(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 2: Ngày mới

Trong căn phòng nhỏ yên ắng, gió ùa vào từ ô cửa sổ làm tung bay chiếc rèm trắng mỏng, vài chú chim sẻ hót ríu rít trên cành cây, tiếng reo của chiếc đồng hồ báo thức kêu mãi mà chẳng thấy chủ của nó tắt đi đón chào ngày mới. Trong giấc ngủ Takemichi mơ màng nghe được tiếng gọi tên mình, giọng người đó nghe quá đỗi quen thuộc đi

"Takemichi mau dậy đi nào... Takemichi?... Ta-Ke-Mi-Chi!!"

Bà Hanagaki đang mất kiên nhẫn, ở dưới nhà đợi mãi mà nó chẳng chịu tắt đi cái đồng hồ, để kêu ồn hết cả tai, làm bà phải tắt bếp tự thân lên đánh thức nhóc tì này. Takemichi chậm chạp mở mắt, khuôn mặt lờ đờ, mái tóc rối tung, xù một cục, ở khóe miệng còn chảy dãi. Lấy hai tay dụi mắt để nhìn rõ hơn, mẹ cậu đang đứng chống nạnh ở cuối giường, mặt bà cau có

"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à"

Takemichi ngồi dậy, đưa tay nắm lấy tay mẹ, kéo bà từ từ lại gần rồi ôm lấy, mẹ Takemichi đang rất chi là bất ngờ, nhìn xuống cục bông đang áp một bên má vào bụng mình, hai tay vòng qua níu áo bà, gọi mẹ với cái giọng ngái ngủ

"Mẹ ơi"

"..Cái thằng nhóc này, hôm nay tự nhiên làm nũng như con nít vậy hả?"

"Sao~ bộ muốn xin mua cái gì hay gì?"

Mẹ Takemichi một tay xoa đầu, một tay vỗ vỗ lên tấm lưng của con trai mình, lớn rồi còn nhõng nhẽo, nhưng tuổi này cũng chưa hẳn là lớn, giờ mới 14 thôi mà? Và chẳng phải trong mắt cha mẹ, dù ở độ tuổi nào thì con mình mãi là một đứa trẻ sao.

Takemichi lắc đầu, cậu chỉ muốn được ôm mẹ như vậy thôi, chứ không muốn mua gì cả. Takemichi tay vẫn giữ, ngước mặt lên cười thật tươi với bà

"Chào mẹ buổi sáng "

"...ôi trời, hôm nay con lạ thật đấy"

Takemichi cười hì hì

"Aa, au on"

Bà nhéo một bên má của Takemichi làm cậu đau muốn chảy nước mắt đây, đi đến cửa phòng rồi xoay người, nhìn cu cậu còn xoa xoa cái má bánh bao, bà Hanagaki vui vẻ nói

"Mẹ nấu gần xong bữa sáng rồi đấy, mau đánh răng rồi xuống ăn, con đừng có ngủ nướng vào chủ nhật chứ"

Nói rồi mẹ Takemichi bỏ xuống bếp, căn phòng trở lại sự yên ắng ban đầu, giờ Takemichi muốn ngủ cũng không được, cái nhéo của mẹ đã làm cậu tỉnh luôn rồi.

Takemichi đứng dậy vươn vai một cái, đưa tay luồn qua áo gãi gãi bụng, thong thả xuống dưới nhà, tiếng lạch cạch trong bếp vang lên, Takemichi ló đầu vào, mẹ cậu đang hí hửng cắt rau củ

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Takemichi ngắm nghía khuôn mặt mình, vẫn là những đường nét ngày nào, mái tóc nhuộm vàng xoăn nhẹ, đôi mắt xanh đại dương to tròn trong trẻo, mũi cao, môi mỏng hồng hồng, dù bị băng gạc dán ở má trái với sóng mũi thì cũng không che được vẻ đẹp vốn có

"Tính ra mình cũng đẹp trai lắm chứ bộ, ôi gương mặt này a~"

Takemichi tự luyến, đặt một tay lên gương, miệng còn chậc chậc cảm thán. Ai mà không có vẻ đẹp của riêng mình nhỉ, chỉ là Takemichi tự hào với kiểu tóc vuốt keo kì cục và gu thời trang cũng kì cục nốt của mình. Nhắc tới keo vuốt tóc, nó nằm chễm chệ một góc vừa nhìn đã thấy.

"A! Keo vuốt tóc nè, nhớ mày quá đi~"

Takemichi cầm lọ keo lên ngắm nghía, nghĩ dù sao cũng lâu rồi không xài, ngày mai xài lại mới được.

Ọtt một tiếng biểu tình hơi to, cái bụng đang đòi được lấp đầy, đặt lọ keo lên kệ, Takemichi rửa tay rồi đến phòng bếp

Ngồi vào bàn, từng món ăn đều bốc khói nghi ngút, mùi thơm phưng phức vương bên mũi, tiếng ù ù của quạt máy, tiếng lạch cạch của bát đũa, mẹ ngồi bên kia bàn đang xới cơm ra bát, tuy chỉ là những điều đơn giản nhưng Takemichi cảm thấy thật bình yên, tại sao bản thân trước đây không nhận ra, tốt nghiệp xong lại bỏ nhà ra đi, cắt đứt quan hệ gia đình, bạn bè, lang thang khắp nơi tìm việc làm, bước chân vào xã hội mới biết khó khăn nhường nào, cuộc sống mưu sinh rất vất vả. Mẹ lúc đó chắc thất vọng về đứa con này lắm.
"Ủa? Takemichi, sao con không ăn đi mà nhìn vào bát cơm mãi thế, hay trong người không khỏe?"

"D..dạ con không sao!"

Takemichi vội lùa cơm vào miệng, chợt bị nghẹn làm ho khù khụ, với lấy ly nước uống một hơi

"Hay đang tương tư cô nào mà giấu mẹ hả"

"Không có mà"

"Phư phư"

.

.

.

"À! Hôm qua thầy giáo có gọi cho mẹ, nói là con lại cúp tiết đấy! Con nên học hành đàng hoàng vào đi, đừng có ăn chơi lêu lổng nữa biết chưa, toàn để giáo viên gọi điện mắng vốn mãi thôi"

Bà biết nói điều này chắc nó nghe cũng tai này lọt tai kia rồi văng ra ngoài, nhưng vẫn phải nói vì biết đâu có ngày nó chịu nghe lời thì sao.

"Vâng con biết rồi mà"

"Đây, mẹ ăn thịt đi nè"

Nói rồi Takemichi gắp một miếng thịt xào bắp cải vào bát của mẹ

"T..Takemichi à, có thật là con không vậy?"

Bà Hanagaki sững sốt, lắp bắp như không thể tin vào những gì đang xảy ra, nghĩ sao hôm nay thằng bé ngoan thế, nó chịu nghe lời mình, còn gắp đồ ăn cho mình nữa
"Mẹ à, con rất bình thường, không có bị gì hết, mẹ đừng như vậy nữa màa"

Takemichi thấy mình tệ tới mức nào mà mới tốt lên một chút mẹ cậu đã phản ứng như thế rồi, thật áy náy quá

"Haha, Hôm nay có bão chắc rồi"

Takemichi phụng phịu cắn đũa, nhưng nhìn mẹ mình cười tươi như vậy, Takemichi cũng thấy vui. Đã lâu lắm rồi, không khí bữa cơm mới thật nhộn nhịp làm sao, căn nhà hiện giờ chỉ có hai mẹ con, cha của Takemichi là một nhân viên văn phòng đến tối mới về, mẹ cậu làm nội trợ trong nhà và nắm giữ chi tiêu, một gia đình bình thường nhưng êm ấm.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Takemichi lên phòng tìm cái điện thoại gập, mở lên là cái hình nền quen thuộc là cậu và bộ tứ Mizo, mặt đứa nào cũng tỏ ra cool ngầu nghiêm túc, Takemichi cười hì một cái, nhưng nhìn đến ngày tháng, mặt cậu lạnh nhạt hẳn đi, hôm nay là 13/7, vậy ngày mai là ngày đánh với Kiyomasa và gặp Mikey, Draken.
Takemichi gập điện thoại lại, ném nó xuống nệm, cậu cũng nằm sấp úp mặt vào gối

'Mình không muốn phải đối diện với họ chút nào, liệu vòng xoay ấy có lặp lại lần nữa, liệu mình có bị cuốn vào nữa không, mình không muốn!!'

/ting!!/

Một tin nhắn được gửi đến cắt ngang suy nghĩ của Takemichi, mở hộp thư, là tin nhắn của Takuya

*Vết thương đỡ đau chưa Takemichi*

Takemichi sờ lên má được dán băng rồi nhắn lại cho Takuya

*Đã đỡ hơn rồi, còn bọn mày thì sao*

Bên đây Takuya nhận được hồi âm nhanh, cậu vui vẻ liền nhắn lại

*Tụi nó cũng khá hơn rồi, còn hào hứng giới thiệu sách người lớn nữa*

"Haha, như này chắc chắn là thằng Makoto rồi! "

*haha, được rồi, hãy nghỉ ngơi tốt nha, mai gặp, bái bai*

*Ừ, mày cũng vậy, mai gặp, bái bai*

.

.

.

.

Takemichi bỗng ngồi dậy, hét lên

"Aaa, phải làm thôi"
Nói rồi cậu bật khỏi giường, tiến đến tủ đồ lấy một cái áo khoác, bà Hanagaki đang ở phòng khách xem TV quay sang hỏi

"Takemichi, con đi đâu thế? "

"Con ra ngoài mua vài bịch snack ạ"

"Đi cẩn thận đấy "

"Vâng!"

Hôm nay là ngày nghỉ nên đường phố đông đúc hẳn, Takemichi ghé vào cửa hàng tạp hóa, tiến đến kệ để snack khoai tây chiên yêu thích rồi đến quầy thanh toán xếp hàng, bỗng một giọng nói từ phía sau truyền đến

"Nè, ăn nhiều đồ ăn vặt là mập đó nha"

"Hửm?"

Takemichi quay ra đằng sau, một anh trai da ngăm, tóc trắng móc light, ở cổ còn có hình xăm con rắn

'Ể, ai đây? '

Takemichi để xác nhận cậu chỉ tay vào mình

"Anh nói tôi hả?"

"Ừm hửm "

Trông hắn ta giang hồ quá, lạng quạng bị đánh như chơi, Takemichi nghĩ mình không nên dây vào, nãy giờ hắn nói gì cũng chỉ vâng dạ cho qua
"Nhóc cũng là bất lương hả, nhuộm tóc vàng nè, mà nhìn yếu quá, chẳng ra dáng bất lương chút nào "

"..."

"Gì đây, giận hả? Giỡn xíu thôi mà "

"Vâng, anh muốn nói gì thì nói "

"Giận thật rồi "

"Nè nè, nhóc tên gì vậy, anh là Sato Ryusei"

'Gì vậy hả, tự nhiên sáp lại gần là sao?'

Takemichi tiến một bước giữ khoảng cách rồi đáp

"Em là Hanagaki ạ"

"Thế tên nhóc đâu, anh cho nhóc biết họ tên luôn chứ bộ"

"Của quý khách là 150 yên ạ"

Tiếng của thu ngân vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện, Takemichi đưa tiền lấy bánh rồi chạy vụt đi, bên đây Ryusei cười khục, chẳng qua đang chán đi mua vài lon bia thì phía trước có một cục tròn tròn tay ôm mấy bịch snack, tính trêu một chút ai ngờ lại bớt chán hẳn, nhìn cái vẻ khép nép rồi giận dỗi đó khiến hắn muốn được đà lấn tới, Sato Ryusei không ngại làm quen đâu, vì anh đây là một người thân thiện mà
"A, còn chưa biết tên bé thỏ nữa"

"Hộc hộc, cái tên đó là ai vậy, tự nhiên trêu chọc người ta, đồ điên!"

Takemichi sau khi chạy một mạch, cậu dừng lại chống gối thở

"Hanagaki kun?"

Takemichi xoay người lại, thiếu nữ mái tóc cam đào, khuôn mặt xinh xắn, có nốt ruồi dưới khóe môi, giọng nói ngọt ngào gọi tên cậu, đó là bạn gái của cậu Tachibana Hinata, Takemichi lên tiếng

"Hi.. À không, Tachibana, em đang đi đâu vậy? "

Takemichi suýt thì gọi Hinata theo biệt danh, cậu nghĩ thời điểm này cả hai vẫn còn ngượng ngùng chưa thể hoàn toàn gọi biệt danh hay tên, với cả không thân thiết cũng tốt, để đoạn tình cảm này dần phai phôi rồi chấm dứt, Hinata sẽ không phải tổn thương nữa, đúng không?

"Hì, em đi mua vài bộ quần áo ấy mà, giờ em đang về nhà, còn anh?"

"Anh mua bánh"

Hai người sóng vai đi bên nhau, không khí im lặng quá, chợt Hinata nắm lấy tay Takemichi, cậu nhìn qua thì thấy gương mặt cô phớt hồng
"Hôm nay trông anh không được vui, sao thế?"

"..không có gì đâu mà"

"Nói dối! Mặt anh đang dán băng kìa, anh lại đi đánh nhau"

Hinata bước lên phía trước, cô thở dài

"Haizz, sao mà con trai cứ suốt ngày đánh nhau thế không biết "

Hinata tiến lên vài bước

" hi, em có học karate nè, Hina mà là con trai thì sẽ mạnh lắm đó! Tới lúc đó Hina sẽ bảo vệ anh!"

Vừa nói Hinata vừa giơ hai tay thủ thế, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ

'Cô ấy vẫn dễ thương như thế và cũng thật mạnh mẽ'

Takemichi mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn người con gái kia có chút tiếc nuối

"Hina thật tuyệt quá "

Cơn gió thổi qua làm táng cây kêu xào xạc, mái tóc vàng cùng chiếc áo khoác bay bay, cả ánh mắt và giọng nói của Takemichi làm Hinata hơi ngơ ngác, cái cảm giác vừa vui vừa lo người trước mắt rời xa bỗng dấy lên trong lòng, vui vì anh gọi em là Hina, lo vì ánh mắt đó của anh. Hinata lắc đầu, chắc cô đã nghĩ nhiều rồi
"A, anh lỡ gọi biệt danh của em rồi, nếu em không thích thì anh sẽ.. "

"Không!! Em thích như thế "

Hinata bỗng nói to, thấy mình phản ứng hơi quá, cô cúi đầu đưa hai tay ra sau lưng, chân đá đá phía trước, nhỏ giọng nói

"Anh cứ gọi em là Hina cũng được, em sẽ gọi anh là Takemichi kun"

"..Ừ "

Takemichi gật đầu, có lẽ đợi đến một lúc thích hợp cậu sẽ nói ra

"Hina này"

"Vâng?"

"Em học karate ở đâu thế, nếu không phiền dẫn anh tới đó được không? "

"Được chứ, chỗ đó cũng không xa lắm, em dẫn anh đi"

Takemichi thấy diễn biến có chút khác đi rồi, cuộc nói chuyện này lẽ ra phải ở nhà của Hina nhưng giờ lại đến sớm hơn, nếu đã vậy thì cứ thuận theo thôi

____________

Sau một hồi theo chân Hinata, cuối cùng cũng đến, trung tâm dạy karate. Hinata lên tiếng

"Chính là chỗ này, Takemichi kun, anh học karate thật hả "
"Ừm, nhưng anh cần xem xét một chút "

"Thế ta vào thôi"

Cô hí hửng đi trước. Vào bên trong, tiếng hô vang dội, tiếng đấm đá vào đệm, vào bao cát nghe thật mạnh mẽ, mọi người đang tập luyện, một người đàn ông thân hình cao lớn khoảng 30-40 tuổi đang chỉ đạo, hướng dẫn cho họ, ông chỉnh sửa các tư thế sao cho đúng, lời nói nghiêm túc, thái độ nghiêm túc, lại còn nhiệt tình, thêm nữa, không gian phòng tập sạch sẽ, thoáng mát, Takemichi sẽ học ở đây

Cảm thấy có người đang nhìn mình, vị huấn luyện viên đó quay sang thấy Takemichi và Hinata

"Mấy đứa tập thêm 15 phút nữa rồi giải tán"

Nói rồi ông đi đến chỗ hai người

"Là Tachibana sao, thường chiều thứ bảy mới thấy trò đến học, có việc gì à? Còn cậu nhóc này? "

"Dạ, cháu dẫn bạn đến để xem thử ạ"

"Cháu là Hanagaki Takemichi ạ"
"Ta là Sato Fujima, huấn luyện viên  kiêm chủ của nơi này. Cháu có hứng thú với karate à"

"Vâng! Cháu muốn học nó"

Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc và đôi mắt kiên định đó, ông Sato nghĩ thằng nhóc này có vẻ được đấy, ông gật đầu

"Ừm, vậy nhóc phải đăng ký trước, đi theo ta"

____________

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, cái ví tiền của Takemichi chỉ còn đồng 10 yên, cậu chọn trả phân nửa học phí trước với thời gian học là 2 tháng. Chắc về sau phải đi làm thêm mới được, Takemichi nuốt nước mắt đóng ví tiền lại

"Đây là đồng phục của cậu, Hanagaki kun, muốn học hôm nay hay mai hử"

"Dạ, ngay bây giờ.. Được không ạ?"

"Hừm, có ý chí đấy, ăn sáng rồi phải không? "

"Vâng!!"

"Vào thay đồ đi rồi ra tập!"

"Vậy Takemichi kun ở lại tập nha, Hina về trước đây, chiều em lại đến"

"Ừm, em về cẩn thận "
'A, phải gọi cho mẹ, mắc công bà ấy lo lắng nữa '

____________

 

Bây giờ là trưa xế rồi, chỉ còn mình Takemichi tập luyện, huấn luyện viên ngồi ở bàn làm việc vừa ăn cơm sườn vừa quan sát cậu

"Tư thế tay cao lên một chút, đúng rồi!   chân phải vững, dồn lực vào nắm đấm, ra tay càng dứt khoát càng tốt "

"Hây! Hây!"

Mồ hôi lăn trên mặt, tóc mái bết lại dính vào trán, gò má hơi ửng hồng vì vừa mệt vừa nóng, Takemichi cũng không gấp gáp việc mình phải mau chóng mạnh lên, mục đích học võ là để không phải bị người ta đánh nữa, còn có thể đánh trả lại và bảo vệ được thứ mình muốn, chậm mà chắc!

"Nè, nghỉ ngơi chút đi, đến đây ăn uống, bộ tính để kiệt sức đấy à?!"

Takemichi tròn mắt, cảm thấy ông ấy tốt quá. Cậu vui vẻ tiến đến uống một ngụm nước
"Nhóc con, cháu từng học võ rồi à? Dãn cơ và xoạc chân cháu làm tốt đó"

"Dạ trước đây từng học qua, nhưng lâu rồi không đυ.ng tới nên quên mất. Wow, thơm quá đi, cháu cảm ơn ạ"

Takemichi nói rồi mở hộp cơm sườn ra, mùi thịt nướng thật hấp dẫn, tập lâu như vậy bữa sáng tiêu hóa hết rồi, giờ hộp cơm trước mắt làm cậu đói lắm rồi đây, Takemichi cầm đũa lên ăn một miếng thật to, nhìn hai cái má phình ra tròn tròn, ông Sato thấy mắc cười, chậm rãi nói

"Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ "

"Ân!"

'Không hiểu sao nhìn thằng bé giống mình ngày xưa gê, lúc đó ông nội dạy võ cho mình, nghiêm khắc tới đáng sợ nhưng mình vẫn nhe răng cười giỡn được, cái cảnh ăn cơm này cũng vậy...mà vì mình là một người tâm huyết với nghề nên nó chịu học thì cớ gì mình không chấp nhận nhỉ'
Cứ thế, Takemichi được thầy cho xem tuyệt chiêu của mình

Đến chiều Hinata tới mà thấy Takemichi nằm sải lai dưới đất thở không ra hơi

'Chắc anh ấy chăm chỉ tập lắm đây '

"Takemichi kun ổn không đó"

"Ha, ha.. Vẫn ổn"

________

Mặt Trời lặn rồi, Takemichi đưa Hinata về nhà, trên đường về Hinata mua cho cậu một cây kem vị socola bạc hà mà cậu yêu thích, nói là thưởng cho Takemichi vì đã chăm chỉ tập võ, Takemichi nhận lấy cảm ơn cô, hai người đến khi dừng ở cửa nhà Hinata mới tạm biệt nhau

"Là lá la, thưa mẹ con mới về"

Về đến nhà, Takemichi đi rửa tay, ngang qua nhà bếp, cậu hít mũi

"Thơm quá đi, mẹ nấu món gì vậy? "

"Thịt bò sốt cay đó, con dọn bát đi "

"Vâng"

_________

"Ngâm mình trong bồn tắm thật sảng khoái~, hôm nay thật là mệt, chân tay rã rời, và mình ăn đủ bữa nè, thức ăn thật ngon~"
Đâu đó trong trái tim Takemichi, lớp băng có một vết xước nhỏ

Tắt đèn, lên giường đắp chăn, phải ngủ sớm để ngày mai ra trận chứ.

__________🌺🍟

 

Sau khi huấn luyện viên giới thiệu tên, Takemichi ngờ ngợ cái họ Sato kia nhưng chắc chỉ trùng họ thôi, cậu không để tâm lắm