(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 29: Nơi bí mật của hai ta

Tiết cuối của buổi sáng, các giáo viên mang theo đề kiểm tra bước vào lớp mình được phân giao, lớp của Takemichi là cô dạy tiếng anh, nữ giáo viên này rất thoải mái với vui tính nên không chỉ cậu mà cả lớp đều mừng ra mặt. Thật chứ nếu bài đã khó mà gặp giáo viên cũng khó tính nốt thì nặng nề lắm

"Được rồi, bắt đầu làm bài"

Tiếng giáo viên vừa dứt học sinh liền cặm cụi ghi chép tính toán, còn Takemichi cậu vừa đọc đề vừa nhíu mày, thôi đêm qua mình cũng đã học lại bài rồi, chắc vẫn sẽ có câu mình biết mà

.

.

.

"Còn 5 phút nữa, các em nhớ coi lại mình chưa điền cái gì thì điền vô"

.

.

'Rồi, một câu nữa, mà nhắm đúng chưa nhỉ, sao mình vẫn phân vân A với C... Thôi kệ đi.. Khoanh A nè, tại số đẹp, 75% '

Takemichi gặp phải câu nâng cao, mà cậu thì chẳng biết giải thế nào, đành tùy theo may rủi lụi đại

__________ 

Sau khi bài đã được thu, Takemichi đi ăn uống với bạn mình, sau đó về lớp cho buổi học chiều nay

Ngồi chống cằm, cậu nhìn qua đám mây trôi ngoài cửa sổ, nghĩ cái tên Ryusei sẽ cho mình bất ngờ gì và cả Kazutora, không biết hắn có vui khi cậu đã không đến mấy ngày qua

____________

Bước xuống sân trường đã thấy vài cô gái vây quanh ai đó, Takemichi nhìn kỹ mới biết là Ryusei, hắn tựa vào chiếc moto, cách hành xử cho thấy là kiểu người hòa đồng, thân thiện, khiến người khác không để tâm tới vẻ ngoài như một bất lương, các cô gái đứng cạnh đó trông có vẻ khá thích hắn nhỉ

Đang vui vẻ nói chuyện với những nữ sinh, Ryusei vô tình dời mắt đã thấy cậu trai tóc vàng, hắn liền gọi với, đưa tay lên vẫy chào

"Ở đây nè"

Điều đó dẫn đến những ánh nhìn của các cô gái dồn vào Takemichi, Ryusei một tay chấp trước miệng, mặt vui vẻ từ chối cuộc nói chuyện đang diễn ra

"Thôi nhóc ấy tới rồi, tôi phải tạm biệt mọi người ở đây, bái bai nhé"

"Bái bai "

"Lần sau anh nhớ tới nữa nhé "

Với những lời mời của các thiếu nữ, Ryusei vẫn giữ nụ cười mỉm, tay thấp vẫy chào bọn họ, thiếu niên nhỏ từng bước tới gần, vừa nhìn theo họ vừa nói với cái người mặt tự mãn kia

"Trông anh kìa, đào hoa thế "

"Hê hê, tại anh đẹp trai vui tính nên nam nữ đều thích anh đó mà "

"Vậy cơ đấy "

Thấy cậu cười trêu với mình, Ryusei liền nhéo nhẹ ngay chiếc má mềm mại, chất giọng trầm ấm pha cưng nịnh

"Sao, không thích à"

"Không thích cái gì "

"Thì việc anh đào hoa"

".. Đâu, đó là điểm nổi bật của anh mà, tôi đâu có ý gì.. Sao lại hỏi như vậy "

".... Haizz, nhóc thật là "

Ryusei bất lực, lập tức hai bàn tay ép hai bên mặt của Takemichi lại như bánh kẹp, cái mỏ hắn trề ra như không chịu câu trả lời của cậu. Takemichi đâu chịu thiệt, hai tay cậu với lên nhéo mạnh vào má Ryusei, hai con người mặt giãn mặt co chí chóe, lời nói ra như ngọng nghịu

"Buông tay ra con rắn thối"

"Con thỏ hư buông ra trước "

"Anh làm trước thì buông trước "

"Chứ nhóc cũng đang làm còn gì, bỏ ra nào"

"Rồi rồi, xin đại ca tha cho ạ"

Thế là Ryusei buông ra trước nhưng Takemichi thì chưa, nắm lên hai cái tay đang còn véo mình, nhìn ngó mà buông lời trêu chọc

"Cái tay có chút xíu mà giơ vuốt hoài, hung dữ "

Takemichi nghe cái tên này nói mà giật tay lại, vắt ra sau đầu, cái mỏ chu chu biện minh

"Ơ sao thế ai cũng bảo mình hiền lành nhỉ, dạo này còn được khen ngoan ngoãn nè "

"Chắc người ta nhầm lẫn đó"

"Nói nữa tôi giận đấy, đừng có chọc nữa nghe không "

"Phụt.. Được được, không chọc nữa, đừng giận nha, hoan hỉ nào "

"Hứ!"

Xoa xoa lên tóc xoăn, Ryusei cười tươi dỗ dành chú thỏ bướng bỉnh, khoác vai kéo cậu sát gần

"Đi thôi, anh cho em bất ngờ "

"... Ừm "

Khung cảnh hai người từ nãy giờ đều lọt vào mắt của Kazutora, anh đứng ngay cửa sổ lớp học quan sát hết cả, vẫn là vẻ vô hồn đó, nhưng thần sắc tối hẳn, bàn tay vịn ngay cánh cửa đã lên hồng vì siết lấy
"Thằng đó là ai, sao lại hành động thân thiết với nó như vậy.."

Vẫn nhìn theo khi họ đã lên xe phóng đi, Kazutora xách cặp về mà lòng đang rất khó chịu, từng lời một cứ phát ra trong đầu, vang vọng đến đáng ghét

'Giả dối, giả dối, tất cả chỉ là giả dối, Hanagaki Takemichi mày cũng lừa tao..'

__________

"Ta da, anh phát hiện ở đây nhiều mèo lắm nè "

"Wow~ "

Ryusei đưa cậu đến một khu đất trống có các bụi rặm, khi anh kêu thì mấy chú mèo ló ra, Takemichi ngồi xuống vuốt ve một bé mèo mướp, cậu cười với nó

"Sao bọn mi là mèo hoang mà đứa nào cũng ú nu vậy hả, cưng quá à"

Mèo mướp quấn quýt với Takemichi, nó chồm lên ngửi ngửi rồi cụng đầu ở cằm của cậu, mấy bé khác cũng lại gần cọ cọ

"Cưng quá à, còn biết nịnh nữa, nhưng anh không có đem gì cho mấy đứa ăn rồi, để đợt sau ha"
"Nè, cho nó ăn đi"

Ryusei đưa cho Takemichi ba thanh thức ăn cho mèo, cậu cầm lấy rồi xé ra, ba bé mèo vừa kêu vừa manh động hơn, Takemichi mắng yêu tụi nó

"Từ từ, đứa nào cũng có phần, làm gì dữ vậy hả, thấy đồ ăn cái tươm tướp hà"

Kế bên anh cũng cho hai mèo khác ăn, Takemichi hỏi

"Anh hay tới đây cho tụi nó ăn lắm hả"

"Ừ, cũng thi thoảng có ghé qua, tụi nó thích anh lắm đấy nhé, đến cả mèo còn vậy thì anh đây quá là tuấn tú rạng ngời haha "

"... Vâng, anh là nhất, quý ngài tự luyến ạ"

Takemichi mắt cá chết, cười nhếch mép với thanh niên này, anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy nhỉ, mà nhắc tới mèo thì lại nhớ Chifuyu có nuôi một con mèo đen tên Peke J

'... Chắc Chifuyu với Baji thấy thì khoái lắm đây, họ thích mèo mà '

.

.

"Sao, bất ngờ vậy có chịu không "

"Cũng được, tụi nó dễ thương lắm "
"Hê hê, coi như đó là chỗ bí mật của chúng ta nhé"

"Vậy luôn, ừ thì chỗ bí mật của tụi mình "

Con xe lao vυ"t trên đường, đến khi Mặt Trời lặn, Takemichi được Ryusei chở về tới nhà, cậu leo xuống mà muốn đánh tên này, trách móc hừ một tiếng 

"Chạy từ từ thôi, đã vậy còn không đội nón bảo hiểm nữa "

"Hì, rồi rồi, lần sau chạy chậm lại được chưa, đừng giận mà "

"Hừ, vào nhà đây.. "

Mới xoay người Takemichi liền bị kéo lại ngã vào lòng Ryusei, cậu liền lấy tay chống và kéo áo anh, giọng ngờ vực thỏ thẻ

"Ryusei ? Anh lại trêu chọc gì tôi nữa đây "

".... "

'Lần này không phải trêu em đâu, ngốc ạ'

Thấy anh cứ im lặng, Takemichi ngước mặt lên, chạm phải đồng tử đen nhìn cậu, lúng túng, Takemichi đảo mắt đi, hắng giọng

"E hèm, anh bị sao vậy, người ta nhìn cho bây giờ "
Ryusei bỗng siết chặt hơn bờ vai gầy của cậu, môi mỏng như có như không hôn lên mái tóc vàng hoe tựa nhung gấm, rồi anh buông tay

"Vào nhà đi, gặp sau nhé thỏ con "

Hướng theo chiếc xe chạy đi, Takemichi chớp mắt, có chuyện gì với anh ta vậy không biết, người gì mà kì quặc, cậu bỏ vào trong mà không để ý có người đứng nhìn từ xa, kẻ đó nấp sau góc tường, giọng trầm trầm cất lên

"Thằng đó quen biết cựu đội phó nhất phiên của Touman à"