[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 35. Tỉnh mộng

Tác giả: tomyalllove

Đợi khi Điền Chính Quốc tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên là cơn choáng đầu xâm chiếm thay vì mái tóc mềm mại mỗi đêm cọ vào cằm anh. Không phải hương nắng gió nhẹ khô mà là hương hoa hồng gay nồng xa lạ xộc vào mũi, lại một lần nữa trật tự bị đảo lộn. Đầu mày Điền Chính Quốc cau chặt khi thấy Điền Cẩm Tú bên cạnh, mái tóc đen dài xõa tung trên nền gối trắng muốt nằm xoay lưng lại với anh.

Điền Chính Quốc bật dậy khỏi giường muốn đi tìm Phác Trí Mân, nhưng anh hiện tại không mặc áo, những cơ bắp săn chắc qua tập luyện phơi bày trong căn phòng đã lọt vài tia sáng qua kẽ hở của rèm cửa. Điền Chính Quốc day thái dương, cố nhớ lại việc quái đản gì đã diễn ra đêm qua nhưng trong đầu không hề có tí ấn tượng nào dù là một chút, giống như tất cả chỉ là trò đùa ác ý xảy ra chóng vánh. Ngay lúc này Điền Chính Quốc không nghĩ gì khác ngoài việc gặp Phác Trí Mân, cánh cửa tủ quần áo như sắp lệch khỏi bản lề bởi sự gấp gáp của người tác động. Điền Chính Quốc lấy một cái áo mặc vào, vừa đặt tay lên đấm cửa thì Điền Cẩm Tú lên tiếng.

"Anh đi đâu vậy, không phải chúng ta cần làm rõ chuyện tối qua sao?" - Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái đang độ trăng tròn như gãi vào lòng người khác, vào tai Điền Chính Quốc không khác gì một bông hoa nhuộm độc cố phát tán mùi thơm.

"Vậy cô nói xem tôi với cô đã xảy ra chuyện gì?"

Điền Chính Quốc toan rời khỏi phòng, tay nắm cửa đã vặn xuống thì Điền Cẩm Tú trên giường đã khóc khe khẽ.

"Em không ngờ người tối qua nhiệt tình bao nhiêu giờ lại lạnh nhạt muốn rũ bỏ coi như không có gì." - Muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, việc cô giỏi nhất vẫn là diễn trò với gương mặt ngây thơ tội nghiệp. Một bên dây áo ngủ lụa vô tình tuột xuống, Điền Cẩm Tú kéo chăn che đi đôi vai trần run rẩy, nước mắt lăn dài trên má. "Không sao, là em tự nguyện, em không cần anh phải chịu trách nhiệm hay gì cả, coi như đây là em tự làm tự chịu vì đã lỡ cho phép trái tim rung động với anh."

Cuộc đời Điền Chính Quốc không cho phép mình phạm sai lầm, từng đường đi nước bước đều dựa trên phán đoán được căn cứ vào kinh nghiệm và học hỏi. Ngay cả việc phá vỡ định kiến tình yêu để ở bên cạnh Phác Trí Mân, từng chút từng chút gây dựng niềm tin, để tình cảm chân thành của anh thấm đẫm trái tim cằn cỗi kia Điền Chính Quốc cũng không gấp gáp, anh đang tìm cách để Phác Trí Mân và bản thân được chấp nhận.

Điền Chính Quốc muốn cho Phác Trí Mân mọi sự chúc phúc tốt đẹp nhất về tình yêu của cả hai, rằng tình yêu của anh và cậu cũng đẹp như vô vàn tình yêu ngoài kia, không phân biệt giới tính, địa vị.

"Đã nghĩ kĩ chưa? Đừng để những lời nói ngu xuẩn đưa cô đi quá xa." - Đáy mắt Điền Chính Quốc một thoáng lóe lên tia ngoan độc nhưng nhanh chóng trở về ánh mắt sâu xa. "Sự khoan dung của Điền Chính Quốc tôi ngoài những người quan trọng ra thì chưa từng, và không bao giờ áp dụng cho kẻ khác."

"Còn nữa, mặc đồ tử tế rồi nhanh ra khỏi chỗ này."

Tiếng sập cửa đanh gọn làm cô giật mình. Đối với ánh mắt kia của Điền Chính Quốc, đáy lòng đầy tội lỗi của Điền Cẩm Tú như dậy sóng, sự quyết đoán làm cô sợ hãi do dự, nhưng chính nó cũng là điều khiến cô khát cầu anh. Điền Chính Quốc không yêu cô cũng được, chỉ cần chuyện cái thai lộ ra, có tình nguyện hay không anh cũng phải ở bên cô.

.

Bà Cả bốc một nắm vỏ cây quế khô trên mâm, gật đầu ngửi mùi thơm tỏa ra từ vỏ quế sẫm màu. Cứ đến cuối năm bà lại lấy vỏ cây quế đi phơi, theo phương thuốc Đông y sắc thành thang thuốc bổ cho tất cả người trong nhà đến năm sau. Ông Điền những ngày duy trì hoạt động ở xưởng buôn sức khỏe không mấy ổn định, nhiều đêm liền trằn trọc dẫn tới tinh thần giảm sút, bà Cả đều đặn đúng bữa ép ông uống thuốc mới có thể vượt qua, nhưng đó là chuyện trước khi Điền Chính Quốc về nước.
"Nếu muốn tìm gì cứ hỏi, có khi mẹ trả lời sẽ nhanh hơn con tiếp tục tìm thì sao?" - Bà Cả nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục lấy miếng vỏ cây còn ẩm cho lên mâm.

Điền Chính Quốc đến gần bà, hương quế trầm ngọt ấm giúp anh thả lỏng hơn chút ít, ngập ngừng tìm từ ngữ thích hợp.

"Phác Trí Mân đâu rồi ạ?"

Còn câu "Con tìm khắp nhà mấy lượt vẫn không thấy em ấy", Điền Chính Quốc không nói ra.

"Thằng bé nấu cơm xong đã theo hầu ông Điền lên phố huyện, còn con bây giờ mới bắt đầu ngày mới bằng việc hỏi tìm người khác." - Xếp xong bà để một người làm bê đi đặt lên kệ hứng nắng, quay sang nhìn Điền Chính Quốc. "Phác Trí Mân khiến con không hài lòng chỗ nào à?"

"Quên mang cafe sáng, hơn nữa pha quá nhạt." - Điền Chính Quốc nói không biết sượng miệng. "Mẹ có thể nào dạy lại em ấy cách pha cafe giúp con được không?"
Bà Cả cầm khăn mùi soa lau đi tưa gỗ li ti bám trên bàn tay, vỗ nhẹ tay để mọt gỗ vụn rũ hết xuống.

"Mẹ chỉ biết pha trà, hơn nữa kĩ thuật pha trà Phác Trí Mân đã thuộc lòng, e là con phải bớt chút thời gian dạy lại thằng bé rồi."

.

Hoàng Việt Tân nghe báo cáo lại rằng Điền Chính Quốc muốn nghỉ ngơi dài ngày sau đợt hàng cuối thì có hơi bất ngờ. Ông cứ nghĩ Điền Chính Quốc hẳn phải thấy được thời điểm vàng thiếu hụt hàng hóa, hơn nữa phương Tây rất ưu ái vải vóc được làm từ tơ dệt, việc xuất thêm một đợt hàng tuyệt nhiên chỉ lời không lỗ. Hiện tại xưởng buôn nhà họ Điền phần nhiều do Điền Chính Quốc vận hành, nhưng nói về quyền lực chắc chắn là phụ thuộc vào tiếng nói của ông Điền. Hoàng Việt Tân hẹn gặp ông Điền, để tỏ thành ý còn tự mình ngồi xe tới thành phố gần nơi ông Điền, Hoàng Việt Tân không thể bỏ qua cơ hội quý báu trước mắt.
Nhà hàng Hoàng Việt Tân chọn mang hơi hướng gia đình ấm cúng, từng gian đều được ngăn ra cách biệt ở mỗi phòng, bên ngoài còn có sân cỏ rải đá sỏi thành đường mòn uốn lượn dọc theo tường gạch quét vôi trơn nhẵn. Không chỉ Phác Trí Mân mà tên đi theo Hoàng Việt Tân cũng bị đuổi ra ngoài, thành ra bên trong phòng là hai lão thương nhân ngồi dùng bữa bàn chuyện.

Phác Trí Mân quanh quẩn bên ngoài không dám đi lung tung, ngồi xuống cái ghế ba chân trắng kê sát bàn tròn dưới tán cây. Cậu chống cằm ngước nhìn hai con chim nhỏ rỉa lông trên cành cây, thi thoảng cọ cọ cái đầu nhỏ xíu vào nhau, tiếng chích chích ríu rít trông vui vẻ lắm.

"Một đôi chim hạnh phúc." - Phác Trí Mân mỉm cười nhìn đôi chim không rời mắt đến khi chúng nối đuôi nhau bay đi.

Chim có đôi, cây có cành, còn cậu thì có ai?
Suốt đêm Phác Trí Mân chỉ dám trốn ra sau giàn hoa leo khóc một mình, sợ về phòng Mẫn Doãn Kỳ sẽ gặng hỏi. Hình ảnh kia cứ bám riết lấy cậu, ở mãi trong đầu như lời cảnh báo về hiện thực xã hội. Khóc lâu như vậy cứ tưởng nước mắt đã cạn, không ngờ nơi Phác Trí Mân chọn để trốn tránh lại đầy ắp kỷ niệm của cậu và anh.

Nhờ anh Phác Trí Mân mới biết trên đời ngoài cắm cúi làm việc còn có thể đi dạo mát.

Nhờ anh Phác Trí Mân mới có thể viết nên câu tỏ tình ngô nghê ở những dòng chữ đầu tiên.

Nhờ anh mang đến tình yêu quá đỗi ngọt ngào mới khiến Phác Trí Mân đau đến thế này.

Phác Trí Mân ngắm nhìn bản thân cười thật tươi, bên cạnh là Điền Chính Quốc dịu dàng ôm eo mình, bức ảnh làm khóe môi lúc nào cũng mang đến nét cười của Phác Trí Mân méo xệch, cố mím môi thật chặt để ngăn trái tim đau nhói. Tất cả giống như một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi hạnh phúc làm cậu không bao giờ muốn tỉnh lại, nhưng điều đó là hoang tưởng. Phác Trí Mân thà rằng không nằm mộng thấy anh, không đắm chìm vào sự ân cần của anh thì giờ đã không phải ngồi đây với trái tim nghẹn đắng và linh hồn sứt mẻ.
"Xin chào, cậu là người đi cùng ông Điền đúng chứ?"

Phác Trí Mân vội gấp lại ví, hít hít vài cái cho thông mới quay ra sau nơi giọng nói xa lạ truyền tới.

Hoàng Thanh Dương với cùng mớ suy nghĩ hỗn độn của hắn đi trên đường sỏi men theo bờ tường, vô tình nhìn thấy có người ngồi thất thần phía trước. Ban đầu hắn chẳng quan tâm gì mấy, mà có vẻ người kia quá mức chăm chú vào thứ trên tay nên không nhận ra có người đang đứng ngay sau lưng.

"Vâng." - Phác Trí Mân theo lễ đứng lên cúi chào vì người đàn ông trước mặt ăn mặc trông không giống cùng tầng lớp với mình.

"Tôi có thể ngồi đây được chứ?"

Phác Trí Mân lại vâng, toan rời đi nhường chỗ đã nghe hai từ "Cùng cậu" phát ra, đành khép nép ngồi lại.

"Cậu làm việc ở Điền phủ luôn nhỉ?" - Nhận được cái gật đầu lễ phép, Hoàng Thanh Dương cười cười hỏi tiếp. "Thế cậu đã tiếp xúc qua với Điền Chính Quốc chưa?"
Con ngươi Phác Trí Mân hơi xao động khi nghe tên anh từ miệng người khác, ba chữ Điền Chính Quốc đánh thẳng vào đầu làm vành mắt cậu lại cay cay.

Từng biểu cảm của Phác Trí Mân bị Hoàng Thanh Dương nắm bắt không sót chút gì. Hắn nhìn người trước mắt đang cố tỏ ra thật tự nhiên, thế mà đầu mũi đã hồng lên, ánh mắt ngây ra trên mặt bàn láng bóng. Người này và Điền Chính Quốc có can hệ gì Hoàng Thanh Dương dường như đã hiểu ra chút ít, Điền Chính Quốc đúng là không xứng với cái danh người du học bên Tây về.

"Điền Chính Quóc ngó lơ cậu, bạc đãi cậu? Hay anh ta đối với cậu làm ra loại hành động quá phận..."

"Xin lỗi." - Phác Trí Mân cắt ngang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thanh Dương. "Cậu Điền không phải người như anh nói."

"Xin phép anh tôi đi trước." - Phác Trí Mân cúi người chào rồi rời đi trước khi cậu không để ý thân phận cách biệt lớn tiếng với tên thiếu gia ngồi trước mặt.
Đối với phản ứng có phần gay gắt của Phác Trí Mân, Hoàng Thanh Dương im lặng không lảng tránh mà dõi theo bóng lưng Phác Trí Mân. Trong đầu hắn vẫn suy đoán về thân phận của người này, tên người ở làm ấm giường, tình nhân trong bóng tối, hay một mối tình trái cấm? Hắn cần thời gian để làm rõ.

Nếu đúng thật người này cùng Điền Chính Quốc đi trái với tình cảm tự nhiên, Hoàng Thanh Dương tin chắc đây sẽ là đòn chí mạng triệt để huỷ hoại tất cả của Điền Chính Quốc.