(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 8: Chú Chim Xanh

"Con đi đây "

"À khoan Takemichi ! Con có đem cơm hộp chưa đấy?"

"Cơm hộp ạ ?"

Bà Hanagaki đang ngồi ở phòng khách xem bản tin buổi sáng, thấy con trai chuẩn bị đi học liền gọi cậu, hôm nay bà có làm cho cậu một hộp cơm để ăn trưa, chứ ăn mấy cái bánh mì hay đồ ăn vặt sao no với dinh dưỡng được chứ

"Mẹ để trên bàn đó, con không thấy à"

Takemichi đi vào nhà bếp, một hộp cơm được gói trong tấm vải màu vàng, Takemichi vui vẻ cầm lấy. Lúc đi ngang thì nghe tiếng MC truyền hình đưa tin

"Dạo gần đây các băng đảng bất lương ngày càng nhiều và có hành vi nguy hiểm. Cụ thể như việc gây ảnh hưởng an ninh như trộm cắp, đua xe thì vấn nạn chất cấm và hϊếp da^ʍ cũng đã xảy ra, có thể thấy xã hội đang hỗn loạn. Đã có đề nghị cơ quan nhà nước can thiệp bên cạnh đó người dân cũng phải biết bảo vệ bản thân.. "

"Ôi trời, nguy hiểm thật.."

.

.

Takemichi bước đi trên đường, lúc nghe trên TV nhắc chuyện hϊếp da^ʍ làm cậu nhớ tới vụ đánh nhau với băng Moebius. Nguyên nhân chẳng phải vì cô bạn gái của bạn thân Pachin bị cưỡиɠ ɧϊếp đến nhập viện sao

" Kisaki Tetta, cái đồ độc ác.. A! "

Takemichi lầm bầm, đang đi thì đâm vào ai đó làm cậu suýt nữa thì ngã, ngước lên nhìn là ai thì Takemichi khá là bất ngờ và hú hồn

"K.. Kisaki Tetta!? "

".. Đi thì nhìn đường vào !"

Takemichi không ngờ mình mới vừa nhắc là đυ.ng phải oan gia liền, mới sáng sớm thôi mà đã gặp ác quỷ rồi, Takemichi phủi cái áo sơ mi như cố tình chọc ngoáy Kisaki, hắn thông minh như vậy sao không biết nhưng Takemichi tự nhiên tỏ vẻ thân thiện làm hắn dè chừng

"Ủa, Kisaki kun đang đi đâu vậy? "

"... Không phải chuyện của mày "

".. Hỏi chút mà cọc cằn quá, người gì đâu mà khó khăn "

"Mày muốn gì thì nói thẳng đi "

"Hì hì nghe nói cậu Kisaki đây học rất giỏi, đặc biệt là toán.."

Takemichi đưa tay về phía Kisaki, ngỏ lời kết bạn

"Cậu làm bạn rồi chỉ tôi học được không "

Kisaki hất tay Takemichi, nói một câu không rãnh rồi thẳng thừng bỏ đi, Takemichi nhìn cái tên da ngăm kênh kiệu đó mà thấy ghét

"Hứ! Cái đồ chảnh chọe "

.

.

"Hé lô mấy bồ"

"Hôm nay làm gì vui vậy Takemichi "

"Hihi thì cuộc sống là phải tươi tắn vậy mới tốt chứ "

".. Nó bị gì vậy? "

"Ai biết "

.

.

Takemichi ngồi trong giờ học lấy viết ghi ra vở

'Để xem, không lầm thì Pa chin nói họ bị tấn công lúc đang hẹn hò, việc xảy ra trước ngày 3 tháng 8, nhưng trước cả lúc Osanai đến... Vậy thì sao mình biết ngày nào xảy ra!? '

Takemichi cắn bút, ngón tay gõ lên bàn, mặt đăm chiêu

'Nếu trừ đi mấy ngày thì có thể sẽ diễn ra trong tuần này ?.. Và nếu hành sự thì sẽ là nơi vắng vẻ và buổi tối đúng không ?! Người ta nói màn đêm là nơi chất chứa tội lỗi mà. A! Mình thật là thông minh!! '

Takemichi đang cười tủm tỉm thì bị giáo viên gọi

"Cậu Hanagaki cười cái gì !? Đứng lên trả lời câu này cho tôi !"

"Dạ ... Em không biết ạ"

"Hahaha!! "

Vừa dứt lời thì cả lớp cười ồ lên, Takemichi nhăn mặt xấu hổ, thầy giáo nhìn cậu mà bất lực thở dài

"Haizz, ngồi xuống đi, tập trung học dùm tôi "

"Vâng "

__________

Đến giờ giải lao, Takemichi và đồng bọn lên sân thượng cho mát

" Ồ Takemichi nay đem cơm hộp theo kìa !"

"Mẹ tao làm đó nha"

"Cái xúc xích nhìn ngon quá, cho tao xin miếng đii "

Takemichi gắp cái xúc xích cho Makoto và nói một miếng này thôi đấy, rồi quay sang anh chàng bốn mắt Yamagishi

" Nè Yamagishi, cái gì về bất lương mày cũng biết hết hả ?"

Yamagishi nghe đúng sở trường của mình bèn đưa tay nâng kính, khịt mũi tự hào

"Dĩ nhiên là vậy rồi, anh đây được mệnh danh là từ điển bất lương đó! Sao, chú muốn hỏi gì ? "
"Địa bàn của băng Moebius"

"Hửm để làm gì vậy? "

"... Để biết mà tránh thôi "

__________

'Phải nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng '

Takemichi rón rén nhón chân mà đi,cố đóng cửa sao cho tiếng nhỏ nhất có thể, dù sao cậu cũng giữ một chìa khóa dự phòng, đi đến tối muộn không sợ mẹ la thì cứ việc hiên ngang mà làm chứ đâu lén lút như này, Takemichi lấy cớ đi ngủ sớm để canh lúc mẹ không để ý trốn ra ngoài

Cứ thế, sau khi có được thông tin từ Yamagishi, Takemichi lãng vãng gần đó và cả khu công viên lúc 19 giờ đến 22 giờ. Đã được ba ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Takemichi muốn về ngủ cho khỏe chứ cậu khá mệt mỏi, ngồi trên cái ghế đá, Takemichi mặt đeo khẩu trang để lộ đôi mắt xanh khép hờ, nhìn kỹ thì dưới mắt có quần thâm nhạt. Hai tay đút vào túi áo hoodie, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen
'Nghĩ lại thì sao mình phải cứu cặp đôi đó nhỉ ? Ngay từ đầu mình có liên quan gì họ đâu... Thôi thì nếu ông trời muốn tôi cứu hai người thì sẽ phát tín hiệu, còn không thì cứ trách do số phận đi '

'.. Nhưng cô gái đó cũng thật tội nghiệp, một đời bị ám ảnh và đau khổ.. Còn chàng trai thì tận mắt chứng kiến người mình yêu bị cưỡиɠ ɧϊếp mà không làm được gì... '

"Aa, thật là bực mình quá! "

Takemichi cởi mũ vò lên mái tóc xù, nửa muốn cứu nửa lại không, phải làm sao mới được. Trong lúc cậu đang phân vân thì có tiếng cãi vã cách đó không xa, Takemichi nghĩ lẽ nào là đêm nay, cậu đội lại mũ và lấy ra chiếc điện thoại, vừa chạy vừa gọi cảnh sát, sau ba hồi chuông thì có tiếng đáp

"Alo, sở cảnh sát xin nghe"

"Có một đám côn đồ đang thực hiện hành vi hϊếp da^ʍ!"
"Xin hãy nói địa chỉ ! "

"Công viên ở Shibuya! "

"Được, chúng tôi sẽ đến sau 10 phút nữa! "

Takemichi núp sau bụi cây, nhìn một đám người mặc đồ đen như đồng phục gakuran, có năm tên, chúng kiếm chuyện rồi đánh chàng trai kia, còn cô gái thì bị giữ lại

'Sao cảnh sát đến lâu thế, cứ vậy là không được rồi.. Mình phải làm gì đó thôi '

.

.

"Tôi xin mấy người, làm ơn đừng đánh anh ấy nữa! "

"Hay cô em làm bọn này thỏa mãn đi rồi thằng bồ em sẽ được tha"

"Không.. "

"Sachiko !! Bọn khốn! Chúng mày không được.. Hự! "

"Anh Matsuda!"

"Tao làm gì đéo cần mày cho phép, giờ thì nhìn con bồ mày bị hϊếp nè thằng đần ! Tụi bây trói nó lại !"

"Lũ khốn kiếp chúng mày.. Hic, không được động vào cô ấy!! "

"Á! Tôi không muốn, đừng mà!! "

/Bốp!! /

Một cú đá ngay đầu từ phía sau làm tên đang xé áo cô gái đổ rạp qua một bên. Bốn tên còn lại và cả cặp đôi đều ngơ ngác, buông chàng trai ra, một tên nhào về phía Takemichi, dĩ nhiên là bình xịt hơi cay phun thẳng vào mặt hắn, hai tay bụm mắt la oai oái khiến ba tên còn lại dè chừng
"Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của tao!? "

"Tao là ông nội của mày đó "

"Chó chết! Tụi mày lên !! "

.

.

"Aaaa!!"

/Bốp!! Bốp!! /

Takemichi xịt hơi cay vào chúng rồi đá vào bụng vào đầu thế mà tụi nó chưa bỏ cuộc, bốn đánh một, bình xịt hơi cay chỉ là hỗ trợ, không làm chúng gục được, có lẽ sau này phải đổi món khác thôi. Takemichi cũng không muốn kéo dài thời gian chờ cảnh sát nữa, phải làm nhanh còn về

"Tao sẽ gϊếŧ mày!! "

".. Vậy sao! "

Takemichi lao tới với một tốc độ nhanh, tên kia theo quán tính đưa tay đấm về phía trước, cậu nắm lấy cánh tay hắn làm điểm tựa, bay lên đạp vào mặt hắn làm máu mũi tuông ra, tưởng như gãy mũi, hai tên đang hoảng sợ liền bị Takemichi cho mỗi đứa một cước vào bụng, tên cuối cùng thấy Takemichi nhìn hắn chăm chăm, hắn sợ hãi không dám tấn công. Thấy Takemichi đang bước lại gần, hắn dồn hết can đảm vào cú đấm nhưng cậu lách qua đấm hắn méo mặt. Năm tên nằm vật ra đất, đứa bất tỉnh, đứa đi không nổi
"Haizz, thế là xong"

Takemichi phủi tay và bụi bặm trên quần áo. Giọng nói khẩn thiết, run run của cặp đôi phía sau làm cậu quay lại, chàng trai ôm lấy cô gái đã được trùm lên cái áo che chắn

"Ờm c.. cậu gì ơi, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu chính là ân nhân của bọn tôi!"

"Thành thật cảm ơn cậu nhiều lắm hic"

"Tôi có thể biết tên cậu được không!?"

"... Tôi chỉ vô tình có buổi hẹn hò ở đây, thấy chuyện bất bình thì giúp đỡ thôi, anh biết vậy là được rồi "

"Không! Xin hãy để tôi biết tên của cậu! "

"Đúng đó ân nhân, xin hãy để chúng tôi báo đáp cậu! "

' Ặc! hai cái người này '

Takemichi không muốn nói tên thật đâu, Kisaki nhắm vào cậu là toi, Takemichi đưa tay xoa sau ót, nhìn xuống cái áo hoodie xanh biển, Takemichi nhẩm trong đầu rồi lóe lên một cái tên

'Xanh, lam.. Lam điểu!? Ế, nghe cũng được đó '
"E hèm! Cứ gọi tôi là Lam điểu đi"

/Ò é ò é!! /

Vừa dứt lời thì đằng xa xe cảnh sát cũng tới, Takemichi nhanh chóng rời đi, ở lại phiền phức lắm, chợt anh chàng kia gọi với

" Cậu Lam điểu!! Cám ơn cậu!! "

_________

Kisaki nhận được tin năm tên kia thất bại và đã bị bắt, hắn chậc lưỡi một cái

"Đúng là một lũ vô dụng! "

Hắn không ngờ sự xuất hiện của một tên lạ mặt đã phá đi ngòi nổ của kế hoạch bước vào Touman, nhưng như vậy cũng chả sao, trận chiến vẫn sẽ xảy ra, kế hoạch vẫn đi đúng hướng của nó. Kisaki có chút để tâm kẻ đã chen ngang kia nhưng rồi chỉ coi đó là sự trùng hợp

Bên đây Pachin biết tin, anh nhanh chóng đến bệnh viện thăm bạn của mình, Matsuda đã kể lại cho Pachin sự việc tối nay, Pachin rất cảm kích người đã cứu bạn mình cũng vừa tức giận với bọn khốn bên Moebius, và thành viên cốt cán của Touman đã biết chuyện thông qua lời kể của Pachin, buổi họp băng quyết chiến chắc chắn sẽ diễn ra
____________🌺🍟

Chả là, Takemichi lúc về thì gặp cha cậu mới tan ca, cậu bị mẹ la cho một trận vì tội lừa dối để trốn đi chơi khuya :))