[AllTake] Phản diện giả anh hùng

Chương 4

Tác giả: Cill

Hắn theo sau cậu bước vào nhà, lúc này cậu đã bỏ hắn ra chẳng lẽ có chút vậy cũng cần cậu dìu hay sao? Bước vào nhà hắn nhìn xung quanh, căn nhà khá to, đẹp và hiện đại nói chung là mắc hơn nhà của hắn à không... đó không phải nhà của hắn. Nhưng hắn cảm thấy ngôi nhà này có chút hiu quạnh. Hắn nhìn xung quanh nhà những vật dụng cần thiết điều có nhưng ngay cả một bức ảnh gia đình cũng chả thấy đâu là sao? Vì tò mò hắn hỏi cậu.

"Bố mẹ mày đâu rồi?" Chẳng lẽ cũng giống hắn, mọi người điều đi chơi bị bỏ rơi ở nhà.

"Bố mẹ tao đi làm rồi, mày yên tâm ở đây." Giọng cậu lạnh xuống tựa như nói về chuyện không liên quan đến mình. cậu lấy hộp thuốc y tế trong nhà ra. Vì cậu hay bị thương lúc đi là 'Anh hùng' nên nhà cậu luôn có đồ để sơ cứu vết thương. Hay làm sao những thứ này điều là mẹ mua cho cậu, bà ấy vậy mà vẫn còn quan tâm người con trai này. Nghĩ rằng hắn không muốn gặp người lớn nên cậu nói thêm câu sau để cho hắn yên tâm.

"..." Hắn im lặng không nói. Chỉ nhìn cậu lấy hộp sơ cứu ra. Nhìn cậu thành thục sát trùng băng bó những vết thương trên tay hắn, còn cẩn thận không đυ.ng chạm đến những vết thương sâu. Trong lòng hắn thầm nghĩ tại sao cậu lại thành thục sơ cứu như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng hay làm như vậy với người khác hắn cũng chỉ là một trong những người được cậu sơ cứu thôi sao? Bỗng hắn giật mình, tại sao mình lại có cái suy nghĩ khác thường như thế chứ, cậu ta sơ cứu cho ai liên quan gì đến mình... Chẳng lẽ bởi vì mình không phải là người đầu tiên?

Chát! Tiếng chát oan nghiệt xé toạt cả bầu không khí. Sanzu lấy tay tự tát vào má mình để xua đuổi đi cái suy nghĩ ảo ma kia.

"Mày làm cái gì vậy hả?" Takemichi tức giận hét lên. Cậu còn muốn nhìn cái khuôn mặt đẹp trai cuốn hút đó đấy nhen, dù sao tương lai tên này cũng vô cùng đẹp trai cơ mà. Lỡ để lại sẹo thì sao? Hư cái mặt tiền hết.

"Tao còn không lo mày lo làm gì?" Hắn nhìn cậu đăm đăm rồi hỏi. Bên má trái hắn vẫn còn sưng và tím hắn lại tát thêm một cái khiến má hắn trở nên phình lên một bên trông khá mắc cười.

"Rồi rồi, mày bị sao thì kệ mày oke oke tao không quản được chưa?" Cậu giơ hai tay ra vẻ bất lực nhìn hắn đang ngồi rồi nhanh chóng tiếp tục công việc còn dang dở.

Lúc cậu cúi xuống băng bó vết thương ở chân cho hắn cậu không nhìn thấy trong đôi mắt lam kia loé lên một tia sáng nhỏ. 'Không, tao... Đừng mặc kệ tao...' Hắn không biết vì sao hắn lại muốn nói vậy hắn muốn nói với cậu nhưng dường như những lời hắn muốn đều nghẹn trong cổ họng.

Hắn nhớ đến lần đầu gặp cậu. Đối với cậu đây là lần đầu nhưng đối với hắn không phải lần đầu. Hắn đã từng nhìn thấy cậu vì bảo vệ một đứa trẻ khác mà đánh nhau với mấy đứa lớn hơn mình rồi lại bị đánh cho bầm dập nhưng trong đôi mắt ấy vẫn tràn đầy tự tin và ý chí không bao giờ có thể lụi tàn được. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, một đứa không biết đánh đấm mà đòi cứu người ta, ngu thật đấy nhưng lúc thấy cậu nở nụ cười tựa như ánh mặt trời khiến hắn phải cứng đờ người ra. Lúc ấy trong đôi mắt hắn chỉ có một hình dáng là cậu, cậu đang nở nụ cười tràn đầy sự tự tin dù trên người bầm dập. Hắn cảm thấy cậu và hắn là hai người không cùng thế giới, một đứa trẻ với ánh nắng bên người và một kẻ xung quanh toàn u ám, hắn nghĩ cậu có một gia đình vô cùng tuyệt vời nên cậu mới tự tin như vậy không giống hắn.

Nhưng cho đến hôm nay hắn lại gặp cậu một lần nữa, cậu trông trưởng thành hơn, không còn mặc những bộ đồ 'anh hùng' kia không còn hét lên hay nói những câu đạo lý, cậu ra tay một cách dứt khoát thành thục và vô cùng tự tin. Cậu cho hắn một cảm giác yên tâm và ấm áp khiến hắn vô cùng sững sờ. Chỉ là người lạ thôi cơ mà...

Lúc cậu bật lên chân chạm vào đầu tên đầu trọc, môi cậu nhếch lên, đôi mắt sáng lên cậu vô cùng tự tin, lúc cậu lơ lửng giữa không trung hắn còn nhìn thất một đôi cánh sau lưng cậu, ánh nắng vốn không xuất hiện lại chiếu vào đôi mắt hắn, những cọng lông vũ vốn không tồn tại lại khiến khung cảnh qua ánh nhìn của hắn càng thêm huyền huyễn. Cậu nhanh chóng hạ hết bọn chúng những kẻ ngay cả hắn cũng khó mà đánh bại được nhưng cậu lại dễ dàng hạ gục, hắn tự hỏi cậu đã mạnh hơn từ bao giờ?
Cậu đến trước mặt hắn và hỏi hắn có sao không giọng nói cậu ấm áp pha chút trẻ con trong đó lại làm trái tim của hắn trở nên ấm áp hơn, hắn cảm thấy trái tim của bản thân tựa như hụt mất một nhịp. Sao đó cậu lại đỡ hắn dậy dìu hắn đi từng bước một. Hắn lại tự hỏi cậu lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến vậy? Dìu hắn về đến nhà mình còn giúp hắn sơ cứu vết thương, hắn và cậu chỉ là người lạ thôi mà tại sao phải giúp hắn?

Khi cậu hỏi tên hắn đã không muốn nói nhưng chẳng biết vì sao hắn lại nói ra, nhưng đó không phải tên thật của hắn, khi nói xong hắn lại hối hận lỡ như cậu muốn tìm hắn thì sao? Nhưng đã lỡ nói rồi hắn cũng chẳng thể nói lại lỡ như cậu mất lòng tin với hắn.

...

Sau khi sơ cứu hết tất cả vết thương trên người Sanzu cậu lấy một viên thuốc và một ly nước lọc ra. "Đây là thuốc giảm đau uống đi." Cậu chờ hắn bảo không uống hay hét lên nhưng ngoài sự suy đoán của cậu hắn lại nhanh chóng uống hết và ngoan ngoãn ngồi đó.
Sự ngoan ngoãn đó của hắn khiến cậu vô cùng bất ngờ, thằng cha này từ khi nào mà ngoan ngoãn đến vậy? Chẳng lẽ hắn và cậu đã 'thân thiết' hơn chút rồi sao?

Một lúc sau hắn ngồi trên sofa ôm chiếc gối còn cậu ngồi bên kia cũng ôm một chiếc gối khác cả hai không ai nói gì khiến bầu không khí lại một lần nữa gượng gạo.

"hazzii, mày không định về à? Mày không sợ người nhà lo lắng cho mày à?" Cậu hỏi với vẻ mặt ngây thơ chứ cậu thừa biết lúc này ông chú Takeomi và Senju cũng chả mấy quan tâm thằng thứ ba này há há.

"Mày định đuổi tao đi à?" Sanzu nhìn cậu hỏi, chả biết vì cái gì mà cậu nhìn thấy trên đầu hắn có thêm đôi tai cún và sau lưng hắn là một cái đuôi chó màu vàng nhạt đang rũ xuống trông vô cùng đáng thương.

'Ha ha, ảo giác gì lạ ghê...' Cậu cười gượng trong lòng thầm mắng bản thân cố tỉnh táo đừng có nghĩ tầm bậy như thế, thằng Sanzu là một con chó nhưng là chó điên cơ chứ không phải loại chó đáng thương này.
"Không phải, tao chỉ sợ người nhà mày lo lắng cho mày rồi mày về thì bị ăn roi thôi..." Cậu vừa nói vừa chuyển kênh trên TV.

"Vậy... Tao ở lại đây được không?" Hắn ngước đầu nhìn cậu với đôi mắt xanh lam cún con.

'Ditme ảo giác gì nữa đây? Chắc mắt mình bị hư rồi mai đi khám mắt mới được.. Chứ vậy đau tym quá.' Cậu mặt không cảm xúc nhìn con cún đang mong chờ nhìn cậu, cậu thầm nghĩ bản thân bị loãng thị hay mắt cậu có vấn đề rồi. Nhìn cái khuôn mặt băng bó mà vẫn toả ra vầng hào quang kia đi, bịt mắt lại không thì hư mắt mất. Nếu là cậu của trước kia thì đã nhanh chóng đồng ý rồi, 'Takemichi'luôn yếu đuối với những thứ dễ thương cơ mà, đó là điểm yếu chết người nhưng cậu không phải 'Takemichi' đó cậu là một người đã trải qua bao sóng gió mưa sa tinh thần và tâm lý của cậu đã đủ vững vàng rồi.
"Đéo ^^" Một câu nhẹ và gọn khiến cậu lần nữa thấy hình ảnh một con cún đang tủi thân cụp đuôi xuống.

"Không ý tao là chừng nào chúng ta đủ thân đi tao sẽ cho mày ở đây với tao luôn." Vì một phút không chịu nổi cảnh trước mặt mà em đã lầm lỡ đẩy bản thân vào miệng sói. Há há em ơi làm sao em biết được.

"Thật sao?" Sanzu không kìm được vui sướиɠ hỏi lại. Đôi mắt lam long lanh lấp lánh lập loè l*иg lộn nhìn cậu, xung quanh còn có background màu hường phấn cùng những đốm sáng li ti. Ấn tượng của cậu về Sanzu là một con choá điên và thích cắn người giờ cậu lại thấy một Sanzu với đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, ôi đau tym quá bây ơi. Hôm nào đi khám mắt lẫn tim quá.

"ừ ừ..." Cậu tiếp tục giơ hai tay đầu hàng. Thôi đi nhanh nhanh dùm tao đi, tao mệt rồi, á á đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó. SOS!!!
Sau đó cậu và hắn tạm biệt nhau ra về trước khi đi hắn còn hỏi cậu "Ngày mai tao lại đây có được không?" Rồi cậu trả lời oke, mong còn hơn gì nữa chỉ cần hắn không dùng cái ánh mắt đó nhìn cậu là được.

-----1753 từ-----

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI truyenwki.com TÁC GIẢ LÀ CILL!

VUI LÒNG ĐỪNG REUP ĐI NƠI KHÁC!