[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 1. Lỗi không phải ở con cá

Tác giả: tomyalllove

"Hình như hôm nay cậu Điền về nước đấy."

"Thật á? Này hình như cậu Điền sang đó cũng lâu rồi nhỉ?"

"Lúc tôi làm ở đây thì cậu ấy còn trẻ lắm, tính ra cũng hơn mấy năm rồi."

Phác Trí Mân mặc kệ bọn họ buôn chuyện, vẫn chuyên chú phơi đống đồ trong chậu. Cậu quệt mồ hôi trên trán, gương mặt do ngâm nắng có hơi đỏ lên. Cậu dọn dẹp một chút rồi đi lấy kéo tỉa lại cây cảnh, hôm qua ông hội đồng đã phàn nàn cây cảnh trong sân đâm lá không còn thẩm mỹ.

Cắt lá được một lát thì Phác Trí Mân nghe dưới nhà có tiếng quát, ra là bà Tư phát hiện ra đám người kia không lo làm việc mà tán dóc. Phác Trí Mân dỏng tai lên nghe ngóng nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng gì nữa, nhưng do quá chuyên chú nên không để ý có người đang đến gần.

"Làm gì mà đứng trơ ra đó?"

Phác Trí Mân giật mình quay phắt người lại, bà Tư đứng ngay sau lưng cậu phe phẩy cây quạt hoa, ánh mắt soi xét áp lên người cậu như sắp bắt lỗi.

"Dạ con... con đang tỉa cây." - Phác Trí Mân sợ sệt trả lời.

"Bỏ đó đi, mau ra chợ mua đồ nấu tiệc mừng cậu Điền về nhà." - Bà ta khinh khỉnh nói, đưa tiền cho cậu, trước khi đi còn đặc biệt căn dặn. "Cậu Điền thích nhất là ăn cá, mày liệu làm sao thì làm."

Phác Trí Mân nhìn số tiền trong tay, không dám cãi lời bà Tư. Nhớ lần trước do công việc quá nhiều nên không thể theo hầu cậu Út chơi thả diều nên cậu bị bà Tư mắng cho một trận, còn mách ông Hội đồng rằng cậu cãi lời bà, không coi bà ra gì làm Phác Trí Mân được trận đòn no. Những ngày sau đó Phác Trí Mân vẫn phải quần quật làm việc với cái thân đầy các vết roi đau nhức, nếu không có Mẫn Doãn Kỳ giúp làm đỡ việc chắc Phác Trí Mân xong đời rồi. Nghĩ tới khiến Phác Trí Mân rùng mình, vội vàng xuống nhà lấy giỏ chạy ra chợ.

Sau một hồi đi lòng vòng trong chợ cũng mua được gần đủ đồ, chỉ còn thiếu món quan trọng nhất nữa thôi.

"Nghe gì chưa, cậu cả con ông Hội đồng sắp về đấy. Tôi không nhớ diện mạo trông ra sao nữa..."

Phác Trí Mân đứng bên hàng cá nghe được cuộc đối thoại của người đi đường, có vẻ ai cũng quan tâm đến cậu Điền. Trong lòng Phác Trí Mân cũng tò mò, lúc cậu vào làm cho Điền phủ thì cậu Điền đã sang Tây. Phác Trí Mân đã nghe về cậu Điền từ miệng của người dân, tốt có xấu có, mà người đời lại chỉ thích soi mói vào cái lỗi nên tự nhiên cậu Điền trở nên chơi bời trong mắt một số người.

"Mua cá hả con? Cá vừa bắt lên đảm bảo tươi ngon." - Dì bán cá niềm nở.

Phác Trí Mân lẩm nhẩm tính toán xem phải mua bao nhiêu con cá, rồi cậu chỉ tay vào đám cá mập mạp trong bể.

"Lấy cho con mười con ạ."

"Mười con này một trăm lẻ bảy ngàn, dì lấy con một trăm chẵn."

Dì bán cá tuổi đã độ ngũ tuần nhưng thao tác rất nhanh nhẹn, đôi tay thoăn thoắt làm sạch cá.

Phác Trí Mân mặt mũi trắng trẻo, lại còn ngoan ngoãn lễ phép nên rất được lòng các cô dì ở chợ, lần nào cậu cũng được cho thêm ít rau hoặc được giảm mấy đồng lẻ. Dì bán cá lấy trong cái túi cói cạnh chỗ ngồi ra cái bánh được gói trong lá chuối đưa cho Phác Trí Mân.

"Dì cho cháu, cầm lấy mà ăn cho có sức mà làm việc."

Phác Trí Mân cảm ơn dì rồi về. Trên đường đi cậu cứ nghĩ về lời dặn của dì bán cá. Dì bảo cậu Điền tính tình không được tốt cho lắm, dặn cậu nếu không cần thiết thì ít tiếp xúc, không lại bị đuổi việc như chơi.

Khi Phác Trí Mân đi đến đoạn đường gần ngã ba thì thấy người đứng ở đây rất đông, hỏi thăm mới biết là có người làm bỏ trốn, bị đánh tơi tả ngay giữa phố. Có vài người ngồi trên xe hơi vì tò mò cũng nán lại xem làm giao thông chững lại.
Phác Trí Mân định lách qua đám người thì thấy gần đó có một cậu bé ngồi ôm gối, vẻ mặt buồn buồn nhìn chằm chằm xuống đất.

"Em nhỏ sao lại ngồi ở đây? Ba mẹ em đâu?" - Phác Trí Mân ngồi xổm trước mặt bé, nhẹ nhàng hỏi.

Cậu bé ngước mắt nhìn cậu, dúng ánh mắt non trẻ của mình mà đánh giá. Mãi một lúc sau mới lí nhí trả lời.

"Em không có ba mẹ."

Phác Trí Mân sững người, đứa bé này thoạt nhìn chỉ tầm bảy, tám tuổi. Không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, nhưng nó lang thang như vậy đã bao lâu rồi chứ, làm sao có thể sống sót được trong xã hội bất công này?

"Anh xin lỗi." - Phác Trí Mân lúng túng, "Em đói không, ăn tạm cái bánh nha, yên tâm anh không phải người xấu đâu." - Cậu lấy cái bánh lúc nãy dì bán cá cho đưa tới trước mặt bé.

Đứa bé rụt rè nhận lấy, lễ phép cảm ơn rồi gỡ lớp lá chuối bắt đầu ăn. Phác Trí Mân nhìn mà đau lòng, đôi tay bé nhỏ run run, gương mặt lem luốc, ngay cả quần áo cũng dính đầy đất cát.
"Tối em ngủ ở đâu?"

"Em ngủ dưới mái hiên ạ, có hôm trời mưa thì em được mấy cô chú lang thang cho trú tạm ở chỗ cô chú." - Đứa trẻ trả lời, ánh mắt không giấu nổi vui vẻ khi có người giúp đỡ nó.

Mà đằng này Phác Trí Mân đã sụt sịt, nước mắt cậu rơi xuống. Nhớ tới ngày nhỏ mẹ cậu mượn nợ ông Hội đồng để chữa bệnh cho ba, nhưng ông đã không qua khỏi. Hai mẹ con phải nương tựa vào nhau để sống, đến năm cậu mười ba tuổi thì bà cũng đi theo ông. Phác Trí Mân trở thành trẻ mồ côi, vào làm người ở cho nhà ông Hội đồng để gán nợ. Cậu rất thương đứa bé này vì nó phần nào giống cậu, không, nó còn đáng thương hơn cậu gấp trăm lần.

"Anh đừng khóc." - Thanh âm non nớt vang lên, sau đó Phác Trí Mân cảm thấy một bàn tay be bé chạm vào mặt mình. Nó đang lau nước mắt cho cậu.
"Em không ở đây để dỗ anh mãi được đâu." - Nói xong nó cười toe toét, đoạn xách bó rau trong giỏ rồi ù té chạy. Nó còn vừa chạy vừa hét cảm ơn Phác Trí Mân vì cái bánh.

Phác Trí Mân đơ người, thì ra cậu bị một thằng nhỏ lừa tình cảm rồi lấy mất bó rau. Phác Trí Mân gõ đầu mình, dậm chân bịch bịch xuống đất, lại phải chạy ra chợ mua bó khác.

Tình cảnh dở khóc dở cười lúc nãy đã thu hết vào tầm mắt người đàn ông ngồi trên xe gần đó.

"Cậu Điền, cậu đang đợi gì thế ạ?" - Phía trước người đã vãn nhưng không thấy động tĩnh, gã lái xe dè dặt hỏi.

Điền Chính Quốc đã lâu mới về nước nên muốn đi thăm một vòng thành phố, ai ngờ lại bắt được một cảnh tượng thú vị.

"Không có gì, đi thôi." - Anh nâng kính xe lên, không còn hứng đi ngắm cảnh nữa liền ra lệnh lái xe về nhà.
.

Phác Trí Mân lúi húi trong bếp cả buổi, làm việc đến không kịp thở, may là vẫn kịp giờ cơm, cái mạng nhỏ này coi như thoát được một lần. Từ lúc bà Cả biết cậu nấu ăn ngon thì việc bếp núc đều do cậu đảm nhận.

Gia nhân mang thức ăn bày lên bàn, ông Điền cao hứng hỏi một tràng câu hỏi, Điền Chính Quốc chỉ trả lời đại khái. Ngoài bà Cả thì hai bà cũng khách sáo hỏi thăm tình hình, dù sao đây cũng là đứa con ông Điền tự hào nhất, bớt được một mối lo cũng yên tâm phần nào. Mà Điền Chính Quốc không quan tâm bọn họ, chỉ nhìn bàn đồ ăn trước mặt.

Điền Chính Quốc trước giờ không kén ăn, chỉ cần thức ăn không đến mức tệ hại thì đều nuốt xuống được. Nhưng chỉ có một thứ anh không bao giờ động đến.

Cá!

Trên bàn cơm là đủ các thể loại cá, hấp, kho, chiên, om,.. không sót một cách chế biến gì.
Cô Năm con bà Tư không dám nhìn Điền Chính Quốc, chỉ cúi đầu e thẹn ăn cơm. Lúc cô hiểu chuyện thì anh đã sang nước ngoài, kí ức về anh không quá sâu sắc. Chỉ là không ngờ anh lại xuất sắc đến vậy, từ nhan sắc đến khí chất đều bỏ xa những đứa em trong nhà.

Mái tóc bạch kim tuỳ ý xoã trước trán, hàng mày rậm cùng cặp mắt sắc bén kiên định, sườn mặt nam tính làm Điền Chính Quốc càng thêm cuốn hút, giọng nói trầm thấp từ tính đầy mê hoặc người đối diện. Do Điền Chính Quốc không phải người xởi lởi trò chuyện nên bữa cơm diễn ra vẫn như mọi ngày, xoay quanh vài chuyện lặt vặt của các cô cậu ấm, mấy câu nịnh bợ ông Điền của các bà.

"Chính Quốc, sao toàn ăn rau thế? Bà gắp cho nó nhiều đồ vào." - Ông Điền nói với bà Cả.

"Chính Quốc nhà chúng ta ở bên Tây lâu như vậy, khẩu vị chắc không quen với mấy món dân dã này đâu." - Bà Tư ngoài mặt có vẻ lo lắng cho Điền Chính Quốc nhưng trong lòng thì vô cùng hả dạ. Còn về việc ngoài bà ra không ai biết Điền Chính Quốc ghét cá thì nó lại là vấn đề khác.
"Con không ăn được cá." - Điền Chính Quốc tỏ ý không cần ai gắp thức ăn cho mình.

Ông Điền nhíu mày, nghiêm khắc hỏi.

"Là ai nấu bữa cơm hôm này?"

"Thường việc bếp núc đều là do Phác Trí Mân làm, sao nó có thể nấu một bàn toàn cá trong khi anh Cả không ăn được cá chứ. Chắc là nó muốn hại anh đói chết đây mà." - Cậu Tư con bà Tư mỉa mai, bắt đầu bịa chuyện.

"Lôi nó ra đánh để nhớ, lần sau cấm có tái phạm nữa." - Ông Điền quát đám người làm.

Điền Chính Quốc không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Để ý chuyện người khác vốn không phải là tác phong của anh.

Đằng này Phác Trí Mân đang tỉa cây thì bị lôi ra đánh. Cậu không biết mình làm gì sai, đến khi nghe lí do thì Phác Trí Mân rất ấm ức. Rõ ràng là do bà Tư nói cậu Điền thích ăn cá nên cậu mới làm, vậy mà giờ thành ra muốn hại cậu Điền chết đói.
Mỗi một roi quất vào làm Phác Trí Mân đau muốn khóc. May mắn người đánh cậu thương tình nên lén bớt đi mấy roi.

Phác Trí Mân bị đánh xong không đứng lên nổi, Mẫn Doãn Kỳ chạy đến đỡ cậu dậy, giúp cậu xả hết bực tức bằng việc lên án bà Tư. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ chỉ dám nói nhỏ đủ cho Phác Trí Mân nghe, không thì người tiếp theo bị đánh sẽ là cậu.

Phác Trí Mân ghét bà Tư, Phác Trí Mân ghét luôn cậu Điền.