(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 1: Thần bí

"Thấy chưa Takemichi, đây là hậu quả cho việc làm ngu ngốc của mày đấy, ngay từ đầu mày không nên chống lại tao"

/Bốp!!/

Sau mỗi câu nói là từng cú đấm giáng xuống thân thể của cậu thiếu niên tên Takemichi kia. Bấy giờ, Takemichi đứng không vững, loạng choạng như người say, cả khuôn mặt bị đánh cho bê bết máu, bầm giập đến chẳng thể nhìn rõ ngũ quan được nữa, duy chỉ còn một bên mắt khép mở được, Takemichi vẫn nhìn thẳng vào Sano Manjirou, cậu cất giọng nói nghẹn ngào, run rẩy vì đau đớn, đau vì vết thương ngoài da và đau vì trái tim tan vỡ khi chứng kiến cái chết của những người là bạn, là đồng đội, anh em.

Người thì bị những thùng hàng nặng cả tấn đè lên, người thì bị tàu cán kéo lê lết, vì cái chết đến quá bất ngờ hay vì không cam tâm mà những đôi mắt ấy không thể nhắm lại, chúng cứ trừng lớn, vô hồn và trống rỗng. Cả địch lẫn ta, máu lan ra thấm đẫm nền sỏi đá, gió đêm thổi đến làm dậy lên mùi tanh nồng, mọi thứ đổ nát, xác người ngổn ngang.

Còn Mikey, người mà Takemichi tôn trọng, hết mực tin tưởng lại chẳng có biểu cảm gì trước một màn thảm kịch này.

"Mikey... Hộc, Ở tương lai mày không hề hạnh phúc!!... Vào phút cuối cùng của chúng ta.. Mày đã cầu cứu tao..nên tao đã ở đây để thực hiện điều đó!!"

"Câm miệng đi thằng nhãi khốn kiếp!! Đây là con đường đã định sẵn mà Mikey phải đi, tao sẽ loại bỏ những thứ ngáng đường của cậu ấy! "

Sanzu bước xuống từ con tàu, tay cầm theo katana, hướng Takemichi gằng giọng rồi lại nở nụ cười khẩy khi nhìn sang khung cảnh hỗn loạn phía sau.

"Cũng như lũ ruồi muỗi đó, vì chúng cứ vo ve phiền nhiễu nên tao phải gϊếŧ thôi"

"Thằng khốn.."

Takemichi rất tức giận nhưng cậu không muốn tranh cãi với tên Sanzu kia, bây giờ cậu cần phải thuyết phục được Mikey, không thể để mọi người hi sinh oan uổng, Takemichi hét lớn

"Mikey!! Mọi người rất yêu quý mày..họ đều muốn mày hạnh phúc, hộc.. nên là hãy trở lại là Manjirou của ngày xưa đi!!

Mikey lững thững tiến đến, Takemichi nhẹ giọng, lời nói như khẩn thiết mong chờ

"Về nhà, chúng ta về nhà, có được không?! "

Chẳng quan tâm đến dáng vẻ chân thành của người đối diện, Mikey tuyệt tình đấm vào bên má phải của cậu, Takemichi văng ra xa, dù rất mệt mỏi và đau nhức nhưng hai cánh tay vẫn gắng gượng chống dậy, máu từ miệng từ mũi rơi xuống đất đá, và cả nước mắt.

"Thôi cái trò làm anh hùng này được rồi Takemichi, mày vẫn chưa thông não à? Bọn nó chết là do mày!..Mà cũng đúng, ai bảo bọn nó đi tin tưởng một thằng yếu ớt làm chi, nhỉ?"

Mikey mặt không cảm xúc nhưng giọng nói lại có ý châm biếm, hắn nhìn qua Sanzu, tên kia liền hiểu ý mà cười vang. Mikey tiếp tục nói

"Tao đã để tụi nó tránh xa tao nhưng tụi nó lại theo mày lao đầu vào, ha! Cái gì mà Touman 2, một đám ngu đần, chết cũng đáng!"

Takemichi chết lặng, lời này Mikey nói ra thật vô tình, như thể chưa từng là anh em, bạn bè, thẳng thừng phủi sạch hết tất cả kỷ niệm, giẫm đạp lên tình cảm của mọi người dành cho hắn, xem họ là kẻ thù, chết.. Là đáng sao?!

"Họ chẳng phải là bạn, là điều quý giá của mày sao?!"

"Tao chỉ quan tâm những kẻ mạnh, kẻ yếu đuối, khóc lóc tao rất ghét. Thứ đã vứt đi sao tao phải để tâm?"

Trước đây, Naoto đã hết lời khuyên nhủ Takemichi, rằng Sano Manjirou là một gã cực kỳ nguy hiểm và tàn nhẫn, cậu không nên dính vào hắn nữa, ở tương lai mọi người đều được cứu và sống yên ổn, cậu nên kết hôn với Hinata và sống trọn vẹn phần đời còn lại, nhưng Takemichi vẫn cứng đầu, cố chấp tin rằng Sano Manjirou là một gã tốt, chỉ là mất đi người thân và bạn bè nên dần tuyệt vọng, lâm vào con đường sa ngã, cả thứ gọi là bản năng hắc ám kia nữa. Đó là gì chứ?!
Phải nói Takemichi là quá tốt bụng hay quá ngu ngốc, hay chính Sano Manjirou che đậy quá giỏi, khiến Takemichi cứ đeo bám mãi vào hình ảnh vị tổng trưởng tốt đẹp thuở nào mà mặc kệ những việc làm sai trái, xấu xa của hắn, ngay cả bản chất thật sâu trong tâm hồn hắn cậu cũng chẳng thể biết được, để rồi bị những lời nói đau khổ và giọt nước mắt của hắn làm dao động, khiến cậu nhất quyết phải cứu được hắn, mang lại hạnh phúc cho Sano Manjirou. Một điều nữa là những lời trăn trối trước lúc ra đi của những người bạn luôn vang lên như nhắc nhở cậu đừng quên.

"Mikey và Touman, giao lại cho mày " từ Baji

"Tao rất yêu quý Mikey, mọi chuyện còn lại trông cậy vào mày" từ Draken

"Mikey trông cậy vào anh nhé " từ Ema

Nhưng giờ còn gì quan trọng nữa sao?, giờ đây Takemichi đã tỏ phần nào, nhưng đã muộn mất rồi, cái giá phải trả quá đắt, không thể cứu vãn được nữa, một dòng suy nghĩ thoáng qua, Takemichi cậu đây là hối hận?
"Tại sao mày lại thành ra thế này chứ, Manji.. !!"

"Bốp!! "

Mikey đá vào đầu Takemichi khiến cậu ngã ra đất, phần đầu đập mạnh xuống nền đá

"Chấm dứt tại đây thôi Takemichi"

Thế là hết, chẳng thể thuyết phục được Mikey nữa, dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống vành tai, con ngươi xanh biếc ngập nước thẫn thờ nhìn người kia chậm rãi ngồi lên người mình, giơ cao nấm đấm chuẩn bị hạ đòn kết liễu. Thời gian lúc này như trôi chậm vậy, bên tai cũng chẳng nghe được gì, khuôn mặt người đó vẫn lạnh lùng, vô cảm như vậy. Chỉ hai năm mà thay đổi đến thế sao? Hay đó mới là con người thật của người ta?!

'A, như vậy là chấm hết thật ư?, rốt cuộc mình đang làm cái gì thế này. Sau tất cả, mọi thứ trở thành công cốc. Xin lỗi em Hina, anh không thể giữ lời hứa trở về với em được nữa rồi, xin lỗi mọi người vì đã kéo tụi mày vào sự ích kỷ của tao để rồi phải chết tức tưởi như vậy, tao xuống tạ lỗi với mọi người đây, đợi tao với.. '
/Bộp!!/

_______________

'Hmm.. Nơi này là đâu vậy, lẽ nào là địa ngục ư?'

Takemichi chầm chậm mở mắt, xung quanh cậu là một vùng không gian vô tận tựa như vũ trụ, các thiên hà, tinh cầu tỏa sáng lấp lánh giữa màu đen bao la, trông thật đẹp đẽ làm sao, Takemichi trôi lơ lửng trong không gian này, cậu bơi được một lúc, dừng lại nhìn ngó xung quanh

"Tụi Chifuyu đâu hết rồi nhỉ?, Lẽ nào họ giận nên muốn tránh mình... hay là họ uống canh rồi đi đầu thai rồi?! "

Takemichi cũng là người tin vào chuyện có diêm vương, quỷ sai và mạnh bà, là những nhân vật ở cõi âm ti, nhưng sao giờ lại khác so với tưởng tượng của cậu thế, ở đây chẳng giống những gì cậu được nghe kể hay đọc được các tư liệu về âm giới. Mà, cũng đâu thể chứng minh những điều đó là thật, nó có thật hay không chẳng phải là do đức tin ở mỗi người sao.
Takemichi dang hai tay ra tư thế nằm ngửa, cậu nhắm mắt lại, giọng điệu chán chường hẳn

"Haizz, nghĩ lại thì mọi chuyện từ trước tới giờ, mình như một tên hề ấy"

"Đúng vậy "

"Ai đó!! "

Takemichi đang tự đọc thoại một mình thì một giọng nói như ảo như thật vang lên đáp lại, Takemichi ngó nghiêng tìm kiếm nhưng chẳng thấy ai cả. Cậu sợ ma lắm đó, nhưng nghĩ chính cậu giờ chẳng phải hồn ma à, sợ gì nữa chứ

"Cậu đoán xem "

"Hả?!"

"Mà ta là ai không quan trọng, hãy vào thẳng vấn luôn nào, Hanagaki Takemichi!! cậu là người du hành thời gian, nếu đã được ban cho đặc ân đó, tại sao không biết vì bản thân mà lại hết lần này đến lần khác đâm đầu vào nguy hiểm, cậu làm vậy để rồi nhận lại được cái gì vậy?!"

Cả lời nói lẫn giọng điệu đều tỏ ý mỉa mai, dù sao hôm nay Takemichi cũng nhận nhiều lời khó nghe rồi, nghe nữa cũng chả sao, cậu chẳng buồn quan tâm, nhàn nhạt trả lời
"Ngài đã biết thì còn hỏi tôi làm gì chứ"

" Takemichi, cậu rất tốt bụng, tốttt đến mức ngu ngốc luôn đó"

"Thì cuộc đời tôi còn gì là chưa ngu ngốc sao"

"...Cái thằng nhóc này! Ta đang giận đó, ta là ta giận thay cậu luôn rồi!"

Takemichi nghe giọng nói hậm hực đó, cậu cũng cười cười, mới nãy còn thấy ghét ghét nhưng giờ trông có vẻ đỡ hơn rồi

Giọng nói lại vang lên, trái với sự móc mỉa càu nhàu lúc nãy, lần này lại chậm rãi, từ tốn hẳn, Takemichi nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng nghe lòng cậu càng rối bời khó tả

"Để ta nói cậu nghe, Takemichi, dù cậu có thay đổi quá khứ như thế nào thì tương lai vẫn là một kết cục đen tối thôi. Mấu chốt chính là ba kẻ Kisaki Tetta, Kurokawa Izana và Sano Manjirou, chỉ cần một trong ba còn sống thì những người khác đừng hòng sống yên ổn, cả ba đều lợi dụng nhau để thỏa mãn tham vọng và mục đích của mình thôi, chưa kể bên cạnh chúng là những kẻ cũng nguy hiểm nốt như Sanzu Haruchiyo, Hanma Shuji
"Số phận đã định những người có liên quan đến các băng đảng bất lương đó, cụ thể là ba kẻ kia, không sớm thì muộn đều sẽ chết ,cậu cứu được cũng chỉ là vay cho họ thêm chút thời gian. Đó không phải lỗi của cậu, đừng tự trách mình, cậu đã rất cố gắng rồi"

"..Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, giữ lại làm gì cho đau lòng chứ "

...Huhuu, Takemichi không thể kiềm nước mắt được nữa, cậu òa khóc như một đứa trẻ, hôm nay Takemichi tuyệt vọng cùng cực, cảm xúc ngày một đè nén đến khi đạt cực điểm thì như một trận lũ bị vỡ đê ồ ạt xả ra vậy. Dù cậu là người có tinh thần mạnh mẽ và tích cực cỡ nào thì cũng có lúc bị mài mòn thôi. Vì Takemichi cũng chỉ là một kẻ người trần mắt thịt, cũng có hỉ, nộ, ái, ố.

"Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Takemichi, cậu cảm thấy thế nào, có hối hận không? "
"Hic..Hối hận sao? Nói không thì không đúng, hức, nó có thoáng qua trong đầu, nhưng bây giờ tôi thấy khó chịu lắm, tôi không biết là có hay không nữa "

"Ta hiểu, mọi thứ thật khó để chấp nhận... Nhưng nếu ta nói cho cậu quay lại lần nữa thì cậu có chịu không? "

"Ể"

Takemichi bất ngờ lắm nhưng thái độ đột ngột thay đổi, đôi mày chau lại, cậu hét lên

"Tôi không muốn!! Tôi mệt lắm rồi.. Làm ơn, hãy để tôi chết đi.. Hoặc để tôi ở nơi đây cũng được mà.. hức "

Giọng nói về sau càng nhỏ dần chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Những giọt nước mắt rời khỏi khóe mi đọng lại trên không trung rồi tan biến, Takemichi nuốt một ngụm rồi nói

"Tôi ấy, trước kia chỉ có một mình, đơn độc sống qua ngày, chẳng bạn bè, chẳng người thân, cũng không ai cần tôi cả. Lúc đó, tôi chẳng biết mình sống có ý nghĩa gì, mọi thứ đều nhàm chán, ngày lại ngày, lúc nào cũng cúi đầu xin lỗi, làm xong việc về nhà lại quẩn quanh bốn bức tường mỏng dính, đời tôi nhạt toẹt như nước lã vậy "
"Nhưng rồi trên chuyến hành trình này, tôi gặp gỡ được rất nhiều người, dù trước đây họ với tôi chưa từng chạm mặt, cũng chẳng quen biết, vì mục đích ban đầu là cứu lấy Hina, dần dà tôi lại muốn cứu luôn họ, cảm giác có người tin tưởng, đặt kỳ vọng ở mình, tôi đã nghĩ điều đó thật tuyệt vời, mình sẽ cứu tất cả mọi người, mình sẽ là người hùng của họ... Nhưng giờ thì không, nó không tuyệt như thế, làm người hùng thật sự rất mệt"

"Tại sao họ lại so sánh tôi với Shinichirou, lúc nào cũng mày rất giống anh ấy, tao thấy được hình bóng của Shinichirou trong mày, vậy họ cần tôi vì tôi giống anh ta ư!? Tôi không thèm!! Tại sao khi sắp ra đi lại giao Mikey, giao mọi thứ lại cho tôi? Tôi tại sao phải có trách nhiệm với những thứ quý giá của mấy người chứ! Tôi đã cố gắng đến vậy nhưng nhận lại là sự trách móc, coi thường, bọn họ cứ phá đi tương lai hạnh phúc thôi"
"Ai cũng vậy hết, các người có suy nghĩ cho tôi không, hức, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, bị đánh cũng biết đau, bị đâm, bị bắn, bị bẻ gãy tay cũng rất đau mà..

Sau khi nói ra uất ức trong lòng, Takemichi co người lại, gục mặt xuống hai tay đang ôm lấy đầu gối, bờ vai run rẩy từng đợt, cậu lại khóc nữa rồi.

Vị thần bí nhẹ giọng khuyên bảo cậu

"Takemichi à, ta biết bây giờ trong lòng cậu hỗn loạn, ta sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, nếu lúc đó cậu đã chắc chắn với quyết định của mình, ta sẽ tôn trọng và không ép buộc cậu nữa, được không? "

Cả hai chẳng nói thêm lời nào nữa, thời gian cứ lặng lẽ trôi, nhưng ở nơi này thì chẳng thể xác định được, chỉ biết đã rất lâu, rất lâu. Takemichi ở đây, thường tâm sự, nói chuyện với vị thần kia, ngày ngày đều tự bày trò để chơi, lúc thì chán nản, ủ rũ, lúc lại tự biên tự diễn, suy nghĩ vẩn vơ rồi tự cười một mình, chỉ khi Takemichi chán không thèm ở nữa mà tan biến, chứ nơi đây rộng lớn như vậy một kẻ nhỏ bé như cậu sao không thể chứa chấp.
Chuyện tan biến Takemichi cũng đã được giải thích, do cậu du hành thời gian nhiều lần làm quấy nhiễu thời không, cũng như con virut làm ảnh hưởng lập trình máy vậy đó, phải bị loại bỏ.

Đến một ngày, cậu hỏi về chuyện mà bản thân đã không nhắc đến từ lúc đầu tới giờ

"Thần ơi "

"Ta nghe"

"Lúc trước người có nói sẽ cho tôi sống lại đúng không "

"Đúng vậy, sao~ đổi ý rồi à"

"Tại tôi thắc mắc để được sống lại thì phải đánh đổi gì"

Takemichi đã chuẩn bị cho câu trả lời nhưng câu trả lời lại khiến cậu..ba chấm

"Hmm...phải đánh đổi thứ gì nhỉ, để ta nghĩ cái đã"

Sau một hồi thì đáp án đã có

"Để được sống lại, Takemichi, ta sẽ lấy trái tim của cậu"

"Trái tim?! "

"Đúng vậy, ta sẽ đóng băng nó, là đóng băng theo nghĩa bóng ấy. Cảm xúc loài người đến từ lý trí và con tim, nếu mất đi một thì sẽ như nào nhỉ. Tóm lại, là như vậy đấy, nhóc có chịu không?"
Takemichi cụp mắt xuống, hàng mi dài lay động theo từng cái chớp mắt, cậu nghĩ như vậy cũng tốt, trái tim bị đóng băng rồi sẽ không phải mềm lòng cũng chẳng bị rung động, sẽ chẳng có gì khiến bản thân đau khổ nữa, có lẽ đó là lựa chọn tốt.

Sau một lúc im lặng, Takemichi ngước mặt lên, đôi mắt cậu tĩnh lặng như mặt nước yên ả, hít một hơi đưa ra quyết định

"Tôi chấp nhận"

"Cậu sẽ không hối hận với quyết định này chứ "

"Vâng, ở cuộc đời thứ ba này tôi sẽ biết nghĩ cho bản thân hơn"

Takemichi gật đầu, cậu mỉm cười đáp lại

"Mừng vì cậu đã thông suốt,Takemichi, cậu đã sẵn sàng chưa?!"

"Đã sẵn sàng! "

Bỗng một hố đen từ phía dưới mở ra, Takemichi bị rơi xuống nơi không đáy đó, bao trùm cậu là một màu đen kịt, ngắm nhìn nơi đây qua lỗ hổng lần cuối, đôi mắt xanh biển dần khép lại, vài giọt nước mắt do trọng lực rơi mà bay lên tan vào hư vô
"Takemichi, chúc may mắn"

______________🌺🍟

Vị thần này không có hình thù rõ ràng, chỉ có thể nghe được giọng nói thôi, hoặc có thể không gian tựa vũ trụ mà Takemichi ở là trong thân thể của vị thần đó thì sao 😊