[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 30: Năm 2009 (IV)

Trong lúc đưa Vưu Phi Phàm về khách sạn, tôi còn mua thêm một túi nhiệt, chờ sau khi cô ấy nằm xuống, tôi nhét túi nhiệt vào trong chăn cô ấy, kiên nhẫn dỗ dành cô ấy: "Ngoan ngoan ngủ đi, tỉnh lại sẽ chịu hơn, lát nữa, tôi gọi cô dậy uống thuốc."

Cô ấy quấn chăn chỉ để lộ hai hai con mắt, nói với giọng nghẹt nghẹt, "Ừ... Thu Vô Danh... cô tốt thiệt đó!"

Tôi búng trán cô ấy, hừ một tiếng nói: "Cô khách sáo với tôi cái gì, ngủ đi..."

Giống như dỗ dành một đứa trẻ, tôi vỗ nhẹ vào chăn một cách nhịp nhàng. Sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ đều và sâu, tôi ngồi lại trên giường và nhìn khuôn mặt say ngủ của Vưu Phi Phàm, bên khoé mắt cô ấy có vết sẹo nhỏ, hẳn là đằng sau vết sẹo này, là một câu chuyện mà không muốn để người ta biết, nhưng mà gương mặt nhỏ nhắn khá xinh, mặc dù ăn mặc theo kiểu Tomboy thế nhưng tôi chưa bao giờ mặc định cô ấy là T.

Bởi vì lời nói và hành động của người này vừa công vừa thụ, không biết nên diễn tả thế nào, cảm giác ngỗ nghịch khác xa với vẻ bề ngoài. Ánh mắt tôi từ từ dịch chuyển đến điện thoại bên gối cô ấy, tôi đứng dậy đứng bên mép giường, đắp chăn lại cho cô ấy, sẵn tay cần lấy điện thoại cô ấy.

Lặng lẽ đi đến hành lang ngoài cửa, châm một điếu thuốc, mật khẩu mở khoá là 1010, tiện đại cái cơ cũng có thể lừa được người này biết được mật khẩu, không tốn công sức cho lắm, tên này không có chút phòng bị nào cả, rất dễ bị thiệt thòi. Tôi đến phần cài đặt, ghi dấu vân tay vào đó, sẵn đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Vừa hay điện thoại mới để chế độ im lặng thì có một cuộc điện thoại gọi đến, hiển thị cuộc gọi là Phoebe, tôi có chút do dự, nhưng không hiểu sao lại nhận điện thoại: "Xin chào."

Rõ ràng đối phương bởi vì thanh âm của tôi mà trầm mặc một hồi, sau đó mới mở miệng, ngữ điệu lạnh lùng lọt vào tai tôi, bình tĩnh mà đơn giản hỏi: "Cô là ai?"

Tôi búng tàn thuốc, dựa vào tường, ngẩng đầu lên cười đáp: "Tôi là ai không quan trọng."

"Vưu Phi Phàm đâu?"

"Cô ấy ngủ rồi."

"Bây giờ, các cô đang ở đâu?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cuối hành lang khách sạn, nụ cười trên khóe miệng ngay cả bản thân cũng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng hỏi: "Chúng tôi ở trong khách sạn, nhưng mà... chuyện này thì liên quan gì đến cô?"

Hiển nhiên câu trả lời như vậy gợi lên đối phương một tia địch ý: "Liên quan? A... cho dù cô không nói cho tôi biết, tôi cũng có thể tìm được các cô."

Tôi lấy điện thoại di động ra, mở một tập tài liệu điện tử lật xem, sau đó cười đáp: "Lam đổng, dựa vào tài lực và địa vị của cô, tìm người không khó, cô có thể thử xem."

Vừa dứt lời, bên kia lập tức cúp máy, tôi mở WeChat của Vưu Phi Phàm, đối chiếu với tài liệu trong tay, cùng với lịch sử trò chuyện trong WeChat, dễ dàng tìm được số điện thoại của mấy người bạn thân của cô ấy, tôi đem tất cả số điện thoại của bọn họ cho vào danh sách đen, bao gồm cả Phoebe.

Về phòng, tôi đặt lại điện thoại lên gối như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, trước khi trò chơi của tôi bắt đầu, tôi có thể yên tâm mang tên này đi chơi thêm mấy ngày nữa.

————————————————————————————————————————

Rượu khiến người ta điên cuồng, cuối cùng chỉ có thể bình tĩnh trở lại, nụ hôn kịch liệt chỉ còn lại trong ký ức, tôi bế Tần Quân say khướt trở về phòng ngủ, sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng khách hỗn độn, tôi lảo đảo rời đi nhà cô ấy. Tôi đưa tay lên sờ môi, một cảm giác lạ lùng nhưng tuyệt vời, lớn từng tuổi này, nụ hôn đầu tiên của tôi bị một người phụ nữ say rượu cướp đi.
Tốn gần hai tháng, cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong bản vẽ thiết kế của nhà chính và nhà cho khách, đưa cho Tần Quân lựa chọn, đợi đến lúc cô ấy quyết định, thì tiết trời đã sang hè, tôi mở lịch ra chọn ngày lành để khởi công, báo cho Tần Quân một tiếng, công việc của cô ấy bận rộn hơn tôi tưởng nhiều, từ hôm say rượu đó, chúng tôi cũng không gặp mặt nhau, mọi liên lạc đều phải dựa vào điện thoại di động.

Bây giờ, tôi cảm tạ trời đất, vì nhà của Tần Quân không phải là nhà không vườn trống, thân là giám sát kiêm thiết kế, có thể ở trong nhà mở điều hoà. Một buổi trưa nọ, tôi bảo công nhân nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian đi ăn trưa, còn tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu và trông nhà, một người đàn ông đang đứng ở cửa với chiếc ba lô du lịch to đùng trên lưng, anh ta nhìn tôi chằm chằm mang theo nghi hoặc, tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu, cuối cùng yếu ớt hỏi: "Anh tìm ai?"
Người đàn ông phớt lờ câu hỏi của tôi, thay vào đó hỏi lại: "Chủ của căn nhà, sao lại muốn sửa chữa?"

Tôi nhìn kỹ người đàn ông, cảm thấy rất quen thuộc, cuối cùng nhận ra đó chính là người đàn ông trong khung ảnh, tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra định liên lạc với chủ căn nhà này, ngay sau đó một giọng nói từ phía sau người đàn ông vang lên: "Đúng vậy, có vấn đề gì?"

Trong tay Tần Quân xách theo một hộp cơm được đóng gói cẩn thận, người đàn ông tránh ra, Tần Quân đưa hộp cơm cho tôi, không để ý đến người đàn ông đó, chỉ cười nói: "Khoảng thời gian này, tôi đi công tác, hôm nay vừa lập tức đến xem tiến độ, à, sẵn mang cơm đến cho cô luôn, cô chưa ăn cơm phải không?"

Tôi nhận lấy hộp cơm, trong lòng tràn đầy vẻ biết ơn: "Tôi cho công nhân ăn trước nên ở lại đây, vị này là?"
Tôi ghé sát vào tai Tần Quân nhỏ giọng nói: "Người yêu cũ à?"

Tần Quân xoay người nhìn người đàn ông đứng ở cửa, không trả lời câu hỏi nhiều chuyện của tôi, mà là nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thư phòng nói chuyện đi."

Người đàn ông đành phải cởi ba lô đặt ở cửa, sau đó đi thẳng vào thư phòng, Tần Quân lại trừng mắt nhìn tôi: "Dám hóng hớt chuyện của sếp, cẩn thận tôi trừ lương đó."

Ơ hay, sợ quá sợ quá, đang doạ tôi đấy à? Ờ, liên quan đến tiền là điểm yếu của tôi, tôi cười xấu hổ khi cầm hộp cơm: "Cảm ơn cô đã mang đồ ăn đến."

"Còn hóng hớt như vậy, lần sau sẽ không có phúc lợi này đâu."

Tần Quân đùa giỡn đi về phía thư phòng, tôi nhìn thấy bóng dáng của bọn họ bị cánh cửa đóng kín ngăn cách, tôi vùi đầu nhìn đồ ăn trong tay, không biết vì sao, một hộp đồ ăn đủ mùi vị, nhưng lại không có hứng ăn.
Ngay khi tôi đang ngồi vào bàn, cầm đũa gắp vài miếng thức ăn, tiếng cãi vã trong thư phòng lọt vào tai tôi. Tôi tiến lại gần cửa để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng với một tiếng rầm, cánh cửa được mở ra, người đàn ông giận dữ trừng mắt nhìn tôi rồi hùng hổ bỏ đi.

Chỉ thấy Tần Quân tuyệt vọng ngồi ở trên ghế, đỡ trán nhắm nghiền mắt, tựa hồ cũng rất tức giận, tiếp theo mở to hai mắt trừng tôi: "Cô nhìn cái gì, đi vào trong, đóng cửa lại."

Tôi cầm hộp cơm trên tay, vẻ mặt ngơ ngác tôi là ai, tôi đang ở đâu? Đang ở triều đại Nhà Thanh sao? Thấy Tần Quân dịu lại, tôi đóng cửa, ngồi xổm xuống, tranh thủ thời gian ăn cơm, đói bụng lắm rồi. Tần Quân nhìn tôi, tôi vừa ăn vừa nhìn cô ấy, cuối cùng cô ấy cười, là cái kiểu ôm bụng mà cười.

"Nếu giờ cô mặc chiếc áo khoác quân đội cùng với chiếc mũ Lôi Phong, thì càng hợp hơn."
"Cô... tiếp tục tức giận đi, mắc gì mà cười...."

"Nghe lén vui không?"

"Chẳng có gì vui, các cô mắng chửi nhau bằng tiếng Trung lẫn tiếng Anh, tôi nghe chả hiểu cho lắm!"

"Còn ở đây xảo biện với tôi à?"

Tôi đặt chiếc hộp sang một bên, vỗ tay: "Mà cũng hay ghê, không hợp nhau thì cãi nhau, tôi thấy anh ta phong trần bụi đời, nhất định là vừa mới đi chỗ khác về tìm cô."

Tần Quân nhướng mày, cuối cùng nói: "Một người ba quan điểm không hợp nhau, thì không thể tiếp tục, lãng mạn của anh ta phiêu bạt thiên hạ, tôi thích bê tông cốt thép thành phố phong cảnh, hai loại người như vậy đến cùng nhau chỉ mang tới ồn ào, không bằng chia xa giữ cho lỗ tai thanh tịnh."

Tôi có lẽ đã hiểu ý của cô ấy, cuối cùng phân tích: "Thực chất vấn đề không phải ở quan niệm, mà là do hai người không ai chịu nhượng bộ nên mới thành ra như vậy. Cho tôi hỏi, sau cuộc cãi vã, các cô có thấy thoải mái không? Hay vẫn bực bội?
Tần Quân khẽ cau mày, cuối cùng mất bình tĩnh với phát tiết tôi: "Vậy thì liên quan gì đến cô?"

Cái loại trút giận kiểu giận chó đánh mèo này thật ngây thơ, tôi cũng chẳng tức giận làm gì, đề nghị, "Sếp, có thể cho tôi nghỉ phép không?"

Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: "Cô muốn làm gì?"

"Đã lâu không cho mèo ăn, cũng không biết nó còn hay không, hẳn là nó đã sinh rồi."

Tần Quân rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cô ấy xoa xoa sống mũi, yếu ớt nói: "Vậy cô đi xem một chút đi."

Tôi vỗ tay và đề nghị: "Cô có muốn đi cùng tôi không? Hãy để nỗi buồn của cô biến mất đi~"

"Tôi không rảnh, thường xuyên đi công tác, công ty còn có rất nhiều việc phải xử lý."

"Được rồi!"

Nói xong, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tần Quân theo sát bước chân của tôi, cùng nhau đi vào thang máy, cả quá trình đều không nói chuyện, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Xuống đến tầng một, tôi định bước ra thì cô ấy khoác tay tôi nói: "Tôi về công ty, tiện đường cho cô quá gian."
Nếu người ta đã chủ động đề nghị, ngồi xe miễn phí có ngu mới không ngồi, tôi nói đùa: "Sếp à, tiền kiếm hoài không hết, cô đi công tác về không mệt sao, không định nghỉ ngơi à?"

Tần Quân không chớp mắt nhìn chằm chằm thang máy tầng, thở dài nói: "Đây là lãnh đạo cùng nhân viên tư duy khác biệt..."

Đây là nói tôi không hiểu chuyện, suy nghĩ một lúc lâu thì có vẻ người này đang cười vì sự thiển cận của tôi, tôi đi theo cô ấy vào trong xe và thắt dây an toàn theo thói quen. Nói chuyện với Tần Quân khá suôn sẻ, cô ấy sẽ không bởi vì sự khác biệt trong giai cấp mà khách sáo với tôi, tôi cũng không vì cô ấy là sếp mà sợ hãi. Cảm giác cân bằng như vậy khiến cho việc hòa thuận trở nên rất tốt.

Cô ấy đậu xe gần chỗ mèo hoang hay đến, không nói gì thêm, sau khi lễ phép chào tạm biệt, tôi nhìn cô ấy vội vàng rời đi. Tôi không mang theo thức ăn trong túi nên đã tìm kiếm quanh gốc cây mấy lần mà không thấy mèo mẹ, có lẽ nó đã dọn nhà đi rồi, tôi đứng bên gốc cây và do dự không biết có nên bắt taxi quay lại tiếp tục công việc giám sát không, bỗng nhiên con mèo từ đâu chui ra, tôi muốn bắt lấy nó, nhưng tên nhóc này chạy rất nhanh, tôi đuổi theo nó.
Mèo mẹ biến mất, chỉ để lại một đàn mèo con, nhưng con duy nhất còn sống là con đã ra ngoài đi dạo, mèo con đi quanh cái ổ không ngừng kêu lên, nó đang sợ, thậm chí run rẩy, tôi ngồi xổm xuống chạm vào cái đầu nhỏ của nó, "Bạn nhỏ, mẹ của bạn nhỏ đâu rồi?"

"Meo meo~"

"Mẹ bạn nhỏ không cần bạn nhỏ nữa sao?"

"Meo meo~"

"Vậy... nên làm gì đây?"

Tôi nhìn quanh thấy một tảng đá, định chôn mấy bé mèo xuống, nên đào một cái hố gần đó, mèo con cứ vây quanh không cho tôi chôn đồng loại, lúc này có một dì quét đường đi đến: "Ôi chao, mấy con mèo này chết hết rồi à! Mèo mẹ mấy ngày trước đã biến mất rồi, người trẻ tuổi, có muốn mang về nhà nuôi không, chiêu tài chiêu lộc, mèo mang tiền tài đến đó."

Nói xong, dì quét đường lại rời đi. Lấp đất xong, tôi nghiêng đầu nhìn mèo con, chắc là nó thấy quen thuộc với tôi nên không chạy mất, tôi nhặt nó bỏ vào túi đựng đồ: "Hay là, gọi bé là Chiêu Tài nhé, cái tên mang nhiều tốt lành."
"Meo meo~"

"Đi, chị sẽ cho bé một ngôi nhà nhỏ ấm áp."

Lúc đi, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng, có lẽ giờ phút này Tần Quân đang cầm tách cà phê lặng lẽ nhìn tôi. Tiếp theo, tôi gọi một chiếc taxi và phải tìm một cửa hàng thú cưng để tắm rửa cho tên nhóc trước. Nói thế nào nhỉ, còn sắm cái nhà cho nó nữa~