(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 16: Vết sẹo cũ

Takemichi khá chật vật khi dìu người cao lớn như Draken, đã vậy anh còn đang bị thương nặng, bước chân không thể đi nhanh, cả người như chẳng còn sức mà dựa hẳn vào người nhỏ con sát bên, miệng ho ra một ngụm máu

"Ráng lên, chỉ một chút nữa xe cứu thương sẽ tới "

Takemichi vừa thở vừa nói, nhớ lại ngày đó là mình cõng người này mà phải gồng hết sức lực, nặng đến nỗi muốn gục ngã, giờ dìu thôi nhưng cu cậu cũng khá chật vật, hơi nghiêng ngả qua lại

"Draken!! "

Hinata và Ema từ xa chạy đến, vẻ mặt lo lắng gấp gáp

"Bọn em đã gọi xe cấp cứu với cảnh sát rồi!"

"Draken sao rồi! "

Khi Takemichi chưa kịp đáp, phía trước đã bị một đám người chặn đường

"Ơ kìa ơ kìa!? Bé Draken vẫn chưa ngỏm à!?"

"Thằng đó là ai vậy hả!?"

"Mẹ kiếp! Mày là thằng rác rưởi làm chuyện thừa thãi đây mà! "

Kiyomasa trừng mắt vào kẻ đã ngăn hắn đâm chết Draken, chỉ tại nó mà việc không thành, gặp ở đây rồi thì phải tính sổ chứ nhỉ

"Hộc hộc, lam điểu.. Mày mau đi đi"

"..."

"Cảm ơn mày.. Hãy dẫn Hina và Ema chạy đi"

"... Đừng nói nữa, giữ sức đi "

Takemichi vẫn nhìn kẻ địch, không mặn không nhạt nói cho Draken, lẽ ra anh ta nên nhận ra ý định của Takemichi từ lúc cậu đến mới phải, cậu đã hành động rõ ràng như vậy mà, Draken sợ cậu bị liên lụy, không thể thắng sao

"Đỡ lấy rồi lùi lại đi "

Sau khi để Draken cho hai cô gái, Takemichi quay người đối diện với Kiyomasa, đôi mắt xanh ngước lên nhìn thẳng vào tên khốn hèn hạ, Kiyomasa có thể thấy rõ sự khinh bỉ đang trao cho hắn, cái sự quen thuộc này, hắn đã từng bị nhìn như vậy, chợt hình ảnh thằng nhãi tóc vàng hoe ngày quyết đấu hiện ra, Kiyomasa nghiến răng nghiến lợi, làm sao quên được, đó là nỗi nhục nhã lớn nhất ! Một thằng nô ɭệ thắng kẻ cầm đầu bọn tay sai!

"Đ.. Đừng có mà nhìn tao kiểu đó! Thằng khốn kiếp!! "

Hét lên một tiếng, gã cao to liền xông về phía Takemichi, cú đấm được tung ra nhưng sơ hở quá rõ ràng, hắc y nhân lách người tránh qua giáng lại một đấm, không ngờ Kiyomasa đưa chân trụ vững liền bật lại một cú vào mặt đáp trả. Takemichi bị dính đòn, chân lùi về sau mấy bước, khá là ngạc nhiên, không giống với quá khứ, Kiyomasa đâu có chiến như này... Mà đây đâu phải lúc để bận tâm, giờ không làm hết sức chẳng phải đến đây vô ích

Bất giác nơi bàn tay truyền đến một cảm giác nhoi nhói, dù chỉ như cơn gió vụt qua nhưng sự rùng mình vẫn để lại dư âm, đầu ngón tay lạnh ngắt vì thấm nước mưa mà run một cái, khi con dao xuyên qua lòng bàn tay, khoảnh khắc đó như một vết sốc đối với thiếu niên, cơn đau và máu đỏ thu vào tầm mắt, lan tỏa khắp dây thần kinh, thấm từng tế bào, nỗi sợ hãi và đau đớn hiện hữu, nhưng đó đã là quá khứ, hiện tại với Takemichi chính là cảm giác hưng phấn xen cả hồi hộp, Kiyomasa sẽ rút dao lúc nào, liệu bản thân có ngăn được đường dao sắc bén hay không, hít thở chuẩn bị, lòng bàn tay thả lỏng rồi nắm chặt. Takemichi vào tư thế thủ, ánh mắt chăm chú vào bên kia kẻ địch

"Đại ca Kiyomasa! Cho nó biết mùi hành đi!"

"Cá nó sẽ bị đánh như giẻ rách! "

"Hahaha! "

"Tụi mày có vẻ thích trò đánh nhau cá cược nhỉ "

"Hả!? Thì sao thằng khốn! "

"Vậy... Đặt 1 tỷ yên cho chính tao!"

Takemichi trong lời nói nghe rõ ý cười, đưa ngón tay cái chỉ vào bản thân mà định giá. Kiyomasa thấy mà phát cáu, nó thật kiêu ngạo, 1 tỷ yên? Một thằng nhãi nhép mà dám tự cao tự đại đến vậy, hắn thề phải cho nó biết vị trí của mình ở đâu, thằng ranh con vắt mũi chưa sạch

"Dù chỉ là trò vớ vẩn.. Khụ! Nhưng tao cược 100 triệu yên cho mày! Lam điểu! "

Draken ở phía sau lên tiếng, ngẩng mặt lên cười với chú chim đang xù lông giơ vuốt với kẻ thù, hai cô gái cũng tin tưởng mà nói lớn

"Hina đặt cho anh 100 triệu yên! "

"Ema cũng thế! 100 triệu yên cho lam điểu! "

Kiyomasa và đám đàn em cười khinh, dù vậy ngã tư đã xuất hiện trên giữa trán, khuôn mặt vừa tức giận vừa buồn cười càng làm méo mó hơn
"Chúng mày tin nó có thể thắng sao?! Nằm mơ!!"

Takemichi là người lao lên trước, ngay khi còn một khoảng bỗng ánh điện xẹt qua đồng tử lam sắc, Kiyomasa thầm cười, hắn chính là đang đợi thời khắc này

'Đúng rồi, chỉ cần mày đến đây tung đấm, lưỡi dao của tao sẽ xuyên qua người mày, lúc đó đừng trách tao, do mày ngu thôi!'

Kiyomasa nghĩ trong đầu mà cánh tay phía dưới đã vòng ra sau lưng

.

.

/Cốp!! /

Một tiếng va cực mạnh, Kiyomasa đầu nghiêng sang một bên, cả thân hình to con đổ rạp xuống nền đất ẩm ướt, không gian chợt im phăng phắc chỉ còn tiếng mưa rơi lào rào, khi đã lấy lại hồn, đám ở sau liền nháo nhào lên

"Mày... Mày chơi ăn gian! "

"Nó dùng côn đánh Kiyomasa!? "

"Mày! Thằng hèn!"

Kiyomasa bị ăn côn đến choáng váng, hắn chống tay loạng choạng đứng dậy, lắc nhẹ cái đầu đang sưng vù chảy máu, tiếc là chưa kịp tỉnh táo lại bị một đá ngay hạ bộ, cảm giác còn đau hơn lần trước, tưởng như phía dưới vỡ rồi, một tiếng hét chói tai vang vọng trong con hẻm nhỏ, hắn nằm bất động, mắt trắng dã. Nghe lời từ miệng bọn tôm tép đằng kia mà Takemichi muốn cười một trận, vừa gập thanh côn vừa nói
"Nè, nó cũng chơi dao đấy thôi.. Chúng mày đang chửi đại ca mình hèn đấy à"

'Thật ra lúc đi vội quá, trong thùng đồ lại có cây côn này thò ra, hồi nhỏ mình có chơi qua nên chắc cũng xài được, dù không biết múa côn như dân chuyên nhưng sơ sơ thì cũng ok, đem theo để đánh Kiyomasa chứ nhỉ '

"Tụi mày còn đợi gì nữa! Xông lên đánh nó!! "

'Lâu quá '

"Chết nè thằng khốn! Ặc!"

/Cốp!! /

"Aaa!!"

Takemichi vung thanh côn qua lại, tên nào nhào lên bị trúng đòn ráng chịu, tiếng vun vυ"t hòa với tiếng đánh đấm, ngay khi một tên cầm dao xông tới chỗ Takemichi, hắn liền bị ăn một đấm vào mặt, Takemichi hơi bất ngờ, nhìn người phía sau đứng đối lưng mình, lòng vui vẻ thầm gọi một tiếng Akkun

"Takemichi nó gọi cho tụi mình mà sao giờ chưa tới vậy? "

Yamagishi, Makoto với Takuya cũng đã có mặt
"Hây dô!! Mizo ngũ tuyệt giá đáo!"

Hinata thấy bạn của Takemichi tới liền mừng rỡ, vậy là có thêm quân ta góp sức

"Các anh nói Takemichi kun đang tới đây sao?!"

"Ừ, nó nghe tin có phản bội nên lo lắng, bảo cả bọn đến giúp "

"Lúc cần ra tay thì phải ra tay! Liệng nhanh như sếu, chích đau như ruồi trâu!"

Trong lúc hai khứa Makoto với Yamagishi cao hứng huơ tay múa chân như anh em siêu nhân thì bị một câu của Takemichi làm ngơ ngác

"Mọi người mau đưa Draken ra đường lớn cấp cứu! "

"Hả hả?!"

"Mau đi đi, tôi tự lo được! "

'Mình rất cảm kích vì họ giúp chiến đấu, nhưng họ sẽ bị đánh cho bầm dập mất, để đám Akkun đưa Draken đi là tốt nhất '

Akkun nhìn qua tình trạng của phó tổng trưởng Touman rồi nhìn hắc y nhân bên này, anh chần chừ nhưng khi người ta gằn giọng khẳng định, Akkun cùng những người còn lại đành gật đầu đồng ý
"Hãy cẩn thận !"

.

.

Bọn Red nhìn mấy đứa láo nháo kia đưa Draken đi mà cười cợt, tay rút dao ra

"Ha! Một mình mày có được không đấy! "

"Lo cho mình trước đi, thằng ngu!"

Takemichi nói rồi xông lên, vυ"t thanh côn về phía con dao trên tay hắn làm nó văng ra xa, đạp thẳng vào bụng tên Red, lập tức xoay người vυ"t côn vào hai kẻ bên trái, rồi ngược lại qua phải, tên nào té xuống liền đưa chân đạp lên thằng em của nó, một đứa từ phía sau xiết cổ Takemichi liền bị một chỏ vào bụng, nắm chặt tay hắn rồi gạt chân, vật cho ngã nhào về trước, Takemichi thở hồng hộc đạp mạnh vào đầu tên đó một cái, nhìn bọn chúng nằm rêи ɾỉ mà Takemichi muốn kéo khẩu trang xuống nhổ một cái rồi cười cho hả dạ

Chợt tiếng còi xe cứu thương với xe cảnh sát vang vọng từ xa, chân mày giãn ra đôi chút, cậu thở hắt một hơi, đã gọi từ sớm vậy mà vẫn là trễ, trời mưa, lễ hội, tắc đường... Đúng là rắc rối, nhìn xuống bọn Kiyomasa, Takemichi gập thanh côn nhị khúc lại vắt ở sau lưng quần rồi chạy đi mất
____________

Ở bên đây, Touman đã chiến xong với Moebius, đâu đâu cũng là thân người nằm la liệt, Mitsuya ngồi bệt dưới đất thở phào

"Ôi, mệt chết đi được "

"Ê, tao dọn xong bên này rồi nhé!"

"Thằng này hình như gãy chân rồi "

Từ xa Smiley dìu Mucho đến, cả hai cười vui vẻ như thỏa mãn với đánh lộn lắm ấy, Mitsuya nhìn quanh

"Mikey đâu "

"Ở kia"

Theo hướng chỉ của Baji, Mikey và Hanma vẫn đang chiến với nhau, ai cũng mệt cả rồi mà hai kẻ này lại còn sức mà đánh, đúng là quái vật

Hanma ngước lên trời rồi lại nhìn xuống Mikey, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng, khuôn mặt bầm dập mà miệng vẫn cười tươi

"Ha ha, oải thật đấy Mikey, mày còn chả thở dốc, quái vật đấy à?"

Mikey khóe môi chảy máu, giọng điệu khó chịu nhíu mày

"Im mồm, chết đi "

/Brừm!!/

Nghe tiếng xe, Mikey liền ngó qua kẻ mới đến, một tên đầu trọc, da ngăm xăm trổ, hắn ta không cảm xúc nhắc Hanma đã đến giờ, trước khi đi, tử thần kabukichou còn nói lớn, chỉ tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ
"Mikey, băng đảng đua xe hung bạo nhất vùng kanto sẽ ra đời!! Đó là Valhalla!

"Và tao sẽ là phó thủ lĩnh đời thứ nhất! Hanma Shuji!"

"Nhớ đó! Touman không còn yên bình đâu! "

Bàn tay che đi phần dưới khuôn mặt, để lộ đôi mắt hồ ly sắc bén, trông hắn rất nham hiểm và điên cuồng, sau lời tuyên bố hùng hồn, Hanma trên chiếc xe máy băng qua dòng người rồi biến mất giữa màn mưa