[Edit - H] Nhiều Thịt Chút - Tòng Hồ Bắc

Quyển 1: Rắn và Thỏ (4)

Chương 4: Yêu thân của Lăng Hàn (Xong)

Editor: Hồng Hải

Buổi tối, Lăng Hàn đè ta xuống, hắn vẫn im lặng không nói câu nào.

Hắn để côn ŧᏂịŧ thô to của mình trước mặt ta, dùng qυყ đầυ to như đầu búa vỗ lên mặt ta, lực vỗ không nặng nhưng ta vẫn thấy hơi đau, điều này làm ta nghĩ đến mưa to gió dữ chuẩn bị ập đến, miệng nhỏ ở phía dưới hơi đóng mở, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Ta ngửa đầu nhìn hắn, vành mắt hơi hồng làm người ta nhìn đã thấy thương. Sau đó, khi hắn lại vỗ xuống mặt ta, ta há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ hắn và mυ"ŧ nhẹ phần đầu.

Có rất nhiều chất lỏng mặn chát chảy ra, mang theo mùi tanh đặc trưng của Lăng Hàn khiến đầu óc ta rối bời, mùi hương của tìиɧ ɖu͙© như lan tràn ra khắp cả hang động.

Khóe mắt Lăng Hàn đỏ tươi, hắn nhìn ta, giây tiếp theo, quả nhiên mắt ta tối sầm lại, ta bị đẩy ngã xuống đống cỏ khô.

Nụ hoa đang run rẩy của ta bị ngậm lấy, hắn như hận mình không thể có hai cái đầu, liên tục xoa nắn và liếʍ mυ"ŧ nụ hoa trước ngực ta, giống như hắn biết bên trong có rất nhiều sữa tươi, và giận dữ vì ta không chịu cho hắn.

Tiểu huyệt của ta chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, bởi vì trường hợp này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tiểu huyệt co rút lại, đói khát đến phát đau.

Tên nam nhân đáng chết này liếʍ ta một lúc lâu, còn để lại dấu vết điên cuồng trên mỗi tấc da tấc thịt của ta, hắn ngậm hoa hạch của ta rồi cắи ʍút̼, đến lúc ta dục tiên dục tử mới để qυყ đầυ sớm đã ướt đẫm chạm vào hoa huyệt của ta.

Ta hơi nâng mông, khuôn mặt đỏ đến mê người, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, dùng miệng huyệt cắn qυყ đầυ hắn.

Lăng Hàn không nhịn được nữa, bóp eo ta, đâm mạnh vào trong, côn ŧᏂịŧ xuyên qua đường hầm chật hẹp, vuốt phẳng mỗi nếp uốn, đâm đến chỗ sâu nhất trong ta.

"Ưʍ...ư...a, phu quân, tử ©υиɠ của ta ... Không được, không được, a...a."

Lăng Hàn giữ đầu gối ta, lần nào cũng đâm vào cửa tử ©υиɠ của ta, tiểu huyệt rất tham lam, ngay cả ta cũng không khống chế được nó, bị hắn đưa đẩy mấy trăm lần thì ngày càng thả lỏng, rồi để qυყ đầυ của hắn chui vào.

Tiếng rêи ɾỉ của ta dần đứt quãng, ánh mắt mê loạn: "Không được... không được phu quân, ư..a, bị thao hỏng mất... Không được... đừng đi vào, thao vào trong tử ©υиɠ sẽ hỏng mất... Ha... không được... ta sắp hỏng rồi."

Lăng Hàn không nói gì, cũng không giống trước đây, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ sẽ thở dốc bên tai ta, hỏi ta hắn có mạnh hay không, hắn như đang giã thuốc vậy, cứ giã mạnh vào chỗ sâu nhất của ta.

Cuối cùng qυყ đầυ cũng chui vào tử ©υиɠ, to quá, vừa chui vào cũng không ra được, nó mang theo tử ©υиɠ của ta ra ra vào vào.

Cuối cùng Lăng Hàn cũng không nhịn được thở dốc, cơ bắp trên người căng chặt, gần như biến thành màu đỏ, hắn như nổi điên lên, điên cuồng đâm vào rút ra, cuối cùng đâm vào chỗ sâu nhất và bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Bụng ta lại bắt đầu nhô lên, cả người cao trào co rút, ta nhìn Lăng Hàn đang dính chặt vào ta, sắc mặt hắn cũng ửng hồng, khuôn mặt cao lãnh nay chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, dáng vẻ này có nghĩa là hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Sau khi bắn xong, Lăng Hàn thử ra rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài, kết quả là qυყ đầυ to quá, nên bị kẹt ở trong, ta không nhịn được rên một tiếng nũng nịu.

"A...ha, đều tại chàng, Lăng Hàn, ai bảo chàng đâm vào tử ©υиɠ cơ chứ!"

Lăng Hàn ôm eo ta, đôi mắt đỏ tươi chăm chú nhìn ta, đôi mắt kia lạnh nhạt nhưng lại nóng bỏng, giống như ngọn lửa giấu trong sông băng, đầy âm u và khủng bố, khiến người ta hít thở không thông.
Sau đó hắn lại ngậm nụ hoa trước ngực ta, nụ hoa nhạy cảm của ta lập tức cứng lên, ngày càng căng ra, ngay cả ta cũng nghi ngờ bên trong có sữa rồi.

Côn ŧᏂịŧ của Lăng Hàn lại nhanh chóng cương lên trong tiểu huyệt của ta, hắn tiếp tục dùng tư thế hiện tại đưa đẩy vào tiểu huyệt, đâm sâu vào từng nơi, chạm cả vào tử ©υиɠ ta.

Cả tối nay, ta mệt đến nỗi không nói lên lời, ngón tay cũng không muốn động, bụng nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong đầu toàn là tiếng thở dốc của Lăng Hàn.

Xong việc, Lăng Hàn điều chỉnh hơi thở và lau người cho ta.

Ta nằm liệt trong ngực hắn, cảm giác hôm nay hắn khác với ngày thường, cả người cứ kỳ quái kiểu gì ý, ta nhớ hắn không nói một câu nào lúc làʍ t̠ìиɦ cả.

Tại sao lại vậy? Là vì ta đã ăn thịt thỏ à?

Ta nhớ lại hồi sáng lúc ở bờ sông, hình như là từ lúc phát hiện ta bắt thỏ về, Lăng Hàn trở nên ít nói hẳn, nhìn dáng vẻ như có tâm sự, nhưng lúc ta hỏi thì hắn lại tránh chứ không hề trả lời, chỉ ôm ta và dùng mặt mình cọ mặt ta.
Chẳng lẽ thỏ yêu từng có ân với Lăng Hàn?

Lần thứ hai ăn thịt thỏ, ta ngồi ở bên cạnh, chống cằm nhìn sườn mặt Lăng Hàn.

Biểu cảm đáy mắt hắn bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, nhìn qua không khác gì lúc làm gà nướng hoặc cá nướng cho ta. Nhưng trực giác nói cho ta biết mọi việc không đơn giản như vậy, chắc chắn hắn đang giấu ta chuyện gì đó.

Lúc Lăng Hàn đút thịt thỏ cho ta, ta mở miệng ra, dùng sức cắn xuống, cắn chảy máu tay hắn.

Hắn giật mình nhưng không tức giận, ngón tay bóp chặt ta cằm bắt ta nhả ra, hỏi ta: "Ta làm Liên Nhi tức giận?"

Ta chép miệng nếm vị máu của hắn, không nếm ra được gì, ta sờ mặt hơi chột dạ: "Ta còn tưởng phu quân là thỏ yêu..."

Đôi mắt đỏ tươi của Lăng Hàn dần tối lại, hắn chậm rãi nở một nụ cười.

"Tại sao Liên Nhi lại nghĩ như vậy?"
"Thì... thì là do hôm qua lúc ta cầm thỏ về, chàng bắt đầu trở nên kỳ quái." Ta tủi thân ôm hắn tay nói, "Giống như muốn ăn ta vào bụng luôn ý."

Lăng Hàn đút cho ta ăn hết thịt thỏ, ném xiên tre trong tay sang một bên, sau khi lau khô mặt ta và tay mình, hắn đè ta xuống bụi cỏ, ăn ta suốt một canh giờ. Hai đùi rắn chắc của hắn kẹp đuôi ta làm đuôi ta run rẩy, cuối cùng dứt khoát biến đuôi của ta thành hai chân thon dài, quấn lên eo hắn.

"Chẳng lẽ do ta là thỏ, nên Liên Nhi không muốn hoan hảo với ta?"

Ta đổ mồ hôi thơm, mềm mại nằm lên người hắn, mái tóc hơi rối dính lên khuôn mặt trắng nõn, ta suy nghĩ rồi lắc đầu: "Thật ra cũng không phải... như vậy trông kỳ lắm. Nếu phải nói thật thì ta cũng không biết có thể nguyện ý tiếp tục nữa hay không."

Lăng Hàn bóp chặt ta cằm, giọng nói ấm áp: "Tại sao?"
Cảm giác dọa người lại chui lên từ sống lưng ta, ta cảm giác được nguy hiểm, rụt bả vai, cẩn thận trả lời hắn: "Bởi vì... bởi vì như vậy có hơi kỳ quái nha... Ta là rắn yêu, phu quân là thỏ yêu, ấy vậy mà chàng còn làm thịt thỏ cho ta ăn, nghĩ thôi cũng đã thấy không được tự nhiên rồi."

Những lời này không biết chạm phải sợi dây thần kinh nào của Lăng Hàn, hắn lại bóp chặt ta eo bắt đầu đòi lấy, làm ta rêи ɾỉ khàn cả giọng, liên tục khóc nức nở xin tha.

—*—

Mãi đến tận hoàng hôn hắn mới ôm ta về hang động, ta mệt mỏi ngủ đến tận đêm khuya. Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm sáng ngời hầu như không có mây, vậy nên đường núi càng rõ ràng hơn.

Ta khôi phục được chút sức lực, cơ thể sạch sẽ thoải mái, chắc Lăng Hàn đã lau người cho ta rồi. Ta cử động tay và chân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe.
Ơ? Lăng Hàn đeo đồ trang sức tinh xảo gì đó cho ta đấy à?

Ta mơ mơ màng màng mở mắt, xoa mắt, nhìn thấy hình bóng quen thuộc ngồi ở cửa động... Không, hình như không giống những ngày bình thường cho lắm.

Hai bên mái tóc đen như mực của Lăng Hàn là hai chiếc tai dài màu trắng đang cụp xuống, lông tơ đong đưa theo làn gió mát bên ngoài.

Ta mở to hai mắt.

"Phu quân... Lăng Hàn?!"

Nghe thấy ta gọi hắn, Lăng Hàn xoay người nghiêng đầu nhìn ta, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt như tranh vẽ, thong dong thoải mái. Nhưng đôi mắt đỏ như máu lại không dịu dàng như mọi lần, mà mang theo nét buồn bực tối tăm.

"Nàng tỉnh rồi." Lăng Hàn mỉm cười nói.

Bả vai ta run lên, dịch mông về phía sau. Thôi được rồi, thì ra phu quân là thỏ yêu, ta cũng không biết tại sao mình lại sợ một con thỏ yêu... Đây còn là một con thỏ yêu chung chăn chung gối với ta khá lâu, nhưng bây giờ trông Lăng Hàn thật sự không giống những lúc bình thường cho lắm. QAQ
Động tác của ta tác động đến tay chân, ta lại nghe thấy tiếng va chạm lanh lảnh kia, lúc này ta mới cúi đầu nhìn xem.

Sau đó, ta hoảng sợ mở to mắt. Ta phát hiện đuôi rắn của mình bị biến thành hai chân từ lúc nào không hay, tay chân đều bị dây xích màu bạc phủ đầy kí hiệu gì đó xích lại, dây xích chỗ mắt cá chân còn treo mấy chiếc lục lạc nhỏ nhắn đáng yêu.

"Phu... phu quân." Ta nuốt nuốt nước bọt, nhìn Lăng Hàn đứng lên đi về phía ta, ánh mắt ta lộ ra sự sợ hãi: "Tại sao lại nhốt ta lại...?"

Lăng Hàn quỳ một chân xuống trước mặt ta, phe phẩy tai thỏ rồi rũ xuống, cong đôi mắt màu đỏ sậm lên, nở nụ cười vô tội và tà ác.

"Tại sao à? Tất nhiên là để Liên Nhi sớm quen với yêu thân của ta rồi."

Hắn cầm hai tay ta, đè ta xuống đống cỏ mềm mại mà ta và hắn đã nằm ngủ nhiều ngày.
Không chỉ vậy, Lăng Hàn còn biến thành một con thỏ khổng lồ, to hơn cả hình người của ta.

Động tác của con thỏ khổng lồ này không hề bất tiện chút nào, cứ vậy mà dùng chi trước cầm côn ŧᏂịŧ thô dài đáng sợ của hắn lên, đưa qυყ đầυ vào trong miệng ta, điên cuồng ra vào.

...

Mười ngày sau, ta thề cả đời này ta sẽ không ăn bất kỳ loại thỏ nào nữa, cho dù là thỏ to hay thỏ bé, thành tinh hay chưa thành tinh.

Truyện được đăng tải nhanh nhất tại yonovel.com