[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 2. Trái Đất tròn

Tác giả: tomyalllove

Điền Chính Quốc không biểu tình ngồi nhìn đám người xun xoe nịnh bợ ông Điền. Quà cáp đống nhỏ đống to, nói là quà mừng Điền Chính Quốc về nước nhưng ai chẳng nghe ra là đang lấy lòng ông Hội đồng có tiếng nói nhất thị trấn này.

Khách sáo chào hỏi vài câu, Điền Chính Quốc đứng dậy rời khỏi. Trước đó vài lời khen lọt vào tai anh không khác gì ruồi kêu, sáo rỗng vô cùng.

Điền Chính Quốc xuất ngoại cũng khá lâu, khoảng thời gian đủ để thay đổi nhận thức của một người. Căn nhà này tuy kém xa mấy toà nhà chọc trời ở bên Tây nhưng cũng thuộc dạng đắt đỏ. Ông Điền là kiểu người thích cây cảnh nên vườn được xây khá lớn, đủ các thể loại cây quý hiếm được trồng theo hàng lối, trông như một hoa viên thu nhỏ với mái vòm cua và hồ nước.

"Cậu Điền vừa về là có người lãnh roi rồi."

"Nghe nói thằng nhóc Trí Mân làm phật ý cậu Điền đấy. Rõ tội nghiệp."

Hai người họ vẫn hăng hái bàn luận sau lưng Điền Chính Quốc mà không biết Điền Chính Quốc đã đứng sau lưng bọn họ. Anh thắc mắc không biết câu chuyện sẽ được thêu dệt ra sao nên chỉ lẳng lặng nghe. Khi biết đến sự tồn tại của Điền Chính Quốc thì bọn họ nhanh chóng ngậm miệng, lòng thầm cầu nguyện cho bản thân.

"Khi nào mà người làm lại thích tham dự vào nhiều chuyện thế này?" - Điền Chính Quốc không có ý truy cứu, chỉ hỏi đại một câu đã khiến hai người làm run cầm cập, đầu cúi gằm.

Vô vị.

Điền Chính Quốc xoay người bỏ đi, giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền đi khắp nhà. Đám người làm thấy anh liền chào một tiếng "cậu Điền" rồi nhanh chóng đi mất, sau sự kiện của Phác Trí Mân hôm qua thì hình ảnh Điền Chính Quốc liền trở nên khủng bố hơn gấp mấy lần.

"Mau đi nhặt diều cho tôi."

Đứa con Út của bà Tư đã mười hai tuổi nhưng không chịu nghiêm túc học hành, chỉ mải chơi, chơi chán lại quay ra bày trò chọc phá người khác.

"Cậu chờ tôi cất đồ đã nhé." - Phác Trí Mân tay bê mâm lá trà phơi ba nắng khô quắt, lễ phép đáp lại Điền Quang Anh.

"Phải lấy xuống cho tôi, không được chậm trễ. Nhanh đi tôi còn có hẹn." - Điền Quang Anh dậm chân bình bịch xuống đất, tay nắm áo Phác Trí Mân vùng vằng gào lớn.

Điền Quang Anh còn nhỏ nên được nuông chiều thành thói quen. Nó như ông vua con đòi gì được nấy, thêm vào bà Tư là người tâm cơ lúc nào cũng treo mấy câu tâng bốc ông Điền nên càng được ưu ái.

Phác Trí Mân hốt hoảng, đứa con vàng con bạc này kêu la ầm ĩ như vậy nhỡ đến tai bà Tư thì cậu lại bị đánh cho xem. Mà mông cậu vẫn còn đau sau trận đòn hôm qua. Thôi thì cứ chiều lòng vị thiếu gia này trước có khi là sự lựa chọn đúng đắn.

Nhìn con diều phượng hoàng đang sải cánh đung đưa trên cành cây, Phác Trí Mân trợn mắt. Rốt cuộc Điền Quang Anh làm cách nào để con diều xuyên qua một đống cành nhỏ lởm chởm mà bay tít lên tán trên vậy?

"Mau mau lấy cho tôi." - Điền Quang Anh gấp gáp giục.

Phác Trí Mân chạy đi lấy cái thang dựng nó dọc theo thân cây, may mà cái thang đủ dài gác đến cành cây to khá chắc chắn. Cậu run run đặt chân lên mắt thang đầu tiên, thận trọng leo lên cao dần. Đã đến ngang với con diều mà nó lại cách Phác Trí Mân một khoảng, có cố vươn tay kiểu nào cũng không nắm được cái đuôi phượng phấp phới bay như đang trêu ngươi.

Dưới đất Điền Quang Anh vỗ tay cổ vũ, bảo cậu leo qua cành cây. Phác Trí Mân nào dám trái lời, cậu chồm người hẳn qua bám lấy cành cây như con gấu, chậm chậm bò tới túm lấy con diều trong tiếng vỗ tay vang trời của thiếu gia nhí.
"Vứt xuống đây."

Điền Quang Anh giơ tay đón lấy con diều, lật qua lật lại săm soi, đảm bảo nó không thủng cánh mới hài lòng.

Phía trên Phác Trí Mân khó khăn xoay người, lại theo tư thế gấu ôm cây nhích lại thang. Tay sắp nắm được thang ai ngờ Điền Quang Anh giở thói nghịch ngợm, giơ chân đá cái thang ngã chỏng chơ trên đất rồi cười ha ha chạy mất dạng.

Phác Trí Mân tức muốn thét lên nhưng vẫn phải nhịn, lấy tay đập bộp vào cành cây trút giận. Nếu Điền Quang Anh không phải con ông Hội đồng và Phác Trí Mân không phải người làm thì cậu sẽ dạy cho nó một trận nên thân. Nghĩ thì vui mà phải xuống được mặt đất mới là vấn đề cần thiết nhất ở hiện tại.

Đừng nói Phác Trí Mân ôm cây tụt xuống, có cho mười lá gan cậu cũng không dám chơi đùa với an toàn của bản thân.
Thoáng thấy bóng dáng Mẫn Doãn Kỳ đang ôm củi mới chẻ đi tới, Phác Trí Mân mừng thầm. Định bụng nhờ Mẫn Doãn Kỳ dựng thang lên giúp, miệng sắp hô to gọi Mẫn Doãn Kỳ nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Phác Trí Mân căng mắt nhìn người có mái tóc nổi bật đang dần tiến về phía này. Cậu chưa từng thấy người này trong Điền phủ, chiếu theo cách ăn mặc với phong thái lãnh đạm thì đến hơn chín mươi phần trăm là cậu Cả, cũng là nguyên nhân khiến Phác Trí Mân bị đòn.

Chờ cậu Cả đi qua rồi gọi Mẫn Doãn Kỳ sau.

Phác Trí Mân từ trên cây nhìn xuống chỉ thấy được đỉnh đầu của Điền Chính Quốc. Miệng lẩm nhẩm đọc thần chú xua Điền Chính Quốc đi chỗ khác nhanh chút, do cúi người sâu quá nên củ tỏi từ túi Phác Trí Mân rơi ra, đáp xuống trước mũi giày Điền Chính Quốc.
Củ tỏi rơi xuống trên cây xoài.

Phác Trí Mân kêu thảm trong lòng, nhắm mắt coi như mình không thấy người người không thấy mình.

Điền Chính Quốc nheo mắt nhìn củ tỏi dưới chân, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên cây có người đang ôm cành cây, đầu quay đi chỗ khác.

Do sống chung nên người làm ở đây lây thói kì lạ của nhau hay sao?

"Cậu kia, leo lên đó làm gì vậy?"

Người ta đã hỏi thì sao chơi trò lẩn trốn được nữa, Phác Trí Mân xoay đầu nhìn xuống, hết sức lễ phép đáp lại.

"Lúc lên đây trượt chân làm ngã thang thưa cậu."

Điền Chính Quốc nhìn cái thang dưới đất, đi lại dựng lên rồi để tựa vào thân cây trước con mắt kinh ngạc của Phác Trí Mân. Cậu không dám nghĩ người này lại nhặt thang giúp cậu, nếu là mấy cậu khác chắc sẽ cười khẩy nói cậu đáng đời.

"Xuống đây."
Phác Trí Mân chật vật mãi mới đặt chân được xuống mặt đất, mồ hôi rịn ra làm vài sợi tóc dán lên trán. Phác Trí Mân vuốt ngực, thở phào một cái rồi nhanh tay nhặt củ tỏi lên nhét lại vào túi áo. Đây là củ tỏi trừ tà ma mà lúc nào Phác Trí Mân cũng mang bên người, cứ lâu lâu lại thay củ tỏi mới.

"Ngẩng đầu lên." - Điền Chính Quốc nhìn người trước mặt có hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nghe ngữ điệu ra lệnh của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân run run ngước mặt lên, mắt không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cụp xuống nhìn tay áo của Điền Chính Quốc.

Trong đầu Điền Chính Quốc hiện lên hình ảnh người bị đứa bé lừa mất cái bánh, còn bị thó luôn bó rau. Không hiểu sao anh thấy buồn cười, Trái Đất này đúng là tròn.

Phác Trí Mân ngẩng phắt đầu lên khi nghe giọng cười trầm thấp thoáng qua nhanh chóng của Điền Chính Quốc nhưng mau chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu. Cậu tưởng gió thổi làm mình ù tai, mà gió nào thổi ra được âm thanh đó cơ chứ.
Phác Trí Mân chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng cậu công nhận cậu Cả Điền rất giống người Tây, ngũ quan rõ nét cùng mái tóc sáng màu, không ai nghĩ cậu là người xứ này. Phác Trí Mân muốn nhìn kĩ chút mà sợ quá phận rồi lọt vào tầm ngắm của Điền Chính Quốc thì toi.

"Nếu... nếu cậu không có gì căn dặn thì em xin phép đi làm việc đây ạ." - Phác Trí Mân lí nhí, đi lùi từng bước rồi xoay đầu chạy.

Chạy chưa được mấy bước thì bị Điền Chính Quốc gọi giật lại.

"Em tên gì?"

"Tên em là Phác Trí Mân thưa cậu."

Nét cười trên mặt Điền Chính Quốc hướng theo người đang cuống cuồng bỏ chạy kia.

Nhưng mà Phác Trí Mân không phải người bị đánh hôm qua sao?