(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 30: Tựa như kẹo và rực rỡ như màu vẽ

Tiếng giáo viên trên bảng và tiếng va lạch cạch của phấn, Kazutora hai tay đút túi quần, ngồi ngã lưng dựa ghế, mắt hết nhìn không gian ngoài kia lại lia một vòng lớp học, đám người này từ ngày hôm đó tới nay dù không nói chuyện với hắn thì cũng không còn làm mấy chuyện quá đáng đó nữa

Dưới cuốn vở vẫn còn vài vết rạch lõm và mực tô đậm, ngón tay sờ lên những dấu vết đó, cụp mắt, Kazutora nhớ lại cái ngày bắt gặp cậu dưới ánh chiều tà rực sắc như lửa đỏ, ánh mắt lẫn nụ cười của người như gió xuân thổi đến, mang chút ấm áp lướt qua nơi cõi lòng hiu quạnh, nhớ lại cả lúc cậu bất ngờ xuất hiện, đứng ra che chắn cho hắn, từng lời cậu nói vẫn in sâu vào tâm trí, khi cả hai đi ra khỏi đó, tuy không nói không rằng nhưng bàn tay cậu vẫn nắm, nhỏ nhắn nhưng không hề yếu đuối

' Lúc đó tôi thấy em thật vững chắc'

"Cái bọn người đó thật đáng ghét, còn chơi lấy đồ rạch làm khắc dấu luôn, có phải phấn hay mực mỏng đâu mà chùi được.. Hay chúng ta đi tới phòng dụng cụ đổi bàn mới cho anh! Sẵn coi như chào mừng anh đi học lại nhé"

'Em đã nói như vậy, nhưng tôi không muốn phải thay, vì đây là minh chứng cho việc có người đã đứng về phía tôi, so với để tâm tới những gì sót lại trên chiếc bàn này, tôi lại muốn nghĩ về ngày đó của chúng ta hơn '

Bất chợt Kazutora đứng dậy, anh thẳng thừng bước ra khỏi lớp, không quan tâm tới vị giáo viên đang la lối mắng mỏ phía sau

___________

Takuya : "Oi Takemichi đi đâu đó "

"Đi gặp trùm trường "

Akkun : "Đừng có chọc gì nó để bị đánh nữa đấy! "

Takemichi xách theo cơm hộp gấp gáp chạy đi, chàng tóc đỏ với ba người còn lại nhìn theo cũng không biết nói gì, chỉ dặn dò rồi lo ăn nốt phần của mình cho xong

.

.

"Kazutora kun ơi "

"... Lại là mày nữa à, thằng đó không có ở đây "

"Vậy à, cám ơn đàn anh nhé"

".... Thằng quỷ nhỏ"

Người mới trả lời đây là tên đã cãi với Takemichi đợt đó, hắn vẫn cay cú nhưng không còn ghét cậu nữa, vừa được gọi là senpai, hắn ngượng ngùng chửi nhỏ

___________

/Két!/

'Mình nghĩ anh ta ở đây thôi, nếu không có nữa chắc đã cúp học đi đâu ngoài đường rồi '

Takemichi nhìn một vòng sân thượng, sự chú ý va phải mấy lọn tóc vàng đen, có cả tiếng leng keng của chuông nhỏ, cậu cười trừ leo lên cái thang để gặp ai kia

'Anh ta đang ngủ.. '

Thế là Takemichi gỡ vải gói hộp cơm ra, gắp một miếng thịt chiên xù đưa gần mũi Kazutora, anh khịt khịt ngửi được mùi thơm, mắt chậm rãi mở ra, hình ảnh lờ mờ rồi trong lại, thu vào tầm là gương mặt của thiếu niên, mái tóc vàng bồng bềnh trong gió, đôi môi mỉm cười như ngày nào anh trông, giọng nói nhẹ nhàng cất lên cùng lam nhãn ôn nhu

"Dậy rồi à"

".... Đến rồi sao"

"Ừ, đến rồi "

.

.

Kazutora : "Mấy ngày qua mày làm gì vậy, sao không tới tìm tao? "

"Haha"

Kazutora : "Có gì mắc cười chứ "

"Thì tôi cứ tưởng anh sẽ vui vì không còn cái đuôi phiền phức theo sau nữa"

Kazutora : ".... "

".. Mấy ngày qua tôi có việc bận, giờ không bận nữa nên tới tìm anh rồi nè"

Kazutora : "Cái tên hôm qua đón mày.. Nó là gì của mày"

"Hửm, là Sato Ryusei, đàn anh với bạn quen được ở võ đường "

Kazutora : "...."

"Sao lại hỏi như thế "

Kazutora : "Vì hai đứa mày... Thôi bỏ đi, tao đói rồi "

"Đói hả, đây, cho anh ăn ké nè"

Nói rồi Takemichi gắp miếng trứng cuộn cho Kazutora, anh nhìn nhìn rồi há miệng ăn, cậu cũng ăn một đũa

.

.

Một lúc hộp cơm đã hết, Takemichi nằm xuống cười thỏa mãn, lấy một viên kẹo ra ngậm, Kazutora chần chừ nhưng cũng nằm xuống, bỏ viên kẹo chanh được cho vào miệng, ngó người bên cạnh hai mắt lim dim, đưa tay níu lấy góc áo của Takemichi, Kazutora nhẹ giọng
"Đừng bỏ tao nhé... "

"... Ừ, vậy chúng ta thành bạn rồi đúng không "

Anh không nói mà chỉ gật đầu, Takemichi nhận được câu trả lời thì mỉm cười nắm lấy bàn tay Kazutora

"Từ giờ là bạn rồi nhé "

Nằm co người ngắm nhìn thiếu niên đang chìm vào giấc ngủ, một cỗ tư vị không rõ len lỏi trong tim, bầu trời hôm nay vẫn râm mát như ngày em dẫn tôi lên đây, nhưng hôm nay đã khác, rồi từng tia nắng ấm xuyên mây chiếu rọi xua tan, cũng như lòng tôi não nề tối tàn, em đến như là nắng vàng, từng tia chiếu sáng cõi lòng nát tan, cứ như một thiên thần, xinh đẹp và tốt bụng, đến bên kẻ hèn mọn như tôi và trở thành bạn bè, thứ tôi khao khát, Takemichi, mong em đừng rời bỏ tôi, nhé

Ngón tay vén từng lọn tóc mái cho cậu, rồi di dời từ trán tới sóng mũi, điểm dừng là cánh môi mỏng, hồng nhuận trông thật ngọt ngào, ngón cái ấn ấn day nhẹ sợ cậu thức giấc, chọc chọc nơi má, cả làn da cũng trắng mềm, tự hỏi sao giống con gái thế
Viên kẹo chanh màu vàng, và tôi thấy em cũng y như vậy, chua và ngọt đan xen, đến rồi đi, có lúc phũ phàng rồi lại ân cần, em thích trêu đùa tôi đến thế sao, tôi không biết nữa Takemichi, đến khi nhận ra khoảng thời gian em xuất hiện và làm ảnh hưởng đến tâm trí tôi, thì tôi đã bị ảnh hưởng, lớn hơn là muốn có em trong cuộc đời này rồi

_____________

Một ngày nọ vào giữa trưa, Kazutora đang ngủ ngồi trên chiếc bàn cuối dãy, lớp học không có ai ở lại, sự im lặng đến buồn chán nhưng với Kazutora lại là bình yên, hé mở mắt ra ngoài khung cửa, trời xanh cao chót vót, từng đám mây trôi dạt một cách chậm rãi, rồi tiếng cửa chưa kêu thì tiếng em đã vang gọi tên tôi rồi

Tôi nghiêng đầu nhìn em, sự chú ý đặt vào cái bảng màu và cọ vẽ, em như hiểu tôi sắp hỏi gì, bước tới giơ những món đồ ấy lên, liền trả lời mà khuôn mặt hào hứng
"Đây là đồ tôi mượn được từ câu lạc bộ mỹ thuật"

"Để làm gì "

"Đây, vẽ đắp lên nó "

Ngón tay em gõ gõ xuống cái vết mực vừa đậm vừa to, không nói nhiều, em lập tức bắt đầu công cuộc pha màu, dù có chút vụng về nhưng dần cũng quen, thấy em ngồi nơi ghế trên tôi một bàn, quay xuống thì chẳng lẽ em vẽ ngược chiều, tôi đành kêu em xuống chỗ tôi ngồi chung để tiện

Một ghế hai người ngồi, nhưng không sao, tôi cho em chen giữa

"Hmm.. Vẽ cái gì bây giờ nhỉ "

"... Biết vẽ cái gì thì vẽ cái đó "

"... Vậy vẽ mặt của một con hổ nhé"

"Mày biết vẽ hổ à?"

"Thì cũng không hẳn, nhưng ở đây có mẫu nè"

Nói rồi em chỉ vào cái hình xăm ngay cổ tôi, hình xăm con hổ

"Tora xăm tora, anh để màu tóc như này giống như vằn hổ"

"Vậy sao, tao thích hổ với báo, chúng rất mạnh mẽ "

"Ừ hữ, bên cạnh tôi cũng đang có một con hổ nè"
"Ha, ăn thịt nhé"

"Không, để yên cho tôi vẽ nào"

Kazutora ôm ngang hông Takemichi, đầu gục lên vai cậu, cảm nhận mùi hương nhẹ từ gáy nhỏ, mắt hắn khép hờ hưởng thụ, đến khi ngó qua cái hình đối phương đang vẽ, Kazutora thủ thỉ

"Mày đang vẽ hổ hay mèo vậy "

"Chắc là hổ mà, với tôi cũng có rành đâu chứ "

"Ài.. Phải vẽ như này nè"

Cầm tay em tô vẽ từng nét, tôi như kèm cặp một đứa trẻ đang tập viết nắn nót, hai bàn tay chúng ta chạm vào một cách tự nhiên, lướt cọ vài đường đã thành hình ảnh, mặt của chú hổ theo lối chibi trẻ con, tôi không biết phải nói gì, em nhìn mẫu trên cổ tôi, xong xuôi ra một kiểu khác, ấy vậy em vui vẻ khen nó dễ thương, thật là ngố quá

"Không ngờ anh cũng vẽ đẹp "

"Hừ, lần này thôi "

Nhìn em cười lòng tôi cũng vui, vậy là từ giờ, hình vẽ này đã lấp đi vết mực xấu xí đó, và tôi mỗi khi ngắm nó là sẽ nhớ về em, người thổi làn gió mới cho tôi
_______________ 🌺🍟

Phải gần 1 tháng hổ mới chịu