[Edit - H] Nhiều Thịt Chút - Tòng Hồ Bắc

Quyển 1: Rắn và Thỏ (1)

Chương 1: Gặp mặt, hơi H

Editor: Hồng Hải

-

Ta là một con rắn yêu có bộ vảy trắng trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời, chúng lấp lánh như những miếng ngọc bích.

Hình như ngọn núi này chỉ có một con yêu quái là ta. Sau khi có linh trí, ta có được truyền thừa của tổ tiên, biết được rất nhiều chuyện.

Hằng ngày ta đều đi tuần núi, để đường núi và cỏ cây dính hơi thở của mình.

Hình dạng rắn làm ta rất thả lỏng, nhưng truyền thừa ảnh hưởng đến thẩm mỹ của ta, nên ngày bình thường ta càng thích dùng nửa thân trên hình người và nửa thân dưới là một cái đuôi khổng lồ màu trắng hơn.

Trong núi có một dòng suối trong vắt, cây cối rậm rạp đã che mất nó, chỉ có chút ánh nắng mặt trời mới có thể xuyên qua lá cây chiếu xuống dòng suối, làm dòng suối càng trong veo hơn. Buổi sáng sẽ thấy sương trắng lượn lờ trên mặt suối, làm dòng suối tựa như chốn thần tiên.

Ta rất thích tắm gội và bơi lội ở dòng suối nhỏ này vào sáng sớm.

Cởi bộ quần áo mềm mại trên người ra, ta lặn xuống suối, mái tóc đen dài mượt mà như đám mây của ta ngâm xuống dòng nước lạnh lẽo trong lành.

Ta phun bong bóng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt long lanh ửng đỏ như chứa đầy tình ý. Ta lại nhìn xuống bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết của mình, xấu hổ che mặt, ta thấy mình đúng là một yêu tinh đủ tư cách.

Ta đứng lên, nghiêng đầu, nước chảy theo sợi tóc nhỏ xuống dưới, lúc xoay người lại, ta nhìn thấy một bóng người đứng trên bờ, ta giật mình.

Là một nam nhân... Tên nam nhân này tuấn tú như trích tiên, bạch y phiêu dật sạch sẽ không che được vòng eo cường tráng của hắn, mắt đỏ híp lại, chăm chú nhìn người vừa tắm xong là ta, đuôi mắt hẹp dài mê người, trông hắn giống như đám mây mù mênh mông trên đỉnh núi phía xa, thâm tàng bất lộ không thể đoán được.

Chút nhiệt độ của ánh nắng mặt trời chiếu xuống lưng ta đột nhiên trở nên nóng bỏng rồi nhanh chóng lan tràn, đốt cháy cả người ta.

Là nam nhân? Là nam nhân thật à?!

"Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại nhìn trộm ta?!!"

Vẻ mặt ta nghiêm túc, mắng thầm, đuôi rắn chui vào dòng suối nhỏ, hai tay ôm ngực tạo thành một rãnh sâu, ngay cả bả vai ta cũng biến thành màu hồng nhạt.

Nhưng nam nhân bị chỉ ra tội danh này lại không hề thấy xấu hổ, ngược lại hắn còn bước xuống nước, đi về phía ta.

Ta có nên chạy không? Nhưng hắn là nam nhân!

Ta chưa từng nhìn thấy hay đứng gần nam nhân nào như này cả, hơn nữa hắn dễ nhìn quá đi mất... Hắn còn là nam nhân nữa chứ...!

Trong đầu ta nghĩ như vậy nên tốc độ lui về phía sau cũng chậm lại, không bao lâu đã bị tên nam nhân tràn ngập hơi thở giống đực này nắm lấy cổ tay.

"Nương tử." Giọng hắn không rõ ràng cũng không trầm thấp, giống như đang ở giữa thời kỳ thiếu niên và nam nhân trưởng thành, còn hơi khàn: "Nàng tên gì?"

Hắn gọi ta là nương tử!! Tròng lòng ta hét ầm lên, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ cắn môi không dám nói câu nào.

Ta biết mình không nên thể hiện dáng vẻ đói khát như vậy, lý trí nói cho ta biết, nữ yêu tinh phải rụt rè một chút mới tốt.

Nhưng bản chất của rắn vốn dâʍ đãиɠ, sau khi có linh trí, ta đã cấm dục lâu lắm rồi. Ta không ngờ là sau khi nhìn thấy nam nhân, cả người ta lại nhũn ra, căn bản không nghĩ đến việc tấn công hay không cho hắn đến gần.

Ta ngửi thấy hơi thở đồng loại trên người hắn... Đôi mắt hắn có màu đỏ giống ta, chẳng lẽ hắn men theo mùi của ta đến đây... Tâm trí ta rồi bời, ta bắt đầu nhớ lại truyền thừa về xuân cung đồ... Không không không, không được nghĩ nữa!
Nếu hắn đột nhiên duỗi tay muốn tập kích nơi nào đó của ta, ta nên giả vờ từ chối, hay là nhân cơ hội đó ôm lấy cổ hắn?

Người nam nhân này thấy ta ngẩn người, hắn rất tự nhiên dùng ngón tay véo má phải ta: "... Nương tử?"

"A!"

Ta xấu hổ và giận dữ che mặt lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đừng động tay động chân như thế, ta không phải là loại yêu tinh tùy tiện đâu ~~"

Nhưng tay trái của ta đang bị hắn cầm rồi, tay phải vừa giơ lên sờ mặt thì không còn tay nào che ngực nữa, hắn rất tự nhiên nhìn thẳng xuống phần dưới xương quai xanh của ta...

"Vô sỉ!! Tên háo sắc này!" Ta đấm hắn một cái.

—*—

Trực giác của ta không hề sai.

Lúc người nam nhân này dùng một chiếc áo choàng bọc ta lại, sau đó giữ bả vai ta muốn bắt ta đi, ta liền biết hắn coi trọng sắc đẹp của ta thật rồi, muốn cướp ta về làm áp động phu nhân.
"Ta tên Lăng Hàn, nương tử tên gì?"

Yêu lực của Lăng Hàn mạnh hơn ta rất nhiều, ta không đánh lại được tên nam nhân mạnh mẽ quyết đoán này.

Hắn ôm ta vào ngực, ta cắn môi, cụp mắt xuống, hai tai nổi lên màu hồng nhạt, nói: "Ta không làm vợ của nam nhân cứ che che giấu giấu đâu."

Lăng Hàn phát hiện ta nhìn xuống dưới thân hắn, rồi lại nhìn bộ vảy và những hoa văn xinh đẹp trên đuôi rắn ta, hắn hiểu ngay ta muốn gì.

Hắn cởi thắt lưng, khỏa thân giống ta, tay hắn nâng mặt ta, đáy mắt đỏ rực vô cùng, ẩn chứa du͙© vọиɠ tương tự như ta.

Lăng Hàn nói: "Nàng xem, ta sẽ làm nàng hạnh phúc, nương tử có tin không?"

Mặt ta đỏ bừng, ta giơ tay che miệng, đôi mắt ngấn nước, giả vờ vô ý liếc xuống dưới, rồi như bị cái gì đâm phải, vội rời mắt, không biết nên nhìn đi đâu mới phải.
To quá, màu đỏ tím, chưa cương đã to bằng cánh tay trẻ con, phần đầu như trứng ngỗng, nếu nhét vào thì không biết có ra được không.

"Nương tử, nàng có tin không? Ta có thể làm nàng lêи đỉиɦ thật mà.

"Vô sỉ! Ngươi mau mặc quần áo vào."

Mặt ta đỏ bừng, ta xấu hổ đấm nhẹ vào vai hắn nhưng không trả lời hắn.

"Nương tử, nàng còn chưa nói tên mình cho ta biết."

Ta xấu hổ và giận dữ, duỗi tay véo eo hắn, "Người ta tên Nguyệt Liên, ngươi mau mặc quần áo vào đi!"

—*—

Bởi vì một lần rình coi, ta ỡm ờ thành áp động phu nhân của Lăng Hàn.

Ta có thể ngửi ra được Lăng Hàn là yêu, nhưng tu vi hắn cao hơn ta rất nhiều, nên ta không biết hắn là loại yêu quái gì.

Vừa đưa ta về hang động, hắn đã đói khát đến nỗi dồn ta lui về phía cỏ khô, hắn xé rách quần áo trên người ta như lột trứng gà.
Váy ta bị kéo ra, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại, cảm giác như véo chỗ nào cũng có thể véo ra nước được.

Mà đúng là véo chỗ nào cũng ra nước thật!!!

Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào bầu ngực đầy đặn của ta, hai mắt đỏ bừng, ta xấu hổ đến nỗi nụ hoa trước ngực run rẩy rồi dựng đứng lên.

Hắn tham lam cúi đầu, hơi thở nóng bỏng làm ta nổi da gà.

Hắn ngậm lấy nụ hoa trước ngực ta, dùng đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ vòng quanh, trêu đùa những hạt nhỏ li ti ở trên.

Ta chưa từng bị người khác ngậm nơi riêng tư như vậy, ta vung vẩy đuôi rắn nhưng bị hắn chặn lại.

"Ưm!"

Lăng Hàn xoa bóp ngực ta, điên cuồng liếʍ láp, côn ŧᏂịŧ của hắn bắt đầu chạm vào hoa huyệt ta.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ làm da đầu ta tê dại, đỉnh hồng trước ngực đã mẫn cảm như vậy rồi chứ đừng nói gì đến cái chạm đầy ám chỉ kia, các loại đông cung và hình ảnh động vật giao phối khi đến mùa động dục liên tục hiện lên trước mắt ta.
Động tác va chạm của hắn làm ta chảy rất nhiều nước, phía dưới ướt đẫm, cái đuôi ngượng ngùng cuốn lấy mắt cá chân hắn rồi buông ra, rồi lại cuốn lên.

Lăng Hàn ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, hắn bóp chặt đuôi ta.

Giây tiếp theo đuôi rắn của ta bị bắt biến thành hai chân thon dài.

Lăng Hàn tách hai chân ta ra, bắt đầu dùng ngón tay sờ soạng hoa huyệt của ta.

Hai má ta ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, vừa chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống từ khóe mắt.

"Mau vào đi... Người ta ướt đẫm rồi, mau tiến vào."

Ta thèm khát quấn lấy vòng eo cường tráng của hắn, dùng hoa huyệt ướt nhẹp ma sát cơ bụng và côn ŧᏂịŧ hắn.

Lăng Hàn nhìn ta một lúc lâu, móc côn ŧᏂịŧ thô to ra, thứ này cương lên phải to bằng cánh tay ta, phía đầu còn kinh khủng hơn, góc cạnh hình thoi rõ ràng, giống như chiếc búa, không biết có chui được vào hay không.
Ta như bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ đến việc nhét côn ŧᏂịŧ của hắn vào.

"Nhanh, nhanh lên."