảy nằm đầy đất, châu báu vàng bạc quần áo hoa lệ phủ kín mặt đất, phảng phất như một tấm thảm tinh xảo được dệt thủ công, dưới ánh mặt trời nó quỷ dị đến mức chói mắt.

Lý Minh Lâu nắm chặt dây cương, đôi mắt dưới tấm che mặt tìm kiếm từng tấc từng tấc, lướt qua từng khối từng khối huyết nhục và chân tay cụt còn sót lại.

"Ở bên kia." Phương Nhị chỉ.

Lễ phục thân vương trong đầm máu này rất dễ nhận ra, đồng thời thanh trường đao cắm vào bộ lễ phục này cũng rất rõ ràng.

Thân mình Lý Minh Lâu nhoáng lên, nàng nhảy từ trên ngựa xuống, bước chân như bay về phía đó, Phương Nhị theo sát ngay phía sau.
Người đàn ông mập mạp nằm ngửa mặt trong vũng máu, cả người đều là máu đỏ, chỉ có khuôn mặt là trắng bệch.

Đã chết rồi ư?

Đột nhiên, nàng không dám bước về phía trước: "Điện hạ, điện hạ!"

Phương Nhị lướt qua, hắn duỗi tay rút trường đao trên người đối phương ra, hô: "Tiểu thư, trường đao chọc vào eo!"

Cùng động tác của hắn, Chiêu Vương nằm trong vũng máu thở ra, thân mình run rẩy mở bừng mắt.

"Chọc vào eo cũng đau nha." Ngài nghẹn ngào nói. "Ngươi, ngươi chậm một chút ..."

Lý Minh Lâu vẫn không bước tới gần, chân nàng tựa như bị hãm trong đầm máu loãng, nàng duỗi tay che mặt, thân mình hơi cong xuống.

"Thần phụ, bái kiến, Vương gia." Nàng nói.

--------------------------------

 190. Vui vẻ gặp lại.

Thanh âm của Lý Minh Lâu có chút căng thẳng, nàng gặp được một người chết.
Đương nhiên, nàng đã nhìn thấy rất nhiều người chết, từ một nghĩa nào đó thì hiện tại người xung quanh nàng đại đa số đều là người chết như: Nguyên Cát, nương của Võ Nha Nhi, dân chúng huyện Đậu, dân chủ phủ Quang Châu ....

Chiêu Vương nghe ra được sự căng thẳng trong thanh âm của nàng, người tự xưng là thần phụ đây, quan hệ giữa quân và thần luôn căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng của vị thần phụ này còn mang theo chút vui mừng, gặp quân cũng có thể vui mừng mà, nhưng vào lúc này gặp quân cũng chẳng phải việc vui mừng gì.

Hơn nữa, vị đại thần nào phái phu nhân tới gặp ngài đây?

Ngài nỗ lực nhìn về phía này, vị thần phụ với trang dung có chút dọa người, toàn thân đen như mực bị áo choàng bao lại, không thể nhìn thấy gì.

"Người, các người là ai?" Ngài hỏi.

Lý Minh Lâu hít sâu một hơi, đứng thẳng lại, rút chân khỏi đầm máu loãng, cất bước: "Thần phụ là thê tử của Võ Nha Nhi đô úy Chấn Võ quân, nghe tin điện hạ gặp nạn, phụng mệnh tới chi viện."
Nàng đi từng bước từng bước, cũng dần dần nhìn rõ được thảm cảnh ở đây, nàng một lần nữa uốn gối thi lễ, đây là làm lễ với những người tử nạn.

"Thần phụ đến chậm."

"Võ Nha Nhi à, bổn vương từng nghe qua." Biểu tình Chiêu Vương thoáng kinh ngạc.

Lúc trước, Thôi Chinh từng 2 lần phái người tới, lần đầu tiên muốn đón ngài vào kinh nói bệ hạ gặp nạn, lần thứ hai là ngăn cản ngài vào kinh nói rằng Võ Nha Nhi đang ở kinh thành, rất nguy hiểm.

Ngài không nghĩ mình lại có thể tự mình nhìn thấy binh mã của Võ Nha Nhi, càng không thể nghĩ được rằng thê tử của người kia cũng có thể lãnh binh....

"Các người từ kinh thành đến à?" Ngài tò mò nhìn binh mã ở xung quanh.

Binh mã chia ra, một phần tụ lại ở đây bảo vệ, một phần thì chạy băng băng truy kích đám Phạm Dương quân đang chạy tứ tán, trên người bọn họ đều nhuốm đầy máu tươi và vết thương chồng chất.
"Không phải." Lý Minh Lâu nói. "Chúng ta tới từ huyện Đậu."

Nhưng mà nơi này không phải là nơi để nói chuyện, hơn nữa Chiêu Vương còn có thương tích.

"Điện hạ, ta cho người đỡ ngài lên."

Chiêu Vương a lên một tiếng đánh gãy lời nàng, bàn tay đặt bên người ngài giơ lên chỉ vào nàng hô: "Là Võ thiếu phu nhân kia!"

Thanh âm ngài vui vẻ cộng thêm biểu tình hưng phấn.

"Ta đã từng nghe người nhắc đến."

Ngài từng nghe người nói đến Võ Nha Nhi, vậy nghe nhắc đến Võ thiếu phu nhân cũng không kỳ lạ.

"Không phải, không phải." Chiêu Vương xua tay, sắc mặt trắng bệch dần phiếm hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, cùng với tiếng hà hà hà thở dốc: "Không lâu trước đây, có thương nhân từng đến mua kỳ trân dị bảo của bổn vương, hắn nói muốn hiến cho phu nhân."

Hai tay ngài chụp lại với nhau, tựa hồ như đang nghĩ tới một việc buồn cười nhất thiên hạ.
"Võ Thiếu phu nhân ở huyện Đậu, Võ thiếu phu nhân ở một tiểu thành, muốn kỳ trân đệ nhất thiên hạ."

Dưới khăn che mặt, nàng hơi hơi mỉm cười: "Để Vương gia chê cười."

Khuôn mặt Chiêu Vương tràn đầy vui mừng: "Không có, không có, người dám muốn kỳ trân đệ nhất thiên hạ thì tất nhiên có chỗ kỳ trân rồi." Ngài đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi ái dà một tiếng: "Bổn vương có thể nhìn thấy phu nhân, bổn vương vậy mà có thể nhìn thấy phu nhân."

Nhưng lời này vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng không hiểu sao nàng lại có chút đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, bọn họ vốn dĩ không thể nhìn thấy được nhau.

"Điện hạ, thương thế của ngài như thế nào?" Nàng dịu dàng nói. "Chúng ta về thành trước đã."

Nàng nhìn về phía cửa thành, hoài nghi, thành Nghi Châu có chuyện gì vậy, cửa thành đóng chặt, chỉ có người nhà Chiêu Vương ra ngoài....
...

...

"Sao lại thế này?"

Đây cũng là câu hỏi mà dân chúng đang đứng trước cửa thành bao vây 5 binh sĩ kia muốn hỏi.

"Vì sao phải mở cửa thành."

Vừa rồi 2 binh sĩ đứng trên tường thành chạy xuống, bảo nhanh mở cửa thành nhưng lại bị dân chúng tụ tập phía dưới ngăn cản.

Thực ra, dân chúng không phải là kinh sợ mà biểu tình còn tỏ ra hờ hững.

"Có viện binh tới! Phạm Dương quân đã bị đánh chạy! Nhanh đi cứu Vương gia." Nhóm thủ binh giải thích.

Một lão giả đứng phía trước đờ đẫn nói: "Ai mà biết viện binh ở đâu, có lẽ là phản quân từ nơi khác đến."

"Đúng vậy, chúng ta cứ lao ra thì sẽ quấy nhiễu Vương gia điện hạ đầu hàng đấy, thật không tốt đâu." Bên cạnh có người không mặn không nhạt nói thêm.

Cũng có người mở lời nói đạo lý. "Chính điện hạ đã nói, binh mã bên ngoài gọi cửa thì mới mở cửa cơ mà. Các ngươi định cãi lời của Vương gia hay sao."
Tiếng cười khẩy, tiếng chất vấn, tiếng nghị luận vang lên hỗn độn.

Khuôn mặt của 5 thủ binh lúc xanh lúc trắng, thân mình họ run lên.

"Các ngươi đừng nói nữa." Có người mở lời ngăn cản.

Nhưng thanh âm ầm ĩ của dân chúng đã lấn lát lời hắn nói.

"Các ngươi đừng nói nữa!" Vị binh sĩ lớn tuổi nhất đột nhiên gầm lên, hắn hung hăng ném trường thương đang cầm xuống mặt đất.

Tiếng trường thương va chạm phát ra thanh âm thật lớn, còn bị gãy đôi bắn ngược lên.

Đám người ồn ào lui về phía sau, sau đó im bặt.

"Vương gia đều là vì chúng ta!" Binh sĩ lớn tuổi run rẩy hô lên: "Đám phản quân kia quá hung tàn, động một chút là tàn sát dân chúng cả một thành. Nghi Châu của chúng ta không có binh mã, nếu đối chiến thì mọi người đều sẽ chết hết. Vương gia không muốn chúng ta chết, không muốn các ngươi chọc giận phản quân. Ngài ấy biết nếu mình không chết thì phản quân sẽ không bỏ qua cho nên mới dẫn theo cả nhà ra khỏi thành, tự mình nghênh chiến với phản quân."
Hắn duỗi tay chỉ ra ngoài thành.

"Ngài ấy không phải đầu hàng mà ngài ấy đi chịu chết!"

"Các ngươi không đứng trên tường thành, các ngươi không nhìn thấy có chuyện gì xảy ra!"

"Bọn họ đã xông lên chém gϊếŧ với đám Phạm Dương quân kia, bọn họ đã chết trận, bọn họ đều đã chết trận."

...

...

Lý Minh Lâu nhìn về cửa thành. Đột nhiên, cửa thành mở ra, một đám người vọt tới, có khóc có kêu có nghiêng ngả lảo đảo. Lời đang muốn nói không khỏi dừng lại, nàng vẫy vẫy tay ý bảo Chấn Võ quân đang bảo vệ bốn phía thoáng lui lại vài bước.

Phía trước toàn là dân chúng Nghi Châu, ngoại trừ 5 người chạy đầu tiên có cầm binh khí ra thì những người khác đều tay không tất sắt.

"Vương gia, Vương gia."

"Vương gia ơi, trời ơi!"

"Vương gia, đây là thành Nghi Châu của ngài mà, nếu phải chết thì mọi người cùng chết."
"Các ngài sao có thể bỏ chúng ta lại được!"

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dân chúng phát ra những tiếng kinh hô, sau đó là những tiếng khóc tiếng kêu lớn hơn nữa, rất nhiều người quỳ xuống mặt đất, tiếng kêu rung trời.

Chiêu Vương cũng bị hoảng sợ, ngài thu tay lại trước người, bắt đầu kéo lại lễ phục, miệng thì cằn nhằn: "Tại sao lại ra ngoài? Tại sao lại ra hết ngoài này, không cần thiết, không cần thiết."

Nói xong, ngài lại gọi thủ binh cùng vài vị trưởng giả, hương lão trong thành tời gần.

"Các ngươi xem này, đây là Võ thiếu phu nhân." Ngài vẫn nằm trong vũng máu, hưng phấn chỉ vào Lý Minh Lâu. "Là Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu, các ngươi còn nhớ gã thương nhân đến thành Nghi Châu của chúng ta để mua kỳ trân không? Đây là thần tiên trong miệng hắn, Võ thiếu phu nhân đấy."
Mấy thủ binh và mấy vị trưởng giả đều nhìn về phía nàng, bọn họ cũng rất kích động, nhưng điểm chú ý của bọn họ lại không giống Chiêu Vương.

"Đa tạ, phu nhân đã viện trợ Nghi Châu của chúng ta." Bọn họ sôi nổi thi lễ.

Lý Minh Lâu đáp lễ: "Thần phụ phụng mệnh, đây là chức trách của Chấn Võ quân."

Không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy bất an, nàng nói thêm: "Chúng ta đưa Chiêu Vương trở về thành trước đi."

Nơi này không phải nơi nói chuyện, hơn nữa Chiêu Vương còn đang bị thương, mọi người phản ứng lại nhanh chóng bước tới.

Chiêu Vương lại xua tay ngăn cản bọn họ: "Không vội, không vội. Võ thiếu phu nhân, người đến đây là tốt rồi, thiếu phu nhân, người thích kỳ trân dị bảo đúng không?"

Lý Minh Lâu nói: "Cũng không phải rất thích, chỉ là thấy thú vị."
Đôi mắt của Chiêu Vương càng ngày càng sáng, ngài cao hứng vỗ tay: "Quả nhiên, quả nhiên, thú vị mới là kỳ trân, Võ thiếu phu nhân đúng là người đáng giá với kỳ trân!"

Bàn tay vừa vỗ của ngài đan vào nhau.

"Bổn vương có rất nhiều kỳ trân, bổn vương tặng hết số kỳ trân đó cho người, phó thác người làm một việc có được hay không?"

Đôi mắt của ngài hấp háy tựa như đang dụ dỗ lại tựa hồ đang cầu xin.

Bàn tay rũ bên người Lý Minh Lâu nắm chặt lại, nàng cúi cười duỗi tay muốn nâng người kia lên: "Vương gia, về thành trước...."

Bàn tay để trước người Chiêu Vương đưa lên, cầm lấy tay nàng. Nàng cảm thấy có một vật cứng gì đó nhét vào lòng bàn tay mình, nhẫn ư?

Không chờ nàng dò hỏi và nhìn kỹ, Chiêu Vương lại mở miệng một lần nữa.

"Võ thiếu phu nhân, bổn vương, phó thác thành Nghi Châu cho người." Ngài nói, thanh âm lại hạ xuống. "Thứ này, cũng phó thác cho người."
Tâm nàng trầm xuống, thân mình nàng cũng trầm xuống theo, giống như bị Chiêu Vương mập mạp kéo xuống không thể đứng dậy được.

"Bổn vương, sắp chết." Chiêu Vương nói rồi buông lỏng tay ra.

Người bốn phía nghe vậy thì kinh hãi, vọt tới đây, hô to 'Vương gia', nhưng lúc này tiếng nữ tử cao vυ"t phủ lên tiếng la của bọn họ.

"Không phải! Ngài chỉ bị chọc thương ở sườn eo thôi!" Lý Minh Lâu hô lên, chỉ vào trường đao Phương Nhị cầm trong tay. "Thương ở sườn eo không thể chết được!"

Chiêu Vương nhăn mặt, muốn duỗi tay ra sau lưng, nhưng lại quá gian nan đành từ bỏ.

"Bổn vương, không biết vận khí của mình có tốt hay không nữa." Ngài sầu khổ oán niệm. "Thanh đao muốn gϊếŧ chết bổn vương chỉ chọc vào sườn eo, nhưng lại bị thanh đao không muốn gϊếŧ bốn vương đâm vào giữa lưng."
Nhóm người thủ binh và trưởng giả sắc mặt trắng bệch không thể tin tưởng, họ vọt tới nâng Chiêu Vương từ trong vũng máu loãng lên.

Lưng Chiêu Vương hiện ra trong tầm mắt mọi người, lễ phục trên người ngài dính đầy máu, lúc này máu tươi vẫn đang túa ra, một lưỡi dao hoàn toàn cắm sâu vào lưng ngài, bên ngoài chỉ còn lại chuôi dao.

Trải qua trận chém gϊếŧ hỗn loạn vừa rồi, trên mặt đất không chỉ có tử thi cùng với chân tay cụt mà còn có binh khí rơi rụng ...

Chiêu Vương bị đại đao của Điền Trình đánh trúng, ngã ngửa xuống mặt đất, vừa lúc ngã vào một thanh đao dựng đứng.....

"Vương gia!"

Vô số tiếng khóc, tiếng la nổi lên bốn phía.

Lý Minh Lâu đứng lặng một bên, chợt nàng nhìn sang Phương Nhị, người kia gục đầu xuống, quỳ một gối về phía nàng.

Trách không được, trách không được nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phương Nhị không phải đại phu, nhưng nhiều lúc còn lợi hại hơn đại phu, nhất là khi cứu trị trên chiến trường. Nhưng lần này, sau khi Phương Nhị rút trường đao ra, hắn không hề xem xét vết thương của Chiêu Vương, không đi trị thương hay băng bó, mà chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh, bởi vì hắn biết Chiêu Vương không thể cứu được....

Không có người nào hiểu, nàng muốn cứu giúp Chiêu Vương đến nhường nào hơn hắn, hắn không đành lòng cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào với nàng.

Lý Minh Lâu lại nhìn sang Chiêu Vương.

"Không, ngài không nên chết." Nàng quỳ xuống bắt lấy cánh tay của ngài, trước người đàn ông mập mạp này, thân hình nàng càng thêm nhỏ xinh. "Ta trở về là để cứu ngài, lần này ngài không nên chết."

Chiêu Vương được nâng dậy, vì động chạm miệng vết thương cho nên phát ra vài câu 'ai ui, ai ui' đau đớn, nghe nàng nói lời này thì cảm thấy hồ đồ nhưng lại có chút hiểu rõ: "Lần này à? Vậy lần trước ta cũng đã chết ư?"
Lý Minh Lâu không nói gì, chỉ lấy trầm mặc và nghẹn ngào để trả lời.

Chiêu Vương cười hắc hắc hai tiếng: "Trách không được, trách không được, bảo sao ta lại cảm thấy phu nhân không giống con người, phu nhân là lệ quỷ trở về từ địa ngục à?"

Đến lúc này mà còn nói giỡn, đám trưởng giả ở bốn phía rơi lệ hô lên 'vương gia'.

Lý Minh Lâu không cảm thấy đây là lời nới giỡn, nàng gật đầu: "Vâng, ta là lệ quỷ, ta trở về là để cứu ngài, lần này sẽ không giống lần trước." Thanh âm nàng trở nên bi thương, khàn khàn nói tiếp: "Nếu không ta sống lại còn ý nghĩa gì nữa!"

Chiêu Vương lại tò mò về một việc khác. "Vậy lần trước ta có gặp được phu nhân không?"

Lý Minh Lâu lắc đầu.

Ngài nở nụ cười: "Vậy lần này không giống lần trước, rất có ý nghĩa."

Nói tới đây, ngài phồng lên quai hàm thở dồn dập giống như một chú cá đang hô hấp: "Lần này vận khí của ta thật tốt, trước khi chết còn có thể nhìn thấy Võ thiếu phu nhân, vui vẻ, vui vẻ."
Sau khi thở hổn hển mấy lần, ngài thở dài, cuối cùng sức lực còn sót lại đã dùng hết, ngài gục đầu xuống buông bỏ hết mọi gánh nặng....

Tiếng khóc nổi lên bốn phía, Lý Minh Lâu cảm thấy màng tai của mình nứt ra, nàng muốn tránh đi vài bước nhưng đôi chân lại hãm sâu trong vũng máu không thể cử động. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ông trời, đưa tay giáng cho nàng một cái bạt tai.

Một cái tát vang dội.

-----------------------------