[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 38. Nhà

Tác giả: tomyalllove

Bà Tư từ khi biết Điền Cẩm Tú mang thai không ngày nào ngưng tìm cách giúp con bà tránh khỏi chuyện chưa chồng đã to bụng. Với gia thế và vẻ ngoài của Điền Cẩm Tú không sợ không tìm được người đồng ý cưới, rất nhiều người yêu thích là đằng khác, ngặt nỗi mỗi lần bà đề cập tới chuyện cưới xin cô lại lảng đi, khăng khăng với cái ý nghĩ ngu xuẩn là sẽ gạt được Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngày nhỏ một dạ hai vâng, tươi sáng như ánh mặt trời với đôi mắt cười biết đã thay đổi như thế nào sau mấy năm ở bên Tây. Tuy lúc ông Điền cưới bà về Điền Chính Quốc vẫn chưa lớn mấy, nhưng sống chung ngần ấy năm dù có không ưa bà vẫn hiểu được phần nào Điền Chính Quốc. Cứ mỗi trận đánh nhau với bọn trẻ đồng lứa phần thắng nghiễm nhiên thuộc về Điền Chính Quốc, mặc cho thân thể bị thương và ông Điền dọa nạt vẫn không chịu nhịn lấy một lần. Một điều ở Điền Chính Quốc khiến bà ghét nhất đó là trí óc nhanh nhạy, cũng vì đó nên con bà chưa từng được ông Điền thật sự trọng dụng.

Cứng đầu cùng thông minh có thể làm một con người đáng sợ hơn rất nhiều, Điền Chính Quốc là người đủ cả hai.

"Con xem, người này cũng không tồi." - Bà Tư chọn lấy ứng viên sáng giá nhất trong vài tập hồ sơ kén rể đưa tới trước mặt Điền Cẩm Tú.

"Mẹ đừng phí thời gian làm những việc vô bổ nữa, Chính Quốc đã hứa sẽ chịu trách nhiệm chuyện này rồi." - Điền Cẩm Tú liếc nhìn tấm ảnh dán phía trên hàng dài dòng kể lể số tài sản cho có lệ, tâm trạng vô cùng tốt.

"Con nói sao?" - Bà Tư không tin vào tai mình, Điền Cẩm Tú phải xác nhận lại lần nữa bà vẫn không tài nào tin nổi. Điền Chính Quốc từ khi nào lại dễ đối phó đến vậy?

"Con đã nói với anh ấy việc con là con ngoài giá thú." - Điền Cẩm Tú hiểu thứ khiến mẹ cô đang băn khoăn, đúng là bình thường sẽ không ai chấp nhận loại chuyện này, nhưng cô đã cho Điền Chính Quốc một lí do thuyết phục rồi còn gì.

Bà Tư chỉ muốn nhìn xem thử trong đầu Điền Cẩm Tú nghĩ gì, bí mật bà cố giấu bấy nhiêu năm giờ cô lại nói cho người khác, lại còn là kẻ khó nắm bắt suy nghĩ nhất. Lỡ chẳng may Điền Chính Quốc nói với ông Điền không phải số phận mẹ con bà sẽ thảm không còn gì hình dung hay sao. Trái với bà, Điền Cẩm Tú vẫn giữ nguyên nét cười trên khuôn mặt khả ái, vì cô đang nắm đằng chuôi.

"Nếu Điền Chính Quốc vạch trần thì chuyện cái thai cũng sẽ bại lộ, mẹ thử nghĩ ông Điền sẽ để máu mủ ruột rà của mình lưu lạc bên ngoài sao? Huống gì còn là con của đứa con mà ông ta tự hào nhất."

Cô tin chắc Điền Chính Quốc sẽ không, phía sau anh còn Phác Trí Mân, chắc hẳn anh không muốn Phác Trí Mân phải tận mắt nhìn thấy người mình yêu ở bên một người khác. Điền Chính Quốc sẽ không tổn thương Phác Trí Mân, nhưng đó lại là vết kim loét sâu trong trái tim cố chấp của Điền Cẩm Tú.

Không có được yêu thương của anh, nhưng chỉ cần ở bên anh cũng đã đủ làm cô mãn nguyện.

.

Kim Nam Tuấn thở dài cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, muốn xé lại thôi. Nhìn Điền Chính Quốc mệt mỏi tựa đầu vào ghế, hắn tin chắc chuyện này có uẩn khúc, nhưng thứ cần nhất lúc này là bằng chứng lại không có.

"Bao lâu rồi?" - Kim Nam Tuấn sợ mình diễn đạt không rõ bèn hỏi lại. "Trong giấy để hai tuần, mày với ả kia từ lúc phát sinh đã bao lâu rồi?"

"Cũng tầm đó." - Điền Chính Quốc mắt nhắm lại, lẩm bẩm đủ cho hai người nghe.

Người hoạt bát như Kim Nam Tuấn lúc này cũng trở nên trầm tư. Điền Cẩm Tú nguy hiểm nhưng không ngờ cô ta lại làm tới mức này, bất chấp đánh đổi cuộc đời như vậy có đáng không?

Điền Chính Quốc tựa đám lửa hừng hực cháy, nếu mù quáng lao vào kết cục chỉ có một, như đàn thiêu thân bị lửa liếʍ thành đống tàn tro.
"Thế đã có dự tính gì chưa? Đừng nói với tao tới đâu hay tới đó, thằng nhóc Doãn Kỳ bảo gặp mày ở đâu là nó chửi, rốt cuộc còn chuyện gì mà tao chưa biết?" - Kim Nam Tuấn mạnh mẽ quăng gối trên sô pha ra bên cạnh, lưng thẳng tắp chất vấn Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân đột ngột bị đưa ra ngoài làm việc hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Điền Chính Quốc, vốn dĩ muốn tìm kiếm hình bóng thân thuộc để lưu lấy chút an tâm cũng không thể. Nếu không có đám người làm thích buôn chuyện có lẽ Điền Chính Quốc sẽ không biết chính Phác Trí Mân đề xuất và chấp nhận ở một nơi đồng không mông quạnh tối tăm mà cậu luôn sợ hãi, chỉ để tránh mặt anh.

Mẫn Doãn Kỳ rất bất ngờ với quyết định của Phác Trí Mân, thậm chí còn không hay biết bất cứ điều gì. Sáng sớm như thường lệ cậu đợi Kim Nam Tuấn trước cổng, như thế nào lại thấy Phác Trí Mân mặt mũi đỏ hoe thậm thụt sau tường rào. Có gặng hỏi cách mấy Phác Trí Mân trước sau vẫn giữ im lặng, làm cho anh trở nên khổ sở như vậy ít nhiều cũng có liên quan tới cậu Cả. Không phải cậu thì là Điền Quang Anh mỗi chiều đều mang cơm ra cho anh. Lúc Phác Trí Mân cần thì cậu Cả ở đâu, ban ngày không thấy mặt đã đành, đêm có chờ đến khuya vẫn không chờ được mái tóc nổi bật xuất hiện.
Sợ thì sợ, nhưng Mẫn Doãn Kỳ đã hạ quyết tâm, cậu sẽ hỏi cho ra lẽ rồi nghiêm túc nghĩ về chuyện tách Phác Trí Mân ra khỏi cậu Cả.

"Doãn Kỳ nói như vậy thật sao?" - Điền Chính Quốc nở nụ cười trong tình huống này làm Kim Nam Tuấn tức nghẹn.

"Cười, cười đến khi nào Mân đi mất rồi khóc với tao, tao giấu máy ảnh chụp rồi đóng thành bức ảnh to nhất treo trước cửa phòng mày."

"Gọi là Phác Trí Mân." - Điền Chính Quốc không vui lắm trước xưng hô này, thân mật quá, cần chỉnh đốn lại tên này trước khi hắn quen mồm.

"Phác Trí Mân thì Phác Trí Mân." - Kim Nam Tuấn liếc mắt, nơi này không phải nhà hàng, càng không phải xưởng buôn, hắn không lo việc phải giữ hình tượng trước đám đông. "Tao nói rồi đấy, không lo giải quyết mau mau rồi tiếp tục ở bên tình yêu của mày đi. Người ta không có đủ kiên nhẫn đợi mày mãi đâu."
Đúng lúc này cửa phòng đột ngột bật mở, hai người ngồi bên trong đồng loạt hướng về người vẫn đang sững sờ trước cửa.

"Có muốn giới thiệu chút không?" - Có người lạ xuất hiện ở nhà Kim Nam Tuấn, có vẻ Điền Chính Quốc nên tỏ ra tò mò mới chuẩn thái độ.

"Vào đây." - Kim Nam Tuấn vẫy tay, đến nước này thì không thể giấu diếm được nữa.

Kim Thạc Trân bị Kim Nam Tuấn từ ngỏ ý, đe doạ chuyển sang van nài sang ở cùng đã xiêu lòng mà đồng ý. Hôm nay cậu phải chở một khách Tây đi tham quan thành phố nên về trễ, ai ngờ ở nhà vẫn có khách tới chơi.

"Xin chào, tôi là Kim Thạc Trân." - Cậu đặt bát gà tiềm còn toả ra hơi nóng xuống bàn, ngồi xuống cạnh Kim Nam Tuấn.

"Người mà tao nói đấy." - Kim Nam Tuấn ngồi trước mặt Điền Chính Quốc căng thẳng như dắt người yêu về xem mắt gia đình, cậu huých người bên cạnh một cái.
"Tôi không biết anh là ai nhưng hiện tại hai chúng tôi đang rất hạnh phúc, anh không phải lo gì cả, từ nay Kim Nam Tuấn thuộc phạm vi chăm sóc của tôi." - Kim Thạc Trân nắm tay Kim Nam Tuấn, người đàn ông trước mặt cậu vẫn nhớ, hoá ra là người quen của Kim Nam Tuấn.

"Ngày mai tới nhà tôi nhé, có vài bạn nhỏ nữa, coi như gặp mặt làm quen." - Điền Chính Quốc gật đầu, cảm thấy hơi buồn cười. Cả mình và Kim Nam Tuấn thế mà lại cùng chí hướng, người làm và lái xích lô thì sao, đơn giản là hai linh hồn kết nối đến hai linh hồn khác, cùng nhau chìm đắm trong thứ người ta vẫn gọi là hạnh phúc đấy thôi.

.

Đồng ruộng ban ngày sẽ có người tới gieo mạ, tiếng cười nói rôm rả một góc trời. Phác Trí Mân cùng họ lội bùn cắm xuống từng mầm mạ đã nảy thành dãy thẳng tắp, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cả người Phác Trí Mân nhức mỏi. Các dì thương cậu chu đáo quấn khăn ngang cổ cho khỏi nắng, coi như người nhà mà đối đãi, Phác Trí Mân rất lễ phép nên ai cũng quý, có mệt rã nhưng thấy dì nào ôm xô chậu lỉnh kỉnh đều giành bê.
Gieo xong mạ cánh đồng chỉ còn có Phác Trí Mân sáng tối quanh quẩn không ai nói chuyện cùng, cô độc càng làm đầu óc cậu nhớ về anh nhiều hơn. Căn nhà lợp tranh kê mỗi giường và một cái bàn, trên bàn là một cây đèn dầu leo lắt có thể phụt tắt khi gió lớn lùa vào. Sàn nhà tráng xi măng thô, mỗi lần dép dính nước đi sẽ phát ra âm thanh ọp ẹp, vào ban đêm thứ tiếng này cùng dàn hợp xướng của côn trùng là nỗi ám ảnh lớn nhất của Phác Trí Mân.

Ngồi trên chiếc ghế dài ghép bằng ván gỗ, Phác Trí Mân lấy tuýp thuốc trong túi bôi lên người. Điền Quang Anh mang đến nào là thuốc chống muỗi, cây đèn nhỏ bằng đấm tay không cần cắm điện vẫn sáng, còn có đầy thứ linh tinh khác. Trời hôm nay không một ngôi sao, xám xịt lạnh lẽo, đã vậy ẩn trong vòm trời tối tăm là tiếng ùng ùng báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Phác Trí Mân ngẩn người, gió lạnh thổi vào không làm cậu tỉnh táo hơn. Không nhìn thấy đồng hồ nhưng cậu biết đã khuya lắm rồi, nhưng cậu không ngủ được, Phác Trí Mân sợ cái cảm giác khi cậu tưởng tượng ra có Điền Chính Quốc nằm cạnh, ôm cậu vào lòng. Khóc đến khi không còn sức, lúc đó Phác Trí Mân sẽ nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc đậu xe ở nơi Phác Trí Mân không nhìn thấy, lặng lẽ trông chừng cậu mỗi đêm. Đã bao lần anh thấy cậu lau nước mắt, nhìn cánh cửa lỏng lẻo đóng lại trước mắt nhưng không thể tiến vào. Ban ngày Điền Chính Quốc chạy ngược chạy xuôi, hết bận việc ở xưởng buôn lại phải lo nghĩ vấn đề của Điền Cẩm Tú, đến tối lại chạy ra đây, âm thầm bảo hộ Phác Trí Mân. Không có Phác Trí Mân ở bên, Điền Chính Quốc cũng sắp kiệt sức rồi.
Một vệt sáng rạch ngang bầu trời, lóe lên trong chớp nhoáng rồi vụt tắt, theo ngay đó là tiếng sấm rền rã. Phác Trí Mân giật mình vội vã bịt tai, muốn vào trong nhưng sợ, tay nắm chặt mặt dây chuyền, nhắm mắt cầu nguyện trời không đổ mưa.

"Em còn định ngồi đến khi nào?" - Điền Chính Quốc trong lòng xót xa, không chịu nổi mở cửa xe đi tới trước mặt Phác Trí Mân.

"Bảo Điền Quang Anh mang thuốc đến cho em em lại không chịu bôi, em không để ý bản thân cũng phải nghĩ đến tôi chứ." - Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế, nâng chân Phác Trí Mân đặt lên đùi mình, cởi đi đôi dép quai ngang cau mày nhìn mấy vết phồng rộp lên do lội nước. "Muốn trả thù tôi đơn giản lắm, em sống thật vui vẻ là đã thành công làm tôi tức đến mất ngủ, vì vậy đừng tự hành hạ mình nữa được không em?"
Phác Trí Mân ngây ra, đến khi Điền Chính Quốc bôi thuốc xong vẫn chưa phản ứng. Cảm giác xáo trộn lần nữa dâng lên, như một con thú hấp hối cố tìm lại chút tình thương nơi thợ săn vô tình, sự hiện diện của anh hại cậu không thể dứt khoát với chính mình, hết lần này tới lần khác rơi vào vòng xoáy luẩn quẩn.

Khoảng lặng kết thúc bằng vài giọt mưa tí tách rơi xuống, ngày một nặng hạt. Mái nhà tranh có vẻ không đảm bảo sẽ khô ráo đến lúc ngừng mưa, Điền Chính Quốc cởϊ áσ khoác ngoài trùm lên đầu Phác Trí Mân , thuận thế ôm Phác Trí Mân lên để cậu vòng chân qua hông mình, nhanh chân đi tới chỗ đỗ xe mở cửa ghế sau.

Phác Trí Mân vẫn giữ khư khư áo khoác của Điền Chính Quốc, cúi đầu nhìn chân còn chưa kịp xỏ dép đã bị nhấc đi. Quãng đường tuy không dài nhưng tóc và vai áo Điền Chính Quốc đã thấm nước mưa ướt mất một mảng, anh chồm người về phía trước chỉnh nhiệt độ lên, lại ngồi về sau.
Cậu dùng mu bàn tay lau đi nước mưa trên mặt anh liền bị anh nắm lấy tay. Điền Chính Quốc nhớ Phác Trí Mân, chỉ có thể nhìn từ xa giờ đây được cảm nhận xúc cảm chân thật hơn hết thảy. Nhiệt độ ấm dần, đẩy lùi cái lạnh của cơn giông bão, có lẽ do sự hiện diện của người ấy nên khoảnh khắc ngưng đọng tại phút giây Điền Chính Quốc hôn lên trán Phác Trí Mân.

"Ngủ đi em, mai tôi đưa em về nhà."

Phác Trí Mân cho phép bản thân buông thả lần nữa, vô cùng ỷ lại dựa đầu vào vai Điền Chính Quốc. Ngoài kia dù có giông tố đã không còn đáng sợ nữa rồi, vì hiện tại bên cạnh cậu là Điền Chính Quốc, là niềm tin của Phác Trí Mân.