[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 33: Á Đinh Đạo Thành

Sáng sớm, tôi kéo Vưu Phi Phàm vẫn còn đang ồn ào tức giận vì dậy sớm, không mất nhiều thời gian từ nhà trọ ở làng Á Đinh đến Luorong sau đó đến hồ Trân Châu. Bầu trời xanh trên cao nguyên cách đó không xa và những đám mây trắng dần thấp xuống, nắng đổ xuống vai tôi một vẻ tươi mới đầy mê hoặc.

Trước kia, Tần Quân vô ý nhắc đến nơi này, nói nếu có thời gian sẽ đến đây dạo chơi, khi đó Á Đinh vẫn là nơi khỉ ho cò gáy không ai biết, không biết cô ấy xem nó được ở trên cuốn tạp chí nào, nhưng mà cuối cùng đến nơi đây chỉ còn lại mình tôi, không ai có thể chia sẻ nỗi tiếc nuối và cảm giác mất mát này với tôi.

"Này! Có cưỡi ngựa kìa."

Đối mặt với món quà của thiên nhiên, Vưu Phi Phàm như sống dậy, ngay khi tôi dừng xe, cô ấy đã nhảy xuống xe với chiếc túi trên lưng và hỏi ý kiến ​​​​người dân địa phương về giá cưỡi ngựa.

"Vội vàng cái gì, mua vé chưa?"

"Cô biết cái gì? Lần đầu tiên tới, nhất định phải cùng người địa phương làm quen, giá cả tôi đã thương lượng qua, cưỡi ngựa cộng thêm vé cũng không tính bao nhiêu, dù sao tôi muốn cưỡi ngựa, cô ngồi xe điện đi!"

Tôi nhìn khuôn mặt bất chấp sống chết của cô ấy, không giống như kẻ thất tình, tôi đã nói không biết bao lần, cô ấy chính là một đứa trẻ,  à để tôi nghĩ lại bổ sung vào thêm, chính là đứa trẻ nặng trăm cân!

Tôi đi về phía cô ấy, lấy bình oxy trong túi ra đưa cho cô ấy, liên tục dặn dò: "Cô bị cảm còn chưa khoẻ, độ cao ở đây không thấp, cầm theo bình oxy đi, đừng chạy nhảy lung tung, biết chưa?"

"Ai ya, tôi biết rồi, cô dài dòng quá đi!"

"Cô thì biết cái rắm gì, lão tử đây thấy cô thở hổn hển chẳng ra làm sao, đi chậm lại chút cho tôi!"

"Người ta nói xe về lại đây 7 giờ xe hết, có rất nhiều chỗ để đi, một ngày không đủ thời gian, tranh thủ thời gian, mau lên ngựa đi!"

"Là đứa nào sáng mở mắt không nổi hả, làm chậm trễ thời gian, sau không thấy ngại! Hơn nữa, tôi có nói là chỉ được chơi 1 ngày thôi sao?! Ngốc nghếch!"

Cô ấy bắt chước dáng vẻ của tôi, lắc đầu chậc chậc, cuối cùng trợn tròn mắt, sau đó đỡ tay người dắt ngựa rồi nhảy lên ngựa, nhảy hồi lâu vẫn không lên được được, động tác vụng về khá buồn cười, tôi thuận lợi ngồi lên ngựa, nhìn dáng vẻ vất vả của cô ấy, dở khóc dở cười, "Có được không vậy trời?" 

"Đều tại cô hết, bắt tôi mặc nhiều quần áo như thế, ngay cả chân còn mở không ra được. Cô còn ở đó cười nhạo tôi!"

"Sao cô lại đáng yêu thế hả?"

"Cô im đi!"

"Cô có thể tiếp tục nhảy, đừng có dừng lại.... tôi quay hình cho cô, rồi đăng lên mạng chắc chắn sẽ phát hoả~"

"Cô.... Cô chờ đó...."

Sau đó lại là một hồi lâu nhảy tới nhảy lui, không ai có thể ngu ngốc như vậy, cuối cùng một người Tây Tạng cường tráng chạy tới, hai người cùng nhau nhấc bổng Vưu Phi Phàm, đưa lên yên ngựa, cô ấy ngã trên lưng ngựa thở dốc một hồi, sau đó vỗ lưng ngựa, làm vẻ mặt đắc ý nhìn tôi, tôi không hiểu cô ấy đắc ý cái gì nữa?

Đoàn ngựa tập hợp thành một nhóm trước khi khởi hành, Vưu Phi Phàm cưỡi ngựa mắt nhìn về phía trước, rốt cuộc cũng điềm tĩnh lại, vẻ phấn khích trên mặt nhạt dần, vừa rồi mất đi sức sống, không biết cô bị làm sao suy nghĩ, nhưng tôi vẫy tay với cô ấy, cũng không có phản ứng gì.

Đến đền Xung Cổ Tự, nhoáng một cái mọi người trở thành tín đồ thành kính, cũng không biết trong chuyến đi ngắn ngủi này mọi người đọng lại được cái gì, có vẻ hơi buồn cười, giống như bạn ham mê tửu sắc mỗi ngày, đột nhiên đến chùa, bái lạy Phật Tổ Bồ Tát, thắp hương cúi đầu lạy ba cái, một lượt là xong, động tác rất thuần thục, đặc biệt có ý thức lễ nghi, cho rằng làm như thế thế thì sẽ có được một cuộc sống tốt lành, chờ khi chân bước ra khỏi chùa thế là là kẻ ham mê tửu sắc, vậy thì việc dập đầu ba cái có nghĩa gì, thật nực cười. 
Nhưng mà, vào một thời điểm nhất định có lúc thành thật ngoan đạo, thì ít nhất những phước lành mong đợi đều tốt đẹp. Sau khi xuống ngựa, Vưu Phi Phàm không đi theo đám đông hướng về Xung Cổ Tự, cô ấy đi vòng quanh bức tường bên ngoài ngôi đền nửa vòng, lẩm bẩm điều gì đó, cuối cùng ngồi xổm xuống đất nhặt một hòn đá và bỏ nó vào trong túi cô ấy.

Loại hành vi này thật khó hiểu, thấy tôi không hiểu ra sao, cô ấy vui vẻ nhặt một viên đá khác, bỏ vào túi như một tên trộm, lẩm bẩm: "Một bông hoa, một ngọn cỏ, một thế giới, tôi không thể mang đi được, cho nên nhặt một hòn đá làm kỷ niệm, hòn đá sống bên chùa nhất định có linh khí, sẵn tiện nhặt cho cô một viên luôn, chắc sẽ không sao đâu ha."

Thật là dở khóc dở cười mà, tôi đưa tay đỡ cô ấy dậy, thiện lương của Vưu Phi Phàm có chút ngốc nghếch nhưng lại có thể dễ dàng khiến lòng người lay động, một người tốt như vậy nhưng tâm hồn lại bị tổn thương thành từng mảnh, tôi cảm thấy cô ấy không xứng đáng bị như thế. Thậm chí giờ phút này, tôi còn sản sinh ra tình thương với cô ấy, cô ấy, đặc biệt là cách cô ấy lén lút nhặt đá lấy tay áo phủi bụi.
Tôi chỉ vào Xung Cổ Tự: "Có muốn vào trong đi dạo không?"

Cô ấy lắc đầu và từ chối đề nghị của tôi: "Tôi không mộ đạo cũng không sùng đạo. Nếu tôi đi vào, tôi cảm thấy nơi này sẽ bị hoen ố. Hơn nữa, bên trong có rất nhiều người, tôi không thích nơi náo nhiệt, cũng chẳng muốn đi vào thành tâm trong thoáng chốc, có nghiệm được cái gì đâu."

Tôi buồn cười lắc đầu: "Đã nói hoa mỹ thế rồi, tôi không dám ép buộc cô, vậy đi thôi, thời tiết rất đẹp, Thật sự không dám dùng những lời hoa mỹ như vậy để ép buộc em, vậy đi thôi, thời tiết rất đẹp, phong cảnh trên đỉnh núi Tiên Nãi Nhật sẽ rất tuyệt vời ~"

Thế là chúng tôi tiếp tục đi bộ lên trên. Nói đúng hơn thì đây là ý của Vưu Phi Phàm. Tôi thực sự không biết trong đầu cô ấy chứa cái gì nữa. Dù sao đó không phải là suy nghĩ của người bình thường, nhưng mà tôi vẫn đi theo cô ấy, đây vẫn là một đứa trẻ nha, chúng tôi giảm tốc độ, đi chậm lại, như thể chúng tôi có thể đi vô tận.
"Đến một thành thị có lẽ một thôn quê,

Thấy một khúc quanh của một dòng suối và một cánh đồng xanh.

Vô số lần trong giấc mơ hay tưởng tượng vào đêm khuya,

Mong đợi mặt trời từ đông sang tây hoặc phong cảnh từ bắc xuống nam.

Xi măng dưới chân nở hoa dại và cây cỏ Mạn Lệ,

Những con cá trên đầu đang bay lượn, những con chim dưới nước ngoi lên lặn xuống

Con đường trải dài và ánh sáng ở phía xa không có điểm dừng,

Lữ khách từ chối đi cùng tôi trên hành trình này,

Cô ấy ở đó không đi đến cuối đường.

Từ nay về sau chúng ta sẽ không quay đầu nhìn lại. "

Đối mặt với tình huống này, tôi ngẫu hứng đọc bài thơ từ miệng tôi, Vưu Phi Phàm có lẽ đã hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, cô ấy mỉm cười cô đơn, lặng lẽ nhìn về phía trước rồi đi về phía trước mà không dừng lại.
    .........

Đại bàng và chim bay lượn dưới bầu trời, thỏ và chuột chờ cơ hội trên đồng cỏ, chúng tôi  vừa đi vừa nghỉ, Vưu Phi Phàm giơ điện thoại di động lên để chụp lại tất cả cảnh đẹp, nhưng cuối cùng, cô ấy tức giận đặt điện thoại xuống, oán trách: "Mẹ nó, cảnh đẹp thế này sao tôi lại chụp xấu thế?"

Chợt nhớ ra điều gì, tôi lấy từ trong ba lô ra kem chống nắng, gọi cô ấy lại: "Vưu tam tuế, cô tới đây."

Mặc dù bước chân của cô ấy không nhanh, nhưng bộ dạng hối hả khá thú vị, sau đó cô ấy đến gần tôi và làm mặt quỷ: "Cô làm gì vậy?"

"Giơ tay lên."

Vừa nói xong, cô ấy lập tức giơ hai tay lên, tôi bôi kem chống nắng lên mu bàn tay cô ấy, vừa giải thích: "Tia cực tím rất mạnh, nếu không chú ý sẽ bị rám nắng, còn bị cọ xát vào mặt. "

Tôi lau mặt cho cô ấy, cô ấy xấu hổ cúi đầu: "Này, bình thường tôi cũng không quan tâm đến dưỡng chất gì đâu, bôi lên mặt là thấy khó chịu rồi!"
"Nhất định phải bôi!"

"Tôi đâu có không cho cô bôi giúp tôi."

"Ngoan ngoãn như vậy, thưởng cho cô một miếng socola, có choáng váng đầu không?"

"Không chóng mặt."

"Vậy thì tốt, cảm thấy không thoải mái thì nói cho tôi biết."

"Biết rồi!"

Chúng tôi đi bộ gần một giờ, cuối cùng cũng đến hồ Trân Châu, trong xanh như pha lê khiến người ta không muốn lại gần, sợ gió bụi làm xáo trộn sự trong sạch của nó. Xa xa, đỉnh Tiên Nãi Nhật có tuyết trắng lâu năm. Đứng sừng sững uy nghiêm và lặng lẽ, khiến người ta phải ngước nhìn, đây là niềm tự hào thiêng liêng và không thể chạm tới của nó, trời xanh và núi tuyết trắng, cùng với nước xanh, chỉ có thiên nhiên mới có thể ban tặng cho người ta cảnh hùng vĩ thế này.

"Tiên Nãi Nhật không cô đơn, nó có hồ Trân Châu làm bạn, giống như đồng cỏ thấp thoáng ngoài rừng sâu, cỏ cây nơi đây không đơn độc."
Vưu Phi Phàm ngây ngốc đứng ở đó. Cô ấy nhìn ngọn núi thần thánh, chắp tay cúi đầu. Tôi nhìn bóng lưng của cô ấy và định lặng lẽ chụp một bức ảnh, nhưng cô ấy quay lại và nhìn tôi. Trong khoảnh khắc bấm chụp đã tạo nên một bức ảnh tuyệt vời.

"Này! Cô chụp lén tôi!"

"Chụp cũng dễ coi đó!"

"Để tôi xem nào... ồ, đẹp ghê... gửi cho tôi đi, nhớ gửi ảnh gốc, tôi muốn khoe ảnh đẹp."

Tôi không biết dùng từ nào để miêu tả cô ấy, nhưng chỉ có một từ——ngốc!

Vì không có nhiều thời gian, tôi đề xuất quay lại trước, ngày mai tiến vào Khu thắng cảnh Á Đinh lần thứ hai, Vưu Phi Phàm không đòi đi tiếp mà ngoan ngoãn đi theo tôi. Khi đến đồng cỏ đối diện Xung Cổ Tự, hai chúng tôi đồng thời thở dài, thật là thời điểm tốt để đến đây, mùa thu khiến đồng cỏ trở nên vàng óng, Vưu Phi Phàm hào hứng kéo cánh tay tôi và đi về phía trước: "Đây, đây ... Đây là nơi Mao Thập Bát đã cầu hôn Lệ Chi, đó cũng là nơi cuối cùng Trần Mạt và Yêu Kê gặp lại nhau!"
Tên này đang nói cái gì vậy? Tôi suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra: "À à, <>.... Đừng nói với tôi là cô bởi vì bộ phim này, mới quyết định đi Á Đinh cùng tối đó chứ, cũng chạy theo trend quá nhỉ?"

"Không chỉ là điện ảnh, tôi xem sách mấy lần! Không nghĩ tới chính mình tới nơi này, nhất định là duyên phận."

Tôi không nhịn được vươn tay xoa tóc cô ấy: "Thấy hôm nay cô khá nghe lời, cho một phúc lợi nhỏ."

Khi nghe nói về phúc lợi, cô ấy thậm chí còn ngoan ngoãn nhìn tôi, thỉnh thoảng chớp mắt: "Phúc lợi gì?"

Tôi tìm một chỗ có thể ngồi xuống, cởi ba lô ra, lấy trong đó ra một quyển tập vẽ và bút: "Cô chọn tư thế và vị trí, tôi vẽ miễn phí vẽ cho cô một bức tranh."

Như khám phá ra một thế giới mới, cô lại ríu rít hỏi: "Cô biết vẽ saoooo!!!"

"Ừ, tôi là dân mỹ thật. Nếu cô đàng hoàng tôi sẽ vẽ cô đàng, nếu cô lộn xộn, tôi sẽ vẽ cô thành Q phiên bản."
"Trời ạ, cô cư nhiên là họa sĩ... Đừng, đừng, tôi muốn bức vẽ đẹp ơi là đẹp, cô chờ tôi một chút, chọn một chỗ ngồi xuống, cô chờ tôi chút nha! Vẽ mà không đẹp, hôm nay tôi không đi đâu hết!!!"