[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 41: Giáo Viên Tạm Bợ

Trong trường có tổng cộng 28 học sinh, độ tuổi của các em không đồng đều, điều kiện học tập còn hạn chế, một mình cô ấy đảm nhiệm phụ trách các môn văn, toán, văn hoá, thể dục và tiếng Tây Tạng.

Trong văn phòng của Trương Thanh Duyệt ngày hôm đó, cô ấy tình cờ nhắc đến Hà Mộc, tôi có hỏi bọn họ làm sao quen biết lẫn nhau, nhưng Trương Thanh Duyệt lại hỏi ngược lại tôi là tại sao tôi lại đến đây giúp đỡ người nghèo. Tôi lấy trong ví ra một tấm ảnh cũ chụp trường học, Tần Quân trước kia còn sống đã đưa cho tôi tấm ảnh đó, nói rằng sau này nếu có cơ hội sẽ quay lại đây, không biết Tần Quân khi còn sống đang ấp ủ tâm nguyện gì nữa.

Cho nên, trong kế hoạch chi tiết của chúng tôi, tôi có đề xuất với Hà Mộc, nếu như Vưu Phi Phàm xuất hiện như đúng trong dự định, thì tôi sẽ đưa cô ấy đến nơi đây giúp đỡ người nghèo, mới đầu Hà Mộc không hiểu, còn bảo làm như vậy tốn quá nhiều thời gian cùng với sức lực, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến kế hoạch này, thế cho nên hai chúng tôi cãi nhau một trận lớn.

Lý do tôi đưa đề nghị này, chẳng phải nói Vưu Phi Phàm chính là bàn đạp của chúng tôi sao? Vậy thì phải tìm cách để cầm bắt lấy cái 'bàn đạp' này càng nhanh càng tốt, cách thức đơn giản nhất, không phải là để người ta quen thuộc thân thiết với mình rồi, hiển nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác. Cho nên, Hà Mộc đã xuống nước đồng ý, anh ấy nói trên đời, người có thể khiến anh ấy xuống nước ngoài Tần Quân ra cũng chỉ có tôi.

Cuối cùng, anh ấy còn chế nhạo tôi, đừng nói đến phòng cách làm việc, ngay đến cả nét mặt của tôi cũng giống Tần Quân. Tôi không trả lời câu hỏi này, chắc có lẽ bởi vì yêu quá đậm, đau quá sâu, cho nên mới khiến tôi trở thành thế này.

Nhưng mà, mọi thứ đến một cách tự nhiên, như mong đợi, đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi lại tiến thêm một bước đến gần Lam Phi Ỷ và Quan Thư Quân, Vưu Phi Phàm quan trọng hơn chúng tôi nghĩ nhiều.

Trở lại chủ đề chính, Trương Thanh Duyệt nhìn bức ảnh trong tay tôi, khóe miệng nở một nụ cười cô đơn: "Mấy năm trước, tôi và Hà Mộc quen biết nhau ở đây, lúc đó còn có bạn gái của anh ấy là Tần Quân. Chúng tôi ngày đêm bên nhau, làm nhân viên tình nguyện hơn 2 tháng, lúc đó chỗ này là một cái sân bóng rổ gồ ghề, bọn trẻ học ở ngoài trời, khi trời mưa thì chạy vào trong lều trốn, điều kiện khốn khó hơn bây giờ gấp mấy lần, cô không tưởng tượng nổi đâu. Sau nữa, thì chỗ này có băng ghế dài, có bàn, đến bảng đen cũng có, giống như có Hy Vọng."

Nhắc đến Tần Quân, Trương Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, trầm mặc hồi lâu, Trương Thanh Duyệt thở nhẹ ra một hơi, "Tôi biết... cô ấy đi rồi. Tôi còn nhớ rõ, lúc mọi người rời khỏi nơi này, Tần Quân có nói, sau này nhất định sẽ quay lại, xây dựng một trường Hy Vọng thực sự, nhiều năm đã trôi qua, cô ấy không thất hứa."

Nhìn thấy mũi cùng với hốc mắt tôi đỏ, Trương Thanh Duyệt đứng dậy đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi: "Cô rất giống cô ấy. Thôi không nói chuyện không vui nữa, cô định ở lại đây bao lâu?"

Tôi xoắn ngón tay suy nghĩ một chút, cũng không biết muốn ở lại chỗ này bao lâu, vì vậy yên lặng lắc đầu, Trương Thanh Duyệt nói tiếp: "Hà Mộc nói, có một số việc cần tôi trợ giúp, hơn nữa còn nói chỉ có thể để cô ở lại đây tối đa một tháng. Một tháng sau, cô phải rời khỏi nơi này, có chuyện quan trọng hơn còn chờ cô làm."

Nói xong, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào người Vưu Phi Phàm từ trong container đi ra, nhìn vẻ mặt của cô ấy thì ít nhiều cũng biết về kế hoạch của chúng tôi và ý nghĩa tồn tại của Vưu Phi Phàm. Nói: "Dù cho thế nào đi nữa, cũng đều là bạn bè của nhau. Tôi không biết hai người làm vậy là tốt hay xấu, nhưng mà tôi sẽ giúp."
...

Việc Vưu Phi Phàm biết chăm sóc cho trẻ con, không cần nghi ngờ nhiều vì nó rất đáng tin cậy, tôi nhớ cô ấy cũng đã chăm sóc cho con gái của Lam Phi Ỷ từ khi con bé mặc tã rồi lớn lên được như bây giờ, nghe nói người này cũng rất xứng với 4 chữ 'nữ công gia chánh', cho nên, chưa được mấy ngày, cô ấy chẳng những hoàn toàn thích nghi với cuộc sống khó khăn nhàm chán ở đây, mà còn được bắt được danh hiệu Vương Nhi.

Trương Thanh Duyệt sắp xếp lại lịch học, còn Vưu Phi Phàm suốt ngày lẽo đẽo đi theo cô ấy, đòi làm giáo viên dạy toán cho bằng được, cuối cùng Hà Hoà lại trở thành giáo viên âm nhạc, sắp xếp một lớp học âm nhạc cho bọn trẻ mỗi ngày. Những đứa trẻ đã chấp nhận môn học này như một trò giải trí tự do tự nhiên.

"Cô Trương à, để tôi dạy một tiết toán đi mà! Cô nhìn xem đi, xem cái này nè, đây là giáo án mà tôi tỉ mỉ soạn ra, cô cho tôi thử một lần đi. Tại sao Hà Hoà có thể làm giáo viên, mà tôi thì không, tôi có thể giải đề toán cấp trung mà, cô cho tôi dạy bọn trẻ đi."
Trương Thanh Duyệt vẫn phớt lờ Vưu Phi Phàm, thế là tôi đề nghị: "Cô đừng có dạy hư học sinh, ngược lại tôi thấy cô có thể làm giáo viên hàng ngày, dù sao cũng được tôn làm giáo viên. Mấy ngày nay, tôi có đến một số nhà học sinh ở nơi xa, cũng có xin phép họ để các em được ở nội trú, mỗi tuần mang theo gạo đến là được. Cho nên chỗ này còn thiếu một giáo viên quản lý chuyện ăn uống và sinh hoạt mỗi ngày, tôi thấy cô rất thích hợp."

"Gì chứ??? Bảo mẫu à?"

Thấy Vưu Phi Phàm há hốc mồm, tôi che miệng trộm cười, Trương Thanh Duyệt gật đầu, cảm thấy đề nghị này khá hay: "Ừ, cũng đúng, chúng ta cần có một giáo viên lo quản sinh hoạt thường ngày."

Vưu Phi Phàm tiếp tục há hốc mồm, còn rên la: "A??? Thật sự cho tôi làm giáo viên sinh hoạt sao?"

Trương Thanh Duyệt liếc nhìn những đứa trẻ đang học lớp âm nhạc: "Tôi thấy cô chơi đùa với bọn trẻ rất vui, cứ quyết định vậy đi!"
"Ôi, không mà, đừng như thế... này... đừng đi!"

Trương Thanh Duyệt đang định đi vào container để chuẩn bị cho tiết học tiết theo, Vưu Phi Phàm ngây thơ nhìn bóng lưng cô ấy, lại u oán nhìn tôi: "Tại cô hết, đưa ra cái ý tưởng tồi!"

     .....

Thế là, mỗi ngày mang gùi trên lưng, đi ủng mưa ra ngoài kiếm củi, sau đó vui vẻ trở về với cái dáng vẻ đầy thắng lợi. Cô ấy đã nhanh chóng hoà nhập vào cuộc sống nông thôn giản dị, còn rất thích cuộc sống thế này, hơn nữa cô ấy còn làm quen được với một dì với một chị ở cách trường chưa đầy nửa cây số, thỉnh thoảng còn đi giúp người ta, sau đó lại mang về ít trái cây và rau củ.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn than thở, nếu như ném người này xuống khe núi cũng không lo lắng người này sẽ sống không nổi, tóm lại, cô ấy giống như một ngọn cỏ có sức sinh trưởng mãnh liệt trong giông bão. Trương Thanh Duyệt còn nói, người như Vưu Phi Phàm, bị gông xích ở thành phố, như chôn vùi đi sự ưu tú của cô ấy, niềm hạnh phúc của cô ấy chính là được sống nơi thanh nhàn giản dị như nông thôn, cuốc đất trồng cây.
Mặc dù, cô ấy vẫn phất cờ phản đối, ước mơ được dạy một tiết toán của cô ấy vẫn chưa thành hiện thực, nhưng mà nhìn cái dáng vẻ cô ấy nô đùa cùng đám trẻ chơi trò chim sẻ đại bàng thực vui vẻ, nhanh như vậy, tôi đã không còn nhìn thấy dấu vết thương nhớ Lam Phi Ỷ trên gương mặt cô ấy.

Ở nơi này, ba mươi cái miệng lớn nhỏ đều phụ thuộc vào cô ấy hết, tên này mỗi ngày đều chui vào cái lò bếp nhóm lửa, mặt mũi đen lòm ngòm, đeo găng tay cầm cái chảo sắt lớn xào nấu, trông không khác gì mấy cô nấu cơm ở trong trường học. Mỗi khi đến giờ ăn cơm, bọn nhỏ rất thích vây quanh cô ấy, giơ ngón tay cái lên, hô to "Ngon lắm ạ!"

Cho đến một đêm khuya nào đó, sau khi hối thúc bọn nhỏ đi ngủ, tắt đèn xong, cô ấy lê tấm thân mệt mỏi ra ngoài hút thuốc, tôi đi theo sau cô ấy, Vưu Phi Phàm giật mình làm ra vẻ như gặp quỷ: "Ôi! Sao cô đi không có tiếng động nào hết vậy!"
"Là do cô không nghe thấy, còn nói tôi. Đã quen thuộc với hoàn cảnh sống ở chỗ này chưa?"

Cô ấy vui vẻ thở ra một vòng khói: "Vô cùng thích!"

"Sao thế, lưu luyến không muốn về à?"

Cô ấy cầm di động lên trời xoay một vòng, nhưng cũng không dò được tín hiệu, gọi điện thoại thường còn không được nữa huống chi là lên mạng lướt vòng bạn bè, nơi này giống như có một bức màn chắn vô hình, cách ly chúng tôi với thế giới bên ngoài. Như như vậy mới đúng theo ý tôi, không ai tìm được cô ấy, đây mới là kết quả tốt nhất.

Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mở album ảnh cho tôi xem: "Đây là con gái của tôi, đáng yêu không? Năm nay con bé đi học tiểu học rồi!"

Vẻ mặt còn Vưu Phi Phàm khá đắc ý. Tôi nhìn cô bé trong bức ảnh, đường nét trên gương mặt rất độc đáo, không khó nhận ra đây là con lai. Trong tư liệu có nhắc đến, cô bé này là kết quả thụ tinh nhân tạo của Lam Phi Ỷ và một đàn ông người Pháp. Nghe nói dùng đứa bé này để đi tranh giành tài sản, thật khó có thể tưởng tượng được tham vọng và sự quyết đoán của người phụ nữ khủng khϊếp đến mức nào, cô ta không ngần ngại đưa một sinh mệnh đến thế giới này theo cách này.
"Nhớ con bé à?"

Câu hỏi của tôi khiến Vưu Phi Phàm lặng im, ngón tay vuốt ve màn hình, cô ấy lắc đầu rồi gật đầu, nhớ hay không chỉ mình cô ấy biết rõ ràng, trong mắt cô ấy tràn đầy dịu dàng, coi cô bé nhỏ này giống như người tình kiếp trước của cô ấy vậy. Cô ấy hít mũi một cái, cười nói: "Khuynh Phàm một tay tôi nuôi lớn, mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của con bé, nhưng mà con bé rất bám tôi, cũng không biết thời gian này tôi không có ở bên cạnh con bé, con bé sống có tốt hay không nữa."

Nghe lời cô ấy nói xong, tôi hiểu thời gian mà tôi vất vả chờ cuối cùng cũng đã đến, tôi nắm lấy tay Vưu Phi Phàm, chỉ về phía xa kiên định nói: "Chuyến đi này, cô đã đi bao nhiêu nơi từ nam tới tây, ngắm nhìn biết bao phong cảnh, trong vô thức, cô đã trở nên điềm tĩnh và dần dần tốt lên. Cho dù ở cái thành phố xa xôi kia, cô đã trải qua chuyện gì, nhưng mà cuối cùng thì cũng phải quay về, không có gì quan trọng hơn con, Vưu Phi Phàm đừng hờn dỗi nữa, đến lúc về nhà rồi."
Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, rồi lấy tay ôm mặt khóc trong đau đớn, cô ấy yêu cuộc sống mới nhưng lại nhớ người mình thương yêu, một cái là bắt đầu cuộc sống mới, một cái là thứ mà đã khiến cô ấy tổn thương, cô ấy phải lựa chọn khiến cô ấy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi không có ý ép buộc cô ấy rời đi, tôi chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh cô ấy vào lúc này, nếu không phải vì báo thù, không phải vì tính toán từ lâu, bất chấp mọi nhân tố, nếu chúng tôi thật sự tình cờ gặp nhau trong nhân gian này, tôi nghĩ tôi có thể trở thành người cứu cô ấy ra khỏi nỗi đau của quá khứ, tôi sẽ yêu thương cô ấy.

Tôi đến gần cô ấy, đưa tay xoa đầu an ủi cô ấy: "Tóc cô dài ra rồi."

Cô ấy thút thít: "Sao lại nói như vậy?"

"Chỉ là đột nhiên muốn nói vậy thôi...."
Cô ấy tiếp tục nức nở nói: "Nếu như phải rời nơi này, có thể giúp tôi một việc...."

Thấy dáng vẻ đáng thương của cô ấy, tôi cười hỏi: "Có chuyện gì?"

"Có thể nói vài lời hay với cô Trương được không, tôi thật sự rất muốn lên lớp giảng dạy Toán...."

Tôi hít một hơi thật sâu, tôi thực sự bị Vưu Phi Phàm thuyết phục, người này buồn đến mức khóc thành ra thế này, tại sao vẫn không từ bỏ cái ý này! Liếc mắt một cái, tên này đến bán thảm: "Được rồi, được rồi, để tôi thử xem."

Nói xong, tôi đang định xoay người rời đi, đột nhiên cô ấy nắm lấy vạt áo của tôi, tôi nóng nảy xoay người lại hỏi: "Sao nữa?"

"Khi nào chúng ta rời đi?"

"Thật ra lúc vừa đến đây, tôi đã thương lượng với cô Trương rồi, sẽ chỉ ở lại đây 1 tháng, có lẽ cuối tháng này sẽ đi."
"Chúng ta không thể ở lại đây thêm nữa à?"

"Không thể, tôi phải đưa cô về nhà."

Tôi không chút do dự nói ra những lời chân thật nhất, cô ấy giật mình: "Đưa tôi về nhà sao?"