[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 39: Cơ Hội

Khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi Á Đinh, người đàn ông có nhã ý mời chúng tôi, nếu như sau này có đến Mông Cổ, nhất định phải đến tìm anh ấy, nhất định phải có cuộc hội ngộ vui vẻ. Tâm trạng của Vưu Phi Phàm hơi trầm, tôi an ủi cô ấy: "Trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, từ lúc gặp gỡ đến khi chia tay, đều là vì lần gặp gỡ tiếp theo sẽ tốt hơn, ngoan, vui lên nào."

Xe chạy khỏi Đạo Thành, trên đường đi nhìn thấy một khu rừng vàng vô danh, tôi thích được nhìn thấy những phong cảnh bất ngờ này, nên dừng xe lại sẵn tiện hút điếu thuốc tận hưởng phong cảnh nơi đây. Vưu Phi Phàm ngồi co ro trên ghế, bơ phờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hỏi: "Thu Kỳ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Tôi ngẫm nghĩ lại, chuyến đi lần này đã làm chậm tiến độ công việc, tôi đành phải thành thật trả lời: "Chơi lâu vậy rồi, cũng đến lúc nên làm việc chính thôi."

Việc tôi đầu tư vào một dự án thua lỗ là thật, tôi đến trường tiểu học Hy Vọng cũng là thật, nói là đi làm cho ra vẻ, nhưng thực tế đến trường Hy Vọng không có liên quan gì đến chuyện của công ty, cô ấy thò đầu ra nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta sẽ dừng lại ở trường bao lâu?"

"Sao thế, cô muốn về nhà rồi à?"

Cô ấy duỗi lưng một cái, y chang một con mèo, nhàn nhạt trả lời: "Không có, chỉ hỏi vậy thôi."

"Cụ thể bao lâu thì chưa biết, tạm thời cứ như vậy. Nhưng mà, nếu như cô muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt mới, thì hoạt động tiếp theo khá ý nghĩa đó."

Bị lời nói của tôi đả động, Vưu Phì Phàm lập tức khôi lại một chút sức sống, tò mò hỏi: "Hoạt động gì?"

"Cô sẽ biết khi đến đó."

"Này! Tôi ghét nhất là kiểu úp úp mở mở."

Thế là chúng tôi lần nữa ngồi vào trong xe, khởi hành đến địa điểm tiếp theo! Đường đi tỉnh lộ quanh co khúc khuỷu, tôi tập trung lái xe hết đoạn đường. Hà Mộc đã gửi vài tin nhắn cho tôi, yêu cầu tôi nhanh chóng làm việc chính, không được chậm trễ. Đến khi về đến Khang Định đã là sáng ngày hôm sau, Hà Hoà cũng dựa theo kế hoạch đến để tụ lại với chúng tôi, tôi đã hẹn cậu ấy đến một tiệm không mấy nổi bật để ăn sáng. Khi Vưu Phì Phàm nhìn thấy Hà Hoà, cô ấy đột nhiên thảng thốt: "Này! A a! Sao cậu lại ở đây?"

Hà Hoà nghiêm túc sửa lại: "Là Hà Hoà! Không phải A a! Chị Thu Kỳ hẹn tôi đến đây~ Tôi sẽ tiếp thêm một ít dương khí cho hành trình của các chị."

"A, thì ra hai người quen nhau, ngày hôm đó đến nhà nghỉ, cậu vội rời đi lúc nào tôi không hay biết!"

Vưu Phi Phàm không mảy may nghi ngờ, cười nói như đứa khùng, Hà Hoà mang theo một cây đàn guitar, cậu ấy không có vô tư như Vưu Phi Phàm, gọi ba bát mì lớn, ba người chúng tôi cứ vậy mà ăn sáng, sau khi lên xe chợp mắt được một lúc, Hà Hoà đề nghị để cậu ấy làm tài xế.

Ơn giời Hà Hoà đã ra tay cứu giúp, cả đời này tôi không muốn lái xe nữa! Bạn có hiểu cảm giác đó không? Đạp ga rồi đạp phanh, đến nỗi bắp chân bị chuột rút, đau muốn chết! Cái tên Vưu Phi Phàm này là đồ bỏ đi, chẳng thương tiếc cho tôi miếng nào, chỉ lái có mấy đoạn!

Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau và kể cho Hà Hoà nghe về chuyến đi đến Á Đinh. Thỉnh thoảng, tôi sẽ nhìn Hà Hoà qua kính chiếu hậu, tôi đặt hai tay ra sau gáy, gối đầu lên đó, nghiêng người nhìn khung cảnh sâu trong núi Cam Tư, thời tiết đang giao mùa giữa thu và đông, trông thật ảm đạm và u sầu, muốn cảm thán sự thay đổi kỳ diệu này.

    ————————————————————————————————————————

"Thu tổng, những hồ sơ khẩn cấp này cần cô ký tên."

"Đi ra ngoài đi, tôi sẽ xử lý sau."

Thư ký đặt hồ sơ lên bàn rồi lặng lẽ rời đi. Sau khi Tần Quân đi, tôi đã trở thành chủ nhân của căn phòng này, vì muốn bảo toàn hơi thở của cô ấy, tôi không cho phép bất cứ ai ở trong không gian này dù chỉ là một giây, kể cả Hà Mộc. Mặc dù, tôi được nhận cổ phần của Tần Quân, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng quyền điều hành thực tế vẫn đều giao cho Hà Mộc.
Cho dù việc trong tay chất đống, nhưng cứ bốn giờ chiều, tôi sẽ đứng trước cửa sổ bưng tách trà lạc vào cõi mộng mơ, chỗ này là chỗ mà Tần Quân từng thích đứng nhất, lần đầu tiên tôi đi vào trong văn phòng này, cô ấy cũng đứng ở đây quay lưng về phía tôi.

Tôi nhìn xuống cái cây bên kia đường, đã không còn người con gái mang đồ ăn đến cho bé mèo, mà người đứng ở đây, đã không còn là cô ấy, mà lại là tôi. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được cái gì là yêu đến tận xương tuỷ, là khi chính bản thân trở nên giống người kia, đây là một sự thay đổi tự nhiên.  Ngay cả thói quen ngắm cảnh thành phố từ tầng mười lăm mỗi ngày cũng giống hệt cô ấy.

Lại có người đến gõ cửa, phá vỡ đi khoảng không gian thư thái của cô, tôi quay người đặt tách trà xuống đáp: "Mời vào."
Hà Mộc biết tôi không có người tự tiện đi vào văn phòng, cho nên anh ấy cầm một phần tài liệu ra hiệu tôi đi vào trong phòng họp, tôi đi theo anh ấy. Đi vào phòng họp, Hà Mộc cảnh giác đóng cửa lại, thậm chí còn khoá cửa. Tôi nhìn dáng vẻ khả nghi của anh ấy, dựa vào ghế trêu chọc: "Anh gặp ma à, sao mà ra vẻ thần bí quá vậy."

Hà Mộc mở tập tài liệu đẩy đến trước mặt tôi, trong tập tài liệu hiện ra một bức ảnh chân dung của một người phụ nữ, trên đó có đầy chữ ghi chú thông tin, dáng vẻ của người phụ nữ này có chút giống Tần Quân, nhưng cảm giác làm cho người ta khó dùng từ miêu tả được, còn tôi thì lại cảm thấy chán ghét. Tôi đại khái cũng đoán được cái gì đó, có chút cảm khái hỏi: "Chẳng lẽ... người phụ nữ này chính là người nhà Tần Quân... không chịu hiến tủy?"
Hà Mộc dập tàn thuốc, ừ một tiếng, tôi lập tức cầm tập tài liệu lên xem, nhìn đi nhìn lại người phụ nữ trong bức ảnh, tôi muốn ghi nhớ khuôn mặt này, khắc sâu vào tâm trí gương mặt người phụ nữ này. Đây chính là kẻ khiến thế giới của chúng tôi sụp đổ, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chính là cô ta. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân, mấy năm qua đã sống thế nào.

Đôi mắt đỏ hoe tiếp tục xem qua tư liệu, Hà Mộc đốt một điếu thuốc khác, chậm rãi nói ra một kế hoạch: "Người phụ này địa vị rất lớn, thực lực hiện tại của chúng ta căn bản không có cách nào đυ.ng vào công ty cô ta được, nhưng anh... có một kế hoạch hay...."

Tôi ngẩng đầu nhìn Hà Mộc, anh ấy quá bình tĩnh, đối mặt với một kế hoạch trả thù, sự bình tĩnh của anh ấy khiến tôi cảm thấy rất bất thường, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi mới hiểu, anh ấy vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí cả phần yêu Tần Quân cũng được ẩn giấu sâu vào trong lòng, cho nên người này rất đáng để tin cậy: "Không phải anh muốn chạy đến sân nhà người ta làm loạn đó chứ?"
"Anh đã tìm hiểu kỹ rồi, ở đó có một tập đoàn, thực lực không hề thua kém gì cô ta. Cách sơn đả ngưu cần phải dựa vào kế bốn lạng đẩy ngàn cân. Chúng ta cần phải mượn sức để đánh, mà người chúng ta cần mượn sức chính là công ty này."

*Cách sơn đả ngưu: nghĩa là muốn đấu đá nhưng qua hình thức gián tiếp.

Nói xong, anh ấy ra hiệu cho tôi xem một tập hồ sơ khác, cũng là ảnh của một người phụ nữ, trông rất xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng nhưng có khí chất mê người. Điều khác biệt là bên cạnh người phụ nữ đó còn có một người phụ nữ khác, người này một tay ôm đứa trẻ, bộ dáng trông rất ngơ ngác.

Hai người trong ảnh rất không giống nhau, nhưng nhìn tổng thể lại có cảm giác gia đình ấm áp, tôi có chút nghi hoặc: "Hai người phụ nữ này có quan hệ tình cảm, lại có con? Vậy... tấm hình sau chụp hai người phụ nữ... bọn họ là quan hệ gì?"
"Đúng là bọn họ có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ. Thế nhưng, giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh chỉ có hai trạng thái, hoặc là địch hoặc là bạn. Em nghĩ xem loại quan hệ nào sẽ bền lâu hơn?"

Tôi chỉ vào gia đình ba người trong bức ảnh, lần lượt nhìn chằm chằm vào thông tin trên thông tin, cuối cùng nói: "Không có tình bạn vĩnh viễn, nhưng có kẻ thù vĩnh viễn, dù sao một núi cũng không thể chứa hai hổ. Ý của anh là chúng ta cần mở rộng mạng lưới quan hệ, chủ động gặp gỡ người phụ nữ này? Đây là một tập đoàn gia đình, nhưng quy mô công ty thật đáng kinh ngạc, mặc dù thực lực công ty của chúng ta không tệ, nhưng mà chúng ta ở nơi xa thế này, muốn đi vào trong mạng lưới quan hệ của bọn họ, nếu không được giới thiệu, khó mà gia nhập vào dễ dàng đúng không?"

Hà Mộc chán nản ngồi trên ghế xoay, không ngừng xoay qua xoay loại, rồi trả lời: "Công ty của chúng ta cùng ngành, có nghĩa là vừa cạnh tranh vừa cộng hưởng lẫn nhau. Việc mở rộng mối quan hệ sẽ dễ hơn, chỉ là chúng ta thiếu một cơ hội, nhưng cơ hội là do chính con người tạo ra."
Sau đó, anh ấy chỉ vào người phụ nữ đang ôm đứa trẻ, tiếp tục hỏi: "Trong bức ảnh này, em có nhìn ra điều gì bí ẩn không? Nếu như em và Tần Quân cũng có con..."

Tôi nghiêng đầu nhìn tấm ảnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Nếu quả thực là quan hệ tình yêu, hai người nhất định đều có khuyết điểm. Ý anh là... người phụ này chính là 'bàn đạp' của chúng ta?"

Hà Mộc hớn hở nhìn tôi, khẽ cảm thán: "Em càng ngày càng giống em ấy, nói một hiểu mười, nếu như em ấy ở đây, thấy em hiện tại thế này chắc chắn sẽ mắng anh đến chết."

Nhắc đến Tần Quân, chúng tôi đều im lặng, một lúc sau mới thở một hơi, cười nói: "Sao lại mắng anh?"

"Em là người làm nghệ thuật, thế mà giờ cả người lại bị vấy bẩn bởi âm mưu và đồng tiền. Em ấy là người không muốn một Thu Kỳ như thế này."
Câu nói của Hà Mộc cũng không khơi dậy ý muốn nói của tôi, tôi đứng dậy thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi, anh ấy ngả người dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa đi tới cửa, tôi nắm tay tay nắm cửa nói: "Tại sao đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, anh không tức giận?"

Hà Mộc bật lửa, sau một lúc im lặng, anh ấy chậm rãi nói: "Khi cô ta đem tuyệt vọng vứt lên người Tần Quân, khi cô ta cười nhìn thấy bọn anh gian nan rời đi khỏi đó, sự tức giận của anh đã cạn kiệt rồi. Chỉ là hận không có nơi để trút giận, bởi vì phải ngậm đắng nuốt cay."

Tôi cụp mắt xuống, nắm chặt tay cầm, mặc dù Hà Mộc đã nói giảm nói tránh cảnh tượng anh ấy dẫn Tần Quân đi tìm người hiến tủy, nhưng mà cái cảm giác tuyệt vọng kia đã chiếm hết thảy toàn bộ cơ thể lẫn linh hồn của tôi: "Chị ấy rõ ràng còn có cơ hội sống tiếp... Hà Mộc, em có thể làm gì cho chị ấy đây? Đừng nói với em, yêu bản thân chính là hồi đáp lại cho chị ấy... Em muốn người phụ nữ kia phải trả cái giá thật đắt...."
Có đôi khi thù hận là không biểu lộ bất cứ điều gì, không gào thét không mắng chửi, nó giống như một con dã thú khổng lồ biến dị, trong những cơn ác mộng đêm khuya, ở trong những lúc thời gian lướt qua đầu ngón tay, từng chút từng chút nuốt chửng đi sự đơn thuần chất phác của tôi, nhớ rõ cô ấy yêu tôi, là bởi vì cô gái cho mèo ăn năm nào là một người có lòng dạ tốt.

Cứ thế, người phụ nữ đáng ghét kia thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, sau khi tỉnh dậy, tôi dựa vào đầu giường, nhìn căn phòng không có hơi ấm, liền nghe thấy tiếng gọi oán hận bên tai: "Đừng lương thiện nữa... đừng hèn nhát nữa, bầy sói ác độc kia đã gϊếŧ chết người mày yêu nhất rồi, cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết mày.... để bảo vệ tất cả những gì chị ấy để lại, mày cũng phải trở thành người lòng lang dạ sói...."
  .....

Năm 2017, trong tiết Thanh Minh, trời mưa liên tục, tôi đứng trước mộ Tần Quân, lấy khăn giấy lau nước mưa cho bia mộ của cô ấy, thắp nến nói: "Chiêu Tài đã tám tuổi rồi, không còn linh hoạt như xưa nữa, có đôi khi nó không nhảy lên bàn nổi, có lẽ nó đã già rồi. Mỗi lần em ôm nó, em đều cảm nhận được một sinh mệnh lại sắp rời đi, thời gian trôi qua thật nhanh.

Công ty ngày càng làm ăn tốt, cũng nhờ Hà Mộc những năm gần đây đã nỗ lực. Phải rồi, anh ấy nói nhân lúc giông bão còn chưa kéo đến, bảo em đi ra ngoài chơi một lúc coi như xả hơi. Em nói em không muốn đi, nếu đi rồi, ai sẽ đến thăm chị đây, thế mà anh ấy lại mua một chiếc xe Jeep Bắc Kinh cũ."

Tôi tiếp tục lau đi lau lại tấm ảnh của Tần Quân trên bia mộ, giọng điệu có chút áy náy nhưng cũng rất chắc chắn: "Chị có biết tại sao không? Bọn em chỉ thiếu một cơ hội thích hợp, chỉ là không có nhiều thời gian để chờ nữa. Lần này đi rồi, có thể sẽ có khoảng thời gian lâu không đến thăm chị, chị đừng có giận em nhé, nếu như nhớ em, thì hãy đến gặp em trong mơ nhé... Nhớ chị...."