[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 32. Chiều hoàng hôn

Tác giả: tomyalllove

"Anh Điền đúng là người trẻ tuổi tài giỏi hiếm có, ba tôi không ngừng khen anh làm tôi hoài nghi không biết mình có phải con ruột của ông ấy không nữa." - Hoàng Thanh Dương cười cười, Điền Chính Quốc giỏi như vậy thảo nào ba hắn cứ một hai muốn phải hợp tác cùng.

"Hoàng thiếu gia quá lời rồi, đừng thần thánh hóa tôi lên." - Điền Chính Quốc khách sáo đáp, miệng nở nụ cười tiêu chuẩn của giới làm ăn hay trưng ra.

Hoàng Thanh Dương không nói gì, nhàn nhã cầm tách trà lên thưởng thức, không quên làm động tác mời hai người ngồi trước mặt.

"Tôi không thể phủ nhận doanh thu từ chuyến hàng này, nói đúng hơn từ khi hợp tác với anh Điền chúng tôi như hổ mọc thêm cánh. Không biết lần này anh định nghỉ ngơi bao lâu, không chỉ tôi mà có lẽ nhân công của anh cũng mong sớm có việc để làm." - Hoàng Thanh Dương nói vòng vo, gút lại vẫn là muốn dò xét thái độ Điền Chính Quốc về việc nhanh chóng xuất đơn hàng mới. Hoàng Việt Tân muốn nhân lúc mọi thứ đang trên đà thuận lợi, vắt kiệt Điền Chính Quốc. Ông ta nghĩ không ai lại chê tiền ở trước mắt, hơn nữa chỉ có Điền Chính Quốc mới có thể đứng ra lo liệu việc đưa sản phẩm ra nước ngoài an toàn mà ít phát sinh chi phí nhất so với những nơi ông đã hợp tác.

Ly chè lúc trưa Mẫn Doãn Kỳ mua quá ngọt làm Kim Nam Tuấn ho khan mấy cái, liếc thấy Điền Chính Quốc ngồi im không có ý định trả lời mới lên tiếng.

"Cậu Hoàng có vẻ hơi gấp gáp thì phải." - Cổ họng Kim Nam Tuấn hơi gắt, hắn mong mình sẽ giữ được giọng nói nghiêm túc. "Tất cả mọi người cần phải ổn định lại sau trận chiến mới có thể chuẩn bị tốt nhất cho lần tiếp theo, tôi nói vậy có hợp lí không?"

Nói xong thì thản nhiên cầm trà lên uống, trong lòng âm thầm vuốt ngực đã thành công giữ vững hình tượng, bên ngoài vẫn tỏ ra đạo mạo chỉnh tề.

Ý tứ rõ ràng như vậy Hoàng Thanh Dương không thể tiếp tục, cố chấp sẽ gây ra phản ứng ngược, lúc đó sẽ mất cả chì lẫn chài. Cả ba người ngoài mặt có vẻ hòa hợp nhưng ai tinh mắt một chút đều nhìn ra chỉ là khách sáo theo lễ. Hoàng Thanh Dương nghe điện thoại, ậm ừ vài câu rồi xin phép ra về, trước khi bước ra khỏi phòng làm việc ở xưởng buôn nhà họ Điền hắn vẫn kịp nghe Điền Chính Quốc nói.

"Không đợi chuyến hàng từ Hoàng thiếu gia thì nhân công vẫn phải làm việc, không có chuyện không làm việc mà muốn tôi trả lương được. Nếu lần sau có duyên chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ."

Hoàng Thanh Dương không vì câu nói sặc mùi châm chọc mà phiền lòng, cuộc điện thoại kia mới là thứ hắn quan tâm nhất.

Hơn một tiếng chờ đợi, điều Hoàng Thanh Dương làm không phải đi lòng vòng gϊếŧ thời gian hay tranh thủ chợp mắt, mà tiếp tục với mớ giấy tờ trong cặp da. Nếu nói Điền Chính Quốc tài giỏi minh bạch thì Hoàng Thanh Dương là kiểu người thích che giấu khả năng, không phải tự ti, bởi hắn muốn con mồi của mình buông lỏng phòng bị rồi một phát nuốt gọn. Lần này đối tượng là Điền Chính Quốc, hắn đặt cược xem có thể thắng được con người này một lần không.

"Thiếu gia, người ra rồi." - Tên lái xe báo cáo.

Hoàng Thanh Dương ngưng việc đọc thấu đám bẫy trong hợp đồng, tầm mắt mang theo vẻ say đắm lộ liễu hạ trên người Điền Cẩm Tú. Người có thể khiến hắn tình nguyện làm tất cả, chỉ cần đổi lại một nụ cười vui vẻ của cô dành cho hắn. Đợi đến khi Điền Cẩm Tú tạm biệt xong đám tiểu thư váy áo lụa là Hoàng Thanh Dương mới đẩy cửa xe bước ra.

"Cẩm Tú, là anh."

Điền Cẩm Tú hơi ngạc nhiên, cũng đã lâu từ khi cô gặp hắn lần cuối ở nhà hàng.

"Tôi có thể tin đây là trùng hợp không?" - Điền Cẩm Tú hờ hững buông lời.

"Trùng hợp. Anh có thể nói chuyện với em không?" - Đối với sự xa cách Điền Cẩm Tú tạo ra Hoàng Thanh Dương luôn ngó lơ, một lòng tin tưởng sẽ có một ngày cô cảm động với tấm lòng chân thành của hắn, chấp nhận sự xuất hiện của hắn trong cuộc sống của cô.
Hai người ngồi trong nhà hàng, Điền Cẩm Tú bảo không cần gọi món vì lúc nãy cô đã ăn rồi nhưng Hoàng Thanh Dương vẫn khăng khăng gọi thêm đồ ăn nhẹ.

"Anh muốn nói gì với tôi?"

"Lần trước em nói sẽ suy nghĩ về chuyện của chúng ta, anh muốn biết câu trả lời từ em." - Hoàng Thanh Dương chăm chú đổ sữa hơi quánh vào dĩa trái cây, nhẹ khuấy lên rồi đẩy tới trước mặt Điền Cẩm Tú.

Phải mất gần năm phút Điền Cẩm Tú mới nhớ Hoàng Thanh Dương đang đề cập tới chuyện gì. Đúng là lần trước cô nói sẽ suy nghĩ thêm, nhưng đó là khi nghe Hoàng Thanh Dương đang hợp tác với Điền Chính Quốc, cô muốn lợi dụng việc làm ăn này để được ở cạnh anh, mà hiện tại không cần dùng cách này cô vẫn sẽ đạt được mục đích của mình.

"Tôi suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta sau này đừng gặp lại nữa."
Động tác của Hoàng Thanh Dương hơi khựng lại, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục nụ cười dịu dàng, tiếp tục bóc vỏ trứng.

"Ăn nhiều vào, đừng để em và con đói."

Điền Cẩm Tú trợn mắt đứng dậy, ghế cũng bị xô ngã ra sàn kéo theo những ánh mắt tò mò. Hoàng Thanh Dương nhanh chóng vòng qua đỡ cô, tỏ ý không có gì với nhân viên bồi bàn.

"Đêm đó tôi và anh không xảy ra chuyện gì hết!" - Điền Cẩm Tú rít qua cổ họng, hốt hoảng đối mặt với vẻ bình tĩnh của Hoàng Thanh Dương.

"Đừng căng thẳng, anh biết em hiểu rõ hơn bất kì ai mà."

Lời nói của Điền Cẩm Tú như ngầm khẳng định chuyện cô mang thai. Hoàng Thanh Dương sau ngày bất ngờ đó luôn đứng ngồi không yên, trong lòng sinh ra mong chờ đối với Điền Cẩm Tú. Hắn thuê người theo dõi cô, đến khi biết cô bước chân vào bệnh viện khám thai liền vui mừng, cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Hoàng Thanh Dương muốn gặp Điền Cẩm Tú từ lâu nhưng cô không ra khỏi nhà, thành thử hắn phải tiếp tục theo sát, cố tình tạo ra cuộc gặp mặt như có như không.
Điền Cẩm Tú bởi vì chột dạ mà trên gương mặt kiều diễm được điểm phấn tô son vẫn có chút tái đi. Cô tự trấn an bản thân, kìm lại trái tim đang đập liên hồi, tìm lại vẻ kiêu ngạo vốn có.

"Dù tôi với anh có gì đi nữa thì cũng không thể nào, vì ba của đứa bé là người khác, không phải anh."

"Là ai?"

Đôi môi đỏ chót thì thầm vào tai hắn, nở một nụ cười có thể gϊếŧ chết hắn rồi bỏ đi.

Lần thứ ba Hoàng Thanh Dương bị bỏ lại sau cánh cửa nhà hàng, nội tâm hắn đang cuộn lên từng đợt như muốn đánh gãy chút lí trí còn sót lại.

Điền Chính Quốc tại sao lại có thể làm ra loại chuyện cầm thú như vậy? Hoàng Thanh Dương không cam tâm, hắn không thể vì sự tồn tại của một Điền Chính Quốc mà đánh mất người hắn yêu. Con ngươi sâu thẳm khó lường bắt đầu dệt nên những sợi hận thù, từng lớp từng lớp chồng chéo lên nhau dày đặc. Có thông minh tài trí đến mức nào khi vướng phải tình yêu ít nhiều cũng trở nên rối rắm, huống hồ Hoàng Thanh Dương đối với Điền Cẩm Tú là một mực cuồng si, toàn bộ tỉnh táo của hắn giờ đây như bị rút sạch.
"Điền Chính Quốc..."

.

Gốc sen đất cạnh bờ tường gần như che khuất cả người Phác Trí Mân, cậu ngồi ôm gối nghịch mấy cây cỏ đuôi gà ngoài vườn. Cứ chốc chốc Phác Trí Mân sẽ nhìn ra hướng cổng, chỉ vì Điền Chính Quốc nói mang mình ra ngoài mà cả người Phác Trí Mân hồi hộp sắp không ngồi nổi, bắp chân như hiểu những ý nghĩ của đầu óc liền bắt đầu tê rần.

"Cậu ơi..." - Phác Trí Mân là thấy mái tóc sáng màu liền lên tiếng gọi, ló mỗi cái đầu ra khỏi gốc cây.

Điền Chính Quốc tìm khắp nhà không thấy Phác Trí Mân đâu, nào có ngờ cậu trốn ra đây. Anh nhanh chóng bước ra sau gốc cây, ngồi xổm ngang tầm mắt Phác Trí Mân.

"Không sợ muỗi đốt sao mà ra đây ngồi." - Anh xoa đầu cậu, trong đầu lặng lẽ thêm thuốc bôi chống muỗi vào danh sách nhu yếu phẩm cần mua.

"Em ở đây chờ cậu về."
Điền Chính Quốc nhìn sâu vào mắt Phác Trí Mân muốn nói lại thôi. Không ít lần anh muốn công khai với ba mẹ, để Phác Trí Mân có thể đường hoàng cùng anh ở bên nhau không cần lén lút, nhưng ngẫm lại vẫn nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

"Đi nào, chúng ta đi hẹn hò." - Điền Chính Quốc đứng dậy, giơ bàn tay ra trước mặt Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân trời sinh da mặt mỏng, đã xác lập mối quan hệ với Điền Chính Quốc được một thời gian nhưng mặt vẫn đỏ gay bởi mấy hành động hay lời nói của anh. Câu nói đi hẹn hò làm cậu ngẩn ngơ, bộ đồ Điền Chính Quốc đang mặc không còn là tây trang cứng nhắc mà thay vào đó là chiếc áo phông trắng cùng màu với màu áo Phác Trí Mân đang mặc, kết hợp với quần tây đơn giản đã khiến cậu nhìn không dời mắt nổi.

"Chân em tê lắm." - Phác Trí Mân nắm lấy tay Điền Chính Quốc, ngước mắt nhìn anh.
Điền Chính Quốc trong mắt người ngoài vẫn một bộ dạng xa cách hiện tại chỉ có Phác Trí Mân. Từng ngón tay hai người lưu luyến nhau, cảm nhận rung cảm chân thực từ sâu trong trái tim truyền tới. Anh nâng bàn tay cậu bằng tất cả trân trọng cùng thương yêu, ngón tay anh nhẹ lướt trên ngón tay cậu, ngọn gió buổi chiều thổi qua làm tán cây đung đưa, cây tới mùa thay lá thay nhau rơi xuống, khung cảnh tựa hồ cũng muốn hòa làm một với hai tâm hồn có nhau.

Lá xa lìa cành đâu phải chia xa, mà là để tàn, tàn cho một vòng luân hồi không có điểm kết của tạo hóa. Tình yêu của Điền Chính Quốc là chiếc lá rơi, lần nữa thi đua với thời gian hiện diện trên người Phác Trí Mân.

Điền Chính Quốc cúi người bế thốc Phác Trí Mân lên, hôn nhẹ vào má Phác Trí Mân trước khi cậu kịp phản ứng. Xấu hổ lấn mất cảm giác tê rần đang chạy khắp chân, Phác Trí Mân mím môi vùi mặt vào hõm vai Điền Chính Quốc, đôi gò má vì đυ.ng chạm trở nên nóng rực.
"Cậu thả em xuống đi, có người nhìn thấy bây giờ."

"Ở đây làm gì có ai, em gọi tôi như vậy là không đúng rồi."

Điền Chính Quốc nổi hứng muốn trêu Phác Trí Mân, bước vài bước làm bộ như sắp đi ra nhưng thực chất có mỗi đầu vai lấp ló sau thân cây. Phác Trí Mân quên cả xấu hổ, ngay lập tức vùng vẫy muốn thoát ra vẫn thua Điền Chính Quốc một nước.

"Cậu Chính Quốc cho em xuống đi." - Giọng nói bé xíu gần trong gang tấc quẩn quanh bên tai Điền Chính Quốc làm lòng anh lại rung động thêm một ít.

Anh thật sự thả cậu xuống, chờ một lúc cho chân cậu hết tê hoàn toàn mới cùng Phác Trí Mân sóng vai ra ngoài.

Kinh nghiệm yêu đương của Điền Chính Quốc không tính là phong phú, nếu bỏ qua mối tình trẻ con thời còn tắm mưa chạy quanh thì đây là lần đầu anh nghiêm túc yêu một người. Kim Nam Tuấn không buồn nhìn bảo hẹn hò thì làm gì đi đâu chẳng được, miễn là cùng nhau.
Điền Chính Quốc đưa Phác Trí Mân tới bờ sông, thuê một con thuyền có người chèo. Con thuyền gỗ có mái che vòng cung gần mé đuôi cao hơn ngực người lái thuyền, để phía trước là khoảng ngồi rộng rãi có vài thanh ngang dưới sàn thuyền.

Dòng nước dập dìu xô con thuyền chuyển động dưới tác động của mái chèo, lững lờ chở tình yêu đến bến bờ hạnh phúc. Ngoài tiếng quạt nước rào rạt là một mảnh yên ắng trong nắng chiều dìu dịu. Phác Trí Mân đưa tay xuống nước, dòng nước mát lạnh trườn qua tay cậu, trôi tuột xuống kẽ tay khi Phác Trí Mân vốc nó lên.

Điền Chính Quốc cũng rơi vào kí ức cùng dòng sông, lúc nhỏ anh thường trốn ra đây cùng bạn bè đứng trên bực đá ngâm mình trong nước. Lần đó trượt chân suýt nữa chết đuối, hoảng loạn càng đẩy Điền Chính Quốc ra xa bờ, trong lúc tử thần gần như chực chờ xông ra tóm lấy, Điền Chính Quốc cảm nhận cực kì rõ ràng có sinh vật nhơn nhớt cọ qua chân. Sau trận này anh bị ông Điền đánh đến không đi nổi, sự bài xích chán ghét cá cũng từ đó mà ra. Bà Tư là vô tình thấy cảnh anh bị con cá trong bếp quẫy ra ngoài làm đứng hình, gương mặt non nớt sắp không kiềm chế được nước mắt mới biết Điền Chính Quốc có thù với cá.
"Em thích không?"

Phác Trí Mân gật đầu, môi cong lên cười với Điền Chính Quốc rồi đưa mắt về phía bầu trời đang dần chuyển màu mỡ gà.

Em hướng về mặt trời sáng rực ngoài kia, anh ở phía sau ngăn cản cơ hội bóng tối muốn nhuộm vấy bóng lưng em.

Hai người ngồi đối vai với nhau, thấp thoáng trên bờ là cặp vợ chồng tóc đã bạc cùng nhau đi dạo, các đôi tình nhân mang trong mình yêu thương bỏng cháy, hay những gia đình cùng con cái vui vẻ nô đùa, tất cả khiến Phác Trí Mân ngưỡng mộ không rời mắt, cũng là lí do để Điền Chính Quốc cố gắng đến bây giờ.

"Liệu em và cậu sau này có thể được như vậy không ạ?" - Phác Trí Mân thì thào, nắng chiều nhuộm lên cậu vẻ u buồn man mác.

"Trí Mân chờ tôi thêm một chút nữa, nhất định tôi sẽ bảo vệ tương lai của chúng ta." - Câu nói này mỗi đêm Điền Chính Quốc đều nói khi Phác Trí Mân đã say ngủ, âm ỉ thôi thúc anh. Lần này lời thốt thành câu, càng chứng tỏ quyết tâm đấu tranh đến cùng cho tình yêu này.
Hoàng hôn nắng tắt đỏ rực, xa xa phía dòng sông lấp lánh ánh bạc soi rọi, có hai người hôn nhau.