[AllTake] Phản diện giả anh hùng

Chương 3

Tác giả: Cill

"Đi một chút nữa là đến." Giọng nói Mogui vang lên, lần này hơi trầm một chút hắn đang nghiêm túc chỉ đường cho cậu.

Trên đường đi có khá nhiều người qua lại, giọng nói Mogui truyền vào tai cậu lại khá lớn nhưng chẳng ai trên đường có thể nghe được. Chỉ mình cậu có thể nghe được giọng nói của Mogui và chỉ mình cậu có thể trò chuyện với hắn.

"Ừm..."

Cậu bước đi, hai tay để vào trong túi áo khoác đen, chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt xanh dương trong vắt không nhiễm bụi cùng mái tóc đen hơi xù mềm mềm. Ai đi qua cậu cũng ngước nhìn lại trong lòng bỗng nhiên nở hoa.

'Làm sao trên đời này có một đứa trẻ đáng yêu như thế được? Thế giới này thật biếи ŧɦái mà.' Đa phần những người đi qua cậu điều thầm nghĩ như vậy hoặc 'Ước gì mình cũng có một đứa con như vậy.' như vậy, cũng có thể 'Trời ơi mình bỗng thấy sống đến bây giờ là mãn nguyện lắm rồi. Cảm ơn trời đã cho con gặp đứa bé đáng yêu như vậy.' như vậy...

Mặc kệ những ánh mắt lấp lánh của những người xung quanh cậu vẫn bước đi đều đều. Đôi mắt xanh trong vắt vẫn cứ nhìn thẳng lâu lâu lại chớp mắt một cái khiến bao con tim gục ngã. Họ thầm hận cái cái khẩu trang che đi cái má trắng trắng của cậu.

"Trong cái hẻm trước mặt đó." Mogui lại nói, hắn nhìn cậu. Rồi thở dài. Hắn thật sự không hiểu cậu đang định làm gì? Tại sao không đi gặp các nhân vật chủ chốt đi mà đi gặp tên này? Tên này có gì đâu?

Cậu bước vào con hẻm tối, càng vào sâu nó càng tối đi. Hai bên là tòa nhà bỏ hoang trông vô cùng cũ kỹ, còn có những gậy gỗ và những chai bia xanh lá nằm lăn lóc. Bước tiếp vào cậu nghe tiếng đánh nhau, còn có tiếng chửi rủa lớn tiếng. Cậu nhíu mài rồi bước tiếp vào.

'Mùng hai mà thằng này không ở nhà hoặc đi đâu chơi lại đi chọc yanlake à? Xung ghê.' Cậu thầm nghĩ rồi cầm cây gậy sắt dưới chân, vắt nó lên vai rồi lấy đà chạy vào. Ánh mắt xanh dương trông vắt lộ vẻ thích thú và phấn khởi.

Trước mắt cậu là một đám ngươi cao to đang vây quanh một cậu bé tầm 8 đang ngồi đó, trên mặt mũi nó có vô số vết bầm, quần áo sộc xệch trông vô cùng thảm, máu tóc vàng nhạt dính chút máu. Cậu bé khó khăn hô hấp, tên tóc vàng đá vào ngực của cậu ta.

'Xem nào giờ ai mới là chuột cống đây. Há há.' Cậu cười nhếch mép rồi tăng tốc.

"Đại ca!!' Một tên tóc vàng trong đó hét lên, hắn ngước nhìn cậu với đôi mắt mở to đầy bất ngờ. Bọn kia cũng xoay qua nhìn cậu với ánh mắt đầy bất ngờ và ngơ ngác.

"Xin chào ^^" Cậu cười nói rồi bật lên, dùng chân đá vào trán tên đầu trọc đang ngồi sau đó tay phải chạm vào đầu tên tóc hồng làm điểm tựa xoay người tay trái cầm gậy sắt vung vào đầu hai tên tóc vàng đang đứng ngơ ngác kia rồi nhanh chóng đáp xuống. Những tên ăn chưởng của cậu ngã xuống ôm cái đầu bê bết vết máu.

Tên đại ca tóc đen nhìn cậu làm những động tác khó mà ngớ người, rồi nhìn đám thuộc hạ bị hạ gục kế bên mà nghiến răng ken két. Gã hét lên rồi lao vào cậu "Thằng khốn ai cho mày cả gan làm vậy hả?" Cậu vừa đáp xuống đất liền phải nhanh chóng né đi cú đấm trực diện của hắn, kinh nghiệm săn những con quái vật lớn của cậu phát huy. Đầu tiên đối với những con quái vật lớn hình mình chúng có lợi thế về khoảng sức mạnh nhất là những cú đấm của chúng, chúng có thể một cú đấm diện rộng nhưng trở ngại của chúng là tốc độ và hình dáng. Thường thì những con quái lớn sẽ rất chậm chạp và dễ trở thành mục tiêu của những kẻ đi săn. Cậu vơ gậy dùng lực vào nó đập thẳng vào đầu gối của gã khiến gã đau đớn mất thăng bằng khụy chân xuống vừa phẫn nộ và đau đớn nhìn cậu. Cậu nhìn hắn vừa nói và vung gậy lên "Tao có quá khứ không tốt với lũ to lớn, mày làm tao buồn lắm." đập thẳng vào đầu hắn khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Sau đó cũng đến chỗ nhưng tên thuộc ha đang ôm đầu với vẻ mặt sợ sệch kia đập cho mỗi đứa một gậy.
Hạ gục xong bọn bất lương nửa mùa kia cậu bước đến chỗ thằng bé tóc vàng nhạt. Đứa trẻ kia mặt mũi bầm tím ngước lên nhìn cậu. Cậu có thể thấy rõ cơ thể thằng tóc vàng nhạt kia căng chặt, đôi mắt xanh lam không giấu nỗi sự đề phòng lẫn nghi ngờ.

'Uầy, hồi trước nó toàn nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét không.' Cậu cười đểu trong lòng nhớ đến mình trước kìa toàn ăn đập của nó.

"Nề, có sao không?" Cậu mở lời hỏi, nãy giờ một đứa đứng cơ thể thì lành lặn còn đứa ngồi thì... cơ thể bầm dập hết chỗ nói.

Một lúc lâu sau vẫn chưa có câu trả lời trên trán cậu xuất hiện một ngã tư rồi lại thêm một ngã tư, nói nhé con người ai cũng có sức chịu đựng cả nhá, đừng có tốn thời gian của cậu mà trả lời nhanh đi chứ thằng cha này.

"Mày... mày muốn gì?" Thằng nhóc tóc vàng nhạt đang ngồi dưới đất với cơ thể thua ăn mài hỏi.
'Ditme nó không thèm để ý tới việc mình cứu nó, không một lời cảm ơn luôn kìa. Chả biết sao hồi đó Mikey quản được thằng cha này.' Cậu thầm nghĩ mà trên trán nỗi gân xanh, khuôn mặt đen như đít nồi. Cậu thực muốn đấm chết thằng cha này rồi. Trả thù cho việc cậu bị hắn đánh như con không đẻ rồi. Thật muốn 'thù mới thù cũ' trả luôn một lượt mà.

'Nhưng bình tĩnh tôi ơi'. Cậu thầm niệm trong trong lòng 'bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.' 'Nó sau này sẽ có ích cho mình nên đừng đánh nó.' Rồi cố gắng hạ hỏa xuống, mặt đỡ đen hơn.

"Tao chỉ muốn cứu mày thôi mà." Cậu nói với giọng điệu khá ấm áp rồi xòe tay ra muốn đỡ thằng nhóc. "Tao đưa mày về nha." Nói vậy thôi chứ cậu biết thằng này sẽ không đồng ý rồi.

"Không! Tao không muốn..." Thằng nhóc mím chặt môi, kịch liệt lắc lắc đầu.
"Oke oke vậy tao dẫn mày đến bệnh viện nhá." Cậu nổi ý trêu chọc tên này, há há cậu biết rõ ngoại trừ nhà thì địa điểm thằng này ghét thứ hai là bệnh viện. Đó giờ thằng này chưa bao giờ đến bệnh viện cả.

"Không, tao cũng không muốn đến bệnh viện! Á!" Hét lên một cách kịch liệt rồi sau đó cơn đau trên mặt bỗng ập đến khiến thằng nhóc đau đớn.

'Há há, này thì hét.' Cậu cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

"Này mày có sao không?" Cậu lo lắng hỏi han, chân khụy xuống đưa tay chạm nhẹ vết thương của thằng nhóc.

"Tao thấy vết thương của mày khá nghiêm trọng, hay đi phòng khám tư nhân đi." Cậu lại trêu chọc hắn, đứng top ba những nơi thằng cha không muốn đi là những thứ liên quan đến thuốc men dành cho những kẻ 'yếu'. Phòng khám tư nhân cũng như bệnh viên thôi.
"Không, tao không-" Hắn lại hét lên nhưng cậu đã bụm miệng hắn lại rồi nói "Rồi rồi, tao dẫn mày về nhà tao chữa trị được chưa? Bớt bớt hét lên đi, chạm đến vết thương nữa."

Nói rồi cậu tự tiện nắm tay thằng bé rồi lôi hắn lên. Còn quan tâm hỏi han "Mày có đi được không?" nhưng trong lòng 'Mày mà không đi được tao bỏ mày ở đây.'.

Chả biết tên này bị gì mà hắn hét lên. "Tao không có yếu! Tao đi được!" Rồi hét aaa đau đớn lên.

'Ờ...' Cậu mắt cá chết đầy khinh bỉ nhìn tên vừa la hét bảo không có yếu giờ đau đớn ngã xuống.

Sau đó cậu lại kéo hắn lên, để tay hắn vòng qua cổ sau mình, tay kia vịn hắn rồi bước đi. Hành động của cậu làm thằng nhóc thật bất ngờ, đôi mắt lam không giấu nổi tia ngơ ngác nhìn cậu nhóc lùn hơn mình đang đỡ mình đi từng bước.
Cả hai đứa đi trên đường đón nhận những ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Một đứa tóc đen đáng yêu đang đỡ một đứa bầm dập tóc vàng nhạt đi từng bước. Lòng mọi người kiểu: 'Đúng là anh em cùng tiến.' thầm cảm thấy đứa trẻ tóc đen thật tốt bụng rõ ràng nhỏ hơn đứa tóc vàng nhạt kia nhưng vẫn cố đỡ nó, còn kiên nhẫn đỡ đi từng bước nặng nề.

Một lúc sau cả hai đến một con đường khá vắng, không còn tiếng ồn ào của xe cộ, không còn tiếng nói của những người xung quanh khiến bầu không khí xung quanh hai người có chút gượng gạo.

"Này mày tên gì?" Cậu khi chịu hết nổi với bầu không khí này, cố gắng kéo khoảng cách của cả hai.

"...Tao tên... Sanzu Haruchiyo" Nói đến đây hắn bỗng im lặng. Cậu liếc nhìn thấy hắn mím môi. Lòng thầm nói 'Xạo ke, mày tên thật là Akashi Haruchiyo' thật muốn vạch trần lời nói dối trắng trợn của thằng cha này nhưng vì cậu và tên này hiện giờ không có quen biết gì mà cậu lại biết tên thật của hắn, hỏi ai không nghi ngờ? Ai không đề phòng? Cậu còn muốn kéo gần khoảng cách của cả hai nha.
"Ồ, tên tao là Hanagaki Takemichi." Cậu cười giới thiệu tên. Sau đó cả hai đến trước của nhà cậu. Cậu lục túi áo khoác và lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa ra.

'Tên đẹp...' Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu Sanzu khiến hắn cứng đờ người 'Mình đang nghĩ cái gì vậy? Chết tiệt!' muốn lắc lắc cái đầu nhưng lời nói của cậu đã đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ lẫn lộn. "Vào nhà đi."

----1827 từ-----

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI truyenwki.com TÁC GIẢ LÀ CILL!

VUI LÒNG ĐỪNG REUP ĐI NƠI KHÁC!