[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 40: Vùng Sâu Vùng Xa

Sau khi đi ra khỏi tỉnh lộ 317, đường đi bắt đầu hẹp và xấu, tôi và Vưu Phi Phàm bị mấy cú xóc nảy làm cho tỉnh giấc, Hà Hoà nhìn vào kính chiếu hậu giải thích: "Chị Thu Kỳ, chúng ta đi qua huyện Đức Cách, sắp đến trường học rồi, nói thật chứ con đường này đi mệt quá!"

Vưu Phi Phàm kéo cửa sổ xe, mặt cô ấy gần như dán vào đó, nếu nói tò mò gϊếŧ chết con mèo, cô ấy phải là một trong những người chết đầu tiên, cô ấy kích động kéo tay áo tôi: "Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên của tôi tiến vào núi sâu như vậy, cảm giác thật thần bí!"

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô ấy, tôi nổi hứng muốn nhéo má cô ấy, làn da trông thật mỏng manh, lúc nhéo chắc đã lắm. Cô ấy đột nhiên ghé mặt lại gần và nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó cười xấu xa nói: "Thu Vô Danh, sao cô lại nhìn tôi một cách háo sắc như thế hả?"

"Tôi đánh chết cô bây giờ, cái đồ vô liêm sỉ!"

Vừa nói tôi vừa đẩy mặt Vưu Phi Phàm ra. Vưu Phi Phàm cười ha ha, cuối cùng là ôm bụng mà cười, tiếp tục chế giễu tôi: "Cái đồ tráo trở, mặt đỏ như cà chua rồi kìa~"

Tôi đưa tay lên che mặt, không biết vì sao mặt nóng bừng, hung ác trừng mắt nhìn Vưu Phi Phàm: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có đùa giỡn vớ vẩn như vậy!"

Cô ấy thè lưỡi với tôi, làm mặt quỷ rồi lấy trong ba lô ra một lon Red Bull đưa cho Hà Hoà uống cho đỡ mệt. Sự vui vẻ duy trì cho đến khi chúng tôi đến đích. Vưu Phi Phàm đứng trước cổng trường tiểu học Hy Vọng đổ nát, vẻ mặt thất thần, chiếc ba lô trên tay rơi phịch xuống đất.

Hoàn cảnh khắc nghiệt trước mắt hẳn là vượt quá dự liệu của Vưu Phi Phàm, hiện tại cô ấy ngay cả nói cũng không nói được, cứ như vậy khô khốc đứng ở nơi đó, đi vào không được mà vào cũng không xong. Hà Hoà nhặt ba lô cho cô ấy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu chọc: "Này, nếu giờ muốn đi về còn kịp đó, đợi lát nữa trời tối đến nơi rồi không về được đâu."

Vưu Phi Phàm chỉ vào tòa nhà giảng dạy thậm chí còn không được coi là tòa nhà lợp ngói, và đặt câu hỏi: "Đây có thể được gọi là trường học sao?"

Lúc này, một cái đầu từ trong túp lều chui ra, mấy cái đầu lần lượt nhô ra, giống như một đám yêu tinh trong rừng rậm, bọn họ có đôi mắt so với mặt trời, mặt trăng cùng tinh tú sáng hơn, bọn họ cứ thế nhìn ba vị khách đường xa là ba đứa chúng tôi đây với sự hiếu kỳ.

Lúc này, một đứa trẻ kéo một người lớn từ một túp lều tranh khác đi ra, nếu đoán không lầm thì hẳn là giáo sư Trương, Hà Mộc đã từng nhắc đến người này, hơn nữa cũng là người tiếp ứng của chúng tôi. Vị giáo sư này khoảng chừng ba mươi tuổi, độ tuổi khá giống tôi và Vưu phi Phàm, cô ấy mặc áo một chiếc áo khoác vải bông dày của quân đội, khom lưng bước ra cửa, trông như vừa mới bị đánh thức.

Tay cô ấy còn nắm tay một đứa bé, miệng không ngừng bắn tiếng Tây Tạng, chúng tôi nghe mà đau hết cả đầu, giáo sư Trương ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé, nói gì đó vài câu, thế là đuổi được cậu bé về lớp học.

Tôi mỉm cười đi về phía trước vài bước, muốn đưa tay ra bắt tay với giáo sư Trương, thế nhưng cô ấy lướt qua mấy đầu ngón tay của tôi rồi sờ sờ vào tai, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tức giận rút tay lại giới thiệu: "Tôi là Thu Kỳ, đây là Vưu Phi Phàm, còn đây là Hà Hoà, chúng tôi tới đây...."

"Tôi biết cô là ai, Hà Mộc đã có nói với tôi rồi. Ừm, chỗ ở của mọi người đều đã sắp xếp xong hết rồi."

Nói xong, giáo sư Trương giáo sư chỉ vào ba túp lều tranh bên cạnh hai gian lều, nàng uể oải tiếp tục sờ tai: "Điều kiện có hạn, các người ngủ tạm ở đó."
Người đầu tiên kinh ngạc kêu lên chính là Hạ Hòa, cậu ấy thả cây đàn trên vai rơi xuống, vẻ mặt không thể tin được nói: "Lạnh như vậy, cô cho chúng tôi ngủ lều sao? Làm sao chịu nổi!"

Giáo sư Trương trừng mắt nhìn Hà Hoà, với thái độ chẳng liên quan gì đến mình: "Hoàn cảnh như thế này, chịu không nổi thì quay về đi, ai bảo cậu tới."

Khi đυ.ng phải người có thái độ khắc nghiệt như giáo sư Trương, cùng với một hoàn cảnh thậm chí còn khắc nghiệt hơn của thái độ của giáo sư Trương, thế mà Vưu Phi Phàm lại là người thích ứng nhanh nhất, cô ấy sải bước đi vào ngôi trường đến cả hàng rào cũng không có, trực tiếp vỗ vai giáo sư Trương nói: "Chào cô, tôi là Vưu Phi Phàm. Cho hỏi gọi cô thế nào nhỉ? Tôi học kế toán, chỗ này có nhận giáo viên dạy toán không? Mà này, bọn trẻ thường ở đâu? Tối nay ăn gì vậy? Tôi là người rất thành thật, có thể ngủ cùng với cô không...."
Tôi có thể cảm thấy mức độ tức giận của giáo sư Trương tăng vọt, mà tôi cũng cảm nhận được cái tên mặt dày Vưu Phi Phàm này không muốn sống.

"Tôi là Trương Thanh Duyệt, là hiệu trưởng của trường tiểu học. Chúng tôi không nhận những người không có tư cách giảng dạy làm giáo viên. Học sinh học ngoại trú, sống khá xa nơi này, tôi không có chuẩn bị bữa ăn cho các cô, các cô chỉ có thể ngủ trong lều."

Giáo sư Trương trả lời rõ ràng tất cả các câu hỏi của Vưu Phi Phàm. Vưu Phi Phàm thất bại ngồi xổm trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn những đứa trẻ trong túp lều. Những đứa trẻ chắc hẳn rất ít khi gặp người ngoài. Đối mặt với chúng tôi, sự tò mò trong mắt chúng là sắp tràn ra. Tôi nghiêng đầu nhìn thùng container cách đó không xa, xếp chồng lên nhau hai tầng, không biết Hà Mộc chuẩn bị mấy cái này tới đây đã tốn hết bao nhiêu công sức và tiền bạc, nhưng mà đây chính là tấm lòng của tôi.
Tôi đi về phía thùng container, Trương Thanh Duyệt dừng bước chân lại đứng nhìn tôi, Vưu Phi Phàm cũng tò mò nhìn chằm chằm vào thùng container, tôi đưa tay chạm vào tấm bạt, nghĩ đến việc chất liệu của tấm bạt khá tốt, nó có thể được sử dụng cho mục đích khác, tôi quay sang nhìn Hà Hoà, ra hiệu cho Vưu Phi Phàm đến giúp, đồng thời kéo tấm bạt xuống. Trương Thanh Duyệt đứng yên tại chỗ, bọn trẻ chạy ra khỏi lều đứng vây quanh giáo sư Trương, chờ xem chúng tôi có thể biến hoá ra được cái gì.

Phải mất hơn một tiếng, mới cởi bỏ được mấy tấm bạt xuống. Container đã được qua sửa chữa, có cửa đi vào và cửa sổ, container ở tầng dưới được cải tạo thành phòng học và phòng làm việc của giáo viên, container ở tầng trên có nhiều giường tầng, có thể chứa tất cả bọn trẻ.
Phía bên phải nóc container tầng 2 có thiết bị nối đất chống sét, những chỗ khác được ốp tấm năng lượng mặt trời, góc tầng 1 là phòng tắm, vòi có thể xả nước nóng, thật không thể ngờ, những ngày tôi chưa đến đây, Hà Mộc đã làm biết bao nhiêu chuyện, khiến mọi người bất ngờ, người đàn ông này dùng sự thầm lặng để mang đến bất ngờ cho mọi người.

Quan trọng nhất là những chiếc cặp sách mới, văn phòng phẩm, sách kiến ​​thức, kể cả lương khô ăn liền, những món quà này cho bọn trẻ được xếp ngay ngắn trong góc. Trên bàn có một cuốn sách hướng dẫn mà Hà Mộc đặc biệt để lại cho tôi, trong đó ghi lại công dụng của tấm bạt, những lưu ý khi chống sét và sử dụng điện.

Lũ trẻ sợ người lạ, cho nên chỉ dám đứng ở cửa trông vào. Trương Thanh Duyệt khoanh tay dựa vào cửa, cô ấy nhấn công tắc qua lại vài lần, đèn trong container bật tắt khiến bọn trẻ reo hò phấn khích. Vưu Phi Phàm chạy từ trên lầu xuống dưới lầu, lại lao lên, chạy tới chạy lui mấy lần. Khi đi ngang qua tôi một lần nữa, tôi nắm lấy cánh tay cô ấy và nói: "Đứng yên coi, sao cứ chạy đi suốt vậy?"
Vưu Phi Phàm khoa tay múa chân nói: "Cái này gọi là thích ứng với môi trường sống! Mấy thứ này là cô làm sao? Tuyệt vời ghê!"

Lúc này Trương Thanh Duyệt lên tiếng, "Cô Kỳ, chúng ta nói chuyện chút đi."

Tôi vừa đi ra cửa, Vưu Phi Phàm liền kéo Hà Hoà lại, hai người vỗ tay kêu bọn trẻ bên ngoài: "Mau vào đi, ở bên ngoài lạnh lắm đấy!"

Sao tôi cứ có cảm giác, cô ấy sẽ dạy hư bọn trẻ vậy chứ! Bước vào văn phòng tồi tàn của giáo sư Trương, cô ấy đút hai tay vào túi, nhìn thùng container bên ngoài cửa sổ, cuối cùng nở nụ cười: "Có tiền tốt thật! Có thể làm việc thiện không giới hạn."

Tôi tìm một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống, bắt chéo chân trả lời: "Dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi đến để giúp đỡ người nghèo, với mục đích tốt."

"Không phải bỏ tiền ra giúp là được rồi sao, cần gì phải đích thân đến đây là chuyện này?"
"Quyên góp tiền quá sáo rỗng, cũng chắc gì đã trao được cho bọn trẻ. Cải thiện môi trường giảng dạy càng có ý nghĩa hơn. Ngược lại, tôi càng hiếu kỳ tại sao giáo sư Trương lại để bản thân đến đây chịu khổ cực?"

Đi từng năm 2017 đến năm 2018, bốn biển là nhà, tôi đã quen với việc đi du lịch một mình, mặc dù không thể đi hết đất mẹ, nhưng mà ít khắp phố phường thành thị cũng đã lưu lại thân ảnh của tôi.

"Dạo này em thế nào rồi, vui vẻ chứ?"

"Em đang muốn biết tình hình công ty thế nào rồi? Em không gọi cho anh, anh cũng không thèm gọi cho em nữa."

"Tất cả đều ổn, ổn như em vậy đó, anh vẫn thường xuyên đến thăm Tần Quân, cũng đem kế hoạch của chúng ta kể cho em ấy nghe. Đúng rồi, Chiêu Tài mỗi ngày cuộn tròn nằm ngoài ban công phơi nắng ngủ gật, anh có mang nó đến bác sĩ, bác sĩ bảo anh nó già rồi cần chăm sóc nó tốt, để nó được yên nghỉ tuổi già. Em ở bên ngoài phải chú ý an toàn, tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Nghe điện thoại, giọng điệu của Hà Mộc rất thoải mái, tôi đỗ xe cười nhạt nói: "Đã lâu không gặp, em rất nhớ mọi người... Lẩu Trùng Khánh rất cay, nhưng càng ăn càng đã, đặc biệt là lá lách bò, nhúng vào bảy giây, vừa nóng vừa giòn làm cho người ta nghiện! Em đã đến Hồng Ngạn Động, toàn là đầu người, đông đúc vô cùng. Sẵn tiện, em cũng thăm bạn của anh. Họ còn nói đã lâu không gặp anh, còn cho rằng anh chết rồi."

"Đúng là đám người xấu xa. Nếu em đến Trùng Khánh rồi, sẵn tiện đi Thành Đô đi, anh ở bên đó có mở một cái nhà nghỉ, em qua đó quản lý đi. Biết đâu rất nhanh chúng ta sẽ nghênh đón người bạn mà chúng ta đã chờ từ lâu."

Tôi hít một hơi thật sâu, lau kính chiếu hậu: "Em vẫn không hiểu tại sao anh lại chắc chắn Vưu Phi Phàm nhất định sẽ rời đi và sẽ chạm mặt chúng ta?"
"Chuyện của Vưu Phi Phàm và Lam Phi Ỷ, anh đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại chuyện của bọn họ xảy ra trong mấy năm qua, đọc cũng muốn thuộc rồi đây. Thông qua một tình tiết, chúng ta có thể phân tích tính cách của cô ấy, và qua vô số tình tiết khác, có thể thấy rõ cách đối nhân xử thế của người này. Nhờ phúc Quan Thư Quân, mà hai người này đang mâu thuẫn gay gắt với nhau, chúng ta cần thêm một mồi lửa, để cho bọn họ căng thẳng với nhau hơn.

Anh chỉ muốn xâm nhập vào thế giới của Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân càng sớm càng tốt, cái bàn đạp Vưu Phi Phàm này để chúng ta chờ đợi quá lâu, sự kiên nhẫn của anh cũng sắp hết rồi, cho nên... chuyện này thành công hay không... Tiểu Kỳ, trông cậy vào em hết đó."

Tôi đứng ở Nam Sơn với điếu thuốc trên miệng, ở đây có thể nhìn ra khung cảnh thành phố đẹp nhất Trùng Khánh, nghe nói nếu đến vào ban đêm thì cảnh đêm càng làm người ta say đắm hơn.
Cầm điện thoại trong tay, tôi dập tắt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Thế giới này nợ chúng ta quá nhiều, mong mọi thứ sẽ như ý nguyện..."