(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng

Chương 35: Trắng đỏ đan xen

Takemichi dìu Izana đến cái sofa nhỏ ở góc phòng, cởϊ áσ của mình rồi lột phăng áo của hắn, đem chăn trắng bị bẩn quăng vào thao nước trong nhà tắm, tính giặt tạm cái áo rồi đem hong

Nhưng trước đó còn phải lau lại cơ thể hắn một lần nữa, à phải lau cho cậu luôn chứ, khϊếp, trời đã lạnh mà đặt cái khăn ướt lên người phải nói là co rúm luôn đi

.

.

Bấy giờ cậu trai rất hậm hực, bằng chứng là tay giặt mà như muốn xé rách cái áo của tên đáng ghét đang nằm phè trên ghế dài, Takemichi lầm bầm

"Hừ, được ông đây giặt đồ cho là may mắn của ngươi, đồ ở dơ, sâu rượu, da đen.."

Tiếng sột soạt vò vải với xả nước róc rách cũng không khiến Izana bị quấy giấc, tuy có chút lạnh do ở trần nhưng không hề gì, chỉ có mi mắt nặng trĩu vì men rượu thấm lan, mệt mỏi khó mà hé mở

Takemichi mắc hai cái áo, một lên dây treo màn cửa sổ, một ở thành ghế nhỏ, cứ thấy mùi vẫn còn tồn lại quanh quẩn, ngó thử trên kệ có chai xịt phòng, thế là cậu lấy xịt lên giường, lên không trung, và rồi bật máy sấy ngồi đó, áo của bản thân ưu tiên sấy trước, khi nào khô thì sẽ xịt một ít lên thay cho dầu thơm, cứ tạm như thế, còn hơn để cái mùi bãi nôn gớm ghiếc đó bám lại

.

.

Trong căn phòng đều đặn vang lên tiếng ù ù của máy móc, sức gió nóng của nó theo tay Takemichi di chuyển, thổi phồng vải áo, thiếu niên một tay chống cằm, một tay tiếp tục công việc, mặt rõ chán chường

'Cơ mà nãy giờ những gì mình nói, không biết có thấm thía được chút nào không.. '

Lia mắt nhìn Izana, Takemichi ảo não, mặc dù trường hợp này ai cũng sẽ nói hắn ta cố chấp và ngu muội nhưng bản thân vốn dĩ là người ngoài, đâu phải kẻ trong cuộc mà hiểu được sự tình lẫn cảm xúc của hắn

Lấy gì để mà chê trách hay khuyên răn đây chứ

Cơ thể Izana say ngủ co người, chắc là lạnh rồi, Takemichi thở ra, với lấy cái áo ấm màu nâu trầm, lật qua lật lại xem xét

"Cái áo khoác của mình vẫn còn sạch này "

Từng bước tới chỗ đối phương, khom lưng nhẹ nhàng đắp lên thay chăn ấm, ngắm gương mặt có phần hốc hác song vẫn có nét riêng biệt, nếu trở lại khoảng thời gian khi trước, Izana chắc chắn lãng tử, mái tóc dài nổi bật cùng làn da ngăm khỏe khoắn, càng quyến rũ hơn với chất giọng trầm nam tính, phong sương. Thiết nghĩ, nếu không phải bản tính cuồng loạn, nguy hiểm thì đã biết bao cô nàng động lòng, si mê. Đó là nếu hắn có hứng thú tình cảm, còn không thì ắt hẳn xua đuổi, ghét bỏ

Takemichi cụp mắt, không gian yên lặng giữa ánh đèn vàng, ngoài kia trời cũng sập tối, chỉ có hai người tại đây, ngủ say và thức giấc, như lòng tâm mỗi khác, không thể dò được nhau

'Mình sẽ làm một việc thật ý nghĩa, dù nó khá trẻ con.. Nhưng không sao, mở lòng vui vẻ là điều tốt '

.

.

.

Phần mình đã thành, sau khi thực hiện cho áo của Izana, gã chưa tỉnh, thiếu niên tóc vàng mặc đồ lại, dù vẫn còn âm ẩm một chút cũng đành kệ, mở cửa bước xuống quầy lễ tân, Takemichi hai tay đặt lên mặt bàn bóng loáng, giọng điệu nhẹ nhàng với cô gái

"Chị ơi, ở gần đây có chỗ nào bán bánh kem hay quà lưu niệm không ạ?"

"Ể, có chứ.. Em trai tính tặng cho ai hả"

"Một người hiện tại khá quan trọng ạ"

'.. Nói khá quan trọng vì chẳng phải anh ta là người mà tôi đây đang thực hiện sao'

"Hể ~ có phải là một cô bạn gái xinh xắn nào đó không nhỉ "

Cô tiếp tân chú ý với câu hỏi của Takemichi, thấy cậu nhóc trước mặt hiền lành lại có chút đáng yêu nên là chọc ghẹo một chút, mắt cong cong, bàn tay đặt lên má như dịu dàng nói
Takemichi chỉ cười trừ, vẻ thoải mái đối đáp với người ta

"Dạ không, chỉ là cho người đi cùng em thôi "

"Vậy là tặng cho ông của em sao!?.. Thế em muốn dành cho ông ấy một bất ngờ nhỉ.. Chị hiểu rồi, cứ đi ra ngoài rồi rẽ phải, qua ba, bốn căn nhà em sẽ thấy tiệm bánh kem ở đường đối diện a"

Cô gái chớp mắt, hơi nói lớn rồi gật đầu như đã hiểu, nhiệt tình chỉ dẫn cho Takemichi, còn cậu thì nghiêng đầu, thầm hả một tiếng

'Ông? Chị ta hiểu lầm rồi..'

"... Cảm ơn chị "

Nhìn theo cậu trai nhỏ gấp gáp chạy đi, cô gái có chút cảm động, mỉm cười, thằng bé thật ngoan và chu đáo, nó sẽ tặng một món quà và mang bánh thấp nến, ông của nó dù không biết là người ra sao, nhưng cháu trai quả thật rất tốt, lại nhớ lúc cậu cõng Izana, cô gái càng chắc chắn ý nghĩ Takemichi là đứa trẻ tốt bụng, ngoan hiền
.

.

Ngoài đường tiếng còi xe cộ và động cơ cứ một đường lướt qua, nhãn xanh ngước lên tấm bảng hiệu treo cao, và xuyên lớp ô kính là những chiếc bánh ngọt ngào, đẹp mắt

Takemichi đẩy cửa tiến vào, nhanh chóng xem xét đã lựa chọn một chiếc bánh dâu tây, nó nhỏ thôi, đợi chủ quán gói lại bỏ vào chiếc túi tím nhạt, thanh toán, trên đường về, Takemichi không biết lấy gì làm quà, lẫn chi phí có hạn thì chẳng thể nào tặng ai kia món quà đắt tiền được, mà quà rẻ thì tặng cái gì đây

"Hay là cái đó đi"

___________

/Cạch!/

Takemichi ló đầu, hành động đều nhẹ nhàng hơn lúc giặt giũ, lại gần, Izana chưa thức, cậu biết đã tới lúc bắt đầu bộc lộ văn chương của mình, lấy giấy bút trong ngăn bàn, thiếu niên ngẫm nghĩ sao cho lời hay ý đẹp, mặc dù tài ăn nói không phải sở trường lẫn hoa mỹ, nhưng là đặt tâm vào ngôn từ nói ra
Để lại một mảnh giấy trong tay Izana, mảnh giấy còn lại nằm chung với chiếc hộp bánh kem trên bàn, lén sờ hai bên túi quần người đang ngủ, thò tay lôi ra chiếc điện thoại của gã

'Xem nào.. Kakuchou.. '

*Đến đón tao ở nhà nghỉ số 3 gần phố tàu, phòng 127, đem theo tiền*

'Và gửi! '

Xong xuôi, Takemichi đắp cho Izana áo của hắn để lấy lại áo khoác của cậu, chép miệng yên tâm, máy sưởi có bật, không bị lạnh lắm đâu, với hắn khỏe như thế kia cơ mà, một câu tạm biệt, Takemichi thong thả đóng nhẹ cửa ra về

Lại gặp cô tiếp tân, Takemichi ghé qua nói về chuyện tiền bạc lẫn giải thích hiểu lầm của cổ

"Lát nữa sẽ có người đến đón và trả tiền phòng cho cái người tóc trắng lúc nãy"

Cô lễ tân: "Em đi trước bỏ lại ông ấy sao"

".. Tên đó chỉ là bạn bè thôi, không phải ông của em đâu "
".. Ế..!"

"Ừm hửm, chị không cẩn thận lỡ miệng ra, hắn mà nghe được là phiền phức đấy nhé"

Nét thư thả đó, không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô nàng như bị thu hút, tựa nơi biển khơi xa xôi, ngươi đen giữa sắc xanh trong trẻo, nó đậm như xoáy nước huyền bí hay vực thẳm giữa lòng đại dương sâu tối

Bỗng nụ cười tủm tỉm trên khuôn mặt thanh tú thiếu niên

'Nếu Izana đó tự dưng biết mình lên chức ông luôn thì biểu cảm như nào nhỉ '

Không để người đối diện nói thêm, cậu quay người, vẫy tay chào rồi ra khỏi nhà nghỉ, để lại cô gái ngơ ngẩn nhìn theo với hai má đỏ hây hây

'Aa, người ta đi mất rồi.. Mình muốn gặp lại cậu nhóc ấy '

_____________

Trên đây, Izana đã hé mắt, tầm nhìn hướng lên trần nhà rồi ngó nhìn xung quanh, bàn tay cử động chống dậy khiến chiếc áo trên người tuột xuống, đỡ trán, cơn đau đầu mới tỉnh giấc thật khó chịu, mày nhíu rồi giãn ra, nhớ lại từng sự việc hồi chiều, hắn lầm bầm
"Thằng lao phổi đó.. "

Rộm rộm trong lòng bàn tay còn lại, gã khó ở với tấm giấy được gấp làm ba, trong đầu tự hỏi cái gì đây, ngón tay chậm rãi mở đọc

"1. Chào buổi tối, anh đang đọc dòng này và ngạc nhiên chứ gì"

"....?! "

"2. Bây giờ hãy nhìn xuống dòng số 7 đi "

Izana lia mắt tới con số 7, nhưng nhanh chóng đen mặt muốn vò nát tờ giấy

"7. Hihi ở đây không có gì đâu mà nhìn, thật ra đáp án ở dòng số 5 cơ"

"Chậc "

"5. Anh nhìn tới đây rồi hả, cũng kiên nhẫn ra phết, đừng nóng, dòng số 6, hứa luôn "

Izana bỏ qua hết đống này, hắn lia hết một lượt rồi dừng lại ở câu có nghĩa nhất định

"3. Trên bàn và mở hộp ra "

"Thằng quỷ đó tính bày trò gì đây "

Nhướng người mở nắp hộp, đôi mắt tím dường như dao động, một ngọn nến vàng cắm giữa vòng tròn dâu tây đỏ mọng, lớp kem trắng muốt trang trí không quá cầu kỳ với vài hạt cốm bảy sắc, lửa chưa thắp, và một mảnh giấy để gần cạnh
"Chúc mừng sinh nhật, mặc dù không biết là ngày nào, nhưng hôm nay, Kurokawa Izana sẽ bước sang trang mới, với lý tưởng của mình, hành trình sẽ trở lại và mong anh phấn chấn, tôi có một món quà tặng cho anh, hy vọng anh sẽ thích"

Sợi dây chuyền bạc lắc lư, con cá ba đuôi màu trắng đỏ, nhỏ bé nhưng rất đẹp, Izana cười nhếch mép

"Tao thích cá cảnh, nhưng không phải cá ba đuôi.."

"Với cả.. Bây giờ đã sang đông rồi.. "

Nhìn ngắm một lượt mấy thứ này, Izana nội tâm có chút không yên, từ thuở bé còn trông ngóng, thích được tặng quà, được thổi nến rồi ăn bánh kem, với bữa tiệc bên gia đình hoặc bạn bè, ngây ngô vui vẻ như những đứa trẻ khác, nhưng dần dần, có gì đặc biệt sao, hắn chẳng quan tâm nữa, rồi ngày sinh nhật cũng như bao ngày khác, có gì đáng để nhớ
Ngã lưng ra sau, tím nhãn sắc thâm trầm, tay siết lấy sợi dây chuyền, thằng nhãi đó biết tên của hắn, kéo hắn chạy, đánh hắn rồi an ủi, lo cho hắn, ôm lấy, chăm sóc hắn. Đến khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì người cũng đi mất, chỉ để lại dư âm của cuộc gặp gỡ và thứ bất ngờ ngu ngốc này

Cá ba đuôi và bánh kem dâu tây à, tựa cánh hoa hồng bay trong tuyết, hay dòng máu nóng, chảy giữa trời đông, trắng và đỏ, thật nổi bật làm sao

.

.

/Cốc! Cốc!/

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó lập tức bật mở, một thiếu niên tóc húi cua với vết sẹo dài từ đỉnh đầu kéo dọc qua mắt trái xuất hiện, hàng mày chau lại trên đôi mắt dị sắc, thấy cả vài giọt mồ hôi, Kakuchou mấy ngày qua lo lắng cho tên Izana này, không nói không rằng biến đi đâu mất, liên lạc thì chả nghe, đến nhà cũng chả thấy, đến khi bản thân đang nấu cơm, bất chợt tin nhắn gửi tới khiến anh ta lập tức dừng tay, một mạch phóng đến địa chỉ đem thằng bạn về
"Izana, mấy ngày qua mày đã đi đâu vậy hả? "

".. Không phải việc của mày, Kakuchou "

Trước câu hỏi của bầy tôi Kakuchou,Izana chán chường, mặt không cảm xúc quay đi, anh chàng đứng đó mà bất lực, chợt mắt đỏ bị đống đồ trên bàn làm chú ý, từ từ tiến lại, Kakuchou khá kinh ngạc

"Bánh kem?! Tao nhớ sinh nhật mày qua rồi mà.."

"Chuột đem tới "

"Hả?.. Cái gì chuột, mày uống nhiều quá nên sinh ảo giác à"

"Im miệng, muốn ăn cứ việc lấy, không thì vứt "

"Ơ kìa tên này.. "

Izana mặc lại áo rồi đứng dậy bỏ đi, Kakuchou chậc lưỡi, lẹ làng lấy nắp đậy cái bánh lại đem về bỏ tủ lạnh cho tên kì cục đó, vứt đi chẳng phải phí phạm thức ăn sao, Izana làm ơn đừng ngang ngược thế chứ

Gã da ngăm hai tay đút túi quần, bên trong, ngón tay chạm lên sợi dây chuyền và mảnh giấy gấp, bước thẳng xuống cầu thang, theo đà mái tóc bay bay lộ ra đôi khuyên tai bài hoa lay động, Kakuchou theo sau, chợt thấy bóng lưng người phía trước thẳng tắp hiện sức sống, hai mắt đỏ, bạc hơi mở to, gã thuộc hạ biết vị vua của mình đã trở lại, thở hắt, cười nhếch môi, cùng nhau tiến ra đường lớn
Trong quầy có cô lễ tân đang sợ hãi, cả hai vị khách đều mang vẻ dọa người như thế, cậu nhóc đó nói không sai

___________

"Ủa Takemichi, sao giờ này còn ngồi đây ?"

Ông Hanagaki hôm nay được về sớm, vừa ra khỏi cổng công ty đã thấy thằng con nhà mình ngồi ở băng ghế chân chéo nguẩy, ngáp lên ngáp xuống mệt mỏi

Takemichi thấy cha liền đứng lên bám víu vào ông, mặt mếu máo như khổ sở

"Cha ơi cho con ké tiền tàu điện với "

"Ể, ừ được.. Mà làm gì để hết tiền thế"

"Con giúp đỡ một ông cụ vô gia cư đáng thương á"

"Ôi đúng là con trai của ta, tốt tốt"

"Thế mình về thôi, kẻo bị trễ chuyến "

"Vâng"

Ông ấy nghe mà tự hào, liền xoa đầu vỗ vai nhóc con quý tử, thế là hai cha con cùng bước, đi dưới phố xá đèn đường dẫn đến trạm ga về nhà

"Không biết ở nhà mẹ con sẽ nấu món gì nhỉ"
"Con muốn ăn cơm cà ri thịt bò nóng hổi gê"

"Cha thì thèm súp thịt hầm củ cải ngọt thanh từ xương "

Và tiếng ọt ọt từ bụng cả hai réo lên, làm xấu hổ mà bật cười khanh khách, nhận xét bản thân ngày trước không thân thiết với gia đình cho lắm, nên việc thấu hiểu hay gần gũi phụ huynh là hiếm hoi, giờ đây đã khác, Takemichi vui vẻ đón nhận và đáp lại tình cảm của cha mẹ, bạn bè, dù tất cả như một cách gượng gạo, nhưng cậu vẫn muốn ở cạnh họ, thể hiện một phần thành tâm của chính mình, chỉ vậy thôi

______________🌺🍟(TR/Takemichi) Vũ Điệu Mưa Sao Băng - Chương 35: Trắng đỏ đan xenĐây là sợi dây hình con cá ba đuôi mà Đạo tặng cho Tá Na, coi trên gg hình ở ngoài nó trắng vs cam cam đỏ đỏ
Mình có đọc fic comeback, thì thấy tặng cá vàng rồi nên sợ bị trùng, mà mình thích màu mè hơn vs ông na thích cá cảnh mà, nên mình sẽ tặng cái con này cho ổng