QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 63

Sau một thời gian dài không gặp nhau nên cả hai dì cháu đã cùng nhau trò chuyện mà không hề để tâm đến thời gian đang trôi đi cho đến khi dì Han ra để gọi hai người vào nhà để ăn cơm. Cả hai đã cùng nhau ôn lại những chuyện cũ khi dì Yoon Hee còn ở Hàn.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên sau gần 5 năm Ga Eun được ngồi lại chiếc bàn ăn sau ngần ấy năm trời cô không được ngồi vào và cũng bao nhiêu ấy năm cô không được ngồi cùng với người mà cô cho là gia đình mình.

Vừa ngồi bàn ăn không lâu nhưng đôi mắt của Ga Eun đã gớm đỏ nhìn quanh bàn ăn rồi lẳng lặng mỉm cười hạnh phúc.

Thức ăn được bài ra bàn nhưng dì Yoon Hee nhìn thấy Ga Eun mãi không ăn nên dì gắp thức ăn cho cô rồi dì thở dài một hơi.

Tuy Ga Eun rất vui vì được ăn cùng nhau nhưng cô vẫn không quên lời cảnh cáo của bà Ae Ri trước đó. Cô chỉ gắp những món rau vào chén để ăn dù vậy nhưng ngoài dì Yoon Hee thì cả ba người họ vẫn khó chịu nhìn cô.

Dì Yoon Hee quan sát một lúc thì phần nào cũng hiểu được tình hình vội tìm cách phá tan bầu không khí có chút khó chịu này.

"Ga Eun này, cơ thể hiện tại của con dì cảm thấy quá gầy rồi, con phải ăn nhiều thịt, cá vào, đừng mãi ăn rau như thế" - dì vừa nói vừa gắp chén của cô nhiều thịt

Ga Eun cũng không dám ăn vội mà khép nép nhìn về hướng bà Ae Ri chờ đợi được bà cho phép thì mới dám ăn.

Kết thúc bữa ăn cô lại vô thức đứng dậy dọn dẹp mọi thứ nhưng điều này lại làm cho dì Yoon Hee có phần ngạc nhiên nhìn theo cô.

Cô dường như nhận thấy được sự ngạc nhiên của dì Yoon Hee dành cho mình nên lên tiếng giải thích "Cháu làm điều này để tập làm quen khi sau này cháu lên đại học. Khi đấy cháu phải làm tất cả mọi việc nên bây giờ cháu đang làm quen."

Dì Yoon Hee nhìn cô cười thật tươi nói "Ga Eun nhà mình lớn thật rồi chị nhỉ? Con bé giờ đã suy nghĩ đến chuyện phải một mình sống tự lập rồi."

Nghe thấy vậy bà Ae Ri cũng không nói thêm bất cứ điều gì ngoài một cái "Ừm".

Sau đó, tất cả di chuyển đến phòng khách tiếp tục cuộc trò chuyện nhưng trước khi đi bà Ae Ri có căn dặn dì Han "Chị Han à, mang cho chút tôi một ít trái cây lạnh và một ít nước ép táo lên phòng khách giúp tôi" - nói rồi bà liếc mắt nhìn sang cô

Ga Eun ngay lập tức hiểu ngay ý của bà nhanh nhạy nói "Để con làm cho, được không ạ"

Bà dường như đang rất khó chịu với cô nên cũng không đáp lại cô lời nào mà chỉ nhìn cô "Ừ" một tiếng lạnh lùng rồi quay đi.

Trước khi bà Ae Ri đi khuất cô nhanh chóng nhìn thấy được gương mặt khó chịu của bà qua hình ảnh phản chiếu qua kính của nhà ăn.

Đến nhà khách, bà nhanh chuyển sang chủ đề nói đến Jang Mi và Oung Yeon với những lời khen ngợi như thành tích học tập ở lớp và các cuộc thi mà cả hai tham gia. Nhưng trong khi đó thành tích của cô lại không hề thua kém chút nào và có phần tốt hơn.

Cô ở bên trong tuy không nghe rõ được cuộc nói chuyện của bà và dì Yoon Hee nhưng qua khẩu hình miệng và gương mặt tươi cười của bà thì Ga Eun cũng chắc chắn không nói đến mình. Ga Eun cũng không biết làm gì ngoài việc buồn bã thở dài rồi tiếp tục làm công việc của bản thân.

"Con mời mọi người ăn trái cây và dùng nước. Dì thử xem nước có vừa miệng không? Nếu không thì nói cháu làm lại cho dì một ly khác." - Ga Eun nhanh chóng đặt trái cây và nước lên bàn

Dì Yoon Hee nhìn cô cười vui vẻ nói "Ga Eun ngồi xuống kế mẹ cháu cùng nói chuyện, chỉ còn thiếu mỗi cháu thôi đấy"

Vẫn như vậy, cô liền lén nhìn sắc mặt của bà Ae Ri mà ứng xử cho đúng với ý bà.

"Cháu xin lỗi, nhưng cháu còn một số việc cần làm ngay để kịp báo cáo với thầy cô nên cháu không thể ngồi nói chuyện được. Cháu xin phép lên phòng!"
"Em thông cảm cho nó đi gần đây con bé bận việc ở trường lắm" - nói với dì Yoon Hee và lập tức mỉm cười nhìn cô nói tiếp "Con cứ đi làm việc đi, dì ở lại cũng khá lâu nên vẫn còn nhiều cơ hội để nói chuyện cùng nhau"

"Dạ, con biết rồi" - nói xong cô ngay lập tức xoay người đi nhưng lại quyến luyến đi.

Nhìn vào ánh mắt cô dì Yoon Hee cũng đủ hiểu được tâm sự của cô nhưng vì vừa về đến nên dì Yoon Hee không muốn làm mất đi bầu không khí đang vui vẻ hiện tại. Dì Yoon Hee nhận thức việc mà dì muốn thực hiện không thể hoàn thành nó trong vài ngày, mà chắc nó là một quá trình rất dài và nó có thể kéo dài đến vài năm.

Điều hiện tại mà dì cần làm chính là quan sát, thăm dò, đánh giá và cuối cùng thì mới đến tìm kiếm và đưa ra giải pháp phù hợp.

Hôm sau, khi tan học cô đưa món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị trong thời gian qua cho Dea Hyun và nhờ cậu đưa cho cô.
"Sao? Cậu không đến sao? Cậu ấy sẽ buồn lắm nếu không có cậu đó!" - cậu lo lắng và thắc mắc hỏi dồn dập lấy cô

"Không sao đâu, cậu ấy sẽ có câu trả lời qua việc mình vắng mặt mình. Mình cũng muốn dành thời gian bên cạnh dì Yoon Hee, rất lâu rồi dì ấy mới thu xếp được công việc bên đó để về thăm gia đình mình. Cho nên, sinh nhật của cậu ấy không có mặt mình thì cậu phải làm cho cậu ấy vui thay phần của mình có biết không? Nếu không thì cậu biết tay mình đó, biết chưa? Hiểu chưa?"

"Mình biết rồi, cậu mau về đi." - cậu nhăn nhó xua tay đuổi cô về

Ga Eun nói lời chào tạm biệt cậu và vui vẻ rời đi.

Trong suốt chuyến đi về, tâm trạng Ga Eun không ngừng lo lắng và hồi hộp vì cô không thể nào tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra khi cô đặt bước chân vào nhà.
Trong tâm trí cô không ngừng hiện ra hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau ở trước mắt.

Đầu tiên cô nghĩ rằng, khi bản thân vừa bước vào phòng khách thì mọi người trong gia đình và dì Yoon Hee đang cùng nhau nói cười vui vẻ, nhưng nhìn thấy cô mọi người nhìn cô cười vui vẻ và gọi cô đến tham gia.

Cảnh tượng thứ hai có chút ảm đạm, mọi người đều không một ai quan tâm đến cô đã về đến. Mọi người vẫn ở đó nhưng không một ai nhìn thấy sự hiện diện của cô trong không gian ấy, mặc cho cô ngay bên cạnh họ.

Nỗi sợ bị bỏ lại đang dâng trào trong cô và không muốn nhận lấy cảm giác đó nên cô quyết định cúi đầu phóng thật nhanh về phòng mà không dám nhìn.

Lao thật nhanh đến chiếc giường, hơi thở gấp gáp những đôi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền lại cho đến khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài và tiếng của dì Han vang lên.
"Ga Eun à, cháu có chuyện gì sao? Dì có thể vào không?"

Nghe vậy cô mở cửa một cách rón rén nhìn xung quanh và lắng nghe xem có động tĩnh gì không?

Sau khi dì Han vào thì Ga Eun lập tức hỏi "Mọi người đang làm gì vậy ạ?"

Dì Han có chút ngạc nhiên nhìn cô "Con không để ý thấy sao? Bà chủ và mọi người đã đi ra ngoài cách đây một tiếng rồi."

Nhìn thấy sắc mặt cô đã thả lỏng ra dì Han cất tiếng hỏi "Con đang lo lắng chuyện gì sao?"

Cô lập tức giơ tay phủ nhận "Không ạ, không có gì ạ. Chỉ là con không nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện nên tò mò thôi."

"Con muốn ăn gì không, dì nấu cho cháu ăn. Bà chủ có dặn dì khi nào con về thì hỏi con muốn ăn gì nấu cho ăn và không cần đợi mọi người vì mọi người sẽ ăn ở bên ngoài."

Ga Eun khi nghe những lời đó không biết bản thân nên vui vì được bà chú ý đến một chút hay nên buồn vì bản thân bị bỏ lại không được tham gia chuyến đi mọi người.