QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 13

Ga Eun cứ tự dằn vặt bản thân cho đến sáng mà không tài nào chập mắt ngủ được. 

Đến sáng sau, khi đã dọn xong phòng của bà Ae Ri, cô liền lật đật chạy đến bếp phụ giúp dì Han chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng thì dì Han bắt gặp tay cô đang băng bó mà lo lắng hỏi "Tay con bị thương như thế nào? Con bị thương khi nào vậy, tối qua trước khi về phong dì vẫn thấy tay con bình thường mà?"

Nghe đến đây cô bỗng nhớ lại chuyện đêm qua nói "Dạ, cho con bất cẩn té rồi làm bể đồ nên bị mấy mảnh vỡ đâm vào thôi ạ! Nó cũng không sao ạ, chỉ là bị trầy ngoài da thôi ạ. Dì không cần lo đâu ạ!"

Cô tiếp tục công việc được một lúc nhưng vẫn thấy bản thân có lỗi với chị gái nên quay qua hỏi dì Han "Dì à, nếu như vết thương đau quá thì mình nên uống thuốc gì ạ?"

"Con đau lắm sao? "

" Không ạ, con định mua thuốc cho chị hai con...tối qua con không bất cẩn bản thân bị thương không sao. Còn đằng này con lại làm chị ấy bị thương vì sự bất cẩn của bản thân nữa chứ, có vẻ rất đau nên con..."

"Con bé này, con không cần lo khi nảy bà chủ có kêu ta gọi bác sĩ đến coi vế thương cho chị con rồi. Một lát ông ấy sẽ đến nên con đừng lo"

"Cháu biết rồi ạ"

Sau đó, cô mang đồ ăn dì Han đã chuẩn bị cho bà Ae Ri và nhìn thấy cô ta và Oung Yeon nói cười vui vẻ đi xuống nên cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Cũng không lâu cô mang thức ăn cho họ rồi nhanh chóng đi dọn phòng cho họ.

Khi cô làm xong mọi việc đi xuống lấy thức ăn thì vẫn như dự đoán của mình, hôm nay cô lại không được mang thức ăn đi học.

Trong lúc đang dắt xe ra cỗng thì đúng lúc bác sĩ đến.

Ông Chang Hul chính bác sĩ cá nhân cho gia đình cô và cũng là bạn thân thời đại học cha và mẹ cô, gia đình của cô cũng nhiều lần nhận được sự giúp đỡ từ ông rất nhiều. Nhưng gần đây, gia đình ông xảy ra một số chuyện gây khó khăn về kinh tế của gia đình ông do vậy bà Ae Ri đã yêu cầu ông làm bác sĩ riêng cho gia đình bà.

"Ga Eun à! Hôm nay con đạp xe đi học à? Con không đi chung với mẹ sao?"

"Ừm...dạ, do cháu thấy hôm nay thời tiết rất đẹp nên cháu muốn đi xe đạp để có thể hít thở không khí trong lành và ngắm cảnh một chút ạ!"

"Đúng thật là cháu tính tình cũng giống bố cháu, rất thích tận hưởng cuộc sống"

"Dạ..."

Nhận thấy vẻ mặt cô có chút buồn nên ông biết mình đã vô tình làm cho cô nhớ lại chuyện không vui nên liền đổi chủ đề.

"Cháu bị cảm lạnh sao?" - ông thấy cô mặt áo khoác vì tiết trời hôm nay rất mát mẻ nên ông quan tâm hỏi.

"Dạ, không có ạ! Chỉ là cháu sợ một chút nữa có gió mạnh nên cháu mặc trước để phòng à"

"Vậy à! Vậy chú vào trước"

"Dạ, mọi người đang chờ chú ở phòng khách đấy ạ! Cháu xin phép đi trước ạ"

"Được rồi cháu đi học đi"

Cô vừa đi ra cổng thì dì Han cũng ra đón ông ấy vào trong nhà.

Khi vừa đến trường cũng thì đã thấy Dae Hyun đứng đợt cô từ lúc nào.

Thấy Dae Hyun đứng đợt mình nhưng Ga Eun không mấy ngạc nhiên vì chiều hôm qua hai người có hẹn với nhau hôm nay sẽ đến sớm để cùng nhau sửa bài tập.

Vì còn khá sớm nên cô và Dae Hyun ngoài sân trường cùng nhau làm.

Làm được một lúc lâu thì Dae Hyun thấy cô lâu như vậy mà vẫn không cởϊ áσ khoác vì cô rất thích tận hưởng gió mát nhưng hôm nay gió không quá lạnh. Khi đã làm xong, anhvươn vai ra thì vô tình đυ.ng vào tay trái của cô thì thấy vẻ mặt cô có chút cau mày nên hỏi thẳng "Cậu lại gặp chuyện ở nhà nữa à?"

Không để cô có cơ hội phủ nhận cậu nhanh chóng lên tiếng chen ngang "Vậy cậu cởϊ áσ khoác cho mình xem tay trái của cậu đi rồi hẳn nói không có"

Cô với vẻ mặt bất lực nói "Đúng là không có gì qua mắt cậu được hết"
"Cho mình xem vết thương" - cậu tỏ thái độ với cô

Sau khi xem vết thương của cô cẩn thận rồi lấy trong cặp ra một hộp thức ăn "Vậy ăn chung với mình đi, vì hôm qua mình nói với mẹ sẽ đến sơm làm bài cùng cậu. Nên mẹ mình đã làm cho hai đứa đó, nếu cậu không ăn mẹ mà biết chắc sẽ buồn cậu lắm đó. Nên nếu không muốn mẹ mình buồn thì chúng ta nên ăn hết chúng"

"Cậu không cho tớ..."

"Cậu không được từ chối đâu" -cậu chen ngang vào nói.

"Được rồi. Mình thua rồi"

"Vậy mau ăn đi"

Cả hai vừa ăn vừa vui vẻ nói đủ thứ chuyện trên đời.

"Vui vẻ vậy sao?"

"Sao cậu lại chụp ảnh làm gì "

"Những thứ này, về sau sẽ rất hữu dụng"

"Cậu không vào sao?"

"Em sẽ xuống khi có người khác vào"

Đúng, hai người họ không ai khác chính là anh và Soobin. Cả hai đang trong xe ở một gốc khuất của cô và Dae Hyun.
Anh chọn ngồi trong xe vì sau cuộc trò chuyện với Dae Hyun nên phần nào hiểu được thái độ của cô đối với anh. Bên cạnh đó cũng vì muốn cô có thật nhiều thời gian vui vẻ cười một cách thoải mái như vậy.

Sau khi ăn xong cả hai cũng nhau đi lên lớp học. Thấy tay của Ga Eun đau nên cậu giành cầm giúp cô mọi thứ.

Lên lớp, cô nhanh chóng viết bài tập lên bảng được một lúc thì cô quay xuống định nói điều gì đó với cậu nhưng lại không thấy đâu nên đành tiếp tục việc của mình.

Sau khi xong, cô đi  xuống bàn học của mình thì thấy trên bàn có một túi thuốc và một chai nước.

"Nhớ uống đó nghe chưa" -cậu nói với lên chỗ cô

Nghe cậu nói vậy đôi mắt cô bỗng cảm thấy cay cay rồi đôi mắt rưng rưng nhìn cậu " DaeHyun à! Cảm ơn cậu" và sau đó nước mắt cô rơi xuống.

Cậu thấy cô khóc trong lòng cậu đau nhói và rất khó chịu liền chạy đến khụy gối ngồi bên cạnh cô "Cậu sao vậy? Tại sao lại khóc hay tay cậu lại đau hả? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?"
Cô thấy cậu lo lắng như vậy nên nghẹn ngào nói "Sao cậu lại tốt với mình như vậy? Tớ biết làm sao để đến đáp lại lòng tốt của cậu đây"

Câu nói của cô khiến cho cậu cảm thấy chặng lòng không biết bản thân có nên nói lên tình cảm của cậu dành cho cô hay không. Nhưng nếu nói ra liệu cô có chấp nhận đoạn tình cảm thầm kín bấy lâu nay hay không hay lại làm mất đi luôn tình bạn đẹp đẽ này. Nếu như vậy sau này cô gặp những chuyện như hôm nay, những ấm ức ấy thì cô sẽ giải tỏa nó ra với ai hay chịu đựng nó một mình nghĩ đến đây thôi lại khiến cậu đau lòng không chịu được. 

Vì cậu biết cô hôm nay như vậy là do đã không tự mình chịu đựng dược nữa những quất ức, những sự dày vò của chị gái cô, em gái cô và của cả người từng thương yêu cô nhất là mẹ cô và những lời chửi mằng từ họ.
Nên cậu đành tiếp tục giấu đoạn tình cảm này và đợi khi cô và cậu cùng nhau lên đại học, khi cô có thể tự do và thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ cô rồi khi đó nói cho cô biết thì cũng không muộn.

Cậu xoa đầu cô trấn an nói "Cậu ngốc quá! Tớ không tốt với cậu thì tốt với ai đây...ừm...nếu cậu muốn trả ơn lòng tốt của tớ thì hôm nay để tớ chở cậu về được không?"

Đôi mắt cô ngắn lệ và tròn xoe ngạc nhiên nhìn cậu hỏi "Hả?"

Biết cô đang lo lắng nếu việc này mà để bà Ae Ri, Jang Mi và Oung Yeon nhìn thấy thì coi như cô xong đời. Cậu nắm tay và dịu dàng nhìn cô "Mình chỉ muốn đưa cậu về gần nhà thôi. Mình không muốn tay cậu bị đau khi lấy xe"

"Nhưng khi nãy tớ vẫn chạy xe đi học mà nên không sao đâu. Cậu..."

"Khi nãy là do tớ chưa biết nhưng bây giờ tớ đã biết nên cậu để cho mình được chở cậu về. Cậu không cần lo, mình sẽ không đưa cậu tận nhà đâu mình sẽ về khi cậu cách nhà không xa. Được không?"
"Vậy xa xa một chút nha"

"Được! Nhưng đợi mình một chút" 

Nói rồi, cậu chạy về bàn lấy ra một tấm thẻ gì đó đi đến chỗ cô "Cậu cầm đi. Mai dùng nó vào ngày mai, hãy đi xe buýt cho đến khi nào tay cậu hết thì hãy đi xe đạp đi học lại. Hứa với mình được không?" - cậu giơ ngón út lên.

Cô nhìn thấy hành động của cậu thì đã không kiềm được mà cười với cậu rồi cùng cậu ấn định lời hứa "Được rồi, mình hứa với cậu. Mình sẽ trả lại cho cậu sau khi tay mình không còn đau nữa"

"Cậu có thể giữ nó"

"Dae Hyun à! Mình thật sự rất vui khi được làm bạn với cậu và có cậu làm bạn. Cảm ơn...cảm ơn vì...cảm ơn vì mình có cậu, cảm ơn vì đã bên tớ" 

Lời nói của cô vừa dứt thì nước mắt cũng không ngừng mà rơi xuống. Cậu bên cạnh biết cô đang rất buồn nên cũng không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng mình để cho cô giải tỏ hết tâm trạng của mình. Cậu cứ thế mà an ủi cô và cô cũng cứ thế mà khóc.