[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 31: Năm 2009 (V)

Sau khi ở Đạo Thành bốn ngày, bệnh cảm lạnh của Vưu Phi Phàm đã đỡ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng ho dữ dội, tên này không thích uống thuốc, lúc nào cũng cậy mạnh, tôi đã chuẩn bị sẵn bình oxy, sô cô la và hoa đỗ quyên cho cuộc hành trình tiếp theo, sợ tên này giữa đường lại chết yểu. Làm thủ tục trả phòng xong, tên này đang ngồi trong ghế phụ, nghịch điện thoại di động của cô ấy. Tôi đoán cô ấy đang xem newsfeed. Khi chúng tôi gặp nhau ở Thành Đô, có rất ít tin nhắn từ bạn bè của cô ấy gửi đến, đến một cuộc điện thoại cũng không có, thật làm người ta khó hiểu.

Tôi thật thất sách, cho mấy số điện thoại vào danh sách đen, mà quên mất vẫn có thể liên hệ bằng WeChat. Điều kỳ lạ là không ai gửi tin nhắn cho cô ấy, điều này rất kỳ lạ. Ngay cả Phoebe vì cuộc điện thoại xa lạ kia cũng không tìm tới cửa. Cái đầu này của Vưu Phi Phàm không linh hoạt cho mấy, chưa thấy cô ấy gọi điện thoại hay nhắn tin báo bình an cho bạn bè, cho nên tôi muốn gài bẫy cô ấy với một mục đích nhất định:

"Kỳ quái, cô đi lâu như vậy, vì sao không có người liên lạc với cô, bạn bè với người nhà của cô đâu?"

Rõ ràng câu hỏi của tôi đã trúng đích, Vưu Phi Phàm ngẩn người nhìn màn hình điện thoại có chút u sầu: "Chắc bọn họ đều cho rằng tôi ra ngoài một mình cũng không sao, chơi điên cuồng mệt mỏi thì  về nhà như lẽ hiển nhiên, giống như một con chó hay con mèo vâng lời biết tìm đường về nhà."

Sau khi điều chỉnh bản đồ, tôi vừa khởi động xe vừa đùa giỡn hỏi: "Cô không chủ động liên lạc với họ à?"

Hiển nhiên trên mặt nàng chờ mong so với thất vọng lớn hơn, nhưng cô ấy lại kiên quyết lắc đầu: "Không! Đây là tôi âm thầm phản kháng, bọn họ đã quen với sự tồn tại của tôi, cảm thấy sẽ không mất đi, cái này gọi là tự tin, cho nên tôi đang dần dần thoát khỏi cuộc sống như vậy, và chứng minh cho họ thấy rằng bất cứ ai rời đi sẽ sống như bình thường!"

Cái này trong lòng có bao nhiêu uỷ khuất, cho nên mới có suy nghĩ như vậy, từ bỏ không chỉ có tình yêu, mà còn có tình bạn và người thân, tên nhóc này quá ngây thơ, cô còn muốn trêu chọc cho nên hỏi tiếp, "Vậy cô không nhớ bọn họ à? Nhất là bạn gái của cô."   

Vưu Phi Phàm nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, càng thêm u sầu nói: "Nhớ, nhưng như thì đã sao, cô ấy sẽ không chủ động tìm tôi, vĩnh viễn sẽ không, nghĩ tới đây, tôi cảm giác cô ấy không yêu tôi, trái tim cô ấy thay đổi rồi, có lẽ trái tim không thay đổi nhưng mà suy nghĩ vẫn cứng rắn như ngày nào. Tôi là ngọn đèn đường trong thế giới của cô ấy. Cô ấy yêu cầu tôi đứng yên ở đó, thế là tôi ngoan ngoãn đứng yên, để cô ấy thấy đường về nhà, nhưng mà hình như cô ấy quên mất rằng có đôi khi đèn đường không sáng, thứ dựa vào tình yêu để tạo ra dòng điện, lâu ngày cũng sẽ mất nguồn.

Thế giới của cô ấy rất đặc sắc, ngoài tôi ra, còn có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, còn trong thế giới của tôi chỉ có một mình cô ấy, cho nên trong mối quan hệ của chúng tôi không bình đẳng, không phải tôi không còn yêu cô ấy, chỉ là tôi muốn từ từ tìm lại bản thân mà tôi đã đánh mất, để thế giới của tôi không chỉ có một mình cô ấy."

"Đúng vậy, ngoài tình yêu ra, còn có rất nhiều thứ có thể theo đuổi trong cuộc sống. Yêu bản thân là bước đầu tiên. Chà, đường đến Á Đinh còn rất xa, cô không định chụp tấm hình rồi đăng lên sao?"

"Đương nhiên phải chụp rồi!  Mấy ngày trước bổn tôn thân thể bất ổn, hiện tại sống khỏe mạnh!"

    ————————————————————————————————————————

"Này, thế là cô làm ngược lại lời cô nói ban đầu, thể hiện lòng tốt, nuôi con của nó à."
Tần Quân đã hình thành thói quen thỉnh thoảng mang đến những bữa trưa ngon lành, thậm chí thỉnh thoảng còn ăn bento với tôi, mùa này, nhờ hành động tinh tế của cô ấy, cuộc sống của tôi đã có thêm một màu sắc khác, khi tôi đi giám sát công việc mỗi ngày, tôi sẽ mang Chiêu Tài theo, buộc nó vào cửa ra vào, mèo chiêu tài, cho nên sẽ tốt lành vô cùng!

Thế nên, khi Tần Quân nhìn thấy người bạn mới này, đúc kết ra câu nói kia, còn tôi trịnh trọng giới thiệu Chiêu Tài cho cô ấy, giống như giới thiệu với bạn bè của chính mình, Tần Quân đã cười một lúc lâu khi nghe thấy tên của nó, nói tôi phát cuồng vì tiền, nhưng  mà cô ấy rất thích Chiêu Tài, thỉnh thoảng còn bế lên chơi, không e sợ móng của Chiêu Tài sẽ làm hư bộ đồ đắt tiền của cô ấy, cũng không sợ bẩn.

Cô ấy hiếm khi nhắc đến người yêu cũ đã rời đi ngày hôm đó, chúng tôi dần trở thành bạn bè từ mối quan hệ chủ-nhân viên, và mở rộng phạm vi hoạt động từ tòa nhà văn phòng đến hai ngôi nhà của cô ấy, và cuối cùng phát triển thành việc đến biệt thự nhỏ của cô ấy uống trà, cho đến khi hoàn thành thời gian thi công, căn hộ chính và căn hộ phụ đã được trang trí xong, chỉ chờ cô ấy đến ký nhận.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của cô ấy, và tôi cũng đã chọn một ngày lành tháng tốt để kết thúc ngày hôm đó, tôi đã đặc biệt thắt một chiếc nơ đỏ xinh đẹp quanh cổ Chiêu Tài. Tần Quân cũng bỏ công việc xuống đến đây, tôi đứng ở cửa hành lang đưa chìa khóa cửa cho cô ấy, nhưng cô ấy lại đồng thời bế lấy Chiêu Tài trên tay tôi.

Mở cửa bước vào, nhìn ngôi nhà mới toanh mà bật khóc, tôi sợ nhất là thấy con gái khóc, bởi vì cái bộ dạng vì tình mà u sầu kia làm cho bầu không khí trầm xuống, mà đối với tôi thì ngày hôm đó vô cùng quan trọng, bởi vì 60% số tiền còn lại chẳng bao lâu nữa sẽ nằm trong tài khoản của tôi, tôi còn cố ý mặc một chiếc váy trắng xinh xẻo.

Tôi lấy ra khăn giấy đưa cho Tần Quân: "Cô đây là khóc vì vui hay buồn, hay vẫn là do không hài lòng cách trang trí hả? Đừng dọa tôi chứ!"
Tần Quân đưa tay lên lau nước mắt, tốc độ hồi phục của cô thật khiến người ta kinh ngạc, cô đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, xoa đầu Chiêu Tài thì thầm: "Lúc tôi mới du học về, trong tay có một khoản tiền muốn đầu tư, nhưng mà lại không biết nhiều về thị trường đầu tư trong nước, cho nên tự mình lập nghiệp. Vì vậy ở một tiệc rượu gặp được Hà Mộc, Hà Mộc rất giỏi, còn trẻ tuổi nhưng đã lăn lộn được trong cái vòng này,  anh ấy đối với ngành công nghiệp kỹ thuật có độ nhạy cảm rất cao, chỉ cần đó là mảnh đất anh ấy thích, giá trị thị trường sẽ một đường tăng cao.

Khi tôi mời anh ấy gia nhập vào công ty của tôi, rất nhiều công ty thực sự muốn săn anh ấy, và điều kiện họ đưa ra còn hào phóng hơn tôi, khi đó, văn phòng chỉ là một căn phòng nhỏ, từ sếp đến nhân viên chưa đến 10 người,  công ty đã mở rộng rất nhiều hoạt động kinh doanh thông qua các mối quan hệ cá nhân của Hà Mộc, Hà Mộc theo đuổi tôi theo cách riêng của anh ấy, và nói với tôi rằng anh ấy có thể từ bỏ thứ danh lợi mà người thường thèm muốn, chỉ để chia sẻ niềm vui nỗi buồn với tôi, chứng minh bản thân đáng tin cậy và nghiêm túc với tôi.
Tôi rung động trước sự chân thành của anh ấy và nhận lời theo đuổi, anh ấy khá phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của tôi. Sự khó khăn vất vả khi khởi nghiệp người thường khó mà tưởng tượng ra được, chúng tôi ngày đêm điên cuồng làm việc cho một dự án đấu thầu của chính phủ, lúc ăn lúc ngủ đều ở nơi nho nhỏ kia, cũng may kết quả không khiến người ta thất vọng.

Hiệu quả kinh doanh của công ty ngày càng lớn, chúng tôi cũng ngày càng bận hơn, cho đến khi quy mô mở rộng, cần có nhiều bộ phận để hoàn thiện bộ máy công ty, cần phải tuyển nhân viên, cần phải chọn văn phòng ở nơi lớn hơn, công ty cũng đủ để lên sàn chứng khoán, tôi đề nghị anh ấy đưa công ty lên sàn chứng khoán, nhưng mà bởi vì kế hoạch này làm cho mối quan hệ của chúng tôi có khác biệt lớn. Chúng tôi bắt đầu tranh cãi không dứt, anh kiên quyết không đồng ý, còn tôi nhất quyết lên sàn.
Cuộc cãi vã tồi tệ nhất là khi chúng tôi chia tay, tôi khăng khăng đòi đưa công ty lên sàn, thế là anh ấy bỏ việc không làm nữa, và rồi như cô thấy đó, anh ấy xách ba lô lên rồi đi, tôi rất tức giận, đây là biểu hiện của người vô trách nhiệm. Chúng tôi cãi nhau quá nhiều, cuối cùng nảy sinh mâu thuẫn trong cuộc sống. "

Nghe được Tần Quân phàn nàn, tôi chần chờ hỏi: "Vậy cô còn yêu anh ta không?"

"Tôi càng muốn biết, liệu anh ấy có còn yêu tôi không?"

"Vậy là, hai người... yêu nhau nhưng bất đồng quan điểm à?"

Tần Quân nhíu mày nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu: "Ta không yêu anh ấy nữa, chỉ còn lại biết ơn."

"Cô... thật là máu lạnh."

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mình là người cứng rắn, luôn cảm thấy chuyện này rất không tử tế."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy quay lại với cô, thậm chí còn cầu hôn cô?"
"Chúng tôi đã chia tay hoàn toàn rồi, anh ấy sẽ không quay lại, kể cả khi có cầu hôn, tôi cũng từ chối. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy đi lần nữa, đó là quãng thời gian khó khăn, công ty cần anh ấy, tôi cần anh ấy, nhưng anh ấy nói, anh ấy thích phong cảnh trên đường, bảo rồi đừng quấy rầy anh ấy."

Đây là một câu chuyện tình yêu không có cái kết đẹp, đương nhiên, cá nhân tôi cảm thấy Tần Quân yêu công việc hơn yêu người, cô ấy dường như không cần tình yêu. Vừa nói, cô ấy vừa tự nhiên tựa đầu vào vai tôi, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của mình, sự lạ lẫm khi đối mặt với không gian rộng lớn này đã lây nhiễm cho tôi.

Thực ra khi cô ấy nhắc đến quá khứ như vậy, không hiểu sao tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm giác này hình như là ghen tị, nhưng tôi vẫn đưa tay qua vai cô ấy an ủi: "Nhưng mà bây giờ cũng đã tốt lên rồi, công ty cũng phát triển, không phải sao?"
Tần Quân lắc đầu: "Kế hoạch lên sàn đã gác lại, tôi cần tìm một cơ hội tốt hơn."

Tôi giơ ngón tay búng nhẹ vào trán cô ấy: "Lão đại, lần hợp tác này rất vui vẻ, tôi nên nói lời tạm biệt."

Nói rời đi, ta vừa định đứng lên, Tần Quân đã túm lấy váy của tôi, tôi ngã vào trên sô pha, cô ấy lật người đè tôi xuống, chuyện là thế nào đây?

Son môi của cô ấy hơi ngọt với trái cây nhiệt đới, sự dịu dàng của cô ấy ngụy trang cho sự cường thế chiếm hữu của cô ấy, tôi mở to mắt nhìn cô ấy, hoàn toàn bối rối! Tôi có thể hiểu rằng nụ hôn lần trước là do rượu, nhưng còn hôm nay thì sao? Nụ hôn bất ngờ này, chỉ là trò đùa thôi sao? Tìm kiếm một người điền cô đơn?

Tôi đẩy cô ấy ra, thở hồng hộc, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bừa bãi lau đi vết son lem ở khóe miệng, Tần Quân bình tĩnh nói: "Lần này. . . tôi tỉnh táo. . . "
Cô ấy đổi một tư thế thoải mái, giơ tay vò mái tóc dài của tôi, nhàn nhạt nhớ lại: "Ngày hôm đó em cũng xõa tóc, mặc quần ống rộng, tay cầm túi vải, vội vã chạy vào văn phòng, tay cầm chồng bản thảo vẽ tay trong tay, vì sợ rằng chúng tôi sẽ không hài lòng.

Sau khi hoàn thành bản nháp, em vui vẻ rời khỏi công ty, khi xe buýt chưa đến, em ngồi xổm dưới gốc cây trêu chọc bé mèo, từ hôm đó, tôi có thể đứng bên cửa sổ nhìn em mỗi ngày. Ngày nào thấy em, tôi sẽ vẽ một vòng tròn lên lịch, coi như đó là thú vui nhỏ.

Sau một thời gian dài, tôi đã đánh cược với bản thân mình, xem một ngày nào đó em có dừng lại không, không ngờ em lại đến vào một ngày mưa, tôi đã thua cược, vì thế tôi muốn biết nhiều hơn về em. "

"Tần Quân, cô. . ."

Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, hỏi từng chữ một: "Tôi có thể đuổi theo em không?"
Giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng, biến một câu nghi vấn thành một câu khẳng định, nghe xong, tôi có cảm giác ngứa ran đến nổi da gà, tôi ngập ngừng nói: "Cô... cô... mới vừa rồi còn là kẻ vì tình mà tổn thương, nhưng bây giờ...."

"Trông có vẻ như trò đùa, phải không?"

Cô chỉ vào ngôi nhà, đùa giỡn:  "Đây có giống ngôi nhà mơ ước của em không? Tôi không vội mà yêu cầu câu trả lời nhưng xin hãy suy nghĩ kỹ... Tôi không phải là người dành tâm trí và thời gian chơi đùa, chỉ là tôi rất thích em...."

Cô ấy bình thản từ trong xương tủy, cho nên nói những chuyện quan trọng, nhưng vẻ mặt lại ung dung thong thả, tựa hồ tỏ tình là chuyện rất tự nhiên tùy ý, giống như tôi không chấp nhận cũng không quan trọng, quan trọng là... cô ấy đã tỏ tình rồi.

Vì vậy, lời tỏ tình bất ngờ khiến bầu không khí chúng tôi ở cùng một không gian trở nên ngột ngạt, tôi vồ lấy Chiêu Tài như một con đà điểu cố gắng thoát khỏi mọi vấn đề, bối rối bỏ chạy...